Thật ra thì màu da của Hạ Uyển Ngưng là màu lúa mì khỏe mạnh, kết hợp với đôi mày anh khí, cũng có một khí chất rất riêng.
Nhưng mà sắp vào đông, thời tiết phương Bắc khô hanh, đúng là có hiện tượng da thiếu nước thật.Hạ Xuân đang lẳng lặng đứng sau lưng tiểu thư nghe vậy thì mấp máy môi, nhưng cũng không nói gì.
Nhưng Dư Tiểu Thảo lại nhận ra vẻ khác thường của nàng ấy, quay đầu lại nhìn.
Hai chủ tớ trao đổi ánh mắt, từ vẻ mặt của nàng ấy, Tiểu Thảo biết nha đầu này có mang xà phòng thủ công mà nàng ấy mới chế tạo thành công đến.Nàng nhìn kỹ da của Hạ Uyển Ngưng rồi hỏi nhỏ: “Ngày thường Hạ cô nương dùng cái gì để rửa mặt?”“Đương nhiên là xà phòng thơm của cửa hiệu lâu đời “Phức Viên Xuân” rồi? Ta thường xuyên cưỡi ngựa ra ngoài, không dùng xà phòng rửa mặt luôn cảm thấy như mặt không sạch vậy.” Hạ Uyển Ngưng ra vẻ hiển nhiên nói.
Tuy xà phòng đắt nhưng không đến mức quý nữ trong Kinh thành không mua nổi.Lý Mỹ Nhu ở bên cạnh lạnh lạnh nói: “Hạ cô nương, xà bông ngươi nói chỉ sợ có vài kẻ nhà quê ngay cả nghe cũng chưa nghe bao giờ.
Vậy không phải là đàn gảy tai trâu sao?”Các cô nương ngồi cạnh nàng ta phát ra một trận cười khẽ.
Thỉnh thoảng lại có người liếc mắt xem phản ứng của Dư Tiểu Thảo.
Hạ Xuân giận đến đỏ bừng mặt, hận không thể xông lên cãi nhau một trận với bọn họ.
Dư Tiểu Thảo dùng ánh mắt ngăn nàng ấy: Rốt cuộc ai là nhà quê lát nữa tự khắc sẽ rõ.Ánh mắt Dư Tiểu Thảo khẽ lướt qua Lý Mỹ Nhu đang dương dương tự đắc, nàng khẽ cười một tiếng, tiếp tục nói chuyện với Hạ Uyển Ngưng: “Xà phòng của “Phức Viên Xuân” đúng là có thể rửa sạch bụi bẩn trên mặt, nhưng lại có xút, hút khá nhiều ẩm trong da.
Hơn nữa khí hậu phương Bắc chúng ta vào đông luôn khô hanh.
Da người giống như quả táo vậy, vốn là căng mịn, nhưng mà nếu như bị thiếu ẩm thì sẽ nhanh chóng bị nhăn…”Không phải ngươi nói nàng chưa nhìn thấy cũng chưa từng nghe qua xà phòng sao? Bây giờ ngay cả thành phần trong xà phòng nàng cũng phân tích ra được, ngươi còn nói gì được nữa.
Lý Mỹ Nhu cảm thấy như mình bị đánh vào mặt, nhất thời cảm thấy nóng rát.“Vậy phải làm sao? Nếu như không rửa mặt sạch sẽ trên mặt sẽ nổi mụn, vừa đỏ vừa sưng càng khó nhìn hơn! Tiểu Thảo muội muội, nghe nói ngươi tinh thông dược lý, mau nói xem có cách giải quyết nào không?” Hạ Uyển Ngưng bưng mặt mình, nghĩ đến hình dạng nhăn nheo của quả táo sau khi mất nước thì rùng mình một cái vội vàng hỏi.Tiểu cô nương đang tuổi lớn nào không thích làm đẹp chứ? Không ít tiểu cô nương đang ngồi đây cũng gặp phải vấn đề về da như vậy, cho dù dùng cao đắt tiền cũng không giải quyết được.
