Nụ Hôn Cháy Bỏng

Chương 39: 39: Nuông Chiều



Edit+beta: LQNN203
Hai mắt Hứa Phương Phỉ nhất thời nhảy dựng, trên mặt cũng đỏ bừng.

Tim đập thình thịch, lạc nhịp, xấu hổ không nói nên lời.
Trước đây ở Lăng Thành, người đàn ông này luôn nói những lời khiến cô bối rối, vì sao hiện tại lấy lại thân phận, ngay cả quân phục quang minh thánh khiết cũng không ngăn được cái miệng trơn tru của anh?
Trời sinh là cô gái ngoan ngoãn lại thẹn thùng, không biết phải trả lời thế nào trước những nhận xét thẳng thắn, thậm chí quá rõ ràng như vậy.

Hứa Phương Phỉ lựa chọn quay đầu đi, hắng giọng nhìn trời nhìn đất, nhìn tòa nhà số 1 khu dạy học, giả vờ như không nghe thấy.
Nhưng tên khốn bên cạnh thực sự khốn nạn.
Anh nhìn khuôn mặt nghiêng tinh xảo khỏe mạnh của cô vài lần, đột nhiên lại lên tiếng, ngữ khí bình tĩnh: “Tôi đang nói chuyện với em, sao em không trả lời tôi.”
Hứa Phương Phỉ xấu hổ đến muốn nổ tung, đầu chôn xuống.
“Sao mặt em càng ngày càng đỏ vậy?” Trịnh Tây Dã nhìn gò má Hứa Phương Phỉ, vết đỏ ngày càng đậm hơn, giữa mày nhăn lại, theo bản năng anh áp mu bàn tay lên trán cô, tự nhủ: “Vừa uống thuốc hạ sốt, nhiệt độ rõ ràng không có tăng lên…”
Lòng bàn tay của người đàn ông hơi mát, lòng bàn tay và ngón tay được bao phủ bởi một lớp mỏng nhưng chai, chạm vào làn da nóng bỏng của Hứa Phương Phỉ, nhiệt độ tương phản trên da quá mạnh khiến cô khẽ run lên.
Hứa Phương Phỉ: “!”
Toàn bộ đầu của Hứa Phương Phỉ gần như chín muồi.

Khi anh chạm vào cô, cô sững người một lúc, sau đó co cổ lại như thể bị bỏng để tránh, cắn nhẹ vào môi.
Lông mày Trịnh Tây Dã cũng càng ngày càng nhíu chặt, lo lắng cho cô, anh hỏi: “Còn chỗ nào không thoải mái sao, quay lại để bác sĩ kiểm tra cho em.”
Lần này, Hứa Phương Phỉ không thể chịu đựng được nữa.
Cô lắc đầu nhìn anh, đỏ mặt khiển trách: “Em không khó chịu gì cả.

Em chỉ ngại ngùng xấu hổ thôi.

Trịnh Tây Dã, anh có phải đồ ngốc không?”
Trịnh Tây Dã: “.”
Xung quanh không khí ngưng tụ trong ánh ban mai, bầu không khí vi diệu.
Trịnh Tây Dã nhìn cô chằm chằm không nói, lông mày hơi nhướng lên.

Còn Hứa Phương Phỉ xấu hổ đến mức muốn tìm một cái cây treo cổ tự tử.
May mắn điều khiến cô nghẹt thở, bối rối rất nhanh đã bị cắt ngang – một bóng người cao lớn phía trước bước nhanh dọc theo đại lộ, đi thẳng đến hướng mà Hứa Phương Phỉ và Trịnh Tây Dã đang đứng.
“A Dã.” Một giọng nói trong trẻo vang lên.
Nghe thấy tiếng Hứa Phương Phỉ ngước mắt lên.
Người đến thân hình cao thẳng, không giống như hầu hết những người trong trường quân đội mặc đồng phục huấn luyện, anh ta mặc đồng phục màu xanh đậm.

Dưới vành mũ quân đội là khuôn mặt trẻ trung, đeo một cặp kính không gọng, tuấn tú tao nhã, lộ ra khí chất công chức cổ xưa, ôn hòa trong sạch, như trời kéo mây bay.
Nhìn thấy sĩ quan trẻ tuổi này, khuôn mặt của Trịnh Tây Dã luôn lạnh lùng, biểu cảm của anh không thay đổi nhiều.

Anh chỉ khẽ gật đầu chào: “Tới rồi à.”
“Hôm qua tôi đã gửi cho cậu một tin nhắn nói tôi phải đến đây công tác, không thấy cậu trả lời tôi, còn nghĩ cậu không nhìn thấy.” Sĩ quan đi đến trước mặt Trịnh Tây Dã, nở nụ cười.
Sau đó, đối phương chuyển ánh mắt, chú ý đến cô gái nhỏ xinh xắn đứng cạnh Trịnh Tây Dã.
Sĩ quan trẻ tuổi có chút nghi hoặc: “Đây là…”
Trịnh Tây Dã giới thiệu: “Đây là Hứa Phương Phỉ, tân binh của đội thông tin năm nay.

