Nụ Hôn Cháy Bỏng

Chương 91: C91: Ngoại truyện



Edit+beta: LQNN203

Sau sự cố chiếc váy đen, Trịnh Tây Dã tiếp tục chuẩn bị cho hôn lễ với bảo bối của mình.

Trịnh Tây Dã từ nhỏ đã tỉ mỉ, xem xét vấn đề một cách chu đáo và toàn diện, mọi việc đều tự mình làm, lo liệu mọi việc. Vì vậy, cô dâu Hứa Phương Phỉ tốn rất ít công sức cho đám cưới vốn được cho là khiến các cô gái vô cùng đau đầu.

Vào đầu tháng Mười, sau khi chụp ảnh cưới, Vân Kỳ, người sáng lập “Chuyện Của Mây”, đã hết lời khen ngợi Hứa Phương Phỉ và Trịnh Tây Dã, thậm chí còn khen ngợi cặp đôi vì đường nét khuôn mặt thanh tú, khuôn mặt ăn ảnh tự nhiên và cảm giác máy ảnh xuất sắc, thật đáng tiếc nếu không được ra mắt với tư cách nghệ sĩ.

Hai người lịch sự cười cảm ơn, sau đó hẹn nhau đến studio lấy hình.

Vào tuần thứ hai sau khi chụp ảnh cưới, Trịnh Tây Dã trở lại Tấn Châu để thực hiện nhiệm vụ.

Hứa Phương Phỉ tiếp tục ở lại Sở 17 để biên dịch mã và nghiên cứu kỹ dự án mà cô đang thực hiện.

Vào buổi trưa ngày thứ Tư, Hứa Phương Phỉ vừa trở về ký túc xá để nghỉ ngơi sau khi dùng bữa tại nhà ăn của đơn vị làm việc, một cuộc điện thoại gọi đến.

Người gọi là Dương Lộ.

Dương Lộ theo học chuyên ngành biên tập và đạo diễn tại trường Đại học. Sau khi tốt nghiệp tại Singapore và trở về Trung Quốc, cô ấy gia nhập một công ty truyền thông mới ở Bắc Kinh với vai trò biên tập viên. Tuần tới Dương Lộ sẽ về quê nghỉ phép hàng năm, tiện đường bay đến Vân Thành chơi một chuyến, vì vậy đã hẹn Hứa Phương Phỉ đi ăn tối vào tối thứ Sáu.

Hứa Phương Phỉ sẵn sàng đồng ý.

Tối thứ Sáu, hai cô gái gặp nhau tại một nhà hàng tây ở trung tâm thành phố.

Đã vài tháng không gặp, nhưng Dương Lộ vẫn như vậy, mặc đồ thời trang hàng hiệu và trang điểm tinh tế, điều này hoàn toàn phù hợp với tưởng tượng của công chúng về “cổ cồn trắng* Bắc Kinh”. Ngược lại, Hứa Phương Phỉ với chiếc áo khoác màu be và đôi bốt da màu đen, đơn giản mà thanh lịch

*Cổ cồn trắng là những người làm ở môi trường văn phòng bàn giấy, với trang phục đi làm quen thuộc là áo trắng cổ cồn.

Giữa bạn bè với nhau nói chuyện thẳng thắn, không cần vòng vo. Nhìn thấy Hứa Phương Phỉ, Dương Lộ thở dài nói: “Người ta nói nguồn dinh dưỡng tốt nhất cho phụ nữ là đàn ông, xem ra điều này là đúng. Đồng chí Tiểu Hứa, từ khi đồng chí trở thành vợ chồng hợp pháp với huấn luyện viên của mình, da dẻ như được tắm táp càng tươi trẻ hơn.”

Dương Lộ thích đọc tiểu thuyết, khi cô nàng làm việc ở công ty, không phải dạo chơi trên Tấn Giang* thì cũng là o18*, quy mô các cuộc trò chuyện của cô nàng lớn đến mức đáng kinh ngạc.

*Các trang mạng tiểu thuyết lớn của Trung Quốc.

Hứa Phương Phỉ nghe thấy âm điệu trong lời nói của bạn mình, khuôn mặt cô hơi nóng, cô ho khan, cầm cốc nước lên uống nước làm vật che.

Trên thực tế, Dương Lộ thực sự có đôi mắt sắc bén.

