Cười đủ rồi cô mới mềm mại hô: “Chú ơi.”
Thời Mộ Dương không quan tâm cô, cầm bản vẽ thiết kế tàu thuyền lên xem.
“Chú ~ nhỏ ~ Thời Mộ Dương ơi, chú ơi, bé Dương…”
Thời Mộ Dương đá văng cửa, nói uy hiếp: “Gọi một tiếng nữa là tôi giết cô.”
“Anh còn chưa cởi dây trói cho người ta nè.”
Thời Mộ Dương hoàn toàn quên béng đi chuyện này, kết quả lại mắc một cái nút thắt khiến anh không tài nào mở được, anh trực tiếp giựt đứt sợi dây bằng vải rồi ném lên đầu cô.
Tóc cô đang nhỏ nước, cô ngước mặt lên, chớp mắt và cười với anh.
Mảnh vải màu tím để trên đầu cô chẳng những không làm cô nhếch nhác mà còn mang đến sự tương phản đáng yêu cho cô.
Thời Mộ Dương vẫn luôn khó chịu, không biết đến cùng mình đang tức giận vì cái gì, anh đóng cửa rầm một tiếng rồi đi ra ngoài.
Đại Ninh ngâm mình thoải mái một lúc, cuối cùng cũng cảm thấy ngón tay tê dại có chút cảm giác, cô mặc quần áo xong liền đi ra ngoài, phát hiện Thời Mộ Dương đang xem bản vẽ thiết kế.
Anh không phải là người nghiêm chỉnh, dáng ngồi rất chi buông thả.
Đại Ninh bước qua rồi dựa vào anh xem chung.
Cô không biết nhiều, nói thẳng ra thì cô chính là kẻ vô dụng khi so với Kỷ Điềm.
Kiếp trước Kỷ Điềm trợ giúp Thời Mộ Dương đi ra khỏi đây, chẳng biết lần này không có Kỷ Điềm thì Thời Mộ Dương có còn thuận lợi rời khỏi đây không.
Cô quan sát bản vẽ, vừa nhìn đã biết con tàu này rất tốn thời gian và nhân lực.
Thời Mộ Dương đẩy đầu cô ra, cô “ớ” một tiếng rồi ngã vào bờ vai anh lần nữa.
Anh lại đẩy và cô lại ngã.
Sau khi lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng Thời Mộ Dương cũng phát huy tinh thần của người cục súc, chế nhạo cô: “Da mặt cô dày đến độ có thể hứng được đạn luôn nhỉ, người không biết còn tưởng cô thiếu hơi đàn ông lắm.”
Cô cũng không phản bác.
Từ sau khi hoán đổi linh hồn lần thứ hai, Đại Ninh đã mất đi hứng thú mắng chửi người khác, vì vậy cô tự động phát triển một kỹ năng mới gọi là “che chắn”, cấp độ che chắn với Thời Mộ Dương trực tiếp đạt tới cấp 10.
Dù cho anh bật dậy và xoay 360° để châm chọc mình thì cô cũng có thể xem anh thành cậu bé bọt biển [1].
Nhớ tới cậu bé bọt biển, cô chợt lên tiếng: “Chú nhỏ, cháu muốn xem TV.”
“Xem cái quần què, trên đảo chỉ có người thật phiên bản yêu tinh đánh nhau [2] thôi, cô muốn xem không?”
[2] Ý nói chuyện quan hệ của nam nữ.
“Muốn xem TV.” Cô dứt khoát ngã lên đùi culi, nghiêm túc lặp lại: “Không cho phép anh xem thường tôi.”
“Để tôi bóp cổ cô cho chết.”
“Vậy anh nhớ bóp nhẹ thôi đó.”
Thời Mộ Dương mặt vô cảm xúc nhìn cô.
