Chương 390:
Ꭰ ội ngũ hơn một trăm người khổng lồ biết bao, lại đa số đều là phụ nữ già yếu và trẻ nhỏ, rộn ràng nhốn nháo theo sát phía sau đội ngũ.
Tiếng khóc của trẻ con, tiếng chửi bới của phụ nữ mắng con, tiếng thúc giục hơi hoảng sợ của đàn ông…!hòa trộn hỗn độn vào nhau, kinh động đến chim chóc đậu trong rừng, làm chúng rối rít vỗ cánh bay loạn khắp nơi.Trưởng thôn theo sát phía sau Dư gia quay đầu nhìn thoáng qua đội ngũ hỗn loạn, thật sự không thể nhịn được nữa, lên cao giọng, lớn tiếng mắng: “Đàn ông của mỗi nhà lấy ra dáng vẻ của đàn ông đi! Quản lý tốt vợ con của các ngươi! Nhao nhao ồn ào, là sợ giặc Oa không biết chúng ta đi đâu hả? Nếu như dẫn giặc Oa đến, không ai quan tâm sống chết của các ngươi đâu!”Lời nói của trưởng thôn nhanh chóng truyền đi trong đội ngũ thôn dân, đội ngũ trở nên yên tĩnh, thỉnh thoảng có một hai tiếng đứa nhỏ khóc lóc ầm ĩ, cũng lập tức được cha mẹ của chúng vỗ về.
Trong đội ngũ truyền đến một âm thanh: “Không phải biệt viện của phủ Tĩnh Vương có mấy chục thị vệ biết võ công sao? Bọn họ sẽ không thấy chết mà không cứu chứ?”Trưởng thôn nhìn thoáng qua bọn thị vệ mặt không đổi sắc, cười lạnh một tiếng, nói về phía âm thanh truyền tới: “Ngươi là cái thá gì? Mà bảo thị vệ của Vương phủ đi cứu ngươi? Người ta phải bảo vệ Vương phi nương nương, mặt mũi của ngươi lớn cỡ nào, nâng mình lên cao bằng vị trí của Vương phi nương nương hả? Bớt nói nhảm đi, giữ chút sức mà đi đường đi! Nếu như lề mề bị giặc Oa đuổi kịp, ngươi nghĩ thị vệ đại nhân người ta sẽ ra tay cứu ngươi hay sao?”Thôn dân gần đó nhìn vẻ mặt lạnh lùng đóng băng của thị vệ, trong lòng không ngừng thấp thỏm.
Ai không có mắt vậy, lúc này rồi còn dám đắc tội thị vệ lão gia, nếu mấy người đó trở mặt không cho bọn họ đi theo, núi Tây Sơn lớn như vậy, lạc đường ở trong núi là chuyện nhỏ, nếu xông vào địa bàn của mãnh thú, chỉ sợ không cần cướp biển đuổi tới, lúc đêm đến dã thú cũng có thể xé người thành mảnh vụn rồi!Dư Tiểu Thảo ở phía trước, nghe thấy giọng nói kia hình như là của Trương thị, trong lòng không ngừng cười nhạt.
Ngươi coi mình là mặt trời, trái đất đều phải xoay quanh ngươi à? Muốn thị vệ của Vương phủ bảo vệ ngươi? Vậy mà cũng dám nghĩ! Nằm mơ đi!Nàng xuyên qua một bụi cỏ cây cao hơn một người, thị vệ bên cạnh nàng không ngừng vung đao kiếm trong tay, cắt đứt bụi cây cản đường, mở ra một con đường cho cỗ kiệu nâng Vương phi.
Vì vậy, tốc độ tiến lên phía trước của đội ngũ cũng chậm lại.Mấy người tụt lại phía sau vẫn tiếc tiền tài vật chất bọn họ mang theo, khó khăn đi vào trong rừng.
