Chương 381:
“T a vẫn nên tự mình nói đi!” Chu Tuấn Dương nhớ lại đường huynh Hoàng thượng đã từng nói, nếu muốn ôm mỹ nhân về, tốt nhất nên thẳng thắn thành khẩn gặp đối phương, nhất định không nên có biểu hiện dấu diếm.
Bởi vì lòng của nữ nhân vốn rất nhỏ nhen, các nàng sẽ ghi nhớ cả đời.Tuy nói tình hình của hắn giờ đã có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, nhưng không biết tương lai sẽ phát triển theo hướng nào nữa.
Nếu quyết định cưới Dư Tiểu Thảo làm vợ, lấy tiểu nha đầu tinh quái này, sớm chiều ở chung thì sớm muộn gì nàng cũng sẽ phát hiện ra manh mối nào đó, không bằng ngay từ đầu cứ phóng khoáng nói ra.
Nếu đối phương có thể tiếp nhận sự thật, đó đương nhiên là việc tốt; nếu thật sự không thể tiếp nhận được, vậy thì cứ duy trì quan hệ như bây giờ, cùng lắm thì hắn cả đời độc thân một mình!Tĩnh Vương phi cảm nhận được dường như hắn đã đưa ra một quyết định gì đó, trong lòng cả kinh: Thật vất vả con trai mới gặp được một người con gái mà nó nguyện ý đến gần.
Tuy rằng lúc này con bé chỉ là một cô bé, nhưng cùng lắm thì từ từ chờ nó lớn lên là được.
Cũng chỉ ba bốn năm nữa, bọn họ có thể chờ được.Nhưng con trai dường như muốn nói bí mật mà nó đã cất giữ suốt mười tám mười chín năm cho nha đầu Tiểu Thảo biết.
Ai sẽ nguyện ý ở bên một người mà lúc nào cũng có nguy cơ tức giận đến phát điên cả đời chứ? Lỡ như ngày nào đó hắn bộc phát, ngay cả mạng cũng có khả năng khó giữ được! Dương Nhi quá hồ đồ rồi, đây là muốn đẩy Dư Tiểu Thảo càng ra xa hơn đó!“Dương Nhi! Con…!Đã suy nghĩ kỹ càng chưa?” Ngữ điệu của Tĩnh Vương phi hơi mang vẻ nôn nóng, trong giọng nói lộ ra một chút chần chừ.Chu Tuấn Dương nghiêm túc nhìn mẫu phi, chậm rãi gật đầu, nói: “Mẫu phi, con đã suy nghĩ kỹ.
Chuyện này có thể dấu nhất thời nhưng không thể dấu một đời! Nếu chúng ta đã có ý muốn xin cười, vậy cũng phải bày tỏ đủ thành ý! Con tin tưởng Tiểu Thảo, nàng không giống với những cô gái khác trong Kinh, nàng…!Đáng để tin tưởng!”Dư Tiểu Thảo mang vẻ mặt mờ mịt nhìn hai mẹ con lời qua tiếng lại, đang nói chuyện bí mật gì vậy chứ? Dương Quận vương giống như muốn nói cho nàng một chuyện rất quan trọng, chuyện mà ngay cả Tĩnh Vương phi cũng vô cùng coi trọng.
Ấy…!Hay là Dương Quận vương không phải con ruột của Tĩnh Vương? Hay là trong đó có ẩn chứa bí mật gì của hoàng gia? Nàng có thể lựa chọn không nghe hay không?Tĩnh Vương phi lo lắng liếc mắt nhìn Dư Tiểu Thảo một cái, khẽ thở dài, nói: “Nếu ý con đã quyết, mẫu phi cũng không nói gì nữa.
Tiểu Thảo, chờ lát nữa Dương Nhi sẽ nói cho cho con nghe mọi chuyện.
Nếu con thật sự không tiếp nhận được, cũng xin con đừng làm tổn thương thằng bé.
