Sau khi chòng ghẹo người xưa giờ đối ngoại hiền hòa lịch thiệp tức sắp ọc máu, Lương Diệp mới hài lòng.
Hắn với tay vỗ rèm cửa bất cẩn bị gió thổi bay lên về, ngăn cách gió tuyết bên ngoài.
Gấm vóc cao cấp bị cây đinh gỗ ghim vào thành xe, làm nứt ra hoa văn hình mạng nhện.
Vương Điền được hắn khoan khoái nhốt trong lòng thì nghiến răng nói: “Bạc sửa xe lấy từ kho riêng của ngươi.”
Mắt Lương Diệp sáng rực lên, không biết lấy từ đâu ra chùm chìa khóa, dúi vào tay anh.
Hắn cười tủm tỉm: “Cứ lấy thoải mái.”
Vương Điền nắm chặt chùm chìa khóa.
Nhớ đến lý do hắn yên tâm giao nó cho mình, anh lại không khỏi bực bội.
Tuy nhiên, giận thì giận chứ không lý nào lại chê bạc.
Anh cất chùm chìa khóa vào tay áo, trí óc bị cơn giận lấp lú cuối cùng cũng tỉnh táo lại: “Ngươi không định đến quận Thọ Vân…!nên tới để thay đổi tuyến đường vận chuyển lương thảo của Hứa Tu Đức? Không đúng, ngươi hoàn toàn có thể truyền tin…!trong triều đình có nội gián?”
Lương Diệp tặng anh một ánh nhìn ngợi khen.
Vương Điền suýt không nhịn nổi vung tay quật hắn.
“Trẫm không cố tình giấu ngươi đâu, chỉ là lúc trước chưa chắc chắn thôi.” Lương Diệp nghiêm túc nói.
Vương Điền khẽ nhếch môi: “Chỉ là lúc trước chưa chắc chắn liệu ta có về Bắc Lương hay chăng.”
Lương Diệp ôm sát anh lại, tỏ ra ngạc nhiên: “Trẫm tuyệt đối không có ý này, Vương Điền à, lòng dạ ngươi hẹp hòi quá.”
“Vậy ngươi bỏ cái tay ra xem.” Gân xanh trên trán Vương Điền giật đùng đùng.
Lương Diệp không lùi mà tiến hết sức hợp lý, kể vắn tắt: “Năm ngoái, lúc trẫm đến Nam Triệu tóm…!gặp ngươi, trong số ám vệ có kẻ phản bội.
Tuy nhiên trẫm chưa kịp bắt được đứa đứng sau thì thái phó Văn đã mất, ngay sau đó là Ngụy Vạn Lâm tạo phản.
Trẫm đành phải xử gọn toàn bộ ám vệ.
Mấy trận đầu tại thành Tử Nhạn chiến thắng dễ dàng…!nhưng một khi tin trẫm đến Thọ Vân bị lộ, Khách Thập Đa Lỗ ắt sẽ sừng sộ phản công.
Hứa Tu Đức vận chuyển chuyến lương thảo này hiển nhiên cũng có vấn đề.
Hiện giờ trẫm không rảnh bắt nội gián, truyền tin thì thiếu an toàn, thế nên đành đích thân đi một chuyến tới nói cho ngươi biết rằng…!Trẫm dự định sang An Hán hội họp với Tiêu Viêm.”
“Kẻ này chắc chắn đã động đến lương thảo.” Lương Diệp nhắc nhở hắn: “Phải lôi ra thật nhanh.
Trẫm không yên tâm để hạng người ấy ở cạnh.”
Hiếm khi hắn nói được câu tiếng người, cơn gắt ngủ của Vương Điền tạm vơi đi chút.
Anh vuốt ve chiếc cằm lún phún râu của hắn.
Gầy rộc đi rồi, mắt cũng hơi trũng lại.
