Lại Vân Yên nói với hai người bọn họ: “Các ngươi lui xuống.”
Thương Tùng Thúy Bách nhìn nhau, hai người không nói gì mà khom người thối lui đến bên cạnh cửa, không thật sự rời đi.
Lại Vân Yên cũng không cảm thấy bất mãn, nếu gã sai vặt của Ngụy Cẩn Hoằng mà nghe lời nàng mới là lạ.
Ngay khi nàng vừa cất bước ngồi xuống mép giường, Ngụy Cẩn Hoằng liền mở bừng hai mắt đỏ như máu.
Lại Vân Yên vươn tay vuốt phẳng ngực áo trung y bị mồ hôi làm ướt của Ngụy Cẩn Hoằng.
Chỉ bằng một động tác như vậy, trong chốc lát mặt mày Ngụy Cẩn Hoằng đã trở nên hoà hoãn.
“Ngài xem xem ngài như vậy……” Lại Vân Yên ngữ điệu thân mật, nhỏ nhẹ thủ thỉ.
Đôi mắt đầy tơ máu của Ngụy Cẩn Hoằng lúc này dịu dàng hơn rất nhiều.
“Rất giống ác quỷ ăn thịt người trong địa ngục bò ra.” Lại Vân Yên nhếch khóe môi, nhìn sắc mặt Ngụy Cẩn Hoằng chợt lạnh xuống, làm như không có chuyện gì mà tiếp tục bắn tên: “Nếu như không phải ta ngủ đẫy giấc rồi tới, thấy ngài như vậy chắc chắn sợ tới mức đêm ngủ không được.”
Nói đến tận đây, Ngụy Cẩn Hoằng nhắm đôi mắt lại.
Nhưng Lại Vân Yên không định buông tha hắn, người Ngụy gia làm ác còn hung tàn hơn ác quỷ, nàng có thể trả thù cũng chỉ một chút nho nhỏ không đáng kể: “Nghĩ đến, cũng chỉ có ai âu yếm ngài mới không chê bộ dáng này của nàng, ta gọi thị thiếp tới hầu hạ ngài nhé.”
Nói xong liền đứng lên đi tới cạnh cửa, hữu khí vô lực nói với quản gia đang túc trực ngoài cửa: “Ta hôm qua đi đường cả đêm mới về, e là cũng nhiễm phong hàn, sợ lây thêm bệnh cho đại công tử càng nặng hơn, ngươi mau mau tìm nha hoàn, thị thiếp tiến vào thay ta hầu hạ đại công tử.”
“Thiếu phu nhân, khẩn cấp lắm không ạ?” Tăng An lập tức xác định.
“Khẩn cấp, tìm một đại phu đến chẩn mạch ta cho ta.” Lại Vân Yên bảo các nàng Hạnh Vũ đỡ nàng đi về phía trước.
Thời tiết tháng chín còn hơi nóng, vừa lúc gian ngoài đang đặt một bồn băng, Lại Vân Yên đem tay vói vào ngâm một hồi, lúc này đại phu cũng được mời tới, để hắn chẩn mạch cho nàng.
Đại phu kiểm tra một chút rồi nói: “Phong hàn nhẹ mà thôi, thiếu phu nhân không cần lo lắng, chỉ cần uống một thang thuốc là ổn.”
“Vậy thì tốt, ta cũng không cần quá lo.” Lại Vân Yên nhẹ nhàng thở ra.
Đại phu vừa đi, Lại Vân Yên đọc sách một lát nữa, sau khi thuốc được nấu xong, nàng bảo nha hoàn đem đổ.
Nàng dự định đêm nay ngủ một giấc thật ngon, ngày mai lại giả bệnh.
**
Ngày thứ hai, Ngụy mẫu nghe tin liền đuổi tới phủ, sau khi đến thăm Nguỵ Cần Hoằng đang nằm trên giường bệnh, bà ta liền ở trước mặt toàn thể hạ nhân răn dạy Lại Vân Yên vừa tới thỉnh an một trận, giáo huấn đến nỗi Lại Vân Yên mặt đỏ bừng, quỳ gối trước mặt bà ta.