Tóm lại, cuộc sống hôn nhân của Hứa Phương Phỉ và Trịnh Tây Dã rất đơn giản và thô bạo.

Người đàn ông của cô thể chất không thể nói nên lời, năng lượng của anh là vô tận, kết quả là khi họ ở riêng với nhau, cuộc sống hàng ngày của họ hoặc là hôn, ôm, sờ sờ làm làm, hoặc là đánh nhau trên giường.

Hứa Phương Phỉ vẫn luôn vui vẻ.

Bản thân đã chiến đấu cật lực trong quân đội được vài năm, các cuộc đánh giá thể chất hàng năm đều đạt tiêu chuẩn, không phải là một người phụ nữ yếu đuối trói gà không chặt. Nếu không, với yêu cầu của Trịnh Tây Dã, cho cô thêm chín mạng nữa sẽ không thể chịu được sự tra tấn của anh.

Sợ Dương Lộ sẽ lại phun ra mấy lời hổ sói, sau khi uống nước xong, Hứa Phương Phỉ quyết định chủ động thay đổi chủ đề.

Cô hắng giọng hỏi: “Cậu và Hứa Tĩnh thế nào rồi?”

Dương Lộ nhún vai: “Cũng vậy thôi. Anh ấy ở Tấn Châu, còn mình ở Bắc Kinh, tiếp tục yêu xa.”

Hứa Phương Phỉ cong môi cười, cổ vũ Dương Lộ: “Lần trước không phải cậu nói cậu ấy xin chuyển đến thủ đô sao? Ở nơi khác chỉ là tạm thời.”

“Hy vọng vậy. Nhưng mà, mình nghe nói sau những thay đổi lớn kết thúc, sẽ khó điều chuyển nội bộ, không biết liệu đơn đăng ký của anh ấy có được chấp thuận hay không.” Dương Lộ chống cằm, buồn bã thở dài, dừng một chút, đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, cậu nói, nếu Hứa Tĩnh thật sự không thể chuyển đi, vậy mình đến Tấn Châu làm việc thì thế nào?”

Hứa Phương Phỉ im lặng một lúc khi nghe như vậy, trả lời: “Nếu cậu có thể tìm được một công việc tốt hơn và phù hợp hơn ở Tấn Châu, mình sẽ ủng hộ cậu. Nhưng nếu cậu không thể, mình không khuyên cậu nên đi vào thời điểm hiện tại.”

Dương Lộ nhíu mày, có chút khó hiểu nói: “Không phải cậu cũng muốn cùng chồng cậu đến Tấn Châu sao?”

Hứa Phương Phỉ nói: “Thứ nhất, cậu và Hứa Tĩnh chỉ gặp nhau một vài lần kể từ khi xác lập mối quan hệ và hầu hết đều yêu xa, mình không nghi ngờ tính cách của Hứa Tĩnh, mình chỉ nghĩ rằng nếu cậu đến đó, hai người ở bên nhau ngày đêm một thời gian, phát hiện bọn cậu không hợp nhau cho lắm, cậu lại nghỉ việc ở bên này, vậy không phải cùng đường bí lối rồi sao. Thứ hai, mình đến Tấn Châu không chỉ vì Trịnh Tây Dã, mà còn vì lý tưởng cá nhân của mình. Không giống nhau.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 36

Nghe được những gì cô đang nói, Dương Lộ đột nhiên khịt mũi nói: “Được rồi được rồi, mình hiểu rồi. Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cậu kìa, như lại sợ mình bị tổn thương tình cảm ấy.”

Hứa Phương Phỉ giơ tay, ngón tay búng nhẹ vào trán Dương Lộ: “Đồng chí Dương Lộ, xin hãy nhớ rằng ngoại trừ bố mẹ của cậu, mình là người trên toàn thế giới muốn chúc cậu hạnh phúc nhất.”

Nghe vậy mũi Dương Lộ chua xót không thể giải thích được, cô ấy nắm tay Hứa Phương Phỉ, quanh co nói: “Đương nhiên, mình là phù dâu của cậu mà.”

Nói đến phù dâu, Dương Lộ chớp chớp mắt, đột nhiên nhớ tới một chuyện, lại hỏi: “Đúng rồi, kế hoạch chuẩn bị hôn lễ gần đây của các cậu tiến triển thế nào? Khách sạn, váy cưới, người dẫn chương trình, đã tìm xong hết chưa.”

