Nơi Đây Gió Yên Bão Lặng

Chương 40



Buổi chiều, tới nhà.

Hoàng Hi Ngôn cầm chìa khóa mở cửa, ngửi thấy mùi ẩm mốc vì cửa sổ đóng kín, chợt có cảm giác yên tâm khi về nhà.

Cô mới đổi loại tinh dầu hương hoa dành dành, bỏ vào hai chiếc máy xông tinh dầu, cả phòng liền ngập tràn hương hoa như mùa hè tới sớm.

Cô vừa tìm dép cho Tịch Việt vừa hỏi anh: “Buổi tối anh muốn ra ngoài ăn hay gọi đồ ăn về nhà?”

Câu trả lời của Tịch Việt chẳng hề khiến người ta thấy ngạc nhiên: “Sao cũng được.”

Hoàng Hi Ngôn nhìn đồng hồ, bây giờ là bốn rưỡi chiều, dọn dẹp qua một tí là đã tới giờ ăn tối, “Vậy mình ra ngoài ăn đi, tiện thể dạo siêu thị một vòng luôn.” Cô chần chừ, ngoảnh lại nhìn Tịch Việt, “Lần này anh có thể ở lại mấy ngày?”

Tịch Việt nghĩ ngợi rất nghiêm túc, “Đến khi em muốn đuổi anh đi?”

Hoàng Hi Ngôn cười, “Vậy anh đừng hòng về được.”

Đến lúc Tịch Việt dỡ đồ đạc trong vali của anh ra, cô mới nhận ra có vẻ anh không phải chỉ nói suông dỗ cô vui, bởi vì anh có đem theo laptop và mấy chiếc bảng vẽ điện tử, quần áo cũng có tới mấy bộ, đúng nghĩa muốn ở lại lâu.

Cô đi vào phòng ngủ, dọn dẹp bàn làm việc để chừa không gian cho anh để laptop và mấy bản vẽ.

“Ban ngày em phải đi thực tập, dạo này thỉnh thoảng còn tăng ca, e là không có nhiều thời gian ở cùng anh.” Hoàng Hi Ngôn nói.

“Anh cũng có công việc mà.” Tịch Việt giơ tay xoa đầu cô, “Em cứ lo chuyện của mình là được.”

Năm rưỡi chiều họ ra ngoài ăn mì hoành thánh, tới siêu thị mua chút bánh mì và sữa bò rồi về nhà.

Dọc đường, Tịch Việt một tay cầm bịch đồ, tay kia dắt cô.

Cô có cảm giác là lạ, cứ như hai người đã sống chung với nhau lâu lắm rồi.

Ở bên anh làm gì cũng thoải mái tự nhiên hệt như đi ngủ hay hít thở, không cần ngụy trang, không cần gò ép bản thân.

Một mình cô thì không thấy căn nhà này nhỏ, nhưng giờ có thêm một người, bất kể làm gì cũng như vừa xoay người sẽ đụng phải người kia ngay.

Mấu chốt là chỗ này không có phòng bếp, muốn rửa chút hoa quả để ăn cũng phải vào phòng tắm, còn tự nấu món gì đó đúng là chuyện trên mây.

Hoàng Hi Ngôn vốn định sau khi được nhận chính thức sẽ tìm nhà trọ khác, Tịch Việt đến lại càng khiến cô nhen nhóm suy nghĩ này.

Hai người ngồi trên sô pha, trên bàn trà bày nho đã rửa sạch.

Hoàng Hi Ngôn ăn nho, suy nghĩ vẫn quanh đi quẩn lại ở chuyện tìm nhà.

Tịch Việt bỗng nói: “Tìm nhà khác nhé.”

Hoàng Hi Ngôn giật mình, tưởng anh biết đọc suy nghĩ người khác.

Còn Tịch Việt nhìn nét mặt của cô lại hiểu lầm mình hơi đường đột, khẽ lấy tay vân vê mũi, nói tiếp: “Ý anh là anh muốn chuyển tới thành phố Nam. Nếu em đồng ý thì có thể ở chung với anh.”

“Anh sẽ chuyển tới thật á?”