Đột nhiên, Dư Đại Sơn đi ở sau cùng nghe thấy sau lưng mơ hồ truyền đến tiếng gào thét, nghe cách bọn họ không xa lắm.Dư Đại Sơn bị dọa sợ đến chân cũng mềm nhũn, gã ném gói đồ vác trên vai xuống đất, liều mạng chạy nhanh về phía trước, vừa chạy vừa la: “Giặc Oa đuổi đến rồi, chạy nhanh đi! Giặc Oa đến rồi…” DTrương thị và Lý thị bị bỏ lại ở phía sao lập tức bối rối.
Bọn họ không thể ngờ được, Dư Đại Suởng bình thường rất hiếu thảo rất thương vợ, lại ném một già một yếu bọn họ đi, chỉ lo chạy trốn một mình.Lý thị phản ứng lại rất nhanh, nàng ta nghiêng đầu nhìn thoáng qua khu rừng rậm rạp ở sau lưng, dù không thể nhìn thấy bóng dáng của cướp biển, nhưng âm thanh đã rõ ràng đến có thể phân biệt được.
Tiếng gào của Dư Đại Sơn khi nãy đã chỉ rõ phương hướng cho đối phương, hàng trăm tên giặc Oa đuổi về phía bên này.Lý thị học theo dáng vẻ của Dư Đại Sơn, ném mọi thứ trong tay đi, nhẹ người ra trận, bỏ lại Trương thị đang vác cái gùi, thở hồng hộc liều mạng chạy về phía trước.
Nàng ta nghĩ, chỉ cần vượt qua nhiều người hơn, nàng ta có thể an toàn hơn một chút.Trương thị gấp đến mức nước mắt cũng chảy xuống.
Trong lòng bà ta lúc này vừa hối vừa hận, hận mình đối xử tử tế với con ruột mấy chục năm, đến lúc nguy hiểm lại ném mẹ già là bà ta đi, một mình chạy trốn; hối vì lúc đầu mình quá tuyệt tình, làm cả nhà Dư Hải tổn thương.
Nếu lúc trước bà ta đối xử với cả nhà Dư Hải tốt một chút, dựa vào tính tình lương thiện nhân hậu của Dư Hải, chắc chắn không làm ra chuyện như Dư Đại Sơn.
Bây giờ trong những người được bọn thị vệ bảo vệ, sẽ có thêm bà ta.Trương thị thấy người xung quanh rối rít ném đồ trong tay xuống, không nhìn rõ đường mà chạy tan tác bốn phía.
Bà ta cũng không quan tâm quá nhiều, dù sao tiền bạc bà ta đều đã mang bên người, đồ ngoài thân có mạng mới hưởng thụ được! Trương thị ném cái gùi trên lưng xuống đất, chạy bước nhỏ, xiêu xiêu vẹo vẹo đi trên đường núi gập ghềnh, cố gắng đuổi theo nhịp bước của đội ngũ.
Bà ta không muốn bị bỏ lại, bà ta không muốn trở thành vật hi sinh đầu tiên trên tay giặc Oa.“Làm sao đây? Giặc Oa đuổi đến rồi! Không thể trơ mặt nhìn bọn chúng làm hại hương thân phụ lão của thôn Đông Sơn chúng ta được!” Dư Hải nghe thấy tiếng lộn xộn ở phía sau đội ngũ, trong lòng không nỡ siết chặt nắm đấm.Dư Tiểu Thảo nhíu chặt mày, cắn môi một cái, nói với Trịnh Trưởng thị vệ: “Trịnh đội trưởng, dựa vào tốc độ của chúng ta bây giờ, có lẽ chẳng mấy chốc giặc Oa sẽ đuổi kịp.”Trịnh Trưởng thị vệ rút trường kiếm bên hông ra, gật đầu nói: “Dư cô nương không cần lo lắng, cô nương chỉ phụ trách dẫn đường ở phía trước.
