Triệu Tự dừng động tác, trong lòng Đại Ninh hận anh muốn chết, ngoài mặt lại chỉ có thể tủi thân thương lượng: “Anh có thể không giết tôi trước được không?”
Triệu Tự nhìn cô hồi lâu, đột nhiên đè xuống.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại Ninh bị lồ.ng ngực rộng lớn của anh đè cho phát đau, không phải chứ, vậy mà anh ta chọn giết trước?
Đại Ninh không muốn chết, Triệu Tự trông như tên điên nắng mưa thất thường, cô vẫn chưa làm xong việc của mình, nếu như bán rẻ linh hồn chỉ để đổi lấy kết cục bị ngực Triệu Tự đè cho ngạt thở, làm sao cô có thể cam lòng.
1
Cô còn chưa kịp hoảng hốt hay tức giận, lồ.ng ngực của người đàn ông trên người mình đã run lên bần bật.
Cô hoang mang, không hiểu chuyện gì.
“…”
Triệu Tự bắt đầu cười, đợi anh cười đủ trở về vẻ mặt vốn có, anh chống hai tay nhìn cô, dưới thân là vẻ mặt cô gái sống không còn gì luyến tiếc, cô thở hồng hộc, hai má ửng hồng.
Triệu Tự lạnh mặt mặc lại quần áo.
Đại Ninh thấy anh không có ý định tiếp tục, lập tức há mồm muốn chửi anh.
Triệu Tự liếc nhìn cô một cái rồi nói: “Quên mất, em còn chưa tắm, đợi tắm xong làm tiếp.”
Đại Ninh nhảy xuống đất, cô như con chuột túi nhảy lên nhảy xuống, sử dụng tất cả từ ngữ mà cả đời mình biết để mắng chửi Triệu Tự.
Cuối cùng cô cũng dần hiểu ra, Triệu Tự cố ý khiến cô nếm thử mùi vị bị giày vò lặp đi lặp lại này.
Anh chưa bao giờ có được tình cảm của cô nên không thể dùng nó tổn thương cô, chỉ có thể dùng thái độ gần như lạnh nhạt để cô cảm nhận mùi vị bị người lừa là thế nào.
Nhưng có hiểu cũng vô dụng, Triệu Tự tóm lấy cà vạt phía sau cô, bế cô vào phòng tắm.
Triệu Tự không nhắc lại chuyện bảo Đại Ninh chia tay với Trần Cảnh.
Anh tắm rửa cho cô.
Nước từ vòi hoa sen xả xuống đỉnh đầu cô, Triệu Tự và cô đều bị ướt nhẹp.
Đại Ninh mở miệng chửi thì bị rót nước vào miệng, cô nhắm nghiền mắt, cam chịu dụi đầu vào lòng anh, cứ thế lặp đi lặp lại.
Hơi nước mờ mịt, con ngươi đen láy của anh yên lặng nhìn cô, toát lên vài phần dịu dàng.
Cuối cùng đại tiểu thư cũng khóc.
“Huhuhu, đừng cho nước nóng vậy mà…”
Triệu Tự chỉnh nhiệt độ nước xuống vài độ.
Cô vẫn đang khóc thút thít: “Tôi hối hận rồi, nếu tôi biết sớm hơn thì đã không gặp anh. Người ta làm chuyện tốt rành rành, cớ sao lại gặp trúng tên điên như anh.”
Triệu Tự vuốt ve đầu tóc quăn mềm mại của cô.
“Trần Cảnh tốt hơn anh nhiều, anh ấy chưa từng đối xử với tôi như thế.”
Nước chảy xuống từ cằm anh, rơi xuống đỉnh đầu cô gái. Triệu Tự nhắm mắt lại.
Không chút động lòng.
Đại Ninh cực kỳ buồn bực, cô hoàn toàn không biết đến cùng Triệu Tự muốn làm gì.
Cũng như Triệu Tự không biết đến cùng tại sao Kỷ Đại Ninh lại đến bên cạnh mình vào ba năm trước.