“Ngươi cái đồ vô lễ bất hiếu…” Ngụy Thôi cực kỳ ghét đứa tức phụ gả vào cửa này, khiến cho trong phủ không có mấy ngày ngày được an bình, duỗi tay tát Lại Vân Yên đang cúi đầu một cái: “Nếu không phải Lại gia các ngươi là gia đình trong sạch, ta thực sự rất muốn để Hoằng nhi hưu ngươi!”
Lại Vân Yên bị tát một cái, thân thể lảo đảo run rẩy ngã trên mặt đất.
Ngụy mẫu đang muốn răn dạy nàng lần nữa, thấy vậy tưởng rằng nàng đang vờ vịt, liền nhấc chân giẫm nàng một cái, đợi đến khi thấy nàng không có phản ứng mới nhíu mày cho truyền người tiến vào.
Lúc này, tiến vào không chỉ có hạ nhân, mà còn có người đang ốm đau trên giường Ngụy Cẩn Hoằng.
“Nương,” Ngụy Cẩn Hoằng vươn tay, xoa xoa cái đầu đau nhức của mình, bình tĩnh nói với Ngụy mẫu: “Ngài đi nghỉ ngơi đi.”
Lúc này, nha hoàn của nàng dìu nàng ra khỏi cửa, Ngụy Cẩn Hoằng nhìn các nàng đi vài bước, trong đó một nha hoàn quỳ xuống bế thốc nàng lên, hắn tức thì cảm thấy bản thân thoát lực, không muốn nói gì nữa.
“Đi đi.” Ngụy Cẩn Hoằng mệt mỏi cực điểm, chỉ có thể mở miệng nói với Lại Vân Yên cũng như nói với chính mẫu thân của mình một câu.
“Hoằng nhi, thân thể của ngươi như thế nào rồi? Sao không lo nằm nghĩ trên giường?” Ngụy mẫu kinh ngạc, thấy Lại Vân Yên bị dìu đi rồi, bà ta vội bước nhanh lại đây đỡ hắn, trong miệng giải thích: “Ta chỉ là thấy nàng quá không quy củ, nên muốn thay ngươi răn dạy vài câu, ngươi sẽ không trách nương chứ? Nàng chỉ ngất đi thôi, mau tìm một đại phu sang nhìn một cái, hẳn là không có việc gì nghiêm trọng.”
Ngụy Cẩn Hoằng nghiêng đầu nhìn bà ta: “Cữu mẫu và những người khác đã đến kinh thành?”
“Bọn họ nói sáng nay mới tới.” Ngụy mẫu nói đến đây, mi mày đều nhíu lại: “Nghe nói ngươi bị bệnh, ta vẫn chưa đi đón bọn họ mà sai quản gia mời bọn họ vào phủ trước, cũng không biết bọn họ có trách ta hay không, aiz.”
Ngụy Cẩn Hoằng môi mỏng hơi mím, bên miệng hàm chứa ý cười nhạt nhìn bà ta một cái.
Ngụy mẫu cảm thấy thái độ của nhi tử khiến bà ta đâm ra sợ sệt, bà ta bèn lắc lắc đầu để xua tan ảo giác, đỡ hắn đi về phía trước: “Sống đến tận bây giờ mới hiểu được, chỉ có nương mới thật tình xót xa thay nhi tử ngươi thôi, còn nàng tức phụ này, cho dù lúc mới cưới vào tính tình có vẻ tốt đẹp, cũng đã dần dần thay đổi, ngươi bị bệnh, bản thân nàng ta chỉ lo ngủ, đâu thèm quan tâm ngươi sống hay chết.”
**
Cùng ngày, cả người Lại Vân Yên nổi mụn đỏ, chi chít đầy khu vực mặt, cổ, mu bàn tay, lòng bàn tay, dần dần lan rộng ra khắp cơ thể.