Đây là Tô Mậu, bạn học cũ của tôi, nhà nghiên cứu tại sở nghiên cứu 47 Tấn Châu, đến Đại học Công nghiệp Quân đội công tác.”
Nghe vậy, Hứa Phương Phỉ lập tức đứng thẳng người, hành lễ kiểu quân đội, trịnh trọng nói: “Xin chào nhà nghiên cứu!”
Tô Mậu bị cô gái nhỏ chọc cười, cong môi xua tay, khiêm tốn nói: “Nhà nghiên cứu gì chứ, ngày nào tôi cũng chỉ ôm máy tính gõ mã code.

Cứ gọi tôi là anh Mậu như mọi người đi.”
Nhìn thấy phong thái hòa nhã dễ gần của Tô Mậu, Hứa Phương Phỉ cũng nảy sinh ấn tượng tốt với anh ta, cô buông tay xuống gọi: “Anh Mậu.”
Tô Mậu và Trịnh Tây Dã đều là sinh viên tốt nghiệp Công nghiệp Quân sự Vân Thành, cả hai học cùng khóa nhưng khác ngành, theo lý thuyết không có nhiều tiếp xúc.

Nhưng vì cả hai đều là thành viên đội bóng rổ của trường Công nghiệp Quân sự Vân Thành, một người là đội trưởng hậu vệ và một người là tiền đạo nhỏ, họ đã hai lần đại diện cho Công nghiệp Quân sự Vân Thành tham gia giải bóng rổ quân đội, cùng nhau luyện tập và thi đấu, dần dần quen biết và trở thành bạn bè.
Lúc này, Tô Mậu nghĩ tới cái gì, liếc nhìn Trịnh Tây Dã từ trên xuống dưới, sắc mặt có chút nghiêm túc: “Chân cậu thế nào rồi?”
Trịnh Tây Dã nói: “Gần như khỏi rồi.”
“Vậy thì tốt.” Tô Mậu vỗ vỗ vai Trịnh Tây Dã.
Hai người thuận miệng trò chuyện hai câu.
Thấy vậy, Hứa Phương Phỉ chủ động nói: “Huấn luyện viên, anh Mậu, các anh nói chuyện đi, em đi trước nhé?”
Tô Mậu mỉm cười, định gật đầu, nhưng Trịnh Tây Dã đã lên tiếng trước.

Anh nói với Tô Mậu: “Cậu làm việc trước đi, rảnh sẽ liên lạc với cậu sau.”
Tô Mậu: “Bây giờ cậu làm gì?”
Trịnh Tây Dã nói: “Cô ấy không khỏe, tôi đưa cô ấy trở lại ký túc xá.”
Tô Mậu:?
Tô Mậu có chút kinh ngạc lại có chút sững sờ, thầm nghĩ người máu lạnh như ngài, từ khi nào trở nên dịu dàng ân cần như vậy?
Nhưng Tô Mậu chỉ dám nghĩ trong lòng.

Lời anh ta nói ra là: “Được.”
Trịnh Tây Dã nhìn Hứa Phương Phỉ: “Đi thôi.”
Hứa Phương Phỉ không thể trực tiếp nói bất cứ điều gì, vì vậy cô chỉ có thể căng da đầu đi theo Trịnh Tây Dã.

Đi được vài bước, cô vẫn cảm thấy ngượng ngùng, bèn hạ giọng nói: “Bạn của anh tới tìm, anh nên nói chuyện với anh ấy, bỏ người ta ở đây không thích hợp.”
Trịnh Tây Dã nhìn thẳng về phía trước, khuôn mặt bình tĩnh: “Cậu ấy đến để công tác, không phải đặc biệt tới tìm tôi ôn chuyện.

Bớt thời gian ăn một bữa cơm là được.”
Trong khi nói chuyện, cả hai đã đi bộ đến lối vào của siêu thị nhỏ ngay ký túc xá nữ.
Trịnh Tây Dã dừng lại, nói: “Chờ tôi ở đây một lát.”
Hứa Phương Phỉ:?
Hứa Phương Phỉ không biết anh định làm gì nên đành gật đầu.
Trịnh Tây Dã xoay người bước vào siêu thị.

Vào ban ngày, mọi người đang huấn luyện hoặc tham gia các lớp học, siêu thị vắng vẻ, một lúc sau, Trịnh Tây Dã bước ra.
Hứa Phương Phỉ chớp mắt nhìn kỹ, phát hiện trong tay người này còn có hai thứ nữa.
Một túi bánh mì nướng không, một hộp sữa nguyên chất.
Trịnh Tây Dã đưa cho cô mấy thứ này: “Cầm lấy.”
Hứa Phương Phỉ đưa tay nhận lấy, sữa vẫn còn nóng.