*
Đến tối vẫn nằm ngủ chung như cũ, đã lâu vậy rồi mà không ai tìm được cô.
Đại Ninh bắt đầu gắt gỏng.
Vốn cô cũng chả phải người có tính tình tốt gì cho cam, bị nhốt một ngày hai đêm, cô ước gì mình có thể trút bỏ hết cảm xúc tiêu cực.
Cổ tay cô đã được cởi trói, thấy Triệu Tự nhắm mắt, Đại Ninh dùng hết sức bóp chặt cổ anh.
Triệu Tự mở mắt ra, bình tĩnh nhìn cô.
Khi anh bắt nạt Đại Ninh, Đại Ninh không có chỗ trống để phản kháng, mà nay, anh vẫn không nhúc nhích mặc cô làm gì thì làm.
“Với cái sức này của em thì không làm tôi chết được đâu, em cần dao không?”
Đại Ninh nhìn ngón tay anh bị mình cắn đã sưng tấy trắng bệch, cô chợt hiểu những lời mà Triệu Tự nói đều rất nghiêm túc. Cô buông tay, cảm thấy thật nhàm chán.
Triệu Tự kéo cô vào lòng mình, lấy tư thế giam cầm ôm chặt cô.
“Anh hận tôi?” Đại Ninh hỏi anh.
Triệu Tự không trả lời.
Nhưng trái tim anh đã chết hai lần, một lần chết ở trận tuyết lớn vào ba năm trước và một lần chết ở đêm Đại Ninh và Trần Cảnh hôn nhau dưới ánh đèn.
Càng bình tĩnh thì càng điên dại.
Triệu Tự không biết mình muốn gì cũng không muốn gì cả. Anh cảm thấy như bây giờ đã ổn.
Không cần phải chơi bất kỳ trò giết người không dao [1] nào với cô nữa.
[1] 杀人诛心: đây là một cụm thành ngữ trong tiếng Trung, ý nói rằng thay vì gi.ết chết một người về mặt thể xác, chẳng bằng hủy hoại người đó về mặt tinh thần.
Anh không có tính kiên nhẫn đi giành Kỷ Đại Ninh với gã đàn ông tên Trần Cảnh đó.
Anh không muốn thấy vẻ mặt hớn hở lại châm chọc của cô.
Một cô gái xấu xa không xứng có được cách yêu như bao cô gái tốt.
Thế nên như bây giờ cũng không tệ.
Đại Ninh nén giận, cô còn nhiều việc phải làm, hơn nữa cô không thích cách bị người khác kiểm soát.
Đôi mắt cô lạnh lùng, nói chuyện với Thanh Đoàn: “Rút vận khí lại đi, đừng chuyển nữa.”
Mặc dù nó không hiểu tại sao nhưng vẫn làm theo lời cô.
Cảm giác mệt mỏi ập đến, một lúc sau, Đại Ninh đã nhắm mắt thiếp đi.
*
Triệu Tự làm bữa sáng như trước, có điều Đại Ninh vẫn chưa tỉnh dậy.
Đến giữa trưa, Triệu An An đi ra, thấy thím Dịch và vài người giúp việc đang dọn đồ ăn.
“Đây là đồ ăn mà anh cả làm buổi sáng sao?”
Thím Dịch giải thích: “Đúng vậy thưa cô, đồ ăn đã nguội rồi nên Triệu Gia bảo chúng tôi vứt đi.”
Triệu An An không hiểu ra sao.
Triệu Tự cũng không ngờ Đại Ninh ngủ một giấc tận chiều mà còn chưa dậy.
Anh đi vào nhìn cô, cô vẫn ngủ say.
Ngón tay Triệu Tự chạm vào nơi trái tim của cô.
Cơ thể cô ấy có vấn đề? Sau khi trúng đạn, dù cho người đó lên cơn sốc dẫn đến chết giả thì vẫn sẽ để lại sẹo.
