Ôm Trăng Sáng

Chương 127: 127: Tham Vọng



Bách Lý Thừa An nhìn Kỳ Minh muộn thế này còn tới thăm mình, hơi ngạc nhiên: “Sư huynh?”
Trên người Kỳ Minh nồng nặc mùi rượu, nghe vậy thì cười nói: “Lâu rồi đệ chưa gọi ta là sư huynh.”
“Sư huynh du học bên ngoài nhiều năm, tất nhiên không dễ gì gặp nhau.” Bách Lý Thừa An đứng tại cổng viện với vẻ mặt lạnh lùng giá băng.
“Nhưng nay ta về rồi đây.” Kỳ Minh nhìn vào đôi mắt y: “Lúc đi, thầy đã dặn dò ta phải quan tâm đệ nhiều hơn.

Tuy nhiên giờ xem ra đệ được Vương gia đánh giá cao, đường làm quan rộng mở, không cần đến sự quan tâm của ta.

Chỉ không ngờ rằng người tự xưng liêm khiết như đệ cuối cùng vẫn giống ta.”
Bách Lý Thừa An lạnh lùng nói: “Sư huynh, huynh say rồi.”
“Ta không say.” Kỳ Minh vịn lấy khung cửa, nói khẽ: “Đệ cho rằng Đan Dương vương là nhân vật dễ xơi sao? Cỡ hắn phải nhỉnh hơn cả Bệ hạ, đừng để kết cục trở thành đệ lót đường cho người khác.”
“Việc Vương gia là người thế nào không đến lượt chúng ta bình phẩm.” Bách Lý Thừa An nói: “Ta chỉ thấy Vương gia vì nước vì dân, vậy là đủ rồi.”
“Tại sao đệ cứ muốn đối đầu với ta mãi thế?!” Kỳ Minh bỗng cất cao giọng: “Mười năm trước đã vậy, hôm nay ở Điện Nghị Sự cũng thế!”
“Ta chỉ nghe theo tiếng lòng mình.” Bách Lý Thừa An nói: “Nếu cứu được Đại Lương thì có chết ta cũng cam lòng.”
Kỳ Minh sửng sốt một lát, bỗng cười sa sả: “Văn Bân, đệ nghe thử lời mình vừa nói đi, ý gì đây?”
“Kỳ Minh, vì huynh ở bên chăm sóc thầy trước lúc người lâm chung, ta rất biết ơn nên mới gọi một tiếng sư huynh.” Ánh mắt Bách Lý Thừa An lạnh đi.
“Bách Lý Thừa An à, đệ đặt tay lên ngực tự hỏi xem, năm xưa ta đối xử với đệ ra sao?” Kỳ Minh vỗ ngực mình, cười tự giễu: “Đúng, ta biết đệ không quen nhìn cảnh ta suôn sẻ mọi mặt nhờ nịnh nọt, đệ thấy làm vậy mất giá…!nhưng giờ thì sao? Đệ xem, hai huynh đệ ta cùng vào Nội Các, vậy mà Vương gia xem trọng ta hơn còn gì! Đệ chịu trăm cay ngàn đắng, chờ thầy mất rồi mới có cơ hội được thuyên chuyển về Đại Đô.

Tham Khảo Thêm:  Chương 3

Ta thì mới về Đại Đô một năm ngắn ngủi đã đạt thành tựu bằng mười năm thận trọng của đệ.

Xưa giờ ta đâu hề thua kém đệ?!”
Bách Lý Thừa An nhắm mắt lại: “Sư huynh, thầy nói rồi, tài năng của huynh không thua kém gì ta, huynh hợp làm quan hơn ta.”
“Hừ, đấy chỉ là lời an ủi thôi.” Kỳ Minh cười mỉa: “Trong lòng thầy, đệ mãi mãi là học trò đáng tự hào nhất.

Những lời thầy nói với ta trước lúc qua đời toàn về đệ.

Xưa nay thầy chưa bao nhìn đến ta! Đệ cũng thế, nghĩ mình thanh cao!”
“Nếu huynh tới chỉ để nói những điều này thì xin mời về cho.” Bách Lý Thừa An bắt đầu hơi phiền ghét, nhấc tay định đóng cửa.

“Văn Bân!” Kỳ Minh bỗng tóm lấy tay y: “Bọn đệ không thắng nổi thế gia đâu! Sao cứ nhất quyết đi vào đường chết? Đệ hãy nghe sư huynh một lần đi!”
“Kỳ Minh!” Bách Lý Thừa An lạnh lùng quát: “Buông tay!”
“Đệ phải hiểu cho tấm lòng ta!” Kỳ Minh kéo y ra, Bách Lý Thừa An bị lôi cho lảo đảo, níu khung cửa.
Ngay sau đó, người đang túm cứng y cứ thế bị sút bay ra ngoài.
“Long Tương, trở về.” Bách Lý Thừa An ngăn người đang định rút đao.
Long Tương lạnh lùng liếc Kỳ Minh, tra đao vào vỏ, lùi về đằng sau Bách Lý Thừa An.
“Hôm nay huynh say rồi Kỳ Minh, ta không hơn thua với huynh.” Bách Lý Thừa An đứng ở cửa lạnh nhạt nhìn y: “Huynh mà còn nói năng bất lịch sự nữa thì đừng trách ta không khách sáo.”
Kỳ Minh gian nan bò dậy, như bị sút cho tỉnh táo phần nào, tuy vậy ánh mắt vẫn hơi rối bời, y nói khẽ: “Đệ không sợ ta thông báo chuyện của đệ cho thiên hạ biết, chặt đứt hẳn đường làm quan của đệ sao?”
Long Tương nghe vậy lập tức rút đao kề cổ y.
“Long Tương.” Bách Lý Thừa An quát một tiếng, Long Tương nghiến răng nhìn Kỳ Minh gườm gườm, không ấn đao mạnh thêm, cũng không bỏ ra.
“Ta – Bách Lý Thừa An sống và làm việc ngay thẳng, dù con đường làm quan bị chặt đứt cũng tuyệt không hổ thẹn với lương tâm! Long Tương, quay về thôi.” Nói xong, y phất tay áo bước vào sân.
Long Tương phiền ghét liếc Kỳ Minh, lưu loát tra đao vào vỏ, quay gót rời khỏi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 196: Công phu không phụ lòng người

