Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Chương 724-725



724: Thế Tử Xấu Bụng

“T hế tử, thế tử, ngài xác định muốn đích thân ra trận sao? Ngài thân thể quý giá, hà tất gì phải chấp với một tên nhà giàu mới nổi? Nếu ngài đứt một sợi tóc, tiểu nhân nên nói với Vương gia và Vương phi thế nào đây?” Gã sai vặt thiếp thân Đổng Minh của Chu Vân Hiên sốt ruột đến gáy chảy đầy mồ hôi.Chu Vân Hiên mười ba tuổi di truyền Vóc dáng cao lớn của phụ vương, nhìn qua như cậu bé mười sáu mười bảy tuổi.

Cậu hừ lạnh một tiếng: “Mẫu phi của bản thế tử đã bị người ta sỉ nhục thành thế này, nếu như thế cũng phải nhịn, ta còn xứng làm con của người không? Có còn tâm huyết của nam nhi sao, còn dám xưng Thế tử của phủ Húc Vương ở trước mặt người khác sao? Hơn nữa, không phải hắn ta ỷ trong nhà có mấy đồng tiền dơ bẩn à? Diễu võ dương oai trên địa bàn của bản Thế tử, xem bản Thế tử có đào rỗng tiền trong túi hắn, để hắn cởi truồng chạy ra ngoài không!”Thì ra có một tên lỗ m ãng tự xưng là con trai của nhà giàu nhất Giang Nam xông vào “Hội sở giải trí Thiên thượng nhân gian” của phủ Húc Vương ở Kinh thành.

Đừng hiểu lầm, Thiên thượng nhân gian này không giống với những nơi vui chơi không thể công khai khác, ăn uống giải trí bên trong đều cực kỳ tận tình.Ở đây chẳng những tập trung tất cả món ăn nổi tiếng nhất Kinh thành, thưởng thức được rượu ngon do Húc vương phi tự tay ủ, còn có trò chơi mới mẻ thú vị chỉ có ngươi không ngờ đến chứ không có không chơi được, người đi vào đây có thể thả lỏng hoàn toàn, giảm đi áp lực cho mình, khiến người ta lưu luyến quên về, vui đến quên cả trời đất.Nhà giàu nhất Giang Nam này lập nghiệp làm ăn tơ lụa, sau khi Trần gia xảy ra chuyện thì nhanh chóng thu gom mối làm ăn tơ lụa của Trần gia, nhảy lên trở thành nhà giàu nhất Giang Nam.

Buôn bán tơ lụa ở Giang Nam dần không thoả mãn được dã tâm của ông ta, còn có ý định mở rộng việc buôn bán đến Kinh thành.

Nghe nói bấu víu được một quan lớn nào đó trong Kinh, tặng cho đối phương một khoản tiền lón.Dưới gối rất nhiều người buôn bán thành công đều sẽ có một hai đứa con trai cản đường khiến mình phiền lòng.

Tiểu nhi tử Long Thiên Bá của Long Nghĩa Khuê – người giàu nhất Giang Nam chính là một con hàng hãm hại cha mình như thế.

Long Thiên Bá ỷ vào trước mắt mẫu thân của mình được cưng chiều, cứ xin mẫu thân nói lời hay thay hắn ta trước mặt phụ thân để đi theo đến Kinh thành cho có thêm kiến thức.Long Nghĩa Khuê đầu óc mơ hồ, cho phép hắn ta đi theo.

Nhưng ông ta cũng biết cái tính thối nát của con trai, trước khi đến Kinh thành liên tục căn dặn bảo hắn ta đừng gây chuyện.Long Thiên Bá đồng ý rất hay, nhưng sau khi đến Kinh thành, cha của hắn ta bận rộn phát triển làm ăn, bận tới chân không chạm đất, ngay cả thời gian rảnh để ăn cơm cũng không có chứ đừng nói tới quản lý hắn ta.Long Thiên Bá này như con ngựa hoang thoát cương, tung hoành ở Kinh thành.

