Nơi Đây Gió Yên Bão Lặng

Chương 1



“Này cô bé, đến nơi rồi.”

Nghe tiếng tài xế taxi gọi, Hoàng Hi Ngôn choàng tỉnh khỏi giấc ngủ chập chờn suốt một đường xóc nảy.

Cô mở mắt ra nhìn, ­thấy một tòa nhà cũ kỹ, gần đó là mấy cửa hàng với bảng hiệu bằng đèn chói mắt của tiệm nữ trang giá rẻ, quán nướng và tiệm bán mành, cả ánh đèn hường phấn của cửa hàng bán đồ tình thú tự phục vụ hai bốn giờ.

Hoàng Hi Ngôn chưa hết choáng ngợp về mọi thứ trước mắt. Cô lấy điện thoại ra, hỏi bác tài có thể thanh toán bằng Wechat không.

“Không có tiền mặt à?”

“Không đủ ạ.”

Bác tài lấy tờ mã quét đã bung keo từ trong ngăn chứa đồ ra, đưa cho Hoàng Hi Ngôn. Hoàng Hi Ngôn bật đèn pin điện thoại lên, rọi vào mã quét, thanh toán hóa đơn rồi bảo tài xế chờ một lát để cô dọn hành lý để ở cốp sau ra.

Sau khi xuống xe, theo hướng dẫn bằng giọng nói của Wechat, Hoàng Hi Ngôn đi vòng qua phía bên cạnh khu nhà.

Trên hai cánh cửa kim loại có gắn kính màu lam nhạt có dán mấy chữ “rượu, thuốc lá, tạp hóa, đồ uống lạnh” bằng nhựa đỏ. Hoàng Hi Ngôn đặt chiếc va li ở ngoài, đẩy cửa ra, bên trong lờ mờ khói. Hoá ra đây không phải tiệm tạp hóa mà là một quán trà với ba bàn mạt chược, hai bàn đã có người ngồi, một bàn còn trống.

Hoàng Hi Ngôn lên tiếng: “Làm phiền chút ạ, tôi tìm chị Trương!”

Một cánh tay đeo vòng phỉ thúy giơ lên vẫy cô từ một bàn mạt chược.

Hoàng Hi Ngôn đi qua đó.

Chị Trương ngậm điếu thuốc, móc chùm chìa khóa trong túi xách ra, tìm kiếm rồi gỡ một chìa xuống, lia tới trước mặt Hoàng Hi Ngôn, “602”. Ngay sau đó, bà ta chọn một thẻ bài trong đống bài trước mắt ném ra.

“Hợp đồng…”

“Cô cứ trả tiền nhà đúng hạn cho tôi là được.” Chị Trương không muốn phân tâm khỏi ván bài.

Trước khi khởi hành, Hoàng Hi Ngôn đã tìm hiểu một đống điều cần chú ý liên quan tới hợp đồng cho thuê nhà vì sợ mình bị lừa, ai ngờ đối phương lại không hành xử theo lẽ thường.

Do dự một thoáng, cô lấy hai bản hợp đồng đã chuẩn bị trước trong ba lô ra, “Chị đọc đi, nếu không có vấn đề gì thì ký tên hộ em, thế cho chắc ăn.”

Chị Trương ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô một chút rồi bật cười, người ngồi chơi bài cùng bàn với bà ta trêu Hoàng Hi Ngôn: “Cô bé sợ chị Trương lừa à? Trong tay chị ấy có hai mươi căn nhà, tiền thuê thu không xuể ấy chứ.”

Chị Trương giơ tay ra, cầm lấy hợp đồng trong tay Hoàng Hi Ngôn và cây bút, chẳng buồn đọc nội dung mà lật tới chỗ ký tên rồi ký rèn rẹt rồi đưa trả.

Hợp đồng có hai bản giống nhau, Hoàng Hi Ngôn đặt vào tay chị Trương một bản, chị Trương cười nói: “Đồ cổ hủ.”

