Nợ Tình Của Ảnh Đế

Chương 71



Cả đêm ấy Đường Dật cứ ngồi trên giường như thế, hai mắt trống rỗng vô thần, như người bị rút mất linh hồn vậy.

Y không biết vì sao hôm nay mình lại mơ thấy những cảnh tượng ấy, cứ nghĩ rời khỏi Diệp Minh Xuyên rồi, y có thể buông hết những thứ này xuống chứ, hóa ra y lại vẫn nhớ mong Tiểu Xuyên của mình như vậy.

Nhưng y biết, Tiểu Xuyên của y sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.

Đường Dật cứ nghĩ giấc mơ này chỉ ngẫu nhiên xuất hiện thôi, lại không ngờ mấy ngày kế tiếp, mình đều bừng tỉnh từ cùng một giấc mộng, thế nên đã mấy đêm rồi y không ngủ được bao nhiêu.

Hôm nay Tiêu Phù qua chơi, liền thấy sắc mặt Đường Dật không quá tốt, dưới mắt một quầng thâm đen, trên mặt cũng không có bao nhiêu huyết sắc. Diệp Minh Xuyên đã đưa yêu châu của mình vào trong người Đường Dật, theo lý mà nói thì sức khỏe của Đường Dật sẽ không gặp phải bất cứ vấn đề gì. Tiêu Phù thân thiết hỏi, “Sắc mặt cậu không được tốt lắm, có cần đến bệnh viện khám xem thế nào không?”

Đường Dật lắc đầu, “Không cần đâu, chỉ là mấy ngày nay ngủ không ngon thôi.”

Trưởng lão bên cạnh nghiêng đầu, bàn tay phải giấu dưới bàn thoáng động, một luồng sáng trắng bắn vào trong người Đường Dật.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, Đường Dật cảm thấy đầu óc mình dường như tỉnh táo hơn một chút, y xoa xoa trán, buông tay xuống, rót cho mình một tách trà.

Diệp Minh Xuyên bên kia dùng ngón tay nhẹ gõ viền gương, Tiêu Phù liền đứng dậy, dắt tay trưởng lão, cười nói với Đường Dật, “Vậy chúng tôi không quấy rầy nữa, cậu nghỉ ngơi đi.”

Tiêu Phù cùng trưởng lão vừa đi, Đường Dật cũng chậm chạp đứng dậy, đi vào phòng trong. Y đúng là cần ngủ một giấc, chí ít ngủ ban ngày y sẽ không gặp phải cảnh tượng đầy trời máu đỏ ấy nữa.

Sau khi về nhà, trưởng lão có chút lo lắng hỏi Tiêu Phù, “Liệu có phải bệ hạ gặp phải chuyện gì không?”

“Khó nói lắm.” Tiêu Phù cũng có cùng mối lo, Đường Dật bên này có hắn với trưởng lão canh chừng, đa phần sẽ không xảy ra chuyện gì, chỉ sợ bệ hạ bên kia gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn thôi, “Thời gian này tìm mấy người canh bên cạnh bệ hạ vậy.”

Trưởng lão gật đầu, vung tay liên hệ với Yêu giới, phái hai tiểu yêu tới bên người Diệp Minh Xuyên.

Diệp Minh Xuyên tuy đã không còn yêu châu trong người, nhưng nếu bên cạnh xuất hiện tiểu yêu quái, hắn vẫn phát hiện ra được. Biết có lẽ trưởng lão không yên tâm nên hắn cũng không nói gì, mặc cho họ theo cùng.

Hắn đã mấy ngày không ra khỏi nhà, trưởng lão phái tới đây một con gấu trúc cùng một con Husky, cả ngày dạo qua dạo lại trong phòng khách, như là đang tuần tra lãnh thổ vậy. Chẳng qua hai người đều dùng thuật ẩn thân, còn tưởng rằng Diệp Minh Xuyên không trông thấy mình.

Nhóc gấu trúc đứng bên cửa sổ, nhìn xem có người nào kỳ quái lởn vởn bên ngoài biệt thự không, Husky thì ngồi xổm bên bàn trà, ngửa đầu nhìn Diệp Minh Xuyên ngồi trên sô pha, hai mắt to tròn đen bóng, khóe miệng ngoác dài tới tận trán, thoạt nhìn vừa ngơ lại vừa ngốc.