Hắn ta tiêu tiền hào phóng, lại không hề biết khiêm tốn, chẳng mấy chốc đã bị một vài tên quần là áo lượt nhìn chằm chằm.

Kẻ ngốc có tiền, chẳng phải sẽ vội vàng đưa tiền cho bọn họ tiêu sao?Xuất thân của những tên quần là áo lượt này cũng không tệ lắm, thấp nhất cũng là con cháu của quan tứ phẩm.

Bọn họ hơi để lộ thân phận trước Long Thiên Bá, tên ngốc này quả nhiên mắc bẫy.

Long Thiên Bá nghe cha mình nói, nếu họ muốn đứng vững ở Kinh thành thì phải có hậu trường vững chắc.Hắn ta bèn nghĩ, nếu mình qua lại thân thiết với mấy tên con ông cháu cha này, chẳng phải có thể giúp cho gia tộc rất nhiều sao? Cha cũng sẽ không ghét bỏ hắn ta chỉ biết tiêu tiền, không có bản lĩnh kiếm tiền nữa.Đợi hắn ta lập công lớn cho gia tộc rồi, nói không chừng vị trí gia chủ này cũng có thể cho hắn ta làm luôn.

Không phải Tam thiếu của hoàng thương Chu gia cũng vì lập được công lớn cho gia tộc mới vượt qua con trai trưởng của Đại phòng, trở thành gia chủ đời tiếp theo của Chu gia hay sao.Vì lấy lòng mấy con ông cháu cha này, Long Thiên Bá bỏ ra tiền vốn, đầu tư hết tất cả tiền tiêu vặt mình để dành hằng ngày lên người bọn họ, mỗi ngày phụng bồi bọn họ ăn uống chơi đùa.

Nói là “phụng bồi” người ta, thật ra chỉ là ở phía sau tiêu bạc như rác mà thôi.Đừng thấy tiền tiêu vặt trong tay Long Thiên Bá không ít, có thể bằng tiền tích góp của một gia đình trung đẳng rồi, nhưng cũng không ngăn được cách tiêu tiền như nước chảy thế này! Chẳng mấy chốc ngân phiếu hắn ta mang đến đã thấy đáy.Đương nhiên mấy tên quần là áo lụa kia vì lấy được nhiều bạc từ trong tay hắn ta hơn cũng sẽ chịu cho hắn ta chút lợi ích, giới thiệu một vài thương hộ trong kinh cho hắn.

Long Thiên Bá thật sự làm được mấy việc, ngay cả cha hắn cũng khen hắn có tiền đồ rồi!Long Thiên Bá mới vừa nếm được ngon ngọt, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lộ diện trước mặt phụ thân tốt như vậy.

Sau khi hết tiền, hắn ta bèn duỗi tay xin phụ thân của mình.

Hắn ta là đang mở rộng mối quan hệ cho gia tộc, cũng không phải tiêu tiền bậy bạ, đương nhiên dám ngang nhiên xin tiền rồi.Long Nghĩa Khuê cũng nhận được tin tức, biết con trai qua lại khá thân thiết với mấy tên ăn chơi trong kinh.

Hỏi thăm một chút mới biết gia thế của mấy người kia ở Kinh thành cũng xem như ổn, nói không chừng tương lai còn có thể nhờ vả người ta nữa.

Cho nên lúc con trai tới xin bạc, ông ta vừa ra tay đã cho mấy nghìn lượng.Long Thiên Bá không biết nhận được tin tức từ đâu, trong Kinh thứ có sức hấp dẫn với nữ tử là “Hoa Tưởng Dung”, còn về nam tử, nếu như chưa từng đến “Thiên thượng nhân gian” thì không thể xem như dân chơi cao cấp.

Do đó, hắn ta bị mấy tên quần là áo lụa giật dây, cầm tất cả bạc trong tay đi tới hội sở giải trí này.Chẳng mấy chốc mấy tên ăn chơi trong Kinh đã hối hận vì dẫn tên lỗ m ãng này đến hội sở giải trí.

