Chuyển ngữ: Trầm Yên
…………………………………………………..
Lương Diệp nhìn xuống đủ kiểu quan lại đang quỳ đầy đất, nhếch môi cười, nét mặt hơi uể oải: “Bình thân.”
Đằng sau Biện Thương chính là đám phản thần đầu quân cho ông ta, giờ đây ai nấy đều sợ sệt ra mặt. Lương Diệp đã để lại nỗi ám ảnh quá lớn trong lòng họ. Chỉ nhìn nụ cười của tên điên này thôi cũng lạnh toát sống lưng, tựa hồ cái chết gần ngay gang tấc.
“Với tình hình hiện nay, dù Bệ hạ ngài ra mặt thì cũng không thay đổi được nữa rồi.” Biện Thương đứng trên thềm ngọc nói với vẻ mặt lạnh nhạt.
“Biện đại nhân chừa ra trống chỗ này chẳng phải để trẫm tới ngồi sao?” Lương Diệp biếng nhác gác tay chống đầu, cười giả lả nhìn ông ta: “Nhân dịp hôm nay các quan tề tựu đông đủ, vừa hay chúng ta cùng nghe xem Biện đại nhân minh oan thế nào.”
“Minh oan?” Biện Thương như nghe thấy điều gì buồn cười lắm, bình tĩnh nhìn Lương Diệp đang ngồi trên long ỷ: “Lương Tông vì một câu vận xấu mà gọi con trai và con gái ta vào cung, nhìn cảnh chúng bị thiêu sống, còn gặm thịt chúng như loài súc vật. Phu nhân ta bị người của lão siết cổ đến chết… Ta quỳ trước cửa đại điện minh oan, Lương Tông hỏi ta oan nỗi gì.”
Đại điện lập tức bùng nổ.
“Vua muốn bề tôi chết, bề tôi buộc phải chết, lấy đâu ra oan với uổng.” Biện Thương hờ hững nói: “Trong mắt các ngươi, đó là lẽ đương nhiên. Bệ hạ à, mối thù ngập trời của ta sớm đã tan thành mây khói theo cái chết của Lương Tông. Với quyền lực như thế, dẫu ta không cam lòng tới cỡ nào thì vợ con ta cũng chẳng thể quay về.”
“Vậy hiện giờ ngươi đang làm gì?” Lương Diệp dường như chẳng hề nôn nóng, cứ như đang trò chuyện trong một buổi chầu bình thường: “Học theo trẫm, chém người chơi cho đỡ buồn?”
Vừa dứt lời, cả phản thần lẫn trung thần đều bất giác cúi đầu thấp hơn.
Mặc dù Bệ hạ xuất hiện kịp thời như vị cứu tinh… nhưng họ cứ có cảm giác ngài ấy mà hứng lên thì còn đáng sợ hơn cả Biện Thương.
Biện Thương ngẩng đầu nhìn hắn: “Lương Tông nói đấy là số mệnh, thế nhưng ta lại càng muốn chứng minh với người đời rằng số mệnh hay điềm gở gì cũng chỉ là cái cớ kẻ nắm quyền sinh sát lấy ra để bắt nạt ai nhỏ yếu.”
“Thế giờ ngươi khác gì Huệ Hiến Đế đâu?!” Có đại thần bực tức phản bác.
“Cũng không khác gì. Ta là người cầm quyền, nắm giữ tính mạng của mọi người trong tay. Ta muốn các ngươi chết thì các ngươi ắt không thể sống, bao gồm cả Lương Diệp nhà ngươi.” Mặt mày Biện Thương vô cảm: “Cái chết của Lương Tông, Lương Hoa và Vương Húc Toại; sự binh biến của nhà họ Đàm; vụ việc Ngụy Vạn Lâm phản quốc, khiến một trăm nghìn quân phía Bắc bị chôn giết; hay thậm chí việc Đông Thần tuyên chiến cũng là do ta thuyết phục Thân Nguyệt Lệ, khơi mào chiến tranh. Ta chính là người đã gây ra tất cả.”
“Biện Thương!” Thôi Vận nhìn ông ta trừng trừng với ánh mắt vừa ngỡ ngàng, vừa phẫn nộ, lạnh lùng tra hỏi: “Tại sao ông phải làm vậy?!”
“Lấy việc chứng kiến con quái vật khổng lồ Bắc Lương này sụp đổ từng chút làm niềm vui cho riêng mình thôi.” Biện Thương cười nói: “Thôi đại nhân à, ông vì nước vì dân, ta làm đủ điều ác, chẳng qua cũng chỉ để không hổ thẹn với lương tâm thôi.”