Ta dẫn mấy anh em đến phía sau chặn giặc Oa lại, tranh thủ nhiều thời gian rút lui hơn cho các ngươi …”Dư Hải xung phong nhận việc: “Ta quen thuộc với mảnh núi rừng này, ta cũng khá thành thạo việc đi săn trong rừng, ta đi cùng với các ngươi!”Liễu thị nghe vậy bước chân có chút lảo đảo, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi, nàng ấy không nhịn được kinh hô một tiếng: “Cha nó à…”Dư Hải cho nàng ấy một nụ cười trấn an, nói: “Vợ à, đừng lo lắng! Ở trong núi rừng, cái khác không dám khoác lác, nhưng ta vẫn khá thành thạo ẩn nấp và né tránh, nếu như thời cơ không đúng, ta sẽ nhanh chóng rút lui.
Yên tâm, ta sẽ không làm việc quá khả năng, trổ tài anh hùng đâu!”Trịnh Trưởng thị vệ cũng nói theo: “Tẩu tử, tẩu yên tâm! Chỉ cần có ta ở đây, nhất định sẽ đảm bảo sự an toàn của Dư huynh đệ! Tuy số lượng giặc Oa đông, nhưng bọn chúng giỏi chiến đấu dưới biển, không giỏi chiến đấu trong núi rừng.
Chúng ta sẽ không liều mạng với giặc Oa!”Khuôn mặt Liễu thị trắng bệch, nàng ấy biết chồng đã quyết định đi, nàng ấy có nói gì cũng không có tác dụng, chỉ có thể gật đầu một cái, dặn dò chàng nghìn vạn lần phải cẩn thận, phải nhớ ở nhà còn có vợ con lớn nhỏ đang đợi chàng chăm sóc nữa!Lúc này trong lòng Liễu thị cực kỳ đau đớn, con trai lớn một mình đến bến tàu báo tin dưới tình hình nguy hiểm như vậy.
Nghe con gái nhỏ nói, phía bến tàu cũng có không ít thuyền của giặc Oa đi về phía đó.
Có thể nghĩ đến, bến tàu cũng nguy hiểm giống bên này.
Bây giờ, chồng lại biết trên núi có hổ lại vẫn lao vào núi.
Sao nàng ấy có thể không lo lắng lo âu được?Sau khi Dư Hải đi theo Trịnh Trưởng thị vệ rời đi, Anh Đào và quản sự trại heo – Triệu đại nương mỗi người đỡ một bên Liễu thị, đi sát bên cạnh kiệu mềm của Tĩnh Vương phi.
Tĩnh Vương phi cũng quay đầu an ủi nàng ấy mấy câu.
Trong lòng Tĩnh Vương phi không hề bình tĩnh giống như bề ngoài, nhưng thấy Dư Tiểu Thảo dáng người nho nhỏ như vậy, khi đối mặt với nguy hiểm cũng có thể bình tình kiềm chế, dẫn đường cho mọi người ở phía trước, lòng của bà ấy không hiểu vì sao lại trở nên bình tĩnh.Dư Tiểu Thảo cũng không yên tâm để cha nàng đi đối mặt với những tên giặc Oa kia.
Nhưng mà, giặc Oa đã ngày càng gần, đã không còn đủ thời gian để bọn họ đến chỗ sơn cốc bí ẩn kia nữa rồi.
Phải có người tranh thủ thời gian quý giá cho bọn họ, tuy thân thủ của những thị vệ kia tốt, nhưng dù sao cũng không quen thuộc địa thế của núi Tây Sơn bằng cha nàng.
Cha ra tay, chắc chắn việc sẽ trồng sung ra vả(1).(1) Trồng sung ra vả: Kết quả công việc thu được vượt hơn dự tính ban đầu.Vì đảm bảo sự an toàn của cha, nàng đã phái Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đi bảo vệ cha rồi.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch, tùy tiện lấy một con ra cũng có thể phân cao thấp với Sói Vương.
Đừng thấy bình thường Tiểu Hắc đáng yêu, còn thích đến gần người, một mình đối phó với một con gấu đen cũng không thành vấn đề đâu.Đội ngũ chậm rãi đi về một hướng, người phía sau không nhịn được chen lên phía trước, đội ngũ vốn rời rạc lại trở nên chật ních.