Hứa Phương Phỉ rũ mắt xuống suy nghĩ một chút rồi nói: “Chắc là sắp xong hết rồi.”

Dương Lộ cả kinh: “Cậu chuẩn bị kết hôn đó, sao mà chắc là, những chuyện này chẳng phải cậu đều biết sao?”

Hứa Phương Phỉ xấu hổ, đỏ mặt lẩm bẩm: “Họ hàng của mình không tiếp xúc nhiều với nhau, mình từ nhỏ đã không tham dự được bao nhiêu đám cưới, không có nhiều ý tưởng về đám cưới, cũng không có quá nhiều yêu cầu, những gì cậu nói đều là chồng mình chuẩn bị.”

Nghe vậy, Dương Lộ trợn tròn mắt không thể tin được: “Vãi, Hứa Phương Phỉ, cậu tìm được tiên nhân gì vậy?”

Hứa Phương Phỉ khó hiểu: “Ý cậu là sao?”

“Theo mình được biết, chuẩn bị cho hôn lễ là điều khiến cô dâu mệt mỏi nhất. Nếu chú rể có thể đi cùng một lúc và đưa ra một số lời khuyên thì cũng coi như là khá tốt rồi, bởi vì đàn ông phần lớn đều giống như một công cụ chuẩn bị cho hôn lễ.” Dương Lộ tặc lưỡi, “Nhưng đến lượt các cậu thì mọi thứ đều đảo ngược. Cậu không cần lo gì cả, còn Trịnh Tây Dã lại vui vẻ lo liệu mọi thứ. Như vậy chưa đủ tiên nhân sao?”

Hứa Phương Phỉ nghe xong trầm ngâm một lát, không khỏi nhếch môi cười, nhẹ giọng nói: “Vậy anh ấy quả nhiên rất tốt.”

Dương Lộ nhớ lại cuộc sống nghèo khó và vất vả khi cô bạn mình còn nhỏ, đồng thời nhớ lại một mình mẹ Hứa phải vất vả nuôi dạy Hứa Phương Phỉ, trong lòng cô ấy nhất thời tràn ngập cảm xúc.

Đối với một cô gái được quan tâm và yêu thương, hai chữ hạnh phúc được viết trên khóe mắt và lông mày, không thể che giấu sự rạng rỡ.

Dương Lộ cũng nhẹ nhõm và cong khóe môi.

Có thể thấy Trịnh Tây Dã đã thực sự yêu thương Phỉ Phỉ của cô ấy đến tận xương tủy.

Trong cuộc gặp gỡ này, Hứa Phương Phỉ đã trò chuyện vui vẻ với người bạn thân nhất của mình là Dương Lộ, cô không nghĩ đến việc kiểm tra điện thoại của mình cho đến khi trở về ký túc xá.

Mở ra xem thì chợt thấy ba cuộc gọi nhỡ và hai video nhỡ.

Không có ngoại lệ, tất cả đều là Trịnh Tây Dã gọi.

Hứa Phương Phỉ 囧囧, vội vàng dùng WeChat gọi lại. Sau vài tiếng tút, video được kết nối, thứ xuất hiện trên màn hình điện thoại không phải là khuôn mặt điển trai quen thuộc của người đàn ông, mà là trần nhà quét vôi trắng.

Đối phương không nói gì.

Hứa Phương Phỉ biết mình đã mắc lỗi nhỏ, cắn rứt lương tâm gọi: “Chồng à.”

Người bên kia vẫn không nói gì, tiếp tục hướng camera trước của điện thoại lên trần nhà.

Không ngoa chút nào, Hứa Phương Phỉ dù ở cách xa ngàn dặm cũng cảm nhận được hơi lạnh u ám từ phía bên kia màn hình.

Bất đắc dĩ, cô chỉ còn cách làm nũng với anh bằng giọng mềm mỏng: “Chồng à, hôm nay em vừa ăn vừa nói chuyện với Dương Lộ, điện thoại của em để ở chế độ im lặng nên không nhận được điện thoại của anh. Em xin lỗi, làm anh lo lắng, anh đừng tức giận.”

Giọng nói rơi xuống, không khí rơi vào sự im lặng chết chóc trong vài giây.