Cô ném một cái nhìn khó hiểu vào anh.
“Em còn chưa ăn sáng, ăn chút đi.” Trịnh Tây Dã thản nhiên nói.

Tham Khảo Thêm:  Chương 348: C348: Đoạt bảo

Anh liếc nhìn bánh mì nướng không trong tay cô, giải thích: “Vốn dĩ muốn mua cho em một cái sandwich, nhưng bơ quá béo, sợ em ăn xong dạ dày không thoải mái.”
Hứa Phương Phỉ trong lòng ấm áp, khóe miệng hơi nhếch lên: “Cảm ơn anh.”
Trịnh Tây Dã có chút buồn cười: “Quan hệ của chúng ta, em còn khách sáo với tôi.”
Hứa Phương Phỉ: “…”
Hứa Phương Phỉ lăn tăn, mặt cô lại nóng lên, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Quan hệ tốt là một chuyện, nhưng ăn nói lễ phép lại là chuyện khác, không thể lẫn lộn.”
Trịnh Tây Dã nhướng mày, hờ hững hỏi cô: “Em xác định quan hệ của em với tôi chỉ là tốt thôi?”
Tai của Hứa Phương Phỉ lại đỏ lên.

Cô đưa tay che mặt, không muốn cùng anh nói nhảm, vội xua tay nói: “Em lên lầu, anh cũng mau đi làm việc đi.

Tạm biệt huấn luyện viên.”
Trong mắt Trịnh Tây Dã mang theo ý cười nhàn nhạt, đáp: “Tạm biệt.”
Bóng dáng mảnh khảnh mặc quần áo huấn luyện xoay người rời đi.
Sau khi tiễn Hứa Phương Phỉ, Trịnh Tây Dã trở lại sân thể dục một vòng, Cố Thiếu Phong đang dẫn dắt các học viên tập đứng trong tư thế quân đội.
Thấy Trịnh Tây Dã trở lại, Cố Thiếu Phong bước tới, hỏi: “Cô gái kia thế nào?”
Trịnh Tây Dã trả lời: “Bị sốt.

Nói đêm qua ngủ quên đóng cửa sổ.”
Cố Thiếu Phong: “Vậy khi nào khỏi tiếp tục luyện tập?”
Trịnh Tây Dã: “Ít nhất phải đợi cho đến khi cô ấy bình phục.”
Cố Thiếu Phong nghe xong cau mày, thở dài: “Con gái vốn dĩ yếu đuối hơn.

Em thấy cô gái nhỏ đó tay chân gầy guộc, mấy năm này phải chịu nhiều cực khổ.

Haizz, cũng không biết có thể trụ vững được không.”
Sau khi nói xong, Trịnh Tây Dã lười biếng liếc nhìn anh ta.
Cố Thiếu Phong phát hiện bên cạnh có ánh mắt hình viên đạn, ngây người, sau đó sởn tóc gáy xoa xoa cánh tay, “Không phải.

Thần tượng, anh nhìn em bằng ánh mắt này làm gì?”
Giọng điệu Trịnh Tây Dã lười biếng lại lạnh lùng: “Lão Cố, trong quân doanh không được ưa chuộng trông mặt mà bắt hình dong.”
Cố Thiếu Phong giơ hai tay lên: “Em tùy tiện nói thôi, không có ý gì.

Xem như em xin lỗi được chưa?”
Trịnh Tây Dã thu hồi ánh mắt, thờ ơ nhìn mấy bóng dáng thẳng tắp như hàng đinh.
Cố Thiếu Phong cũng nhìn mấy đại đội màu xanh lá trên sân thể dục, đột nhiên thì thầm: “Thần tượng, em vừa gặp đàn anh Tô.”
Trịnh Tây Dã: “Ừ.”
Giọng Cố Thiếu Phong trầm xuống, thái độ thần bí: “Anh ấy hỏi thăm em một chuyện.

Về anh.”
Trịnh Tây Dã:?
Trịnh Tây Dã liếc nhìn Cố Thiếu Phong: “Hỏi thăm tôi cái gì.”
Cố Thiếu Phong: “Đàn anh Tô nói lần này gặp anh, tính tình anh thay đổi không ít, vậy mà đối với tiểu tân binh hỏi han rất ân cần tỉ mỉ.”
Trịnh Tây Dã: “.”
Cố Thiếu Phong nhìn sâu xa: “Anh ấy hỏi em có phải đầu anh bị lừa đá không.”
Trịnh Tây Dã: “…”
*
Trở lại ký túc xá, đầu óc Hứa Phương Phỉ choáng váng đến tận trưa mới ngủ thiếp đi.
Trong lúc mơ màng, nghe thấy những người bạn cùng phòng cố tình hạ thấp giọng nói chuyện.
Khúc Tất Trác Mã: “Này, các cậu đã nghe nói chưa? Hình như bắt đầu từ hôm nay chúng ta phải giao nộp điện thoại của mình.”
Ngụy Hoa: “Mình cũng nghe nói.