Sau khi Dư Đại Sơn một đường chạy như điên, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy thị vệ của Vương phủ rồi, gã cố gắng chen vào trong đám người, dần dần nhích đến gần đám người của Dư gia.“Đừng cản ta, cho ta đi vào, ta cũng họ Dư, ta là đại ca của Dư Hải!” Dư Đại Sơn bình thường nhìn hiền lành, lúc này lại đỏ cả mắt, cố gắng tranh luận với thị vệ đang ngăn gã, muốn chen vào vòng bảo vệ của bọn thị vệ.Lúc này Dư lão đầu cũng đang lo lắng cho con trai và cháu trai của ông, nghe thấy tiếng động, ông thả chậm bước chân, đi tới bên cạnh thị vệ ngăn cản Dư Đại Sơn.
Dư lão đầu nhìn nhìn ở sau lưng Dư Đại Sơn, sự thất vọng hiện lên trên khuôn mặt ông.
Ông thở dài, lắc lắc đầu nói: “Đại Sơn…!không ngờ ngươi lại ném mẹ và vợ mình rồi một mình chạy trốn…!ngươi…!có còn là con người không?”“Sao ta không phải là người chứ? Hai người bọn họ, một người già một người mập, chỉ có vướng víu mà thôi! Nếu như bị giặc Oa đuổi kịp, ba người bọn ta đều mất mạng! Sao ta không thể chạy trốn trước? Có thể chạy được một người là một người mà!” Hai mắt Dư Đại Sơn đỏ ngầu, cả người dường như đã mất đi lý trí.Dư Thải Phượng khinh bỉ nhìn gã, nói: “Ngươi xứng mang họ Dư sao? Cái tên bất nhân bất hiếu không bằng súc sinh như ngươi, nhanh nhanh cách xa bọn ta ra chút, đừng làm bẩn mắt bọn ta!”“Ta làm con trai cho cha ngươi ba mươi năm, mang họ Dư ba mươi năm, một đứa con gái đã xuất giá, có tư cách gì không cho ta mang họ Dư?” Lúc này Dư Đại Sơn gặp người nào là cắn người đó, dáng vẻ bất chấp tất cả.Dư lão đầu thở dài nói: “Vào thời khắc càng cấp bách, càng có thể nhìn ra tính cách của một người.
Nếu bây giờ ngươi có thể dẫn mẹ và vợ ngươi theo, ông già ta ném hết mặt mũi cũng sẽ cầu xin Vương phi nương nương ân chuẩn cho các ngươi vào cùng chúng ta.
Nhưng mà…!một người ngay cả mẹ mình cũng có thể vứt bỏ, còn có gì đáng để ta cầu xin thay ngươi chứ? Ta nào phải người không biết xấu hổ như vậy!”Dư lão đầu nhìn chằm chằm gã một lúc, trong mắt tràn đầy cảm xúc phức tạp.
Vốn tưởng rằng Dư Đại Sơn không giống mẹ nó, thuộc loại trúc xấu mọc măng tốt.
Nhưng bây giờ nhìn lại, bọn họ không hổ là mẹ con, trong xương cốt tràn đầy lạnh lùng và cực kỳ ích kỷ! Lắc đầu một cái, ông xoay người rời khỏi, cho dù Dư Đại Sơn kêu gào, cầu xin thế nào, ông cũng không quay đầu lại nữa.Lại nói tiếp, Dư Hải dẫn Trịnh Trưởng thị vệ và mười thị vệ thân thủ không tầm thường nhanh chóng đi đến phía sau cùng của đội ngũ.
Trương thị nhìn thấy chàng, há miệng một cái, cuối cùng không nói gì, bà ta chạy chậm, cố gắng | muốn bắt kịp đội ngũ.Dư Hải chỉ thản nhiên nhìn bà ta một cái, giống như bà ta là một người qua đường không quen biết.
Chàng nhìn địa thế gần đây một chút, nói với Trịnh Trưởng thị vệ trường: “Tình huống khẩn cấp, nghe tiếng động, có lẽ giặc Oa tiên phong mười lăm phút sau sẽ có thể đến đây.