Nhìn làn da trắng mịn mềm mại như đậu hũ của Tiểu Thảo mà ngứa ngáy trong lòng.
Bọn họ ngoài mặt còn phải giả vờ hồn nhiên không để ý, thật ra đều đã dỏng tai lên nghe ngóng, rất sợ bỏ sót câu nói quan trọng.Dư Tiểu Thảo nhìn Hạ Xuân một cái, nụ cười trên mặt càng thêm chân thành: “Đường Cổ chúng ta gần biển, độ ẩm không khí khá cao.
Sau khi ta đến Kinh thành mới cảm thấy da hơi khó chịu.
Ta cũng giống Hạ cô nương, làm việc ở bên ngoài, hơn nữa dầm mưa dãi nắng, nếu không bảo dưỡng da thật tốt, vậy không phải sẽ giống như vỏ cây sao?”Hạ Uyển Ngưng nghe vậy thì gật đầu liên tục nói: “Đừng Hạ cô nương, Hạ cô nương nữa, xa cách quá! Ta lớn hơn muội vài tuổi, gọi Hạ tỷ tỷ đi.
Tiểu Thảo muội muội, mau nói, muội bảo dưỡng da kiểu gì?”Những tiểu cô nương khác nghe thấy Hạ Uyển Ngưng nói vậy thì ánh mắt nhìn Tiểu Thảo lại thêm vài phần hâm mộ và ghen tị.
Hạ Uyển Ngưng là cháu gái của Trưởng Công chúa, thân phận cao quý, tính cách cũng có mấy phần kiêu ngạo, người bình thường rất khó lọt vào mắt nàng ta.
Không nghĩ rằng một tiểu cô nương xuất thân nhà nông lại có thể có được ấn tượng tốt của nàng ta ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.
Xem ra, Dư Tiểu Thảo này không phải hạng tầm thường!Dư Tiểu Thảo quét mắt một lượt biểu cảm của mọi người, nụ cười bên khóe miệng càng sâu hơn, lúm đồng tiền ngọt ngào dường như có thể say chết người: “Vậy ta cung kính không bằng tuân lệnh! Hạ tỷ tỷ, muốn bảo dưỡng da đầu tiên phải bắt đầu từ ngăn thoát ẩm và chống nắng.
Nói chống nắng trước vậy, ra ngoài đeo khăn che, nếu như ngại vướng thì có thể dặm phấn dày hơn.
Thật ra thì lúc mặt trời nắng gắt nhất cố gắng không ra ngoài sẽ tốt hơn.
Để ngăn thoát ẩm và bổ sung ẩm thì hiệu quả cao nhất là dùng lô hội…”“Lô hội? Đó là cái gì?” Không chỉ Hạ Uyển Ngưng, Quận chúa Minh Lan và tất cả mọi người ở đây đều chưa nghe nói loại cây này bao giờ.Dư Tiểu Thảo ngẫm nghĩ một chút thì bừng tỉnh.
Lô hội có nguồn gốc từ châu Phi, hiện nay Đại Minh có loại thực vật này chắc là lúc Hoàng thượng hoặc Dương Quận vương đến Tây Dương mang về.
Bởi vì bề ngoài xấu xí nên không hấp dẫn được sự chú ý của nhóm khuê tú do đó mà không được biết đến rộng rãi.“Lô hội là một loại cây của Tây Dương, lá cây mọng nước, nước bên trong lá có thể tiêu viêm trừ mụn, khóa và bổ sung ẩm cho da.
Trừ cái đó ra lô hội còn có tác dụng làm thuốc.
Nhưng mà không nên trực tiếp sử dụng nước lô hội lên da, có người bị dị ứng…” Dư Tiểu Thảo bắt đầu phổ cập kiến thức.“Dị ứng? Dị ứng là cái gì?” Hạ Uyển Ngưng tò mò hỏi, năng lực tiếp nhận của nàng ta khá cao với những từ ngữ mới mẻ này.“Dị ứng à…” Dư Tiểu Thảo sắp xếp lời nói một chút rồi mới nói: “Dị ứng chính là có phản ứng với một loại đồ vật, có thể trực tiếp ảnh hưởng đến da, bị nổi nốt đỏ, ngứa, nổi mụn, hoặc là có các triệu chứng ngứa da.