Ra khỏi quán trà, Hoàng Hi Ngôn vòng vào trong ngõ nhỏ, tìm lối vào khu nhà.

Cô thấy một cái cổng sắt đã gỉ, ổ khóa hỏng, vừa kéo phát đã mở.

Hoàng Hi Ngôn đẩy va li vào trong, nhìn quanh bốn phía, phát hiện khu nhà này không có thang máy.

Cô gỡ chiếc dây buộc tóc trên cổ tay xuống, vơ tóc buộc lên rồi hít sâu một hơi, cầm chiếc va li lên, bắt đầu leo cầu thang.

Với một người cao chưa đến mét sáu như Hoàng Hi Ngôn mà nói thì đây chẳng phải chuyện dễ dàng. Cô lúc đi lúc nghỉ, mãi một lúc mới leo tới lầu ba.

Lúc dừng lại thở, Hoàng Hi Ngôn nghe tiếng thịch thịch thịch vọng từ trên lầu xuống.

Cô tự giác lui về sau nhường lối, trông thấy một cậu chàng nom như học sinh cấp Ba đang xuống lầu. Cậu ta mặc đồng phục ngắn tay, đầu đầy mồ hôi, người ngăm đen gầy gò, tứ chi lều khều như khỉ con.

Cậu chàng kia dừng bước, nhìn mặt cô dò hỏi: “Khách trọ mới à?”

Hoàng Hi Ngôn gật đầu, đưa tay cởi dây buộc tóc để tóc xõa xuống dưới, che khuất gò má mình.

“Ở lầu mấy?”

Xuất phát từ tâm lý cảnh giác, Hoàng Hi Ngôn không đáp, chỉ cười cười.

Cậu chàng kia cười nói: “Bố em mở siêu thị dưới lầu, em thường xuyên giao hàng quanh đây. À, em vừa giao bia cho lầu bảy rồi xuống đấy, nếu chị muốn mua gì thì có thể bảo em giao tận nhà cho, cứ ới em một tiếng qua Wechat là được.”

Nói đoạn, cậu ta móc điện thoại ra, mở mã hai chiều giơ ra trước mặt Hoàng Hi Ngôn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 101: Ngoại truyện 4

Hoàng Hi Ngôn quét mã, cậu chàng được xác nhận bèn đổi ghi chú tên cô, “Chị tên gì?”

“Chị họ Hoàng.”

“Nhà nào thế?”

“602.”

Cậu ta làm dấu ok, “Em là Hà Tiêu, Tiêu với nghĩa mây trời ấy.”

Hoàng Hi Ngôn gật gật đầu.

Cậu chàng nọ nhét điện thoại vào túi quần, bỗng kể: “Ở trên chị một lầu, nhà 702 là một gã lập dị, bình thường chị ở nhà có mở nhạc thì tốt nhất là nên mở nhỏ tiếng một chút, nếu không anh ta sẽ gọi điện cho chị Trương để khiếu nại đấy.”

“Kẻ lập dị?”

Cậu ta nhún vai, “Không biết làm nghề gì mà cứ suốt ngày giam mình trong phòng. Em từng giao hàng cho anh ta rất nhiều lần, thế mà đến giờ vẫn chẳng biết anh ta trông thế nào.”

Hoàng Hi Ngôn cười nói: “Cảm ơn em đã nhắc.”

Cậu chàng nọ nhảy xuống một bước, toan rời đi, chợt liếc thấy hành lý của Hoàng Hi Ngôn bèn bảo: “Để em xách va li lên hộ chị, không có thang máy cũng bực thật!”

Thế rồi chẳng để Hoàng Hi Ngôn kịp từ chối, cậu chàng đã cầm va ly của cô lên lầu nhìn nhàn tênh, rõ ràng xách hơn chục ký mà cậu ta còn đi nhanh hơn cả Hoàng Hi Ngôn.

Cậu chàng đặt chiếc va ly ở cửa nhà 602, vén vạt áo thun lên lau mồ hôi, cười nói: “Sau này chị nhớ chiếu cố chuyện làm ăn của siêu thị nhà em nha.”