“Chẳng lẽ em sẽ tới thành phố Thâm tìm việc?” Tịch Việt khẽ cười, vuốt ve trán cô giống như để cô quẳng hết gánh lo trong lòng. Công việc của anh hầu như có thể tự mình cáng đáng hết, lúc cần họp hành thảo luận thì bay sang đó là được.

Hoàng Hi Ngôn phát hiện anh rất thích xoa đầu mình với thái độ dịu dàng chiều chuộng như đang dỗ con nít, “Anh muốn tìm nhà thế nào?”

“Công ty em ở đâu? Đừng cách xa quá.”

Hoàng Hi Ngôn mở ứng dụng bản đồ lên, nhập địa chỉ công ty, đưa cho Tịch Việt xem, anh tỏ vẻ đã nhớ rõ, ngày mai lúc cô đi thực tập anh sẽ nhín thời gian đi hỏi thăm.

Sống chung rõ ràng là một chuyện không lớn không nhỏ, như thể họ chỉ nói đôi ba câu là quyết định xong.

Nhưng kệ đi.

Với Tịch Việt, cô có lòng tin vô hạn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 114: Thật chẳng ra gì

Tối đến rửa mặt xong, Hoàng Hi Ngôn không thể không đối mặt với vấn đề cũ.

Cô biết chuyện ấy sẽ đến, nhưng không rõ là khi nào.

Cô rửa mặt rồi nằm lên giường đọc sách, đợi Tịch Việt vào với tâm trạng thấp thỏm.

Chẳng bao lâu sau, Tịch Việt tắm xong, người còn hơi ẩm, nhác thấy cô đang lướt Weibo thì ngồi yên bên giường, nhích sang nhìn, thấy số Weibo của cô thì với tay cầm lấy chiếc điện thoại đặt trên bàn của mình.

Hoàng Hi Ngôn nhổm ngay dậy, gác cằm lên vai anh, nhìn anh mở Weibo ra, quả nhiên đang định theo dõi cô, bèn vội vàng cản lại, “Thầy Tịch đừng thế!”

Tịch Việt cảm thấy xưng hô này của cô khá thú vị, mỉm cười hỏi, “Đừng theo dõi lẫn nhau hả?”

“Anh đang theo dõi năm mươi người, thêm một hay bớt một người đều rất chói mắt, nhỡ fan của anh mò danh sách theo dõi của anh mà phát hiện ra em thì sao? Weibo em toàn đăng mấy thứ buồn cười.”

“Thế để anh bí mật theo dõi.” Tịch Việt cười nói. Anh lướt một lát, phát hiện ứng dụng trong điện thoại không có chức năng này, bèn bảo sẽ chuyển sang laptop thao tác.

Hoàng Hi Ngôn cười nói: “Vừa khéo, để em tranh thủ thời gian kiểm tra lại Weibo, xóa hết mấy bài mất mặt.”

“Gì mà mất mặt?” Tịch Việt hỏi, tìm Weibo của mình từ trang chủ, lướt xuống phía bên dưới màn hình. Hoàng Hi Ngôn lẹ làng giật lấy điện thoại, “Không cho anh xem.”

Tịch Việt giơ tay lên cao khiến cô không với được. Tuy anh là người ngày nào cũng cắm mặt vào máy tính vẽ tranh nhưng thị lực lại tốt lạ thường, “Bài này em cũng muốn xóa à?”

“Bài nào cơ?”

Tịch Việt xích điện thoại lại cho cô xem.

Đăng ngày 1/11 năm ngoái.

Hôm đó Hoàng An Ngôn đính hôn, cô lén đi gặp Tịch Việt.

Lúc tạm biệt bị một câu của anh làm lòng dạ rối bời, mất ngủ đến nửa đêm.

Hoàng Hi Ngôn chắc chắn Tịch Việt cũng nhớ rõ hôm đó, ngày đăng rõ mồn một, cô không chối được, “… Là một bài hát của Eason.”

– Anh có định yêu em không, nếu anh thích một kẻ lập dị thì thật ra em rất đẹp.

“Hai giờ sáng mà còn nghe nhạc.”

“… Vì nhớ anh chứ sao.” Cô dụi đầu vào lưng anh, se sẽ nói.