Không lâu sau, màn hình video rung động một hồi, một gương mặt tuấn tú quen thuộc cuối cùng lọt vào tầm mắt Hứa Phương Phỉ.

Cầm điện thoại, Trịnh Tây Dã mím chặt đôi môi mỏng thành một đường, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, ánh mắt lộ vẻ không tốt, trên mặt đều viết bốn chữ “anh rất không vui”.

Hứa Phương Phỉ bị anh làm cho khiếp sợ, tiếp tục cố gắng, thanh âm cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: “Chồng, anh đừng khó chịu.”

“Còn biết chồng em sẽ lo lắng sao.” Trịnh Tây Dã mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm vào cô trong video, giọng điệu lạnh lùng tự giễu, “Không nghe điện thoại cũng như video, hình như anh không có ở đó, đồng chí Hứa Phương Phỉ, cuộc sống của em khá phong phú nhỉ.”

Những lời này âm dương hiểm độc, khiến Hứa Phương Phỉ suýt chút nữa ho khan.

Cô xấu hổ, lẩm bẩm: “Thật sự là do em mải tán gẫu nhiều hơn nên không nhìn điện thoại.”

Trịnh Tây Dã trầm mặc, bình tĩnh nói: “Em nên mừng là bây giờ anh không ở Vân Thành.”

Hứa Phương Phỉ lúng túng: “Tại sao em nên mừng?”

Trịnh Tây Dã bình tĩnh hơn nói: “Nếu ở đó, đêm nay ông đây nhất định sẽ làm em khóc.”

Hứa Phương Phỉ: “…”

Mặt Hứa Phương Phỉ đỏ bừng, mắng: “Trịnh Tây Dã, anh vừa vừa phải phải thôi. Em đã xin lỗi anh rồi.”

Trịnh Tây Dã bị cô làm cho sửng sốt đến mức cười thành tiếng, nói: “Cô nhóc vô tâm này. Buổi tối em chơi ở bên ngoài, còn anh thì lo lắng canh điện thoại cả đêm, suýt chút nữa bảo các đồng nghiệp ở Vân Thành đến đơn vị tìm em, lo lắng lâu như vậy, muốn em dỗ anh nhiều hơn em cũng không chịu.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 74: Tiểu Thiếu Gia Hôn Môi Rồi

“Không phải em không muốn dỗ anh.” Hứa Phương Phỉ nhíu mày, đỏ mặt, nhẹ giọng kháng nghị, “Nhưng anh nên nói chuyện văn minh hơn một chút.”

Trịnh Tây Dã: “Nói chuyện văn minh?”

Trịnh Tây Dã nhướng mày, “Văn minh thế nào?”

Trịnh Tây Dã rũ mắt xuống và suy nghĩ một lúc, sau đó bình tĩnh nói: “Ví dụ như, thay vì làm em khóc, chúng ta sẽ có một cuộc trao đổi sâu sắc giữa linh hồn và linh hồn với nhau?”

Hứa Phương Phỉ: “.”

Hứa Phương Phỉ vô cùng xấu hổ, mặt mày đen xì, làm động tác tạm dừng: “OK, bỏ qua chủ đề này, nói sang chuyện khác.”

Trong mắt Trịnh Tây Dã tràn đầy hứng thú, nhìn khuôn mặt đỏ bừng thẹn thùng của cô, chậm rãi nói: “Đừng, anh còn chưa nói xong. Vợ à, em nghĩ sao về cuộc trao đổi sâu sắc này, có đáp ứng tiêu chuẩn văn minh trong tâm trí em không?”

Đầu óc Hứa Phương Phỉ sắp nổ tung, cô bịt tai, đỏ mặt mắng anh: “Em cảm thấy, em cảm thấy, anh là lưu manh không biết xấu hổ.”

Trịnh Tây Dã đang cầm điện thoại nằm trên giường, đầu gác lên cánh tay, đôi chân dài tùy ý chống lên.

Cô gái này dáng vẻ nhỏ nhắn thẹn thùng rất thanh tú, tâm trạng u ám của Trịnh Tây Dã bị cuốn đi, khóe môi cong lên, anh không đùa giỡn nữa mà nói sang chuyện công việc: “Vợ à, anh có chuyện muốn hỏi ý kiến ​​của em.”

