Lý Minh vẫn đang đợi bên ngoài, Đại Ninh nói với hắn: “Có người đang đợi tôi, tôi đi trước đây.”
“Người đó là anh của em?” Lệ Hỗ từ lâu đã thấy người chờ ngoài cổng.
Đại Ninh nhìn cái đầu vàng khè của Lý Minh: “Là anh hai tôi.”
“Em có mấy người anh?”
Đại Ninh nghĩ đến gia tộc Smart, đếm từng ngón tay: “15 người!”
3
Nụ cười Lệ Hỗ cứng đờ: “…Em đi đi.”
Lý Minh thuận lợi đón được Đại Ninh, Đại Ninh mở túi mứt ra hào phóng cho Lý Minh một túi. Lý Minh được cưng chiều mà hoảng hốt, vui tươi hớn hở hỏi: “Đại Đại, em thấy ngôi trường này tốt không?”
Cô cắn mứt: “Dạ tốt, chắc anh ấy tốn không ít sức mới tìm được hả anh?”
“Chứ sao! Anh Cảnh…” Lý Minh nhận ra mình nói hớ nên vội ngậm miệng ngay, anh Cảnh không muốn Đại Ninh biết anh đang làm gì.
“Nay tan học xong em muốn mua gì?”
Đại Ninh buồn chán nuốt mứt xuống, chắc chắn Trần Cảnh đang làm công việc không nghiêm chỉnh nào rồi.
Lý Minh theo thói quen định hỏi cô cần mua gì không, trách không được Trần Liên Tinh được một tấc lại muốn tiến một thước, Trần Cảnh cưng chiều em gái vô bờ bến, tuy tiền của anh không còn bao nhiêu nhưng vẫn mua mọi thứ cho em gái.
Lý Minh đưa cô về nhà, Đại Ninh mới chợt nhớ mình đang chiến tranh lạnh với Trần Cảnh cơ mà, nếu cứ về nhà như cũ thì người anh họ Trần kia sao biết lỗi sai của mình nằm ở đâu.
Nghĩ đến đây liền về phòng thay đồ, gói ghém một ít đồ ăn vặt rồi đi ra ngoài.
“Đoàn ngốc, chúng ta bỏ nhà đi bụi nào.”
Cô đi bộ đến công viên gần nhà, lúc này trời đã tối, Đại Ninh ấn thiết bị liên lạc để mấy người vệ sĩ đang âm thầm đi theo cô biết, cô ngồi xếp bằng chung với một con mèo hoang trên băng ghế rồi cầm socola vị dâu ăn, tiện tay lấy thịt khô giữa đống đồ ăn vặt trong túi đút cho nó.
Đại Ninh thở dài: “Mèo nhỏ đáng thương, mẹ mày không cần mày, anh tao cũng không cần tao.”
Con mèo: “Meo meo~”
Thanh Đoàn: Diễn sâu quá mà diễn còn đỉnh mới sợ.
1
Nhưng nói thế nào đi nữa, nhìn từ xa cô gái yếu ớt và chú mèo con gầy guộc nép vào nhau dưới ánh đèn vàng ấm áp, trông có bao nhiêu tội nghiệp thì có bấy nhiêu, hiệu ứng thị giác phải nói hàng xuất sắc.
Bây giờ chỉ việc chờ Trần Cảnh về nhà tìm cô.
*
Khóe môi Trần Cảnh bị thương, trong trận đấu cuối vừa rồi do anh hơi thất thần làm phản ứng hơi chậm, môi bị trúng đòn lập tức xanh tím.
Thành phố ban đêm xa hoa truỵ lạc, anh lái xe chạy ngang qua cửa hàng thì chợt thấy một đôi giày rất đẹp được trưng trong tủ kính.
Màu xanh da trời trong vắt, mặt trên còn đính thêm những viên kim cương.
Trần Cảnh không có kinh nghiệm dỗ dành người khác, Trần Liên Tinh thường xuyên tức giận nhưng chỉ cần cho tiền, tâm trạng cô sẽ tốt lên.
Anh biết Đại Ninh khác, rất khác.
Cô như đóa hoa chỉ cần chạm nhẹ đã tàn, bạn phải chăm nuôi cô ấy bằng những gì đẹp đẽ nhất trên đời, cho cô chất dinh dưỡng tốt nhất, đưa cô đến dưới ánh mặt trời và dành sự yêu thương, quan tâm cho cô.
Sự đòi hỏi của cô là vô tận, có điều rất lạ là ngoài việc suy nghĩ làm cô hài lòng, anh không cảm thấy thiếu kiên nhẫn gì cả.
Cô đáng yêu và dễ khiến người khác thương xót như vậy, ai lại nhẫn tâm trách cứ cô?
1
Đôi giày sang trọng ấy là hàng mới ra mắt nên rất đắt, gần bằng giá một trận đấu của anh, anh mua xong thì lái xe về nhà.