Đường may của chiếc áo thun cộc tay màu đen anh đang mặc lộ ra ngoài, mới đầu cô cứ tưởng anh mặc ngược, lấy tay bẻ cổ áo ra xem thấy mác nằm bên trong mới biết hóa ra nó được thiết kế như vậy.

Tịch Việt không biết cô đang làm gì, bèn xoay đầu nhìn cô, tóm lấy bàn tay đang ngọ nguậy của cô. Anh khóa điện thoại đặt sang một bên rồi rất tự nhiên giơ tay nâng mặt cô lên, cúi đầu xuống hôn cô.

Rất khó để không tiến thêm một bước. Hoàng Hi Ngôn rất thích mùi thơm dìu dịu khoan khoái trên người và làn da ấm áp của anh, nhờ bóng đen yểm hộ, cô có thể buông bỏ mọi nỗi niềm căng thẳng của mình.

Nhưng họ không làm đến bước cuối cùng. Tịch Việt dừng lại, ôm cô nói: “Lần sau nhé, anh không mua…”

Cô cảm thấy chất giọng lành lạnh của anh thiêu cháy cô, tựa như nơi nào đó. Cô vùi mặt vào chăn, thỏ thẻ nói: “Chu kỳ của em… mới hết chưa lâu.”

Song thái độ của Tịch Việt rất kiên quyết, anh hôn lên vành tai cô, “Lần sau đi, anh phải có trách nhiệm với em.”

“Anh muốn em giúp anh không?”

Tịch Việt bảo không cần, ôm cô vào lòng, bảo cô đừng cựa quậy, một lát là ổn.

Dường như để dời sự chú ý đi, Tịch Việt hỏi sao tối qua cô lại cãi nhau với người nhà.

Hoàng Hi Ngôn kể hết cho anh, trừ chuyện cô bị Viên Lệnh Thu tát.

Điều khiến cô thấy thoải mái là, Tịch Việt không hề khuyên lơn bất cứ lời thừa nào, cũng không hỏi cô có hối hận không, chỉ rất tự nhiên mà xoa xoa gáy cô như dỗ con nít giống dạo này anh hay làm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1450: 1450: Mạng Của Anh Cũng Rất Quan Trọng

Hoàng Hi Ngôn nhoẻn miệng cười, “Thật ra sớm muộn gì ngày ấy cũng đến. Anh là kết quả chứ không phải nguyên nhân. Nhưng mà em rất vui vì đó là anh. Nếu như lúc rời khỏi nhà em chẳng còn chỗ nào để đi thì không biết sẽ đau lòng tới mức nào…”

Tịch Việt dùng một chiếc hôn chặn lời cô, “Nói nữa là em lại khóc đấy.”

“Em nào có.”

*

Sau đó, Hoàng Hi Ngôn đi thực tập còn Tịch Việt thì kiếm nhà.

Nhanh hơn Hoàng Hi Ngôn tưởng rất nhiều, chưa tới một tuần, Tịch Việt đã tìm được nhà ưng ý.

Đó là một căn hộ chung cư chỉ cách công ty cô mười phút đi bộ, có hai phòng ngủ lớn, bắt sáng rất tốt, bố trí na ná ngôi nhà bên thành phố Thâm, chỉ không rộng rãi và hoàn cảnh xung quanh không cao cấp bằng.

Hoàng Hi Ngôn tới xem nhà với anh cũng thấy rất thích, Tịch Việt bèn ký hợp đồng luôn.

Cô chẳng có mấy đồ đạc nên chỉ mua vài chiếc thùng giấy trên mạng. Sau khi dọn dẹp xong, với sự phụ giúp của Tịch Việt, cô chia làm hai ba chuyến dọn sang nhà mới, đồng thời đăng tin cho thuê căn nhà hiện tại lên mạng, không bao lâu đã tìm được người thuê.

Sau đó, Tịch Việt về thành phố Thâm dọn dẹp đồ đạc của mình, đồng thời nhờ Tưởng Hỗ Sinh giúp tìm người thuê lại.