“Chắc luôn chắc luôn.”

Hoàng Hi Ngôn cầm chìa khóa mở cửa. Bài trí trong nhà rất đơn giản, không theo phong cách nào, được cái đồ gì cần cũng có, lại được những hai phòng ngủ một phòng khách, rất tiện nghi rộng rãi.

Với diện tích này, ở thành phố Sùng chí ít phải tốn bảy tám nghìn tệ tiền thuê một tháng, nhưng ở một thành phố nhỏ như nơi đây lại chỉ mất một nghìn tệ.

Hoàng Hi Ngôn kiểm tra một lượt, thấy mọi thiết bị đều hoạt động bình thường, chỉ bị mỗi giường là trơ ván, không có nệm. Hôm nay Hoàng Hi Ngôn chẳng còn sức để vật lộn nữa, cô bật điều hoà trong phòng khách lên, lấy bộ ga giường bốn món trong va li ra trải lên chiếc ghế sô pha trong phòng khách, tính ngủ tạm đêm nay rồi nói sau.

Tắm rửa sấy tóc xong xuôi, Hoàng Hi Ngôn ra phòng khách nằm xuống ghế sô pha, ngước lên nhìn trần nhà những vôi là vôi.

Bôn ba cả ngày trời, chuyển một lượt từ tàu tốc hành, xe khách đến taxi, cô đã mệt lả người. Đây là lần đầu cô đi xa một mình, lại còn chẳng có người quen nào giúp đỡ. Nơi đây, ngay cả mùi của căn nhà này, cũng quá đỗi xa lạ với cô.

Hoàng Hi Ngôn nằm chẳng bao lâu thì mắt đã díu lại, cô tranh thủ lúc còn lơ mơ tỉnh mà đứng dậy tắt đèn phòng khách đi.

Quay lại ghế sô pha, cô gửi một tin nhắn Wechat cho chị mình: “Em tới nơi rồi, phiền chị báo cho bố mẹ một tiếng.”

Đợi một chút, chị gái Hoàng An Ngôn chỉ nhắn lại cho cô một chữ: “Ừ.”

Hoàng Hi Ngôn khóa điện thoại, trở mình thiếp đi.

*

Ngày hôm sau, Hoàng Hi Ngôn đang định tới siêu thị mua một số đồ dùng thiết yếu thì bất ngờ nhận được điện thoại của người thầy bên tòa soạn, bảo nếu cô rảnh hãy lập tức tới báo danh.

Tòa soạn rất gần chỗ Hoàng Hi Ngôn ở, cô đi xe buýt ba trạm đã tới nơi. Tòa soạn là một cao ốc mười mấy tầng, đứng từ xa vẫn có thể thấy mấy chữ “Báo buổi chiều XX” to tướng, xem ra là toà kiến trúc bề thế nhất khu đó.

Phòng ban Hoàng Hi Ngôn thực tập nằm ở lầu tám, cô lên tới nơi thì tới gặp thầy giáo hướng dẫn mình ngay.

Thầy cô họ Trịnh, là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, đeo kính, mặc chiếc áo polo trắng. Ông nói liếng thoắng bằng giọng địa phương khiến Hoàng Hi Ngôn chỉ nghe được lõm bõm.

Thầy Trịnh hỏi han, khi nghe cô biết dùng máy quay phim thì bảo cô cầm máy móc đi lấy tin mới với ông.

Thiết bị tòa soạn đang xài đã cũ mèm nên rất nặng, Hoàng Hi Ngôn xách muốn hụt hơi nhưng không mảy may phàn nàn. Hai người họ leo lên con Volkswagen Santana cà tàng của thầy Trịnh, chạy tới một nhà máy hóa chất ở ngoại ô.

Nhiệm vụ lần này là đưa tin tổng quan về việc gia tăng tài sản của nhà máy hóa chất, không có gì thú vị. Trong tiết trời nóng nực, Hoàng Hi Ngôn vác chiếc máy quay phim, cảm thấy bả vai mình bị nó ghì xuống, mồ hôi thấm vào đó khiến cô thấy ran rát.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Buổi chiều phỏng vấn xong, Hoàng Hi Ngôn được thầy Trịnh đưa về.