“Quả đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ!” Yến Trạch nhíu mày nói: “Không đáng trách khi con người có lòng riêng, thế nhưng ngươi không nên kéo nhiều người vô tội như vậy vào lót đường cho hận thù của ngươi! Bệ hạ sáng suốt, sao có thể không sửa lại án sai cho ngươi?”
“Sửa án sai gì?” Biện Thương cười tự giễu: “Lương Tông mê tín, tin vào tà đạo, nghe lời xằng bậy, nhận định phu nhân ta là người mang điềm gở, con cái ta chính là thuốc tốt cứu mạng lão. Lão đã nói có thì há lại đáp không được?”
Biện Thương giơ tay, các binh lính ẩn mình trong bóng tối đồng loạt ra mặt, vô số lưỡi đao ngọn kiếm nhất tề nhắm thẳng vào thần tử trong triều và Lương Diệp trên long ỷ.
“Biện Thương! Ngươi đang tạo phản đấy!” Có người quát lớn: “Ngươi có giết Bệ hạ cũng không ngồi lên nổi ngôi vị đó một cách đàng hoàng được đâu!”
Biện Thương nói: “Hình như đại nhân hiểu lầm rồi. Ta không muốn làm chức Hoàng đế này và cũng chẳng cần. Ta chỉ cần các người chết hết là được.”
Người ngồi trên long ỷ bật cười khinh thường: “Ngươi cũng chỉ có chút tài cán này thôi.”
“Bệ hạ nghĩ mình rời khỏi điện Nghị Sự được sao?” Biện Thương nhìn về phía Lương Diệp đang ung dung quá đà.
“Sao phải rời khỏi? Ngươi nên rời khỏi là ngươi mới đúng.” Lương Diệp khẽ mỉm cười.
Bức tường cao quanh điện Nghị Sự sáng ngời ánh đuốc bỗng rung uỳnh uỳnh, mở ra bốn phía, lộ cơ quan lành lạnh bên trong. Vô số mũi tên nhọn lao ra vùn vụt, thoáng cái xuyên thủng trái tim của quân phản loạn. Tiếng đao kiếm va chạm vừa chói tai, vừa sắc lẹm.
Dưới trời mưa to sấm chớp đùng đoàng, tại cửa cung cao vời vợi khắp nơi ầm ầm vang tiếng, xe chiến khổng lồ đâm cho cánh cổng chia năm xẻ bảy. Thân binh của Đế vương vận giáp đen ùa tới ồ ạt như dòng nước tràn qua đê vỡ, lao vào chém giết phản quân bắt tay với thế gia. Máu nhuộm đỏ tường cung.
Đằng Tây Đại Đô, quân phía Tây chờ lệnh đã lâu hội hợp với quân phía Bắc bất ngờ xuất hiện. Lữ Thứ giơ cao hổ phù của Đế vương và thánh chỉ, hét lớn: “Thánh chỉ Bệ hạ đích thân viết ở tại đây! Quân phía Tây chia ra canh gác ở các quận. Gặp ai vi phạm, giết chết không luận tội!”
Đằng sau hắn là mấy trăm nghìn quân phía Bắc vũ trang bị đủ đầy. Bọn họ vừa tắm máu từ sa trường về, khí thế chết chóc đương hừng hực. Từng tiếng gào rống vọng tới từ bốn phương tám hướng tựa hổ gầm, đe dọa đối thủ đang chộn rộn. Binh khí trong tay lập lòe ánh sáng rét lạnh trong màn mưa.
Tiếng vó ngựa rầm rập và âm thanh chém giết trong mưa vang khắp tại mười sáu cổng thành Đông – Tây – Nam – Bắc của Đại Đô. Lá cờ treo cao đã đổi màu sắc khác. Cờ chiến đen tuyền thêu chữ “Lương” với rồng vàng quấn quanh thế chỗ cờ xí rườm rà sang quý của thế gia. Trong thời gian ngắn, các thế gia lớn tại Đại Đô đã rối tung lên giữa hàng loạt tiếng gươm giáo va chạm. Các bá tánh hoảng loạn khi nghe tiếng vó ngựa binh đao, vội vàng đóng cửa kín mít, có người thậm chí còn quỳ xuống trước bàn thờ Phật chân thành cầu nguyện, chỉ mong chiến tranh không nổ ra, đau khổ cầu xin sự bình an.
Tiêu Viêm cầm đao đứng trên tường thành, đường nhìn quét qua Đại Đô binh mã loạn lạc, dừng tại Hoàng cung khổng lồ tăm tối kia.