Hai má của Hứa Phương Phỉ nóng đến mức có thể chiên trứng. Cô cầm một chiếc cốc đậy nắp đầy nước lạnh, đặt lên mặt cho nguội bớt, nói: “Chuyện gì vậy ạ?”

Trịnh Tây Dã thờ ơ nói: “Gần đây đơn vị của tụi anh muốn thực hiện một dự án kỹ thuật, định điều hai đồng chí từ Sở 17 đến để giúp đỡ. Anh muốn biệt phái em tới, em thấy thế nào?”

Nghe vậy, hai mắt Hứa Phương Phỉ lập tức sáng lên, vui mừng khôn xiết: “Được ạ!”

Trả lời xong, dường như cô lại đột nhiên nghĩ tới gì, dừng lại một chút, cau mày do dự hỏi: “Chồng, anh muốn biệt phái em tới, đây không phải là lợi dụng việc công để tư lợi à, chúng ta không thể làm như vậy.”

Trịnh Tây Dã: “Ai nói anh lợi dụng việc công để tư lợi?”

Hứa Phương Phỉ: “Vậy…”

Trịnh Tây Dã mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Anh muốn biệt phái em tới, quả thực là có lòng riêng. Dù sao thì chúng ta cũng đã xa nhau một hai tuần rồi. Đối với anh, một ngày không gặp em giống như ba thu. Tuy nhiên, đây không phải nguyên nhân chính.”

Khóe miệng Hứa Phương Phỉ cong lên, một tay chống cằm, nhìn người đàn ông tuấn tú trong video, hỏi: “Nguyên nhân chủ yếu là gì?”

Trịnh Tây Dã nói: “Em có còn nhớ dự án chúng ta hợp tác với đơn vị địa phương trước đây là lần em đi công tác ở Hề Hải không?”

Hứa Phương Phỉ cụp mắt hồi tưởng một hồi, đột nhiên gật đầu nói: “Ừm, em nhớ.”

“Dự án lần này cũng tương tự như lần trước. Em có thành tích xuất sắc trong Sở 17, năng lực vượt trội và kinh nghiệm có liên quan.” Trịnh Tây Dã nói với giọng điệu bình tĩnh, “Biệt phái em tới rất tốt.”

Sau khi nghe những gì anh nói, Hứa Phương Phỉ cảm thấy nhẹ nhõm, cười nói: “Em không có vấn đề gì, tuân theo sự sắp xếp của tổ chức.”

“Em đồng ý tới chỉ vì nghe theo tổ chức sắp xếp thôi à.” Trịnh Tây Dã nhìn cô chằm chằm, lông mày hơi nhướng, “Không có nguyên nhân khác sao.”

Tên khốn này thật là độc ác, mồm mép như tàu chạy, còn cố ý hỏi, rõ ràng là muốn trêu chọc cô, muốn nhìn cô xấu hổ thẹn thùng.

Biết Trịnh Tây Dã đang nghĩ gì, Hứa Phương Phỉ đặt chiếc cốc xuống bàn “cạch” một tiếng, tức giận nói: “Tất nhiên cũng là vì em rất nhớ anh, rất nhớ rất nhớ, em ước có thể gặp anh mỗi ngày, muốn trói buộc một chỗ với tên khốn nhà anh. Anh hài lòng chưa?”

Tâm trạng của Trịnh Tây Dã lúc này khá sảng khoái.

Anh cụp mắt cười một lúc rồi lại nhướng mi nhìn cô. Trên môi nở một nụ cười, anh nhẹ nhàng nói: “Bé con, anh đợi em ở Tấn Châu.”

*

Vào đầu tháng Mười hai, khi lệnh biệt phái được ban hành, Hứa Phương Phỉ và một đồng nghiệp khác từ Sở 17 lên đường đến Tấn Châu để bắt đầu cuộc sống biệt phái kéo dài bảy tháng của mình.

Vào ngày đầu tiên đến lữ đoàn Lang Nha, Trịnh Tây Dã đi công tác không ở trong đơn vị. Là một sĩ quan từ lữ đoàn Lang Nha đã đến đón họ tại sân bay.

Người điều phối rất có trách nhiệm, sau khi đưa hai người Hứa Phương Phỉ trở lại doanh trại Lang Nha, họ đã làm thủ tục nhận phòng trong nhà khách.

