Nhóc Lười Kết Hôn

Chương 33: 33: Đông Bối Bối Quot;tớ Không Tin Vào Cái Gọi Là Quot;tình Yêuquot;quot;



33.

Đông Bối Bối: “Tớ không tin vào cái gọi là tình yêu.”
Giường êm đến mức Đông Bối Bối ngủ thẳng một giấc đến giữa trưa.
Lúc tỉnh lại trong nhà đã không còn ai, Tần Lĩnh đến công ty, dì Triệu làm theo giờ cũng đã đi.
Trên bàn có bữa sáng, và một nồi súp nóng vừa mới nấu.
Đông Bối Bối đứng cạnh bàn xử súp ngay và luôn.
Cậu nhìn lên thì thấy phòng khách gọn gàng sạch sẽ, và một mảng sân thượng xanh mát ngoài cửa sổ sát sàn.
Tâm trạng Đông Bối Bối rất tốt, dùng súp xong cậu đi đến cây đàn piano, đắm chìm chơi một bản nhạc một cách điêu luyện.
“Ting ting ting —”
Hệ thống chuông cửa vang lên.
Đông Bối Bối đứng dậy đi ra cửa.
Là Mẫn Hằng tới, cậu chàng đi thẳng vào phòng khách, vừa đi vừa cau mày: “Chút nữa tui nói chuyện với ông, giờ tui phải bình tĩnh lại cái đã.”
Đông Bối Bối đã quen với cái tính bùm bùm chíu chíu của Mẫn Hằng, cậu không nói gì, cứ để cậu chàng tùy ý.
Cậu ngồi xuống đàn lần nữa, nghĩ rằng Mẫn Hằng cần tĩnh tâm suy nghĩ chuyện gì đó nên cậu chọn một giai điệu nhẹ nhàng để chơi.
20 phút sau, Mẫn Hằng tỉnh táo lại.
Cậu chàng ngồi dựa vào bộ sô pha hoành tráng trong nhà, vừa nhìn Đông Bối Bối chơi đàn vừa mở miệng: “Bối Bối.”
Đông Bối Bối chơi nốt cuối cùng rồi ngừng tay lại.
Đông Bối Bối thong thả đóng nắp đàn lại, “Ừ” rồi quay người.
Mẫn Hằng đối mặt với Đông Bối Bối, nói với giọng không thể tưởng tượng được: “Sở Hoài Nghiêm cầu hôn tui.”
Đông Bối Bối sửng sốt, chớp chớp mắt.
Mẫn Hằng: “Ổng nói cưới rồi tùy tui muốn làm gì làm, không quản tui.”
“Còn nói một tháng cho tui 1 triệu để xài.”
Đông Bối Bối nhíu mày, cái nội dung cầu hôn này, ngoài cái 1 triệu ra thì sao cứ thấy quen quen.
Mẫn Hằng: “Lúc đó tui định chửi ổng khùng hả, nhưng ổng nói xong tui vậy mà lại động lòng!”
Đông Bối Bối vẫn nhíu mày.
Mẫn Hằng nói với Đông Bối Bối: “Ông nhéo tui cái coi có phải tui đang mơ không?”
Đông Bối Bối rũ mi xuống, nói giọng khẳng định: “Ông không mơ, tui vừa ngủ dậy đây, tui có thể xác nhận, đây không phải là mơ.”
Mẫn Hằng đưa tay nhéo mình một cái, nhéo đau phát chết, còn vừa hít hà vừa xoa tay tự nhủ: “Là tui khùng? Hay ổng khùng?”
“Cái đó mà cũng nói được?”
“Mẹ kiếp vậy mà tui mà ưng mới ghê?”
Đông Bối Bối buồn cười cong môi, ngồi dựa lưng vào đàn, “Quan trọng là ông có đồng ý hay không.”
Mẫn Hằng nhướng mắt: “Đương nhiên là không rồi, tui chạy mất dép.”
Đông Bối Bối: “Chạy đến chỗ tui?”
Mẫn Hằng: “Đúng đó, chỉ có ở chỗ ông ổng mới không tìm được.”
Đông Bối Bối nhắc nhớ: “Hình như ông quên một chuyện.”
Mẫn Hằng:?
Đông Bối Bối: “Sở Hoài Nghiêm là bạn của anh xã nhà tui.”
Mẫn Hằng:…
Vừa dứt lời, ngoài cửa lớn chưa đóng đã nghe tiếng ding thang máy.
Mẫn Hằng đang ngóng dài cổ và Đông Bối Bối cùng quay qua nhìn.
Mẫn Hằng phản ứng cực nhanh, đứng bật dậy, vừa xỏ dép vừa bối rối hỏi Đông Bối Bối: “Tui trốn ở đâu? Ở đâu? Ở đâu trốn được?”

