Nụ Hôn Cháy Bỏng

Chương 75: C75: Cô gái yêu mến nhất



Edit+beta: LQNN203

Đêm đầu tiên ở trên cao nguyên, đội hỗ trợ kỹ thuật của Sở 17, ngoại trừ Hứa Phương Phỉ, ba người còn lại đều vô cùng đau đớn.

Chứng ù tai và nhức đầu do say độ cao ban ngày không biểu hiện rõ ràng, ba nam quân nhân lực lưỡng nghiến răng chịu đựng, tất cả đều có thể chịu đựng được. Nhưng nửa đêm nằm trên giường, cảm giác khó chịu dường như được phóng đại gấp trăm lần.

Khi cơ thể ở trạng thái nghỉ ngơi vào ban đêm, các giác quan của các bộ phận sẽ nhạy bén hơn so với ban ngày, cảm giác khó chịu của cơ thể cũng theo đó mà tăng lên. Đây là lý do tại sao nhiều bệnh nhân ung thư ở giai đoạn giữa và cuối trông bình thường vào ban ngày, nhưng ban đêm lại đau đớn trằn trọc, đến nỗi chỉ có thể ngủ bằng cách tiêm morphine.

Rạng sáng hôm sau, Bạch Lục, Tần Vũ và Cổ Tuấn Kỳ mắt đều đồng loạt biến thành mắt gấu trúc, quầng thâm dưới mắt nặng trĩu như thể dùng đáy nồi để tạo hiệu ứng trang điểm khói.

Người tài xế thuê vừa ăn xong mì ở quán nhỏ đối diện. Ông ta châm một điếu thuốc, nheo mắt cắn điếu thuốc, vừa kéo cạp quần vừa chậm rãi băng qua đường, đến khách sạn nơi mấy người Sở 17 ở.

Bên này, bốn thành viên của đội kỹ thuật và Trịnh Tây Dã cũng đã thu dọn đồ đạc, đang ngồi trong sảnh của khách sạn nhỏ để ăn sáng.

Bên cạnh còn có mấy thanh niên xa lạ, khẩu âm không giống nhau, một bàn hai ba người, đều là khách du lịch bình thường đêm qua ở lại nơi này.

Nhìn thấy nhóm Bạch Lục dáng vẻ ủ rũ, tài xế cười cười, thuận miệng hỏi Bạch Lục: “Sao vậy chàng trai, sắc mặt kém như vậy, tối hôm qua ngủ không ngon sao?”

Bạch Lục cười khổ thở dài, bỏ vào trong cháo một ít dưa chua, buồn rầu ăn, không nói lời nào.

Ngược lại, Tần Vũ sôi nổi lại bắt đầu kể khổ, thở dài nói: “Cả đêm váng đầu hoa mắt, ba bốn giờ mới mơ mơ màng màng ngủ được, sau đó bắt đầu gặp ác mộng, quá dày vò.”

Cổ Tuấn Kỳ húp cháo, sau đó nói: “Hai người các anh còn tốt, ít nhất còn ngủ được một lát. Tôi là người thảm nhất này, nửa đêm ba giờ thức dậy nôn mửa, nôn ra toàn nước chua, làm tôi phát ốm.”

“Cố Tuấn Kỳ!” Bạch Lục dở khóc dở cười ngẩng đầu lên, “Anh mới là người khiến chúng tôi phát ốm đây này. Đang ăn sáng, lại có một cô gái ở đây, có thể ý tứ một chút được không?”

Cổ Tuấn Kỳ cũng biết mình đã nói sai nên ngượng ngùng gãi đầu, cười ha hả rồi im lặng.

Lúc này Tần Vũ quay đầu nhìn về phía vị trí bên cạnh, lại nhìn Hứa Phương Phỉ một vòng, thấy cô gái nhỏ tuy rằng cũng giống như mọi người, sắc mặt đỏ bừng vì lạnh, nhưng tổng thể sắc mặt rõ ràng là tốt hơn ba người bọn họ rất nhiều.

Tần Vũ không khỏi ngạc nhiên, nghi hoặc hỏi: “Tiểu Hứa, tối hôm qua cô nghỉ ngơi thế nào?”

“Cũng được ạ.” Hứa Phương Phỉ bưng cháo nóng hổi, ​​nhẹ nhàng thổi.

Bạch Lục hơi giật mình: “Em ngủ bình thường, không có gì không thoải mái sao?”

Hứa Phương Phỉ suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Em cũng cảm thấy hơi chóng mặt, nhưng không sao, không đến mức hoàn toàn không ngủ được.”

Tần Vũ lập tức giơ ngón tay cái lên, kinh ngạc chậc chậc: “Không bình thường nha Tiểu Hứa, sức khỏe của cô so với ba người chúng tôi còn tốt hơn, quả nhiên là đồng chí được chọn.”

Hứa Phương Phỉ bẽn lẽn cong môi nói: “Bệnh say độ cao mỗi người mỗi khác, có lẽ em có thể chất đặc biệt.”

Mấy người đang nói chuyện.

Lúc này, Trịnh Tây Dã nãy giờ vẫn im lặng ăn cơm đột nhiên lên tiếng. Anh nói với Bạch Lục: “Trưởng ban Bạch, các anh lần này tới đây hẳn là đã chuẩn bị thuốc tương ứng rồi phải không.”

Bạch Lục gật đầu: “Côn Luân không phải là một nơi bình thường, mọi thứ của chúng tôi khá đầy đủ.”

Trịnh Tây Dã nói: “Đau đầu, ù tai và buồn nôn là hiện tượng bình thường khi mới đến cao nguyên. Nếu buổi tối thực sự không thể ngủ, có thể uống một viên bạch gia hắc.”

Hứa Phương Phỉ buột miệng nói: “Bạch gia hắc không phải là thuốc cảm sao ạ?”

Tần Vũ giải thích nghi hoặc của cô: “Là thuốc cảm, còn có thể giúp đi vào giấc ngủ.”

Bạch Lục mỉm cười nhìn Trịnh Tây Dã, nói: “Cảm ơn đội trưởng Trịnh đã nhắc nhở. Đêm qua chúng tôi không uống thuốc, chủ yếu là vì nghĩ mới đến Mộc Thạch Mương, nên để cơ thể quen dần. Chúng tôi sẽ bắt đầu uống thuốc ở đây, còn phải đi sâu vào trong, nếu không ba chúng tôi có lẽ cần phải gọi hỗ trợ y tế mất.”

Một bàn những người trẻ tuổi vừa trò chuyện vừa ăn, đột nhiên, một cô gái trẻ mặc áo khoác ngoài màu vàng ở bàn bên cạnh quay đầu lại nhìn về hướng Hứa Phương Phỉ.

Người gần chỗ ngồi của cô gái nhất là Trịnh Tây Dã. Dáng người anh vốn rất đẹp, lại đang mặc một bộ quân phục ngụy trang sa mạc, khiến anh trông đĩnh bạt như tranh vẽ, lạnh lùng uy nghiêm.

Cô gái nhìn quanh khuôn mặt của Trịnh Tây Dã, nói: “Anh đẹp trai, các anh đang tham gia quân ngũ ở đây sao?”