Hứa Phương Phỉ và đồng nghiệp của cô vào phòng, cất hành lý và thay bộ quần áo bình thường đang mặc thành đồng phục huấn luyện mà họ mặc khi đi làm, sau đó, họ đến tòa nhà văn phòng của doanh trại dưới sự chỉ đạo của sĩ quan, gặp phó đội trưởng của lữ đoàn Lang Nha, Cố Duy.

Sau khi trao đổi ngắn gọn về tiến độ của dự án, Hứa Phương Phỉ và đồng nghiệp của cô không chậm trễ, họ bật máy tính mạng quân sự và bắt đầu làm việc.

Sau khi tan sở vào buổi tối, cả hai đến nhà ăn ăn tối cùng với đội phó Cố Duy.

Ngay khi dọn đồ ăn lên và tìm được một chỗ để ngồi xuống, bỗng nghe thấy vài tiếng chào từ hướng cửa, gọi “đội trưởng Trịnh” hoặc “Anh Dã”.

Tham Khảo Thêm:  Chương 4

“…” Trong mắt Hứa Phương Phỉ hiện lên vẻ vui mừng, ngón tay hơi cong lên khi kẹp chiếc đũa, trong lòng lên xuống thắt lại, không khỏi yên lặng quay đầu lại nhìn.

Một bóng người cao lớn đi vào nhà ăn, mặc đồng phục mùa thu kiểu 21, quân phục chỉnh tề, tuấn tú mà hung hãn, ngay ngắn thẳng tắp như cây dương cắm rễ trong sa mạc.

Hứa Phương Phỉ nhìn đi chỗ khác, nhịn không được nhếch khóe miệng, kiềm chế bản thân, ăn cơm như không có chuyện gì xảy ra.

Có tiếng bước chân từ phía sau đi tới, nặng nề, tiết tấu đều đặn nhẹ nhàng, không gấp gáp cũng không nóng vội, rất quen thuộc.

Cố Duy, người đang ngồi đối diện với Hứa Phương Phỉ, đứng dậy cười nói: “Đội trưởng Trịnh, hai đồng chí từ Sở 17 đã đến. Đây là đồng chí Lý Cát, còn đây là đồng chí Hứa Phương Phỉ.”

Hứa Phương Phỉ nhanh chóng đặt đũa xuống và đứng dậy cùng đồng nghiệp của mình.

Trịnh Tây Dã mỉm cười nhẹ: “Hai đồng chí, lặn lội đường xa đến đây, vất vả rồi.” Ngay sau đó, anh đưa tay phải ra bắt tay với hai người từ Sở 17.

Đầu tiên là Lý Cát.

Lại đến bên cạnh chàng trai trẻ, tiểu quân hoa trong bộ quân phục.

Những ngón tay siết chặt.

Trong lòng Hứa Phương Phỉ mơ hồ tràn ngập vui sướng, khóe miệng hơi câu, nói xong “Xin chào, đội trưởng Trịnh” liền muốn thu tay lại.

Tuy nhiên, rút một cái, không buông, lại rút một cái, vẫn không buông.

Hứa Phương Phỉ hơi giật mình, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, không biết anh định làm gì.

Trịnh Tây Dã cũng cụp mắt xuống, chăm chú nhìn cô.

Ngay khi mọi người xung quanh đang bối rối và khó hiểu, Trịnh Tây Dã cuối cùng cũng lên tiếng. Anh nhìn Hứa Phương Phỉ, thản nhiên nói: “Sáng nay anh nói với em, nhiệt độ ở Tấn Châu thấp hơn ở Vân Thành, bảo em mặc thêm quần áo. Tay lạnh như vậy, có phải không nghe lời không?”

Hứa Phương Phỉ: “…”

Đồng nghiệp từ Sở 17: “…”

Những người còn lại trong nhà ăn: “…”

Hứa Phương Phỉ trợn mắt ngoác mồm, cô không ngờ người đàn ông này lại có thể toàn cảnh nắm tay cô, huống hồ lại nói ra những lời thân mật mập mờ như vậy.

Hứa Phương Phỉ đỏ bừng mặt, do dự vài giây, mới lầm bầm trả lời: “Em vừa mới từ trong phòng đi ra, vội quá, quên mặc thêm áo.”

