Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Chương 415-416



Chương 415:

Lúc này, Phòng Hạo Lân được thả xuống đất, cậu nhóc nhìn trộm Dư Tiểu Thảo một cái, đôi chân ngắn đi đến bên người Phòng phu nhân, nỗ lực vươn cánh tay nhỏ như củ sen ra, bập bẹ nói: “Mẹ, ăn quả quả!”Phòng phu nhân ôm con trai, đặt cậu nhóc ngồi lên đùi mình, nàng ấy khẽ lắc đầu nói: “Đấy là tỷ tỷ cho con, con ăn đi!”Tiểu Lân Lân khăng khăng đưa đào đến miệng nàng ấy nói: “Mẹ ăn Lân Lân mới ăn!”“Mẹ nuôi, nếu Lân Lân hiếu thảo như vậy thì người cứ ăn một miếng đi!” Dư Tiểu Thảo cười ngọt, nhìn tên nhóc chưa đến hai tuổi này cũng biết có đồ ngon thì để mẹ ăn trước.

Tuy rằng tính tình cậu nhóc vẫn còn hơi xấu hổ nhưng có thể biết được cậu nhóc được dạy bảo rất tốt.Phòng phu nhân cắn một miếng nhỏ tượng trưng ở đầu quả đào, Tiểu Lân Lân mới vui vẻ híp đôi mắt to, ngồm ngoàm gặm đào.

Đào mật nhiều nước, ngọt, cắn rách một miếng ở vỏ ngoài rồi nhẹ nhàng hút, một lượng thịt đào ngọt mềm nhiều nước lập tức chui vào trong miệng cậu nhóc.Ngon! Ngon hơn quả anh đào lần trước mẹ mua, ừm… ngang với dưa hấu tỷ tỷ mang đến từ Đường Cổ! Tiểu Lân Lân trộm liếc tỷ tỷ trắng trẻo có đôi mắt to tròn kia.

Đây chính là tỷ tỷ nấu ăn ngon, thường xuyên gửi bánh ngọt và hoa quả tươi ngon từ Đường Cổ sao? Hiên Hiên ca ca nói, tỷ tỷ cậu ta cũng đối xử với cậu ta rất tốt, tiền tiêu vặt hàng tháng đều chi cho cậu ta! Lân Lân cũng có tỷ tỷ, không biết tỷ tỷ cậu nhóc có thể giống như tỷ tỷ của Hiên Hiên ca ca, đối xử tốt với Lân Lân hay không?Bạn nhỏ Phòng Hạo Lân còn chưa đến hai tuổi, tay ôm quả đào lớn, vừa gặm đào vừa nghĩ chuyện nhỏ của mình, không để ý ăn no căng! Gần đây, dạ dày cậu nhóc không tốt, lại không phối hợp uống thuốc, hậu quả của việc ăn no căng bụng là ôm cái bụng nhỏ thở hổn hển lăn qua lăn lại trên giường, nước mắt nước mũi tèm lem đầy mặt.Phòng phu nhân vừa buồn cười vừa không biết phải làm gì, nàng ấy nhanh chóng sai người đi sắc thuốc, ai ngờ cậu nhóc bụng thì đau nhưng vẫn không chịu uống thuốc: “Mẹ, Lân Lân không muốn uống thuốc đắng, không uống, không muốn uống!”“Nếu không uống thuốc, bụng sẽ khó chịu cả buổi chiều đó.” Dỗ con trai uống thuốc luôn là một vấn đề đau đầu với nàng ấy, Phòng phu nhân thấy cậu nhóc vùi đầu vào trong chăn, cái mông nhỏ cong cong lộ ra bên ngoài giống như một con sâu ngốc vậy.

Nàng ấy thực sự đau đầu mà.Bạn nhỏ Phòng Hạo Lân cũng rất tủi thân, bụng đã khó chịu như vậy, mẹ lại bắt cậu bé uống thuốc đắng, người có phải mẹ ruột của cậu nhóc không thế? Cậu nhóc che lại cái bụng nhỏ, hu hu nói: “Không uống thuốc đắng, muốn uống nước thuốc ngọt của tỷ tỷ!”“Nước đường dùng để trị ho, không dùng để chữa chứng đầy bụng của con!” Phòng phu nhân tận tình khuyên bảo.