Nhưng cơ thể cô trơn bóng mềm mại, không có vết thương nào.
Cô nhắm mắt giống như nàng công chúa ngủ trong rừng ngoan ngoãn không biết giở trò, cũng không còn gió chiều nào theo chiều ấy.
Tình cảm của cô không trung thành và bền vững.
Triệu Tự nhìn cô một lúc, gọi bác sĩ đến kiểm tra sức khỏe cho cô. Kết quả khám cho thấy ngoại trừ enzim thì mọi thứ đều bình thường.
Anh đan hai tay vào nhau đặt bên môi, đặc biệt kiên nhẫn đợi cô thức dậy.
Nhưng đến khi trời sẫm tối, Đại Ninh vẫn không tỉnh. Cô đã không ăn gì một ngày rồi.
Ánh sáng trong mắt anh trở nên lạnh lẽo: “Truyền dịch giữ mạng cho cô ấy.”
Bác sĩ cầm kim tiêm đến, chạm vào tay Đại Ninh.
Triệu Tự bỗng che tay cô lại, kim tiêm đâm vào tay anh. Bác sĩ kinh ngạc nhìn anh, Triệu Tự nhắm mắt: “Đừng chạm vào cô ấy.”
Bác sĩ rời khỏi.
Ai cũng nói Triệu Gia nắng mưa thất thường, hắn xem như hiểu sâu sắc.
Triệu Tự nắm lấy bàn tay mịn màng ấy. Trăng đã ló, ánh trăng trải dài khắp nơi.
Triệu Tự nhìn cô suốt một đêm.
Làn gió vào đêm hè thổi rất nhẹ, ban đêm trời trong, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng ve kêu trong trẻo.
Sau đó trời sắp sáng, Đại Ninh vẫn nhắm nghiền hai mắt như cũ.
Hai mắt Triệu Tự giăng đầy tơ máu, ôm cô bỏ vào trong xe. Anh thắt dây an toàn cho cô, lái xe đến sông lớn của Kinh Thị.
“Tỉnh dậy đi.” Giọng anh bình tĩnh: “Em mau dậy đi, tôi đưa em về nhà, nếu em còn ngủ tiếp, tôi sẽ lái thẳng xuống sông.”
Tia nắng đầu tiên chiếu vào, Đại Ninh yếu ớt mở mắt ra.
Cô dụi dụi mắt: “Tôi đói bụng.”
Trong xe có đồ ăn, tất cả đều là món ăn vặt cô thích. Cô lựa lựa rồi nếm thử vài miếng, quay sang nhìn Triệu Tự.
“Cho tôi về nhà, thật chứ?”
Triệu Tự lái xe ra khỏi cầu hình vòm chạy về phía nhà họ Kỷ, cả con đường đều rất yên tĩnh. Ánh nắng mặt trời rọi vào hai má cô, trong lòng cô hơi đắc ý. Rốt cuộc vẫn để cô về đó thôi, đợi cô về đến nơi sẽ tìm cách giế.t chết Triệu Tự.
Thanh Đoàn chậm rãi bắt đầu chuyển vận khí sang cô, cảm giác buồn ngủ bèn biến mất.
Tròng mắt Đại Ninh vừa chuyển dừng trên ngón tay thon dài của anh, lại bắt đầu.
“Này Triệu Tự, vợ anh có đẹp không?”
Triệu Tự đang đợi đèn giao thông.
“Tàm tạm.”
“Cô ấy đẹp hay tôi đẹp?”
“Cô ấy.”
Đôi mắt Đại Ninh tròn xoe, không phục nói: “Tôi không tin, anh có hình không? Đưa tôi xem.”
“Không có.”
Thái độ không hợp tác của Triệu Tự khiến Đại Ninh rất bất mãn, cô dựa lưng vào ghế: “Lái nhanh đi, A Cảnh nhà tôi chắc chắn rất lo cho tôi, tôi phải về an ủi anh ấy, ôm anh ấy còn muốn… Á!”
