Nụ Hôn Cháy Bỏng

Chương 81: C81: Hôm nay ông đây nhất định ăn em



Edit+beta: LQNN203

Với sự trợ giúp của đội hỗ trợ kỹ thuật Sở 17, hành động đặc biệt của đại đội Lang Nha đã kết thúc tương đối mỹ mãn. Nhiều năm sau, vào giữa tháng Một, việc xây dựng căn cứ Côn Luân thứ 12 của Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Quốc đã hoàn thành.

Sau khi rút lui khỏi doanh trại toạ độ, cả nhóm đến doanh trại biên giới trước.

Hứa Phương Phỉ không khỏi thở dài, vận mệnh trên đời quả nhiên kỳ diệu như vậy.

Tình cờ gặp Ương Lạp, cô gái Tây Tạng nhiệt tình và trong sáng như mặt trời thiêu đốt cao nguyên.

Nhìn thấy Hứa Phương Phỉ và những người khác, cô gái người Tây Tạng dễ thương này cũng rất vui mừng, nhảy cẫng lên, sau lưng lủng lẳng hai bím tóc đen. Ương Lạp vui vẻ chào hỏi: “Lại gặp lại rồi, chị gái xinh đẹp Quân đội Giải phóng Nhân dân! Còn có những người khác!”

Hứa Phương Phỉ hơi ngạc nhiên, nói: “Ương Lạp, em nói tiếng Hán tốt hơn trước đó.”

Ương Lạp cười ngượng ngùng: “Em đã cố tình học không ít.”

Hứa Phương Phỉ lại hỏi: “Em lại tới đưa đồ ăn sao?”

Ương Lạp lắc đầu, trong đôi mắt sáng ngời hiện lên một tia mất mát, cô ấy đáp: “Em đến để từ biệt Cố Học Siêu.”

Hứa Phương Phỉ hoang mang: “Từ biệt? Em muốn đi đâu?”

Một nụ cười lại nở trên khuôn mặt của Ương Lạp: “Khi mùa xuân bắt đầu vào tháng tới, em sẽ đi hành hương với bố mẹ em.”

Hứa Phương Phỉ hơi sửng sốt, nhớ tới chuyến hành hương mà đồng chí ở trạm bảo vệ đã kể cho cô trước đó, tò mò hỏi: “Điểm hành hương của em là ở đâu?”

Ương Lạp trả lời: “Lhasa, cung điện Potala.”

Tần Vũ kinh ngạc mở to hai mắt, đáp: “Nơi này còn cách Lhasa xa lắm, mấy ngàn cây số! Mọi người không đi xe sao?”

“Cho nên em tới để từ biệt Cố Học Siêu bọn họ.” Ương Lạp nghiêm túc nói: “Bố em nói, đường hành hương phải thành tâm, ba bước một quỳ, năm bước một lạy, bảy bước một dập đầu, lần này em cũng là lần đầu tiên đến đó, chỉ biết có vẻ như sẽ đi xa gần chín tháng, không thể quay lại trong một thời gian dài.”

Tần Vũ và các thành viên khác trong nhóm giơ ngón tay cái lên, nói một cách ngưỡng mộ: “Bội phục! Trâu bò thật!”

Bạch Lục tùy ý hỏi: “Cô gái nhỏ, người Tây Tạng các em khi đi hành hương thường ước nguyện cái gì?”

Ương Lạp chân thành đáp: “Rất nhiều, mong muốn của mỗi người là khác nhau.”

Bạch Lục nói: “Em còn nhỏ như vậy, hành hương hơn tám tháng, em định sẽ ước gì?”

Ương Lạp suy nghĩ một chút, sau đó hếch cằm lên: “Em không nói cho anh biết đâu!”

Cả Bạch Lục và Tần Vũ đều cảm thấy cô gái người Tây Tạng rất thú vị, bị chọc cho cười ra tiếng.

Hứa Phương Phỉ đứng đó một lúc, đi tới nắm tay Ương Lạp, nhẹ nhàng đưa cô gái nhỏ tới bên cạnh. Sau khi nhìn xung quanh, cô lấy từ trong túi áo khoác quân phục của mình ra một túi thịt thỏ được đóng gói chân không, nhét vào tay Ương Lạp.

Ương Lạp đã sống trên cao nguyên này từ khi còn nhỏ, nơi xa nhất mà cô ấy từng đến là những thị trấn lân cận, đương nhiên cô ấy chưa từng thấy loại đặc sản này từ những nơi khác.

Cô ấy cầm túi thịt thỏ trong tay, nhìn đi nhìn lại rồi hỏi: “Đây là thịt gì vậy ạ?”

“Thịt thỏ, là cao lương mỹ vị của Tứ Xuyên, em ăn thử đi.” Hứa Phương Phỉ khẽ cười, hơi hạ thấp giọng nói, “Đây là đồng chí phụ trách hậu cần của tụi chị bí mật đưa cho chị, cho em ăn đó.”

Ương Lạp nhếch miệng, nở một nụ cười rạng rỡ: “Tochena!”

Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Hứa Phương Phỉ, Ương Lạp khịt mũi và trả lời bằng tiếng Trung: “Cảm ơn chị.”

“Đừng khách sáo, cứ coi như báo đáp kẹo sữa bò Tây Tạng em cho chị.” Hứa Phương Phỉ cũng nhếch khóe môi, tiếp tục trầm giọng nói: “Em mau bỏ túi thịt thỏ này vào trong túi đi, chị chỉ có một túi này thôi. Nếu người khác thấy muốn lấy, chị đào không ra nữa.”

Lúc này, có người ở bên cạnh nghe thấy buồn cười, tùy ý trêu chọc: “Ai lại đi cướp một túi thịt thỏ của hai cô gái các em?”

Hai cô gái quay lại khi nghe thấy âm thanh đó.