Có lẽ là do cậu nhóc còn chưa được hai tuổi, nên chưa biết cái gì đúng cái gì không đúng, dù sao ho khan có thể không cần uống thuốc đắng thì bụng khó chịu cũng có thể!“Tìm tỷ tỷ, tỷ tỷ là đại phu, tỷ tỷ không kê thuốc đắng!” Ánh mắt Tiểu Lân Lân sáng lên, lộ cái đầu nhỏ ra từ trong chăn, đôi mắt to ngập nước mắt, sáng ngời giống như sao sáng trên bầu trời đêm.

Không phải mẹ nói tỷ tỷ rất giỏi sao? Thái y chỉ biết kê cho trẻ con uống thuốc đắng, tỷ tỷ có thể kê thuốc ngọt.

Tỷ tỷ nhất định giỏi hơn thái y!“Tỷ nghe thấy Tiểu Lân Lân muốn tìm tỷ, Lân Lân tìm tỷ tỷ có chuyện gì không?” Tiểu Thảo về sân rửa mặt, thay quần áo xong thì quay lại chính viện, không ngờ rằng còn chưa vào cửa đã nghe thấy giọng nói bập bẹ của Phòng Hạo Lân, nói muốn tìm chị.

Xem ra nàng và đứa nhỏ này rất có duyên, gần một năm không gặp, Tiểu Lân Lân vẫn còn muốn gần gũi người chị này!Vừa vào cửa đã thấy hai bên má Tiểu Lân Lân có hai hàng nước mắt, cậu nhóc vừa đáng thương vừa thẹn thùng nhìn nàng, khiến nàng cảm thấy tâm mềm nhũn.

Nàng tiến đến ôm cậu nhóc vẫn còn đầy mùi sữa vào trong ngực, nhẹ giọng hỏi: “Sao Tiểu Lân Lân lại khóc? Nói tỷ tỷ nghe nào, chỗ nào không thoải mái?”Ở trong ngực chị đúng là vừa thơm vừa thoải mái! Bạn nhỏ Tiểu Lân Lân vùi mặt vào trong ngực tỷ tỷ, hít một hơi thật sâu, giống như được tỷ tỷ ôm bụng cũng không khó chịu nữa.

Cậu nhóc dính lấy Tiểu Thảo, dù mẹ cậu nhóc muốn ôm cậu nhóc về thế nào đều bị cậu nhóc từ chối, còn dùng giọng nói nũng nịu, đáng thương nói: “Tỷ tỷ, bụng Lân Lân đau…”Tiểu Thảo ngước mắt nhìn Phòng phu nhân, ánh mắt tràn đầy khó hiểu.

Phòng phu nhân vừa bực mình vừa buồn cười nhìn con trai “phản bội” mình, ăn vạ trong ngực con gái nuôi, nàng ấy liếc mắt nhìn cậu nhóc nói: “Gần đây bụng của thằng bé không tốt, hôm nay thấy con nên vui quá, nên quên mất chuyện này.

Vừa nãy thằng bé gặm quả đào lớn như vậy, nhất định là đầy bụng rồi!”Phòng Hạo Lân có chút sợ hãi nhìn tỷ tỷ, lại ngượng ngùng cúi đầu: Tỷ tỷ cho chê cậu nhóc tham ăn rồi không nhận đệ đệ này không nhỉ? Cậu nhóc nhìn ngón tay mập mạp của mình, nước mắt chứa trong hốc mắt muốn rơi mà lại bị cậu nhóc kìm lại.Tiểu Thảo nhẹ nhàng xoa bụng giúp cậu nhóc: “Là tỷ tỷ không đúng, không nên cho đệ cả một quả đào như vậy.

