Vào ngày đi catwalk, Weibo chính thức của W.M trong nước gần như đều đang cập nhật tin tức của Tuân Lan và Kỳ Niên suốt cả ngày.
Thỉnh thoảng sẽ đăng một bức ảnh đơn của hai người, không thì là ảnh hai người chụp chung, fan của hai người và bao gồm cả fan CP đều ngồi canh dưới Weibo nguyên ngày, được cho ăn no nê thỏa mãn.
Sau khi kết thúc show catwalk, Tuân Lan và Kỳ Niên lại đến thăm mộ dì Kỳ.
Kỳ Niên đặt hoa trước bia mộ.
Đã hai năm kể từ lần cuối đến đây, khi đó trong lòng anh vẫn còn đầy u ám, nhưng bây giờ trong sinh mệnh anh có thêm một tia sáng. Hiện tại, anh đang tích cực ăn ngon, sống tốt.
Chắc hẳn dì rất vui mừng.
Tết âm lịch năm nay Tuân Lan được nghỉ làm cá muối nên đã sớm mang theo hành lý đến biệt thự Vân Sơn.
Đây là tết âm lịch thứ ba cậu cùng trải qua với Kỳ Niên.
Vào đêm giao thừa, Tuân Lan đã ăn xong bữa tối bị hệ thống sưởi trong nhà thổi có hơi nóng, cậu đi ra ngoài ban công tận hưởng làn gió mát.
Kỳ Niên cũng đi ra theo.
Âm thanh thấp thoáng của pháo hoa và pháo nổ vẫn luôn vọng đến từ nơi rất xa, Lưu Phi đang gọi điện thoại chúc tết mọi người trong phòng khách, trên TV đang phát nhạc xuân vui tươi, người dẫn chương trình đang nói những lời chúc ngụ ý cát tường.
Trong khung cảnh âm thanh ồn ào nhưng không ầm ĩ này, Kỳ Niên nói với Tuân Lan: “Sau này chúng ta cũng cùng nhau đón tết âm lịch đi, được không?”
Gió đêm thổi qua, hết thảy đều nhẹ nhàng.
Tuân Lan mỉm cười nhìn anh, nói: “Được…”
Sau tết âm lịch, theo lời của Lôi Tuấn nói, chính là con cá muối Tuân Lan này đành phải bị bắt bật dậy chiến đấu.
Kỹ năng diễn xuất của Tuân Lan được khen ngợi hết lời trong <Tìm>, kể từ năm trước đến nay đã có vô số kịch bản và lời mời casting được gửi đến tay Lôi Tuấn. Lôi Tuấn cảm thấy tác phẩm là ở chất lượng không ở số lượng, cho nên bây giờ ánh mắt hắn còn kén chọn hơn Tuân Lan.
Một lần chọn mà Lôi Tuấn đã chọn hơn vài tháng. Mãi đến năm sau Lôi Tuấn mới chọn cho Tuân Lan vai chính trong một bộ phim phòng chống ma túy, cơ mà đây chỉ là lời mời thử vai, vậy nên Tuân Lan phải casting trước.
Lần này tại địa điểm thử vai, Tuân Lan gặp được một người quen cũ lúc trước — Sử Dật Ninh, hồi trước khi Tuân Lan đang quay <Tìm>, đối phương đã mua chuộc diễn viên chung tổ hòng ác ý dạy cậu một bài học, kết quả bị cậu phản dame lại.
* Tên này là đứa mua cái ông diễn chấp pháp trưởng lão vung roi đánh Lan Lan trong chương 31-32 í. Lâu quá rồi nên không nhớ nhìu nữa;-;
Có rất nhiều người đến thử vai, Sử Dật Ninh ngồi giữa nhóm người này, ngay khi Tuân Lan xuất hiện, ánh mắt hắn ta đã đâm sang.
Tuân Lan mỉm cười với hắn, tìm một chỗ trống bên cạnh rồi ngồi xuống.
Khi Lôi Tuấn nhìn thấy Sử Dật Ninh thì cau mày ngay lập tức, hắn cũng không quên người này đã cướp mất một bộ phim cổ trang mà Tuân Lan đã sắp ký hợp đồng lúc trước đâu.
Tiểu Chu thầm nói với Lôi Tuấn: “Anh Tuấn, phim này chắc sẽ không có con sâu gây rối nào đâu nhỉ?”