Mấy năm nay Dương Nhi trải qua cũng không dễ dàng gì…!Ta lấy thân phận một người mẹ thỉnh cầu con, bất luận thế nào cũng phải giữ kín bí mật này cho nó, được không?”“Cái đó…!Nếu bí mật này quan trọng như thế, ta nghĩ…!Ta không nên biết thì tốt hơn…” Dư Tiểu Thảo lắp bắp nhỏ giọng nói.“Không được! Gia cảm thấy nàng cần phải biết!” Chu Tuấn Dương cảm thấy nếu hôm nay hắn không nói ra hết tất cả, sau này rất có thể hắn sẽ không còn dũng khí để thẳng thắn một lần nữa.
Hắn kéo tay Dư Tiểu Thảo, đi đến tới chỗ sâu nhất của hoa viên.Dư Tiểu Thảo thử rút cánh tay mình lại nhưng tay của tiểu Quận vương lại giống một cái kìm lớn siết chặt cổ tay nàng, lực độ vừa không khiến nàng cảm thấy đau đớn cũng sẽ không bị nàng hất ra.
Dùng sức tránh né một hồi, nàng phát hiện lực độ của bản thân so với một Dương Quận vương biết công phu chỉ giống như con kiến nhỏ muốn rung chuyển đại thụ.
Rơi vào đường cùng, nàng đành phải từ bỏ giãy giụa.“Ở đây không có người, ngươi muốn nói cái gì thì nói đi!” Giọng nói Dư Tiểu Thảo có xen chút giận dỗi.Chu Tuấn Dương buông cổ tay nàng ra, có chút luyến tiếc xúc cảm mềm nhẵn trong lòng bàn tay.
Hắn mím môi, hơi chỉnh lại suy nghĩ của bản thân, nhìn thẳng vào mắt Dư Tiểu Thảo, nói: “Ta…!Khi lên năm tuổi, đã từng rơi vào nước, thiếu chút nữa chết đuối…”Dư Tiểu Thảo mở to hai mắt, trong lòng hiện lên tình tiết trạch đấu trong tiểu thuyết nói về các loại âm mưu.
Nàng chớp chớp đôi mắt to trong suốt, cẩn thận hỏi: “Sao lại rơi xuống nước? Người hầu hạ bên cạnh ngươi đâu? Có phải có người đẩy ngươi hay không? Sau đó thế nào?”Đã mở đầu xong, Chu Tuấn Dương cảm thấy chuyện sau đó tựa như cũng không quá khó để mở lời như trước: “Lúc ấy tuổi còn nhỏ, cộng thêm bị dọa một chút lại bị bệnh trong một thời gian ngắn cho nên không nhớ rõ tình cảnh lúc ấy như thế nào nữa rồi.
Chỉ biết, sau khi ta rơi xuống nước, phụ vương đã xử trí một người thiếp tương đối được sủng ái!”“Khẳng định là tiện nhân kia hại ngươi, sau đó bị phụ vương ngươi điều tra ra! Kỳ lại, trên ngươi đã có hai người ca ca, thiếp của phụ vương ngươi đáng lẽ cũng không có lý do gì để xuống tay với ngươi chứ?” Dựa theo tình tiết trạch đấu, không phải nên diệt trừ thế tử sẽ kế thừa vương vị gì đó trong tương lai trước hay sao? Hại chết đứa con trai nhỏ nhất, không có ích gì mà!Chu Tuấn Dương trừng mắt nhìn nàng một cái, nói: “Từ khi còn nhỏ gia đã người gặp người thích hoa gặp hoa nở.
Phụ vương vô cùng sủng ái ta.
Mỗi lần bãi triều hoặc làm xong công việc bên ngoài, người đều sẽ đến viện của mẫu phi ngồi chơi đầu tiên để chơi cùng ta một lát.
Tiện nhân kia cho rằng mẫu phi lấy ta làm cớ dẫn phụ vương đến viện của người…”“Hả..