Đông Bối Bối chỉ tay ra sân thượng, Mẫn Hằng phóng vèo ra ngoài, dép cũng bay hết một chiếc, khi cậu chàng vừa kéo cửa sát đất thì cửa lớn bên ngoài cũng bị kéo ra, Sở Hoài Nghiêm hùng hổ chạy ào vào.
“Mẫn Hằng!”
Cậu chàng nhảy ào ra sân thượng, đóng cửa cái rầm trước khi Sở Hoài Nghiêm chạy tới.
Sở Hoài Nghiêm kéo cửa, kéo không được, tức phì phì: “Có ai được cầu hôn mà giống em không? Tôi còn chưa nói xong! Em chạy cái gì mà chạy?!”
Cửa là loại hai lớp cách âm, một khi đã đóng cửa, chưa nói đến Sở Hoài Nghiêm đứng trong phòng nói gì Mẫn Hằng bên ngoài không nghe được, Mẫn Hằng nói người bên trong cũng không nghe thấy, chỉ có thể thấy miệng Mẫn Hằng nói nói cách tấm kính.
Tần Lĩnh đi sau vào, bước chân không nhanh không chậm.
Đông Bối Bối quay đầu nhìn anh, Tần Lĩnh đi đến bên cạnh cậu, đưa tay ôm vai Đông Bối Bối, chồng chồng hai người cùng nhìn ra sân thượng với vẻ “chuyện không liên quan đến mình.”
Mẫn Hằng vẫn còn đang nói nói, Sở Hoài Nghiêm đứng trong phòng cách một tấm kính, vò đầu bức tai dậm chân y như một con khỉ đột.
“Không đồng ý thì không đồng ý, em chạy cái gì?”
“Em không đồng ý chẳng lẽ tôi còn lấy dây trói em lại bắt em kết hôn với tôi hả?”
“Mở cửa ra! Mở cửa!”
“Nếu em không mở thì sau này đến gậy cũng không có mà dùng!”
Đông Bối Bối nghe không hiểu, ngẩng đầu hỏi Tần Lĩnh: “Gậy? Gậy gì?”
Tần Lĩnh xoa đầu Đông Bối Bối, để ngăn thế giới hỗn loạn này làm ô nhiễm tai của bạn đời nhà mình, anh nói đại: “Chắc là gậy/côn nhị khúc.”
Đông Bối Bối:?
Cuối cùng, Tần Lĩnh mở một bên cửa khác không khóa, kết thúc tiết mục rượt đuổi với chỉ số IQ trung bình chỉ 60 này.
Mẫn Hằng đỏ bừng cả mặt bước vào, ngực Sở Hoài Nghiêm phập phồng lên xuống vì giận, ánh mắt nhìn Mẫn Hằng cũng chằm chằm như muốn ăn thịt người.
Cả hai cùng ngồi xuống sô pha, mặt đối mặt, chính giữa là bàn trà xinh đẹp Đông Bối Bối mua.
Đông Bối Bối đưa trà cho hai người, Tần Lĩnh làm trọng tài, giơ tay lên ra hiệu cho cả hai: “Được rồi, action.”
Mẫn Hằng: “Anh bị khùng hả mà cầu hôn tôi?”
Sở Hoài Nghiêm: “Cầu hôn hay không là chuyện của tôi, không mượn em xen vào.”
“Bây giờ em chỉ cần nói cho tôi biết em có đồng ý hay không là được.”
Mẫn Hằng: “Không đồng ý! Cầu hôn mà ngay cả nhẫn cũng không có hả?”
Sở Hoài Nghiêm đưa tay ra hiệu em chờ đó, rồi anh chàng sờ túi quần tây lấy ra một thứ, sau đó đứng lên quỳ một gối xuống bên cạnh bàn trà.
Mẫn Hằng trừng muốn rớt cả mắt, ngả người ra sau: “Anh làm gì đó?”
“Em nói nhẫn.”
“Anh đứng lên đã!”
“Hãy nghe anh nói hết!”
“Tôi không nghe! Tôi không đồng ý!”
“Vậy em đòi nhẫn làm gì?”
“Tôi, tôi…” Mẫn Hằng nghẹn lời, chợt như nhớ tới quay sang Đông Bối Bối xin giúp đỡ.
Đông Bối Bối tiếp lời dùm: “Ông cho rằng ảnh không chuẩn bị.”
Mẫn Hằng: “Đúng, tôi tưởng anh không chuẩn bị, sao tôi biết được?”
Sở Hoài Nghiêm: “Nhưng anh chuẩn bị cả rồi, em nói tiếp xem?”
Hở, nói sao trời?
Mẫn Hằng xin Đông Bối Bối giúp đỡ lần nữa.
“…” Đông Bối Bối lại cứu bồ, “Ông vẫn không đồng ý.”
Mẫn Hằng: “Tôi vẫn không đồng ý.”
Sở Hoài Nghiêm nhướng mắt trừng Tần Lĩnh: “Ông quản vợ ông được không?”
Tần Lĩnh ôm tay, nói nhàn nhạt: “Vợ tôi không cần ông quan tâm, ông lo cầu hôn của ông đi.”
Sở Hoài Nghiêm lết cái chân quỳ về phía trước, cọ cọ chân Mẫn Hằng, ngước mắt, giơ nhẫn, vừa nghiêm túc vừa nói hùng hồn:
“Sau này anh sẽ không quản em, em muốn làm gì thì làm, một tháng anh cho em một triệu, em còn có gậy để dùng, dùng mọi lúc mọi nơi, em có gả không?”
Tất cả mọi người cùng nhìn Mẫn Hằng, Mẫn Hằng nhìn mọi người, mắt lại nhìn về Đông Bối Bối, Đông Bối Bối thở hắt ra, dùng ánh mắt ra hiệu với Mẫn Hằng: Đừng nhìn tui, ông nhìn mình đi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 847: Bà có thể đến viện quý tộc để tố cáo