Chỉ thấy Diệp Minh Xuyên đột nhiên buông sách trong tay xuống, cúi đầu nói với Husky trước mặt, “Nếu các ngươi đói bụng thì tủ lạnh trong bếp có đồ ăn đấy.”

Husky lập tức ngây ngẩn cả người, đầu lưỡi dài hơi thè ra ngoài cứng lại, nhóc gấu trúc đứng bên cửa sổ cũng cứng ngắc quay đầu lại nhìn bệ hạ của chúng.

Diệp Minh Xuyên không nói thêm gì nữa, đứng dậy, đi vào phòng ngủ. Mấy tiểu yêu này tuy nghe lệnh trưởng lão canh bên người hắn, nhưng cũng chỉ ở trong phòng khách hoặc dạo bên ngoài mấy vòng thôi, sẽ không xâm nhập vào không gian riêng của hắn.

Trong phòng khách, Husky cùng nhóc gấu trúc tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi, cái đuôi vung lên, vội vàng vọt tới tủ lạnh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 303

– —-

Bộ phim điện ảnh đề tài cung đấu “Thâm cung kỷ trọng” mà lúc trước Diệp An nhận gần đây bắt đầu công tác quay chụp, ảnh tạo hình nhân vật vừa công bố lập tức lại hot một trận trên mạng.

Có người ghép tạo hình cổ trang của Diệp An với hình một vài nữ diễn viên đang hot lại với nhau, Diệp An so với mấy nữ diễn viên đó một chút cũng không thua kém.

Bay qua bệnh viện tâm thần: “Ghép như vầy là muốn thể hiện cái gì chứ? Chẳng lẽ muốn nói Diệp An cũng già ngang ngửa nữ thần nhà tui hả? Bớt làm trò cười đi!”

Tiểu đương gia cùng tiểu Raccoon: “Thích Diệp An, ủng hộ “Thâm cung kỷ trọng”!”

Hahahah: “Mấy người sao cứ chửi Diệp An hoài vậy? Cô ấy có làm gì sai đâu? Lúc trước Diệp Minh Xuyên gặp chuyện xui xẻo cô ấy đứng ra nói giúp mấy câu, bây giờ đến lượt Tiêu Đằng cổ cũng giúp, chỉ là mấy bức ảnh thôi mà, Diệp An rốt cuộc động chạm gì đến mấy người chứ, xin các người đấy, bỏ qua cho người ta đi, rõ ràng là một cô gái rất tốt mà.”

Yểm: “Diệp An tốt thật ấy hả? Thôi đi, rành rành là thứ trà xanh mà!”

Người dùng số 007: “Diệp An đẹp thật đấy! Tiên khí đầy mình luôn, đẹp hơn Mạnh Trình Trình bao nhiêu, “Thâm cung kỷ trọng” chừng nào phát hành vậy? Hóng quá đi.”

….

Đây rất rõ ràng là một bài được tung ra để tạo độ hot, nhưng netizen chẳng quan tâm, nên khen thì khen, nên mắng thì mắng, chỉ chốt lác sau để đẩy chủ đề # Diệp An “Thâm cung kỷ trọng” # từ ngoài top 30 lên top 10 của bảng hotsearch.

“Thâm cung kỷ trọng” còn chưa chính thức khởi quay, nữ chính đã hot như vậy rồi, kế tiếp chỉ cần xào đề tài mấy lần thôi, doanh thu phòng vé chắc sẽ không thể nào kém được.

Mà đúng lúc này, “Ngàn dặm tuyết trắng” cũng tung ra ảnh tuyên truyền, trong 9 bức ảnh, 8 bức đầu đều là nam nữ chính cùng một vài nhân vật phụ, chỉ có bức cuối cùng là ảnh Đường Dật cùng Diệp Minh Xuyên. Bối cảnh bức ảnh là phòng giam âm u, Đường Dật chỉ để lộ một bóng lưng, mà phía sau lưng y là Tần Trường Nghiêu ngã người trên lớp cỏ tranh.