Không phải phụ vương yêu sâu sắc mẫu phi ngươi sao? Tại sao còn để loại nữ nhân bừa bãi đó vào hậu viện? Nam nhân các ngươi ấy! Luôn ăn trong chén, còn nhìn trong nồi, muốn trái ôm phải ấp, ngồi hưởng phúc Tề nhân!” Dư Tiểu Thảo bĩu môi, lộ ra vẻ mặt “Nam nhân các người đều cùng một giuộc”.Tiểu nha đầu nhà ngươi, mới gặp được mấy người đàn ông lại làm như trải nghiệm rất nhiều không bằng! Chu Tuấn Dương bị nàng chặn họng đến mức không biết nói tiếp như thế nào nữa, mắng nàng một tiếng, nói: “Rốt cuộc nàng còn muốn nghe gia nói tiếp hay không?”“Có thể lựa chọn không nghe sao?” Dư Tiểu Thảo bày ra vẻ mặt “Bản cô nương bị ép”, “Ta thấy, nếu Quận vương gia ngài muốn thổ lộ tiếng lòng với người khác, nhất định có một binh đoàn nữ tử ưu tú xếp hàng chờ rửa tai lắng nghe nữa!”“Không thể! Gia chỉ muốn nói cho một mình nàng nghe! Người khác không xứng được biết bí mật của gia!” Chu Tuấn Dương mặt có hơi hung dữ như tức sắp tắc thở.
Nếu đổi thành người khác, đã sớm sai người kéo xuống đánh cho một trận rồi.
Đối mặt với Dư Tiểu Thảo, hắn cảm thấy như tay không chạm phải con nhím không thể nào xuống tay được, đáy lòng dâng lên một loại cảm giác bất lực.Dư Tiểu Thảo ủ rũ cúi đầu, uể oải nói: “ Được rồi, ngươi nói đi, ta nghe đây!”“Nàng…!Phản ứng kia của ngươi là có ý gì? Nghe gia nói chuyện khó chịu như vậy sao?”Chu Tuấn Dương cảm thấy một một ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng, muốn phát ra nhưng lại không thể phát ra được.Dư Tiểu Thảo trợn trắng mắt với hắn, trong giọng nói có chút ý vị kiêu căng: “Vậy rốt cuộc ngươi muốn nói hay không? Không nói thì ta đi đây!” Chu Tuấn Dương hít một hơi thật sâu.
Một ngày nào đó hắn sẽ bị tiểu nha đầu này chọc giận đến tức chết!Hắn cố gắng bình ổn tâm tình, tiếp tục nói: “Từ lần rơi xuống nước đó, sau khi bệnh nặng một hồi, bằng cách nào đó ta đột nhiên có thể cảm nhận được cảm xúc của một số người.
Đặc biệt là ác ý với người khác, lại càng nhạy cảm hơn.”Dư Tiểu Thảo mở to hai mắt, trong ánh mắt mang theo một chút hưng phấn nhỏ: “Wow! Nói cách khác, sau khi ngươi trải qua một khó khăn đã đạt được siêu năng lực! Hay chính là siêu năng lực cảm giác! Quá tuyệt! Như vậy thật tốt nha!”“Tốt cái gì chứ! Ác ý của người khác có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của ta, khiến ta đánh mất lý trí.
Thí dụ như: Những kẻ tiếp cận ta có dụng ý hoặc nịnh bợ ta, ác cảm sẽ ở mức thấp nhất, ta chỉ cảm thấy rầu rĩ trong lòng, còn có thể chịu đựng được.
Nếu trong tình huống đối phương có ác ý nhưng lại không hành động gì, loại ác cảm này khiến ta muốn nổi giận.
Nếu đối phương muốn hạ độc thủ với ta và người thân bên cạnh ta, ta sẽ đánh mất lý trí…” Chu Tuấn Dương hơi nhăn đôi mày đẹp lại, tựa như không muốn hồi tưởng lại khi đó bản thân đã phải chịu đựng như thế nào!“Ngươi bị cảm xúc kiểm soát, có thể là do lúc trước khi ngươi còn quá nhỏ cho nên thầm sợ hãi với những thứ biến đổi trên người mình.
Nếu là người trưởng thành, hẳn sẽ không có phản ứng lớn như vậy.
Ngươi nói đánh mất lý trí, đã tới mức nào rồi?” Dư Tiểu Thảo bị cảm xúc của hắn làm ảnh hưởng.