Trịnh Tây Dã vừa ra khỏi doanh trại sau khi liên lạc với đoàn trưởng của tiểu đoàn phòng thủ biên giới. Vẻ mặt lười biếng, anh niết hai quả cà chua đỏ tươi trong mỗi hai bàn tay to của mình, đi đến trước mặt Hứa Phương Phỉ và Ương Lạp đang đứng yên, đưa hai quả trên tay trái cho họ.

Hai cô gái cầm lấy quả cà chua.

Hứa Phương Phỉ cầm quả cà chua, nhìn xuống, không có hành động tiếp theo. Ương Lạp không hề ngại ngùng, lầm bầm vài câu bằng tiếng Tây Tạng với Trịnh Tây Dã, tự nhiên mở miệng, bắt đầu ăn từng miếng từng miếng.

Trịnh Tây Dã nhướng mày, nói với Hứa Phương Phỉ: “Hơn hai tháng không thấy rau quả tươi, em ăn đi, bổ sung chút vitamin. Những loại trái cây này anh đều rửa sạch rồi.”

Ương Lạp ở một bên phụ hoạ: “Đúng vậy, chị mau ăn đi. Đây là quả vàng đấy.”

Hứa Phương Phỉ cũng cắn một miếng cà chua.

Ương Lạp ăn cà chua và im lặng một lúc, không biết vì sao ánh sáng trong mắt cô ấy đột nhiên mờ đi.

Hứa Phương Phỉ nhạy bén nhận ra, nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy Ương Lạp?”

Ương Lạp nhìn cô, ngập ngừng thở dài, u sầu nói: “Đồng chí quân giải phóng, bố mẹ em nói em còn nhỏ, không cần đi hành hương với họ, mỗi lần họ đi xa, em sẽ ở nhà với A Ất, A Ất sẽ chăm sóc em.”

Hứa Phương Phỉ: “A Ất là ý gì?”

Trịnh Tây Dã giải thích: “A Ất là một xưng hô trong tiếng Tây Tạng, có nghĩa là bà.”

“Ồ.” Hứa Phương Phỉ hiểu ra, lại nhìn về phía Ương Lạp, “Sau đó thì sao?”

Đôi vai nhỏ nhắn của Ương Lạp sụp xuống, cô ấy đưa tay nắm lấy bím tóc của mình, vẻ mặt thất thần: “Năm nay em muốn đi hành hương, là bởi vì A Ất bị ốm. Tháng trước A Ất đã nôn ra máu, bố mẹ em đã đưa bà ấy đến bệnh viện ở huyện Thanh Lam gần đó.”

Nghe vậy, lòng Hứa Phương Phỉ đột nhiên thắt lại, không trả lời.

Ương Lạp cụp mắt xuống, giọng nói của cô ấy ngày càng nhẹ nhàng hơn: “Em nhớ A Ất nhiều lắm. Điều ước mà em muốn thực hiện với các vị thần là A Ất sẽ khoẻ mạnh, ở bên em thêm nhiều năm nữa.”

Hứa Phương Phỉ im lặng vài giây, giơ tay kéo cánh tay Ương Lạp, động viên nói: “Điều ước của em nhất định sẽ thành hiện thực.”

“Thật sao?” Ương Lạp ngước mắt nhìn cô, trong mắt lại hiện lên một tia hi vọng, “Chị cũng cho rằng ông trời sẽ giúp em thực hiện tâm nguyện sao?”

Hứa Phương Phỉ kiên định gật đầu, “Ừ.”

Thấy cô gái còn có chút bất an, Hứa Phương Phỉ quay đầu lại nháy mắt với người đàn ông cao lớn bên cạnh.

Trịnh Tây Dã đang từ từ gặm cà chua ở đầu bên kia, mới gặm được nửa chừng, anh sững người khi nhận được tín hiệu ánh mắt này, vì vậy chỉ còn cách nghiêm túc nhìn, trầm giọng nói: “Phải đó, Ương Lạp, đồng chí Hứa Phương Phỉ nói đúng, điều ước của em nhất định sẽ thành hiện thực.”

Ương Lạp mím môi, ánh mắt đảo qua giữa người đàn ông và cô gái xinh đẹp: “Hai người thật sự không gạt em chứ?”

“Đương nhiên.”

Khi Hứa Phương Phỉ nói, cô ưỡn ngực và vỗ ngực: “Tụi chị là Quân đội Giải phóng Nhân dân, không bao giờ nói dối người dân.”

Lúc này Ương Lạp mới cảm thấy nhẹ nhõm, lại ngẩng khuôn mặt tươi cười lên: “Đúng vậy, mẹ em nói quân giải phóng nhân dân và người dân bọn em thân như người một nhà, em tin mọi người!”

Vừa dứt lời, Ương Lạp nhìn lướt qua Hứa Phương Phỉ, nhìn về phía khu ký túc xá doanh trại sau lưng Hứa Phương Phỉ. Không biết đã nhìn thấy cái gì, đôi mắt của cô gái Tây Tạng đột nhiên sáng lên, cô ấy nói: “Anh ấy sắp ra rồi. Tạm biệt hai đồng chí Quân Giải phóng Nhân dân. Em đi trước.”. Truyện Võng Du

Sau đó, cô gái nở nụ cười chạy lon ton.

Hứa Phương Phỉ quay đầu lại nhìn, thấy đó là Cố Học Siêu.

Cô gái Tây Tạng tinh nghịch chạy về phía người lính biên phòng trẻ tuổi, hai người gặp nhau và bắt đầu nói chuyện.

Hứa Phương Phỉ ở cách xa không nghe được nội dung đối thoại giữa hai người, cô cũng không tò mò, cong môi nhìn đi chỗ khác.

Trịnh Tây Dã cắn một miếng hoa quả, nhìn Ương Lạp và Cố Học Siêu từ xa, trầm giọng nói: “Vừa rồi anh nghe can sự Diêu nói bà của Ương Lạp hình như đang mắc bệnh ung thư thực quản, giữa giai đoạn cuối rồi.”

“…” Sắc mặt Hứa Phương Phỉ hơi thay đổi, một cái nút thắt lại giữa hai lông mày của cô.