Có kiểu giống cảm cúm, ngứa mũi, chảy mũi, thậm chí còn dẫn đến hen suyễn…”Dư Tiểu Thảo còn chưa nói hết, một khuê tú đã kêu lên: “Mẹ ta không thể đến gần các động vật có lông như chó mèo, nếu không sẽ không ngừng chảy nước mũi chảy nước mắt, khó chịu muốn chết.
Đây là dị ứng à?”“Không sai, chắc hẳn lệnh đường bị dị ứng với lông động vật, chỉ cần cách xa bọn chúng ra sẽ hết bệnh ngay thôi.” Dư Tiểu Thảo gật đầu.Có tiểu cô nương mười lăm, mười sáu tuổi, tính cách khá cô độc, không nói chuyện nhiều với người khác, do dự muốn nói lại thôi nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng: “Dư cô nương, mỗi khi đến mùa xuân ta lại bị ngứa, còn nổi rất nhiều nốt mụn nhỏ.
Không lẽ đây cũng là dị ứng?”Dị ứng phấn hoa vào mùa xuân là một triệu chứng rất hay gặp.
Dư Tiểu Thảo lập tức đáp lời không cần nghĩ ngợi: “Đúng rồi.
Không biết trong vườn nhà ngươi trồng những loại hoa gì, có thể nói cho ta nghe không?”Tiểu cô nương suy nghĩ một chút nói: “Hoa trong vườn nhà ta không nhiều.
Ta thích vẻ đẹp mềm mại của cây liễu nên mẹ ta sai người trồng rất nhiều liễu ở cạnh ao nhỏ trong vườn…”“Vậy lúc trên mặt ngươi xuất hiện triệu chứng dị ứng, có phải là lúc sơ liễu đang bay không?” Dư Tiểu Thảo đã đoán chắc suy nghĩ trong lòng, hỏi.Tiểu cô nương đó ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu liên tục nói: “Đúng vậy! Mỗi lần đều là lúc sơ liễu bay.
Ta thích nhất là đầy trời sơ liễu, giống như tuyết rơi mùa đông vậy, rất đẹp…!Nhưng mà mỗi lần ngắm sơ liễu xong thì triệu chứng trên mặt ta sẽ tăng lên.
Không lẽ việc ta bị dị ứng có liên quan đến sơ liễu?”Dư Tiểu Thảo gật đầu nói: “Rất nhiều người bị dị ứng với sơ liễu, chỉ cần cách xa nguồn gây dị ứng, bổ sung ẩm cho da thì triệu chứng đương nhiên sẽ biến mất.”Hạ Uyển Ngưng kiên nhẫn nghe hết đề tài liên quan đến dị ứng này, lúc này gấp không chờ nổi hỏi vấn đề mà ai cũng muốn hỏi: “Tiểu Thảo muội muội, muội có thể nói cho chúng ta biết muội làm thế nào để cấp ẩm bảo dưỡng da không?”“Vừa nãy đã nói rồi mà? Lô hội có hiệu quả bảo dưỡng da rất tốt, ta đã biến nó thành xà phòng, làm xà phòng lô hội.
Không những có thể làm sạch da mà còn có thể phòng ngừa thoát ẩm.” Dư Tiểu Thảo cố ra vẻ thần bí cười cười.“Xà phòng lô hội thủ công? Bên trong có cho lô hội có thể dưỡng da? Tiểu Thảo muội muội, hôm nay muội có mang nó đến không? Lấy ra cho các tỷ muội xem thử đi?” Tham gia tụ họp, khó tránh khỏi sẽ rửa tay trước khi ăn, người để ý chuyện này nhất định sẽ tự mang xà phòng đến nên Hạ Uyển Ngưng mới hỏi như vậy.Dư Tiểu Thảo liếc nhìn Hạ Xuân, lại khẽ cười trước ánh mắt mong chờ của mọi người, nói: “Ta không có thói quen dùng xà phòng bán ở tiệm, cũng may là có mang đến một cục.