Trịnh Tây Dã dừng một chút, trả lời một cách lịch sự và xa cách: “Đến đây để đi công tác.”

“Ồ, công tác ở đây rất vất vả nhỉ?”

Cô gái mỉm cười, chủ động khai họ tên: “Chúng tôi đến từ Nam Thành, đi đường này vào khu vực Tây Tạng, nghe nói phía trước có một hồ muối rất đẹp, chúng tôi định đi xem một chút.”

Trịnh Tây Dã thờ ơ gật đầu, không tiếp lời.

Thấy anh không chỉ đẹp trai phi thường mà còn điềm tĩnh ổn trọng, cô gái không khỏi có chút hứng thú với anh. Hai người bạn đồng hành đi cùng nhìn ra suy nghĩ của cô gái, liền nháy mắt ra hiệu: “Đi! Có anh quân nhân đẹp trai như vậy, mau hỏi thông tin liên lạc đi.”

Cô gái do dự hai giây, sau đó hơi đỏ mặt, lấy điện thoại di động ra, ngập ngừng nói: “Anh đẹp trai, ở đây gặp được nhau cũng là duyên phận, quân với dân như người nhà. Hay là chúng ta quét WeChat kết bạn đi?”

Vừa dứt lời, đám người Bạch Lục đều bị sặc cháo, ho khan vài tiếng, vùi đầu vào bát, thái độ không nhìn cũng không nghe, không màng đến chuyện khác.

Hứa Phương Phỉ liếc nhìn quanh giữa cô gái và Trịnh Tây Dã, nhưng không nói gì, tiếp tục cúi đầu, im lặng ăn cháo.

Ngay sau đó, giọng nói của Trịnh Tây Dã vang lên.

Anh lạnh lùng nói: “Tôi đang đi công tác, không tiện. Xin lỗi.”

“… Được rồi.” Cô gái tiếc nuối thở dài, khoát khoát tay với bạn đồng hành, nhún vai, ý bảo: Không được, anh quân nhân siêu đẹp trai không có hứng thú với mình.

Ăn xong, mọi người lấy hành lý rời khỏi khách sạn nhỏ, bắt đầu từ Mộc Thạch Mương và đi tiếp.

Không gian thoáng đãng của khách sạn nhỏ có mấy chiếc ô tô đang đỗ, ô tô tư nhân của khách du lịch đỗ bên trái, ô tô thuê bảy chỗ màu xám và xe việt dã quân sự lạnh lùng đỗ bên phải.

Trịnh Tây Dã đi thẳng đến xe việt dã, tay anh vừa chạm vào tay nắm cửa thì bị Bạch Lục phía sau chặn lại.

Bạch Lục đuổi kịp, ngập ngừng hỏi: “Đội trưởng Trịnh, chiếc xe này của anh còn chỗ không?”

Trịnh Tây Dã trả lời: “Đây là ô tô bốn chỗ, còn có thể ngồi ba người.”

“Vậy thì tốt.” Bạch Lục cười sang sảng, quay đầu nhìn về phía chiếc xe bảy chỗ cách đó không xa, gọi một tiếng: “Tiểu Hứa, lại đây.”

Lúc này Hứa Phương Phỉ mặc quần áo vải bông, quàng khăn quàng cổ lớn, trông giống như một chú chim cánh cụt nhỏ mũm mĩm, đứng cạnh cốp chiếc ô tô bảy chỗ, nhờ Tần Vũ giúp cô xếp hành lý.

Nghe thấy giọng nói này, cô khựng lại, giật mình, vội vàng đoạt lấy vali từ tay Tần Vũ, kéo lê đi.

Hứa Phương Phỉ khó hiểu: “Sao vậy anh Bạch?”

Bạch Lục đến gần cô hai bước, hơi hạ giọng nói: “Tài xế địa phương là một người nghiện hút thuốc, ngày hôm qua lái xe, hút thuốc suốt cả quãng đường, anh nghĩ em không chịu nổi khói thuốc. Hôm nay em ngồi xe của đội trưởng Trịnh đi.”

Bạch Lục không hổ danh là nhóm trưởng nhóm kỹ thuật, anh ấy là người tỉ mỉ và có óc quan sát, chưa kể nội tâm còn rất tốt, rất quan tâm đ ến các thành viên trong đội.

Hứa Phương Phỉ cảm động, cảm kích nói: “Cảm ơn anh Bạch.”

“Cảm ơn anh làm gì.” Bạch Lục cười rạng rỡ và ra lệnh, “Lát nữa sẽ là đội trưởng Trịnh lái xe, cảm ơn đội trưởng Trịnh ấy.”

Hứa Phương Phỉ 囧, vì vậy cô không còn cách nào khác ngoài việc nhìn lại bóng dáng nghiêm nghị trong bộ quân phục, ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn đội trưởng Trịnh, phiền anh rồi.”

Mối quan hệ giữa hai người họ phải được giữ bí mật, tất nhiên họ chỉ có thể lịch sự với nhau trước mặt người khác.

Ánh mắt Trịnh Tây Dã có chút nhu hòa, anh lạnh nhạt gật đầu với cô. Lập tức, anh lại nhìn về phía Bạch Lục, vẻ mặt khôi phục bình thường, nói: “Đội trưởng Bạch, tọa độ doanh trại của chúng tôi còn rất xa, nếu như kiên trì gấp rút, đêm nay có thể đến. Nhưng nơi đó, tài xế lái thuê của các anh đi vào không tiện, tôi kiến nghị hôm nay chúng ta đến doanh trại biên giới trước.”

“Được, chúng ta xem như tâm tư tương đồng.” Bạch Lục trầm tư, chậm rãi gật đầu, “Trước tiên đến doanh trại biên giới nghỉ ngơi một đêm đi.”

Sau khi thảo luận với nhau, hai người đã chốt lại lịch trình của ngày hôm nay, sau đó lên xe và lái đi.

Trên con đường quốc lộ rộng rãi thẳng tắp, xe địa hình quân sự dẫn đầu, chiếc xe bánh mì bảy chỗ theo sau.

Hứa Phương Phỉ đang ngồi ở ghế phụ lái của chiếc xe địa hình.

Ngoài cửa sổ xe, màu trời xanh ngắt như một vũng nước được úp trong đ ĩa gia vị, trong trẻo, thấu đáo và bằng phẳng. Mây trắng bồng bềnh theo gió, hệt như những con sóng bị đuôi cá voi cuốn lên dưới đáy biển sâu.

Mặt trời trên cao nguyên cũng thật đặc biệt, thẳng tắp, ấm áp và mạnh mẽ, chiếu lên những đỉnh núi tuyết phía xa, phản chiếu những tia sáng lạnh lẽo và mờ nhạt.

Càng đi càng xa, đại lộ hai bên thảm thực vật càng ngày càng ít, cuối cùng trong tầm mắt màu xanh không thấy đâu, khắp nơi là cát cùng đất hoang, nhìn không thấy tận cùng.

Đột nhiên, mắt Hứa Phương Phỉ lóe lên kinh ngạc, cô nhìn thấy ngoài cửa sổ xe có thứ gì đó đang nhảy nhót, khiến cho tĩnh vật có chút sống động.