“Chắc không đâu…” Lôi Tuấn thấp giọng nói, “Bộ phim này không có đầu tư của nhà họ Sử và Tân Duyên, Sử Dật Ninh có muốn cướp cũng không cướp được.”
Cho nên lần này ai có thể giành được vai chính thì phụ thuộc vào khả năng của mình.
Sử Dật Ninh không phải là người duy nhất có địch ý với Tuân Lan, có ánh mắt của một số diễn viên nam nhìn sang cũng không được coi là thân thiện mấy.
Tuân Lan dựa vào vai diễn Nhập Tứ mà nổi, lại vừa quay xong bộ phim của Phù Tân Lập, độ nổi tiếng và kinh nghiệm đều ở trên họ, có thể nói là một đối thủ đáng gờm. Nếu nói xác suất bọn họ có thể giành được vai chính lúc đầu là ngang nhau, nhưng bây giờ bởi vì sự xuất hiện của Tuân Lan, xác suất họ được chọn đã trực tiếp giảm đi một nửa.
Nhiều người bước ra sau khi casting thì trở nên ủ rũ chán nản, hiển nhiên trong lòng đã biết rằng mình không có khả năng được chọn.
Số thứ tự của Sử Dật Ninh xếp trước Tuân Lan, hắn ta đi trước, vài phút sau bước ra, vẻ mặt tương đối thoải mái, khi đi ngang qua Tuân Lan thì bước chân hơi dừng lại, trịch thượng liếc xéo Tuân Lan một cái, dáng vẻ có phần đắc ý và tự tin nắm chắc.
Tuân Lan không tỏ vẻ gì, những người khác nhìn thấy dáng vẻ này của Sử Dật Ninh, sau khi nhìn nhau vài lần thì thở dài, xem ra Sử Dật Ninh thể hiện rất tốt, vai chính rất có thể sẽ rơi vào tay Sử Dật Ninh rồi.
Khi đến lượt Tuân Lan, Lôi Tuấn vỗ vỗ vai cậu, bảo cậu đừng căng thẳng.
Tuân Lan gật đầu rồi đẩy cửa vào.
Bộ phim phòng chống ma túy này tên là <Hành Động Ẩn Đỉnh>, đạo diễn tên Diệp Bồng, giỏi nhất mảng làm phim thương mại, phim của ông có tiết tấu nhanh, xung đột kịch liệt, làm phim tình cảm cũng chắc tay, luôn luôn được khen ngợi trầm trồ đắt khách.
Nhìn thấy Tuân Lan đi vào, Diệp Bồng mỉm cười trước, những người khác cũng theo sau lộ ra nụ cười thích thú.
Sau khi Tuân Lan tự giới thiệu xong, Diệp Bồng không bảo cậu bắt đầu diễn thử mà nói: “Tuân Lan à, tôi đã nghe đại danh cậu đã lâu.”
Tuân Lan có chút không rõ nguyên do.
Diệp Bồng gõ gõ thông tin của Tuân Lan được đặt trước mặt, “Nếu tôi dùng cậu trong bộ phim này, chắc sẽ không xảy ra tình huống diễn viên mới đóng được nửa phim đã thân bại danh liệt hoặc vào cục cảnh sát nhỉ.”
À việc này… lần đầu tiên Tuân Lan bị hỏi mà nghẹn lời, hóa ra thể chất huyền học của cậu nổi tiếng đến mức ngay cả đạo diễn lớn mới gặp lần đầu tiên cũng đã nghe nói luôn rồi?
Tuân Lan im lặng hai giây rồi nói: “Vậy ngài xem, tôi còn cần thử vai không?”
Diệp Bồng cười to nói: “Thử! Đương nhiên phải thử, tôi xuất thân là quân nhân, nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy thì chỉ có thể nói là tôi không biết nhìn người, đến lúc đó, tôi cũng coi như là hợp tác với cậu trừ hại cho dân.”
Cũng không đến mức vậy đâu, Tuân Lan nghĩ thầm. Nhưng mà, đạo diễn Diệp chẳng lẽ ngài không thể mong bản thân ngài đừng vướng chuyện này sao?
Kế tiếp, Tuân Lan chọn một cảnh diễn bắt đầu thử vai.
Tổng cộng có ba cảnh được cung cấp cho buổi thử vai, có hai cảnh có cảm xúc kịch liệt và một cảnh rất bình lặng không có lời thoại.
Tuân Lan cũng chọn cảnh diễn bình đạm giống như khi thử vai <Tìm>.