Lúc trước “Ngàm dặm tuyết trắng” công bố tạo hình nhân vật thì không có Diệp Minh Xuyên cùng Đường Dật, khi đó netizen còn náo loạn một hồi, phần lớn đều đoán Phùng đạo có lẽ xấu hổ không dám đăng tạo hình của Đường Dật, đương nhiên bây giờ thấy tấm ảnh này, cũng có người cảm thấy Đường Dật quá xấu nên không dám lộ mặt.

Đến đi bảo bối: “Ngay cả mặt cũng không dám lộ, rốt cuộc là xấu đến mức nào chứ!”

Thiên sứ nhỏ ngọt ngào: “Tuy cá nhân tôi cũng không thích Đường Dật lắm, nhưng mà lầu trên chê Đường Dật xấu thế bản thân mấy người thì đẹp được đến đâu vậy?”

Trộm đường nhà Đường Đường: “Hừ, đám ngu xuẩn mấy người, rõ ràng là Đường Đường nhà bọn tui sợ đẹp quá dọa mấy người khóc thôi, quãng thời gian không có Đường Đường này, nhớ ảnh, nhớ ảnh.”

Sợ không phải vs chẳng lẽ là: “Vì sao tôi chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng muốn khóc vậy nè? Phùng đạo lần này chẳng lẽ chuyển hình thật à?”

Trèo đèo lội suối: “Cơ mà lâu rồi không nghe thấy gièm pha của Đường Dật, có chút không quen nhở.”

…..

“Ngàn dặm tuyết trắng” cũng giống như “Thâm cung kỷ trọng”, một lần nữa tiến vào tầm mắt netizen, cũng may 2 bộ này 1 bộ là phim truyền hình, 1 bộ là phim điện ảnh, không tồn tại quan hệ cạnh tranh, chứ không thì chẳng biết trên weibo lại chém giết thành bộ dạng gì rồi.

Về phần Tiêu Đằng rốt cuộc cũng chịu yên tĩnh một thời gian, chí ít đã không còn dám xuất đầu lộ diện trên weibo nữa, thời điểm hắn mới bị tung ra tin chơi 4p, mỗi ngày đều có hơn ngàn người gửi tin nhắn riêng đến cho hắn, chửi mắng bằng đủ loại lời khó nghe, đến mức hắn phải gỡ luôn cài đặt weibo trong máy.

Tham Khảo Thêm:  Chương 84

Ba người đàn ông kia đến giờ vẫn còn bị hắn nhốt trông tầng hầm biệt thự, cả ngày bị đủ loại đạo cụ chơi đùa đến sống không bằng chết, nhưng Tiêu Đằng còn chưa thấy hài lòng, dù sao Diệp Minh Xuyên đến giờ vẫn còn sống yên ổn thoải mái, không thiếu tay cũng chẳng mất chân, hại Tiêu Đằng hận đến ngứa cả răng.

Nhưng mà không lâu nữa đâu, hắn sẽ khiến cho Diệp Minh Xuyên phải hối hận vì đã sinh ra trên đời, càng hối hận vì đã dám đối nghịch với mình.

Cho dù đã xảy ra chuyện như vậy, Tiêu Đằng vẫn không từ bỏ Diệp An, vẫn mỗi ngày cố định gọi một cuộc điện thoại, tùy tiện nói dăm ba câu chuyện với cô nàng.

Có lẽ là bị chân thành của Tiêu Đằng đả động, mấy ngày nay thái độ của Diệp An với hắn đã tốt lên nhiều, rốt cuộc cũng sửa lại xưng hô lúc trước. Ngày hôm nay, Tiêu Đằng lại một lần nữa bày tỏ với Diệp An.

Đầu kia điện thoại, Diệp An hơi hơi sửng sốt, ngừng một lát mới lại một lần nữa cự tuyệt Tiêu Đằng.

“Tôi biết rồi.” Giọng Tiêu Đằng nghe có hơi thất lạc, khiến cho Diệp An cũng sinh ra mấy phần không đành lòng.

Cô nàng hơi hơi do dự, mở miệng hỏi, “Tuy biết là không nên, nhưng tôi vẫn muốn biết ngày hôm đó đến cùng là đã xảy ra chuyện gì? Chứ không, có lẽ tôi vĩnh viễn cũng không thể bỏ qua được chuyện này, vĩnh viễn cũng không thể thử tiếp nhận anh được.”