Cô tập trung quan sát thật kỹ.

Phát hiện ra có hơn một chục con vật nhỏ bên cạnh con sông nhỏ cách đó hàng chục mét. Một số không có sừng, một số có sừng mỏng và thẳng, lông trên thân trên màu nâu nhạt, ngực và bụng mềm là màu trắng, tứ chi nhỏ dài và khỏe, đi lại lười biếng, chúng đang uống nước chơi đùa.

Tham Khảo Thêm:  Chương 118: 118: Hách Béo Chúng Ta Chia Tay Đi

Điều kỳ lạ nhất là những con vật này có cặp m ông tròn trịa, trên đó đều có hoa văn trái tim cực chuẩn, vô cùng dễ thương.

“Oa.” Hứa Phương Phỉ nhỏ giọng nói, “Bên ngoài là nai con sao ạ?”

Nghe vậy, Trịnh Tây Dã nhìn theo ánh mắt của cô, khóe miệng khẽ cong lên, đáp: “Là linh dương Tây Tạng.”

Nghe câu trả lời này, Hứa Phương Phỉ lập tức phản ứng lại.

Linh dương tây tạng.

Phải. Cô đã từng nhìn thấy loại động vật này trên TV trước đây, chúng sống ở đồng cỏ núi cao và sa mạc núi cao ở độ cao khoảng 5000 so với mực nước biển, sống tập trung ở khu vực trung tâm cao nguyên Tây Tạng, cho nên được gọi là “linh dương Tây Tạng”.

Trong lòng kích động khôn tả, Hứa Phương Phỉ không kìm được lấy điện thoại di động ra, chụp vài tấm ảnh bầy linh dương từ xa.

Trịnh Tây Dã nhìn thấy biểu cảm và hành động của cô trong mắt.

Một lúc sau, anh bẻ lái, chiếc xe địa hình tấp vào lề rồi dừng lại.

Hứa Phương Phỉ sửng sốt, quay đầu nhìn anh: “Anh dừng xe làm gì?”

“Lái xe hai giờ rồi, có hơi mệt, anh đi hút một điếu thuốc.” Trịnh Tây Dã lấy bao thuốc từ trong túi quần, lấy ra một điếu thuốc niết trong tay, lại nhướng mi nhìn cô, “Em có thể xuống xe xem một lát.”

Hứa Phương Phỉ vui mừng khôn xiết, hai mắt sáng lên, vừa định mở cửa xe liền dừng lại, do dự quay đầu lại, “Sẽ làm chậm trễ chuyến đi không anh?”

Trịnh Tây Dã: “Chỉ vài phút, không đâu.”

“Vậy em đi chụp thêm vài bức ảnh rồi sẽ quay lại ngay.” Hứa Phương Phỉ vui vẻ nói: “Chờ em nhé.”

Ánh mắt Trịnh Tây Dã nuông chiều, đưa tay chạm nhẹ vào mặt cô: “Ừ.”

Cô gái nhỏ vui vẻ chạy đi.

Người lái xe thuê ở phía sau nhìn thấy Trịnh Tây Dã dừng xe, ông ta cũng đỗ xe ở ven đường, hút một điếu thuốc và nghỉ ngơi.

Đây cũng là lần đầu tiên đám Bạch Lục nhìn thấy linh dương Tây Tạng, rất ngạc nhiên, không thèm quan tâm đ ến chứng say độ cao, xuống xe chạy đến bên cạnh Hứa Phương Phỉ, lấy điện thoại để chụp ảnh và quay video.

“Linh dương Tây Tạng hoá ra trông như thế này.”

“Nhìn bộ dạng không có kiến thức của anh kìa, chưa từng xem thế giới động vật à?”

“Thế giới động vật đều được ghi lại và phát sóng, có thể so sánh với những thứ sống động này sao?”

“Ha ha, chụp thêm vài tấm ảnh, đem về cho con gái tôi xem.”

….

Các thành viên của đội hỗ trợ kỹ thuật nhìn đàn linh dương Tây Tạng bên bờ sông, cười nói rôm rả.

Lúc này, một thanh âm đột nhiên từ bên cạnh vang lên, có chút cảnh giác hỏi: “Xin chào, các vị là du khách sao?”

Hứa Phương Phỉ quay đầu lại.

Nhìn thấy hai người đàn ông đang đi trên con đường nhỏ phía trước, một cao một thấp, mặc áo khoác bông cũ và to, tóc cắt ngắn, dày và cứng, thân hình chắc nịch. Gió và cát cao nguyên trong nhiều năm đã làm mờ đi đường nét của bọn họ, làm đen da, khiến các đường nét trên khuôn mặt của họ trở nên thô ráp.

Điều kỳ lạ là hai người này có vẻ ngoài xấu xí, nhưng tiếng phổ thông mà họ nói lại cực chuẩn và du dương.

“À, chúng tôi là quân nhân.” Bạch Lục cười đáp lại người đàn ông cao lớn, “Chuẩn bị đến doanh trại biên giới phía trước, đi ngang qua đây, thấy những con linh dương Tây Tạng này rất đẹp nên muốn chụp vài bức ảnh.”

Nghe vậy, hai người chú ý tới chiếc xe quân sự địa hình đậu bên đường, cảnh giác cùng đề phòng trong mắt đều biến mất.

Hai người đều cười nói: “Có thể, cứ chụp đi. Các vị cũng thật may mắn, chúng tôi ở đây nhiều năm như vậy, một lúc gặp được nhiều con như vậy cũng khó.”

Nói xong, hai người đàn ông thô to cũng không ở lại nữa, dọc theo con đường nhỏ vắng vẻ chậm rãi đi xa.

Ít phút sau, nhóm người lên xe và tiếp tục lên đường.

Hứa Phương Phỉ thắt dây an toàn.

Trịnh Tây Dã nổ máy xe, thuận miệng hỏi: “Chụp ảnh thế nào?”

“Khá tốt ạ, ở đây thực sự rất tốt.” Hứa Phương Phỉ lướt ngón tay trên màn hình, lật qua những bức ảnh về linh dương Tây Tạng trong album, đột nhiên nhớ đến tình tiết vừa rồi, liền nói: “Khi em chụp ảnh với nhóm Bạch Lục vừa rồi, có hai nam đồng chí đến, hỏi tụi em làm gì.”

Trịnh Tây Dã: “Hai người đó chắc là đến từ trạm bảo vệ gần đây.”

Hứa Phương Phỉ ban đầu chưa nghĩ kịp, hỏi anh: “Trạm bảo vệ gì cơ?”

“Khu vực này là nơi sinh sống của linh dương Tây Tạng. Những năm đầu nạn săn trộm diễn ra tràn lan, nhà nước đã thành lập một trạm bảo vệ động vật hoang dã ở đây.”

Hứa Phương Phỉ chợt hiểu ra: “Thì ra là thế.”

Hứa Phương Phỉ suy nghĩ một chút, sau đó tò mò nói: “Bây giờ pháp luật hoàn thiện như vậy, các đồng chí ở trạm bảo vệ cũng tận tâm như vậy, bọn săn trộm hẳn đã ít đi phải không ạ?”