Thầy Trịnh rít điếu thuốc, hỏi Hoàng Hi Ngôn đang ngồi đỡ đám thiết bị ở ghế sau, “Em nghĩ sao mà lại tới chỗ tí hin của bọn tôi để thực tập vậy?”

Hoàng Hi Ngôn cười đáp: “Em nhìn thấy thông báo tuyển thực tập của tòa soạn trên diễn đàn nên nộp CV luôn chứ không nghĩ nhiều.”

Thầy Trịnh nói: “Dân bản xứ tới nơi khác học Đại học, khi tốt nghiệp còn chẳng muốn quay về, thế mà một cô bé vốn ở thành phố lớn như em lại tới đây quả là hiếm thấy.”

Hoàng Hi Ngôn cười một cái, hỏi: “Thầy Trịnh, chiều nay em còn nhiệm vụ nào không ạ?”

“Em phải chỉnh sửa lại đoạn ghi âm của buổi phỏng vấn.”

“Em có thể mang về nhà làm được không? Làm xong sẽ gửi mail cho thầy?” Hoàng Hi Ngôn nói cho thầy Trịnh biết mình vừa đến hôm qua nên thiếu rất nhiều thứ, hôm nay còn phải tranh thủ đi mua một cái nệm.

“Vậy để thầy tiện thể đưa em đi, chứ một mình em đi, mua xong tính mang về kiểu gì?”

“Không cần phiền thầy thế đâu ạ, em sẽ nhờ bạn em.”

Thầy Trịnh không nói gì nữa, bảo cô ngày mai trước khi đi làm phải gửi bản ghi âm cho ông.

*

Khi Hoàng Hi Ngôn tới siêu thị tìm Hà Tiêu, cậu ta đang ngồi uống Coca trên chiếc ghế nhựa ngay cửa, vừa thấy cô từ đằng xa đã vẫy tay ngay.

Hà Tiêu cười hỏi: “Chị tới chiếu cố chuyện làm ăn nhà em à?”

Hoàng Hi Ngôn cười đáp: “Phải đấy.”

Hà Tiêu tìm một chiếc giỏ hàng đưa cho cô, một mực đi sau lưng cô, thấy vẻ bối rối của cô thì hỏi: “Chị muốn mua gì? Để em kiếm giùm chị.”

Hoàng Hi Ngôn thoáng ngượng ngùng nhoẻn miệng cười, tiện tay cầm một chai dầu gội đầu ném vào giỏ hàng. Cô lúng túng là vì ở nhà đã quen dùng đồ nhập khẩu, những thứ trên kệ hàng cô chưa dùng bao giờ nên không biết loại nào tốt.

Dầu gội đầu, dầu xả, sữa tắm, kem đánh răng,… cô mua một đống thứ cần dùng hàng ngày, tiện thể mua luôn ấm đun nước và tô ăn mì nữa… Đến khi tính tiền xong thì đồ đạc đã đầy ụ hai chiếc bịch to tướng.

Hà Tiêu nói: “Để em xách lên nhà cho chị, cũng nặng lắm đấy.”

Hoàng Hi Ngôn không từ chối.

Xách đến nhà, Hà Tiêu dừng ở cửa không định vào. Cậu ta bỏ đồ đạc xuống, chuẩn bị đi thì Hoàng Hi Ngôn gọi cậu lại: “Có thể nhờ em một chuyện được không?”

Hà Tiêu: “Chị nói đi.”

“Chị muốn đi mua một cái nệm, em biết ở đâu bán không? Nếu em rảnh thì có thể dẫn chị đi mua được không?”

Hà Tiêu cười, “Chị khách sáo thật đấy, chả nhẽ chị không mua mấy thứ này thì em lại không dẫn chị đi à?”

Hoàng Hi Ngôn xấu hổ cười trừ.