Đây là một cảnh diễn nam chính ngồi xổm trên bãi biển hút thuốc, lúc đó anh vừa mới biết được tin tức cả nhà của người cung cấp thông tin cho anh bị tra tấn đến chết. Vốn dĩ sau nhiệm vụ này người cung cấp tin đó đã có thể quay trở lại sống cuộc sống tốt đẹp của chính mình, nhưng không ngờ người nói mất liền mất, một nhà chết hết.
Tuân Lan tự mang theo điếu thuốc và bật lửa, cậu ngồi xổm xuống trước Diệp Bồng và những người khác, tùy ý ngậm điếu thuốc trong miệng, liếc mắt, châm thuốc, rít một hơi thật mạnh. Sau đó cậu lại lấy ra một điếu thuốc khác, châm lửa rồi đặt bên chân.
Xa xa là biển cả mênh mông vô tận, xuyên qua làn khói, trong đôi mắt non trẻ của cậu đã đầy tang thương. Mắt anh nhìn biển, nhìn những con chim biển bay qua nhưng tâm trí đã sớm trôi đi xa theo làn khói bay.
Một đoạn tàn thuốc lá thật dài để lại trên điếu thuốc, khi anh sắp hút xong một điếu thuốc mới hoàn hồn, dụi tắt nó cùng với điếu thuốc bên chân rồi rời khỏi bãi biển, cảnh thử vai ba mươi giây kết thúc.
“Không tệ…” Diệp Bồng khen ngợi, “Tôi nghe nói lúc trước khi đóng phim của lão Phù, cậu gầy đến suýt ngất xỉu?”
“Có hơi hạ đường huyết ạ…” Tuân Lan nói.
“Vậy lần này cậu có phúc rồi, không cần nhịn đói nữa.” Diệp Bồng nói, “Trở về tăng cơ cho tôi, không yêu cầu cậu phải có cơ bụng tám múi, ít nhất phải có sáu múi là được.”
Đây là trực tiếp định cậu sao?
Vẻ mặt Tuân Lan không có thay đổi gì, cậu đáp: “Vâng, đạo diễn Diệp.”
Sau khi Tuân Lan đi ra ngoài, Lôi Tuấn lập tức hỏi cậu: “Sao rồi?”
Còn có một vài người còn lại chưa thử vai lén lút nhìn sang.
“Cũng được…” Tuân Lan giấu nói, cho dù Diệp Bồng đã kêu cậu trở về tăng cơ, nhưng trước khi hợp đồng được ký kết, mọi thứ đều vẫn không chắc chắn.
Lôi Tuấn nghe cậu nói như vậy, lập tức yên tâm rất nhiều, cũng được của Tuân Lan chính là rất tốt, cơ hội rất lớn.
Chiều cùng ngày, bên Lôi Tuấn quả nhiên nhận được điện thoại của Diệp Bồng, xác nhận Tuân Lan là nam chính của <Hành Động Ẩn Đỉnh>, ngoài việc nói về hợp đồng thì là dặn dò lại Tuân Lan về chuyện tăng cơ.
Bộ phim mãi đến hai tháng sau mới bắt đầu quay, lượng cơ bắp của Tuân Lan đã tăng lên rất nhiều trong vài tháng qua, vậy nên thời gian còn lại của cậu rất đầy đủ.
Đã lên tiếng xác định Tuân Lan, vậy Sử Dật Ninh cũng đi thử vai tự nhiên thất bại.
Trong lòng Sử Dật Ninh, đây là lần thứ hai hắn ta bị Tuân Lan cướp mất một nhân vật điện ảnh.
Trong giới showbiz tồn tại chuỗi sơ đồ khinh miệt, người đóng phim điện ảnh coi thường người đóng phim truyền hình, người đóng phim truyền hình lại coi thường người đóng web drama… Các tác phẩm trước đây của Sử Dật Ninh hoặc là phim truyền hình hoặc là web drama, và hắn ta vẫn luôn cố gắng dựa vào con đường điện ảnh. Nhưng có rất ít kịch bản phim hay, nhân vật tốt lại càng ít, gánh nặng thần tượng của hắn ta lại nặng, không thể bỏ xuống đi đóng một vai có tổn hại đến hình tượng của mình.
Ngàn lựa vạn chọn, trước đó khó lắm cũng chọn trúng vai Nhập Tứ, kết quả bị Tuân Lan, người mà hắn ta không ưa lấy đi. Lần đó còn có thể tự an ủi mình rằng đó chỉ là một vai phụ, nhưng lần này là vai chính, sự khác biệt giữa hai cái rất lớn!