Trịnh Tây Dã trả lời: “Ít hơn không có nghĩa là không có.”

Hứa Phương Phỉ đột nhiên có chút lo lắng: “Cho nên, các đồng chí ở trạm bảo vệ sẽ còn đụng độ với những kẻ săn trộm?”

“Ừ.” Trịnh Tây Dã đang lái xe, bình tĩnh nhìn thẳng về phía trước, giọng điệu trả lời rất bình thường, “Anh đã từng gặp phải hai cuộc đấu súng giữa họ.”

Hứa Phương Phỉ sốc: “Đấu súng?”

Trịnh Tây Dã: “Những kẻ săn trộm có súng, vì vậy tất nhiên nhân viên bảo vệ cũng phải có.”

Hứa Phương Phỉ nhíu chặt mày: “Vậy chẳng phải sẽ có thương vong sao?”

“Đúng.”

“…” Hứa Phương Phỉ trong lòng đột nhiên trầm xuống.

Trong giây lát, Trịnh Tây Dã nghiêng người nhìn cô, nhìn cô đầy ẩn ý rồi thản nhiên nói: “Cô bé đồng chí, những kẻ nổi loạn, săn trộm, đấu súng và thương vong chỉ là phần nổi của tảng băng chìm của vùng đất này. Em sẽ sớm hiểu, tại sao nơi này lại được gọi là Tuyết vực táng ca.”

*

Phía Bắc Vân Thành, Mưa Bụi — câu lạc bộ quyền anh ngầm.

Tên của câu lạc bộ “Mưa Bụi” là do Đường Ngọc đặt mấy năm trước. Đường Ngọc thích sự sang trọng, trong thời gian câu lạc bộ đang được trang trí lại, cô ta tình cờ đọc được “Giang Nam Xuân” của nhà thơ Lý Trung, rất thích một câu trong đó: Trái cây ban công vãn, xuân giao mưa bụi thu.

Đại BOSS cho cô ta đặt tên cho câu lạc bộ này, cô ta liền thuận miệng nói hai chữ “Mưa bụi”.

Đường Ngọc là trợ lý riêng của Thánh lễ đen, đi theo Thánh lễ đen đã nhiều năm, thường xuyên giúp Thánh lễ đen giải quyết một số việc không tiện ra mặt, được Thánh lễ đen tương đối tín nhiệm và yêu mến.

Đường Ngọc muốn đặt tên cho câu lạc bộ quyền anh, BOSS cũng tự nhiên đồng ý.

Nhưng đừng nhìn cái tên “Mưa Bụi” rất nhẹ nhàng, mưa phùn ẩm ướt như lụa, như thể hiện sự mềm mại của vùng sông nước, mà bản thân câu lạc bộ chẳng liên quan gì đến hai chữ “mềm mại”.

Phong cách trang trí cao cấp của Pháp rất sang trọng và trang nhã, cấu trúc bên trong tổng thể bắt chước Nhà hát Opera Sydney. Tuy nhiên, điều không phù hợp với sự sang trọng này chính là võ đài quyền anh hình chiếc lồ ng sắt ở trung tâm.

Thánh lễ đen rất hiểu rõ bản chất con người, đấu trường quyền anh ngầm này là thiên đường để những người thuộc tầng lớp thượng lưu trút bỏ d*c vọng.

Hắn yêu cầu họ đeo mặt nạ, uống rượu vang đỏ và ăn gan ngỗng, khoác lên mình những bộ da người lộng lẫy, xem những trận giao tranh sinh tử nguyên thủy và đẫm máu nhất.

Ban ngày là những tổng tài ăn mặc bảnh bao, tân quý, tinh anh, mỗi khi màn đêm buông xuống liền biến thành những con thú vô nhân tính, la hét, đặt cược, tận hưởng những h@m muốn, trở về với con người thật dưới lớp mặt nạ.

Loại hoàn cảnh này luôn khiến Thánh lễ đen hạnh phúc về thể chất và tinh thần.

Sau mười giờ sáng, đấu trường quyền anh Mưa Bụi vắng tanh, không một khách hàng. Một lúc sau, một cánh cửa sắt phía sau mở ra, một người đàn ông ngoại quốc vạm vỡ chậm rãi đi ra.

Gã cao khoảng 1m8, lớp da sần sùi đầy hình xăm, nặng hơn 100 kg, trông gã cực kỳ khỏe mạnh. Hai tay đeo găng đấm bốc, cắn miếng bảo vệ hàm, ánh mắt tràn đầy hưng phấn.

Người đàn ông mạnh mẽ bước lên võ đài quyền anh, bắt đầu vận động cơ bắp và xương cốt, khởi động.

Đối diện với võ đài quyền anh là một bục kính cao, là khu vực SVIP ngắm cảnh, nơi mọi người ngồi uống rượu vang đỏ, có thể nhìn bao quát mọi chi tiết trên võ đài.

Lúc này, Đường Ngọc cúi đầu cung kính đứng bên cạnh một bộ bàn ăn bằng lưu ly và ghế, cụp mày nheo mắt lại, bầu không khí không bình thường.

Từ tầm nhìn thấp hơn của mình, cô ta chỉ có thể nhìn thấy đôi chân dài bắt lên nhau một cách tao nhã của người đàn ông, đôi giày da sáng bóng không bám bụi và chiếc quần dài màu đen tinh xảo được làm thủ công.

Người đàn ông đang ngồi trên ghế, gõ ngón trỏ mảnh khảnh lên vầng trán bên trái, không có quy luật. Một lúc lâu sau mới mở miệng, bình tĩnh hỏi: “Chuyện này tôi đã giải thích rõ ràng với cô rồi, cô đứng đây năm phút không nói lời nào là có ý gì?”

Nghe vậy, trong mắt Đường Ngọc rõ ràng hiện lên một tia kinh hãi, cung kính đáp: “BOSS, ngài trở thành người điều hành mới của tổ chức thần bí ở Trung Quốc còn chưa tới một năm, bọn họ bảo ngài cung cấp đồ, tôi cho rằng quá làm khó người.”

Khóe miệng người đàn ông cong lên một vòng cung lạnh lùng, giọng nói nam tính: “Thủ lĩnh của tổ chức thần bí là một nhân tài, tôi rất ngưỡng mộ hắn, rất nhiều ý tưởng của hắn cũng trùng khớp với tôi. Thế giới này vốn chính là xấu xa và bẩn thỉu, điều tôi ghét nhất là những tên mặt người dạ thú miệng đầy nhân từ và đạo đức.”

Đường Ngọc rũ mắt xuống, không trả lời.

Ngữ khí người đàn ông có chút khinh thường, châm chọc nói: “Nếu như lòng người có thể thành thật đáng tin, trên đời này làm sao có nhiều quân b án nước như vậy. Nhiều cá như vậy, con nào mà không đẹp, dưới lá cờ đỏ thề trung thành với tổ quốc với nhân dân. Một tài liệu cũng đáng giá hàng trăm vạn, sau khi nếm trải mật ngọt rồi thì lúc sau làm người trung thành thế nào? Khóc lóc van xin muốn bán bí mật quốc gia cho chúng ta, chê tiền ít, còn cò kè mặc cả.”

Đường Ngọc trầm mặc không nói.

