Trong chớp mắt đó Kỷ Mặc Giác lại nghĩ sao mình phải chột dạ, Kỷ Điềm là em mình và cũng là em cô. Em gái bọn họ bị người khác ức hiếp, đứng ra bảo vệ em ấy không phải là chuyện nên làm à?
Hắn kể sơ qua thân thế của Kỷ Điềm rồi nói tiếp: “Ban đầu em cũng có ý kiến với em ấy, có điều chỉ cần chị sống chung với em ấy đủ lâu thì chị sẽ phát hiện Kỷ Điềm là người rất tốt, em ấy đối xử với ông và em đều cực tốt. Kỷ Điềm khá nhát, cho dù chị không thích cũng đừng nhằm vào người ta.”
Đại Ninh nghĩ thầm tình cảnh này thật là quen thuộc làm sao.
Kiếp trước sau khi Kỷ Điềm đến nhà họ Kỷ một thời gian, Kỷ Mặc Giác cũng bảo cô đừng bắt nạt Kỷ Điềm. Đại Ninh đáp trả bằng cách tát Kỷ Điềm ngay tại chỗ.
Kỷ Điềm ôm khuôn mặt trái xoan của mình mà rơi lệ, trông rất đáng thương.
Kỷ Mặc Giác đổi sắc mặt ngay, nhìn hắn như sắp muốn ăn thịt Kỷ Đại Ninh đến nơi, hắn kéo Kỷ Điềm đi khỏi nhà một lúc lâu, cũng không biết đi đâu dỗ dành cô ta.
Dù lúc trước cô từng ở cạnh Triệu Tự hay Trần Cảnh, Đại Ninh cũng không cảm nhận được mình thật sự đã sống lại một đời, chỉ đến khi cô nhìn thấy Kỷ Mặc Giác thì những hồi ức không mấy dễ chịu đó mới ùa về.
Ngược lại cô không khó chịu mấy, nếu Kỷ Mặc Giác thích đến gần Kỷ Điềm thì cô cho thôi.
Dẫu sao hai người cũng có quan hệ huyết thống chắc không đến nỗi lên giường luôn nhỉ.
Kỷ Mặc Giác nhìn cô với vẻ căng thẳng khó tả y như thấy cô sắp nổi giận. Đại Ninh chống cằm một cách lười biếng, cô nhàm chán cúi đầu, không hỏi lại như thể mình chả hứng thú.
Không chỉ với Kỷ Điềm mà còn với hắn. Tựa như dù cho hắn quan tâm ai, cô cũng không có cảm giác.
Đột nhiên Kỷ Mặc Giác cảm thấy rất khó chịu.
Hắn cũng không biết nói đây là tình huống gì, giống như… bỗng nhiên bị bỏ rơi, hắn nhíu mày. Kỷ Mặc Giác cầm quần áo ra ngoài đón Kỷ Điềm.
“Cháu đi nhé ông già.”
Ông Kỷ gật đầu.
Kỷ Mặc Giác lấy chìa khóa xe, hắn nghĩ thầm Kỷ Điềm sẽ không dám gây chuyện, hơn nữa cô hiểu chuyện thế kia. Lúc Kỷ Điềm mới đến nhà, hắn bắt nạt cô đủ đường cũng chưa thấy cô khóc. Hôm nay cô khóc thảm đến vậy, chắc là đã xảy ra chuyện gì lớn rồi.
Nhưng mà… Kỷ Đại Ninh, lần trở về này hình như cô rất ghét mình, không phải loại “ghét” như trước mà thật sự không thèm để ý…
Kỷ Mặc Giác bực bội khởi động xe chạy đến sân bay để chuẩn bị máy bay riêng.
Hắn đi rồi, ông Kỷ mới nhè nhẹ vuốt tóc Đại Ninh, trong mắt ông đong đầy nỗi áy náy.
“Cho ông nội xin lỗi cháu, mấy năm trước có người tìm thấy di vật của cha cháu, trong đó có nhắc tới một bé gái. Cái thằng khốn nạn đó vẫn luôn không nên thân, ai dè còn làm ra chuyện mất mặt thế này. Ban đầu ông nội không định quản hai mẹ con họ, có điều giờ mẹ nó đã chết, nó thì lang thang ngoài đường, ông thấy nó trốn dưới gầm cầu sống chung với tụi ăn mày.”