Cổng viện đóng sầm trước mặt Kỳ Minh.

Kỳ Minh nửa tỉnh nửa say đứng bần thần trước cổng viện hồi lâu, trí óc lơ mơ tựa hồ không ở cõi trần.

Trên nóc nhà, Vương Điền bị rét cóng.

Sung Hằng ôm kiếm thắc mắc: “Ngươi trộn Tiên Nhân Túy vào rượu của Kỳ Minh chính vì để xem hắn mượn rượu chơi ngông?”
Vương Điền chụm tay áo, trong mắt không rõ là sự tiếc nuối hay thất vọng, hoặc chỉ đơn giản là tiếc hận: “Đúng vậy, muốn xem thử xem sao.”

“Chán y chang chủ tử.” Sung Hằng rất không hài lòng khi việc Vương Điền nhờ giúp đỡ lại đơn giản đến vậy, tuy nhiên vẫn không khỏi tò mò: “Thế ngươi nhìn ra điều gì rồi?”
“Có câu Tri âm khó tìm.” Vương Điền quay mặt sang, ngậm cười nói: “Câu này đúng thật.”
Sung Hằng chẳng tài nào hiểu nổi.
“Canh chừng Kỳ Minh cho kỹ nhé, ta muốn biết toàn bộ động thái của y.” Vương Điền vỗ vai cậu: “Đừng nghĩ mãi về việc lén uống Tiên Nhân Túy, chủ tử ngươi mà biết là sẽ đánh chết ngươi đó.”
Sung Hằng “Ờ” một tiếng.
Về cung, Vương Điền chụm tay áo, khí lạnh bị lớp áo choáng dày ngăn cách.

Anh bước chậm từng bước, giẫm lên bậc thềm dẫn tới điện Nghị Sự.
Mày đúng là không tiếc mọi mánh lới mà Vương Điền, gài bẫy cả bạn mình.
Ban đầu, anh không định động đến thế gia lúc này.
Chuyện xảy ra tại điện Nghị Sự hồi sáng là một vở tuồng do anh đích thân sắp đặt, thể hiện quyết tâm muốn tiêu diệt thế gia ngay lập tức.

Tham Khảo Thêm:  Chương 146: Trẫm là người đàn ông tuấn tú nhất thế gian!

Anh càng tỏ thái độ kiên quyết, đối phương càng hoảng loạn.

Anh càng im lặng, cõi lòng đối phương càng chênh vênh.

Mỗi người ngồi đó đều là một quân cờ trên bàn cờ của anh.

Từng câu, từng lời, từng biểu cảm nhỏ nhặt đều bị anh gom vào nơi đáy mắt.
Tuy nhiên, song song với số đông phản đối thì một số lời tự cho là tài tình của Kỳ Minh lại khiến Vương Điền nghi ngờ.

Do vậy, anh trộn Tiên Nhân Túy vào rượu để thử.

Và rồi, Vương Điền đã chắc chắn.
Anh chỉ không ngờ rằng Kỳ Minh sẽ cảnh báo đi cảnh báo lại với anh rằng có điều nguy hiểm.
Dẫu đã thử ra kết quả, anh vẫn chẳng tìm thấy chút cảm xúc vui vẻ nào trong thâm tâm.
Đáng buồn hơn nữa chính là anh lại cũng chẳng tìm ra nổi chút cảm xúc đau buồn hay phẫn nộ nào.

Khoảnh khắc thấy được kết quả của thử nghiệm, ngập đầu anh chỉ còn suy nghĩ làm sao để kéo người đứng sau Kỳ Minh ra, nhổ cỏ tận gốc.
Anh đã không còn tin tưởng bất cứ ai.
Rõ ràng mới mấy tháng trước, bọn họ còn bàn luận say sưa, thỏa sức uống rượu tới sáng.
Cửa chính điện Nghị Sự gần ngay trước mắt, Vương Điền dừng bước, ngoái đầu về sau nhìn.

Dưới ánh chiều tà, cung điện nguy nga dữ tợn tựa hồ xa tít tắp chẳng thấy điểm cuối đang táo tợn nuốt chửng thứ gì đó trong thinh lặng.
Dưới quyền lực, mọi tham vọng và ham muốn sẽ bị phóng đại vô hạn.
Anh cũng không thể thành một ngoại lệ.
Vân Phúc tiến lên chào đón, nhận lấy áo choàng từ tay anh: “Vương gia.”
“Để ý kỹ Biện Vân Tâm và Đàm Diệc Sương.” Vương Điền cụp mắt, nhận khăn ướt Dục Anh đưa tới, ung dung lau ngón tay: “Tìm chuyện gì đó giữ chân Sung Hằng, đừng để cậu ấy chạy tới cung An Khang suốt.”
“Vâng.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.