Tham Khảo Thêm:  Chương 39

Trịnh Tây Dã nghiêng người nhìn cô, ánh mắt và giọng điệu rất bình tĩnh: “Bé con, em thực sự nghĩ rằng nếu gia đình Ương Lạp từ đây quỳ lạy đến Lhasa, bệnh của bà cô ấy sẽ được chữa khỏi sao?”

Hứa Phương Phỉ mím môi trả lời: “Mặc kệ kết quả như thế nào, ít nhất làm như vậy có thể cho bọn họ hy vọng. Đối với những người lâm vào cảnh tuyệt vọng mà nói, hy vọng chính là tất cả động lực để sống. Hơn nữa.”

Cô dừng lại, sau đó quay đầu nhìn anh: “Nếu như có kỳ tích thì sao.”

Trịnh Tây Dã không có biểu cảm nào trên khuôn mặt, đôi mắt đen của anh lạnh lùng, không tỏ ý kiến.

Hứa Phương Phỉ thở dài: “Đồng chí Trịnh Tây Dã, em đột nhiên phát hiện ra thế giới quan của anh dường như tương đối tiêu cực.”

Trịnh Tây Dã sửa cho cô: “Đây không phải là tiêu cực, mà là sự tỉnh táo.”

Trịnh Tây Dã lại nói: “Như em đã nói, trong một tình huống tuyệt vọng, hy vọng là động lực duy nhất để sống. Nếu không phải là một tình huống tuyệt vọng, nếu còn có một chút biện pháp, ai sẽ giao tâm nguyện của mình cho cái gọi là thần thánh để thực hiện?”

Hứa Phương Phỉ không nói nên lời, ngừng tranh luận với anh về chủ đề trừu tượng này.

Cô cắn một miếng cà chua lớn, phồng má nhai, vừa nhai vừa chuyển chủ đề, nói: “Vừa rồi sao Ương Lạp lại nói rằng cà chua là vàng ạ?”

Trịnh Tây Dã trả lời: “Cà chua rất dễ bảo quản và dễ ăn. Nếu núi bị tuyết dày che khuất, thứ này là lương thực quan trọng nhất trong trăm dặm. Nó còn quý hơn cả vàng và kim cương.”

Hứa Phương Phỉ hiểu ra, gật đầu.

Lúc này, An Tắc và Trương Phong đều đã ra khỏi doanh trại, giống như Trịnh Tây Dã, mọi người đều đang ăn một quả cà chua trên tay.

Một nhóm đồng chí quân giải phóng nhân dân trong quân phục, vì đã lâu không ăn rau củ quả nên nhìn thấy cà chua thì mắt sáng lên, quây quần ăn uống vui vẻ, cảnh tượng này thật sự là năm phần chua xót năm phần buồn cười.

Hứa Phương Phỉ không khỏi cười lắc đầu.

Lúc này, Hướng Mạnh trong sân gọi: “Anh Dã, gần đến giờ rồi! Phải đi thôi!”

Trịnh Tây Dã trả lời.

Mọi người hai ba miếng liền ăn xong cà chua, sải bước về phía mấy chiếc xe quân sự đậu cạnh nhau.

Khi chiếc xe lái ra khỏi cổng trại biên giới, Hứa Phương Phỉ nhìn lại.

Thời tiết hôm nay sáng sủa, cao nguyên tuyết rơi và bầu trời trong xanh, rất giống ngày đầu tiên cô đến Thanh Hải. Trong dãy núi phía xa, mơ hồ có thể nhìn thấy hai bóng người, trên nền Côn Luân hùng vĩ, bọn họ nhỏ bé như hai con kiến, hai đốm đen, hai hạt bụi.

Hứa Phương Phỉ biết, đó là các chiến sĩ biên phòng đang trên đường tuần tra không biết bao nhiêu lần.

Sĩ quan Diêu Đại Thành và doanh trưởng của tiểu đoàn phòng thủ biên giới đứng trước cổng doanh trại, đồng thời hành lễ chào theo kiểu quân đội, nhìn theo họ đi.

Cố Học Siêu và Ương Lạp dường như vẫn đang nói chuyện, bóng dáng của họ mơ hồ đến mức khó có thể nhìn rõ.

Hai con linh dương Tây Tạng đi dạo bên đường từ xa, bị thu hút bởi tiếng động cơ ô tô, đứng cảnh giác, vươn cổ và nhìn về phía đoàn xe với đôi mắt trong veo…

Tạm biệt, doanh trại phòng thủ biên giới Côn Luân.

Tạm biệt, linh dương Tây Tạng.

Tạm biệt, cao nguyên Thanh Hải Tây Tạng xinh đẹp.

Đôi mắt Hứa Phương Phỉ xa xăm, cô mỉm cười với ngọn núi tuyết, trong lòng nói lời tạm biệt với vùng đất này.

*

Sau khi kết thúc chuyến công tác, cả nhóm di chuyển qua đêm và ở lại gần sân bay một đêm. Sáng sớm hôm sau, đôi bên phải về đơn vị.

Các thành viên của Lang Nha sẽ quay trở lại Tấn Châu, Sở 17 sẽ quay trở lại Vân Thành.

Hứa Phương Phỉ và Trịnh Tây Dã lại phải đối mặt với chia tay.

Trước khi chia tay, hai người không hề lộ ra bất kỳ cảm xúc gì là miễn cưỡng hay không thể tách rời, thậm chí thời gian ở riêng với nhau quá mười phút cũng không có.

Họ chỉ bắt tay nhau trong sảnh chờ, với tư cách là đội trưởng của lữ đoàn Lang Nha và các thành viên của đội kỹ thuật của Sở 17, bày tỏ sự chúc mừng và cảm ơn lẫn nhau.

Sau vài giờ điều hướng trên không, máy bay đã hạ cánh xuống sân bay Cẩm An, Vân Thành.

Hứa Phương Phỉ, người đã đích thân trải qua tình hình thực tế của việc phòng thủ biên giới Thanh Hải Tây Tạng, quay trở lại vị trí kỹ thuật của mình ở hậu phương.