Suy cho cùng vẫn là dòng máu của nhà mình, thảm vậy thì sao được. Ông đã xem qua ảnh chụp hồi nhỏ của “Kỷ Điềm”, không ngờ hồi bé lại giống Đại Ninh ba phần, mặc dù giờ đã khác.
Đại Ninh cũng hơi bất ngờ, đôi mắt ngập nước chớp chớp, hóa ra Kỷ Điềm còn có lúc thảm vậy sao! Sao không ai nói cô biết để cô vui.
Kiếp trước Kỷ Điềm làm gì có thời điểm sa sút, cô ta đi đâu cũng có kẻ bảo vệ mình.
Khi Kỷ Điềm được đón về, Đại Ninh cũng hiểu ra, đến cùng người cha vô dụng kia đã từng là máu thịt của ông.
Nếu là Kỷ Điềm thật thì thôi, nhưng đâu ai biết bây giờ cơ thể của Kỷ Điềm đã thay đổi trái tim, kiếp trước cô cũng đâu biết cô ta là nữ chính xuyên sách, cô còn cho rằng cô ta thật sự là em gái giả tạo cùng cha khác mẹ của mình.
Đại Ninh chu môi, giọng mềm mại: “Cháu không quan tâm cô ta là ai cũng không quan tâm Kỷ Mặc Giác có thích cô ta không, ông chỉ được thương cháu thôi!”
Ông cụ cười híp mắt.
“Ông chỉ thương Ninh Ninh của chúng ta thôi.”
Đại Ninh hừ một tiếng, hai mắt sáng ngời như con chim công kiêu ngạo. Cô cầm đũa lên, vô tư dùng bữa tiếp.
Trần Cảnh ngoài miệng không muốn lại hành động rất nhanh. Ngẫm lại dáng vẻ thảm hại, buồn bực bây giờ của Kỷ Điềm, Đại Ninh đã thấy mình có thể ăn thêm nửa chén nữa.
Ước chừng đây là lần đầu cô ta trải qua chuyện bị nam chính đánh trong hai kiếp.
Nhưng không sao hết, chẳng bao lâu nữa sẽ còn nhiều thứ khủng khiếp hơn chờ đón cô ta. Chỉ mong ý chí Kỷ Điềm vẫn mạnh mẽ, không lùi bước.
Ngày thứ hai Kỷ Mặc Giác đưa Kỷ Điềm về Kinh Thị.
Không biết vì sao hắn không trực tiếp đưa người về nhà mà đưa thẳng đến bệnh viện.
Nhà họ Kỷ cũng có bác sĩ gia đình, Kỷ Điềm sưng một bên mặt làm nhìn không rõ vẻ ngoài ban đầu, cô ta nghi ngờ nhìn sang Kỷ Mặc Giác, hắn cắm tay vào túi, không giải thích.
Kỷ Điềm cắn răng, cả cơ thể cô ta đau đớn như muốn rụng rời, đặc biệt là ở mặt, cô ta sợ khuôn mặt mình bị biến dạng. Đêm qua Kỷ Điềm đã nghĩ tới nghĩ lui, càng nghĩ càng giận, cô ta cảm thấy rất có thể do Kỷ Đại Ninh làm!
Cá là ả muốn trả thù đây mà!
Kỷ Mặc Giác nổi giận chạy đến đón cô, hắn tìm rất lâu cũng không biết ai làm. Dù Kỷ Điềm có phải ngậm đắng nuốt cay cũng sẽ không khai vụ tạt axit, hình tượng dịu dàng và tốt bụng của cô ta không cho phép “đưa ra bằng chứng” chỉ ra người chị mới về nhà không lâu.
Cô ta siết chặt ga trải giường rồi nhìn Kỷ Mặc Giác đang đắm chìm trong suy nghĩ bên cửa sổ, trong lòng chợt nảy ra một ý.
Hắn đối xử tốt với mình như thế và cũng là người thân thiết nhất trên đời của Kỷ Đại Ninh, vậy đến lúc hắn chỉ một lòng đối xử tốt với mình thì tim Kỷ Đại Ninh sẽ như có con dao nhỏ đâm vào!
Kỷ Mặc Giác ở cùng cô một lát rồi nói: “Anh phải đến công ty.”