Nàng thu lại nội tâm nhỏ đang hưng phấn, nghiêm túc phân tích lại mọi chuyện giúp hắn.Chu Tuấn Dương chần chừ một lát, liếc mắt nhìn Dư Tiểu Thảo một cái, âm thầm cắn chặt răng, quyết định tiếp tục kể: “Lần đầu tiên ta bùng nổ là bởi vì đại nha hoàn bên cạnh được mẫu phi tín nhiệm lại hạ thuốc độc mãn tính mẫu phi.
Lúc ấy, ác ý từ trên người nha đầu kia ùn ùn kéo đến, cuốn lấy ta, cắn nuốt mọi lý trí của ta.
Ta chỉ cảm thấy trước mắt bao trùm bởi bóng tối, thân thể dường như không còn chịu sự chi phối của bản thân nữa.
Không nhìn thấy gì cả, không nghe thấy, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Khi ta bị tiếng kêu sợ hãi nôn nóng của mẫu phi đánh thức…”Hắn liếc mắt lại nhìn Dư Tiểu Thảo một cái, không biết những lời nói tiếp theo có thể dọa tiểu nha đầu đang nghe với vẻ nghiêm túc này hay không.
Suy nghĩ một chút, nếu đã bắt đầu rồi, hà tất phải nói một nửa giữ một nửa?Hắn quyết định tiếp tục nói: “Khi ta tỉnh táo, nha đầu kia đã nằm ngay cạnh bên chân ta chết không nhắm mắt.
Trong tay ta đang cầm thanh chủy thủ chém sắt như chém bùn mà lúc sinh nhật năm tuổi phụ vương đã tặng ta.
Đại nha hoàn của mẫu phi…!Trên đầu, trên mặt, trên người…!Bị đâm đến mức máu thịt mơ hồ, hai chân bị gãy đến đầu gối, động mạch cổ cũng bị cắt đứt, máu chảy đầy đất…”Nói xong, hắn nghiêm túc nhìn chằm chằm Dư Tiểu Thảo, vốn tưởng rằng hắn sẽ nhìn thấy vẻ sợ hãi từ trên mặt nàng.
Dù là sợ hãi hay vẻ mặt chán ghét, hắn cũng chuẩn bị xong tâm lý bị ghét bỏ.Không ngờ, tiểu nha đầu gần mười hai tuổi này lại bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nhíu mày suy nghĩ gì đó.
Cuối cùng nàng đón nhận tầm mắt hắn, không né tránh không sợ hãi, nghiêm túc giúp hắn phân tích nói: “Tiểu Quận vương, ta cảm thấy bệnh của ngươi là một loại chướng ngại tâm lý, gọi là chứng chướng ngại tổng hợp kích ứng sau bị thương, biểu hiện là hoặc giết người, hoặc tự sát hoặc tự hủy hoại bản thân…”Những lời này nàng đã nghe ở đâu nhỉ? Hình như từng nghe giới thiệu trong một chương trìh nào đó trên Qiyi.
Hẳn nghe xong rất Họa người, rất chuyên nghiệp nhỉ?“Nàng…!Không sợ ta?” Trong lòng Chu Tuấn Dương âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Không hổ là người hắn được coi trọng, quả nhiên không giống người thường, đáng để hắn được ăn cả ngã về không để thẳng thắn nói ra bí mật của mình.Dư Tiểu Thảo nhíu lông mày, đối mặt với hắn, hỏi: “Ngươi sẽ thương tổn ta sao?”“Đương nhiên sẽ không!” Nếu có thể lựa chọn, hắn thà rằng thương tổn chính mình cũng sẽ không để nàng chịu một chút xíu tổn thương và ủy khuất nào.“Vậy không phải được rồi sao! Có gì phải sợ chứ?” Dư Tiểu Thảo trả cho hắn một ánh mắt yêu kiều dịu dàng, suy nghĩ về những lời hắn vừa nói, “Sau đó thì sao, tình huống giống như vậy có xuất hiện lần nữa hay không?”Chu Tuấn Dương gật đầu một cái, nói: “Có! Hơn nữa còn xuất hiện rất nhiều lần! Ta cảm thấy trong lòng ta giống như có một con quỷ.
Thỉnh thoảng nó sẽ lại vụt ra, chiếm hữu thân thể ta khiến ta làm một số chuyện tàn bạo.