Cuộc sống trở về như trước.

Thực ra, nói trở về như trước cũng không hoàn toàn đúng.

Năm nay giao thừa là giữa tháng Hai, chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là đến kỳ nghỉ Tết Âm lịch, hương vị đậm đà của ngày Tết đã tràn ngập khắp phố phường Vân Thành. Khắp nơi đều có biển “Mua hàng Tết, mua giá đáy”, hai bên đường cũng được treo đèn lồ ng đỏ rực.

Các nhân viên văn phòng bận rộn cả năm đang háo hức mong được về nhà và bước vào chế độ nghỉ ngơi thống nhất cả nước.

Các đồng chí Quân Giải phóng Nhân dân trong Sở 17 vẫn đang làm việc chăm chỉ, nhưng khi không làm việc, họ cũng đang tính toán xem sẽ nghỉ đông như thế nào.

Vào tuần thứ hai sau khi trở lại Vân Thành, vào một buổi tối thứ Tư bình thường, Hứa Phương Phỉ gọi video cho Kiều Tuệ Lan như thường lệ.

Một vài tiếng tút, điện thoại được kết nối.

Khuôn mặt của người mẹ xuất hiện trong video, Hứa Phương Phỉ cười tươi, nói: “Mẹ, mẹ ăn cơm chưa?”

Kiều Tuệ Lan cười vài tiếng, giả vờ tức giận: “Đã gần chín giờ, đương nhiên là ăn rồi. Đứa nhỏ này, lời thăm hỏi của con cũng thật qua loa.”

Hứa Phương Phỉ làm nũng với mẹ cô một lúc, sau đó hỏi: “Tiểu Huyên đâu ạ? Đang làm bài tập sao mẹ?”

“Chắc đã làm xong rồi, mẹ mới ký cho con bé xong.” Kiều Tuệ Lan trả lời, sau đó bà nhìn về phía phòng ngủ và gọi, “Tiểu Huyên! Ra ngoài đi! Chị của con muốn nói chuyện với con này!”

Không lâu sau, bóng dáng thấp bé của cô bé xuất hiện.

Tiểu Huyên ngồi bên cạnh Kiều Tuệ Lan, vẫy bàn tay nhỏ bé của cô bé về phía máy ảnh phía trước, gọi: “Chị Phỉ Phỉ.”

Hứa Phương Phỉ là người tinh ý và chu đáo, nhanh chóng nhận ra mặt mày thần sắc của cô bé có gì đó không ổn. Cô nghi hoặc chớp chớp mắt, hỏi: “Sao vậy Tiểu Huyên, hôm nay tâm trạng của em không tốt sao?”

Tiểu Huyên lắc đầu, trả lời: “Tâm trạng em không có không tốt.”

Hứa Phương Phỉ cau mày: “Vậy sao em trông buồn thế?”

Tiểu Huyên bị mắc kẹt hai giây, cuối cùng cố gắng mỉm cười với máy ảnh, nói ngọt ngào: “Chị Phỉ Phỉ, chị đừng lo lắng, em không sao. Nguyên nhân chính là do gần đây em có rất nhiều bài tập, không có thời gian chơi nên mới hơi buồn ạ.”

Hứa Phương Phỉ vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, hỏi đi hỏi lại, thấy cô gái nhỏ vẫn không có ý định nói ra sự thật, đành phải từ bỏ, nói: “Được rồi, em mau đi tắm rửa đi, ngủ sớm một chút.”

“Vâng ạ.” Tiểu Huyên hiển nhiên rất quyến luyến, cầm điện thoại một lát, sau đó hỏi: “Chị Phỉ Phỉ, khi nào chị trở về?”

Trong lòng Hứa Phương Phỉ mềm nhũn, thanh âm cũng dịu xuống: “Làm sao, nhớ chị à?”

Tiểu Huyên gật đầu mạnh mẽ: “Rất nhớ, rất nhớ ạ.”

“Tết Nguyên Đán chị sẽ về.” Hứa Phương Phỉ nhẹ giọng an ủi cô bé, “Đến lúc đó chị sẽ mang thật nhiều quà cho Tiểu Huyên, được không?”

“Vâng!”

Sau khi nhận được tin này, đôi mắt to đen láy của Tiểu Huyên cuối cùng cũng sáng lên. Cô bé cười vui vẻ, trả lại điện thoại di động cho Kiều Tuệ Lan, giẫm đôi chân ngắn ngủn của mình, ngoan ngoãn đi vào phòng tắm để tắm.

Tiếng bước chân bên tai nghe xa dần.

Khi Tiểu Huyên đi xa, Hứa Phương Phỉ lập tức hạ giọng xuống một chút, nói: “Mẹ, Tiểu Huyên trông hơi lạ.”

Dù sao Kiều Tuệ Lan cũng đã có tuổi, những người ở độ tuổi năm mươi không còn tỉnh táo như khi còn trẻ. Hơn nữa thường bận rộn với công việc kinh doanh của cửa hàng tiền giấy và cuộc sống hàng ngày của gia đình, cho nên cũng không có nhiều năng lượng để chú ý đến những thay đổi cảm xúc của trẻ em.

Nghe vậy, Kiều Tuệ Lan hơi cau mày lại, khó hiểu nói: “Con nói như vậy, hình như có chút. Hai tháng qua, con bé này vừa trở về liền vào phòng làm bài tập, ít nói cũng ít cười hơn.”

Hứa Phương Phỉ rất lo lắng: “Có phải là bị bắt nạt ở trường không?”

Kiều Tuệ Lan hơi giật mình: “Không thể nào!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 652: 652: Nam Làm Đẹp Cho Ai

Kiều Tuệ Lan sau khi nói xong, bà cũng trở nên cảnh giác, cụp mắt xuống suy nghĩ một lúc rồi nói: “Như vậy đi, ngày mai mẹ sẽ đến trường tìm giáo viên chủ nhiệm của con bé, hỏi cô giáo Diệp xem có chuyện gì.”