Tuy mấy trận đánh tại biên cương phía Bắc nghe thật nhẹ nhàng và dễ dàng qua lời kể của hắn…!nhưng việc gom tụ tàn binh bại tướng, dựng lại tuyến phòng thủ tại thành Tử Nhạn vốn đã khó nhằn, thậm chí chưa kịp thở phào lại phải tiếp tục dẫn người đến An Hán đối đầu với đại quân của Ngu Phá Lỗ và Khách Thập Liên Tuyết.
Dẫu có là kỳ tài ngút trời thì xác suất thắng cũng thấp tệ.
Cả hai đều thầm hiểu rốt cuộc trận chiến sắp tới là thế nào.
Có khả năng sẽ thua, mà thắng thì cũng thắng một cách vật vã.
Nhưng anh sẽ không khuyên Lương Diệp.
“Biết rồi.” Vương Điền rủ hàng mi nhìn hắn: “Ở trong bao lâu?”
Lương Diệp lười biếng gục đầu lên vai anh, ngáp một tiếng: “Nửa canh giờ.”
Vương Điền gãi nhẹ tóc hắn: “Ngủ một giấc nhé?”
Lương Diệp không muốn cho anh sờ đầu.
Hắn né đi, hôn cổ anh.
Vương Điền thở dài, kéo hắn tới hôn, cảm nhận cẩn thận từng nhịp thở dần trở nên dồn dập và nhiệt độ cơ thể tăng vọt lên của đôi bên.
Nụ hôn thong thả của Vương Điền luôn khiêu chiến mạnh mẽ sự kiên nhẫn của Lương Diệp.
Hắn được hôn đến hơi khó thở, tay siết chặt eo Vương Điền.
Cuối cùng, sự kiên nhẫn bị mài mòn sạch, hắn đè người ta lên lớp da lông mềm mịn, hôn trả vừa mạnh bạo, vừa ngang ngược.
Tiếng gió bên ngoài càng lúc càng hối hả, quần nhau thêm nữa sẽ dễ lau súng cướp cò.
Vương Điền nhấc tay chặn cổ hắn, đẩy hắn ngẩng mặt lên, cất giọng hơi hổn hển: “Đừng chộn rộn.”
Ánh mắt khóa chặt bóng hình anh của Lương Diệp tựa hồ sắp bốc lửa.
Chỉ nhìn được chứ không ăn được quả thực khiến người ta nóng nảy.
Hắn nghiến chặt răng: “Trẫm muốn dẫn ngươi đi.”
Vương Điền tựa lên thành xe ngựa, chỉnh lại bộ đồ bị hắn kéo xộc xệch, lười biếng cười nói: “Thực ra ta cũng muốn đi theo ngươi.”
Lương Diệp cầm lấy ngón tay thon dài của anh, đưa vào miệng, răng nanh nhay ngón tay, để lại một vòng dấu răng rõ rệt.
Hắn nóng lòng muốn thử cắn rách lòng bàn tay anh, lại bị Vương Điền ấn răng ngoắc về phía mình, híp mắt cảnh cáo.
Lương Diệp kiêu ngạo khẽ nhướng mày, điệu bộ rất muốn nhai nát ngón tay anh nuốt vào bụng.
“Còn gì khác muốn nói không?” Vương Điền rút tay ra khỏi miệng hắn: “Tận dụng thời gian.”
Vất vả lắm mới gặp được nhau.
Anh đã soạn sẵn tình hình hoàng cung trong đầu, tranh thủ lúc này thương lượng qua với Lương Diệp.
“Hằng đêm trẫm luôn mơ về ngươi.” Lương Diệp nhíu mày nói: “Trong mơ, ngươi cứ gọi trẫm mãi, phiền phức.”
Sự vụ đất nước đầy ắp trong tâm trí Vương Điền bị đập tan, anh không khỏi vui vẻ nói: “Thần kinh.”
Lương Diệp xáp tới ôm anh.
Bộ giáp hắn mặc vừa lạnh lẽo, vừa cứng rắn, còn thoang thoảng mùi máu gây mũi.