Chúng ta bố trí mấy cái bẫy bắt dã thú kiểu lớn trước, đợi bọn chúng mắc câu!”.
Chương 391:
Trịnh trưởng thị vệ gật đầu một cái, nói với bọn thị vệ ở sau lưng: “Mấy người các ngươi leo lên cây ở gần đây mai phục, còn lại đi cùng với ta, làm trợ thủ cho Dư huynh đệ.”
Bẫy Dư Hải làm sử dụng sợi mây và dây thừng làm vật liệu, sắp xếp nút thắt giống như bẫy dây thừng. Nếu giặc Oa giẫm vào bẫy, chỉ cần sử dụng một chút sức, sẽ có thể kéo người lộn ngược lên. Đến lúc đó, giặc Oa kia sẽ mặc cho bọn họ xử lý.
Bố trí bẫy cũng không phức tạp, Dư Hải dẫn mấy thị vệ, chẳng mấy chốc đã bố trí xong mười cái bẫy trên đường khi giặc Oa vào núi phải đi qua. Lúc này, giữa bóng cây, đã có thể nhìn thấy bóng dáng hung hăng, miệng quang quác gào thét của giặc Oa.
Trịnh trưởng thị vệ ra dấu một cái với Dư Hải, kêu chàng rút lui đến vùng an toàn. Còn y thì dẫn theo mấy thị vệ khác, chọn một cây đại thụ ở gần đó, chỉ thoáng một cái đã nhảy vọt lên trên. Bọn thị vệ ngoài đao kiếm trong tay, sau lưng mỗi người đều đeo cung và ống tên. Thị vệ ẩn thân trên cây vòng tay lại lấy cung tên trên lưng xuống, kéo căng dây cung, nhắm về hướng bọn giặc Oa đi đến.
Trong rừng cây bóng người trùng trùng, hiển nhiên số lượng giặc Oa không phải ít. Không lâu lắm, một bóng dáng giặc Oa thấp bé, quần áo kỳ lạ, đỉnh đầu cạo trọc, trong mắt tràn đầy vẻ hung ác bước vào trong tầm mắt của họ. Dư Hải trốn trong một lùm cây, tập trung nhìn chăm chú giặc Oa dưới chân, nín thở, nhìn giặc Oa kia từng bước đến gần bẫy mình vừa đặt.
Gần rồi, gần rồi! Chân trái của tên giặc Oa kia đã bước vào trong bẫy dây thừng rồi! Dư Hải nắm thời cơ, nhẹ nhàng kéo cơ quan trong tay. Bẫy dây thừng lập tức buộc chặt, trói cổ chân của tên giặc Oa kia lại. Dư Hải lại mạnh mẽ sử dụng sức, dây thừng co lại cực nhanh, nhờ vào lực đàn hồi của cành cây, tên giặc Oa kia chỉ cảm thấy chân bị siết lại, chỉ mới chớp mắt mình đã đầu ở dưới chân ở trên, bị treo lên cây to.
Giặc Oa kia bị dọa sợ đến mức kêu hét lung tung. Dưới tàng cây, một tên giặc Oa theo sát phía sau khẽ sửng sốt, nghiêng đầu hét lên một tiếng. Giặc Oa phía sau rối rít rút trường đao trong tay ra, bảo vệ tên giặc Oa có vóc dáng cao lớn hơn một chút, quần áo cũng lộng lẫy hơn những người khác ở giữa. Không cần phải nói, tên giặc Oa kia chính là thủ lĩnh của đám cướp này.
Thủ lĩnh của giặc Oa chỉ thuộc hạ treo trên cây, nói bô lô ba la một trận, rõ ràng là kêu những người khác đi cứu người xuống. Giặc Oa nhận được mệnh lệnh, còn chưa kịp hành đồng, một mũi tên bắn ra từ trong bụi rậm, đâm vào giữa cổ họng của tên giặc Oa bị treo lên, lập tức tắt thở, bị treo trên cây giống như một con chó chết.
