Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Chương 145: Chương 145



Dư Tiểu Thảo cười cười với hắn, nói: “Ta cảm thấy, các ngươi có thể lập một văn phòng cảng, thuê một cửa hàng làm mặt tiền.

Có thể kinh doanh chuyên chở hàng hóa, gửi hàng, giúp mua đồ, cũng có thể kinh doanh các hạng mục như liên lạc chuyên chở đường thủy.

Sau khi bến tàu xây xong, Lục ca, thuộc hạ của ngươi sẽ càng nhiều, hạng mục kinh doanh nhiều, đương nhiên cần chủ quản phân công quản lý.

Tôn thúc đã quen vận chuyển hàng hóa ở bến tàu, trăm hay không bằng tay quen, Lục ca có thể để cho Tôn thúc quản lý một phần…!Như vậy không phải sẽ càng tốt hơn so với cạnh tranh khốc liệt sao?Lục ca sờ cằm, trong mắt lóe lên tia sáng, hình như đã rung động với lời miêu tả hoành tráng của Tiểu Thảo.

Tuy rằng kế hoạch của Tiểu Thảo còn chưa hoàn thiện nhưng đã chỉ rõ phương hướng cho hắn, khiến hắn thầm sáng tỏ thông suốt.

Người như Lục ca không phải vật trong ao, chỉ cần cho hắn một cơ hội, hắn nhất định có thể bay cao hơn một cơ hội, hắn nhất địnhNhiều năm sau, lão đại cảng khẩu Lục ca, có ai không biết có ai không hay? Ngay cả một số quan lại quý nhân cũng rất nể mặt hắn.

Vì nếu đắc tội Lục ca, nhẹ thì hàng hóa của ngươi không bốc dỡ kịp thời, nặng thì số hàng đó coi như vận chuyển thất bại.

Ở bến tàu, Lục ca chính là thần thoại của những người làm công ở bến tàu.

Mà khởi điểm của tất cả chuyện này, đều bắt đầu từ lời nói lơ đãng của một cô bé!Lúc này Lục ca vẫn chỉ là một tiểu đốc công, vỗ nhẹ bả vai đốc công Tôn, chân thành nói: “Tôn ca, ta tôn trọng ngươi là một hán tử.

Có muốn hợp tác với ta không? Hai ta hợp tác với nhau là tốt nhất, chung tay gây dựng sự nghiệp lớn!”Giọng nói đốc công Tôn có vẻ hơi kích động: “Lục Tử! Tôn ca ngươi tuy không quyết đoán, nhìn xa trong rộng như ngươi! Nhưng đã quen với việc bốc dỡ hàng trên bến tàu, nếu ngươi tin tưởng ta, ta nhất định sẽ không khiến ngươi thất vọng!”Dư Tiểu Thảo thấy hiểu lầm giữa hai người đã được giải quyết, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Nói thật, lúc mới bán đồ kho, đốc công Tôn rất chú ý giúp đỡ việc làm ăn của nàng, còn giúp đỡ cữu cữu và biểu ca tìm được công việc ở bến tàu.

Mà Lục ca từng giúp nàng đánh đuổi kẻ xấu, cũng coi là nửa ân nhân cứu mạng nàng.

Nàng rất cảm kích với hai người này, thật sự không muốn bọn họ bất hòa.“Tiểu Thảo..” Dư Hắc Tử thấy đại ca Lục ca của bến tàu nhìn em họ mình bằng ánh mắt khác, chỉ cần nàng nói vài câu giúp cậu ta, tìm một công việc còn khó khăn sao? Cậu ta lặng lẽ kéo kéo góc áo nàng, nhỏ giọng gọi nàng một tiếng.Lúc này Dư Tiểu Thảo mới nhớ đến chuyện của Hắc Tử, nàng hơi ngượng ngùng nói với Lục ca: “Lục ca, đây là Dư Khả, anh họ của ta, hắn muốn tìm một công việc ở bến tàu, tiền công ít một chút cũng không sao.