Thế nhưng lại để Tuân Lan cướp đi — mặc dù hai lần đều là đạo diễn người ta không thèm để ý tới hắn, nhưng Sử Dật Ninh sẽ không bao giờ thừa nhận điểm này.
Hắn không trách đạo diễn, cũng không trách kỹ năng diễn xuất của mình không tốt, chỉ đổ thừa Tuân Lan vì sao phải đến thử vai cướp lấy vai diễn mà hắn ta nhắm trúng, người này dường như chuyên đến để khắc hắn ta.
Lần trước mua người để trị Tuân Lan không thành, tên kia nhận tiền xong lại lâm thời đổi ý nói không làm, nói là sợ đắc tội Tuân Lan và công ty của cậu. Xí! Đồ hèn nhát, chút chuyện nhỏ xíu này mà cũng sợ, xứng đáng đóng vai phụ suốt đời.
Sử Dật Ninh lại tức giận vì sự việc lần trước, quay đầu bảo người kiểm tra hành trình của Tuân Lan trong hai tháng tới.
Sau khi Trình Mân biết được thì thận trọng sang đây thuyết phục Sử Dật Ninh: “Anh à, tức giận vì loại người này không đáng đâu, Tuân Lan quá tà môn, em nghĩ anh vẫn đừng nên đụng đến cậu ta…”
Sử Dật Ninh kiêu ngạo đã quen nên đặc biệt không thích dáng vẻ hèn nhát khúm núm này của Trình Mân, mắng: “Mẹ nó cậu bị ngu đúng không, cậu đừng quên cái danh hoàng tử bé qu.ần lót này của cậu là ai ban cho. Cậu không vỗ tay khen hay thì thôi, còn bảo tôi đừng đụng chạm cậu ta, cậu là người phe nào hả!”
Trình Mân bị mắng rụt cổ lại.
Ban đầu, Trình Mân thật sự rất ghét Tuân Lan, bởi vì chuyện bị trộm q.uần lót mà hắn ta còn có thêm một cái danh xưng rất khiếm nhã, ai nhìn thấy hắn ta đều sẽ thầm cười mấy tiếng. Tuy nhiên, khi càng ngày càng có nhiều người lật xe trước mặt Tuân Lan, Trình Mân bỗng cảm thấy, haizz, chẳng phải chỉ là hoàng tử bé qu.ần lót thôi sao, tính cả Lâm Minh Hi cùng công ty với Tuân Lan đều đã lật xe, hắn là nghệ sĩ thuộc công ty đối thủ của Tử Quang mà không xảy ra chuyện lớn gì đã là Tuân Lan hạ thủ lưu tình rồi.
Không hận không hận, chủ yếu không dám hận đâu!
Trình Mân là vì có ý tốt, hắn sợ Sử Dật Ninh cũng sẽ lật xe nên mới đến khuyên hai câu. Nhưng nếu Sử Dật Ninh không coi trọng, Trình Mân cũng không bận tâm đến nữa, hơn cả, trong lòng hắn vẫn có chút kỳ vọng, lần này Sử Dật Ninh có lật xe hay không đây? Tốt nhất là lật xe đi, dù sao cũng không ai thích bị người khác chỉ thẳng mặt mắng cả.
Ngay cả khi có rất nhiều “vết xe đổ” như thế nằm lù ở đó, nhưng trong lòng Sử Dật Ninh vẫn không hề để bụng.
Trong mắt hắn ta, người có thể phát triển đến hô mưa gọi gió trong giới giải trí, hoặc là có bối cảnh vững chắc hoặc là vận may tốt, hắn ta chỉ tin hai loại này.
Như cái gọi là huyền học này của Tuân Lan, hắn ta hoàn toàn không tin. Hắn đã tra qua lai lịch của Tuân Lan, là loại bình thường mà hắn có thể tùy tay nghiền chết, bây giờ Tuân Lan càng ngày càng tốt, cũng chỉ có thể quy cho vận may của cậu tốt.
Sở dĩ những nghệ sĩ đó lộ tẩy bị lật xe đều là do ngoại lực không hề liên quan gì đến Tuân Lan, chẳng qua là bọn họ gặp Tuân Lan vào lúc sắp sửa bị lật thôi, vậy nên mới sẽ cho mọi người một ảo giác rằng là Tuân Lan ra tay khiến bọn họ lật xe.