Kỳ thật, có lẽ có một số người cũng không đáng chết nhưng lúc ta mất đi lý trí lại giết hắn.”.
Chương 382:
Mấy năm nay Chu Tuấn Dương trải qua cũng rất thống khổ. Hắn vẫn luôn cách người cả ngàn dặm, chỉ vì sợ ngày nào đó sau khi phát tác hắn sẽ ngộ thương người mình coi trọng, để ý. Hắn không dám thân cận với cha mẹ huynh tỷ, ngoại trừ lão thái giám thân thủ cao cường bên cạnh làm bạn thì hắn không có bạn bè bầu bạn nào. Tất cả cũng chỉ vì đề phòng hắn đột nhiên phát bệnh đả thương người khác.
Tuy rằng mẫu phi thương hắn chiều hắn, nhưng trong lúc vô thức vẫn để lộ sự sợ hãi và thương xót với hắn. Phụ vương không có lúc nào là không phòng bị hắn, hai vị huynh trưởng xa cách hắn, tỷ tỷ duy nhất mỗi lần thấy hắn đều như thỏ con hoảng sợ, có thể trốn xa bao nhiêu thì trốn xa bấy nhiêu. Có lẽ, bọn họ đều coi hắn như nước lũ, mãnh thú?
Từ năm năm tuổi đến bây giờ, đã mười bốn năm trôi qua. Trong suốt mười bốn năm này, Dư Tiểu Thảo là người duy nhất coi hắn như người bình thường mà sống chung. Đối mặt với hắn, nàng có kính mà không sợ; đối mặt hắn, nàng có thể tự nhiên muốn cười thì cười muốn giận thì giận; đối mặt hắn, thậm chí nàng còn như con mèo nhỏ lấy móng vuốt ra thử thăm dò, dám tranh cãi với hắn mấy câu, còn sẽ vì chiếm được chút lợi nhỏ mà cười trộm không thôi…
Chưa từng có người nào tự nhiên như thế ở trước mặt hắn; chưa từng có người nào sinh động thú vị như thế ở trong mắt hắn; càng chưa từng có người nào khiến hắn khi xa sẽ nhớ, khi đối mặt lại muốn tới gần, chỉ một cái nhăn mày một tiếng cười của nàng cũng có thể khiến hắn tương tự. Hắn không biết loại cảm giác này có phải gọi là thích, gọi là “yêu” hay không. Hắn chỉ biết, nếu bỏ qua người này, có lẽ đời này hắn sẽ không thể cảm nhận được hai chữ “Vui vẻ”.
“Ngươi… Giết rất nhiều người sao?” Trong lòng Dư Tiểu Thảo có chút tò mò, thử thăm dò hỏi một câu.
Chu Tuấn Dương hoàn hồn từ trong suy nghĩ của mình. Hắn suy nghĩ một chút, cũng thử dò hỏi một câu: “Nếu ta nói đúng, nàng có cảm thấy ta rất tàn nhẫn, là kẻ giết người như ma quỷ hay không?”
“Cũng không đến mức như ma quỷ! Ngươi cũng vừa mới nói, chỉ khi những người đó hạ độc thủ với ngươi và người thân của ngươi, ngươi mới không thể khống chế được mà phát tác. Điều này chứng tỏ đối phương ở ác gặp dữ, chết chưa hết tội. Chẳng qua, trên tay dính nhiều máu tanh, sẽ càng thêm ảnh hưởng đến tâm trí và tự chủ của ngươi. Giống như lần đầu tiên ngươi giết người, trong lòng sẽ khủng hoảng, sợ hãi, tự trách, áy náy… Các loại cảm xúc đan chéo vào nhau. Nhưng khi giết nhiều người, tâm sẽ chết lặng, trong tâm lý cũng sẽ vặn vẹo biến đổi!” Dư Tiểu Thảo cảm giác trong nháy mắt bản thân đã biến thành “Máy phân tích”, cảm thấy bản thân rất cao cả.
Chu Tuấn Dương truy hỏi một câu: “Nàng có cảm thấy ta là một tên biến thái, ác ma, sát tinh hay không?”