Tưởng Hỗ Sinh ngoài miệng thì mỉa anh chỉ giỏi hành anh ta nhưng trên thực tế lại bỏ kha khá tâm sức.

So ra thì đồ đạc của Tịch Việt rất nhiều, nhất là thiết bị điện tử, gửi bằng đường bưu điện mất một khoản phí đáng kể.

Nhận đồ chuyển phát, dọn nhà, thuê nhân viên vệ sinh kỹ lưỡng lại tốn thêm một ít thời gian.

Đến khi hoàn toàn ổn định đã là một tuần sau.

Hoàng Hi Ngôn rất hài lòng về nơi ở mới, có bếp phòng khi cô hứng lên muốn làm cơm.

Theo lý thuyết thì việc nhà nên chia đều, nhưng Tịch Việt chẳng hề yêu cầu cô chuyện này.

Trên thực tế, đến giờ cô mới biết, thỉnh thoảng vẽ mệt, Tịch Việt sẽ xem chuyện dọn nhà như một cách thư giãn, vì lao động chân tay đơn thuần không hề động não giúp anh thả lỏng đầu óc.

… Đúng là người lập dị.

*

Công ty mà Hoàng Hi Ngôn đang thực tập tổ chức lễ chúc mừng ba năm thành lập, buổi tối cả phòng đi team building. Cô có nhắc qua với Tịch Việt nhưng vẫn tan cuộc trễ nửa tiếng so với dự định.

Trước khi lên xe cô nhắn tin cho Tịch Việt, bảo anh rằng hơn hai mươi phút nữa mình sẽ về đến nhà.

Hoàng Hi Ngôn và mấy đồng nghiệp cùng phòng đều ngồi xe trưởng phòng về. Trưởng phòng đã kết hôn năm năm, đang lên kế hoạch có em bé nên lúc ăn cơm, anh ta là người duy nhất thoát khỏi phi vụ chè chén, bèn tự xung phong là “tài xế.”

Theo độ tiện đường, trưởng phòng đưa mấy đồng nghiệp khác về trước, cuối cùng chỉ còn Hoàng Hi Ngôn.

Trưởng phòng cũng chính là giáo viên hướng dẫn Hoàng Hi Ngôn, tính tình thật thà hài hước, năng lực công tác mạnh, trước giờ không lên mặt ma cũ, gặp chuyện gì cũng là người đầu tiên đứng ra gánh vác.

Vì trên xe chỉ còn lại một người, để trưởng phòng không nghĩ mình là tài xế, Hoàng Hi Ngôn chuyển lên ngồi ở ghế phụ.

Trưởng phòng cười hỏi Hoàng Hi Ngôn, “Em thực tập hơn nửa năm thấy thế nào? Không định xé thỏa thuận ba bên chứ?”

Hoàng Hi Ngôn cũng cười, “Em còn đang định hỏi thầy, bình thường em thực tập có gì cần thay đổi không ạ?”

“Lo chuyện chuyển lên chính thức à? Không có vấn đề mấy đâu, cấp trên đều hài lòng về em, em đã làm rất tốt, chỉ đợi em tốt nghiệp thôi.”

Hoàng Hi Ngôn nhận được sự công nhận thì nở nụ cười tận đáy lòng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 354: Quân y gì chứ, kỳ lạ

Trưởng phòng còn nói: “Thành phố Sùng gần thành phố Nam, thường thì sinh viên mà tới thành phố Sùng được thì đều đổ sang đó cả, bên này rất khó giữ người lại. Nếu em đồng ý ở lại thì tương lai chắc chắn có nhiều cơ hội. Có điều cường độ công việc ngành Truyền thông chắc chắn không thấp, lúc mới vào tất nhiên sẽ chịu khổ.”

Hoàng Hi Ngôn cười đáp: “Em không ngại khổ ạ, có thể tự kiếm tiền, độc lập kinh tế luôn là mục tiêu của em.”

“Đám thanh niên các em bây giờ hiếm thấy ai yên tâm như em.” Trưởng phòng liếc sang cô, “Nhưng nếu gặp khó khăn gì thì em cứ nói nhé, công ty mình rất có tình người, nếu không được thì người làm thầy như thầy cũng có thể giúp đỡ em.”