Lát nữa tỷ làm một ly trà sữa cho đệ, có thể giúp đệ tiêu hóa tốt hơn.”“Trà sữa có đắng không?” Cậu nhóc sợ ăn đắng nhất, chớp chớp đôi mắt to tràn đầy mong chờ nhìn nàng.Tiểu Thảo dí nhẹ cái mũi nhỏ của cậu nhóc, cười nói: “Không đắng, ngọt, còn thơm nữa!”“Mẹ, người xem! Tỷ tỷ không có thuốc đắng!” Bạn nhỏ Phòng Hạo Lân vui vẻ cười, một giọt nước mắt trong suốt còn chảy ở bên má đó!Vì Dương Quận vương đến Tây Dương mang mấy con bò sữa về nên không biết từ lúc nào, rất nhiều nhà trong Kinh thành đã bắt đầu thịnh hành uống sữa bò.

Tham Khảo Thêm:  Chương 99: Tính quan trọng của tiền

Có một thôn trang dưới danh nghĩa Dương Quận vương, mười mấy mẫu ruộng đều trồng cỏ mục, bây giờ đã có hơn hai mươi con bò sữa, trang trại sữa trong Kinh thành chủ yếu cung cấp sữa cho nhà giàu quyền quý.Phòng phu nhân nghe theo lời đề nghị của con gái nuôi, không những cho con trai uống sữa từ sau khi cai sữa mẹ mà bản thân nàng ấy cũng kiên trì uống.

Uống lâu rồi liền thấy tác dụng của nó.

Không những bồi dưỡng sức khỏe, chất lượng giấc ngủ cũng tốt hơn mà da dẻ cũng trắng hơn rất nhiều.

Còn có trà hoa đào và rượu hoa đào con gái gửi đến nữa, những bạn thân tuổi còn nhỏ hơn nàng ấy nhìn qua cứ như chị nàng ấy vậy.

Bọn họ đều rất hâm mộ nàng ấy! Cũng bắt đầu học uống sữa bò!Dư Tiểu Thảo dùng sữa bò trong nhà nấu với đường trắng, cho thêm mấy muỗng trà vào, còn đặc biệt nhỏ thêm mấy giọt nước linh thạch.

Chờ đến khi trà sữa ấm vừa không bỏng miệng thì đút cho bạn nhỏ Phòng Hạo Lân uống.

Không biết là do tâm lý hay là do nước linh thạch phát huy hiệu quả nhanh mà cậu nhóc nhanh chóng vỗ vỗ cái bụng nhỏ của mình, cười hì hì nói: “Không đau, khỏi bệnh rồi! Tỷ tỷ còn giỏi hơn cả thái y nữa!”“Không thể nói bậy được đâu! Cẩn thận sau này không mời được thái y khám bệnh!” Tiểu Thảo bóp bóp khuôn mặt mập mạp của cậu nhóc, không nhịn được hôn một cái.Tiểu Lân Lân lập tức ngại ngùng, vùi mặt vào trong ngực mẹ.

Hương thơm trên người mẹ không thoải mái như tỷ tỷ, nhưng mà…!tỷ tỷ hôn Tiểu Lân Lân có phải chứng tỏ tỷ tỷ thích Tiểu Lân Lân không? Tiểu Lân Lân cũng thích tỷ tỷ lắm! Cậu nhóc lại ngoảnh đầu ra nói với tỷ tỷ: “Tỷ tỷ lợi hại! Thuốc của tỷ tỷ không đắng, còn rất ngon nữa! Sau này bị bệnh không tìm thái y nữa, đã có tỷ tỷ rồi!”“Nếu như tỷ tỷ trở về thôn Đông Sơn rồi thì bị bệnh, để ai khám hả?” Dư Tiểu Thảo không nhịn được trêu cậu nhóc.Tiểu Lân Lân vừa nghe vậy thì méo mặt, nước mắt lại sắp rơi: “Không cho tỷ tỷ về! Sau này tỷ tỷ ở đây, không đi đâu hết có được không?”“Con xem kìa! Đệ đệ con còn không nỡ xa con, lần này con phải ở Kinh thành lâu hơn đó!” Phòng phu nhân quở trách trừng mắt nhìn nàng.

Từ lúc nàng ấy về Kinh thành chờ sinh con, đứa con gái luôn luôn bận rộn này chỉ đến thăm nàng có hai lần, tiểu nha đầu nhẫn tâm!Dư Tiểu Thảo sờ chóp mũi, cười ha ha mấy tiếng.