Mình, bản thân cậu chàng…
Mẫn Hằng nhìn về phía Sở Hoài Nghiêm, thốt: “Tôi không thích anh!”
Sở Hoài Nghiêm chỉ chờ câu này để nói ngay: “Ông đây cũng không phải muốn nói chuyện yêu đương với em, tôi cần quái gì em có thích tôi hay không.”
Anh ta giơ tay đang rảnh của mình chỉ Tần Lĩnh và Đông Bối Bối: “Hai người họ còn chưa yêu đấy, quen biết chưa được hai tháng đã cưới, em hỏi họ xem có ai thích ai không…!À không, Tần Lĩnh thích vợ của ổng.”
Sở Hoài Nghiêm đổi giọng: “Em hỏi bạn em xem cậu ấy có thích chồng mình không?”
Tần Lĩnh: “…”
Đông Bối Bối: “…”
Sở Hoài Nghiêm: “Không thích đúng không? Không thích chẳng phải cũng cưới rồi đó sao!”
Tần Lĩnh: “…”
Đông Bối Bối: “…”
“Bạn của em một tháng 50 ngàn còn gả, em một tháng 1 triệu còn làm mình làm mẩy với tôi thích hay không thích cái gì, em thích thì có 1 triệu một tháng không!”
“Ai cần em thích tôi!?”
Sở Hoài Nghiêm: “Gả! Gật đầu đi! Nói rằng em đồng ý!”
Tần Lĩnh: “…”
Đông Bối Bối: “…”
Chồng chồng nằm không cũng trúng đạn.
Bọn họ mặc kệ Mẫn Hằng và Sở Hoài Nghiêm.
Hai người rời khỏi đó đi vào phòng ăn.
Lúc này Đông Bối Bối lập tức giải thích: “Không phải em đồng ý kết hôn với anh vì mỗi tháng anh cho em 50 ngàn đâu.”
Tần Lĩnh: “Anh biết.”
Nói tiếp: “Lúc đầu nói cho em 50 ngàn à?”
Rồi đổi giọng: “Chắc phải là từ 50 nhỉ.”
“Có thể anh quên nói từ, em cũng biết anh làm bất động sản, trong quảng cáo toàn là một mét vuông từ bao nhiêu đó, từ còn được in nhỏ.”
Đông Bối Bối gật đầu hiểu ý.
Tần Lĩnh cũng gật đầu, tỏ ý không ai, không lời nào có thể phá hủy quan hệ chồng chồng mới cưới của họ.
Về phần có thích hay không, Tần Lĩnh đang định nói thì Đông Bối Bối đã nghiêm túc nói trước một bước: “Tuy rằng em chưa bao giờ tin vào thứ gọi là ái tình này, nhưng tình cảm sau khi kết hôn vẫn có thể vun đắp.”
Tần Lĩnh dừng lại, Bối Bối nói gì?
Không tin?
Em ấy không tin cái gì?
Mẫn Hằng và Sở Hoài Nghiêm bên sô pha đã phát triển thành tình cảnh nắm tay ép đeo nhẫn.
“Đeo!”
“Không!”
“Tôi thì em bắt đeo bao, đến lượt em thì em không chịu đeo nhẫn, lâu nay em thật sự coi tôi như vịt hả!” (gà vịt của chơi gà/gái, trai á)
“Chuyện anh tình tôi nguyện sao vào miệng anh lại thành ép mua ép bán vậy? Anh không muốn thì cứ nói thẳng!”
“Tôi đồng ý, xin em cũng đồng ý!”
“Tôi không đồng ý!”
Trong lúc hai người ẩu đả, nhẫn bị giằng tới giằng lui rớt xuống đất, lăn vào gầm sô pha.
Phản ứng đầu tiên của Mẫn Hằng là quỳ xuống tìm nhẫn, Sở Hoài Nghiêm tức thở phì phì, sắc mặt xấu quắc ngồi quỳ bên sô pha.
Trò hề cầu hôn này cuối cùng kết thúc BE theo cách này.
Sở Hoài Nghiêm đứng dậy, kiềm chế lại, nói đầy lạnh lẽo: “Được rồi.”
Mẫn Hằng mò tay vào gầm để lấy nhẫn, nhưng xa quá không lấy được, cậu chàng gọi: “Bối Bối, lấy giùm tui cây chổi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Sở Hoài Nghiêm cau mày: “Đã không đồng ý, đồ không cần em còn nhặt làm gì?”
Mẫn Hằng vẫn còn nằm rạp trên đất mò tay dưới gầm, cao giọng: “Anh nghĩ ai cũng giống anh xem đồ tiền triệu như rác hả?”
“Em mê tiền thế đồng ý là có phải xong rồi không.”
Mê tiền cục kít!
Mẫn Hằng nổi nóng, ngồi dậy, quát Sở Hoài Nghiêm: “Anh quản tôi mê tiền hay không làm đách gì! Tôi cứ không đồng ý đấy!”
Sở Hoài Nghiêm ấn gáy Mẫn Hằng hôn lên.
Tần Lĩnh: “…”
Đông Bối Bối: “…”
Chồng chồng hai người xoay người, bỏ lại hình ảnh 18+ bị làm mờ đằng sau.
Lúc lên lầu, Tần Lĩnh yên lặng ngước mắt nhìn bóng dáng của Đông Bối Bối.
Có phải anh vừa nghe lầm không?
Bối Bối nói em ấy không tin tình yêu?