Tiêu Đằng không muốn nhớ lại chuyện ngày đó một chút xíu nào, nhưng mà lần này là Diệp An hỏi, hắn không thể không một lần nữa xé mở miệng vết thương của mình.

Diệp An nếu muốn biết đáp án, hắn sẽ nói cho cô biết, nhưng đương nhiên, câu trả lời qua miệng hắn đã được chỉnh sửa, trau chuốt không ít rồi, “Ngày hôm đó có lẽ tôi đã trúng phải bẫy của Diệp Minh Xuyên, vốn là tôi hẹn Diệp Minh Xuyên, muốn bàn với cậu ta về bộ phim “Luồng gió ấm” cậu ta sắp quay, tôi muốn đầu tư vào bộ phim đó, để tranh thủ cho em vai nữ chính, nhưng không ngờ Diệp Minh Xuyên thẳng thừng từ chối. Tôi mới nói mấy câu hơi khó nghe, muốn uy hiếp cậu ta một chút, ngay sau đó đã hôn mê, không còn biết gì nữa. Gần trưa hôm sau tôi mới tỉnh lại, đã thấy mình cùng ba người đàn ông…” Kế tiếp thật sự quá khó nói ra miệng, Tiêu Đằng liền trầm mặc.

Chỉ cần là người đã đọc qua “Luồng gió ấm” sẽ biết tác phẩm này căn bản không tồn tại cái gì gọi là nữ chính, đáng tiếc Tiêu Đằng căn bản chưa từng xem. Về phần Diệp An, cô ta cũng chỉ mới đọc một phần nhỏ của “Luồng gió ấm”, không khí truyện quá u ám, cô ta thật sự không đọc nổi, thế nên cũng không quá rõ về sau có nữ chính nào xuất hiện không.

Lại nói, bây giờ làm gì có bộ phim nào, dù là điện ảnh hay truyền hình, lại không nhắc chút xíu nào đến tuyến tình cảm của nam nữ chính chứ, cho dù trong nguyên tác tiểu thuyết không có, biên kịch cũng sẽ thêm vào thôi.

Diệp An cảm thấy Tiêu Đằng không nói thật, ít nhất không thể toàn bộ đều là thật, nhưng mà từ những gì Tiêu Đằng nói, cô ta vẫn biết chuyện ngày hôm đó có liên quan tới Diệp Minh Xuyên, không ít thì nhiều.

Nếu thật là vậy, Tiêu Đằng khẳng định sẽ không bỏ qua cho Diệp Minh Xuyên. Mà loại thời điểm như vậy, cô ta nếu đứng về phía Diệp Minh Xuyên, liệu có thể khiến Diệp Minh Xuyên cảm động chút xíu nào, sau đó nguyện ý tiếp nhận mình không?

Nhưng cô ta cũng chẳng có cái gan làm thế, Diệp Minh Xuyên dù có lợi hại đến đâu cũng chỉ là một diễn viên thôi, lần này Tiêu Đằng bị tung ra chuyện lớn đến thế, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Diệp Minh Xuyên, nếu như cô ta đứng về phía Diệp Minh Xuyên thì liệu Tiêu Đằng có còn ngoan ngoãn phục tùng cô ta như bây giờ nữa không? Hắn chắc cũng chẳng hèn mọn thế đâu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 184: Không rõ

Địa vị của Tiêu Đằng với Diệp Minh Xuyên dù sao cũng không giống nhau, hôm nay nếu như người bị tung ra tin chơi 4p là Diệp Minh Xuyên thì hắn đời này cũng đừng hy vọng có cơ hội trở mình nữa, nhưng Tiêu Đằng thì cùng lắm cũng chỉ bị đám người trên mạng chửi đổng chút thôi, qua một thời gian nữa, hắn vẫn là tổng tài Đình Vũ giá trị trên trăm triệu, được vạn người ngưỡng mộ.

Diệp An dù thích Diệp Minh Xuyên thật đấy, nhưng còn chưa thích đến độ có thể lấy sự nghiệp diễn viên nửa đời sau của mình ra để đánh đổi.