“Bọn họ nói ngươi như vậy? Đó là bởi vì bọn họ không thật sự thấu hiểu ngươi! Tiểu Quận vương, ngươi biết trong lòng ta ngươi là loại người như thế nào không?” Dư Tiểu Thảo nhìn dáng vẻ khẩn trương của tiểu Quận vương, không nhịn được muốn an ủi hắn.
“Loại người nào? Lạnh lùng? Cổ quái?” Chu Tuấn Dương thấp thỏm suy đoán.
Dư Tiểu Thảo lắc đầu, nói: “Tiểu Quận vương trong mắt ta cao lớn tuấn mỹ, oai hùng bất phàm. Ngươi sinh ra ở vương phủ, lại là Dương Quận vương Hoàng thượng khâm thưởng, vốn nên cao cao tại thượng, là người chúng ta mãi không thể với tới. Nhưng ngươi vẫn sống sờ sờ xuất hiện bên cạnh chúng ta, không vì thân phận của chúng ta mà chê bai chúng ta, không ỷ vào quyền thế của bản thân mà khinh thường người khác, không chê cơm canh đạm bạc của nhà nông chúng ta, dưới ánh mặt trời chói chang vẫn sẽ cùng chúng ta chăm sóc hoa màu sinh trưởng. Còn có, ngươi chưa bao giờ trách tội ta và người nhà vì nói sai hay vì hành vi vô lễ. Ở trong mắt người nhà ta, ngươi là một Quận vương gia bình dị gần gũi. Ở trong mắt ta, ngươi là một bằng hữu tin cậy có thể kết giao. Đương nhiên, tiền đề là ngươi không chê ta thân phận chênh lệch.”
“Gia ghét bỏ nàng lúc nào?” Trong lòng Chu Tuấn Dương vô cùng cảm động, dù dáng vẻ vẫn rất ngạo kiều như cũ. Mắt phượng liếc xéo nàng một cái, trong nháy mắt đã chuyển tầm mắt đi nơi khác.
Chỉ là, hắn vẫn không nhịn được thay bản thân giải thích rõ ràng: “Nếu không tính lần trước đánh hải tặc ở Thượng Hải, và lần trước lên trên núi tiêu diệt thổ phỉ, mạng người rơi trên tay gia cũng không nhiều. Từ sau khi phụ vương biết được tình huống của ta, đã đến chỗ hoàng gia gia thỉnh cầu một thái giám lợi hại cho đi theo bên cạnh ta. Mỗi khi ta mất lý trí, phát điên đả thương người khác, ông sẽ ra tay ngăn lại. Có điều, mỗi lần ông đều chờ ta đánh người đến mức chỉ còn một hơi thở mới ra tay cứu giúp. Nói như vậy mới có thể giúp ta phát tiết hết cảm xúc chất chứa trong lòng, lại có thể không tổn thương mạng người. Cứ như vậy, những tên hèn nhát trong Kinh còn đặt cho gia danh hiệu ‘sát tinh mặt lạnh!”
Dư Tiểu Thảo nhìn hắn, cười như không cười nói: “Vậy… Có phải hầu hết con em nhà quyền quý trong Kinh đều từng bị ngươi giáo huấn hay không?”
Chu Tuấn Dương nhướm mày, dáng vẻ có vài phần phong tình, có chút cảm giác đẹp trai xấu xa, thật là mê người. Hắn nhận thấy vài tia kinh diễm từ trong mắt Dư Tiểu Thảo, khóe môi không nhịn được cong lên: “Gia cũng không phải người tranh dũng hiếu chiến. Những kẻ gia giáo huấn đều là những gia hỏa có động cơ không trong sạch. Giống như lời nàng nói, sau đó ta càng ngày càng khống chế không được cảm xúc của mình. Một chút kích thích nho nhỏ cũng có thể khiến ta mất lý trí. Võ nghệ của ta càng tiến bộ, tổng quản Lưu Phúc Sinh càng thêm khó khăn để có thể chế trụ ta. Cho nên mỗi lần ta ra cửa, đều sẽ mang theo bên người mấy thị vệ hoàng gia có võ công cao cường”
“Vậy ư! Khó trách mỗi lần ngươi tới thôn Đông Sơn động tĩnh đều không nhỏ đâu! Thì ra không phải vì bảo vệ ngươi mà là vì phòng ngừa ngươi đi thương tổn người khác! Ta nhớ ra rồi, hình như có một lần như vậy, ta nhận thấy được ngươi có chút khác thường. Lúc ấy ta cảm thấy trên người của ngươi dường như tản ra một loại huyết khí nồng nặc, dày đặc đến mức tựa như muốn vây kín ta, có chút khiến người khác khó có thể hít thở. May mắn sau khi ta nói chêm chọc cười, chỉ trong chốc lát ngươi đã khôi phục. Lúc ấy, dọa trái tim nhỏ của ta sợ tới mức đậm thịch thịch!” Dư Tiểu Thảo hoảng hốt nhớ lại một màn trước kia. Loại cảm giác này giống như rơi xuống địa ngục vậy, lông tóc của nàng cũng sắp dựng thẳng lên rồi.