“Thế giới này là do con người tạo thành, lòng người đều xấu xa như vậy, thế giới này cũng sẽ không tốt.” Người đàn ông nói xong đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng bóp cổ tay Đường Ngọc.

Tham Khảo Thêm:  Chương 154: Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn

Đường Ngọc sững người, bị hắn kéo ngã ngồi lên đùi.

Những đầu ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng trượt trên đường cong ở cổ cô ta.

Người đàn ông nói bằng giọng điệu dịu dàng và tốt bụng nhất: “Tôi chỉ muốn đất nước này, thế giới này không được hòa bình. Thật tình cờ, thủ lĩnh bí ẩn cũng muốn giống như tôi.”

Đường Ngọc không nhúc nhích, lông tơ sau lưng từng cái từng cái dựng lên, trong lòng cảm thấy sởn gai ốc.

“Vì nguyện vọng lớn của tôi và thủ lĩnh, tôi không thể chỉ hài lòng với việc làm người điều hành khu vực Trung Quốc. Thứ chúng ta muốn tiêu diệt không chỉ là Trung Quốc, mà còn là thế giới.” Người đàn ông ghé tai thì thào nói: “Cho nên, thủ lĩnh muốn cái gì, chúng ta nhất định phải cho hắn, hiểu không?”

Đường Ngọc run giọng nói: “Nhưng BOSS, tọa độ của những trạm căn cứ đó là bí mật quân sự hàng đầu. Thông tin duy nhất chúng ta có được cho đến nay là Lang Nha chịu trách nhiệm thiết lập và duy trì những trạm căn cứ này. Người của Lang Nha rất kín miệng, muốn từ chỗ chúng lấy được đồ, ngài biết mà, điều đó là hoàn toàn không thể.”

“Trịnh Tây Dã?”

Người nọ lộ ra nụ cười thản nhiên, chậm rãi nói: “Có thể hạ bệ Tưởng gia trong một sớm, thật sự là có chút bản lĩnh.”

Đường Ngọc nhìn khuôn mặt người đàn ông, khó hiểu nói: “BOSS, ngài có kế hoạch gì sao?”

“Nhân viên sân bay nói Sở 17 gần đây có phái mấy người đến Thanh Hải, trong số đó vừa vặn có người phụ nữ của Trịnh Tây Dã.”

Người đàn ông vừa nói vừa thò tay vào dưới gấu váy của Đường Ngọc, thản nhiên nói tiếp: “Tôi đoán, hiện tại cô ta và Trịnh Tây Dã hẳn đang ở cùng một chỗ.”

Hô hấp Đường Ngọc không ổn định, mười ngón tay nắm chặt thành quyền, nhưng vẫn là không dám phản kháng.

Người đàn ông ghé môi sát vào tai cô ta hỏi: “Tôi nhớ, bệnh viện tư nhân của cô năm nay tuyển bác sĩ tâm lý trẻ em?”

Đường Ngọc gật đầu. Cô ta dừng lại một chút, cung kính đáp: “Vâng. Tôi nghe trưởng khoa nói, hiện nay ở Trung Quốc rất ít người làm lĩnh vực này. Chàng trai đó tính tình hiền lành tốt bụng, đối với trẻ nhỏ rất kiên nhẫn. Tất cả trẻ em trong bệnh viện đều rất thích cậu ta.”

“Hiền lành tốt bụng?” Thánh lễ đen thấp giọng cười giống như nghe được một câu chuyện cười, nhẹ vỗ hai má Đường Ngọc, “Tiểu Ngọc, thuộc hạ của cô càng ngày càng ngu xuẩn. Bản lĩnh phán đoán người còn phải học cô.”

Trong mắt Đường Ngọc lộ ra nghi hoặc.

Thánh lễ đen dùng đôi tay mảnh khảnh nắm lấy toàn bộ hàm dưới của Đường Ngọc, nâng mặt cô ta lên, trầm giọng nói: “Tiểu tử kia và cô gái họ Hứa có quan hệ, bảo nó đi giúp chúng ta một chuyện.”

Đường Ngọc: “Vâng.”

Đôi môi mỏng của Thánh lễ đen hơi hé mở, hắn cắn mạnh vành tai của Đường Ngọc, rất nhanh đã nếm được vị ngọt tanh.

Trán Đường Ngọc toát ra mồ hôi lạnh, thống khổ r3n rỉ một tiếng.

“Đợi Hứa Phương Phỉ từ Thanh Hải trở về.” Thánh lễ đen nói, “Tôi phải lấy được tất cả các bản đồ tọa độ của căn cứ Côn Luân của quân giải phóng nhân dân Trung Quốc.”

Đường Ngọc gật đầu, run run đáp: “Vâng BOSS, tôi hiểu rồi.”

*

Thanh Hải, phía tây bắc cao nguyên Thanh Hải Tây Tạng.

Vào buổi trưa, Trịnh Tây Dã và Hứa Phương Phỉ ăn một ít bánh mì và bánh quy nén trong xe, xem như bữa trưa hôm nay. Xuất phát từ Mộc Thạch Mương, trải qua gần bảy tiếng lái xe, bốn giờ ba mươi phút chiều, năm người rốt cục đến doanh trại đóng quân ở biên giới.

Hoạt động đặc biệt của lữ đoàn Lang Nha lần này là do chính quyền trung ương trực tiếp ra lệnh, từ rất lâu trước khi Trịnh Tây Dã đến đây, cấp trên đã thông báo đến tiểu đoàn phòng thủ biên giới trước, yêu cầu tiểu đoàn toàn lực hợp tác và hỗ trợ công việc của lữ đoàn Lang Nha, giúp đỡ phù hợp bất cứ lúc nào.

Bốn thành viên của đội hỗ trợ kỹ thuật đã được doanh trại tiếp đón nồng nhiệt.

Sĩ quan tiếp đón của tiểu đoàn phòng thủ biên giới tên là Diêu Đại Thành. Vô cùng ấm áp và chu đáo, đưa Trịnh Tây Dã và đội kỹ thuật do Bạch Lục chỉ huy đến nhà ăn ăn tối, đồng thời sắp xếp chỗ ở cho năm người họ.

Trạm Côn Luân tiếp giáp với biên giới và nằm trong nội địa của cao nguyên ở độ cao 4500 mét, khí hậu khắc nghiệt và cằn cỗi.

Cán bộ chiến sĩ cả năm không gặp mấy gương mặt mới nên bỗng nhiên thấy trai xinh đẹp gái đẹp từ mấy thành phố lớn đến liền thấy mới lạ, mừng rỡ.

Mặt trời lặn dần về phía tây và khuất hẳn trên bầu trời.

Diêu Đại Thành dẫn Trịnh Tây Dã và những người khác đến nhà khách.

Trên đường đi, Tần Vũ cầm túi dưỡng khí không ngừng hít vào. Anh ta liếc nhìn trái phải, đột nhiên thở dài nói: “Can sự Diêu, điều kiện nơi này quá khó khăn, làm việc ở đây còn khó hơn khổ luyện trong núi sâu rừng già phải không?”

Diêu Đại Thành cười nói: “Thật ra quen rồi thì tốt.”