Hoàng Hi Ngôn cảm thấy câu này là lạ, một lát sau mới ngờ ngợ không biết có phải trưởng phòng thấy điều kiện kinh tế nhà cô khá khó khăn không… Cô bất giác mỉm cười nhưng không vạch trần ý tốt của thầy.

Xe nhanh chóng tới cổng khu nhà.

Hoàng Hi Ngôn nói cảm ơn trưởng phòng, sau khi xuống xe thì đóng cửa, vẫy tay tạm biệt rồi xoay người đi.

Chợt khựng bước, vì cô trông thấy Tịch Việt đang đứng trước cổng gần cửa hàng tiện lợi, một tay cầm điếu thuốc đang cháy dở còn tay kia cần một bịch ni lông có logo cửa hàng tiện lợi.

Hoàng Hi Ngôn rảo bước tới chỗ anh, cười hỏi: “Anh xuống đón em ạ?”

Tịch Việt gật đầu, dập thuốc đi, choàng tay khoác vai cô đi vào.

“Người chở em về là đồng nghiệp của em à?”

“Là giáo viên hướng dẫn của em.”

Tịch Việt khẽ gật đầu, nhất thời không nói gì thêm.

Hoàng Hi Ngôn hỏi anh: “Anh ăn tối rồi hả?”

“Ừ.”

Cô cảm thấy tâm trạng anh cps phần sa sút bèn ngoảnh sang nhìn anh hỏi, “Sao thế ạ?”

Tịch Việt không nói gì.

Đúng lúc đi ngang một bồn hoa, Hoàng Hi Ngôn bèn dừng lại, đứng ngay chỗ ấy, nắm lấy cánh tay Tịch Việt, kéo anh tới đối diện mình.

Cô đưa tay muốn sờ mặt anh nhưng bị anh tóm lấy. Anh nhìn cô như có điều suy nghĩ: “Anh sẽ đi học lấy bằng lái.”

Hoàng Hi Ngôn hơi giật mình, lát sau bật cười thành tiếng, “Giáo viên hướng dẫn của bọn em đưa mấy đồng nghiệp về cùng một lúc chứ không phải mỗi em, có điều em là người cuối cùng xuống xe. Với lại thầy ấy kết hôn lâu rồi.”

Cô nghiêng đầu nhìn anh, “Anh đang ghen à?”

Tịch Việt nhìn cô với biểu cả “thế thì sao chứ”.

Hoàng Hi Ngôn không nhịn được cười.

Còn Tịch Việt hình như bị cô nhìn phát ngại, rời mắt đi, lảng sang chuyện khác: “Em uống rượu à?”

Hoàng Hi Ngôn túm áo ngửi, bên trên có bám mùi cồn thật, tối nay cô đã uống hai ly bia. Cô không trả lời thẳng mà khoác hai tay lên vai anh, ôm lấy anh, cố ý đứng sát vào anh, “Hiếm lắm em mới uống bia đấy, anh có muốn tự nếm thử không?”

Trong khu nhà vẫn còn người qua lại, cô chỉ đùa anh thôi.

Nhưng không ngờ Tịch Việt lại tiến thêm một bước, giữ lấy gáy cô, không màng hơi bia mà hôn cô luôn.

Lát sau có mấy đứa bé đi dạo trong khu nhà, lúc đi ngang chỗ họ thì gào lên: “Không biết xấu hổ!”

Tịch Việt ấn đầu cô vào hõm vai mình, ngoảnh sau bình tĩnh nhìn chằm chằm đứa bé kia.

Hoàng Hi Ngôn cười đến run cả vai, cũng ngẩng lên nhìn nó, hình như men rượu đã kích thích tính tình xấu xa trong cô, “Vẫn nhìn à? Nhìn nữa là thu phí đấy.”

Tiếng con nít í ới dần biến mất.

Tịch Việt thu mắt về, nhìn cô.

Cô giơ tay vỗ trán anh, cười hỏi, “Muốn tiếp tục à? Để em về nhà đánh răng đã, em hôi quá.”

“Em cũng biết cơ đấy.”

“Thế mà anh còn hôn em.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.