Chu Tuấn Dương tựa như cũng có chút ấn tượng, hắn gật đầu một cái, nói: “Lúc ấy, là nàng đã kéo ta từ trong bóng tối cuồng bạo trở về. Đây là lần đầu tiên từ khi ta sinh ra, chưa kịp phát tác thì lý trí đã được kéo về. Khi đó, tuy rằng chúng ta cũng không thân thiết giống như bây giờ nhưng tiểu nha đầu nàng đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng ta.”
Ánh mắt hắn dịu dàng ấm áp, khác hẳn với tiểu Quận vương bình thường ngạo kiều kia. Làm sao bây giờ, đàn ông dịu dàng đẹp trai ấm áp gì đó mới khiến người ta khó kháng cự nhất!
Dư Tiểu Thảo dời tầm mắt, tìm một đề tài tương đối an toàn: “Tiểu Quận vương, chúng ta phân tích tình huống của ngươi một chút. Ta cảm thấy, ngay từ đầu ngươi bùng nổ là bởi vì tuổi còn nhỏ cho nên tràn ngập sợ hãi đối với những thứ không biết. Khi sợ hãi tới cực hạn nhất định thì sẽ tìm một con đường để bộc phát ra ngoài. Bây giờ nghĩ lại, kỳ thật có thể cảm nhận được người khác là thiện hay ác, cũng không phải chuyện xấu!”
“Không phải chuyện xấu, chẳng lẽ còn có thể là chuyện tốt?” Chu Tuấn Dương tức giận trừng mắt nhìn nàng một cái, thật là đứng nói chuyện không đau eo.
Trong giọng nói của Dư Tiểu Thảo hơi mang theo hưng phấn: “Ý của ta là, còn không phải là chuyện tốt sao! Ngài nghĩ lại mà xem, có thể trong lúc đối phương không nhận ra, phát hiện ai có ác ý với ngươi. Như vậy, chúng ta sẽ có thể tăng thêm phòng bị trước khi đối phương động thủ. Thậm chí, có thể giăng lưới, chờ hắn chui vào, sau đó bắt cả người lẫn tang vật, thông qua con đường hợp pháp diệt trừ đối thủ. Như vậy không phải rất tốt sao?”
Chu Tuấn Dương chìm vào suy tư: Tiểu Thảo nói rất đúng! Kỳ thật năng lực của hắn cũng không quá đáng sợ như vậy. Nhận thấy được ý đồ kín đáo của đối phương, vậy hắn có thể cách xa hắn. Nếu đối phương có ác ý, biết được trước cũng có thể tạo phòng bị, có thể tránh được rất nhiều đả kích ngấm ngầm hay công khai. Trước kia sao hắn lại vì sợ hãi mà bài xích, thậm chí bị tâm ma kiểm soát chứ?
“Chúng ta còn có thể giả heo ăn thịt hổ, làm bộ rất tín nhiệm đối phương, chờ đến khi đối phương muốn triển khai âm mưu mới giáng cho hắn một đòn chí mạng! Nghĩ đến thôi cũng đã cảm thấy nhất định rất thoải mái!” Dư Tiểu Thảo càng nghĩ càng hưng phấn, siêu năng lực đó, thuật đọc tâm thỏa thích đó!