Đại phu được mời tới cũng hoảng sợ, hoàn toàn không rõ đại thiếu phu nhân của nhà này vì nguyên nhân gì lại mắc căn bệnh kỳ quái đến thế.
“Sau khi bà bà tát ta một cái, liền bị tình trạng thế này.” Chẳng sợ đại phu sau khi nghe lời này sẽ bị người trong phủ cảnh cáo, không dám truyền ra ngoài, nhưng Lại Vân Yên vẫn nói.
Đại phu nghe xong một lúc lâu không nói nên lời, sau đó xoay người ra ngoài thông báo bệnh tình với Ngụy mẫu, thấy Ngụy mẫu vẻ mặt không tin, trong lòng hắn thở dài.
Chuyện bẩn thỉu trong gia tộc giàu có xảy ra thường xuyên như cơm bữa.
Sau khi nghe đại phu báo cáo bệnh tình, Ngụy mẫu sai người gọi Lại Vân Yên sang gặp bà ta.
Lại Vân Yên bảo nha hoàn đỡ nàng đi gặp người, Ngụy mẫu thấy khuôn mặt nàng đâu còn vẻ xinh đẹp như xưa kia, mà nay chỉ còn mụn đỏ li ti nổi đầy mặt, ánh mắt khiếp sợ lướt qua toàn thân nàng, thấy trên tay nàng nổi đỏ kín cả, một lúc sau mới nói: “Ta sai người đi mời đại phu tốt nhất trong kinh đến thăm khám cho ngươi, chớ có sốt ruột.”
Lại Vân Yên khẽ lên tiếng: “Vâng ạ.”
“Ngồi đi.” Sắc mặt Ngụy mẫu tốt lên một chút.
“Tức phụ muốn đi nghỉ ngơi.”
Ngụy mẫu dừng một chút, mới nói, “Vậy thì nghỉ ngơi, hai người các ngươi đều bệnh cả, vậy ta sẽ ở trong phủ trông nom giúp các ngươi mấy ngày.”
“Làm phiền nương.” Khi Lại Vân Yên nói, thanh âm nhỏ đến đáng thương, đôi mắt không ngừng nhắm lại, bộ dáng thoi thóp giống như sắp đi chầu ông bà tới nơi.
Năm ngày sau, Ngụy Cẩn Hoằng lành bệnh, Ngụy mẫu bị quản gia trong kinh tới thỉnh về phủ.
Lúc này, bệnh tình của Lại Vân Yên không hề cải thiện chút nào.
Lại Chấn Nghiêm dẫn theo Tô Minh Phù tới thăm nàng, Tô Minh Phù cầm đôi bàn tay sưng đỏ đầy mụn của nàng đặt vào lòng bàn tay, qua một hồi lâu mới nói: “Lần này huynh trưởng ngươi cũng có dẫn theo vị danh y y thuật cao siêu mà ngài ấy thỉnh cho ta, để hắn thăm khám cho ngươi một lát có được không?”
Lại Vân Yên cười gật đầu.
Lại Chấn Nghiêm nhìn khuôn mặt sưng tấy không nỡ nhìn của muội muội, ngực phập phồng kịch liệt, hắn kiềm chế một lúc lâu, mới đến sau lưng thê tử, đỡ vai nàng, cong lưng nhẹ giọng nói bên tai thê tử: “Ta đi ra ngoài, thay ta chăm sóc muội muội một lát nhé.”
“Vâng.” Tô Minh Phù gật đầu, nắm chặt bàn tay Lại Vân Yên, đôi mắt buồn bã nhìn nàng.
Nghĩ lại thì cuộc sống của vị muội muội này cũng không mấy dễ dàng.
“Ca ca có việc, một lát sẽ lại đến thăm ngươi.” Lại Chấn Nghiêm vươn tay sờ sờ mặt của muội muội, cười nói với nàng.