Đột nhiên, nàng nhìn Tiểu Lân Lân ánh mắt sáng lên: “Mẹ nuôi, bây giờ Tiểu Lân Lân lớn rồi, người có thể dẫn đệ ấy đến Đường Cổ! Bây giờ bến tàu cũng sắp xây xong, cha nuôi rất bận, phải ở Đường Cổ dài dài.

Người dẫn Lân Lân đến Đường Cổ, cha nuôi làm việc cũng đỡ nhớ hai mẹ con ở Kinh thành mà!”Phòng phu nhân trầm ngâm trong chốc lát mới ngẩng đầu lên liếc nàng nói: “Để con ở Kinh thành lâu hơn vài hôm cứ như đang hại con vậy! Giờ thì hay rồi, còn muốn dẫn cả hai mẹ con chúng ta về Đường Cổ! Lân Lân, chị con có xấu hay không?”“Không xấu! Đến Đường Cổ, thăm cha!” Tiểu Lân Lân mới sinh ra chưa được bao lâu thì trăm ngày đã bị ho, sau khi dùng thuốc Tiểu Thảo cho chữa khỏi thì người hầu trên dưới cả phủ tướng quân đều rất căng thẳng với cậu nhóc.

Tướng quân và phu nhân gần bốn mươi mấy có bảo bối này, bọn họ chỉ sợ bản thân phục vụ không chu đáp.Tiểu Lân Lân đã sắp hai tuổi rồi, cho đến bây giờ đều không ra khỏi cửa, chỉ khi mấy người bạn của Phòng phu nhân dẫn con đến thì cậu nhóc mới được nô đùa đôi chút.

Vì vậy mà cậu bé rất nhớ mong Hiên Hiên ca ca và Quyên Nhi tỷ tỷ, thường xuyên quấn lấy Phòng phu nhân hỏi sao bọn họ không đến chơi với cậu nhóc.Bây giờ vừa nghe có thể đến Đường Cổ tìm cha, Tiểu Lân Lân đương nhiên vô cùng phấn khởi.

Đến Đường Cổ rất tốt, cha có thể về nhà mỗi ngày, còn có thể thường xuyên gặp tỷ tỷ, được ăn điểm tâm ngon tỷ tỷ làm!“Tiểu phản đồ này, thấy chị là không cần mẹ nữa!” Phòng phu nhân thấy con trai nhanh chóng quen thân với con gái nuôi, lại còn không muốn rời xa con bé thì rất vui vẻ.

Đời này có thể có đứa con do chính mình sinh ra nàng ấy đã rất cảm kích rồi.

Đứa nhỏ này thân thiết với tỷ tỷ nó, tương lai sẽ có nhiều hơn một người thân.

Tiểu Thảo là người quyết định chủ chốt, tương lai nàng ấy và phu quân mất, hai chị em có chuyện gì có thể bàn bạc, giúp đỡ lẫn nhau.

Đây chính là điều nàng ấy mong muốn!“Mẹ! Lân Lân thích mẹ nhất! Lân Lân muốn mẹ, cũng muốn tỷ tỷ!” Bạn nhỏ Phòng Hạo Lân nhào vào trong lòng mẹ, ôm cổ nàng ấy, giọng nói vô cùng ngọt ngào đi vào lòng người.Phòng phu nhân cười mắng một tiếng “Tiểu quỷ nịnh nọt”, nàng ấy còn cố ý trêu cậu nhóc: “Vậy…!nếu như mẹ ở lại Kinh thành, tỷ tỷ trở về Đường Cổ! Con ở lại đây với mẹ hay đi theo tỷ tỷ đến Đường Cổ thăm cha?”Phòng Hạo Lân vô cùng rối, nhìn mẹ một chút, lại nhìn tỷ tỷ đang cười vui vẻ, cố gắng suy nghĩ rất lâu rồi mới tiếc nuối nói: “Vậy…!Lân Lân ở lại Kinh thành với mẹ!”“Tại sao thế?” Dư Tiểu Thảo cũng cố ra vẻ thương tâm, che ngực hỏi cậu nhóc.Tiểu Lân Lân vội vàng ôm nàng một cái để trấn an, nói: “Tỷ tỷ trở về Đường Cổ, cha có tỷ tỷ quan tâm.