Ánh mắt Kỷ Điềm ảm đạm, cô ta rất hiểu chuyện bèn gật đầu: “Vậy anh đi làm việc đi.”
“Để anh bảo trợ lý đến đây, em ngủ một giấc cho ngon đi, anh tan ca rồi đến thăm em sau.”
Kỷ Điềm cười ngoan ngoãn, dù nụ cười khiến vết thương trên mặt bị đau nhưng cô ta không nói gì, chỉ vẫy tay với Kỷ Mặc Giác.
Bây giờ dáng vẻ này của Kỷ Điềm thật sự không hề có liên quan đến cụm “cảnh đẹp ý vui” mà còn làm cay mắt người khác. Tốt xấu gì hắn cũng là anh cô nên Kỷ Mặc Giác không ghét bỏ, hắn thở dài, xoa tóc cô và đứng dậy rời đi.
Hắn vừa đi, sắc mặt Kỷ Điềm cũng dần trầm xuống.
*
Hai kẻ họ Kỷ kia chưa quay về thì Đại Ninh vẫn cứ việc chơi vui vẻ.
Người làm vườn tưới nước ở hoa viên, Đại Ninh ngồi đọc sách trên xích đu giữa những bụi hoa hồng. Tia nắng chiếu vào người cô, cảnh tượng này khiến chị giúp việc phải dừng chân lại.
Hiếm khi chị giúp việc thấy đại tiểu thư yên lặng “ham học” như vậy, chị liếc nhìn thì thấy mục lục–《Tôi đã hành hạ em trai mình vào những năm ấy》.
1
Chị giúp việc: “…”
Còn ba ngày nữa là đến sinh nhật ông cụ, bởi vì tiệc sẽ tổ chức tại biệt thự của nhà họ Kỷ nên đám người giúp việc ai cũng bận bịu.
Tin đại tiểu thư trở về vẫn chưa công bố ra ngoài, ông muốn đợi một dịp chính thức sẽ giải thích cháu gái nhà mình mới du học về nước.
Hướng đi không rõ của Đại Ninh trước đây lại có lợi vào lúc này, miễn là có lời giải thích hợp lý thì mọi người sẽ không bàn tán.
Ông Kỷ chống gậy và vẫy tay với Đại Ninh.
“Ninh Ninh, lại đây ông bảo.”
Đại Ninh đặt sách xuống rồi chạy đến.
“Để bác sĩ khám cho cháu nhé.”
“Chết đi sống lại” là chuyện thần kì cỡ nào, ông sợ cơ thể cháu gái có vấn đề gì đó.
Bác sĩ mỉm cười gọi: “Đại tiểu thư.”
Đại Ninh nhìn ông nội, cô đặc biệt phối hợp.
Chẳng bao lâu kết quả kiểm tra đã có, vẫn như cũ, ngoại trừ enzym trong cơ thể bất thường thì mấy chỉ số còn lại đều bình thường.
Bác sĩ đi rồi, ông cụ cầm phiếu báo cáo mà nhíu mày: “Ninh Ninh, cháu…”
Thanh Đoàn siết chặt cơ mông, nó sợ Đại Ninh khai hết vụ sống lại và Kỷ Điềm xuyên sách. Thanh Đoàn vội nói: “Không được nói, ngay từ đầu chúng ta đã đi trái với lẽ trời, giờ mà thêm người biết nữa chắc chắn Thiên Đạo (đạo trời) sẽ càng nghiêm khắc hơn.”
Nhỡ đâu có thể khiến Đại Ninh mắc bệnh nan y lúc nào đó.
Đại Ninh nhìn nó một cách khinh thường: “Ta biết.”
Cô không định nói ông biết, nếu ông nội biết, thể nào ông cũng sẽ nhúng tay vào. Đây là một ván cờ không chắc sẽ giành thắng lợi, ông cũng là “bia đỡ đạn trong sách”, một khi ông ra tay đối phó với nhóm nam chính và Kỷ Điềm, chỉ sợ kết cục đáng sợ sẽ chờ đón ông.
Đại Ninh cười hì hì nói với ông: “Cháu cũng không biết.”
Ông cụ thở dài thườn thượt, ngược lại ông không nghĩ đến mấy việc ma quái, chỉ nghĩ chắc lúc đó Đại Ninh bị sốc. Y học giải thích không rõ cũng không đại diện nó không tồn tại.