Cô nghĩ ngợi rồi nói: “Tôi muốn xem cái kiểu mà ngược đến chết đi sống lại ấy, nam chính móc thận của nữ chính đi cứu mối tình đầu, khiến nữ chính ngồi tù gánh tội thay, à còn treo [3] nữ chính lên…”
[3] Là kiểu treo thế này:
“Cấp dưới nói, ông chủ, phu nhân đã bị treo ba ngày rồi ạ
“Cấp dưới nói, ông chủ, phu nhân đã bị treo ba ngày rồi ạ.”
“Nam chính hỏi, thế cô ấy đã biết sai chưa?”
“Dạ chưa, nhưng đứa bé trong bụng phu nhân đã mất rồi.”
“…” Thời Mộ Dương bịt miệng cô lại, gân xanh nổi trên trán: “Câm, đã bảo không có.”
Toàn là ba cái thứ gì đâu không!
Miệng cô bị bịt nhưng đôi mắt đen lúng liếng của cô như biết nói, không chớp mắt nhìn anh.
Không cầu xin cũng không chịu thua, cô giống như đang xem một cái TV phát theo yêu cầu mà không nghe lời vậy.
Thời Mộ Dương: “Nhàm chán, không có điểm nào đáng khen, não cô suốt ngày chứa cái gì vậy? Nói chứa đậu phụ là còn xem trọng cô.”
Cô ỉu xìu ồ một tiếng.
Lòng bàn tay Thời Mộ Dương cảm nhận được bờ môi mềm mại, anh càng dán sát vào theo bản năng, khi nhận ra anh vội vã buông tay, vẻ mặt chán ghét lau sạch lòng bàn tay lên quần áo cô.
Cô giơ ngón tay ra, ấu trĩ véo vành tai anh.
“Người ta muốn xem TV!”
“Xem cái quỷ, cút.”
Gương mặt cô vùi vào bụng anh, vô cùng mất hứng.
Thời Mộ Dương vô thức hóp bụng lại, xách cô dậy. Cô chậm rãi giơ cánh tay véo lỗ tai anh lần nữa, vừa cáu kỉnh vừa đáng yêu rống lên: “Tôi muốn xem TV!”
Nói xong, cô sụt sịt: “Có mỗi chuyện xem TV mà anh cũng không thỏa mãn người ta được, anh đúng là gã đàn ông vô dụng.”
Thời Mộ Dương tức giận xém nữa bùng nổ tại chỗ.
Mẹ nó ai là gã đàn ông vô dụng hả! Lặp lại lần nữa thử xem, còn không phải xem TV thôi sao…
Trên đảo thật sự không có TV.
Ở nơi tồi tàn này có thể phát điện đều dựa vào nhân tài có trình độ công nghệ kỹ thuật cao cấp trong tay anh, cho dù anh có làm được máy thu tín hiệu cho cô thì phim truyền hình cũng không thể phát sóng ở đây.
Huống chi Thời Mộ Dương còn hoài nghi, chẳng lẽ do anh bị nhốt quá lâu rồi à, làm sao trên đời này lại có người dám quay thể loại phim truyền hình cay mắt như vậy chứ!
Anh đè tay cô xuống.
“Cháu gái à, nằm mơ đi thì cái gì cũng có.”
Anh sẽ không nhàm chán vậy đâu, còn cho cô xem phim truyền hình, anh đâu có bị điên?
Thời Mộ Dương đang sửa bản kế hoạch được nửa chừng thì nhớ đến gì đó, nhìn người bên cạnh, thấy cô đã ngã vào sô pha bên kia, một bàn chân nhỏ xinh xắn đè lên chân anh mà ngủ say.
*
Tác Nhị đang mài gỗ, vụn gỗ bay đầy trời.
Những mảnh vụn gỗ xoắn xếp chồng trên đầu cậu, trông buồn cười đến độ không nỡ nhìn thẳng. Vừa nhìn mới thấy hơn nửa người dân trên đảo đều đang cố gắng đóng thuyền.
Nếu thật sự có thể rời khỏi nơi tồi tàn chim không thèm ị này thì ai lại muốn ở đây chứ?