Cố Duy, người ở gần họ nhất, được chuyển đến từ Liệp Ưng, nhìn thấy cảnh này, đều sững sờ và bối rối nói: “Đội trưởng Trịnh, anh và đồng chí Hứa Phương Phỉ là bạn sao?”

“Không phải bạn.” Trịnh Tây Dã liếc nhìn Cố Duy và nói một cách bình tĩnh, “Đồng chí Hứa Phương Phỉ và tôi là vợ chồng.”

Mọi người: “…”

Hứa Phương Phỉ: “…”

Ngay sau đó, Trịnh Tây Dã buông tay Hứa Phương Phỉ ra, hơi quay người, liếc nhìn mọi người trong nhà ăn, cười nói: “Hôn lễ giữa tôi và đồng chí Hứa Phương Phỉ sẽ tổ chức vào tháng Sáu năm sau, tôi sẽ gửi thiệp mời và kẹo cưới đến cho mọi người. Nếu có thời gian nhớ đến chung vui với chúng tôi nhé.”

Mối quan hệ vợ chồng bất ngờ bị công khai. Sau khi ra khỏi nhà ăn, Hứa Phương Phỉ vẫn còn đang ngơ ngác, đi theo sau Trịnh Tây Dã, đờ đẫn bước vào nhà khách, rồi đờ đẫn trở về phòng.

Vừa vào cửa, cô nhìn bóng lưng của người đàn ông, đang định nói, còn chưa kịp nói lời nào, đã bị anh mạnh mẽ kéo vào trong lòng.

Bất kể màn chưa kéo, trời còn chưa tối, mặt trời còn treo phía chân trời, chưa lặn.

Trịnh Tây Dã bế Hứa Phương lên, đặt cô lên bàn, cúi đầu hôn lên môi cô một cách mãnh liệt.

“…” Hứa Phương Phỉ bị nụ hôn của anh làm cho mê mẩn đến không muốn nói.

Ngay khi môi trên và môi dưới mở ra, một chiếc lưỡi linh hoạt tiến vào miệng cô, hung hăng và bá đạo.

Sau khi hôn không biết bao lâu, cuối cùng Trịnh Tây Dã cũng buông môi cô ra, cho cô một chút không gian để thở.

Anh áp môi lên trán cô, đột nhiên nói: “Anh biết em muốn nói gì.”

Hứa Phương Phỉ vùi đầu vào ngực anh, mặt đỏ bừng, không nói nên lời.

Trịnh Tây Dã nhéo cằm cô, cúi đầu hôn lên chóp mũi cô, nói: “Em muốn nói, vừa rồi anh không giữ bí mật, rất đột ngột công khai quan hệ với em.”

“Ừm.” Hứa Phương Phỉ gật đầu, xấu hổ nói: “Thật sự là đột ngột.”

Điều đó không có nghĩa là không thể được công khai.

Chỉ là thực sự rất đột ngột.

Thậm chí còn không thảo luận trước với cô.

Trịnh Tây Dã: “Em có biết tại sao anh muốn công khai ngay khi em vừa đến Lang Nha không?”

Hứa Phương Phỉ lắc đầu: “Em không biết.”

“Bởi vì trong vài tháng tới, bất cứ lúc nào em cũng sẽ ở trước mắt anh, anh không thể chịu đựng được việc không nhìn em, không ôm em, không hôn em hoặc không chạm vào em.” Trịnh Tây Dã nói, “Chỉ khi công khai anh mới có thể đương nhiên tiếp xúc cơ thể với em.”

Hứa Phương Phỉ: “.”

Nghe xem.

Đây có phải là ngôn ngữ của con người không?

Hứa Phương Phỉ nhìn Trịnh Tây Dã, hỏi từ tận đáy lòng: “Đồng chí Trịnh Tây Dã, em thực sự tò mò, anh đã làm như thế nào, ngay cả háo sắc cũng rất tự nhiên và chính đáng?”

“Loại chuyện này, chủ yếu là da mặt dày.” Trịnh Tây Dã thản nhiên nói, dùng đầu ngón tay xoa xoa gò má của cô, nhàn nhạt nói: “Da mặt mỏng như em, đời này vĩnh viễn cũng không đạt đến trình độ như người đàn ông của em.”

Hứa Phương Phỉ: “…” 666.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.