Cổ Tuấn Kỳ lại hỏi: “Vậy các anh quanh năm suốt tháng ở đây, chẳng phải chỉ có kỳ nghỉ phép thăm gia đình mới có thể về nhà sao?”

“Nếu thật sự có thể bình thường nghỉ phép thăm gia đình thì tốt.” Diêu Đại Thành thở dài lắc đầu, giơ tay chỉ về phía xa, “Các anh xem, biên giới ở đằng kia, trong doanh trại này, một giờ một phút, thậm chí là 0.1 giây cũng không được rời khỏi mọi người. Hôm nay phải tuần tra, ngày mai phải nộp tài liệu cho cấp trên, ngày mốt phải tiếp đồng chí đến thực hiện nhiệm vụ, ngày kia còn phải tiếp đón mấy cán bộ ban tuyên truyền được cấp trên cử sang hợp tác viết tin, quay phim tài liệu. Đi thế nào được.”

Sĩ quan Diêu nói những lời này nửa đùa nửa thật, nhưng Hứa Phương Phỉ và những người khác khi nghe cảm thấy hơi buồn.

Bọn họ đều là quân nhân, đương nhiên hiểu được, trong quân ngũ khó khăn nhất chính là bảo vệ biên giới.

Những người lính nơi biên giới là những cây dương, vĩ đại và bất tử, cắm rễ sâu vào vùng đất hoang vắng và khốn khổ nhất Trung Quốc, không có chất dinh dưỡng cũng như phân bón, niềm tin và tín ngưỡng là nguồn nước và ánh sáng duy nhất của họ. Ngoài ra họ cũng là những con ốc vít, nhỏ bé vô danh, thắt chặt mọi trạm kiểm soát, xây dựng tuyến phòng thủ biên giới bất khả xâm phạm và không thể phá hủy của Trung Quốc hàng chục nghìn dặm.

Thần sắc Hứa Phương Phỉ hơi ngưng trọng, nhìn ánh mắt Diêu Đại Thành, không khỏi tăng thêm một ít kính trọng.

Sau khi nhận phòng, năm người họ cất hành lý trở lại phòng riêng của mình.

Lái xe trên cao nguyên mất rất nhiều thể lực.

Khi độ cao tăng lên, lượng oxy mà con người dựa vào để sinh tồn ngày càng mỏng đi, ngay cả Hứa Phương Phỉ, người ít mắc chứng say độ cao nhất cũng không thể chịu nổi một chút vì một ngày gập ghềnh như vậy.

Cô lấy ra một túi dưỡng khí, đeo mặt nạ rồi ngồi trên giường nhìn điện thoại.

Trên màn hình của điện thoại vẫn còn thanh tín hiệu cuối cùng, cực kỳ không ổn định, đôi khi bị mất. Với tâm lý muốn thử, cô đã gửi tin nhắn cho mẹ mình trên WeChat.

Hứa Phương Phỉ: Mẹ, con sắp đến đích rồi, mọi thứ đều bình an, mẹ đừng lo.

Sau khi nhấn nút gửi, tin nhắn cứ lặp đi lặp lại trong một phút, cuối cùng một dấu chấm than “màu đỏ” hiện lên.

Gửi đi không thành công.

Cô thử thêm vài lần nữa, vẫn không thành công.

Hứa Phương Phỉ không còn cách nào khác đành phải từ bỏ, cô đặt điện thoại lên giường rồi ngã ngửa ra sau, chuẩn bị hít thở dưỡng khí chợp mắt.

Đúng lúc này, một tiếng gào rít giận dữ từ ngoài cửa sổ truyền đến, trong nháy mắt đem cơn buồn ngủ của Hứa Phương Phỉ bay đi.

Cô khó hiểu, đặt túi oxy sang một bên, đứng dậy mở cửa phòng.

Đã hơn bảy giờ tối, sắc trời đã tối gần như tối đen, gió lạnh thổi qua, trong doanh trại một ngọn đèn tuần tra tỏa ra, trở thành nguồn sáng lay động trong cơn buồn ngủ.

Khi ánh sáng trắng quét qua và lắc lư, Hứa Phương Phỉ nheo mắt lại, sau đó cô nhìn thấy rõ ràng có hai người ở khoảng đất trống bên ngoài nhà khách, cả hai đều đội mũ Lôi Phong dày và mặc áo khoác quân đội kín mít giống gấu, ôm nhau, không biết họ đang làm gì.

“Ồ. Công tác tư tưởng trong doanh trại Côn Luân của chúng ta làm tốt thật.”

Đám Bạch Lục cũng nghe thấy tiếng ồn. Họ vươn cổ ra nhìn chăm chú, kinh ngạc nói: “Các chiến sĩ tương thân tương ái như vậy à, đến mức ôm nhau nhảy tango vào ban đêm?”

Khi giọng nói rơi xuống, một tiếng hừ yếu ớt đột nhiên vang lên.

Hứa Phương Phỉ, Bạch Lục và những người khác theo dõi âm thanh.

Là Trịnh Tây Dã.

Đồng chí chỉ huy tối cao của lần hành động này đang khoanh tay dựa vào tường một cách uể oải, khuôn mặt đầy vẻ thờ ơ không chút để ý.

Thừa dịp không có người chú ý, Hứa Phương Phỉ lén lút đi tới bên cạnh anh, nhỏ giọng hỏi: “Hai đồng chí sao lại khiêu vũ vậy ạ?”

“Khiêu vũ?” Trịnh Tây Dã liếc nhìn cô, lạnh lùng nói, “Đây là đang đánh nhau.”

Hứa Phương Phỉ sững người một lúc.

Cô cau mày, quan sát kỹ lưỡng hơn hai chiến sĩ, mới nhận ra rằng họ đúng là đang đánh nhau như Trịnh Tây Dã đã nói.

Nhưng vì quần áo của họ quá dày, nên trông khá cồng kềnh, cũng không thể sử dụng các kỹ năng đấm đá mà họ đã học được trong quá trình huấn luyện. Chỉ là một tay véo cánh tay người kia, một tay vặn đùi người kia, nắm tay trong bao tay thì vung vẩy bừa bãi, nên trông rất hỗn loạn, không có tính xem xét nào.

Trong lúc cả hai đánh nhau, họ không quên chửi bới.

Khả năng nghe của Hứa Phương Phỉ là thiên phú ban tặng, từ nhỏ đã rất xuất sắc, nhưng cô lại không thể nghe được một chữ nào trong cuộc đối thoại giữa hai chiến sĩ.

Chỉ nghe thấy tiếng bô bô rầm rì, không biết tiếng vùng nào.

Cùng với hành động của họ, toàn bộ cảnh tượng cực kỳ hài hước.

Nhưng lúc này, Hứa Phương Phỉ đương nhiên cười không nổi.

Hầu hết các chàng trai trong quân đội đều có tính khí nóng nảy, không hợp nhau liền sẽ so đo là điều bình thường, nhưng thái độ Trịnh Tây Dã dửng dưng, còn Bạch Lục, Tần Vũ và Cổ Tuấn Kỳ thì không hề lay chuyển, không nói gì, biết hai chàng trai mặc đồ dày đánh nhau, cũng không bị thương gì. Nhưng Hứa Phương Phỉ là một cô gái, có hơi nhút nhát, sợ sẽ có chuyện xảy ra với hai người này nếu cứ tiếp tục đánh nhau, cơ thể vừa động chuẩn bị lao vào can ngăn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 119

May mắn thay, vào lúc này, sĩ quan Diêu đã đến.