Nói thông tin cá nhân và số điện thoại di động phải được đăng ký với bộ phận bảo mật, không thể được sử dụng trong quá trình huấn luyện quân sự.

Sau khi huấn luyện kết thúc, điện thoại di động sẽ được cấp thống nhất mỗi cuối tuần.”
Lương Tuyết phàn nàn một chút: “Còn đến mức này sao, từ giờ về sau muốn gọi điện thoại về nhà thì phải làm thế nào?”
Khúc Tất Trác Mã: “Trong trường không phải có điện thoại bàn công cộng sao?”

Lương Tuyết sắp ói ra máu: “Trong trường nhiều người như vậy, mà điện thoại bàn công cộng cũng chỉ có hơn chục cái, từ lúc bắt đầu xếp hàng đến khi bấm số nhà, có lẽ phải mất nửa tháng!”
Trương Vân Tiệp nhỏ giọng mắng: “Nhỏ giọng chút.

Không thấy Hứa Phương Phỉ không được khỏe sao, cậu ấy đang ngủ, đừng đánh thức.”
Các bạn cùng phòng phản ứng lại, tất cả đều ngậm miệng không nói nữa.
Hứa Phương Phỉ lật người ở giường tầng trên, nằm quay mặt ra ngoài, dụi dụi mắt nói: “Không sao, các cậu nói đi, mình tỉnh rồi.”
Mấy người nghe thấy như vậy, tất cả họ đều tập trung lại, vẻ mặt lo lắng.
Khúc Tất Trác Mã đưa tay sờ sờ trán Hứa Phương Phỉ, lại áp lên trán mình, cười nói: “Tốt quá tốt quá.

Mát rồi, chắc là đã hoàn toàn hạ sốt.”
“Hạ sốt thì tốt.” Trương Vân Tiệp nói, “Cảm lạnh là một quá trình, uống thuốc đúng giờ và uống nhiều nước, đảm bảo ngày mai cậu sẽ hăng máu sống lại tung tăng nhảy nhót.”
Ngụy Hoa phì cười rót nước, đưa nước ấm cho Hứa Phương Phỉ, nói: “Trương Vân Tiệp, cậu cho rằng Hứa Phương Phỉ là cậu sao, cao khỏe như ngựa.

Ít nhất cần ba đến năm ngày mới có thể bình phục cảm mạo.”
“Cảm ơn cậu.” Hứa Phương Phỉ từ trên giường ngồi dậy, lấy nước ấm bạn cùng phòng đưa cho.

Cô nhấp một ngụm, nhớ tới cuộc trò chuyện của bọn họ trước đó.
Hứa Phương Phỉ: “Các cậu vừa rồi nói, sau này không thể sử dụng điện thoại hả?”
Lúc này người vẫn không nói chuyện là Lý Vi lên tiếng.

Cô ấy kiên nhẫn giải thích với mọi người, nói: “Không phải là không thể dùng, chỉ là mọi thứ trong quân đội đều cần được bảo mật nghiêm ngặt, các học viên đều mới mười mấy hai mươi tuổi, còn non nớt, sai lầm là không thể tránh khỏi trong vấn đề này.

Không cho phép mọi người sử dụng điện thoại không phải là không tin tưởng, mà chỉ có như vậy mới có thể an toàn.”
Lý Vi nhẹ giọng nói, lại nói: “Các cậu nghĩ mà xem, bây giờ chỉ là thời kỳ huấn luyện quân sự mà thôi.

Sau này, chúng ta còn có lớp học, đến trường bắn, vào tòa nhà giảng dạy và tòa nhà huấn luyện, tiếp xúc với tất cả các loại vũ khí và thiết bị mới, đều là những bí mật quân sự quan trọng.

Điều gì sẽ xảy ra nếu một kẻ điên nào đó chụp một bức ảnh và gửi trong nhóm cấp ba? Internet kết nối toàn cầu, cho nên không phải chuyện đùa đâu.”
Hứa Phương Phỉ gật đầu, nói: “Đúng vậy.

Mình nhớ điều đầu tiên trong sổ tay, đó là quân nhân phải có ý thức giữ gìn bí mật.

Tiết lộ bí mật là trọng tội, sẽ liên quan đến nhiều thế hệ.”
“Cho nên.” Lý Vi huých cùi chỏ vào Lương Tuyết, trầm giọng nói: “Đừng phàn nàn.

Nếu đã chọn con đường này và mặc bộ trang phục này, thì mọi thứ phải tuân theo quy tắc.”
Sau khi được mấy người giáo dục, Lương Tuyết đỏ mặt, vô cùng xấu hổ.