Thời Mộ Dương khác với Đại Ninh, anh cực kỳ có năng lực lãnh đạo, nói trắng ra là có năng lực tẩy não.
Lúc đầu Đại Ninh đưa ra đề nghị muốn rời đảo, mọi người đều theo kiểu hùa chơi chơi với cô.
Nhưng bây giờ sau khi trải qua quá trình tẩy não thần kỳ của Thời Mộ Dương, ai ai cũng tin tưởng chỉ cần có thủ lĩnh dẫn dắt, chắc chắn họ sẽ thoát khỏi đây.
Đã có động lực nên mọi người vô cùng hăng hái.
Dù sao ngoài chuyện đóng một con thuyền thì còn phải đưa hàng trăm hàng ngàn người theo, vậy nên để đề phòng chuyện bất trắc thì phải đóng thêm xuồng cứu sinh.
Ai cũng xem qua bộ phim Titanic nên biết một khi xuất hiện chuyện ngoài ý muốn mà không có biện pháp bảo vệ tiếp theo thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Tác Nhị vừa mệt vừa khát, lúc này có một người phụ nữ da ngăm bước đến rót nước cho cậu uống, hai người cười cười nói nói, vẻ mặt Tác Nhị luôn luôn chất phác và thành thật lại thêm vài phần ý cười khờ khạo.
Thời Mộ Dương nheo mắt.
Con người anh mà thấy người khác ngọt ngào thì trong lòng sẽ lấy làm khó chịu.
Năm nay Tác Nhị hơn ba mươi, còn người phụ nữ da ngăm đen kia thì khoảng bốn mươi. Đặt trong mắt Thời Mộ Dương thì hai người họ đều là quỷ xấu xí, anh cười nhạt một tiếng, gọi Tác Nhị lại đây.
“Sao vậy đại ca?”
“Bồ cậu à?”
Tác Nhị gãi gãi đầu, do làn da quá đen nên cũng không biết cậu ta có đỏ mặt hay không.
“Không phải, chị ấy tên là Trương Phương Phương, cách đây không lâu chị ấy có bị bò cạp cắn nên em dẫn chị ấy về.”
“Gọi cô ta qua đây.”
Trương Phương Phương nơm nớp lo sợ đi đến: “Thủ lĩnh, cậu tìm tôi ạ?”
“Ừ.” Thời Mộ Dương chỉ tay vào ghế dựa, ánh mắt từng chút từng chút nhìn Tác Nhị rồi nhìn cô ấy một cách kỳ quái.
Tuy Trương Phương Phương không còn trẻ nữa nhưng khắp Bắc đảo không có người nào là không sợ tiếng xấu bên ngoài của Thời Mộ Dương.
Anh nhìn hai người họ đến khi chân cả hai mềm nhũn thì Trương Phương Phương đột nhiên nghe thấy mệnh lệnh của thủ lĩnh: “Hai người có biết diễn phim truyền hình không?”
Hả?
“Không biết cũng phải biết, diễn ngay cho ông.”
*
Đại Ninh bị bọc lại trong túi vải bọc đồ, dường như người đưa cô theo rất ghét cô, bọc cô xong xuôi thì trực tiếp khiêng cô đi.
Cô thấy sườn mặt của Thời Mộ Dương thì yên tâm, cũng không quan tâm anh đưa cô đi đâu. Dù sao nếu anh có ý xấu thì cô cứ kêu Thanh Đoàn hoán đổi linh hồn của họ lại là được.
Dẫu sao cũng không chết nên cô cũng lười chống cự hay hỏi.
Hôm nay trời không nóng, mùa đông cũng sắp đến gần, dù có là hòn đảo nhiệt đới thì cũng mát mẻ đi đôi phần.
Đại Ninh phát hiện xung quanh rất ít người, lúc mới đến Bắc đảo còn thấy nơi đây rất náo nhiệt, giờ đây phía trước mỗi căn nhà đều có rất ít người, có chăng chỉ có vài đứa trẻ chưa trưởng thành đang vui đùa ầm ĩ xung quanh.