Không những mang xà phòng lô hội mà còn mang cả xà phòng sữa bò mật ong ta và nha hoàn nhà ta mới làm ra.
Không những có thể dưỡng ẩm mà còn có thể dưỡng trắng…”“Mau lấy ra xem nào!” Hạ Uyển Ngưng đã gấp không chờ nổi.
Trong lúc vô ý, Tiểu Thảo đã trở thành trung tâm chú ý của mọi người trong phòng ấm, ngay cả Quận chúa Minh Lan cũng không đoái hoài đến việc sắp xếp chiêu đãi khách mà chỉ ngồi bên cạnh Tiểu Thảo, lẳng lặng nhìn nàng.Vẻ mặt Hạ Xuân tràn đầy tự hào, nàng để nha hoàn phục vụ trong phòng ấm cầm hộ hai chậu hoa trên tay, lấy ra từ trong hà bao tùy thân hai cái hộp gỗ được điêu khắc tinh xảo.
Hộp gỗ nhỏ nhắn dễ nhìn, phía trên chạm khắc trăm hoa.Hạ Uyển Ngưng nhận lấy một trong hai hộp, cẩn thận mở ra, xà phòng thủ công có màu sắc trắng sữa ở bên trong hiện lên trước mắt mọi người.
Cục xà phòng thủ công này chỉ to bằng nửa bàn tay của tiểu cô nương, có hình một đóa hoa, mặt trên còn có hình khắc ong mật rất sống động.“Đẹp thật, còn thoang thoảng mùi sữa bò nữa, có chút giống bánh ngọt đắt tiền nhất của Đạo Hoa thôn!” Một tiểu cô nương hơi mập mạp, nở nang hồn nhiên thốt lên.
Hóa ra không biết từ lúc nào, chỗ chủ bàn của Dư Tiểu Thảo đã sớm bị các tiểu cô nương vây quanh.
Mọi người đều rướn cổ lên nhìn thứ trong chiếc hộp Hạ Uyển Ngưng cầm.Dư Tiểu Thảo giới thiệu: “Thứ Hạ tỷ tỷ cầm là xà phòng sữa bò mật ong.
Không những dưỡng ẩm dưỡng trắng mà sau khi rửa tay còn lưu lại mùi thơm thoang thoảng nữa.”“Mau, mang một chậu nước đến đây, ta phải thử xem thế nào!” Hạ Uyển Ngưng là người hơi nóng vội, lập tức sai nha hoàn phục vụ đi bưng nước.Quận chúa Minh Lan cũng cầm một cái hộp.
Xà phòng ở bên trong được tạo dáng thành hình lá cây, ngay cả gân lá cũng nhìn thấy rõ ràng.
Xà phòng màu xanh nhạt, xanh biếc mát mẻ, dễ thương, nhẹ nhàng ngửi một cái, có loại mùi hương thanh nhã tràn vào mũi khiến người ta cản giác như đang ở vùng ngoại ô mùa xuân ấm áp, hương cỏ xanh nhàn nhạt quyện với hương hoa tao nhã khiến người ta say mê không thôi.“Đây là…!xà phòng thủ công làm từ lô hội?” Quận chúa Minh Lan nhẹ nhàng hỏi một câu.Dư Tiểu Thảo gật đầu cười nói: “Hiệu quả dưỡng ẩm của thứ này không tệ, tay rửa xong mịn màng, rất thoải mái.”Chậu nước được bưng tới, sau khi làm ướt tay, Hạ Uyển Ngưng cầm cục xà phòng sữa bò mật ong trong tay cười nói: “Xà phòng thủ công tinh xảo như vậy, ta cũng không nỡ dùng đâu!”.