Trần Cảnh suy nghĩ rất nhiều khả năng xảy ra, ví như khi cô nhận quà vẫn giận như trước hay vui vẻ tha thứ cho anh, nhưng không nghĩ đến khi đẩy cửa bước vào trong nhà lại trống không, chả thấy một ai.
Đống hồ treo tường tích tắc vang, đã 11 giờ rồi, Đại Ninh còn đi đâu?
Anh đặt hộp giày xuống, trong phòng cô chỉ có bộ đồng phục nữ đã thay, anh gọi điện thoại thì phát hiện cô tắt máy.
Trần Cảnh lập tức gọi hỏi Lý Minh.
Lý Minh cũng hoang mang: “Lúc em đón em ấy vẫn ổn mà, Đại Đại giận anh à? Có phải em ấy bỏ nhà đi không?”
Trần Cảnh cũng nhận ra cô nhóc đó có vẻ đau lòng lắm.
Đêm qua Đại Ninh không chịu nghe anh giải thích, chỉ lo khóc, không ngờ đến hôm nay tủi thân còn chưa mất.
Trước đây anh đuổi cô đi, cô buồn xong vẫn dính mình như thường. Bây giờ chủ động bỏ đi vì nghĩ anh là tên cuồng bạo lực?
“Làm sao đây anh Cảnh, có cần báo cảnh sát không?”
Mẹ nó còn làm sao nữa, nổi giận với cô cũng không được, tất nhiên phải đi tìm.
Thời gian mất tích không đủ, báo cảnh sát cũng vô dụng.
Trần Cảnh gửi tin nhắn cho gã: “Gọi bọn Đậu Tử tìm phụ, Đại Đại chưa đi xa, tìm quanh đây xem.”
Anh cũng tự mình đạp xe tìm kiếm quanh con đường đến trường của Đại Ninh nhưng tiếc là không thấy gì.
Trần Cảnh đi dọc theo bờ kè Phượng Minh, vừa đi vừa chú ý ven đường, rõ ràng chưa đến mùa hè nhưng anh đã đổ mồ hôi khắp người. Đây là một cảm giác rất khó nói, vốn hai người chỉ là bèo nước gặp nhau, lỡ anh mãi không tìm thấy cô, có phải cô cứ vậy rời khỏi sinh mệnh anh không?
Trần Cảnh chưa từng cảm thấy có bất cứ điều gì trên thế giới này thuộc về mình cho đến khi gặp Đại Ninh.
Mỗi một câu, mỗi một ánh mắt tin cậy, thân thiết của cô đều thầm nói cô thuộc về anh, là anh nhặt được cô, từ đây cô đã thuộc về anh.
Đây là lần đầu trong đời anh có được thứ gì, vậy nên giờ phút này, khi gió đêm thổi qua tóc mai anh, cảm giác lo lắng vẫn không thể vơi đi.
Trần Cảnh đạp xe qua ngang công viên, anh đỗ xe bên ngoài, không ôm mong đợi mà đi vào tìm cô.
Công viên rất gần nhà, em ấy không thể chỉ đi bộ vài bước để bỏ nhà đi.
Hoa nở trong đêm hè, những bụi cỏ thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu.
Trần Cảnh đang đi chợt nghe thấy tiếng mèo kêu khe khẽ, anh cảm giác được gì, vừa quay đầu đã trông thấy cô gái dưới ánh đèn đường.
Cô gái ôm lấy đầu gối đã ngủ say.
Con mèo hoang rúc vào người cô gái, nó vươn đôi mắt ướt nhìn Trần Cảnh. Anh bước đến rồi ngồi xổm trước mặt cô.
Dưới ánh đèn và đêm đen, hàng mi dài của cô khẽ lay động.
Không rõ vì sao trong khoảnh khắc ấy, trái tim đang treo lơ lửng của Trần Cảnh đột ngột bình thường trở lại.
Anh vén mái tóc xoăn của cô, Đại Ninh mờ mịt mở mắt, vừa thấy anh đã cười, giọng mềm mại gọi: “Anh.”
Cười xong cô mới nhớ đến mình đang chiến tranh lạnh, sắc mặt cô trầm xuống, ảo não vùi đầu vào giữa hai gối.
1
Cô làm vậy chỉ gây rắc rối nhưng trái tim anh cứ như bị đâm. Cô không bỏ nhà đi xa, càng không bỏ anh đi như sói mẹ hay như Trần Liên Tinh muốn đi thì đi khỏi cuộc sống anh.
Cho dù cô có buồn bã, đau khổ đến đâu vẫn luôn chờ anh quay về, ở nơi cách anh vài bước chân.
Hai người ai cũng không nói chuyện, sau một lúc, người nói nhiều vẫn thiếu kiên nhẫn trước.