Diêu Đại Thành lao đến bên cạnh hai người lính, kéo họ ra, sau đó gắt lên: “Cố Học Siêu, Lưu Tiến, hai cậu đang làm gì vậy!”

Hai người lính thực ra chỉ mới ngoài hai mươi, nhưng gió, tuyết và bụi đã làm cho làn da của họ trở nên thô ráp, khiến họ trông lớn tuổi hơn so với những người đồng trang lứa trong thành phố.

Lúc này, cảm xúc của họ vẫn còn khá kích động.

Sau khi nghe Diêu Đại Thành nói xong, Cố Học Siêu và Lưu Tiến không nói lời nào, họ chỉ hằn học nhìn nhau, giống như hai con báo đang cố gắng xé xác nhau.

Diêu Đại Thành cau mày nhìn hai người một lượt, nghi hoặc nói: “Tôi nhớ rõ, hai người không phải là anh em tốt sao, hai người ở doanh trại mới còn mặc chung một cái quần, quê quán cũng ở cùng một chỗ. Xảy ra chuyện lớn gì mà phải một hai đánh nhau?”

Cố Học Siêu lúc này đã bình tĩnh lại một chút, sững sờ trả lời: “Năm đó tôi và Lưu Tiến cùng nhau gia nhập. Chúng tôi đã đồng ý phải làm cho nơi này vang danh, làm nên sự nghiệp lớn, kết quả cậu ta vừa nói với tôi, cậu ta đã nộp báo cáo chuyển nghề. Tôi tức quá, cho nên mới đánh nhau.”

Nghe vậy, Lưu Tiến đối diện dường như đã nghe thấy trò đùa lớn nào đó, cười mỉa mai: “Vang danh? Làm nên sự nghiệp lớn? Cố Học Siêu, câu này nói ra chính cậu có tin không?”

“Cậu nhìn xung quanh xem, nhìn xem hôm nay, nhìn nơi này xem! Đây mẹ nó sự nghiệp chết tiệt thì có!” Lưu Tiến càng nói càng kích động, đôi mắt đỏ lên, “Tôi gia nhập quân đội vì muốn mang lại danh dự cho gia đình, muốn tạo dựng tên tuổi cho mình, muốn được người dân quê hương kính trọng, không muốn ở đây chịu thổi tuyết, gió quật, mưa đá.”

Cố Học Siêu thở dài nặng nề nói: “A Tiến, trước đây cậu không phải như vậy. Cậu tràn đầy nhiệt huyết và khát vọng. Cậu có còn nhớ những gì đã nói với tôi khi lần đầu tiên cậu nhìn thấy dãy núi Côn Luân không?”

Lưu Tiến cúi đầu, dùng tay áo xoa xoa mắt, im lặng.

Cố Học Siêu: “Cậu nói chúng ta là khổ binh, cũng là những người lính vinh quang nhất, là binh lính thiêng liêng nhất! Mới hai năm rưỡi cậu đã thay đổi?”

“Phải, tôi đã thay đổi.”

Lưu Tiến mạnh mẽ ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào Cố Học Siêu, “Tôi trở nên tỉnh táo, thực tế, không dễ bị lay động bởi chính mình. Lão Cố, tôi đã chịu đủ rồi, quanh năm suốt tháng, muốn nghỉ cũng không được, đòi tiền tiền lại thiếu, bạn gái cũng chia tay tôi. Con gái người ta có điều kiện rất tốt, tại sao phải lãng phí thanh xuân để chờ đợi một tên lính biên cương nghèo hèn như tôi? Dựa vào vinh quang của tôi? Dựa vào sự thánh thiện của tôi? Hay dựa vào thương tích toàn thân của tôi?”

Sau tiếng gầm, gió và tuyết đột ngột dừng lại, mọi người có mặt đều rơi vào im lặng.

Ánh mắt Cố Học Siêu phức tạp, môi mấp máy mấy lần, nhưng không phát ra được âm thanh nào.

Tại đây, sau khi trút bỏ hết những uất ức và không cam lòng trong lòng, tâm trạng của Lưu Tiến cũng bình tĩnh trở lại.

Người đàn ông tâm huyết dâng cao đôi mắt hơi ướt, hít một hơi thật sâu nhìn về phía xa. Trong lòng anh ta hiện lên một tia tiếc nuối cùng bất đắc dĩ, nhưng vẫn vô cùng kiên định nói: “Tôi đã quyết định đổi nghề, cậu khuyên tôi cũng vô dụng, cho dù Thiên Vương đến, tôi cũng nhất định rời đi trước cuối năm.”

Sau khi nói xong, Lưu Tiến chào theo kiểu quân đội với Diêu Đại Thành, hô lớn: “Báo cáo! Vừa rồi tôi đã ra tay trước. Đồng chí Cố Học Siêu chỉ là tự vệ bình thường. Tôi tự nguyện đến phòng giam kiểm điểm!”

Diêu Đại Thành không nói nên lời liếc nhìn Lưu Tiến, cau mày, sốt ruột xua tay.

Lưu Tiến sải bước đi.

Cố Học Siêu muốn nói lại thôi, mấy lần mở miệng đều từ bỏ, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng bạn thân biến mất trong đêm tuyết.

Diêu Đại Thành chỉ trích Cố Học Siêu vài câu, sau đó phạt anh ta dọn tuyết ở sân trước.

Cố Học Siêu không nói gì, yên lặng đi đến một bên lấy cây chổi lớn, sau đó bắt đầu quét nhà.

Diêu Đại Thành vỗ nhẹ những hạt tuyết và cát trên áo khoác quân đội, quay người lại, tầm mắt bất ngờ giao với ánh mắt Hứa Phương Phỉ.

Diêu Đại Thành khá xấu hổ, ha ha vài tiếng, nói: “Ngại quá, làm mọi người chê cười rồi.”

Hứa Phương Phỉ chỉ có thể xấu hổ xua tay, trả lời không có.

Diêu Đại Thành rời đi.

Chỉ còn lại một chiến sĩ nhỏ khôi ngô đang quét tuyết.

Trò cười kết thúc, Bạch Lục và những người khác cảm thấy lạnh, xoa xoa cánh tay quay trở lại căn phòng ấm áp.

Hứa Phương Phỉ vẫn đang suy nghĩ về những gì chiến sĩ Lưu Tiến vừa nói, khẽ cau mày, cô lặng lẽ đứng bên cạnh Trịnh Tây Dã.

Cảm nhận được hướng gió tuyết, Trịnh Tây Dã hơi quay người để che cho cô khỏi gió lạnh.

Anh cụp mắt nhìn cô chằm chằm, đột nhiên mở miệng, nhàn nhạt nói: “Cô gái nhỏ, bây giờ em đã biết nơi này có bao nhiêu không tốt đẹp chưa?”