Người tin thì tin không chút nghi ngờ, còn người không tin đương nhiên sẽ tìm ra nhiều lý do để giải thích những hiện tượng này.
Mãi cho đến ngày bản thân lật xe, Sử Dật Ninh cuối cùng mới hiểu được cái gọi là huyền học này quả thực đủ kinh khủng, nhưng lúc đó hối hận đã muộn rồi.
Hai tháng sau, <Hành Động Ẩn Đỉnh> khai máy, Tuân Lan nhập tổ đóng phim.
Trong <Ẩn Đỉnh> có một số cảnh đấu súng và nổ boom, đôi khi một số cảnh đặc biệt dễ xảy ra nguy hiểm đòi hỏi phải có diễn viên đóng thế chuyên nghiệp thực hiện.
Bởi vì bản thân có nền tảng kung-fu nên Tuân Lan đều tự mình thực hiện trong khi quay phim trước đây và chưa bao giờ sử dụng diễn viên đóng thế, đây là lần đầu tiên cậu sử dụng người đóng thế.
Người đóng thế này tên Cao Trì.
Khi Tuân Lan nhìn thấy Cao Trì, trong lòng cũng sinh ra cảm xúc tiếc nuối giống như rất nhiều người nhìn thấy Cao Trì lần đầu tiên.
Cao Trì xuất thân võ thuật, là anh chàng đẹp trai thuộc tuýp bảnh bao tuấn tú, nếu mặt hắn không có chuyện gì thì nhất định hắn đã nổi từ lâu rồi.
Bốn năm trước, Cao Trì vừa tốt nghiệp đại học đã đóng vai nam chính trong một bộ phim được chuyển thể từ một cuốn tiểu thuyết kinh điển nào đó, nhưng trong một cảnh diễn treo cáp sau khi bộ phim bắt đầu một tuần, dây cáp đột nhiên bung ra khiến Cao Trì rơi từ độ cao ba mét xuống. Khu vực nơi rơi xuống lẽ ra phải được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng khi Cao Trì ngã xuống, má bên phải của hắn đối diện với một miếng nhựa cứng rắn dựng đứng. Cao Trì cứ vậy bị hủy dung, để lại trên mặt một vết sẹo không thể lành. Người lẽ ra vốn nên có một tương lai tốt đẹp đã hoàn toàn bị chặt đứt con đường tương lai ở giới giải trí sau sự việc này.
Cao Trì yêu thích diễn xuất và cũng muốn tiếp tục đóng phim, nhưng vết sẹo trên mặt đã định sẵn hắ không thể xuất hiện trước ống kính. Bởi vì có nền tảng võ thuật nên mấy năm nay Cao Trì đều đang làm diễn viên đóng thế trong các đoàn phim. Hắn là người rộng rãi cũng chính trực, miễn là người quen biết hắn về cơ bản đều khen không dứt miệng, đồng thời cũng khó tránh khỏi nói một tiếng đáng tiếc.
“Chuyện Cao Trì hủy dung này là do người gây ra hay là lỗi của nhân viên?” Tuân Lan không nhịn được hỏi biên đạo võ của đoàn phim.
Biên đạo thở dài: “Kết quả điều tra cuối cùng là sai sót, đoàn phim đã sa thải tất cả các nhân viên có liên quan, cũng trả cho Cao Trì một khoản tiền, nhưng ai biết sự thật rốt cuộc là thế nào.”
Tuân Lan ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Vậy Cao Trì gặp tai nạn, là diễn viên nào tiếp nhận vai chính của anh ấy vậy ạ?”
“Sử Dật Ninh…” Biên đạo võ nói.
Tuân Lan sững sờ.
“Cậu biết cậu ta nhỉ…” Biên đạo võ nói, “Hai cậu còn từng cùng cạnh tranh nhân vật này mà. Lúc đó Sử Dật Ninh cũng mới debut không lâu, kết quả vận may tốt đến thế, chưa gì đã đóng vai nam chính trong bộ phim đầu tiên luôn, đương nhiên cũng có liên quan đến gia cảnh của cậu ta…”
Tuân Lan lại suy nghĩ, chỉ qua vài lần cậu tiếp xúc với Sử Dật Ninh, cậu cũng đã nhìn ra nhân phẩm của người này rất xấu, là kiểu có thể làm bất cứ điều gì chỉ để đạt được mục đích của riêng mình.