Đại Ninh lộ ra đôi mắt ngập nước, tức giận nói: “Em bỏ nhà đi lâu rồi thế mà giờ anh mới đến đây, anh lại muốn bỏ rơi em hả?”
Trần Cảnh nhìn cô, thấp giọng đáp: “Không phải.”
Đại Ninh hừ một tiếng: “Vậy anh biết mình sai chưa?”
Trần Cảnh thở dài: “Rồi.”
Nghe thấy anh nhận sai, Đại Ninh vẫn cảm thấy ấm ức như trước, cô vươn cổ tay trắng nõn ra cho anh nhìn: “Hôm qua anh làm đau em.”
Trần Cảnh nắm cổ tay cô lên rồi nhìn, không có vết nào. Cổ tay cô tinh tế, xương cốt cân xứng, rất mềm mại.
Đặt trong lòng bàn tay to của anh y như cử chỉ tìm kiếm sự bảo vệ.
Đại Ninh không thừa nhận mình đang ăn vạ, cưỡng từ đoạt lý: “Hôm qua còn đỏ! Không phải, là màu xanh mới đúng.”
Trần Cảnh hơi buồn cười, giọng anh trầm nói lời xin lỗi cô: “Xin lỗi em.”
Cô khẽ ngước cầm, lúc này mới miễn cưỡng vừa lòng, trong mắt cũng chứa ý cười.
Trần Cảnh lên tiếng: “Về nhà nhé?”
Đại Ninh gật đầu định đứng dậy, đột nhiên điện thoại Trần Cảnh reo lên. Ánh mắt cô sắc bén, liếc mắt thoáng qua đã thấy ba chữ “Trần Liên Tinh”.
Trần Cảnh xoa tóc cô, đi hai bước nhận cuộc gọi.
Đại Ninh nói: “Đoàn ngốc, nghe xem Trần Liên Tinh tìm anh ta làm gì?”
Thanh Đoàn lập tức tập trung tinh thần cảm nhận, tuy nó vô dụng nhưng âm thanh trong vòng hai mét nó vẫn nghe thấy.
Bên kia Trần Cảnh nghe điện thoại, giọng Kỷ Điềm lo lắng vang lên: “Trần Cảnh à? Hôm nay Liên Tinh không cẩn thận bị thương, trông rất nghiêm trọng, anh có muốn đến thăm không?”
Trần Cảnh còn chưa lên tiếng, Trần Liên Tinh đã mất kiên nhẫn trước, kêu Kỷ Điềm mở loa ngoài rồi bảo: “Trần Cảnh, hôm nay lúc tôi diễn tập kịch trên sân khấu thì té bị thương, giờ tôi đang ở phòng y tế trong trường, anh mau đến đây!”
Cô dùng giọng điệu vênh mặt ra lệnh người khác cũng chả thấy sai chỗ nào. Đã qua nhiều năm, Trần Cảnh vẫn luôn chăm sóc mẹ con cô ta, luôn đặt an toàn của họ ở vị trí đầu tiên, khi biết cô ta bị thương, Trần Cảnh phải đến ngay mới đúng.
Trần Cảnh nhíu mày, đã thành thói quen nhiều năm khiến anh nghe thấy lời này phản ứng đầu tiên là chạy đến.
Dù sao Trần Liên Tinh cũng là đứa con duy nhất của cha nuôi, nếu xảy ra chuyện, sau này ông ấy ra tù, anh không thể giải thích được.
Cúp điện thoại, Trần Cảnh ngoái đầu nhìn Đại Ninh ngồi trên băng ghế.
Anh còn chưa kịp nghĩ nên nói gì, cô đã vươn tay về phía anh: “Anh ơi chân em tê quá. Anh ôm người ta về đi.”
Tính tình Đại Ninh có bao nhiêu lớn, anh vừa được thấy, đã đời mới dỗ xong, công viên rất gần nhà, đưa cô về nhà trước lại đến đại học Phượng Minh vẫn kịp.
Anh bước đến dễ dàng ôm lấy cô.
Khi thật sự ôm cô vào lòng rồi, anh mới cảm thấy không phải chuyện đơn giản như thế, trên người cô gái khắp nơi đều mềm mại làm bước chân anh thoáng dừng.
Đại Ninh nghĩ thầm, mặc dù Trần Cảnh là người có tính lạnh nhạt nhưng kiểu bế công chúa từ xưa nay luôn có sức hấp dẫn của riêng nó.
Trần Cảnh định đạp xe, cô ôm lấy cổ anh làm nũng nói: “Không được, em muốn anh phải ôm em về nhà, đó là trừng phạt của anh.”
Trần Cảnh không còn cách, đành ôm cô tiếp tục bước đi. Nhóc vô lại còn kén chọn: “Da thịt anh cứng quá, không thoải mái xíu nào.”