Lại Vân Yên thấy vẻ mặt của hắn đang cố nén lửa giận mà ngoài mặt vẫn mỉm cười, trong lòng thầm thở dài xin lỗi.
Lại Chấn Nghiêm sau khi rời khỏi đây, không cần lắng tai nghe cũng nghe thấy được hắn đang lớn tiếng chất vấn Ngụy Cẩn Hoằng ở bên ngoài phòng.
“Ngươi chăm sóc muội muội ta là chăm sóc như thế này sao?”
“Dựa vào cái loại tính tình này của mẫu thân ngươi, nhất định phải khinh nhục nàng đến chết mới cam tâm phải không?”
Thanh âm của Ngụy Cẩn Hoằng rất nhẹ, nhẹ đến nỗi nếu cẩn thận nghe cũng nghe không rõ ràng lắm, lúc này nàng không biết hắn đang nói gì, Lại Vân Yên lại nghe thấy huynh trưởng nàng cả giận nói: “Khỏi cần ngươi nói, ta cũng chắc chắn đến phủ bái phỏng, thỉnh giáo Ngụy tiên sinh một vài!”
*Ngụy tiên sinh đây là Ngụy Cảnh Trọng
Hai chữ “Một vài” kia là hắn nghiếng răng nói ra, Lại Vân Yên nghe được thanh âm kia đều cảm thấy da thịt đau nhức, không nhịn được thở dài với Tô Minh Phù: “Ca ca hung dữ quá, tẩu tẩu chớ có ghét bỏ nhé.”
Lúc này mà nàng còn muốn nói điều gì đó buồn cười để xoa dịu bầu không khí, Tô Minh Phù nhất thời không nói nên lời, nàng nhìn mặt mày Lại Vân Yên sưng đỏ lên giống cái bánh bao, hoãn hoãn tâm tình mới chậm rãi nói: “Ta ngay cả đôi mắt ngươi ở đâu cũng tìm không ra, vẫn là chờ ngươi khỏe hẳn, lại đến dỗ ta cười.”
Lại Vân Yên nghe vậy lại nở nụ cười: “Một lời đã định.”
Chỉ cần ngươi Ngụy gia ăn đủ giáo huấn, Ngụy Cẩn Hoằng đừng tưởng rằng nàng sẽ tùy ý để hắn thao túng, tình cảnh của nàng sẽ chậm rãi cải thiện.
Động thái của nàng là dấu hiệu cho người khác thấy trong tương lai Ngụy mẫu có thể sẽ tìm rắc rối đến cho nàng.
Ngụy Cẩn Hoằng không thu thập nương của hắn, do dự không thể xuống tay, vậy cứ để nàng giải quyết giúp.
Nhưng mà cách làm của nàng không như kết quả hắn mong đợi, lần này nàng thu thập, cái ác danh bà bà này của Thôi thị nhất định phải truyền ra ngoài.
Nàng không tốt bụng và chu đáo với hắn như ý hắn muốn đâu.
**
“Chừng nào tình trạng của ngươi mới khỏi?” Lại Chấn Nghiêm đi rồi, Ngụy Cẩn Hoằng vào phòng Lại Vân Yên, ngồi lên ghế cạnh giường của nàng.
“Nên khỏi sẽ khỏi.” Lại Vân Yên cũng không muốn giả vờ nữa, Ngụy Cẩn Hoằng hiểu rõ tác dụng của loại cỏ hồng tinh đáng sợ dùng để hù doạ người ta này hơn ai hết.
Đời trước sủng thiếp Văn thị của hắn đã từng sử dụng cách làm này, vu oan giá hoạ cho nàng.
Đời nay nàng bào chế đủ liều lượng, đem dùng lên người nương của hắn.
Đáng tiếc nàng không có vận may tốt như Văn thị, được quý công tử gia đây thương yêu che chở.
“Lại thị.” Ngụy Cẩn Hoằng đột nhiên gọi nàng, giọng điệu rất bình tĩnh.