Hứa Phương Phỉ thở dài thườn thượt, không biết nên nói gì. Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giữ im lặng.

Không lâu sau, cửa doanh trại cách đó không xa đột nhiên mở ra, một chiếc xe ba bánh chạy bằng điện cũ nát kêu kẽo kẹt được lái vào.

Hứa Phương Phỉ chớp mắt ngạc nhiên.

Nhìn thấy chiếc xe ba bánh nhỏ chở đầy cà chua đỏ, cô gái lái xe mặc một bộ váy truyền thống của người Tạng sẫm màu, trên đầu có hai bím tóc dày màu đen buông xuống, cô còn rất trẻ, nhiều nhất là mười sáu mười bảy tuổi, làn da ngăm đen, đôi mắt tròn và sáng, đám mây đỏ mỏng manh nổi trên mỗi bên má.

Là một người dân nhỏ ở một ngôi làng gần đó, chuyên cung cấp thực phẩm cho doanh trại biên giới.

Các binh sĩ từ tổ nấu ăn đi ra đón cô gái nhỏ, cười nói: “Ương Lạp, hôm nay cô giao đồ ăn thật đúng lúc, Cố Học Siêu vừa vặn bị phạt quét sân trước kìa.”

Cô gái tên Ương Lạp sững sờ một lúc, sau đó quay lại thì thấy một bóng người đang cúi đầu quét sân.

Ương Lạp lập tức bẽn lẽn cong môi, đến cả đám mây đỏ trên má cũng trở nên sặc sỡ hơn.

Cô lon ton chạy đến phía sau Cố Học Siêu, bỡn cợt đứng một lúc, rồi đưa tay vỗ nhẹ vào vai trái người lính trẻ.

Cố Học Siêu không để ý tới cô.

Ương Lạp bĩu môi, lần nữa vỗ vai phải của anh lính.

Lần này, Cố Học Siêu cuối cùng bất đắc dĩ quay đầu lại nói: “Ương Lạp, mỗi lần em vỗ vai trái anh lại trốn bên phải anh, vỗ vai phải thì lại trốn bên trái. Em đừng trêu anh nữa.”

Ương Lạp có thể hiểu tiếng Trung, nhưng nói không tốt lắm, cô không hề tức giận khi bị Cố Học Siêu vạch trần những mánh khóe của mình mà vẫn tiếp tục mỉm cười ngọt ngào với anh. Sau đó, cô chỉ vào bàn tay đang cầm chổi của anh, thốt ra một vài tiếng phổ thông sứt sẹo: “Tay, duỗi ra.”

“Em lại dùng cái gì hù dọa anh đây?” Cố Học Siêu vừa tức vừa buồn cười.

Ương Lạp trợn to mắt, “Mau đi.”

Cố Học Siêu không còn cách nào khác ngoài việc đưa tay ra, xòe ra.

Rồi cô bé Tây Tạng cười rạng rỡ, nhẹ nhàng dúi vào tay anh một viên kẹo trắng.

Cố Học Siêu sững sờ một lúc, một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt thanh tú và sạch sẽ của anh, anh nói: “Cảm ơn em, Ương Lạp.”

Ương Lạp cười khúc khích, quay người bỏ đi.

Khung cảnh của người lính biên giới đẹp trai và cô gái Tây Tạng giản dị rơi vào mắt Hứa Phương Phỉ, khiến cô cảm thấy một sự ấm áp dường như có thể xua tan cái lạnh giá.

Cô không khỏi cong môi lên, lộ ra một nụ cười khúc khích của người dì.

Trịnh Tây Dã từ bên cạnh nhìn cô, nhướng mày, vô cùng thích thú nói: “Cô gái nhỏ tặng kẹo cho người trong lòng mình, vậy mà lại khiến em vui vẻ. Cười ngốc cái gì vậy?”

Hứa Phương Phỉ quay đầu nhìn anh, chìa ngón tay nhỏ bé ra, chỉ cho anh thấy đôi trẻ giản dị đáng yêu kia, dùng giọng điệu rất nghiêm túc nói: “Anh xem, vậy cũng không phải rất đẹp sao?”

“…”

Trịnh Tây Dã bật cười, lặng lẽ lắc đầu, không tranh cãi với cô gái nhỏ.

Qua một lúc lâu, Hứa Phương Phỉ mới nhẹ giọng hỏi: “Năm đó lần đầu tiên anh tới nơi này, chắc là cũng không quen, trong lòng tràn đầy nghi hoặc phải không?”

Trịnh Tây Dã trầm mặc, ngước mắt nhìn về phía cánh đồng núi tuyết hoang vu phía xa, nói: “Đương nhiên, nơi này chính là như vậy, không có người nghĩ muốn tới, tới rồi thì muốn rời đi. Rất nhiều nhiệt huyết và hoài bão sẽ ngày qua ngày chết trong sự ảm đạm và cay đắng.”

Hứa Phương Phỉ nhìn anh chằm chằm, nói: “Nhưng cuối cùng anh vẫn kiên trì.”

Trịnh Tây Dã không nói gì.

Hứa Phương Phỉ tiếp tục: “Vùng đất tuyết này chỉ là một điểm trong tất cả các dấu chân của anh. Anh đã đến những nơi còn hoang vắng hơn ở đây, chịu đựng một cuộc sống còn vô nhân đạo hơn ở đây. Anh đã kiên trì.”

Trịnh Tây Dã nhìn cô vài giây, nhẹ nhàng nói: “Không thể lùi bước, không thể bỏ cuộc, đây là trách nhiệm của anh. Đối với quốc gia là như vậy, với em cũng vậy.”

Hứa Phương Phỉ nói: “Vậy nên A Dã, chuyện anh có thể làm được, em cũng có thể làm được.”

Bão tuyết ngừng. Trăng sao ló mặt sau làn mây đen, đây là khoảnh khắc lãng mạn thánh thiện nhất trên cao nguyên tuyết phủ.

Trịnh Tây Dã ngẩng đầu nhìn trăng sao trên đầu, đột nhiên nheo mắt lại, thản nhiên nói: “Kỳ thực cũng có chút đáng tiếc.”

Câu này không đầu không cuối, khiến Hứa Phương Phỉ có chút bối rối.

Cô hỏi: “Đáng tiếc cái gì?”

“Hoa cách tang trên cao nguyên Thanh Hải Tây Tạng nở vào tháng sáu và tháng bảy. Em đến hơi muộn nên không nhìn thấy.” Ánh mắt Trịnh Tây Dã dừng trên mặt Hứa Phương Phỉ, anh nói bằng giọng nhẹ nhàng như giấc mơ mong manh được ánh sao dệt nên: “Sau này, anh nhất định sẽ tự tay hái một bông hoa cách tang từ Côn Luân tặng cho em.”

Hứa Phương Phỉ chớp mắt, vẫn còn khó hiểu: “Tại sao ạ?”

Trịnh Tây Dã nhìn cô chằm chằm, trả lời: “Trong trái tim của người Tây Tạng, hoa cách tang tượng trưng cho hạnh phúc và tốt đẹp. Hoa cách tang trên tay một người đàn ông sẽ chỉ được tặng cho cô gái mà mình trân trọng nhất, yêu mến nhất.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.