Đại học năm nhất.
Giả Thụy mới vừa hết tiết, đẩy cửa vào phòng ngủ.
Anh chàng vung ba lô sau lưng ra trước người, kéo khóa kéo, lấy một xấp đồ ra ném thẳng lên bàn của Đông Bối Bối.
Đông Bối Bối nhìn chồng thư màu hồng màu xanh trên bàn, nghi hoặc: “Gì vậy?”
Giả Thụy: “Thư tình, đều là con gái lớp tớ gửi cho ông.”
Đông Bối Bối cầm xấp thư lên, xếp lại gọn gàng, đưa trả lại cho Giả Thủy, lắc đầu: “Không được, nói giùm tớ sau này đừng viết những cái này cho tớ nữa.”
Giả Thụy cầm lấy, hỏi: “Sao vậy? Nhận được thư tình không tốt hơn à? Nghĩa là ông đẹp trai, được thích?”
Đông Bối Bối bình tĩnh: “Tớ không cần những thứ này.”
Giả Thụy: “Ầy, đừng thế chứ, không nể tình quá đó.”
Đông Bối Bối: “Đây không phải là vấn đề mặt mũi thể diện, mà là tớ không yêu đương.”
Giả Thụy: “Không yêu? Vì sao?”
Đông Bối Bối: “Tớ không tin cái gọi là tình yêu.”