Tham Khảo Thêm:  Chương 165

Long Thiên Bá là loại mặc dù trong lòng rất chấn động, nhưng lại thích mạnh miệng chê bai, tựa như chỉ có như thế mới thấy hắn giống người có kiến thức rộng rãi vậy.Thật ra hắn ta đâu có biết, mình như vậy ngược lại làm khéo thành vụng, chỉ cần là người nghe thấy hắn ta khoác lác đều sẽ nhìn hắn ta với ánh mắt khinh thường.

Ngay cả mấy tên quần là áo lụa dẫn hắn ta tới cũng cảm thấy rất mất mặt.Long Thiên Bá vừa vào hội sở đã la hét om sòm, dáng vẻ ông đây có tiền.

Hắn ta nào có biết, người có thể ra vào nơi này ai mà không của cải hùng hậu chứ? Hoặc là có tiền, hoặc là có quyền, tên ngoại lai như hắn ta sao có thể đắc tội nổi?Lúc ăn cơm, Long Thiên Bá khi thì chê món này khẩu vị bình thường, lúc thì chê cái kia làm không đủ tinh xảo.

Phục vụ tính tình dễ chịu bên cạnh sắp không giữ được nụ cười trên mặt nữa.

Lúc này, hắn ta lại xoi mói người ta hầu hạ không chu đáo.Những tên ăn chơi dẫn hắn ta đến đều sắp tức chết rồi, liên tục nháy mắt với hắn ta.

Nhưng Long Thiên Bá chẳng khác nào bị mù, hoàn toàn không nhận được lời nhắc nhở và cảnh cáo của bọn họ.Xong rồi, xong rồi! Trong hội sở cho dù là một nhân viên nhìn bình thường cũng có thể là tai mắt của Húc vương.

Nếu Húc vương biết họ dẫn tên lỗ m ãng này đến gây chuyện, không biết họ sẽ có kết quả gì nữa.

Ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị kia của Húc vương đã có thể doạ bọn họ đến tiểu ra quần rồi.Vội vàng ăn xong cơm trưa, bọn họ bèn kéo Long Thiên Bá đi cược đua ngựa.

Vốn tưởng rằng thú vui mới mẻ như cược đua ngựa, tên này sẽ không còn gì để nói? Mua vé ngựa, ở một bên đợi kết quả không phải được rồi sao? Ai ngờ con hàng này còn ba hoa chích choè, nói kiểu đặt cược đua ngựa này hắn ta đã chơi đến chán rồi, còn xem như báu vật trong hội sở.

Ai nghĩ ra trò chơi thế này, đúng là bắt chước người khác, không có sáng tạo.Chết lại càng chết, những lời nói gần như sỉ nhục này bị Húc vương Thế tử nghe thấy.

Trong Kinh ai chẳng biết hội sở Thiên thượng nhân gian này là sản nghiệp của Húc vương, mà rất nhiều hạng mục vui chơi bên trong là Húc vương phi đưa ra.

Ngươi dùng mọi cách chê bai người nghĩ ra như vậy, không phải đang xem thường Húc vương phi hay sao? Với sự bảo vệ của trên dưới phủ Húc vương dành cho Húc vương phi, chê bai Húc vương phi là chê bai trên dưới cả Vương phủ!Nghĩ đến sự sủng ái vô bờ của Húc vương với vương phi, sự tôn kính và yêu thương của Thế tử điện hạ với mẫu phi mình, mấy tên quần là áo lụa mặt mày xám xịt đưa mắt nhìn nhau, đều ăn ý đứng xa Long Thiên Bá, lợi dụng lúc hắn ta không chú ý thì chuồn đi…Chu Vân Hiên đúng lúc nghe thấy lời của Long Thiên Bá, trước giờ cậu luôn bao che khuyết điểm giống phụ vương mình, nhất là mẫu phi chính là vẩy ngược của cậu và phụ vương, ai chạm vào, người đó phải chết!Đương nhiên Chu Vân Hiên không bạo lực trực tiếp như phụ vương của mình.