“Đi thôi, để em lấy chiếc van của bố em chở chị đi.”

“Em mới học cấp Ba mà, có bằng lái không đấy?”

“Chị nghĩ sao?” Hà Tiêu cười rất thần bí.

“Không phải em không tin em, nhưng nếu em bị tóm…”

“Yên tâm yên tâm, em lái quen rồi.”

Chiếc xe nhà Hà Tiêu tuy rất cũ nhưng được vệ sinh rất sạch sẽ, trong xe không hề có mùi gì lạ. Ấy thế mà trước khi Hoàng Hi Ngôn lên xe, cậu ta vẫn lấy một chiếc khăn sạch lau một lượt da ghế và trong buồng lái.

Lúc lái xe, thỉnh thoảng Hà Tiêu lại liếc nhìn Hoàng Hi Ngôn.

Dung mạo cô không tính là rất đẹp, nhưng da dẻ trắng nõn như loá lên dưới ánh nắng. Mái tóc suôn dài đen nhánh, không có bất cứ vết tích uốn nhuộm nào, xõa xuống che khuất hai bên má khiến khuôn mặt cô trông càng nhỏ hơn, chắc chẳng quá một bàn tay, có điều đôi mắt lại rất to, trông như vẫn đang vị thành niên. Chí ít, cậu ta cảm thấy dù cô lớn hơn mình thì chắc cũng chẳng hơn mấy tuổi. Cô trông rất non nớt như người chưa chịu khổ bao giờ, khác hẳn đám con gái trong lớp cậu ta. Với lại, cô lúc nào cũng cười, là kiểu cười dịu dàng như nắng mai khiến người ta xao xuyến.

Cậu bất giác hỏi: “Chị là người ở đâu thế?”

“Thành phố Sùng.” Thấy Hà Tiêu đang quan sát mình, Hoàng Hi Ngôn vô thức vén một chút tóc che kỹ phần má hơn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Đô thị loại 1 luôn, thế chị còn tới chỗ khỉ gió của em làm gì?”

“Đến tòa soạn thực tập.”

“Vì sao? Thành phố lớn chỗ chị không có tòa soạn à?”

Hoàng Hi Ngôn cười, “Không phải thế… Em cứ coi như chị tới đây để trải nghiệm cuộc sống đi.”

Hà Tiêu nhún nhún vai, như thể không lý giải nổi hành động đó của cô, “Vậy giờ chị đang học Cao học à?”

“Đại học năm Ba.”

Hà Tiêu ngắm cô kỹ hơn, “Không giống.”

“Giống học Cao học?”

Hà Tiêu chỉ cười không nói gì.

Đến khu bán đồ nội thất, Hà Tiêu quen cửa quen nẻo dẫn Hoàng Hi Ngôn tới một tiệm rồi giúp cô chọn lựa, mặc cả và kiêm luôn khuân vác. Cuối cùng, Hoàng Hi Ngôn chỉ mất không tới một nghìn tệ đã mua được một tấm nệm cao su không tệ, lại còn được tặng một chiếc chăn mỏng có giá năm trăm hai mươi tệ cùng hiệu với chiếc nệm nữa.

Hà Tiêu chờ Hoàng Hi Ngôn về lại cửa siêu thị, xe chưa dừng hẳn đã nghe tiếng đàn ông trung niên chửi vọng từ trong nhà ra: “Ranh con lại lén lái xe của ông! Rồi cũng có ngày mày bị xe đâm chết cho sướng đời!”

Hà Tiêu không buồn để ý, dừng hẳn xe, ném chìa khóa cho ông bô cậu ta, bê chiếc nệm ở phía sau xe lên chuồn mất.

Dù Hà Tiêu rất khỏe nhưng vác một chiếc nệm lên tới lầu sáu cũng khá tốn sức. Hoàng Hi Ngôn đi sau cố gắng đỡ lấy tấm nệm nhằm giảm bớt sức nặng cho cậu ta.

Đến đầu cầu thang lầu sáu, mồ hôi mồ kê của Hà Tiêu đã nhễ nhại như vừa vớt dưới sông lên.