May là ông trời thương xót đã trả lại cháu cưng của ông.
“Đại Ninh, cô đã quên đồng ý với ta chuyện gì rồi sao? Nói cho ông nội biết đi.” Thanh Đoàn vội nhắc nhở, nó thật là lo chuyện bao đồng mà.
Đại Ninh bừng tỉnh, à cô đã đồng ý một việc với anh trai mà quên mất.
“Ông nội, lúc ông đón sinh nhật, cháu muốn giới thiệu một người quen với ông.”
“Ai thế?”
Đại Ninh chớp mắt: “Đến đó ông sẽ biết thôi.”
“Đoàn ngốc.” Đại Ninh nói bằng giọng chán ghét: “Đây là ông nội của ta, tự nhiên mi gọi ông nội chi vậy! Sau này chú ý chút.”
Thanh Đoàn: “…”
*
Trong nhà hàng năm sao ở Kinh Thị là cảnh cụng ly vào nhau.
“Triệu Gia, tôi mời cậu một ly.”
Triệu Tự cầm ly lên rồi hớp một ngụm rượu. Đối phương ngửa đầu uống hết, Triệu Tự không cần làm thế, lấy thân phận địa vị bây giờ của anh thì chỉ cần chờ người khác đến lấy lòng mình.
Ngay cả Trương Mạn Mạn và trợ lý Vương dùng bữa chung cũng được đối đãi như thế.
Luôn có nhiều lời khen ngợi trong giới kinh doanh.
“Triệu Gia tuổi trẻ tài cao, lúc tôi bằng cậu từng này vẫn là thằng nhóc không biết gì hết.”
“Còn phải nói sao, ai nhắc đến mỏ châu báu cũng đều biết tên tuổi Triệu Gia.”
“Sóng sau dồn sóng trước, bây giờ lão già như chúng ta làm gì còn chỗ dùng nữa.”
…
Triệu Tự chỉ lắng nghe, lâu lâu anh sẽ nhếch môi. Trương Mạn Mạn lặng lẽ nhìn anh, nụ cười của anh không có vẻ châm chọc hay đồng ý.
Đám người kia thì cho là anh thích nghe, suýt nữa tung hô anh tận trời xanh.
Nói đến nói đi cũng không biết ai nhắc đến chủ đề này.
“Thằng ranh nhà họ Kỷ gần đây cũng đã bắt tay vào quản lý công ty, chậc, đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp mà, dạo này còn đối trọi với lão già nhà họ Ngôn.”
“Ai chứ, Quan Tái Thường hả?”
“Chứ còn gì nữa, nghe bảo hai nhà họ đã giao chiến nhiều lần với nhau vì miếng đất ở Đông Thành.”
Triệu Tự ngừng lắc ly rượu, anh nhìn sang.
Có kẻ vội vàng lấy lòng mà giải thích: “Triệu Gia không thường đến Kinh Thị nên có điều không biết, Kinh Thị có hai xí nghiệp lớn nhất, một là nhà họ Kỷ, hai là nhà họ Ngôn. Có điều cảnh náo nhiệt đã là chuyện quá khứ, hai năm qua ông Kỷ cũng cao tuổi, còn người thừa kế là cậu Kỷ thì chỉ giỏi ăn nhậu chơi bời, không hiểu ba chuyện làm ăn lại thêm nóng tính, cậu ta vừa tiếp quản công ty đã đắc tội không ít người.”
“Tình hình nhà kia càng bết bát dữ nữa, người già hay nhỏ đều nằm liệt giường, càng chẳng có người thừa kế đâu, một nửa cổ phần còn nằm trong tay Quan Tái Thường. Kẻ đó còn là con cáo già, nghe đâu…”
Người nọ tạm dừng rồi cười mờ ám với những người ngồi đây: “Hồi trẻ hắn còn ngoại tình với bà Ngôn, lúc Ngôn Minh Khấu còn bình thường thì hắn hết lòng giúp đỡ cho con trai của tình nhân, giờ thằng nhỏ nằm liệt đó, một mình hắn cứ thế nắm hết quyền lực.”
Giọng Triệu Tự hơi cao, ngón tay anh thờ ơ gõ lên mặt bàn: “Miếng đất ở Đông Thành kia?”