Nếu cậu ra tay, có thể chơi đến ngươi muốn sống không được muốn chết cũng không xong, mà ngươi còn không tìm thấy nhược điểm của cậu, chỉ có thể cắn răng nhận tội.

Tuy Húc vương Thế tử mới chỉ mười ba tuổi, nhưng đã vẻ vang lấy được lời khen “Tu La mặt cười”, rất có xu thế hậu sinh khả uý.Vé đua ngựa luôn in ra trước, số ngựa cũng là cố định, thứ có thể thay đổi duy nhất chính là người cưỡi ngựa.

Người cưỡi ngựa giỏi thường có thể chuyển bại thành thắng, tạo ra kỳ tích.Lần đầu tiên tên quê mùa kia đến trường đua ngựa, hoàn toàn xa lạ với mấy con ngựa.

Hắn ta đặt cược hoàn toàn là mắt mù đi đường…!đụng lung tung.

Nhưng không ngờ người này khá may mắn, mua trúng ngựa tốt Lôi Đình có khả năng được quán quân rất cao, tham gia trường đua này hơn nửa năm, có thành tính tám lần đứng nhất, năm lần đứng nhì.Hôm nay ngựa có thể miễn cưỡng tranh cao thấp với nó chính là con ngựa trắng tên Tật Phong.

Nhưng cũng không lạc quan lắm, vì Tật Phong từng thua trong tay Lôi Đình.

Chỉ là Chu Vân Hiên vẫn có lòng tin có thể khiến Tật Phong đạt được kết quả bất ngờ, hoàn toàn thay đổi kết quả bằng kỹ năng cưỡi ngựa của mình!Quản sự của trường đua ngựa thấy Thiếu chủ tự mình ra trận thì tiến lên xin chỉ thị: “Thế tử điện hạ, hay là…!đổi người cưỡi Lôi Đình đi?”“Không cần! Hôm nay phần lớn người cược đua ngựa đều là khách quen của hội sở, nếu đổi người đua ngựa, khó tránh khỏi sẽ bị dị nghị! Chẳng lẽ…!Phương quản sự không tin kỹ năng cưỡi ngựa của bản Thế tử?” Khách quen đều biết mấy con ngựa nhiều lần được quán quân đều có người cưỡi ngựa cố định.Nhìn theo tình hình mua vé, trận đấu lần này có Lôi Đình được xem trọng nhất.

Nếu lúc này đổi một người cưỡi ngựa khá tệ, e rằng sẽ bị người nói có mờ ám.

Chu Vân Hiến muốn thắng cũng phải thắng cho đẹp!Đương nhiên kết quả của lần đua ngựa này đã chắc chắn rồi.

Bản lĩnh cưỡi ngựa bắn cung của Chu Vân Hiến là Húc vương tự tay dạy dỗ, nếu có thời gian, cũng chưa chắc không thể vượt qua phụ vương của cậu.

Người cưỡi Lôi Đình thật sự chẳng là gì với cậu cả.Nhưng mấy vòng đầu cậu đều chạy thua Lôi Đình nửa thân ngựa, chỉ nghe tiếng hoan hô ngoài sân đua như sấm dậy.

Đặc biệt là nửa vòng trước của vòng cuối cùng, Lôi Đình vẫn nằm ở vị trí dẫn đầu, người bên ngoài đều như sắp phát điên.Long Thiên Bá hưng phấn đến sắp lộn mèo trên ghế ngồi! Tỉ lệ thắng cược của Lôi Đình là 1:3, hắn ta đã cược hết của cải của mình lên.

Nếu thắng, hơn tám nghìn lượng bạc trên tay hắn ta sẽ trở thành hai mươi bốn nghìn lượng, hơn cả khoản thu của cha hắn ta khi hợp tác được một việc mua bán lớn nữa! Ha ha, người ở Kinh thành đúng là vừa ngốc vừa nhiều tiền, kiếm tiền đúng là quá thoải mái!.