Cô ấy ấp úng nói: “Mình không nói không thể giao nộp, nhưng không có điện thoại thực sự rất bất tiện.”
Các cô gái đang trò chuyện thì có ai đó gõ cửa phòng hai lần.
Ngụy Hoa bước tới mở cửa.
Ngô Mẫn mặc quân phục cán bộ đội, vẻ mặt lạnh lùng đứng ở cửa, trong tay cầm một xấp phiếu đăng ký.
Mọi người lập tức xếp thành hàng, đứng thẳng người hành lễ, hô to: “Ngô đội!”
Ngô Mẫn bước vào ký túc xá, nhìn quanh khuôn mặt các cô gái, cuối cùng nhìn Hứa Phương Phỉ, người có chút bơ phờ.
Ngô Mẫn cau mày: “Huấn luyện viên Trịnh các em vừa mới nói với tôi em bị bệnh, sao không lên giường nằm?”
Hứa Phương Phỉ cố gắng hết sức để thẳng lưng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1013

Cổ họng ngứa ngáy, ho khan vài tiếng, đáp: “Báo cáo Ngô đội, tôi đã khỏe, buổi chiều có thể tham gia huấn luyện.”
Ngô Mẫn cười nói: “Đây là trường quân đội, không phải trại huấn luyện ma quỷ.

Đội ngũ cán bộ cùng huấn luyện viên mặc dù nghiêm khắc, nhưng cũng không phải vô nhân đạo.

Em đó, nằm đến ngày mai rồi hãy nói, nhớ rằng thân thể là vốn liếng của cách mạng.”
Hứa Phương Phỉ gãi đầu, chỉ có thể xấu hổ “Ồ” một tiếng.
Đã nhận lời ủy thác thì phải làm hết sức mình.

Sau khi Ngô Mẫn quan tâm đ ến bệnh tình của tiểu tân binh, lúc sau hơi hơi giơ tờ đăng ký trong tay lên nói: “Lớp trưởng, lại đây.”
Tòa 5 phòng 307 trưởng phòng là Trương Vân Tiệp, một ký túc xá là một lớp học, vì vậy cô ấy đương nhiên là lớp trưởng của lớp học nhỏ này.
Trương Vân Tiệp đi ra: “Có.”
“Phát tờ đơn này cho mọi người, điền đầy đủ thông tin.

Tôi ở ngay trước cửa, năm phút sau đưa cho tôi.”
“Rõ!”
Ngô Mẫn quay người bước ra ngoài, Trương Vân Tiệp lập tức phân phát các biểu mẫu cho mọi người.
Hứa Phương Phỉ nhanh chóng ngồi xuống bàn học, xem qua biểu mẫu, phán đoán đây là biểu mẫu đăng ký số điện thoại di động giao cho bộ phận bảo mật.

Đặt bút điền vào.
Năm phút sau, cán bộ đội chỉ huy lại đi vào.

Trương Vân Tiệp thu thập tất cả các biểu mẫu, sau khi nộp biểu mẫu, cô ấy chào lại một lần nữa và rút lui về đội.
Ngô Mẫn lấy ra vài chiếc túi trong suốt, nói: “Bây giờ, hãy lấy điện thoại của bạn ra và cho vào túi.”
Các cô gái tuân theo.
Ngô Mẫn thu sáu chiếc điện thoại di động lại, sau đó nhướng mắt nói: “Có một số yêu cầu.

Đầu tiên, sau khi kết thúc huấn luyện quân sự, mỗi sáng thứ bảy lúc 8 giờ, lớp trưởng sẽ đến chỗ tôi để nhận điện thoại, vào lúc 8 giờ tối chủ nhật, thu lại tất cả điện thoại giao cho tôi.

Thứ hai, chỉ có thể sử dụng điện thoại trong nước.

Thứ ba, trên lý thuyết, một người, một máy, một thẻ sim.

Nếu có trường hợp đặc biệt cần sử dụng hai số điện thoại, hãy báo cáo với bộ phận bảo mật.

Số điện thoại di động cần thay đổi vì lý do cá nhân hoặc nhiệm vụ, cũng cần báo cáo với bộ phận bảo mật.

Hiểu rõ chưa?”
Các cô gái đồng thanh: “Đã hiểu!”
Sau khi thu thập điện thoại và các biểu mẫu, cán bộ đội Ngô Mẫn rời đi, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.
Khúc Tất Trác Mã ném mình xuống giường dưới, ôm chăn thở dài: “Không có điện thoại, lại không thể mang theo máy tính của mình.

Cảm thấy như mình đã trở về thời nguyên thủy, khó khăn quá đi.”
Lý Vi đóng cửa ký túc xá lại, đi trở về nói: “Không có việc gì thì đọc sách, ngủ hoặc tự học.”
Trương Vân Tiệp nhìn thấy những người bạn cùng phòng của mình chán nản vì mất điện thoại, cô ấy vỗ tay và nói: “Được rồi, đừng ủ ê cả đám.