Mẹ ở Kinh thành chỉ có một mình, Lân Lân quan tâm mẹ!”Phòng phu nhân rất cảm động, ôm chặt cơ thể mềm mại của con trai vào lòng nói: “Con trai ngoan, không uổng công mẹ thương con!”.

Chương 416:

Buổi tối hôm qua, khi Phòng Tử Trấn trở về đã dạy huynh đệ kết nghĩa của mình một ít phép tắc trong cung. Sáng sớm hôm nay, hai cha con nàng đã sớm tỉnh vì thấp thỏm, dưới sự hướng dẫn của Phòng Tử Trấn, hai người ngồi xe ngựa đến hoàng cung, xuống xe ngựa bên ngoài Ngọ Môn.

Dưới ánh nắng ban mai ấm áp, Tô Nhiên đã chờ sẵn ở bên trong cửa cung. Thấy Tô tiên sinh phong thái ôn hòa, Dư Tiểu Thảo vốn có chút khẩn trương vì phải vào cung diện thánh, giờ cả người bỗng thả lỏng hơn nhiều.

Tham Khảo Thêm:  Chương 36: Lại mặt

Tô tiên sinh là Đại tổng quản chưởng quản nội vụ trong hoàng cung, là cánh tay đắc lực của Hoàng thượng. Không thấy những quan văn quan võ vào triều thấy y đều tươi cười chắp tay nói chuyện vài câu sao? Y đích thân đến đón cha con nàng, có gì phải sợ chứ?

Dù sao thì Hoàng thượng và văn võ bá quan cả triều, ai cũng biết cha con nàng xuất thân nông dân, nếu như không biết phép tắc trong cung cũng là hợp tình hợp lý, về tình thì có thể tha thứ, đúng chứ? Bước chân của Dư Tiểu Thảo cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, vốn là thái độ cẩn trọng có chút rụt rè e sợ nay cũng đã thẳng lưng bình tĩnh.

Dù sao từ giờ đến lúc diện thánh vẫn còn chút thời gian, nàng cũng thoải mái đi từ từ, thưởng thức vẻ đẹp của hoàng cung. Đỉnh mái hiên của đình các trên Ngọ Môn nhô ra giống như năm con phượng hoàng sắp vỗ cánh bay lên, cho nên hoàng thành mới gọi là Ngũ Phượng lâu.

Vào Ngọ Môn, năm cây cầu đá bằng cẩm thạch trắng song song vắt qua con hào bảo vệ hoàng cung, Ngọ Môn nguy nga lộng lẫy, kiến trúc vàng son lộng lẫy tạo nên một bức tranh vô cùng thu hút ánh nhìn. Lan can cầu được mài dũa tỉ mỉ giống như từng cái đai ngọc khiến Dư Tiểu Thảo hận không thể đào một mảnh mang về làm kỉ niệm.

Tiểu Thảo vẫn lưu luyến sờ lan can cẩm thạch trắng mãi, đang muốn nhấc chân đi đến cây cầu có điêu khắc hình bàn long ở giữa kia lại bị Tô Nhiên kéo lại. Tô Nhiên chỉ cây cầu đá bên cạnh, cười nói: “Chúng ta đi bên này, cây cầu ở giữa đó là cho vạn tuế gia đi lại, những cây cầu còn lại là để văn võ bá quan đi…”

Dư Tiểu Thảo bừng tỉnh hiểu ra, vừa liếc nhìn bàn long chạm khắc hoa văn vô cùng đẹp đẽ kia, dù chỉ liếc qua thôi nhưng vẫn xoay người lưu luyến không thôi. Tô Nhiên buồn cười lắc đầu, bước chậm hơn, đi cùng tốc độ với Tiểu Thảo tiến về phía trước.

Đi qua năm cây cầu đá bằng cẩm thạch trắng không lâu lắm thì thấy một tòa cung điện nguy nga lộng lẫy, xa hoa xuất hiện trước mắt, đây chính là điện Kim Loan vẫn luôn xuất hiện trong hí văn. Đi đến chỗ sân rộng rãi trước điện, Tiểu Thảo nhìn thấy rùa đồng, hạc đồng được điêu khắc vô cùng sống động. Hình như kiếp trước, em trai đi du lịch ở Cố Cung về cũng đã từng nói với nàng về những pho tượng đồng tuyệt đẹp này, nó tượng trưng cho giang sơn vạn đời đấy! Nhưng thật ra thì nàng chẳng nhìn ra mối liên hệ nào hết!