Tham Khảo Thêm:  Chương 41: C41: Chương 41

Ngươi xem…!có việc nào thích hợp để hắn làm không?”Lục ca nhìn Hắc Tử cả người béo mập thiếu rèn luyện nghiêm trọng, chân mày hơi nhăn lại, ánh mắt sắc bén khiến người khác không khỏi run sợ: “Dư Khả…!Đúng không?”“Đúng, đúng! Lục ca, ngài gọi ta Hắc Tử là được…” Dư Hắc Tử bị hắn gọi tên trong lòng có chút bồn chồn nhưng vẫn nở nụ cười.Lục ca gật đầu, ăn ngay nói thật: “Hắc Tử, nói thật, ta không coi trọng ngươi! Nhưng nếu Tiểu Thảo đã lên tiếng, ta sẽ cho ngươi một cơ hội! Nhìn thấy con thuyền bên kia không? Nơi đó có nhóm nữ quyền cần chuyển hành lý lên xe, ngươi và tên tiểu tử Liễu gia kia cùng làm đi.

Nếu như làm được thì mai tiếp tục đến làm, nếu như không được.”“Được! Nhất định có thể!” Hành lý của nữ thân quyển thì nặng bao nhiêu chứ, so với hàng hóa hở chút là năm mươi, một trăm cân, việc này khá nhẹ nhàng.

Dư Hắc Tử biết Lục ca vì nể mặt em họ Tiểu Thảo mới cân nhắc mình, nên hung hăng gật đầu một cái.

Nếu như ngay cả việc này cũng không làm được, cậu ta còn là một người đàn ông sao?Lục ca vẫy tay với một bóng dáng cao gầy đơn bạc cách đó không xa, thiếu niên kia nhanh đi tới.

Dư Tiểu Thảo tập trung tinh thần nhìn, đây không phải là anh họ Chí Vĩ nhà cậu hai sao? “Biểu ca, ở nhà không bận việc làm nông sao? Cha ta còn nói hai ngày này muốn qua giúp đỡ đó!” Dư Tiểu Thảo tươi cười xán lạn, nhẹ giọng hỏi.Liễu Chí Vĩ lau mồ hôi trên trán, cười ngây ngô nói: “Nhà có đại bá và cha ta rồi.

Mấy tỷ muội trong nhà đều có thể giúp được, nhà không cần nhiều người như vậy.

Tam thúc nghe nói bến tàu xây lại, cần một nhóm thợ xây nên tới thăm dò tin tức.

Ta cũng tới đây, xem có thể chạy việc lặt vặt không.

Lục ca rất ưu ái, để ta làm công việc khá nhẹ nhàng.

Nói thật, đừng khinh ta nhỏ tuổi, ta có rất nhiều sức lực đó!”Tiểu Thảo chỉ đứng đến nách Liễu Chí Vĩ, nhưng nói chuyện lại giống một người chị cả: “Biểu ca, ngươi vẫn đang tuổi lớn, kiềm chế một chút, đừng để mệt mỏi rồi bị thương.”“Sẽ không, yên tâm đi!” Liễu Chí Vĩ cười ha ha hai tiếng, nói với Lục ca, “Lục ca, gọi ta có việc gì?” “Hàng hóa của khách trên thuyền số hai giao cho ngươi phụ trách, ngươi dẫn theo người mới này.

Có vấn đề gì không?” Lục ca mạnh mẽ quyết đoán phân công nhiệm vụ.“Không thành vấn đề, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!” Liễu Chí Vĩ vừa nghe mình phụ trách cả chiếc thuyền, cảm thấy mình được nhận trọng trách nặng nề, nhất thời tinh thần trách nhiệm lên cao.

Một chiếc thuyền khách mà thôi, có thể có bao nhiêu hành lý.

Đừng nói có người làm cùng cậu ta, dù chỉ có một mình cậu ta cũng có thể làm được!Lục ca nói lời thấm thía: “Chí Vĩ, hôm nay Hắc Tử lần đầu đến đây, còn chưa biết gì.

Ngươi kiên nhẫn dạy bảo hắn một chút.