Trần Cảnh không biết nói gì hơn.
“Dáng người đi dưới ánh đèn trông thật đẹp.”
Trần Cảnh chịu thương chịu khó, ôm cô đi dưới bóng đèn.
Ban đêm yên ắng, cô gái trong lòng ngực nhướng mày, cuối cùng cũng lộ ra nụ cười tươi.
Mặt anh đột nhiên bị người nào đó giữ lại, ngón tay cô gái chạm khóe môi anh: “Anh bị thương sao?” Giọng cô vô cùng xót xa.
Trần Cảnh cúi đầu, nhìn thấy một đôi mắt sáng người dưới ánh đèn, không ngờ anh lại bắt đầu đồng ý với lời cô nói lúc trước, quả thật trông rất đẹp dưới đèn.
Trần Cảnh: “Không sao.”
Cô lớn tiếng nói: “Lúc nào anh cũng bị thương, anh đừng đi làm nữa, cùng lắm em không ăn ngon, chỉ ăn cơm trắng thôi, đợi em tốt nghiệp xong sẽ nuôi anh.”
Nói lời gì ngốc thế.
Trần Cảnh xốc cô lên ôm tiếp, người nhỏ vậy lại mang đến những cảm xúc mà anh chưa từng trải qua trong cuộc đời.
Kể từ thời điểm cô mang họ của anh, sự ràng buộc đã ngày càng sâu đậm. Đây là đứa em gái mà anh thừa nhận, không phải xuất phát từ trách nhiệm, chỉ đơn giản vì thích, anh sẵn lòng nuôi cô cả đời.
Thanh Đoàn bị Đại Ninh làm cho buồn nôn và nổi da gà đầy thân, nói kỹ thuật diễn xuất cần được mài giũa quả có đạo lý của nó. Năm đó Đại Ninh lừa Triệu Tự, miệng toàn lời âu yếm, Triệu Tự liếc mắt đã nhìn thấu, thiếu điều bật cười. Nay diễn tốt vậy, có lẽ kêu Trần Cảnh bán máu để nuôi cô, anh ta cũng bằng lòng cân nhắc.
Khi cả hai về đến nhà, Trần Cảnh lấy vở ra định nói cô biết chuyện của Trần Liên Tinh, không muốn giấu cô–
“Anh còn một đứa em gái, nó tên Trần Liên Tinh…”
Đại Ninh nhìn chữ anh viết, anh ta xem như thành thật, nguyên nhân trong đó đều trình bày rõ ràng, nhưng cô là người không nói lý đấy.
Thấy Trần Cảnh định đứng dậy, cô liền ôm lấy và đu lên người anh.
“Anh không đi gặp cô ấy hả? Cô ấy có đẹp bằng em không? Có dễ thương bằng em không? Anh, chúng ta không cần cô ấy!”
Trên thân anh treo một người, lại không thể tức giận với cô, anh định cố gắng nói lý nhưng có viết gì cô cũng không chịu nhìn.
“Chúng ta không cần cô ấy, anh là anh trai của một mình em, em không cho cô ấy đâu.”
Cô nói xong liền vùi khuôn mặt nhỏ vào hõm cổ anh. Chỉ tiếp nhận đạo lý của mình, từ chối giao tiếp với Trần Cảnh.
Trần Cảnh vừa bực vừa nóng nảy, anh không thể nói lý với Đại Ninh. Người này sao mà chỉ ngang ngược trong nhà vậy, anh lại không thể vứt bỏ, cố gắng cả buổi vẫn lười biếng ăn vạ trong lòng anh.
Gân xanh trên trán Trần Cảnh nhảy lên, cuối cùng không còn cách nào đành lấy điện thoại chuyển tiền vào thẻ Trần Liên Tinh, bảo anh không đến được.
Lần đầu tiên sau nhiều năm anh từ chối Trần Liên Tinh, anh mang theo Đại Ninh ngồi trên sô pha.
“Đi xuống.”
Đại Ninh cười thầm không ngừng, ra khỏi lồng ngực anh. Có lẽ Trần Cảnh còn chưa biết cán cân trong lòng sớm đã nghiêng.
Con người luôn ích kỷ, Trần Cảnh cũng không ngoại lệ. Trách nhiệm và dụ,c vọng, anh nghe theo dụ.c vọng, cô thích kết quả này.
“Anh tốt thế này nên hôm nay không xem phim truyền hình anh ghét nữa, anh kể chuyện ma cho em nhé.”
Cô chạy đến cầm quyển《Rợn cả tóc gáy》, kéo cánh tay anh: “Anh mau đọc đi.” Giọng của anh tạo bầu cảm giác lắm đó! Y như phim kinh dị!
1
Trần Cảnh: “…” Đờ mờ.
***
Văn: Mình sẽ cố gắng 1 tuần ra 1 chương (;;;・_・)