Cao Trì bị tai nạn sau một tuần quay phim, rồi sau đó hắn ta nhận vai. May mắn? Ngược lại cũng không chắc đâu.
Bộ phim mới của Tuân Lan đã bắt đầu bấm máy, nhưng Kỳ Niên lại không định nhận phim khác trong năm nay.
Trước đây chuyện của công ty là cách để anh dùng chuyển hướng sự chú ý, nhưng anh cũng không thường quan tâm, về cơ bản đều là Lưu Phi và các trợ lý khác trong công ty phụ trách, anh chỉ chịu trách nhiệm đưa ra quyết định. Bây giờ trong lòng đã có người mình muốn bảo vệ, nên anh muốn cho mình có thể càng lớn mạnh hơn so với trước, anh không muốn trải qua cảm giác bất lực khi bàn tay xuyên qua nhưng không thể chạm vào hay làm bất cứ điều gì nữa.
Có anh làm chỗ dựa, sau này bất luận Tuân Lan muốn làm gì, muốn gì thì anh đều có thể dễ dàng cho cậu.
Tuân Lan không quay phim ở Kinh Thị, Kỳ Niên lấy một bản sao hành trình của Tuân Lan từ chỗ Lôi Tuấn, đầu ngón tay gõ gõ trên ngày nào đó ở nửa tháng sau.
Ngày hôm đó Tuân Lan sẽ bay trở lại để tham gia ghi hình một gameshow, thời gian ghi hình bắt đầu lúc hai giờ chiều và kết thúc lúc tám giờ. Nhưng ngày hôm sau Tuân Lan vẫn phải quay phim, nói cách khác là lịch trình của Tuân Lan lần này rất bận rộn, sau khi ghi hình chương trình xong lại phải bay về đoàn phim ngay, không thể ở lại lâu được.
Họ không có thời gian gặp mặt.
Kỳ Niên gọi điện cho Lưu Phi bảo hắn lấy hai tấm vé vào, anh muốn đến trường quay gặp Tuân Lan.
Giữa tháng Tư, Tuân Lan bay về thành phố Bắc Kinh.
Khi máy bay hạ cánh, Tuân Lan chụp một bức ảnh sân bay rồi lưu vào điện thoại.
Mỗi lần cậu trở lại Kinh Thị, tâm trạng luôn tràn ngập một niềm cảm xúc vui vẻ, đây là thành phố mà cậu quen thuộc nhất và có người bạn tốt nhất của cậu nữa.
Nghĩ đến Kỳ Niên, khóe môi Tuân Lan vô thức lộ ra một nụ cười, chính cậu cũng không nhận ra được điểm này. Chỉ là gửi cho Kỳ Niên bức ảnh vừa chụp: [A Niên, tôi về Bắc Kinh rồi nè.]
Kỳ Niên không nói với Tuân Lan anh sẽ đến xem trực tiếp buổi ghi hình của cậu mà chỉ trả lời: [ Em muốn ăn gì? Tôi kêu người làm rồi đưa sang cho em. ]
Tuân Lan cũng đã ăn ngán cơm hộp ở đoàn phim, Kỳ Niên quả thật hỏi đúng tiếng lòng cậu, Tuân Lan không khách sáo báo ra một chuỗi tên món ăn.
Kỳ Niên chép lại tên món ăn rồi gửi cho Lưu Phi.
Lưu Phi vui tươi hớn hở lại gửi cho đầu bếp trong nhà, thật sự không ngờ rằng A Niên nhà họ cũng sẽ biết chơi trò bất ngờ lãng mạn này, đã xong việc chuẩn bị món ăn này, người giao món ăn tự nhiên là chính anh rồi.
Tuân Lan đến địa điểm ghi hình lúc một giờ.
Sau đó trên đường đến phòng thay đồ, Tuân Lan gặp một lão quỷ.
Ông lão là một người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi, mái tóc muối tiêu, run rẩy đi theo phía sau một gã đàn ông chừng bốn mươi tuổi, khuyên nhủ trong nước mắt: “A Dũng, con đừng đánh bạc nữa, ba đã bị con tức chết rồi, chẳng lẽ con còn muốn làm mẹ con tức chết mới vừa lòng sao? Nhà ở đã không còn, nghĩ đến vợ con con đi! Bây giờ thế mà con còn muốn hại người, là ba và mẹ con đã không dạy con nên người…”
Gã đàn ông nọ râu ria xồm xoàm, mái tóc bóng nhờn như nhiều ngày không gội, quần áo cũng nhăn nhúm, đôi mắt đỏ ngầu, trên người tràn đầy hơi thở thối nát sa sút tinh thần.