“Vâng.” Hứa Phương Phỉ nghiêm túc dặn dò, “Mẹ nhất định phải nhớ đi đó, đừng quên.”

Kiều Tuệ Lan: “Mẹ biết.”

Trò chuyện một lúc.

Kiều Tuệ Lan đột nhiên nhớ đến một vấn đề quan trọng, hỏi: “Đúng rồi Phỉ Phỉ, chuyện lần trước mẹ nói với con, con đã nói với A Dã chưa?”

Hứa Phương Phỉ bối rối: “Chuyện gì mẹ?”

Kiều Tuệ Lan nhắc nhở: “Bố con báo mộng cho mẹ, nói muốn gặp người ta đó.”

“…”

Hứa Phương Phỉ nhớ lại.

Đúng vậy, mẹ cô trước đó đã nói bà muốn cô đưa Trịnh Tây Dã về quê vào dịp Tết Nguyên đán năm nay.

Không xong không xong rồi.

Thời gian trước bận làm việc trên cao nguyên, hoàn toàn quên mất chuyện này.

Hứa Phương Phỉ xấu hổ, lúng túng cười, nói: “Con quên mất.”

“Biết ngay con quên mà.” Kiều Tuệ Lan không trách con gái bảo bối, ngược lại cảm thấy rất đau lòng, “Các con bận rộn công việc, quên cũng không có gì lạ. Vẫn còn hơn 20 ngày nữa mới đến Tết Nguyên đán. Con và A Dã bàn bạc, trả lời cho mẹ trước một tuần là được, nếu cậu ấy muốn đến, mẹ phải chuẩn bị, một phương một tục, không thể lơ là.”

Hứa Phương Phỉ mỉm cười: “Vâng, mẹ. Trịnh Tây Dã mấy ngày nay phải tăng ca, rất bận, cuối tuần con sẽ hỏi anh ấy.”

Kiều Tuệ Lan: “Được, đừng quên nữa đấy.”

“Sẽ không đâu.”

Sau khi cúp video với mẹ, Hứa Phương Phỉ đang chuẩn bị đi tắm, đang chuẩn bị kết nối bộ sạc với điện thoại thì hai tin nhắn WeChat hiện lên.

Hứa Phương Phỉ nhấp vào xem, tên người gửi là “Tống Du”.

Tin nhắn đầu tiên là một liên kết đến trang chủ của triển lãm cá nhân “Năm” của Tống Du, tin nhắn thứ hai là một thư mời điện tử, nội dung cụ thể như sau.

【 Kính gửi cô Hứa Phương Phỉ:

“Năm — Triển lãm tranh sơn dầu của hoạ sĩ Tống Du” dự kiến ​​sẽ tổ chức tiệc khai mạc tại tầng một của phòng triển lãm Vân Trung vào lúc 19:00 tối thứ Bảy, ngày 24 tháng 1. Chúng tôi chân thành mời cô thu xếp công việc bớt chút thời gian tham gia. 】

Hứa Phương Phỉ chớp mắt, nghĩ mình cũng không có việc gì khác để làm vào thứ Bảy, vì vậy trả lời: 【 Được ạ chị Du, cảm ơn chị đã mời em! 】

Tống Du nhanh chóng trả lời: Wow! Vinh dự! Vui vẻ!!!

Tống Du: Cá nhân chị hài lòng với các tác phẩm của mình lần này, tám mươi phần trăm trong số đó là những bức tranh mà chị đã đoạt giải ở Toronto, đây là triển lãm quan trọng nhất trong sự nghiệp sáng tạo của chị. Phỉ Phỉ, em có thể đến, chị thật sự rất vui!

Tống Du: Chờ em nhé 【 bắn tim jpg 】

Hứa Phương Phỉ: Vâng vâng! Chúc triển lãm thành công tốt đẹp ạ!

Tống Du: Ha ha, cảm ơn em!

*

Hứa Phương Phỉ biết mặc dù việc xây dựng mười hai trạm gốc Côn Luân đã hoàn thành nhưng các dữ liệu giám sát liên quan vẫn đang được xác minh và tổng hợp, Trịnh Tây Dã vẫn luôn bận rộn với vấn đề này trong thời gian anh trở lại Tấn Châu.

Hứa Phương Phỉ hiểu rất rõ.

Vì vậy, trong khoảng thời gian này, cô ngoan ngoãn chờ anh liên lạc với mình.

Đôi khi, khi Trịnh Tây Dã trở về ký túc xá sớm, anh sẽ gọi điện cho Hứa Phương Phỉ, trò chuyện đơn giản, chúc nhau ngủ ngon. Đôi khi làm việc thêm giờ đến tận sáng sớm, anh sẽ gửi cho cô một tin nhắn WeChat, sợ làm phiền cô đang nghỉ ngơi.

Nhanh chóng chuyển tiếp đến thứ Bảy.

Khi Hứa Phương Phỉ thức dậy vào sáng sớm, điều đầu tiên cô làm là cầm điện thoại lên để xem có tin nhắn nào chưa đọc không.

Mới nhìn, có một con số “1” nhỏ màu đỏ trên biểu tượng WeChat.

Mắt cô lập tức sáng lên, có chút hưng phấn di chuyển ngón tay, mở APP ra.

Người gửi là hình đại diện bầu trời xanh trong hộp thoại trên cùng.

Trịnh Tây Dã: Bé con, ban quản lý tài sản phía căn hộ gia đình ở Thành Nam bên kia gọi cho anh, nói họ đã nhận được khiếu nại từ những người hàng xóm ở tầng dưới, có nước rò rỉ trong phòng tắm phụ của nhà chúng ta. Dạo này anh bận quá không về được, nếu buổi sáng em rảnh, có tiện qua xem một chút không?

“…” Ngọn lửa nhỏ trong mắt Hứa Phương Phỉ thổi hai lần rồi tắt lịm.