Bến tàu của chúng ta không có hạng người đục nước béo cò…”Hắc Tử? Liễu Chí Vĩ nhìn bóng người đen mập kia.

Tham Khảo Thêm:  Chương 32: C32: Chương 32

Đây không phải là tên mập hay bắt nạt em họ sao! Đến tìm việc? Mẹ và bà nội cậu ta sao lại đồng ý? Không phải là muốn dựa vào quan hệ của em họ để lười biếng chiếm lợi chứ? Không được! Liễu Chí Vĩ nhất định không cho phép cậu ta làm như vậy!“Hắc Tử, đi thôi! Làm sớm xong sớm! Việc này vừa nhẹ nhàng vừa béo bở, nếu không phải nể mặt tiểu muội, sao có thể để hai huynh đệ chúng ta làm chứ? Làm việc cơ trí một chút, cố gắng lên! Nếu như làm tốt, có khi chủ nhà còn thưởng tiền đó!” Liễu Chí Vĩ nặng nề vỗ bả vai Dư Hắc Tử.Có Liễu Chí Vĩ cố tình gây khó khăn và giám sát, xoay Dư Hắc Tử quay vòng vòng.

Dư Hắc Tử chưa từng làm công việc nặng nhọc, ban đầu còn khí thế bừng bừng vô cùng hăng hái, nhưng chưa được vài chuyến, cảm thấy bọc quần áo ở đầu vai như nặng ngàn cân, mỗi bước chân đều rơi rất nhiều mồ hôi.

Nhưng mà Dư Hắc Tử không bỏ cuộc, một ý nghĩ đã chống đỡ cậu ta, nhất định phải kiên trì, kiếm nhiều tiền để cưới VỢ…Dọn xong hành lý của thuyền, Liễu Chí Vĩ chỉ chảy chút mồ hôi mà Dư Hắc Tử thì thở mạnh giống như một con trâu già bị bệnh nặng vậy, mồ hôi tuôn ra như suối, hai chân loạng choạng không vững, nhưng quyết không kêu khổ cũng không kêu mệt lấy một tiếng.Lục ca tới vỗ vai cậu ta, nói: “Tốt lắm! Mới đầu làm việc đều sẽ như vậy, chịu được thì tốt rồi! Nghỉ một lát, ăn chút gì hồi sức đi, buổi chiều còn phải chiến một trận ác liệt đấy! Mang tiền không? Nếu như không mang tiền trước tiên có thể ghi nợ vào số kế toán…”“Không cần, Lục ca! Buổi sáng ta đã ăn rồi, còn…!Chưa đói!” Dư Hắc Tử lau mồ hôi trên mặt, để lại mấy vệt màu đen trên mặt.Lục ca gật đầu, nói: “Vậy tìm một nơi nghỉ ngơi thật tốt đi!”Lúc Dư Hắc Tử làm việc đã cởi bỏ chiếc áo hai lớp bên ngoài, chỉ mặc một cái áo mỏng.

Cậu ta nhẹ nhàng vén áo ở đầu vai lên, thấy bả vai bị mài đến đỏ bừng, bèn cắn răng chịu đựng xoa nhẹ nhàng.Liễu Chí Vĩ đi tới, ánh mắt nhìn cậu ta đã có phần khác trước, nói: “Ngươi thế này còn nhẹ đó! Hồi ta mới tới, còn không biết Lục ca, làm phần công việc giống người lớn mà tiền công chỉ bằng một nửa bọn hắn.

Sau một ngày, bả vai bị mài bong một lớp da đến buổi tối nóng rát không tài nào ngủ được.”Dư Hắc Tử vừa xoa bả vai vừa cười nói: “Cảm ơn Chí Vĩ ca đã quan tâm.

Sức ta còn yếu, hầu như những món hành lí to đều là ngươi vác.