Sắp tới sẽ có một cuộc thi hát kéo co*.

Đội trưởng Ngô nói chọn nhạc trưởng trong phòng ký túc xá của chúng ta, mọi người có ý kiến ​​​​gì không?”
*Là song ca giữa hai lớp trở lên, ai hát không hay hoặc không so được với người kia sẽ bị coi là thua cuộc.
Lời vừa dứt, tất cả các cô gái trong phòng đều chết lặng giây lát.
Các cô gái hắng giọng, nói lên giường là lên giường, rửa mặt là rửa mặt, làm đủ mọi chuyện, tất cả đều một biểu tình “Đừng nhìn mình mình không được ngàn vạn đừng tìm mình”, tránh như tránh tà.
Trương Vân Tiệp không có cách nào, vì vậy đành phải tùy cơ bắt lính.
Đầu tiên cô ấy nhìn Khúc Tất Trác Mã, nói: “Trác Mã, ai cũng nói đồng bào dân tộc thiểu số đều hát hay múa giỏi, cậu làm nhé?”
Khúc Tất Trác Mã đang uống nước thì nghe thấy, một ngụm nước tinh khiết xém chút nữa phun ra khỏi lỗ mũi.

Cô ấy bị sặc, liên tục xua tay: “Ai nói với cậu là người dân tộc thiểu số đều có thể hát? Làm ơn đi lớp trưởng, ngũ âm mình không được đầy đủ, bắt mình hát còn hơn giết mình.”
Trương Vân Tiệp lại nhìn Lý Vi: “Lý Vi, cậu nhé?”
Lý Vi: “Không không không, mình viêm họng.”
Lại nhìn Ngụy Hoa: “A Hoa?”
Ngụy Hoa kéo chăn lên giấu mình, giả chết.
Thấy không có bạn cùng phòng nào trong đội sẵn sàng, lớp trưởng Trương Vân Tiệp rất bất lực, chỉ còn cách nói: “Thôi vậy, để mình.”
Hứa Phương Phỉ cảm thấy cảnh tượng này thực sự buồn cười, phì cười một tiếng, tò mò: “Có rất nhiều nam sinh trong đội của cậu, tại sao phải chọn một nhạc trưởng trong số các cậu?”
Lương Tuyết nói: “Ai đã biến Công nghiệp Quân sự Vân Thành thành miếu hòa thượng.

Hàng năm trong cuộc thi kéo co hát dành cho tân sinh viên, chỉ cần có các nữ quân nhân trong đội, đều là các nữ quân nhân chỉ đạo, nói rằng điểm có thể cao hơn.”
Hứa Phương Phỉ hiểu ra: “Thì ra là thế.”
“Mình cược một quả dưa chuột.” Lý Vi đi tới, vươn tay vỗ vỗ vai Hứa Phương Phỉ, nói: “Cậu là cô gái duy nhất trong đội thông tin, hơn nữa lại xinh đẹp như vậy, chỉ huy đội các cậu sẽ là cậu.”
Hứa Phương Phỉ giơ ngón trỏ lên vẫy hai lần: “Sẽ không.”
Lý Vi nghi hoặc: “Vì sao?”
Hứa Phương Phỉ: “Huấn luyện viên của tụi mình đã nói, sẽ tôn trọng nguyện vọng cá nhân của các đồng chí.

Nếu mình không muốn đi thì không cần phải đi.”
*
Sáng sớm hôm sau, Hứa Phương Phỉ đúng giờ trở lại đội huấn luyện.
Nhìn thấy cô, Trịnh Tây Dã lập tức nhíu mày, sải bước đi tới trước mặt cô, hỏi: “Không phải bảo em nghỉ ngơi sao?”
Hứa Phương Phỉ biểu lộ rất nghiêm túc, lớn tiếng hồi đáp: “Báo cáo huấn luyện viên, tôi đã khỏi! Hồi phục toàn thân!”
Trịnh Tây Dã: “.”
Trịnh Tây Dã muốn nói điều gì khác, ở đầu hàng, Cố Thiếu Phong đã bắt đầu hét lên hết giọng.

Đối mặt với cả đội, anh ta nói: “Ngày hôm qua đã nói với mọi người về cuộc thi hát kéo co.

Bây giờ, chúng ta cần chọn một chỉ huy.

Có ai xung phong không?”
Cả đội im lặng.
Cố Thiếu Phong sau đó nói: “Được rồi, cho mọi người một phút để thảo luận, cuối cùng mỗi lớp tiến cử một người.

Chúng ta công bằng chính trực, thiểu số phục tùng đa số.”
Một phút sau, Cố Thiếu Phong bấm đồng hồ bấm giờ và hô “dừng”, yêu cầu các lớp trưởng báo người bọn họ đề cử.
Cứ thế từ hàng đầu tiên đến hàng cuối cùng nối tiếp nhau, những tiếng nói lớn lần lượt vang lên.
“Nam, phòng 501, tòa 10, đề cử Hứa Phương Phỉ!”
“Nam, phòng 502, tòa 10, đề cử Hứa Phương Phỉ!”
“Nam, phòng 503, tòa 10, đề cử Hứa Phương Phỉ!”