Tham Khảo Thêm:  Chương 60: C60 Người Yêu

725: Thua Sạch

Nhưng chẳng mấy chốc, cụm từ “vui quá hoá buồn” đã được kiểm chứng trên người hắn ta. Ngay tại vòng thi đấu cuối cùng, con ngựa trắng số 5 xếp hạng hai từng chút thu hẹp khoảng cách với con số 8 đứng đầu. Ngay vị trí mười mét cuối cùng, con ngựa trắng số 5 nhanh chóng tiến lên, nhanh như chớp lấy được vị trí thứ nhất.

Bên ngoài trường đua thoáng chốc trở nên vắng lặng như tờ, sau đó lại vang lên tiếng hoan hô như sấm. Tuy người mua số 5 không nhiều bằng số 8, nhưng cũng chiếm tỉ lệ không ít. Lúc trước, số 5 và số 8 là hai con được giải quán quân nhiều nhất.

Long Thiên Bá vốn đã muốn chuẩn bị đứng dậy nghênh đón thắng lợi vui sướng, nụ cười lập tức cứng đờ trên mặt, dường như không tin được mọi thứ trước mắt!

Trên khán đài bên kia, Chu Vân Hinh mặc nam trang khẽ nhướng đôi mắt phượng, lúm đồng tiền nở rộ bên môi. Cô bé nói với tiểu thiếu niên tuấn tú bên cạnh: “Nhị ca, mau cảm ơn muội đi! Muội dẫn theo huynh kiếm được một khoản đấy! Vẫn là muội thông minh đúng không? Mua đại ca thắng chắc chắn không sai!”

Chu Vân Hiên tỏ vẻ cạn lời, rõ ràng người muốn mua mấy vé ngựa chơi cho vui là cậu bé có được không? Ai chẳng biết thuật cưỡi ngựa của đại ca là chân truyền từ phụ vương, ngay cả phụ vương ngày thường rất nghiêm khắc với đại ca cũng từng khen thuật cưỡi ngựa của huynh ấy. Kẻ ngốc mới không mua đại ca thắng!

Bây giờ thì hay rồi, tất cả thành quả thắng lợi đều trở thành của tiểu muội. Haiz… ai bảo cậu bé là anh trai tốt chứ? Muội muội nói sao thì là vậy đi, chỉ cần muội ấy vui là được.

Đôi mắt tròn của Chu Vân Hinh đảo qua đảo lại, nụ cười bên miệng càng ngọt hơn, ngọt đến độ có thể ngấy chết. Cô bé đưa mắt nhìn qua, Chu Vân Tiêu chợt run rẩy, xoa da gà dựng thẳng trên cánh tay, thở dài một tiếng nói: “Được rồi, không cần phải nói, huynh hiểu cả! Tiền nhị ca thắng đều cho muội xài, được chưa?”

“Nhị ca thật tốt quá! Nhị ca là ca ca tốt nhất trên thế giới!” Chu Vân Hình vui vẻ nói lời ngon ngọt với nhị ca. Ha ha! Cô bé nhìn trúng vòng tay thuỷ tinh màu hồng kia, bây giờ có chỗ dựa rồi. Mẫu phi quá keo kiệt! Nhìn trúng đồ của nhà mình còn muốn bọn họ tự để dành tiền mua.

Sau khi cưới, Dư Tiểu Thảo đã tiếp quản tất cả sản nghiệp đứng tên phủ Húc Vương, nắm chặt lấy túi tiền của Húc vương. Khi dạy dỗ bọn họ, nàng chú trọng bồi dưỡng quan niệm sử dụng tiền bạc chính xác, chưa bao giờ xảy ra hành động bọn nhỏ không làm mà hưởng. Ba đứa nhỏ, ngoài tiền tiêu vặt cố định hàng tháng, cho dù muốn mua cái gì đều phải tự để dành tiền mua.