Đây đều là những đứa trẻ do bọn tội phạm trên đảo sinh ra sau này, không biết là may mắn hay là bất hạnh.
Còn nhỏ đã phải thấy nhiều chuyện kinh tởm như thế nhưng có thể đến được thế giới này, ai bảo đó không phải là một kiểu ân huệ?
Thấy cô không thèm hỏi, Thời Mộ Dương âm trầm nói: “A Mãng thiếu đồ ăn, tôi thấy cô cũng béo lên không ít.”
Đại Ninh gác cằm lên cổ anh, không phục mà phản bác: “Người ta gầy rõ ràng.”
“Không sao hết, có lẽ nó muốn ăn xương sườn để thay đổi chút khẩu vị.”
Cô cắn một phát trên cổ anh, tay Thời Mộ Dương run lên, suýt nữa vứt cô xuống.
“Đệch, cô làm gì vậy hả!”
“Anh mà đưa tôi đi xem rắn thì coi chừng tôi cắn chết anh.” Cô nói.
Thời Mộ Dương nghiến răng nghiến lợi, vậy cô cắn mạnh thêm chút đi.
Rất nhanh đã đến đích, Thời Mộ Dương bỏ cô xuống ghế dựa, mình thì ngồi xuống cạnh cô.
Đại Ninh còn đang bị bọc vải, cô thở hổn hển một lúc mới thoát ra được, trông thấy một sân khấu khôi hài hiện ra trước mắt mình.
Sân khấu được dựng lên bằng gỗ và rất lớn, phía sau là rèm trắng.
Đại Ninh chớp mắt nhìn cô gái da ngăm đen đang khóc thút thít, đấm ngực giậm chân trên đài kia.
Cô gái giậm chân nói: “Sao, sao anh có thể lấy thận của em chứ, anh yêu cô ấy đến vậy ư?”
Tác Nhị đi ra từ sau sân khấu, cậu vừa xem quyển vở trên tay vừa đọc lời thoại: “Hừ, cái mạng của cô so với Tiểu Nguyệt của tôi thì chỉ là phận rẻ mạt, đừng nói lấy thận cô, dù lấy tim cô đổi cho cô ấy thì đó cũng là vinh hạnh của cô.”
Đại Ninh chết đứng người.
Thời Mộ Dương vỗ trán.
Thanh Đoàn sợ ngây người.
Các diễn viên lên sân khấu không dứt, một màn trình diễn sống động xin được phép bắt đầu. Có thể thấy họ rất để tâm vào, vì để thể hiện thân phận “tổng giám đốc bá đạo” của Tác Nhị mà không biết họ lượm cái kính râm trôi từ đâu ra rồi đeo lên mặt cậu ta.
Trương Phương Phương ghim một đóa hoa dâm bụt rất bắt mắt trên đầu.
Ngoài ra còn có người phụ nữ 50 tuổi trên mặt toàn nếp nhăn diễn vai “mối tình đầu” của Tác Nhị.
“Cái này…” Đại Ninh chậm rãi mở miệng.
Thời Mộ Dương nhìn cô một cách chết chóc, thầm nghĩ hôm nay cô mà dám khịa một chữ, anh sẽ băm cô ra rồi vứt tro cô đi.
“Hay quá đi!” Cô hưng phấn kêu lên.
Anh đan mười ngón tay vào, khinh thường xì một tiếng, khóe môi hơi nhếch.
Phim truyền hình “phát” được khoảng 40 phút thì Thời Mộ Dương đóng gói cô lại.
Đại Ninh bất mãn: “Còn chưa hết mà.”
“Đây là phim bộ, ngày mai mới phát tiếp.”