Không lâu sau, tất cả lớp trưởng đã hoàn thành báo cáo của mình, mọi người dường như đã thảo luận xong, đồng loạt báo cáo cái tên “Hứa Phương Phỉ”.
Học viên Hứa Phương Phỉ cô đơn:?
Nhìn thấy sự tỉnh táo này, Cố Thiếu Phong ho khan xấu hổ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 58

Anh ta trầm mặc, hắng giọng lớn tiếng hỏi: “Hứa Phương Phỉ, mọi người đều tiến cử em.

Em có ý kiến gì không?”
Hứa Phương Phỉ hô: “Báo cáo đội trưởng Cố! Tôi có! Tôi có thể giới thiệu người khác không?”
Cố Thiếu Phong: “Có thể.

Em giới thiệu ai?”

Trong tuyệt vọng, Hứa Phương Phỉ chỉ có thể tùy tiện chỉ vào nam sinh hàng đầu.
Cố Thiếu Phong: “Được.

Bây giờ Hứa Phương Phỉ có 64 phiếu, Dương Nghị có 1 phiếu.

Vì vậy, cuối cùng người chỉ huy hát kéo co đội thông tin chúng ta là —- Hứa Phương Phỉ! Mọi người vỗ tay cổ vũ!”
“Bộp, bộp, bộp bộp bộp, bộp bộp bộp, bộp bộp!”
Một trận tiếng vỗ tay vang dội có tiết tấu.
Hứa Phương Phỉ: “…???”
Hứa Phương Phỉ trợn mắt há mồm, hoàn toàn chết lặng.

Cô có chút muốn khóc, nhưng khóc không được, chỉ có thể ôm lấy ảo cảnh cuối cùng, ném mình đến huấn luyện viên cách đó không xa cầu cứu.
Quả nhiên huấn luyện viên đã nhận được tín hiệu cấp cứu rất nhanh.
Trịnh Tây Dã im lặng nửa giây, sau đó nói: “Về chuyện chỉ huy.”
Hứa Phương Phỉ:!
Hứa Phương Phỉ hai mắt híp lại, hai ngọn lửa hi vọng nhỏ bé bùng lên.
Trịnh Tây Dã thẳng thừng nói: “Quá trình tiến cử là công khai minh bạch, công bằng chính trực.

Thiểu số phục tùng đa số.

Học viên Hứa Phương Phỉ, cố lên.”
Hứa Phương Phỉ: “…”
Ngọn lửa nhỏ trong mắt Hứa Phương Phỉ bùng lên hai lần, bị dập tắt cho đến khi không còn sót lại chút gì.
Đứng trong tư thế quân đội, tập theo hàng, huấn luyện quân sự tiếp tục một cách có trật tự.
Sau khi tập hợp ăn trưa, Hứa Phương Phỉ buồn bã, đầu và vai rũ xuống, một mình đi về phía ký túc xá nữ.
Nhạc trưởng…
Trời ơi.
Hứa Phương Phỉ không thể diễn tả khoảnh khắc chán nản của cô bằng lời.
Từ khi còn là một đứa trẻ, cô đã chuyên tâm nghiên cứu toán lý hóa văn anh, chưa bao giờ phát triển các sở trường đặc biệt khác, cũng không biết gì về ca hát và khiêu vũ.

Đột nhiên một nhiệm vụ lớn và quan trọng như vậy rơi xuống đầu, cô lo lắng sợ hãi, sắp chết vì lo lắng.
Vừa cúi đầu suy nghĩ lung tung, cô đi qua tòa tổng hợp huấn luyện trên con đường nhỏ, phía sau đột nhiên vang lên một thanh âm, trong trẻo lạnh lùng, trầm thấp dễ nghe, gọi: “Hứa Phương Phỉ.”
Hứa Phương Phỉ nhận ra đó là giọng nói của ai, nhìn lại.
Trịnh Tây Dã đang xách một túi đựng những thứ không rõ, đang sải bước về phía cô trong đôi bốt quân đội.
Hứa Phương Phỉ vẫn không vui khi làm nhạc trưởng, cô không muốn để ý đến anh, phồng má, lặng lẽ quay đầu lại tiếp tục bước đi.
Chỉ để lại cho Trịnh Tây Dã bóng dáng cô đơn và mảnh mai từ phía sau.
Thấy vậy, Trịnh Tây Dã ngay lập tức nhướng mày, suy nghĩ của anh nổi lên.
Tô Mậu vừa đưa cho anh một túi kiwi Thịnh Giang, anh nghĩ quả kiwi rất giàu vitamin C, rất thích hợp để bổ sung vitamin sau khi ốm nên vội vàng mang đến cho cô.
Bé con này vậy mà còn không thèm phản ứng, trực tiếp quay đầu đi.
Có phải muốn phản rồi không?
A.