Chu Tuấn Dương lộ ra ý cười trong đáy mắt, nhìn tiểu nha đầu càng nói càng kích động, hỏi một câu: “Cái gì mà giả heo ăn thịt hổ? Bắt gia giả heo? Đây là đang mắng gia ư?”
Dư Tiểu Thảo ném cho hắn một cái trừng trắng mắt: “Không có học thức, không biết sợ! Giả heo ăn thịt hổ, là một thành ngữ Hán ngữ, chỉ những người lúc đầu gải bộ yếu đuối hấp dẫn sự chú ý của người khác, dẫn đối thủ cắn câu, sau đó nhân lúc đối thủ không chú ý cho hắn một đòn trí mạng. Nói đơn giản chính là che dấu thực lực, giả bộ thật sự ngu dốt, khiến đối thủ khinh địch sau đó nhẹ nhàng bắt lấy.”
“Vậy ư… vậy vì sao phải giả heo mà không phải giả làm những thứ khác? Ví như con thỏ con, con dê con, nai con. Những con vật này cũng rất yếu đuối, hơn nữa còn đáng yêu hơn heo nhiều.” Chu Tuấn Dương tràn ngập tò mò với thành ngữ xa lạ này.
Dư Tiểu Thảo không kiên nhẫn xua xua tay, nói: “Ngươi hỏi ta, sao ta biết được? Dù sao cũng là thành ngữ, hoặc là tục ngữ, cũng không phải do ta nghĩ ra!”
Chu Tuấn Dương khoan dung cười cười, nói: “Những từ ngữ cổ quái xuất hiện từ miệng nàng còn hiếm sao? Dù cho nàng thừa nhận bản thân tự nghĩ ra, gia còn có thể trách tội nàng sao?”
Dư Tiểu Thảo không muốn rối rắm với những từ ngữ nàng vô tình để lộ ra trong lúc lơ đãng, vội đổi đề tài, nói: “Tiểu Quận vương, ngươi muốn thử xem bản thân có thể đọc tâm hay không?”
“Thử như thế nào?” Đáy lòng Chu Tuấn Dương bùng lên một loại cảm giác vội vàng muốn thử, đọc tâm? Chính là có thể cảm nhận được suy nghĩ trong lòng đối phương? Nếu có thể tinh tường nghe được âm mưu trong lòng đối phương, không phải càng có thể chuẩn bị sẵn sàng “Giả heo ăn thịt hổ” trước hay sao?
Dư Tiểu Thảo cắn môi suy nghĩ, không quá chắc chắn nói: “Hay là… Ngươi thử tập trung lực chú ý, nghĩ thử ‘ ta muốn biết Dư Tiểu Thảo đang suy nghĩ gì’ xem sao?”
Chu Tuấn Dương dựa theo lời nàng nói, đặt toàn bộ lực chú ý lên trên người nàng, trong lòng mặc niệm… Đáng tiếc, không hề có bất cứ tác dụng gì. Hắn lắc lắc đầu, nói: “Vô dụng!”
Dư Tiểu Thảo bày ra vẻ mặt thất vọng, gãi gãi đầu, tự nhủ nói: “Không được ư? Không phải ngươi có thể cảm nhận được cảm xúc của đối phương sao? Đây rõ ràng là một loại năng lực cảm giác…”
Chu Tuấn Dương đột nhiên nhớ tới cái gì, vội nói: “Ta nghĩ hẳn là sai đối tượng thí nghiệm rồi. Cảm xúc của nàng là thứ ta không thể cảm nhận được, không đọc được suy nghĩ trong lòng nàng cũng hợp tình hợp lý. Nếu không… Chúng ta đổi người thử xem?”
Ánh mắt Dư Tiểu Thảo sáng lên, khóe môi cong lên làm má lúm đồng tiền như ẩn như hiện: “Ngươi không cảm nhận được tâm tư của ta? Thật tốt quá! Không có ai thích mình bị người khác nhìn thấu, như vậy cũng giống bị người ta lột quần áo vậy, rất ngại ngùng nha! Ngoại trừ ta, còn có ai khác ngươi không thể nhìn thấu nữa không?”