Mấy năm trước.
Đối với lời tỏ tình của thầy gia sư của Đông Tiểu Truyện, Đông Bối Bối bình tĩnh gật đầu, tỏ ý mình nghe rõ.
Thầy gia sư sợ mình thổ lộ tạo áp lực tâm lý cho Đông Bối Bối, vì vậy vội nói: “Tôi không cần em phải trả lời ngay.”
Ánh mắt thầy gia sư nóng bỏng chân thành tha thiết, anh ta nói: “Chỉ là tôi không dằn lòng được với em.”
“Cũng sợ nói ra quá muộn, em đã có người thích hoặc bạn trai.”
“Cho nên mới nói với em.”
Hiển nhiên thầy gia sư vẫn chưa chuẩn bị kỹ, căng thẳng, càng nói càng lắp bắp.
Anh ta khẩn trương cười cười: “Em, làm em chê cười rồi.”
Đông Bối Bối không cười, cũng không thấy có gì phải chê cười.
Cậu có khuôn mặt thế này, từ nhỏ đến lớn người thổ lộ với cậu nhiều đếm không hết.
Thầy gia sư cho rằng người có tính cách ôn hòa như Đông Bối Bối, sau khi nghe lời thổ lộ xong sẽ ngại.
Nhưng anh ta không biết, Đông Bối Bối, người sau khi được anh ta thổ lộ, cậu không những không ngại mà còn rất bình tĩnh.
“Cảm ơn.”
Đông Bối Bối nói rất thuận miệng: “Nhưng trước mắt tôi không có kế hoạch yêu đương.”
“Tấm lòng của anh xin hãy giữ lại, sau này trao nó cho một người con trai xứng đáng hơn.”
Thầy gia sư sững sờ ngay tại chỗ.
Anh ta không ngờ mình bị từ chối ngay lập tức.
Anh ta cho rằng Đông Bối Bối sẽ cân nhắc, hoặc chí ít cũng sẽ suy nghĩ trước khi trả lời anh ta.
Thầy gia sư cảm thấy ngoại hình của mình ổn, điều kiện tốt, còn chủ động, sao Đông Bối Bối, người luôn tốt tính, ôn hòa lại từ chối anh ta thẳng thừng?
Thầy gia sư buột miệng: “Em không suy nghĩ chút nào sao?”
Đông Bối Bối lắc đầu.
Thầy gia sư: “Là tôi có chỗ nào không tốt ư?”
Đông Bối Bối: “Anh rất tốt.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 171

Thầy gia sư không tin lắm, còn phát thẻ người tốt.
Anh ta hỏi tiếp: “Em thực sự thấy tôi ổn? Hay là sợ tôi khó xử nên không nói?”
“Không sao, em cứ nói đi.”
Còn nói: “Em đã từ chối tôi, chung quy cũng là có chỗ em không thích, hoặc là có chỗ tôi không tốt.”
“Em nói cho tôi biết đi, được không, xem như tôi xin em.”
Đông Bối Bối trưởng thành 20 tuổi đã gặp được rất nhiều loại người theo đuổi mình, trong đó có không ít người dây dưa không rõ tự hạ thấp bản thân.
Cậu biết mình nên tỏ thái độ thế nào khi đối mặt với người cố chấp.
Đông Bối Bối: “Vấn đề không phải ở anh, mà là tôi.”
Nếu đối phương không phải là thầy của Đông Tiểu Truyện, không xem như người hoàn toàn xa lạ, thì hẳn lúc ở nhà họ Đông cũng đã nghe vài chuyện liên quan đến cậu, không phải không biết chút gì về cậu, Đông Bối Bối chỉ nói đơn giản: “Ở đây chắc anh cũng nghe được vài chuyện về mẹ tôi.”
Thầy gia sư lộ vẻ xấu hổ, anh ta đã nghe, còn là cố ý hỏi thăm.
Đông Bối Bối nói thẳng: “Vì có liên quan đến mẹ tôi và cha ruột, nên bản thân tôi có thái độ tương đối tiêu cực với tình cảm.”
Thầy gia sư: Tiêu cực?
Đông Bối Bối nói rất lý trí: “Xin lỗi.