Cô hụt hẫng phồng má, gõ chữ trả lời: Vậy anh còn bận đến khi nào? Tết Nguyên Đán sắp đến rồi, trước năm mới anh có thể về Vân Thành được không?

Trịnh Tây Dã trả lời vài giây: Không nói rõ được.

Hứa Phương Phỉ: QAQ

Trịnh Tây Dã: QAQ

Hứa Phương Phỉ:….

Hứa Phương Phỉ: Em biết rồi, lát nữa em qua xem 【 trái tim 】【 ôm một cái 】

Trịnh Tây Dã: Bên bất động sản thúc giục phải nhanh, càng sớm càng tốt 【 hôn hôn 】

Hứa Phương Phỉ: Vâng!

Đặt điện thoại xuống khóa màn hình, Hứa Phương Phỉ vỗ má điều chỉnh tâm trạng, cô nắm chặt tay tự động viên, cổ vũ bản thân, đứng dậy vệ sinh cá nhân, thay quần áo, đi siêu thị nhỏ mua bánh bông lan và sữa, sau đó dưới chân như có gió, vừa ăn sáng cô vừa vội vã chạy tới sân gia đình ở phía Nam thành phố.

Thở hổn hển không ngừng đẩy nhanh tốc độ.

Khi đến ga tàu điện ngầm gần sân gia đình, Hứa Phương Phỉ đã trả lời tin nhắn cuối cùng của Trịnh Tây Dã chưa đầy một giờ.

Hứa Phương Phỉ ném hộp sữa rỗng và túi đóng gói bánh vào thùng rác, bước ra khỏi ga tàu điện ngầm, đến cổng sân gia đình.

Chú gác cổng vẫn khuôn mặt vui vẻ và tốt bụng đó, gọi: “Tiểu Hứa đến rồi à.”

“Vâng.” Hứa Phương Phỉ lễ phép cười hỏi: “Chú, nhà số 1502 tầng 6 bị rò rỉ nước sao ạ?”

Người chú gác cổng hơi hoang mang khi nghe như vậy: “Rỉ nước? Không có nghe nói.”

“… Ồ. Vậy cháu tự đi lên xem thử.”

Vẫy tay tạm biệt với chú bảo vệ thân thiện, Hứa Phương Phỉ gãi đầu, mê mang bước vào cửa chung cư, mê mang bước vào thang máy, mê mang rút chìa khóa, mở cửa bước vào nhà.

Cô thay giày, thuận tay đóng chặt cửa lại, sau đó lao thẳng vào phòng tắm phụ.

Đẩy cửa vào nhìn chăm chú, thấy sàn nhà tắm sạch sẽ, khu vực ống thoát nước cũng gọn gàng ngăn nắp. Chưa kể đến rò rỉ nước, thậm chí không có một vết nước nào.

Hả?

Hứa Phương Phỉ thậm chí còn bối rối hơn, nghĩ thầm: Chẳng lẽ ban quản lý tài sản đã gọi nhầm, nhớ nhầm các khiếu nại về rò rỉ nước của các phòng khác sang thành phòng này?

Hứa Phương Phỉ suy nghĩ, mím môi, lấy điện thoại di động từ chiếc túi nhỏ của mình ra, chuẩn bị gọi lại cho Trịnh Tây Dã.

Tuy nhiên, ngay lúc cô gái chạm ngón tay vào màn hình, không hề báo trước, một cánh tay từ phía sau, mảnh khảnh mà hữu lực, trực tiếp ôm lấy eo thon của cô từ sau ra trước, túm lấy cô.

“…” Hứa Phương Phỉ không ngờ tới, cô bị đánh lén bất ngờ sợ tới mức muốn kêu lên.

Nhưng cô không có cơ hội để gây ra bất kỳ tiếng động nào.

Hơi thở trong trẻo quen thuộc đ è xuống dồn dập, nuốt lấy môi và lưỡi cô.

Hứa Phương Phỉ sững sờ và kinh ngạc, đôi mắt cô mở to, một phiên bản phóng đại của khuôn mặt cô phản chiếu trong đôi đồng tử đen láy sáng ngời, đôi lông mày khí khái, đôi mắt hoa đào hẹp và ph óng đãng, và ánh mắt nghiền ngẫm cười như không cười mang tính biểu tượng.

Trong phút chốc, ngạc nhiên thay sợ hãi, cô gái nhỏ mỉm cười hạnh phúc, vòng tay ôm cổ người đàn ông, sung sướng như gấu túi con tìm được mẹ.

Trong mắt Trịnh Tây Dã tràn ra ý cười, anh dùng bàn tay to ôm chặt lấy cô, lui trở về phòng ngủ, đặt cô ở trên bàn, cúi người hôn thật sâu lên môi cô.

Qua một hồi lâu.

Hứa Phương Phỉ đỏ mặt, mơ hồ quay đầu đi, hiếm có một chút thời gian hỏi: “Anh trở về lúc nào?”

Trịnh Tây Dã áp trán vào trán cô, sống mũi áp vào chóp mũi, nói: “Sáng sớm máy bay đã đáp.”

Hứa Phương Phỉ kinh ngạc: “Vậy anh còn gửi WeChat nói nhà anh dột, bảo em đến xem.”

Khóe miệng Trịnh Tây Dã cong lên: “Bằng không sao có thể lừa em tới đây.”

“…” Hứa Phương Phỉ không nói nên lời, hai tay ôm cổ anh, làm bộ muốn nhéo anh, “Trên đời sao lại có loại khốn nạn quỷ đáng ghét như anh chứ.”

Trịnh Tây Dã hôn lên trán cô: “Ừm, anh khốn nạn, anh là quỷ đáng ghét.”

Hứa Phương Phỉ nắm lấy mặt anh, thấp giọng uy hiếp: “Lần sau còn trêu chọc em như vậy, em sẽ giận anh.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 47-48: Chương 47:

Trịnh Tây Dã: “Được được được.”

Trịnh Tây Dã: “Mắng thoải mái chưa?”