Nàng dừng bước ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên đỉnh mái hiên của tòa cung điện này là một tượng tiên nhân cưỡi phượng hoàng, phía sau còn có rất nhiều thú nhỏ với hình dáng khác nhau, con nào con nấy đều sống động như thật. Cung điện với ngói lưu ly ánh vàng, cột nhà đỏ thắm, đủ loại màu sắc khiến nàng nhìn không chớp mắt.

Trên chốn nghị sự của triều đình lại xuất hiện một tiểu cô nương nhàn nhã tự tại, đi dạo trong sân vắng giống như đang đi dạo vườn hoa nhà mình, văn võ bá quan vào triều lập tức chụm đầu thì thầm to nhỏ. Càng khiến bọn họ kinh ngạc là người dẫn đường cho tiểu cô nương này chính là Tô đại tổng quản bên cạnh Hoàng thượng!

Tiểu cô nương này có lai lịch gì? Nhìn quần áo trang sức trên người thì chắc là con cái của một vị quan nào đó, dù sao cũng chỉ là quần áo bình thường mà thôi! Nhưng Tô đại tổng quản lại thân thiện với cô bé, thậm chí còn nhân nhượng. Từng lời nói và cử chỉ của Tô đại tổng quản đều đại diện cho Hoàng thượng đó! Điều này có phải chứng tỏ Hoàng thượng rất coi trọng tiểu cô nương lạ hoắc này không?

Nhìn kìa! Nhìn kìa! Tiểu cô nương này cũng quá tùy tiện rồi? Lại dám sờ hạc đồng trước cửa điện Kim Loan, coi đây là vườn hoa nhà mình thật à? Tô đại tổng quản cũng không can không mắng, lại còn cười híp mắt đứng bên cạnh chờ nàng! Nếu như không phải hiểu rõ dưới gối Hoàng thường chỉ có một cô công chúa nhỏ năm tuổi thì các quan viên đều cho rằng tiểu cô nương trước mặt này là công chúa mà Hoàng thượng cưng chiều nữa!

Ối? Rất có khả năng! Tiểu cô nương này nhìn khoảng mười tuổi, trước khi Hoàng thượng lên ngôi từng đi khắp trời Nam biển Bắc, Trung Nguyên, Tây Dương, không lẽ đây là minh châu thất lạc trong nhân gian? Các quan viên càng đoán mò càng cảm thấy có khả năng này! Nếu như là tiểu thư khuê các của dòng dõi quý tộc trong Kinh thành, ai mà không hiểu lễ nghi, vào cung càng cẩn thận không dám thất thố. Nào có như tiểu cô nương này, vươn bàn tay nhỏ bé vào trong miệng hạc đồng?

Rất nhiều quan viên đi đến trước cửa điện Kim Loan đều không tự chủ bước chậm lại, trên mặt lộ ra biểu cảm khó hiểu. Đúng lúc này, Lưu Thượng thư vội vội vàng vàng đến, thấy một bóng hồng nổi bật giữa một đống triều phục thì dừng lại nhìn lâu hơn một chút. Lúc nhận ra bóng người quen thuộc này, trên mặt ông ta lộ ra nụ cười tươi như hoa, nhanh chóng bước đến chỗ tiêu điểm mà các quan viên đang nhìn, lên tiếng nói: “Dư cô nương, đã lâu không gặp, dạo này vẫn khỏe chứ?”

Dư Tiểu Thảo nghe tiếng thì xoay người lại, thấy Lưu Thượng thư thì mỉm cười nói: “Lưu đại nhân! Ông cũng vào triều à?”

Các quan viên: Nhảm nhí! Đến đây không vào triều thì còn làm gì nữa?

Tô Nhiên thấy dáng vẻ có cả đống chuyện muốn nói với Tiểu Thảo của Lưu Thượng thư thì vội vàng cướp lời ông ta, ôn hòa với nói nàng: “Tiểu Thảo cô nương, sắp đến lúc vào triều rồi, chúng ta vào trong điện chờ Hoàng thượng giá lâm trước đi?”