Tuân Lan và đối phương là hướng đối mặt đi ngang qua nhau, gã đàn ông đó dường như đang suy nghĩ chuyện gì, lơ đãng bước đi, suýt chút nữa đụng phải Tuân Lan. Tuân Lan hơi nghiêng người, khiến gã ta ngẩng đầu nhìn sang, sau đó Tuân Lan chú ý thấy rõ gã ta hơi trừng mắt nhìn, bộ dáng như có chút giật mình khi nhìn thấy cậu.
Tuân Lan trong lòng hơi cau mày, cảm thấy biểu cảm của gã đàn ông khác thường nên bèn cố ý nhìn lại.
Gã đàn ông đó liền nhìn đi chỗ khác với vẻ có chút hoảng hốt, cũng thu lại vẻ thất thần, bước nhanh rẽ vào góc ngoặt, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Tuân Lan.
Lôi Tuấn xoa xoa mũi với vẻ ghét bỏ, nói: “Sao người này lại dơ quá vậy.”
Tuân Lan quay người nhỏ giọng nói: “Anh có cảm thấy vừa nãy anh ta có hơi sợ em không?”
“Sợ hả?” Lôi Tuấn quay đầu lại nhìn, nhưng nhìn không thấy gì, “Sao anh ta lại sợ cậu?”
“Không phải sợ hãi theo nghĩa đen…” Tuân Lan nói rõ “Kiểu có tật giật mình ấy.”
Cứ như gã đàn ông đó đã làm chuyện xấu gì, sợ Tuân Lan phát hiện rồi tóm gã ta, thế nên vừa thấy cậu liền trốn.
Tuân Lan nhớ tới mấy chữ đánh bạc và hại người mà ông lão nói, bèn nói với Tiểu Chu: “Lát nữa cậu đi hỏi thăm người đó một chút.”
“Được…” Tiểu Chu nói.
Khi Tuân Lan sắp tạo hình xong, Tiểu Chu đi ra ngoài hỏi thăm đã quay lại nói với Tuân Lan, người đàn ông đó tên Tôn Dũng, là nhân viên thuộc êkip chương trình chịu trách nhiệm kiểm tra sửa chữa đèn sân khấu phía trên đỉnh của sảnh ghi hình.
Sau đó, khi Tuân Lan đi đến sảnh ghi hình thì cố ý ngẩng đầu nhìn đèn trên đầu. Hầu hết chúng đều nhỏ, nhưng một cụm ở trung tâm sân khấu có mấy chiếc đèn tương đối lớn, nếu phải miêu tả bằng đồ vật thì chúng có kích thước bằng thau rửa thông thường.
Loại đèn này được cố định bằng đinh ốc trên giàn chịu lực phía trên và thường sẽ không xảy ra tình huống rơi xuống. Nhưng, một khi đập xuống thì nó có thể trực tiếp đập vỡ đầu.
Một nhân viên phụ trách kiểm tra bảo trì và sửa chữa thiết bị chiếu sáng đột nhiên có tật giật mình khi nhìn thấy cậu, Tuân Lan có một linh cảm rất là xấu.
Tuân Lan như bâng quơ mà hỏi đạo diễn chương trình: “Chùm đèn trên đầu có rơi xuống không vậy?”
Đạo diễn ngạc nhiên, mỉm cười nói: “Đương nhiên là không rồi…”
“Hay là kiểm tra lại lần nữa đi?” Tuân Lan nói.
Vẻ mặt đạo diễn cứng đờ, cảm thấy Tuân Lan quá chuyện bé xé to, ông ta cười trừ: “Cứ yên tâm, có ốc vít cố định, buổi sáng chúng tôi mới kiểm tra rồi, thật sự sẽ không rớt đâu.”
Với cả bây giờ sắp bắt đầu ghi hình rồi, cũng căn bản không còn kịp.
Tuân Lan bèn không nói thêm gì nữa.
Khán giả đã vào hội trường rồi, Kỳ Niên đội mũ và đeo khẩu trang, đã ngồi xuống cùng Lưu Phi ở vị trí phía trước.
Lưu Phi ở bên cạnh Kỳ Niên lèm bèm nói: “Nhớ người ta thì cứ việc nói thẳng đi, bây giờ điện thoại cũng bị thu rồi, bộ cậu không sợ lát nữa sau khi chương trình ghi hình xong sẽ không liên lạc được với người ta à, người ta không nhìn thấy cậu, thế chẳng phải chuyến này cậu đi vô ích rồi sao.”