Hứa Phương Phỉ hừ một tiếng, ôm chặt lấy anh, lẩm bẩm đáp lại: “Miễn cưỡng thoải mái, anh hỏi cái này làm gì?”

“Thoải mái rồi chúng ta tiếp tục.”

Giọng nói của Trịnh Tây Dã rất dịu dàng, nhưng hơi khàn, nghe rất gợi cảm, nhưng cũng lộ ra cảm giác dục cầu bất mãn mãnh liệt: “Mấy tháng, mỗi ngày nhìn em chuyển động trước mặt anh, không thể hôn không thể sờ không thể ôm, giờ sờ cũng không thể sờ thêm một chút, nghẹn đến mức anh muốn phát điên.”

Hứa Phương Phỉ: “…”

Hứa Phương Phỉ mặt đỏ như cà chua chín, ngượng ngùng nói: “Làm gì có ai như anh. Mỗi lần gặp mặt, đều nghĩ tới… Cái đó.”

Trịnh Tây Dã nhéo cằm của cô: “Em là vợ của anh, anh gặp em không nghĩ tới cái đó, vậy nên gặp ai nghĩ tới đây?”

Hứa Phương Phỉ bị anh làm cho nghẹn họng, thật lâu không tìm được lời nào để nói, xấu hổ đến mức muốn đào một cái lỗ mà chui vào.

Trịnh Tây Dã không hề phóng đại chút nào.

Kể từ lần cuối cùng chia tay ở Tấn Châu, Trịnh Tây Dã đã đến Thanh Hải, cho đến bây giờ, anh chỉ hôn bé con này một lần trong khách sạn nhỏ ở Mộc Thạch Mương.

Trịnh Tây Dã hôn lên má và một bên cổ của cô, thì thầm: “Trước đó ở trên cao nguyên, anh quan tâm hành động của trạm căn cứ, dồn tất cả tập trung vào đó, không đặc biệt khó chịu.”

Hứa Phương Phỉ bị nụ hôn của anh làm nhột, rụt cổ muốn trốn, đầu ngón tay đều biến thành hồng nhạt.

Trịnh Tây Dã cắn vành tai cô, nghiến răng, nói với giọng điệu gần như đau khổ: “Nhưng trong hai tuần kể từ khi trở lại, chỉ còn lại kiểm tra dữ liệu cuối cùng và báo cáo. Ngay khi anh buông lỏng tinh thần nghỉ ngơi, tất cả những gì anh có thể nghĩ đều là em.”

“A Dã…” Mặt Hứa Phương Phỉ nóng lên, bên tai nóng lên, cả người cũng nóng lên, nức nở kháng nghị, “Tai em hơi đau.”

“Anh muốn ôm em thật chặt, muốn cuồng nhiệt hôn em.” Đôi môi của Trịnh Tây Dã rời khỏi tai cô, chậm rãi chạm đến môi cô, “Muốn cùng em ngày đêm l@m tình.”

Hứa Phương Phỉ xấu hổ đến mức không dám nghe anh nói, cô vừa đẩy vừa né, vung tay một cái, không cẩn thận cuốn chiếc ba lô trên bàn xuống đất.

Chiếc túi không được kéo khóa.

Ngay lập tức, có một tiếng cạch, rất nhiều hộp nhỏ bị văng ra khỏi túi, nằm rải rác trên sàn nhà.

Hứa Phương Phỉ vô thức nhìn xuống, sau đó đầu cô ong ong, chỉ còn lại khoảng trống.

Những chiếc hộp nhỏ màu đen này quen thuộc đến mức cô nhận ra chúng ngay lập tức.

Đó là những chiếc bao cao su “cực lớn” được Trịnh Tây Dã mua khi đi công tác ở Hề Hải… thưa quý vị!

Hứa Phương Phỉ: “…”

Hứa Phương Phỉ lo lắng đến tim run lên, quay đầu lại. Cách đó không xa, thấy người đàn ông đang nhìn thẳng vào cô với đôi mắt u ám, đôi mắt đen thăm thẳm không đáy.

Hứa Phương Phỉ đỏ mặt, tim đập loạn nhịp, cố gắng thẳng đầu lưỡi nhưng giọng vẫn lắp bắp. Cô lắp bắp hỏi: “Huấn luyện viên… Anh, đã quyết định, là hôm nay sao?”

“Ừm.”

Trịnh Tây Dã nhẹ nhàng hôn lên cằm cô, dịu dàng nói: “Bé con, chúng ta đã làm đủ công việc chuẩn bị trước, em hẳn là có thể thích ứng với anh rồi.”

Hứa Phương Phỉ trong nháy mắt sắp bị hấp, rối rắm một hồi, giơ tay che hai má, giữa kẽ ngón tay nghẹn ngào một câu: “Được, hôm nay thì hôm nay.”

Nói đến đây, cô vẫn còn có chút hoảng hốt, tách hai ngón tay ra, lộ ra một đôi mắt to đen láy, “Nhưng mà, em có một yêu cầu nhỏ.”

Trịnh Tây Dã khẽ mỉm cười: “Em nói đi.”

“Em muốn…” Hứa Phương Phỉ khẽ cắn môi, thăm dò nói: “Uống chút rượu.”

Trịnh Tây Dã hơi nhướng mày: “Tại sao?”

Hứa Phương Phỉ giống như một con mèo, vùi đầu thật sâu vào cổ chủ nhân, nhẹ cọ nũng nịu, nhỏ giọng nói: “Đúng lúc hôm nay là thứ Bảy, không bị lệnh cấm hạn chế rượu, uống xong em sẽ không còn… khẩn trương như vậy nữa.”

“Được.”

Trịnh Tây Dã nhớ tới bộ dáng say rượu của cô gái nhỏ, trên môi hiện lên một nụ cười, cúi đầu hôn lên môi cô, nhẹ giọng nói: “Lát nữa anh xuống lầu mua rượu.”

Đúng lúc này, điện thoại bên cạnh đột nhiên vang lên.