Dư Tiểu Thảo gật đầu cười nói: “Tô tiên sinh, các ngươi mỗi ngày vào triều đều là giờ này sao? Sớm thật đó! Xem ra dù là Hoàng đế hay bề tôi đều không dễ dàng gì!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Tô Nhiên khẽ mỉm cười không nói gì nữa, làm một tư thế mời. Dư Tiểu Thảo quay đầu nhìn người cha vẻ mặt cẩn trọng, im lặng đi theo nàng nãy giờ, an ủi nói: “Cha, đừng sợ! Cha từng gặp Hoàng thượng rồi, Hoàng thượng rất tốt. Đến lúc đó, người ta hỏi cái gì thì chúng ta trả lời cái đó thôi mà. Không trả lời được thì lắc đầu, dù sao chúng ta cũng là dân đen, không quan trọng thể diện làm gì, không hiểu thì về lý cũng có thể tha thứ!”

Các quan viên đi qua nàng nghe được mấy lời này lập tức liếc mắt nhìn. Trên triều, trả lời câu hỏi của Hoàng thượng ai mà không cân nhắc trước sau, vô cùng cẩn thận, rất sợ sơ sót lỡ miệng! Tiểu cô nương này lại nói rất tùy tiện, ngươi tưởng triều đình là nhà ngươi mở à, Hoàng thượng mời ngươi tới chơi sao?

Thân phận của Tiểu Thảo, qua màn chào hỏi vừa nãy của Thượng thư Bộ Hộ thì ai cũng biết ngay nàng chính là tiểu nha đầu làm ruộng rất giỏi kia. Cũng khó trách, dù sao cũng là xuất thân thấp hèn! Đúng rồi, không phải nha đầu này là con gái nuôi của Phòng tướng quân sao? Không lẽ hôm qua vợ chồng Phòng tướng quân không tạm ôm chân Phật, dạy tiểu nha đầu này một vài lễ nghi trong cung? Cũng khó nói lắm, một kẻ thô lỗ như Phòng Tử Trấn thì biết cái gì, bản thân hắn không làm gì sai đã không tệ rồi! Chờ lát nữa mất mặt trước mặt Hoàng thượng xem hắn thu dọn tàn cục thế nào.

Một vài quan viên phản đối việc ban chức quan cho Dư gia cũng ôm tâm trạng xem kịch vui, trong mắt không khỏi toát ra vài phần cười trên sự đau khổ của người khác. Vì Chu Tuấn Dương rời nhà hơi muộn nên không thể đến Phòng gia đón Tiểu Thảo, hắn cảm nhận được ác ý tản ra từ trên người mấy quan viên này thì không nhịn được nhíu mày, treo biểu cảm lạnh như Diêm Vương đứng bên cạnh Dư Tiểu Thảo, dùng hành động ủng hộ tiểu nha đầu nhà hắn!

Dư Tiểu Thảo nhanh nhẹn đi đến trước cửa điện Kim Loan, ngước mắt nhìn lên, ngai vàng của Hoàng thượng đặt ở đỉnh của bậc thang bảy tầng trong điện Kim Loan. Ngai vàng của Hoàng thượng đương nhiên là được chạm khắc tinh xảo, vô cùng sang trọng hoa lệ. Phía sau là bảy tấm bình phong có thêu hình rồng cuộn trên mây, quanh ghế là hơn mười con rồng vàng uốn lượn, dưới ghế là hai con rồng đang nhả ngọc, ánh vàng rực rỡ, đủ để tôn lên thân phận tôn quý của người ngồi trên nó.

Một bước đi vào trong điện, Dư Tiểu Thảo thấy văn võ bá quan đã chia thành hai bên, xếp hàng rất có thứ tự, căn bản không có chỗ đứng cho nàng và cha nàng, nàng có chút sững sờ hỏi: “Tô tiên sinh, chúng ta đứng ở đâu?”

Một quan viên râu lưa thưa, mặc triều phục nhị phẩm đỏ thẫm, cười lạnh liếc mắt nhìn, nói: “Trên điện này làm gì có chỗ đứng cho ngươi?”