“Đúng thế, dạo này nó chạm tay vào là bỏng, nghe đâu cậu Kỷ phải lấy bằng mọi giá. Dẫu sao cũng sắp đến sinh nhật ông cụ nhà cậu ta mà, hồi trẻ ông Kỷ cũng là kẻ đáng gờm, chớp mắt đã hơn 70.”
Bọn họ thảo luận rôm rả, ai cũng biết người có tài khi sa cơ lỡ vận vẫn hơn kẻ tầm thường, hiện tại hai nhà đều không thể lay chuyển. Nhưng với một gia tộc mà không có người thừa kế đủ tư cách thì việc sụp đổ chỉ là vấn đề thời gian. Thế hệ trước thì tài giỏi, thế hệ sau lại chẳng ra gì, đợi người lớn trong nhà đi mất thì còn gì ngóng trông?
Bởi vậy những người có mặt đều nóng lòng muốn thử, đồng thời họ cũng muốn nói vài ba chuyện “làm ăn” với Triệu Tự, tiện thể đợi hai nhà sụp đổ.
Họ nói thế chả phải nhiều chuyện gì mà mong… vị trước mặt có thể lợi dụng cửa ải này để chủ động đối phó với nhà họ Kỷ hoặc nhà họ Ngôn, suy cho cùng miếng bánh lớn như thế, ai lại không muốn có.
Nhưng đợi cả buổi mà Triệu Tự vẫn là dáng vẻ bình tĩnh như trước, trên mặt anh không lộ ra ý gì, vài ông chú 40-50 xấu hổ mà ngậm miệng lại.
Đến lúc tàn tiệc có người hỏi: “Triệu Gia, cậu có muốn đi vui vẻ thêm tăng với chúng tôi không?”
Triệu Tự cười xin lỗi: “Hôm nay tôi còn có việc nên không đi được, các anh chơi vui vẻ, có gì tính vào tài khoản của tôi.”
Những người khác nào dám cản anh lại, nói rối rít: “Thế thì cảm ơn Triệu Gia.”
Triệu Tự ngồi vào xe, anh xoa xoa huyệt thái dương.
Trương Mạn Mạn và trợ lý Vương đi chiếc xe sau, A Thập giữ chức tài xế cho Triệu Tự, hắn quan tâm hỏi: “Triệu Gia, cậu không sao chứ?”
“Không sao.”
Anh ngắm nhìn đèn neon ngoài cửa sổ, hơi lơ đễnh.
Đại thiếu gia họ Kỷ… là em trai cô ấy. Triệu Tự trầm tư hồi lâu, miếng đất ở Đông Thành cũng không phải nơi tốt lành, trước đây anh cũng từng coi trọng nó, đến khi biết tình hình bên trong mới buông tay, cá là Kỷ Mặc Giác bị người ta chơi một vố.
Nếu bỏ ra tận 1 tỷ nhân dân tệ chỉ để mua nó, nhà họ Kỷ chắc chắn không xong.
“A Thập, anh về gửi một email dưới tên tôi.”
“Được.”
Lúc về đến thì A Thập hỏi: “Gửi cho ai?”
Triệu Tự tạm dừng, cuối cùng bảo: “Để tự tôi làm vậy.”
A Thập không hiểu lắm nhưng vẫn nghe lệnh ra ngoài.
Triệu Tự gửi email xong thì nằm ngửa trên ghế, anh nhắm mắt lại. Khóe mắt anh mỏi mệt và đỏ lên, muốn ngủ lại không thể vào giấc, những năm qua anh thường xuyên gặp ác mộng.
Mơ thấy ngọn núi năm đó bị trận tuyết bao phủ, anh bước đi một mình giữa trời tuyết bay lất phất.
Cô ấy không bao giờ xuất hiện trong giấc mộng của anh, bất kể anh tìm ra sao thì con đường đó vẫn luôn không có điểm cuối. Đến cả một cơn ác mộng trọn vẹn cũng thành một yêu cầu xa xỉ.
Triệu Tự không muốn mình trở thành kẻ điên mắc chứng cuồng loạn, nhưng anh không biết mình còn kiên trì được bao lâu.
Anh lấy lọ thuốc ngủ trong ngăn kéo ra, đổ vài viên rồi bỏ vào miệng.
Giấc mộng đêm nay vẫn là trận tuyết rơi không có hồi cuối.