Hứa Phương Phỉ chộp lấy điện thoại của cô và nhìn, phát hiện là một lời nhắc lịch mà cô đã thiết lập trước đó, viết: Lúc 19:00 thứ bảy, ngày 24 tháng 1, triển lãm tranh của Tống Du.

Hứa Phương Phỉ:!

Hứa Phương Phỉ vỗ trán, buột miệng nói: “May mà đã đặt đồng hồ báo thức, nếu không em đã quên mất.”

Trịnh Tây Dã hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“À.” Hứa Phương Phỉ cười đáp: “Tối nay chị Tống Du có buổi khai mạc triển lãm nghệ thuật nên mời em đến dự.”

Trịnh Tây Dã cau mày: “Tiệc tối? Mấy giờ?”

Hứa Phương Phỉ: “Trên thư mời viết bảy giờ tối.”

Trịnh Tây Dã cụp mắt xuống, vẻ mặt không cảm xúc ước lượng thời gian, sau đó nói: “Gọi lại cho Tống Du, nói với cô ấy tối nay em có việc khác, không thể đến.”

Hứa Phương Phỉ sửng sốt, nói: “Nhưng tối em không có việc khác.”

Trịnh Tây Dã bình tĩnh phản bác lại: “Sao em không có.”

Trịnh Tây Dã càng thêm bình tĩnh nói: “Em phải ngủ với anh.”

Hứa Phương Phỉ: “.”

Hứa Phương Phỉ đỏ mặt, choáng váng. Cô xấu hổ do dự: “Anh, không phải anh nói lát nữa làm cái kia sao, triển lãm nghệ thuật là buổi tối, còn lâu mà, sẽ không ảnh hưởng nhau.”

Trịnh Tây Dã: “Không để em đi, có hai lý do cụ thể.”

Hứa Phương Phỉ: “Hai lý do gì?”

Vẻ mặt của Trịnh Tây Dã cực kỳ nghiêm túc: “Thứ nhất, kế hoạch ban đầu của anh là ở cùng với em hai ngày cuối tuần, làm một ngày rưỡi, để em nghỉ ngơi gần như cả ngày. Chỉ có như vậy, em mới có thể trở về làm việc bình thường vào thứ Hai.”

Hứa Phương Phỉ: “…?”

Trịnh Tây Dã: “Thứ hai, cho dù anh có nhịn một chút, chỉ yêu em cho đến chiều nay. Em cảm thấy buổi tối mình có thể bình thường xuống giường, còn có thể đi dự tiệc tối không?”

Hứa Phương Phỉ: “…??”

Trịnh Tây Dã nhẹ nhàng bổ sung: “Bé con, em thực sự có thể nói ra bốn từ không ảnh hưởng nhau. Có phải em có hiểu lầm gì về năng lực người đàn ông của em không?”

Hứa Phương Phỉ: “…???”

“… Khụ khụ khụ.”

Hứa Phương Phỉ nghẹn ngào, đỏ mặt nói: “Hai ngày cái đầu anh, anh là ma quỷ gì vậy.”

Trịnh Tây Dã không quan tâm đ ến lời mắng mỏ của cô, đưa điện thoại cho cô, nhẹ nhàng nói: “Mau lên, không nói nữa.”

Mặt Hứa Phương Phỉ nhăn thành búi, xấu hổ đến mức từ bảy lỗ muốn phun ra khói, tức giận cãi lại: “Em đã hứa với người ta rồi, sao có thể vì loại chuyện này mà cho người ta leo cây!”

Trịnh Tây Dã rũ mi nhìn cô, kiên nhẫn nói: “Vậy em nói phải làm sao đây?”

Cô gái nhỏ cầm di động nghĩ nghĩ, nhất thời hai mắt sáng lên, ngượng ngùng đưa ra đề nghị: “Hay là, anh cùng em tham gia tiệc khai mạc, buổi tối trở về lại làm… cái kia.”

Lời vừa dứt, Trịnh Tây Dã khẽ cau mày, bắt đầu suy nghĩ.

Có trời mới biết anh đã chờ đợi món ngon đ ĩa ngọc lâu như vậy, nếu như chịu đựng một phút một giây, đối với Trịnh Tây Dã đều là cực hình.

Bữa tiệc tối lúc bảy giờ tối, bắt đầu đến khi kết thúc, ít nhất mất hơn một tiếng.

Trở về cũng gần nửa đêm.

Rút ngắn thời gian nghiêm trọng anh dành cho bữa ăn thịnh soạn.

Thành thật mà nói, Trịnh Tây Dã thực sự không muốn đồng ý với đề nghị của bé con này, hoàn toàn không. Nhưng ngay lúc này, bé con tha thiết nắm lấy tay áo anh bằng đôi tay nhỏ bé của mình, lại bắt đầu tha thiết làm nũng.

Cô gái nhỏ xinh xắn, đôi mắt nai tơ phủ sương mù, ướt át mà háo hức nhìn anh: “Tạm thời cho leo cây thật sự không nên. Huấn luyện viên, anh có thể đi với em. Hơn nữa chị Tống vốn là bạn từ nhỏ của anh, đã giúp chú Trịnh nhiều như vậy. Coi như cổ động cho chị ấy, được không anh?”

Trịnh Tây Dã: “.”

Tích tắc, tích tắc, căn phòng im lặng hai giây.

Ở giây thứ ba, Trịnh Tây Dã cuối cùng đã bị đánh bại.

Anh nói: “Được. Anh sẽ đi với em.”

Hứa Phương Phỉ lộ ra vẻ vui mừng, đồng thời trong lòng âm thầm thở ra một hơi, vỗ vỗ tay, cười nói: “Được!”

Bất đắc dĩ, Trịnh Tây Dã khẽ chửi một tiếng, ôm lấy bữa tiệc nhỏ của mình, vùi đầu hôn thật mạnh, lẩm bẩm: “Hôm nay ông đây nhất định ăn em, xem em có trốn được lên trời không.”

*****

Editor: Sói tới rồi!!!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.