“Dương đại nhân! Ngươi không cảm thấy lời này của ngươi có hơi quá đáng à?” Cả người Chu Tuấn Dương tỏa ra khí lạnh khiếp người, trong mắt phượng ẩn chứa bóng tối âm u, giống như tản ra mùi máu tanh nhào đến phía đối diện khiến cho một lão thần như Dương Ngự sử không khỏi cảm thẩy sợ hãi.

Bảo sao người trong Kinh thành đều nói Dương Quận vương là một sát tinh, tính tình nóng nảy, một khi tức giận thì không nhận người thân nữa. Xem ra tin đồn cũng không phải không có căn cứ! Dương Ngự sử rời mắt sang chỗ khác, không dám nhìn sang bên đó nữa.

Đại tổng quản Tô Nhiên hờ hững liếc mắt nhìn Dương Ngự sử một cái: Họ Dương này trông có lẽ là đã chán làm quan rồi, toàn gây chuyện không đâu, xem ra người của Ám bộ nên đến Dương phủ một chuyến rồi!

Y xoay người nhìn Tiểu Thảo, nhẹ giọng nói: “Ngươi và cha đợi ở đây, chờ lát nữa Hoàng thượng sẽ chỉ đích danh gọi các ngươi vào, hỏi vài câu rồi khen ngợi công lao của các ngươi. Không phải căng thẳng, cứ giữ tâm trạng như vừa nãy là được, sẽ không có sai sót gì đâu!”

Dư Tiểu Thảo nhẹ nhàng gật đầu, dáng vẻ khôn khéo nghe lời: “Xin Tô tiên sinh yên tâm, Tiểu Thảo tự biết nặng nhẹ, sẽ không nói lung tung!”

Tô Nhiên cười với nàng rồi nhanh chóng bước đến điện Trung Hoà phía sau điện Kim Loan. Đó là nơi nghỉ ngơi của Hoàng thượng trước khi lên triều, lúc này chắc Hoàng thượng đã ở đó rồi! Bước qua cửa điện Trung Hoà, quả nhiên thấy Hoàng thượng mặc long bào sáng chói, ngồi trên một chiếc ghế tử đàn.

“Sao rồi? Tiểu nha đầu không bị dọa sợ chứ?” Chu Quân Phàm thấy y đi vào thì cười hỏi.

Tô Nhiên nhớ đến vừa nãy Dư Tiểu Thảo đi dạo trong sân mà cứ như đi dạo trong vườn hoa nhà mình, không hề có chút lo lắng và sợ hãi nào thì không nhịn được cười: “Bẩm Hoàng thượng, Tiểu Thảo cô nương rất… bình tĩnh!”

Chu Quân Phàm nhướng đôi mày kiếm, nghĩ đến lúc mình vừa mới xuyên đến, khịt mũi coi thường chế độ giai cấp và quan niện tôn ti thời đại này. Lại nghĩ đến nha đầu này, trước mắt còn chưa thực sự cảm nhận được sự đáng sợ của hoàng quyền, đương nhiên sẽ không để ý nhiều làm gì, cùng lắm là vì phải đối mặt với tình huống xa lạ mà thấp thỏm thôi.

“Nha đầu kia trước giờ luôn lớn gan! Tuấn Dương nói, nó suýt chút nữa mất khống chế trước mặt nha đầu này, thế mà vẫn bị nha đầu này trêu chọc, nói khéo cười gượng kéo nó về! Sự cuồng bạo và kinh khủng sau khi Tuấn Dương phát tác, ngươi cũng đã thấy rồi. Tiểu nha đầu kia lại không hề sợ đến chết ngất, chút chuyện đi vào cung gặp vua cỏn con này, có thể dọa nàng sợ hãi hay sao?” Chu Quân Phàm có hơi tiếc nuối vì lúc đó hắn ta không ở hiện trường. Hắn ta cũng muốn xem xem tiểu nha đầu này đã làm gì để hàng phục được sát thần mặt lạnh này.

Tô Nhiên có chút bất đắc dĩ nhìn Hoàng thượng đang hứng thú bừng bừng, nhẹ giọng nhắc nhở: “Hoàng thượng, đến giờ lên triều rồi…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.