Cứ nói tới Chu Vân Hinh thôi, đường đường là tiểu Quận chúa của phủ Húc Vương, lúc nghỉ học còn phải đến tiệm mỹ phẩm dưỡng da của “Hoa Tưởng Dung” làm công, kiếm lương theo ngày. Cô bé nhìn trúng một vòng tay thuỷ tinh màu hồng trong Trí Ngọc trai đã lâu, để dành bạc hơn hai tháng vẫn còn thiếu gần một nửa. Có tiền đánh bạc thắng lần này, cô bé có thể lấy vòng tay mình yêu thích đã lâu rồi.

“Muội dám nói câu khi nãy trước mặt đại ca không? Không sợ huynh ấy mắng muội không có lương tâm hả?” Chu Vân Tiêu sao có thể bị cô bé mê hoặc, hừ lạnh một tiếng. Xem ra đừng nói là tiền thắng, ngay cả tiền vốn ban đầu cũng đừng mong lấy về.

Chu Vân Hinh cười hì hì, nói: “Hai huynh đều là ca ca tốt nhất cả thiên hạ! Ấy? Trận tiếp theo đại ca còn chuẩn bị lên sân khấu kìa? Lạ thật, đại ca chưa bao giờ tham gia vào chuyện của hội sở, hôm nay bị sao thế? Nhưng mà… kệ đi, đại ca chọn con ngựa nào, chúng ta cứ chọn con đó là thắng chắc!”

Chu Vân Tiêu nhìn muội muội tràn đầy hứng thú, lắc đầu, cam chịu số phận đi theo sát sau lưng cô bé. Cậu bé ra ngoài còn có nhiệm vụ nữa, đó là phải trông chừng muội muội thật kĩ… không cho muội ấy đi gây chuyện!

Người có suy nghĩ giống Chu Vân Hinh còn có bạn bè của Húc vương Thế tử là Lữ Quân Bác. Lữ Quân Bác là con trai Hạ Uyển Ngưng và Lữ Hạo thành thân ba năm mới sinh, nhỏ hơn Chu Vân Hiên một tuổi. Cha mẹ hai nhà có quan hệ tốt, từ nhỏ đã chơi với nhau.

Tên nhóc này giống cha cậu, không thích động não lắm, thường là Chu Vân Hiên bày mưu tính kế ở phía sau, cậu ở phía trước đấu tranh anh dũng. Lự Hạo thường chỉ tiếc rèn sắt không thành thép dạy dỗ cậu, muốn cậu động não, đừng cứ bị Húc vương Thế tử sử dụng như dao nữa.

Thật ra, không phải Lữ Quân Bác không có đầu óc, chỉ là lười mà thôi. Hơn nữa, cậu biết Chu Vân Hiên có nghĩa khí và bao che khuyết điểm nhất, chẳng những sẽ không hãm hại bạn bè bên cạnh còn suy nghĩ trên lập trường của họ.

Vì thế, nhân duyên của Húc vương Thế tử tốt hơn phụ thân của mình trăm nghìn lần. Thiếu gia nhà quan con cháu quý tộc cỡ tuổi cậu đều sẵn lòng kết bạn với cậu. Người lớn trong nhà bọn họ cũng yên tâm để con trai chơi với Húc vương Thế tử.

Ngươi nói xem, có bạn tốt như vậy ở bên cạnh, còn cần động não làm gì? Mệt biết bao nhiêu chứ!

Ở nơi mua vé cược, Chu Vân Hinh nhìn thấy Lữ Quân Bác cao to khoẻ mạnh, nhiệt tình chào hỏi một tiếng: “Quân Bác ca ca, huynh đến cùng đại ca của muội sao? Trận khi nãy lời bao nhiêu? Chia hoa hồng chia hoa hồng, người gặp có phần!”

Lữ Quân Bác quay đầu lại, gặp hai đứa bé sinh đôi dung mạo khác nhau, cười ha ha nói: “Vân Tiêu và Tiểu Vân Hinh cũng đến hội sở chơi à? Sao không đến khu trẻ em lại chạy tới đây cược đua ngựa thế? Nếu bị mẫu phi của hai đứa biết, không đánh mông hai đứa mới lạ!”

Trong mắt Lữ Quân Bác, hai anh em song sinh này giống với em trai em gái của cậu vậy, cho nên lúc nói chuyện, trong tuỳ ý còn lộ ra chút thân thiết.