Vương Điền muốn đẩy hắn ra nhưng lại có phần không nỡ, bèn nhoài tới hôn lên đôi môi khô khốc của Lương Diệp: “Ngươi chôn thánh chỉ dưới gốc quýt nghĩa là sao?”
Lương Diệp cắn tai hắn, trong giọng điệu đong đầy sự hào hứng: “Trẫm muốn chịch ngươi tại đó.”
Nét dịu dàng vừa xuất hiện tại cõi lòng Vương Điền bỗng chốc tan thành mây khói.
Nhất là khi nhớ về cảnh bị thứ thú vật Lương Diệp này đè tại thân cây, anh thoáng đen mặt.
Lương Diệp đắc chí nói: “Trẫm biết ngay là ngươi thích mà.”
“Thích cái đầu ngươi.” Vương Điền muốn quẳng hắn ra khỏi xe ngựa.
Lương Diệp ôm anh cười ngông cuồng.
Tuy nhiên, không cần anh phải quẳng, chẳng mấy mà xe ngựa đã dừng lại.
Lương Diệp vén rèm xe nhìn thoáng qua bên ngoài, sau đó nhíu mày nhìn Vương Điền: “Trẫm phải đi đây.”
“Đi đi thôi.” Nét mặt Vương Điền nom thật bình thản.
Anh rời xe trước cả hắn, bị mưa tuyết ập tới tạt cóng đơ mặt.
Lương Diệp ra muộn hơn anh chút.
Hắn nhảy xuống, giũ áo lông chồn ra bọc anh vào trong, đoạn nhấc mũ áo choàng đội lên cho Vương Điền, tiện đà thắt dây mũ ở cằm thành một nút kết đẹp đẽ.
Vương Điền ngước mắt nhìn hắn.
“Đi nhé.” Lương Diệp vuốt ve khuôn mặt anh, bộ giáp trên người lạnh lẽo tận xương, bên trên đóng một lớp sương dày.
“Ừ.” Vương Điền không có nhiều cảm xúc, chỉ thấy trời mưa tuyết kiểu này khiến người ta phát phiền hơn bất cứ loại thời tiết nào.
Con đường cũng trở nên lầy lội khó đi.
Lương Diệp cúi xuống buộc chùm tên đã sửa chữa vô số lần vào cánh tay anh.
Tiếp đó, hắn không màng việc bị bẩn, quỳ một gối xuống đất bùn, buộc ngọc bội tua rua đỏ rực vào bên hông Vương Điền, còn nhân cơ hội vỗ mông anh vài phát.
“Đừng cáu kỉnh ném cho trẫm nữa.” Lương Diệp đứng dậy, mái tóc bị dính mưa tuyết ướt nhẹp thành từng nhúm: “Hồi trước trẫm làm rơi nên nó mới đến tay Thân Nguyệt Lệ, vốn là dành cho ngươi.
Ngươi và trẫm, mỗi người một nửa.”
Vương Điền nhìn tua rua đỏ thấp thoáng bên hông, bị lạnh đến cay sống mũi: “Biết rồi.”
Cách gió tuyết, Lương Diệp cố chấp nhìn anh không rời.
Vương Điền thở dài, lấy một chiếc bùa bình an ra từ tay áo: “Vốn là xin cho ngươi, cầm lấy.”
Mặc dù anh không tin những thứ này nhưng khi thấy bán bên vệ đường, anh vẫn mua một chiếc, chỉ tốn một đồng.
Đáng lý anh không định đưa cho Lương Diệp đâu, bởi chẳng biết chừng nào mới gặp lại.
Nào ngờ Lương Diệp thình lình xuất hiện, coi bộ sớm đã sờ thấy nó trong tay áo anh, hiện đang chờ anh tặng đây.
Ngại đòi thẳng, còn phải vứt “gạch” dẫn “ngọc”* để nhắc khéo anh.