Sắc mặt của thủ lĩnh giặc Oa đại biến, bô lô ba la dặn dò thuộc hạ bảo vệ gã. Trong lúc bối rối, lại có mấy tên giặc Oa đạp trúng cơ quan bẫy rập cũng bị treo lên.
“Đề phòng! Đề phòng!” Lúc trước, thủ lĩnh của giặc Oa cũng không cho rằng cướp một thôn chài nhỏ có thể phí bao nhiêu sức lực, gã khoe khoang với tướng quân Yamaguchi rằng, không cần nửa ngày gã đã có thể tóm được cái thôn chài nhỏ này, sau đó tiến đến bến tàu hội hợp với đại đội.
Gã tuyệt đối không ngờ tới, cái thôn chài nhìn qua chỉ có mấy chục hộ gia đình này lại sớm có được tin tức, thu dọn hết đồ đạc quý giá, trốn vào núi lớn gần đó. Tuy ở trong thôn, lúc thôn dân chạy trốn khá vội vàng, không ít lương thực đồ dùng đều để lại. Nhưng thủ lĩnh giặc Oa không cam lòng, lúc gã còn trẻ cũng từng tham gia cướp bóc, len lén lấy được không ít đồ tốt. Lần này chỉ có mười mấy thủ lĩnh ra ngoài cùng tướng quân, nếu thu hoạch của gã ít nhất, há chẳng phải sẽ mất mặt trước mặt tướng quân sao?
Thủ lĩnh giặc Oa ôm một bụng tức giận, trong lòng hoàn toàn không đặt mấy dân chài bìu ríu vợ con này vào mắt. Dựa vào bọn họ bình thường huấn luyện nghiêm khắc, còn có thể không đuổi kịp dân chài tay không tấc sắt sao?
Ai ngờ, bây giờ mới chỉ vừa vào núi đã gặp phải tảng đá cứng rồi. Không ngờ trong ngư dân lại có thợ săn có kinh nghiệm phong phú, xem ra gã quá mức khinh địch rồi.
Nhưng mà, thủ lĩnh giặc Oa vẫn không cảm thấy, chỉ dựa vào mấy tên thợ săn cũng có thể đấu lại những binh vệ vũ khí hoàn hảo, dũng mãnh thiện chiến của gã!
“Cái bọn ngu ngốc, lục soát cho ta! Chắc chắn những tên đáng chết kia đang ở gần đây. Không giữ lại ai cả, giết sạch hết cho ta!” Trên khuôn mặt của thủ lĩnh giặc Oa lộ ra vẻ dữ tợn hung ác, khua mã tấu trong tay, nghiêm giọng kêu gào.
Ngay vào lúc này, một mũi tên bắn tới trước mặt gã. Thủ lĩnh giặc Oa lộ ra vẻ mặt hốt hoảng, phản ứng của gã cũng tính là nhanh, kéo một tên thuộc hạ ở bên cạnh để y chắn trước mặt mình, còn gã thì rụt cổ lại, giấu mình đến vô cùng kín kẽ.
Chất lỏng ấm áp mang theo mùi tanh mặn phun lên trên mặt gã. Tên thuộc hạ trên tay run rẩy ngã xuống đất. Mũi tên suýt chút lấy mạng gã đâm vào chỗ tim của thuộc hạ. Thủ lĩnh giặc Oa đổ mồ hôi lạnh, trong lòng thầm vui mừng vì phản ứng của mình khá nhanh, nếu không người nằm trên đất không còn mạng sống kia đã trở thành gã rồi!
Một cỗ hung hãn dâng lên từ nơi đáy lòng, gã nhất định phải bắt được bọn dân chài ngoan cố này, móc tim gan chúng nó ra, treo trên biển thành người khô!
“Lục soát cho ta! Bắt mấy con heo Đại Minh đáng chết kia tới cho ta!” Thủ lĩnh giặc Oa kêu la như sấm, đưa ra tử lệnh cho những tên giặc Oa có chút sợ hãi rụt rè kia, còn gã thì dính sát ở sau lưng hai tên hộ vệ, thỉnh thoảng ló đầu ra nhìn trộm mấy lần.