Tôi không tin vào cái gọi là tình yêu này, tôi cũng không thích được theo đuổi hay tỏ tình.”

Một trò hề cầu hôn kết thúc.
Sở Hoài Nghiêm và Mẫn Hằng, một truy một đuổi rời đi.
Ngôi nhà khôi phục lại nguyên dạng.
Tần Lĩnh và Đông Bối Bối xuống lầu, Đông Bối Bối hỏi Tần Lĩnh: “Anh cố ý dẫn Sở Hoài Nghiêm về cầu hôn đấy à?”
Tần Lĩnh ôm Đông Bối Bối, thơm lên môi cậu: “Không, chỉ tiện đường thôi.

Chủ yếu là anh quang minh chính đại mượn cớ về gặp em.”
Đông Bối Bối nghe lời tâm tình này thì không khỏi cong môi.
“Được rồi, đi làm đi.” Cậu thúc giục.
Tần Lĩnh dính lấy cậu ở bậc cầu thang: “Cho anh ôm cái nữa.”
Vừa nói vừa bắt đầu hôn.
Đông Bối Bối cười hôn lại, lại còn vừa hôn vừa tránh, ít nhiều cũng như đã nghiện còn ngại.
Tần Lĩnh ôm người vào lòng, dứt khoác đẩy Đông Bối Bối dựa vào tường, hôn một cái, nói lời sến súa: “Bối Bối.”
“Cục cưng.”
“Bé cưng.”
Đông Bối Bối bị chọc cho cười không ngừng.
Hai người quyến luyến một hồi mới kết thúc.
Tần Lĩnh đi ra ngoài, Đông Bối Bối đi tiễn anh.
Đi đến thang máy, cửa thang máy đã mở, Tần Lĩnh lại nghiêng đầu hôn Đông Bối Bối, dùng chất giọng trầm thấp nói: “Je taime.”
Đông Bối Bối không xem lời này như lời thổ lộ hay lời trong lòng.
Trong mắt Đông Bối Bối, điều này giống như một loại biểu hiện để thuận theo bầu không khí.
Cũng giống như những lời thề nguyện trong hôn lễ mà ai cũng nói.
Đông Bối Bối cũng coi đây là một loại tình thú giữa chồng chồng, huống chi còn là nói bằng tiếng Pháp.
Cậu nói theo: “Je taime.”
Kết quả Tần Lĩnh vừa nói sẽ đi lại thu chân lại, vừa hôn Đông Bối Bối vừa đẩy người vào nhà, còn cởi áo vest.
Đông Bối Bối:?
Đông Bối Bối mượn khoảng trống giữa những nụ hôn nói đứt quãng: “Anh, anh không đi, ưm, làm, ưm, làm hở?”
Tần Lĩnh vừa hôn Đông Bối Bối vừa tháo cà vạt, vừa mạnh mẽ vừa vội vàng, “Chiều lại đi.”
Tác giả: Yêu gòi, đây là sờ quýt văn, su gờ văn, sau này Bối Bối cũng sẽ iu sếp Tần hoi, sắp xếp hết cho Bối Bối rồi nhớ.
Rêu: Gõ nửa truyện mới nhớ ra cái mục lời tác giả ((((.

= truyện này ko dịch mục cmt Tấn Giang đâu mấy bà, đọc chỉ rõ tụt mood nên thôi chúng ta cứ quẩy của chúng ta.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.