Lát nữa tính tiền công, ngươi lấy phần lớn hơn đi!”“Ngươi cũng ra sức không ít!” Liễu Chí Vĩ ngạc nhiên nhìn Hắc Tử trước đây chỉ biết chơi bời la lối om sòm, sao lại đột nhiên thay đổi giống như một người khác vậy.“Ta qua chỗ biểu muội xem thế nào, giờ này nhiều người ăn cơm, các muội ấy nhất định rất bận!” Trước đây một mình Tiểu Liên tới, lúc Liễu Chí Vĩ không ăn cơm cũng sẽ qua giúp đỡ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 162

Lần này cũng không ngoại lệ.Đồ nhắm một văn tiền ở bến tàu càng làm ăn càng tốt, mỗi ngày một cái đầu heo và mấy chục con cá nấu rượu kho mục, căn bản không thể đáp ứng nhu cầu tiêu thụ ngày càng cao ở bến tàu.

Bây giờ khách hàng của các nàng không chỉ là công nhân ở bến tàu mà còn có những người dân ở xung quanh.

Thậm chí có người đặc biệt đi đường xa tới đây chỉ vì mua mấy phần đồ kho về đãi khách hoặc vì một bữa cơm ngon.Gần như mỗi lần bến tàu tan ca, đồ kho đều bị giành mua đến không còn một phần.

Rất nhiều công nhân cõi lòng đầy mong đợi cũng đành tay không ra về.

Vì đáp ứng yêu cầu của nhiều người, Dư Tiểu Thảo không thể không gia tăng nguồn cung cấp.

Đầu tiên nàng nhờ các công nhân bến tàu giúp đỡ, trong thôn có ai giết heo, rồi nhờ hắn mua lại đầu heo và nội tang heo, nàng sẽ tặng miễn phí hai phần đồ kho.

Rất nhanh nàng đã có mấy nguồn cung cấp cố định.Đồ kho không bị giới hạn bởi món ăn mặn, còn có các loại thức ăn khác như rong biển kho và đậu hũ kho.

Tuy là đồ chay, nhưng mà trong quá trình kho đầu heo, đồ chay cũng thấm đầy mỡ heo, lúc ăn cũng tràn ngập mùi thịt đầu heo.

Trọng lượng của đồ chay lại nhiều hơn so với món ăn mặn.

Do đó mà lượng tiêu thụ cũng không tồi.Nhiều món kho và trọng lượng nhiều, không thể mang từng cái từ nhà ra được.

Vì vậy Dư Tiểu Thảo mua một cái nồi đồng và bếp lò đất, vừa đun nóng vừa bán.

Đồ kho được đun nóng, mùi thơm càng đậm đà, theo gió biển bay đến từng xó xỉnh ở bến tàu.

Ngay cả những nữ quyến là khách xuống thuyền cũng sẽ dừng chân hỏi thăm.Vừa phải cắt đồ ăn vừa phải bán hàng, khách thì nhiều, khó tránh khỏi việc một người làm không hết việc.

Cũng may đa số khách đều là công nhân bến tàu, quen với hai chị em Tiểu Thảo, cũng biết tự giác xếp hàng mua đồ kho.Lúc này, người đã xếp thành một hàng dài trước bếp lò đất của Tiểu Thảo.

Phần lớn người xếp hàng đều là người quen, vừa xếp hàng vừa nói chuyện phiếm cho nên không hề thấy sốt ruột.“Ồ? Bên kia đứng xếp hàng làm gì vậy? Tìm việc à?” Một giọng nói vang dội ngạc nhiên hỏi.“Đại nhân! Đó là quán Đồ nhắm một văn tiền nổi tiếng nhất trên bến tàu.

Tuy chỉ là vài nguyên liệu nấu ăn đơn giản nhưng mùi vị thực sự không tệ!” Đốc công bến tàu ở cách đó không xa liếc mắt nhìn, cười khiêm tốn trả lời.Người này chính là người Hoàng thượng phân công tới phụ trách việc xây dựng cảng khẩu, ngay cả Tri phủ đại nhân cũng phải nể mặt hắn vài phần, một đốc công nho nhỏ như ông, nếu muốn làm lâu dài thì phải phục vụ người này thật tốt!.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.