Triệu Tự đạp chân ga đến cùng.
“Anh điên hả!”
Đại Ninh nắm chặt dây an toàn: “Tôi nói đùa, nói đùa thôi được chưa!”
Xe dần dần giảm tốc độ.
Đại Ninh hừ một tiếng, lúc này học ngoan, cuối cùng cũng biết tốt nhất đừng có đi chọc anh ta khi mình chưa thoát khỏi nguy hiểm.
Đến nhà họ Kỷ, Đại Ninh xuống xe.
Cô càng nghĩ càng không cam lòng, cả đời cô chưa từng chịu thiệt lớn như vậy. Cô đi mấy bước lại quay đầu, vừa định buông đôi ba lời chế nhạo, trào phúng anh.
Đối diện với đôi mắt giăng đầy tơ máu của anh, ngón tay sưng tấy đáng sợ đang đặt trên vô lăng.
Cô chớp chớp mắt, vẻ mặt ghét bỏ nói theo bản năng: “Anh trông xấu xí thật, vừa nhìn đã khiến người ta ghét bỏ.”
Triệu Tự nhắm mắt: “Cút.”
Cô vui vẻ cút đi.
Chờ chết đi tên khốn. Dám thả cô về thì phải chuẩn bị tinh thần bị g.ết chết.
Ban đầu Đại Ninh tưởng rằng ông nội sẽ rất lo lắng khi cô đã mất tích hai ngày, nhưng không ngờ quản gia Lý lại chào đón cô bằng nụ cười.
“Đại tiểu thư đã về, cô chơi ở nhà bạn vui không ạ?”
Đại Ninh nghi ngờ hỏi: “Nhà bạn tôi?”
“Đúng vậy, chẳng phải trước đó cô đã gọi về hay sao, cô bảo muốn đến nhà cô Trịnh Ưu Ưu chơi vài ngày, tôi thật sự rất vui, cuối cùng đại tiểu thư cũng có một người bạn tốt.”
Đại Ninh hiểu ngay, Triệu Tự lấy điện thoại của cô và tìm người giả giọng, việc đó rất đơn giản với anh.
Khó trách không ai tìm được cô, hóa ra họ đâu có tìm.
E rằng người duy nhất biết cô gặp nguy hiểm là Trần Cảnh. Nhưng đến bây giờ Trần Cảnh vẫn không có tin gì, Đại Ninh nghi anh cũng gặp chuyện phiền phức.
Quản gia Lý ngập ngừng nói: “Đêm qua đã xảy ra chuyện lớn.”
“Chuyện gì?”
Nhìn vẻ mặt chú Lý rất nặng nề, Đại Ninh biết chỉ sợ là một “việc rất lớn”.
“Đêm qua nhị tiểu thư đã cắt cổ tay tự sát.”
Đại Ninh sửng sốt trong hai giây, mừng rỡ như điên: “Thật à? Đã chết chưa?”
Khóe miệng quản gia Lý giật giật: “Chưa ạ. Cậu Kỷ kịp thời đưa cô ấy đi bệnh viện, vì chuyện này mà ông Kỷ đi ngủ rất trễ. Đại tiểu thư, cô đừng nên thể hiện vẻ vui mừng tới vậy, lỡ bị người ta nhìn thấy lại xì xào bàn tán một trận.”
Đại Ninh nhàm chán nói: “Chưa chết thì là khổ nhục kế [2] rồi.”
[2] Cố ý làm tổn thương bản thân, đánh lừa lòng tin của kẻ địch, lợi dụng cơ hội đó để thực hiện mưu kế của mình.
Quản gia Lý lắc đầu.
Bất kể có phải khổ nhục kế hay không thì một chiêu này rất hữu dụng.
Người nhà họ Kỷ ít ỏi, ông cụ bất công lại thêm lựa chọn của Kỷ Mặc Giác đều khiến Kỷ Điềm rơi vào tình huống vô cùng xấu hổ.