“Ngụy đại nhân.” Lại Vân Yên không chút kinh ngạc nào, trên thực tế bộ dạng này của Ngụy Cẩn Hoằng, mới là một Ngụy Cẩn Hoằng mà nàng quen thuộc.
Gã Ngụy Cẩn Hoằng tâm tư nham hiểm nhưng lại làm ra vẻ nhẫn nhịn bao dung chịu đựng tất cả, đoạn thời gian này khiến nàng ghê tởm tận cổ.
Hắn làm bộ, nàng cũng giả mô giả dạng theo, thật sự rất mệt mỏi.
“Chuyện cữu mẫu ta bên kia, ngươi đã đáp ứng rồi.”
“Bản thân thiếp không dám quên.”
“Ngươi hận bà ấy sao?”
Nghe Ngụy Cẩn Hoằng hỏi câu này, Lại Vân Yên lắc đầu, nở một nụ cười hung ác, nhưng giọng điệu lại rất bình hoà: “Ta không hận mẫu thân ngài, hay những gì đời trước bà ta đã làm với ta, bởi vì những chuyện đó đều đã qua rồi, những gì nên trả thù ta đều đã trả thù. Ngụy đại nhân, việc ta làm hiện tại, bất quá là do đời này bà ta tát ta một cái, ta trả lại bà ta một cái tát mà thôi, ta đây có thù báo thù, có oán báo oán, ngài sẽ không cho rằng đời này bà ta khinh nhục ta, mà ngài vẫn muốn ta nói ra miệng câu không oán không hận chứ?”
Người này suy nghĩ cũng đừng quá hoang đường chứ.
Ngụy Cẩn Hoằng quét mắt liếc nàng, ôn hòa cười cười.
Là hắn nghĩ nhiều, hắn cho rằng khi làm chuyện có lợi với nàng, hai người hợp tác, nàng sẽ đối xử nương tay hơn với người nhà của hắn.
Nhưng hắn đã vô tình quên mất rằng, hiện nay Lại Vân Yên đối với người Ngụy gia bọn họ đâu còn lưu giữ thiện ý.
Là do hắn vẫn luôn cho rằng nàng vẫn là nàng của trước kia.
“Bao nhiêu đó đã đủ, ngươi cũng nên thu tay rồi.”
“Nếu không thì sao?”
“Nếu không, nên suy nghĩ nhiều hơn về tri kỷ lẫn bạn tốt của ngươi.”
Lại bị uy hiếp, Lại Vân Yên thở dài gật đầu, trong miệng khen: “Đây mới là Ngụy đại nhân mà ta quen biết.”
“Lại thị.”
“Dạ?”
“Đúng ra ta nên vạch trần ngươi ngay ngày đầu tiên ngươi gả vào.”
Ngụy Cẩn Hoằng dứt lời, liền xoay người đi.
Lại Vân Yên ở lại nhìn theo bóng dáng hắn mà dở khóc dở cười.
Được lắm, dù nàng có thành công, Ngụy đại nhân cũng muốn nói cho nàng hay, sự thành công của nàng là do hắn cố ý nương tay.
Nhưng nàng sẽ không cãi cọ qua lại với hắn.
Tranh cãi bằng lời nói nếu có thắng cũng vô dụng, không bằng đằng sau âm thầm chuẩn bị còn hữu dụng hơn.
“Lần sau, ngài cứ thử xem, sớm ngày vạch trần ta xem có kết quả thế nào.” Lại Vân Yên cười thầm nghĩ.
Nếu ngày nào đó Ngụy Cẩn Hoằng muốn vạch trần nàng, thì nàng về nhà mẹ đẻ.
Đến lúc đó, nàng sẽ tự thỉnh hòa li, thanh danh Thôi thị sẽ không còn bị tổn hại.
Ngụy đại nhân biết rõ nhưng không muốn làm, lại muốn tiện nghi cho miệng lưỡi người đời, hoá ra càng sống càng thụt lùi.