“Không đâu…” Kỳ Niên nói, anh và Tuân Lan đã giao hẹn, khi cậu ghi xong sẽ đợi ở cửa, chẳng qua lúc đó là nói đợi anh trai giao đồ ăn, ừm… Anh chính là anh trai giao đồ ăn.
Hơn nữa cho dù Tuân Lan không nhìn thấy anh, anh cũng không phải đến không, bởi vì anh đã thấy Tuân Lan rồi.
Đúng hai giờ, buổi ghi hình chương trình chính thức bắt đầu.
Khán giả tại hiện trường của chương trình này về cơ bản đều là sinh viên từ trường đại học địa phương, cũng đều là những người trẻ thường lên mạng, và có rất nhiều người biết Tuân Lan. Ngay khi Tuân Lan lên sân khấu, tiếng vỗ tay vừa lớn lại vang dội, không ít người hô to tên Tuân Lan, âm thanh lớn đến mức cảm giác đại sảnh cũng bị chấn động ba lần.
Trên khóe môi Kỳ Niên dưới lớp khẩu trang cũng đượm một chút ý cười.
Nhưng sau khi chương trình ghi hình không lâu, Kỳ Niên đã cảm thấy có hơi không đúng.
Tuân Lan đang lo lắng điều gì?
Là người đã ở chung với Tuân Lan một thời gian, Kỳ Niên cảm nhận được tinh thần của Tuân Lan trên sân khấu cũng không tập trung, mỗi khi rời xa trung tâm sân khấu, cậu luôn thừa dịp quay người mà liếc nhìn đỉnh đầu một cái như vô tình.
Kỳ Niên ngước mắt nhìn lên, trên đầu… là sợ thứ gì rơi xuống?
Anh nhìn những chiếc đèn đó, nhăn mày.
Đúng vào lúc này, chỉ thấy Tuân Lan trên sân khấu đột nhiên đẩy người dẫn chương trình bên cạnh ra, chính cậu cũng vồ về phía trước.
Hai tiếng rầm lớn vang lên, hai ngọn đèn ở giữa sân khấu đột nhiên rơi xuống và đập mạnh xuống sân khấu.
Tất cả mọi người tại hiện trường đều run rẩy trước tiếng động lớn này, rồi sau đó tiếp la hét chói tai liên tiếp vang lên.
“Lan Lan!”
Hiện trường hỗn loạn, Kỳ Niên đã đứng dậy vội xông lên sân khấu khi Tuân Lan lao về phía trước.
Tuân Lan vừa mới chống sàn sân khấu đứng lên thì bên tai nghe thấy tiếng hét sợ hãi của Kỳ Niên. Cậu chợt ngẩng đầu, vừa lúc bắt gặp ánh mắt sợ hãi hoảng hốt của Kỳ Niên.
Trái tim Tuân Lan hơi thắt lại theo, cậu nhìn người chạy tới, lẩm bẩm nói: “A Niên?”
Sân khấu hơi cao, Kỳ Niên chống bên mép nhảy lên luôn. Sắc mặt anh rất u ám, vươn tay kéo Tuân Lan dậy, ánh mắt nhìn Tuân Lan không xê dịch, “Em có bị đập trúng ở đâu không?”
Tuân Lan bị Kỳ Niên kéo cánh tay kiểm tra trên dưới, lực tay Kỳ Niên rất mạnh, điều này làm cho Tuân Lan có chút đau, nhưng cậu không nói gì.
Tay Kỳ Niên đang run rẩy, anh rất sợ hãi, như thể chỉ có như thế mới giải tỏa được nỗi sợ hãi trong lòng.
“Tôi không sao, tôi tránh kịp thời nên không đập trúng tôi.” Tuân Lan thả nhẹ giọng, trấn an Kỳ Niên.
Lôi Tuấn và Tiểu Chu ở sau cánh gà đã chạy ra, hai người cũng bị doạ toát mồ hôi lạnh. Ngọn đèn đó rơi xuống từ nơi cao như vậy, sàn sân khấu bị đập nát, nếu nó đập vào đầu Tuân Lan, e rằng bây giờ đã lành ít dữ nhiều rồi!
Mà đạo diễn của chương trình đã hoàn toàn đứng như trời trồng ở đằng kia.
Sao mà đèn này lại rớt thật rồi…