Hết lần này đến lần khác Kỷ Điềm cũng là người rất quyết đoán, thế là trực tiếp tự sát.
Chuyện cô ta tự sát cũng làm dư luận chuyển hướng, đám giúp việc đều đang rối rít suy đoán đêm qua nhị tiểu thư lấy cái chết để chứng minh sự trong sạch của mình, vậy chẳng lẽ đại tiểu thư mới là kẻ nói dối, cô đã cướp bạn trai còn ép người ta tìm tới cái chết.
Ông cụ không cho phép người khác loan truyền chuyện này, cũng không ai dám nói bậy.
Trong lòng quản gia Lý có chừng mực nên không nói lời đồn đãi giữa đám giúp việc cho Đại Ninh nghe.
Hai ngày nay Đại Ninh và Kỷ Điềm đúng là có kích thích riêng của mình.
“Mi nói xem sao cô ta có thể giày vò mình đến vậy, mặt đã thành như vậy còn cắt cổ tay tự sát.” Đại Ninh vô cùng hoang mang hỏi Thanh Đoàn: “Cô ta không chê mình xấu sao?”
Mấy ngày nay nó toàn xem bão bình luận [3] nên giờ mắt nó như nhang muỗi. Thanh Đoàn mê man cố gắng chuyển vận khí sang rồi đáp: “Kỷ Mặc Giác lại bắt đầu thương xót cô ta thì đây vẫn xem là biện pháp hữu dụng.”
[3]
Một thiên kim được tìm về lại bị người thân trong nhà xem thường ép đến tự sát, làm sao không hổ thẹn với cô ta cho được
Một thiên kim được tìm về lại bị người thân trong nhà xem thường ép đến tự sát, làm sao không hổ thẹn với cô ta cho được.
Đại Ninh trầm mặc.
Thanh Đoàn ngẫm lại cô nhóc đáng thương này cũng không dễ gì trải qua hai hôm nay, nó vội an ủi: “Cô đừng sợ, cô mới là người quan trọng nhất trong lòng họ!”
“Ta đang nghĩ…” Đại Ninh cười hì hì: “Nếu ta cũng giả bộ tự sát, sau đó nói cho anh trai yêu dấu rằng ta sống không nổi nữa vì Kỷ Điềm, anh ta có thể giúp ta giết Kỷ Điềm không nhỉ?”
Thanh Đoàn: “…” Không ngờ Kỷ Đại Ninh vẫn nhớ thương chuyện “mượn đao giết người”.
Hơn nữa vừa học đã áp dụng nhanh vậy, sao không lên trời luôn đi.
Nhưng Đại Ninh sợ đau, không có cách chết nào mà không đau. Nếu như chơi quá trớn thì không đáng. Cô chết giả một lần, không đến ba năm Triệu Tự đã kiếm được một cô vợ, đàn ông không phải thứ tốt lành gì, Đại Ninh sẽ không làm vậy, những lời này cũng chỉ thuận miệng nói để trêu Thanh Đoàn đáng thương thôi.
“Ta khỏi cần giả vờ, ta bị thương thật.” Đại Ninh sờ cánh tay mảnh khảnh của mình, ánh mắt không che giấu dày đặc ác ý: “Vì vậy ta muốn Triệu Tự chết.”
Trần Cảnh là nam chính, vận khí cũng nhiều hơn Triệu Tự, Trần Cảnh không thể nào bị giết được.
Cô đi tìm Trần Cảnh.
Lần đầu tiên Đại Ninh cảm thấy quy tắc của thiên đạo vẫn có chỗ tốt. Nếu đã vậy thì phải khiến cho Trần Cảnh trở thành “Ngôn Cảnh” lợi hại như trong sách.
Để anh làm con dao sắc bén nhất trong tay cô, làm con chó điên cuồng cắn xé vì cô.
Đến khi không kiểm soát được nữa, cô sẽ đi tìm nam chính số ba.
Vừa dùng giữ thế cân bằng đồng thời phá vỡ cục diện.