Anh cho rằng cô gái diễn sâu này lại muốn làm ầm ĩ, nhưng không ngờ cô bỗng vươn tay ôm cổ anh rồi cọ mặt vào anh, giọng điệu mềm mại nói: “Chú nhỏ, chú tốt quá. Cháu sẽ không hận chuyện lúc trước chú bắt nạt cháu nữa đâu, chúng ta làm hòa nhé.”
Thời Mộ Dương cụp mắt, nói không kiên nhẫn: “Không làm hòa, xin cảm ơn.”
Gần đây trên đảo có hoạt động giải trí duy nhất chính là diễn phim truyền hình bản trực tiếp《Tổng giám đốc bá đạo yêu tôi lần nữa》với sự góp mặt của Tác Nhị và Trương Phương Phương diễn chính.
Người xem là thủ lĩnh và đại tiểu thư che mặt.
Trời vừa bước vào tháng 11, gió trưa trên đảo ngày càng mát mẻ, hai người nằm liệt trên ghế dựa, Thời Mộ Dương để tay tùy ý trên ghế, trong lòng ngực còn có một cô gái lười biếng.
Ông cụ lần trước thấy “thủ lĩnh khóc thút thít” thò đầu ra, nghe bọn họ thảo luận hăng say.
Đại tiểu thư: “Mối tình đầu muốn nữ chính gánh tội thay mình, vẻ mặt nam chính phải không nỡ mới đúng, Tác Nhị chưa diễn tốt.”
Thủ lĩnh nói: “Nam chính là kẻ không có não, Tác Nhị cũng thế, vậy nên cậu ta diễn đúng bản chất của mình.”
Đại tiểu thư: “Lúc này nữ chính phải khóc lóc om sòm rồi nói, anh yêu cô ấy nhiều như vậy, dựa vào đâu tôi phải thành toàn cho các người, đồng thời còn tức giận đâm vào ngực nam chính.”
Thủ lĩnh trầm mặc chốc lát: “Có nội dung thế này à… Cô thấy chưa, Trương Phương Phương đấm Tác Nhị rồi kìa.”
Đại tiểu thư: “Bọn họ nhào vô đánh nhau rồi!”
Ông cụ vừa nhìn đã thấy trên đài rối như mớ bòng bong, bà cô hơn 50 tuổi trên đầu ghim hoa ban aka mối tình đầu đang giúp Tác Nhị đánh nữ chính.
Tác Nhị thấy không ổn, vội vàng bảo vệ lại Trương Phương Phương, Trương Phương Phương nổi giận lại đánh ngược Tác Nhị.
Ba người trên đài bắt đầu chơi trò rồng rắn lên mây.
Thời Mộ Dương nhìn cô gái trong lòng, cô mở to hai mắt xem vô cùng say sưa, anh cũng lười ngăn cản, bọn họ muốn làm gì thì làm.
Cho đến khi cấp dưới đảm nhận vai trò “đạo diễn” không thể nhịn được nữa tiến lên tách họ ra, bấy giờ họ mới chột dạ nhìn về phía thủ lĩnh.
Thời Mộ Dương nhe răng về phía họ, rõ ràng mang theo ý uy hiếp, vài người lập tức hãi hùng khiếp vía.
Nhưng cuối cùng anh không mắng ai mà lấy lá chuối che mặt, nhắm mắt nghỉ ngơi. Tác Nhị nhìn qua thì thấy cô Kỷ đã rúc vào lòng anh ngủ say, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đặt trên ngực anh.
Thời Mộ Dương không có kiên nhẫn với cô, dù sao anh sẽ không che nắng cho cô.
Mọi người tự giác rời đi trong im lặng, Trương Phương Phương dũng cảm quay đầu lại nhìn một cái, phát hiện khuôn mặt đại tiểu thư sắp trượt xuống, đôi mắt thủ lĩnh cũng chưa mở đã ôm chặt cô vào lòng.
Chính anh có lẽ cũng không biết bản thân mình đã bắt đầu chăm sóc cho cô.
1
Dù cho lúc đầu là theo cách thô bạo.