Có phải muốn phản rồi không?
Trịnh Tây Dã không vui đuổi theo cô, đi song song với cô, đôi mắt đen như mực nhìn thẳng vào cô, hạ giọng: “Em không nghe thấy tôi gọi em sao?”
Hứa Phương Phỉ không nhìn anh, nhẹ giọng ủ rũ trả lời: “Em có nghe.”
Trịnh Tây Dã: “Vậy em không để ý tới tôi?”
Hứa Phương Phỉ không nói gì.
Trịnh Tây Dã hơi mím môi, thu đôi chân dài lại và đứng yên, mặt không chút biểu cảm trầm giọng nói: “Hứa Phương Phỉ, đây là thái độ của em khi nói chuyện với huấn luyện viên sao?”
Hứa Phương Phỉ xấu hổ, chỉ còn cách căng da đầu quay lại, đứng nghiêm chào, lớn tiếng: “Chào huấn luyện viên! Xin chỉ giáo!”
Trịnh Tây Dã đưa túi kiwi trong tay ra, ra lệnh: “Cầm đi.”
Cô gái nhỏ chỉ có thể cầm lấy bằng cả hai tay.
Trịnh Tây Dã tiếp tục ra lệnh: “Quả Kiwi, bổ sung vitamin C, ăn nhiều vào.”
Hứa Phương Phỉ: “.”
Hứa Phương Phỉ xấu hổ, có chút vui vẻ ngọt ngào, nhưng vẫn có chút phiền muộn.

Do dự hai giây, cô đỏ tai thì thầm đáp lại: “Ồ.”
“Ồ cái gì ồ.” Trịnh Tây Dã trừng mắt nhìn cô, “Vừa rồi sao không để ý tới tôi?”
Hứa Phương Phỉ cắn môi, trầm giọng nói: “Có lẽ là bởi vì anh nói không giữ lời.”
Giọng nói của cô gái nhỏ nhẹ, âm lượng lại thấp, Trịnh Tây Dã nghiêm túc nửa ngày không thể nghe thấy những gì cô đang nói.

Anh nhích đầu lại gần cô hơn, nói: “Em nói gì?”
Hứa Phương Phỉ hít vào thở ra và hít một hơi thật sâu, cuối cùng lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, con ngươi tỏa sáng rực rỡ nhìn anh, nói: “Trước đây anh đã nói em không muốn làm nhạc trưởng thì không cần đi.

Huấn luyện viên, em rất tin tưởng anh.”
Nghe được lý do này, Trịnh Tây Dã sửng sốt một chút, sau đó không khỏi cười khổ.
Anh bị tiểu gia hoả này chọc cười.

Im lặng một lát, anh kiên nhẫn dỗ dành: “Dưới tình huống như vậy chọn em, thật sự không có cách nào.”
Hứa Phương Phỉ không nói nên lời.

Quá trình lựa chọn rất minh bạch, tất nhiên kết quả không thể bị làm giả.

Cô không hẳn là giận anh, cùng lắm là giận chó đánh mèo.
Cô thở dài một hơi, nói: “Em cũng không trách anh, chỉ là em quá vô vọng.”
Trịnh Tây Dã: “Sao vậy?”
Cô liếc anh một cái, ngượng ngùng thành thật nói: “Hồi mẫu giáo em còn chưa từng biểu diễn trên sân khấu, đột nhiên được làm nhạc trưởng, em rất sợ đứng trên sân khấu, sợ hát không hay, sợ mình chỉ huy phạm sai lầm, lại sợ mình ảnh hưởng đến kết quả của đại đội thông tin…”
Trịnh Tây Dã cong môi, đôi mắt nuông chiều và bất lực: “Làm sao có thể phức tạp như em nghĩ.”
Hứa Phương Phỉ bĩu môi lẩm bẩm: “Anh không phải em, đương nhiên không hiểu tâm trạng của em.”
Trịnh Tây Dã suy nghĩ một lúc rồi đề nghị: “Nếu em thực sự sợ mắc lỗi, đến lúc đó tôi sẽ soạn bản nhạc ra, vào thời gian cố định mỗi ngày dạy em hát từng câu một, trấn cửa ải cho em được không?”
Hứa Phương Phỉ nghe vậy hai mắt sáng lên: “Anh biết hát sao?”
Trịnh Tây Dã trả lời: “Tạm chấp nhận đi.”
Cô suy nghĩ hai giây, sau đó cảm thấy có chút ngượng ngùng, gãi đầu một cái: “Nhưng như vậy quá lãng phí thời gian của anh.”
Trịnh Tây Dã nhìn cô không rời, thản nhiên nói: “Tôi lãng phí thời gian với em, không phải là đương nhiên sao?”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.