Chính là Trịnh trưởng thị vệ ẩn thân trên cây là người bắn ra mũi tên suýt giết chết tên thủ lĩnh giặc Oa khi nãy. Mặc dù chưa từng xông pha chiến trường, nhưng y vẫn hiểu rõ đạo lý bắt giặc bắt vua trước. Không thể giết chết thủ lĩnh của đối phương, y cảm thấy cực kỳ đáng tiếc. Còn muốn tìm cơ hội giết chết đối phương, lại phát hiện cái tên kia sợ chết, nấp sát sau lưng mấy tên giặc Oa khác. Y không thể làm gì khác hơn là chuyển mục tiêu đến trên người những giặc Oa khác.
Sau khi đội trưởng phát động tấn công, bọn thị vệ Vương phủ trên cây gần đó tới tấp bắn tên. Tuy bọn họ không đạt đến trình độ bách phát bách trúng như đội trưởng, nhưng sau khi bắn ra hai ba mũi tên cũng có thể trúng hơn một mũi. Bọn giặc Oa còn chưa thấy rõ bóng dáng của kẻ thù đã thiệt hại nặng nề rồi.
“Rút lui! Quân địch quá đông, rút lui trước!” Thủ lĩnh giặc Oa là một tên nhát gan, nhìn thấy thuộc hạ của mình từng người lại từng người ngã xuống, gã kinh hồn bạt vía, không biết đối phương có bao nhiêu người. Nhìn qua, không giống như thợ săn, ngược lại giống như binh lính có huấn luyện nghiêm khắc hơn. Chẳng lẽ, trong bọn họ có gián điệp, tiếp lộ tin tức, thị vệ của Đại Minh có chuẩn bị? Không được, không thể bị đánh bị động như vậy được, nếu không thiệt hại sẽ càng nặng nề hơn, rút lui đến khu vực an toàn trước rồi nói sau.
Bọn giặc Oa nhận được mệnh lệnh, hoang mang chạy loạn rút lui về phía sau. Không ít người đang trên đường rút lui, sau lưng lại trúng tên, không ngừng kêu rên.
Lúc này Dư Hải đi đến bên hông bọn giặc Oa, có cái xiên sắc trong tay làm vũ khí, ném mạnh về phía tên giặc Oa lạc một mình. Xiên sắt đâm vào giữa ngực đối phương, một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, dẫn tới sự chú ý của mấy tên giặc Oa khác xung quanh. Nhưng mà, cây cỏ quá tươi tốt, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của giặc Oa nhưng không nhìn thấy bên này đã xảy ra chuyện gì, cũng không dám tùy tiện đi lên xem xét.
Dư Hải nhân cơ hội đến gần rút xiên thép ra, quanh co vài vòng rồi biến mất trong một bụi cây cao hơn người. Lúc giặc Oa ở gần đó to gan hơn cùng nhau đến xem xét, trên đất chỉ còn lại một thi thể của phe mình.
Cứ như vậy, Dư Hải đánh một thương đổi một chỗ, đặc biệt chọn người lạc nhóm của đối phương xuống tay, không bao lâu đã tiêu diệt bảy tám tên giặc Oa. Tuy là lần đầu tiên giết người, nhưng đối phương là giặc Oa vô cùng hung ác, hung tàn không có tính người giống y như dã thú. Dư Hải đã làm công tác tâm lý cho mình rất nhiều lần, lúc xuống tay chẳng chút nể nang gì, vì chàng biết, nếu thôn dân của thôn Đông Sơn rơi vào tay bọn chúng, hoàn toàn không có kết quả tốt.
Sau khi giết bảy tám tên giặc Oa, Dư Hải quay lại nơi thị vệ của Vương phủ mai phục, Trịnh trưởng thị vệ nhảy xuống từ trên cây. Dư Hải hỏi: “Chúng ta còn đuổi theo không?”