Tham Khảo Thêm:  Chương 125

“Khó khăn lắm người ta mới được ra ngoài chơi một lần, đừng làm mất hứng thế được không? Quân Bác ca ca!” Chu Vân Hinh chu môi.

Bên ngoài đều nói Húc vương là cha nghiêm, Húc vương phi là mẹ hiền, thật ra cũng không phải. Từ nhỏ đến lớn, phụ vương chưa từng đụng vào một đầu ngón tay của ba anh em bọn họ… Đương nhiên, phụ vương hoàn toàn không cần ra tay, một ánh mắt đã có thể thu phục rồi. Mẫu phi lại là người có thể nhẫn tâm đánh tay bọn họ. Trong nhà, ngoài đại ca tinh ranh như khỉ, cô bé và nhị ca đều từng bị mẫu phi trừng phat!

“Được, không nói đến cái này nữa! Yên tâm đi, Quân Bác ca ca sẽ không mách lẻo đâu. Nhưng hôm nay Tiểu Tình nói tìm muội chơi, xem ra phải đi không một chuyến rồi.” Tiểu Tình là muội muội của Lữ Quân Bác, lớn hơn hai anh em sinh đôi hai tuổi, tên đầy đủ là Lữ Vũ Tình.

Nghe nói lúc Hạ Uyển Ngưng chuẩn bị sinh, bên ngoài chợt mua to, khi đứa bé ra đời cất âm thanh đầu tiên, bên ngoài lại tạnh mưa, bầu trời quang đãng, cho nên mới có tên này.

Chu Vân Hinh cũng rất thích Tiểu Tình tỷ tỷ tính cách tinh ranh, cười nói: “Trở về tặng tỷ tỷ một cây trâm cài hoa hồng ngọc, xem như quà bồi thường… Đúng rồi, Quân Bác ca ca, huynh còn chưa nói trận trước huynh thắng bao nhiêu đâu!”

“Không nhiều lắm, không nhiều lắm! Chỉ bây nhiêu thôi!” Lữ Quân Bác quơ một bàn tay trước mặt cô bé, còn đắc ý nhướng mày.

“Oa! Quân Bác ca ca thật có tiền! Mượn một chút để tiêu được không?” Trước mặt anh em Lữ gia, Chu Vân Hinh chưa từng xem mình như người ngoài.

Lữ Quân Bác xoa cái đầu nhỏ của cô bé, bắt đầu móc hà bao: “Đại ca muội ra sân, muội còn có thể không mua huynh ấy thắng à? Sao? Tiền thắng được vẫn chưa đủ mua vòng tay thuỷ tinh hả?” Nói xong, bèn lấy hai tấm ngân phiếu năm nghìn lượng ra.

Chu Vân Hinh cũng rút ra một tấm từ trong đó, cười hì hì nói: “Huynh cũng biết đó, tiền tiêu vặt của muội và nhị ca không nhiều lắm, hà bao khá dẹp, không có nhiều tiền đặt cược như thế, đương nhiên tiền thắng cũng có hạn. Vòng tay thuỷ tinh đã đủ rồi, nhưng muội muốn lấy hết cả bộ trang sức thuỷ tinh hồng nhạt luôn. Phụ vương của muội cũng đã nói, thuỷ tinh có phẩm chất như vậy khá hiếm gặp, hơn nữa còn là màu hồng mà muội thích nhất. Quân Bác ca ca, tiền này xem như muội mượn của huynh, trả lại cho huynh nhanh thôi!”

Nói xong, cô bé bèn cược hết năm nghìn lượng bạc này và hơn hai nghìn lượng bạc hai người thắng khi nãy cho con ngựa Đại Uyển số 6 của đại ca. Tỷ lệ thua lỗ của con số năm khi nãy là một lỗ mười, bây giờ thấp hơn một chút, một lỗ năm. Nếu thắng, cô bé sẽ có hơn ba mươi nghìn lượng bạc! Oa ha ha, nháy mắt đã trở nên thật có tiền!! Phiên bản nhỏ trong lòng Chu Vân Hinh đang chống nạnh ngửa mặt lên trời cười lón.