Như vậy, đến lúc đó, cô ta chỉ cần đứng ngoài quan sát là được rồi, nếu Diệp Minh Xuyên thật sự xảy ra chuyện gì, cũng tiện cho cô ta xích gần khoảng cách với Tiêu Đằng.

Nói cho cùng, cô ta cũng chỉ là một người ích kỷ thôi, chẳng qua đây vốn là bản tính của con người mà, chẳng có gì đáng phải xấu hổ cả.

Diệp An liếc mắt nhìn poster in hình Diệp Minh Xuyên mà mình treo trong phòng, nghĩ có lẽ một thời gian nữa cũng nên xé xuống thôi.

Hồi lâu không nghe thấy Diệp An nói gì, Tiêu Đằng ở đầu kia điện thoại bất an gọi một tiếng.

Diệp An lấy lại tinh thần, nhẹ giọng nói, “Cho tôi thêm chút thời gian suy nghĩ đi.”

Đây đã không đếm được là lần thứ bao nhiêu Diệp An trả lời Tiêu Đằng như vậy, nhưng Tiêu Đằng vẫn vui vẻ chịu đựng, bởi hắn vẫn tin rồi sẽ có một ngày Diệp An cam tâm tình nguyện sà vào vòng tay mình.

– —

Chớp mắt đã đến tháng mười, thời gian trôi qua thật nhanh, vậy mà y đã trở lại cõi đời này nửa năm rồi.

Đường Dật hồi tưởng lại tất thảy mọi chuyện xảy ra trong nửa năm này, lại cảm thấy cũng chẳng có gì đáng nhớ, tất cả đều vẫn như lúc trước, không có bất cứ thay đổi nào.

Tiêu Đằng liên tục đặt bẫy Diệp Minh Xuyên vài lần, nhưng không biết vì sao mà đều không thành công, hắn rốt cuộc mất lý trí, muốn chơi ác một lần, nói với người bên kia đầu dây diện thoại, “Đúng, chuyện mà thành tôi sẽ cho cậu thật nhiều tiền, lại đưa cậu ra nước ngoài, yên tâm, sẽ không để ai bắt được cậu đâu.”

Diệp Minh Xuyên đã thật lâu không ra ngoài, hôm nay Chương Vũ Thành gọi điện tới, nói là có công ty nào đó muốn hợp tác với họ làm một show giải trí, cần hắn tới phòng làm việc một chuyến để ký hợp đồng, hắn đành lái xe tới đó. Lúc bàn bạc xong với đối phương thì đã hơn năm giờ chiều, hắn đứng bên cửa kính, nhìn ra xa, cả mảng trời phía tây đều nhuộm một màu đỏ cam, lề đường bên dưới tòa nhà có đứa nhỏ cầm quả bóng bay màu đỏ in hình hoạt hình trên tay, mải mê chơi đùa, Diệp Minh Xuyên không hiểu sao bật cười hai tiếng.

Lúc hắn bước ra khỏi công ty, còn chưa kịp chờ Chương Vũ Thành đuổi kịp, đã thấy Chương Vũ Thành đột nhiên mở to hai mắt, hướng hắn lớn tiếng gào, “Cẩn thận….”

Nhưng đã không còn kịp nữa rồi, một chiếc xe tải lao vun vút về phía này, Diệp Minh Xuyên lại như bị người đóng đinh tại chỗ, không nhúc nhích, mặc cho chiếc xe kia vọt thẳng tới chỗ mình.

Bên kia đường, quả bóng bay màu đỏ in hình hoạt hình bay lên không trung, đứa nhỏ dưới mặt đất lớn tiếng hô, tiếng hô của nó như gần ngay trước mặt, lại như từ một nơi nào đó rất xa vọng về.

Diệp Minh Xuyên ngã vào trong vũng máu, hơi nghiêng đầu, não đã ngừng suy nghĩ, chỉ là có một đống những thứ gì đó không ngừng tràn vào đầu.

Hắn nháy mắt như hiểu ra gì đó.

Thì ra tất cả, vòng một vòng, lại quay trở lại chỗ này.

Đây có lẽ chính là ý trời….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.