Hoàng Hi Ngôn vội vàng mở cửa, Hà Tiêu bê nệm vào phòng ngủ, đặt nó lên ván giường, “Em đi rửa mặt cái.”

Hoàng Hi Ngôn bảo cậu cứ tự nhiên.

Hà Tiêu đi vào phòng tắm rửa tay, đang tính mở vòi nước thì chợt thấy có thứ gì nhỏ xuống mặt mình. Cậu ta vuốt một phát, biết là nước bèn ngẩng lên nhìn, thấy trần nhà đã rỉ nước.

Hoàng Hi Ngôn nghe cậu ta kêu thì chạy vào xem, mắt dại ra.

Hà Tiêu: “Đi, lên lầu hỏi xem sao.”

Hoàng Hi Ngôn theo Hà Tiêu lên lầu, Hà Tiêu xoa xoa tay với vẻ mặt kích động. Cậu ta nói, rốt cuộc cũng có cơ hội thấy khách trọ nhà 702 tròn méo ra sao rồi.

“Em giao hàng tận nhà mà anh ta không ra nhận à?”

“Anh ta nhắn qua Wechat bảo em cứ để ở cửa là được. Có một lần em đặt đồ ở đó, ngồi xổm đợi nửa tiếng mà chẳng thấy anh ta ra lấy vào.”

Hoàng Hi Ngôn không thể không thừa nhận người nọ rất thần bí, thế là cô cũng nổi lòng lòng hiếu kỳ.

Đến cửa nhà 702, Hà Tiêu giơ tay gõ cửa một cái, nửa phút sau, chẳng ai mở cửa.

Đợi một chút, gõ lại, vẫn thế.

“Có khi không ở nhà.” Hoàng Hi Ngôn nói.

Hà Tiêu chưa từ bỏ ý định, tiếp tục gõ, năm phút trôi qua, vẫn không ai mở cửa. Hà Tiêu cầm điện thoại lên nhắn tin Wechat, cũng không thấy ai trả lời.

Bấy giờ, Hà Tiêu không thể không bỏ cuộc, “Chắc không ở nhà thật.”

Hai người thấy hơi tiếc nuối, nhưng lúc quay người tính đi thì tiếng lạch cạch bỗng vang lên sau lưng họ. Cửa mở, một luồng khí lạnh từ máy điều hòa xộc ra.

“Gì thế?” Giọng nói nhẹ tênh, đượm vẻ lạnh tanh.

Hai người ngoảnh lại cùng một lúc, người đứng ở cửa là một anh chàng rất cao, diện nguyên cây đồ đen, để tóc dài, đi chân đất, làn da nhợt nhạt không chút huyết sắc, khiến người nhìn có cảm giác vẻ đẹp của anh ta hơi ốm yếu, có chút hư ảo, không giống một người sống trong thế giới thực.

Hà Tiêu nói: “À, trần nhà 602 bị rỉ nước, bọn em lên xem thử.”

Hà Tiêu đẩy Hoàng Hi Ngôn ra trước. Hoàng Hi Ngôn lại kinh ngạc không nhúc nhích, ánh mắt cô ghim trên khuôn mặt người đàn ông kia, hỏi với giọng không chắc lắm: “Anh Tịch Việt?”

Anh chàng kia nghi ngờ nhíu mày, nhìn Hoàng Hi Ngôn.

Hà Tiêu cũng bất ngờ theo, “Người quen ạ?”

Hoàng Hi Ngôn nhoẻn miệng cười, hỏi anh chàng kia: “Em là Hoàng Hi Ngôn, anh còn nhớ em không?”

Một hồi lâu sau, cặp mày của anh ta mới giãn ra, “A, là em.”

Hoàng Hi Ngôn chỉ vào trong nhà, “Bọn em vào trong xem được không ạ?”

Tịch Việt thoáng sững ra, rồi xoay người đi vào nhà, Hoàng Hi Ngôn và Hà Tiêu cũng vào theo.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.