*抛砖引玉: dùng thứ đơn giản của mình dẫn ra những gì quý giá tốt đẹp (Thả con tép, bắt con tôm).
Vương Điền thở ra khói trắng: “Bình an trở về.”
Ngày ngày có lên cơn điên đi chăng thì vẫn tốt hơn việc phải chứng kiến người ấy thư thái tại nơi chiến trường khó lường sống chết.
Lương Diệp nở nụ cười rạng rỡ với anh, hài lòng cất bùa bình an vào vạt áo trước ngực, nhấc tay huýt sáo một tiếng vang dội.
Một con ngựa hoa màu lông xấu tệ cứ thế đạp lên tuyết chạy tới.
Vương Điền thấy hơi đau mắt.
“Đẹp nhỉ?” Lương Diệp kiêu ngạo khoe với anh: “Trẫm nhặt được trong núi đó.”
Vương Điền rất khó thuyết phục lương tâm để nói rằng con ngựa này đẹp, chỉ biết cố mà gật đầu.
Lương Diệp quay người lên ngựa, quất một roi, cả người lẫn ngựa nhanh chóng biến mất giữa trời mưa tuyết mênh mông.
Vương Điền bị lạnh đến đau mũi.
Anh thản nhiên thở ra hơi nóng, bàn tay giấu trong hai ống tay áo chụm lại siết chặt cứng.
Mùi của Lương Diệp hãy còn vương vấn nơi đây.
Cảm giác không cam lòng và bực bội đã lặng lẽ len lỏi khắp cơ thể.
Không muốn thả Lương Diệp đi, muốn ghim hắn lại bên mình, dẫu phải giết rồi ướp lạnh bảo quản cũng tốt hơn cảnh nhìn chẳng thấy, sờ chẳng tới này.
Phụ lòng toàn bộ người trong thiên hạ thì đã sao, đáng lý Lương Diệp phải là của riêng anh mới đúng.
Ánh mắt Vương Điền dần sâu thẳm.
Giữa cơn mơ màng, anh như thấy lại bóng dáng Lương Diệp, ngay giây sau đã bị người ta đè nặng lên thành xe.
Hơi thở dồn dập nóng bỏng của Lương Diệp nhuốm cả nước mưa lạnh lẽo.
Lông mi Vương Điền bị tuyết dính ướt, khẽ rung rinh.
Anh chẳng thèm khách sáo, thẳng thừng hôn lên.
Nụ hôn này ác liệt hơn nụ hôn trong xe ngựa nhiều.
Hai người đều hận không thể nuốt chửng đối phương vào bụng.
Tuyết đọng dọc thành xe bị hơi nóng hòa tan, thấm ướt lông tơ xù tung ở áo choàng.
“Bệ hạ, phải đi rồi.” Bỗng có người nhắc nhở.
Vương Điền nghe tiếng thì ngoảnh đầu lại, nhìn về phía nguồn âm với vẻ mặt vừa hiểm độc, vừa lạnh lùng.
Anh ôm Lương Diệp trong tấm áo choàng dày với tư thế giam cầm ngang ngược.
Tuy người nấp tại chỗ tối biết Vương Điền không thấy được mình nhưng vẫn bị ánh mắt chết chóc đầy ngập tính đe dọa của anh dọa cho run run.
Lương Diệp nắn bóp gáy anh, hôn mạnh lên vành tai anh, cười khẽ: “Vương Điền à.”
Bấy giờ, Vương Điền mới gượng gạo quay đầu lại, dằn mạnh cơn nóng nảy thẳm sâu trong lòng xuống, ôm ghì người ta một lát rồi mới từ từ thả tay ra.
Tiếng vó ngựa nhỏ dần, xung quanh cuối cùng cũng chìm vào yên tĩnh.
Vương Điền tiến vào xe ngựa không chút luyến lưu.
Sung Hằng lẳng lặng xuất hiện.
Xe ngựa băng qua màn mưa tuyết chạy về phía ngược lại, hướng thẳng tới Đại Đô..