Trịnh trưởng thị vệ ra dấu một cái với thuộc hạ gần đó, bọn thị vệ đều nhảy xuống từ chỗ ẩn thân. Y lắc đầu với Dư Hải một cái, nói: “Sở dĩ giặc Oa rút lui là vì chúng ta đánh đến đối phương không kịp trở tay, đối phương không biết rốt cuộc chúng ta có bao nhiêu người, không dám cứng đối cứng. Tuy nói chúng ta đã tiêu diệt không ít kẻ địch, nhưng chúng vẫn chiếm ưu thế rất lớn về nhân số. Đợi đến lúc đối phương lấy lại tinh thần kéo nhau trở lại, cho dù mười mấy người chúng ta có ba đầu sáu tay, cũng không phải đối thủ của hơn một trăm tên giặc Oa. Mục đích quan trọng nhất của chúng ta không phải giết địch, mà là tranh thủ cơ hội rút lui cho nương nương và các thôn dân!”
“Vậy… Bây giờ chúng ta nên làm thế nào?” Dư Hải cảm thấy Trịnh đội trưởng nói rất có lý. Những tên giặc Oa kia vừa nhìn đã biết có trải qua huấn luyện, mình có thể giết chết mấy tên kia, hoàn toàn là thừa dịp đối phương hoảng loạn không đề phòng, mới đánh lén đắc thủ. Nếu phải liều mạng thương thật đao thật, chàng tuyệt đối không phải đối thủ của bất kỳ một tên giặc Oa nào!
Trịnh trưởng thị vệ im lặng suy nghĩ một lát, nói: “Đợi lát nữa khi giặc Oa lại lên đến, chúng ta chia nhau làm việc, dẫn kẻ thù ra. Lại lợi dụng địa thế, tìm kiếm thời cơ, đánh bại từng tên một!”
Y hiểu rất rõ thân thủ của thuộc hạ mình, một người đối phó với năm ba tên giặc Oa dư sức. Khiến y lo lắng chính là Dư Hải chưa trải qua huấn luyện đặc biệt, trong người cũng không có võ nghệ. Khi nãy y đã đảm bảo với người của Dư gia, phải bảo vệ tốt cho Dư Hải, sẽ không khiến chàng gặp phải tình cảnh nguy hiểm.
“Dư huynh đệ, đợi lát nữa huynh đi theo ta!” Trịnh trưởng thị vệ cảm thấy vẫn nên để chàng ở cạnh mình thì an toàn hơn một chút.
Dư Hải lắc đầu một cái, nói: “Yên tâm đi! Ở trong rừng núi này, ta vẫn có năng lực tự bảo vệ mình. Gặp giặc Oa, nếu đánh không lại, chạy trốn có lẽ không thành vấn đề!”
Bên kia thủ lĩnh giặc Oa gặp mấy tâm phúc cùng bàn bạc, đều cho rằng nhân thủ của đối phương bên kia không nhiều, hơn nữa số lượng mũi tên mỗi người mang theo cũng có hạn, sau trận mưa tên khi nãy kia, có lẽ số lượng tên trong tay đối phương không còn nhiều nữa.
Vì vậy, thủ lĩnh giặc Oa chỉnh lại đội ngũ, tiếp tục xuất phát đi về phía rừng núi. Lần này, thái độ của bọn chúng cẩn thận hơn rất nhiều, về cơ bản đều là ba người một nhóm năm người một đội, hơn nữa khoảng cách giữa mỗi tiểu đội cách nhau không xa, lúc gặp nguy hiểm, có thể hỗ trợ kịp thời.
Bọn giặc Oa khom lưng, nhìn trước ngó sau sợ hãi rụt rè tiến về phía trước. Cả một đường không gặp phải kẻ thù nữa, chẳng mấy chốc bọn họ lại trở về nơi bị tập kích, ở đó ngoài thi thể của giặc Oa đầy đất, còn có mũi tên ngổn ngang thì không để lại gì cả. Lúc này mấy tên giặc Oa bị treo trên cây cũng đã trở thành thi thể từ lâu. Trên cổ mỗi người đều bị người ta dùng đao kiếm cắt cổ họng, máu tươi chảy đầy đất.