Trận đua có kết quả, Lữ Quân Bác và Chu Vân Hinh lời đầy túi. Mà Long Thiên Bá đáng thương lại thua sạch bách, hơn tám nghìn lượng bạc đem tới không còn lại một văn tiền nào. Lúc ra ngoài thanh toán, hắn ta quên mất mình còn dẫn theo một đám quần là áo lượt tiêu xài không ít, cộng lại với nhau ra năm nghìn sáu trăm lượng. Long Thiên Bá lúc này thua đến hà bao trống trơn, lấy đâu ra nhiều bạc như thế được?

Tên này vẫn cực kỳ lỗ m ãng, đứng ở đó kêu gào: “Chỉ ăn một bữa cơm, tắm rửa một chút, đã đòi năm nghìn sáu trăm lượng? Sao mấy người không đi cướp đi? Hội sở Thiên thượng nhân gian cái gì, ổ cướp thì có! Muốn tiền không có, mạng thì có này!!”

Đa số những người đến hội sở đều là hội viên ở đây, trong nhà không giàu cũng quý, đều biết đây là sản nghiệp của Húc vương, vậy mà lại có người dám gây chuyện trong hội sở? To gan ghê nhỉ! Trong chốc lát, có không ít người dừng chân lại nhìn chằm chằm tên lỗ m ãng này như kẻ ngốc.

Long Thiên Bá còn tưởng rằng mình thành công khơi mào sự bất mãn của mấy vị khách, càng đắc ý hơn.

Quản sự của hội sở là một quan quân lui về từ doanh trại Tây Sơn, thân hình cao lớn khôi ngô, người đầy cơ bắp, trên mặt có một vết sẹo rất dài, nhìn qua khiến người ta rất sợ hãi.

Y vừa đến gần Long Thiên Bá, con hàng kia đã sợ đến kêu to: “Làm gì đấy? Còn muốn đánh người hả? Ta cho ngươi biết, lúc ta ra ngoài, người trong nhà ta đều biết ta đến đây đấy, nếu ngươi giam lỏng ta, cha ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu!!”

Quản sự hội sở vội đứng lại không đến gần hắn ta nữa, còn hoà nhã nói: “Vị khách này, ngài bình tĩnh trước. Không ai muốn đánh ngài, càng không ai muốn giam lỏng bức cung gì ngài. Ngài có nghi ngờ gì về chi phí thì cứ nói ra. Hội sở bọn ta niêm yết giá công khai, chú trọng trung thực uy tín, sẽ không lừa gạt bất kỳ khách hàng nào.”

Long Thiên Bá lắc hoá đơn trong tay, lớn tiếng ồn ào: “Ông đây chỉ ăn có mấy món với tắm nước nóng thôi, thế mà tính hơn năm nghìn lượng? Đồ ăn của các ngươi làm từ vàng sao? Hay là… nước nóng của nhà các ngươi có pha bạc?”

Nghe thấy lời của hắn ta, mấy người khách có mặt đang nín cười lập tức cười to ra tiếng: Nước tắm rửa bằng bạc đun chảy, ngươi dám tắm à?

Nghe thấy tiếng cười, Long Thiên Bá càng dũng cảm hơn. Hắn ta ưỡn thẳng ngực, đẩu ngẩng cao, tỏ vẻ cực kỳ oai phong. Hắn ta đâu có biết, tất cả vẻ đắc ý vênh váo của hắn ta chỉ là cực kỳ ngu ngốc trong mắt người khác thôi!

Quản sự của hội sở nhận lấy hoá đơn trong tay hắn ta nhìn một lượt, nở nụ cười không rõ hàm ý: “Cuối cùng hội quán của bọn ta có phải ý tiệm lớn bắt nạt khách hay không, tại hạ sẽ đọc ra các khoản tiêu phí của ngài, để mọi người phán xét nhé!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.