Trên núi Thập Tải, Lương Hoàn nỗ lực kiễng chân, muốn thấy rõ ánh lửa nhỏ thấp thoáng hắt lên từ Đại Đô xa xa. Long Tương bế bé đặt lên vai mình. Bách Lý Thừa An đứng cạnh nhìn về phía Đại Đô nhòe bóng trong màn mưa nặng hạt, vẻ mặt nặng trĩu.
Hứa Tu Đức đang bận bù đầu tại quận An Hán biến sắc khi nhận được thư từ Đại Đô, vòng bụng vốn đã thon lại ốm nhom thêm, mặt ủ mày chau nôn nóng đi qua đi lại. Tương tự với ông ta, các quận lớn nhạy tin tức đều chìm trong lo sợ, ngờ vực hoặc bồn chồn.
Bệ hạ thắng thì dĩ nhiên rất đáng vui mừng… nhưng nếu Bệ hạ thua, e rằng Bắc Lương sẽ đổi thay hoàn toàn.
Vùng đất chồng chất vết thương này không thể chịu đựng thêm bất cứ sự tấn công nào nữa. Tường cao và xà nhà vẫn gắng gồng đỡ lấy lầu cao lung lay sắp sập chẳng qua là nhờ Lương Diệp lấy thân phận đế vương gian nan chèo chống mà thôi. Một khi Lương Diệp chết, Bắc Lương sẽ chính thức sụp đổ, không thể tránh nổi khỏi kết cục thường thấy là diệt vong.
Ánh nắng cuối cùng cũng le lói tại trời đêm đen mưa tầm tã, chào đón buổi sớm u ám. Trong điện Nghị Sự, Biện Thương và Lương Diệp một đứng một ngồi, đấu mắt với nhau. Dẫu máu đã chảy thành sống cả trong lẫn ngoài điện, họ vẫn như hai phe cầm cờ, quyết đánh giết đến cùng để rõ thắng bại.
Các quan tụ họp, chờ đợi thời khắc công bố số phận cuối cùng của mình.
Cờ đen thêu rồng vàng phá tan màn mưa. Vô số quân lính vận giáp đen cưỡi ngựa sắt bao vây quanh điện Nghị Sự. Cửa điện bị người ta mở ra từ bên ngoài, cuốn theo gió rét căm và mưa lạnh thấu vào trong.
“Bẩm Bệ hạ, đã tiêu diệt hết toàn bộ quân phản loạn!” Sung Hằng quỳ một gối xuống, chưa kịp lau đi máu vương trên mặt, biểu cảm lạnh lùng.
Các phản thần trong điện hoảng hốt thấy rõ, suy sụp ngồi thụp xuống đất.
Lương Diệp khoan thai đứng dậy khỏi long ỷ, nhìn xuống Biện Thương từ trên cao. Biện Thương điềm tĩnh ngẩng đầu, nét cười thế mà lại ánh lên tại cặp mắt trong trẻo kia: “Bệ hạ ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhiều năm như vậy mà vẫn có chút tài cán.”
Lương Diệp chụm tay áo, từ từ nở nụ cười hiểm độc: “Biện đại nhân quá khen. Trẫm không thể vấp ngã hai lần tại cùng một chỗ được, đủ nhiều vết xe đổ rồi.”
Biện Thương cười: “Tiếc rằng dù tiến bộ, Bệ hạ vẫn không đo đếm được lòng người. Thứ ta thực sự muốn chưa bao giờ là long ỷ sau lưng ngươi. Ngươi giết sạch quân phản loạn thì đã sao?”
Như chứng minh lời của ông ta. Vô số tiếng nổ mạnh vang lên tại khắp các nơi trong hoàng cung. Mặt đất tại điện Nghị Sự bắt đầu rung rung.
“Biện Thương! Rốt cuộc ngươi muốn làm gì vậy hả?!” Trong đám phản thần, cuối cùng cũng có người định hình lại, tái mặt tra hỏi ông ta.
“Tất nhiên là để các ngươi chết chùm rồi!” Ánh mắt Biện Thương lướt qua các thần tử trong đại điện: “Các ngươi máu chảy đầu rơi vì Đại Lương nhưng Đại Lương cho các ngươi cái gì?! Hoàng đế cho các ngươi cái gì?! Nói máu chảy đầu rơi là châm chước cho các ngươi thôi. Toàn cái lũ chỉ bất chấp mọi chiêu trò leo lên chỉ vì chút quyền lực cỏn con, nghi ngờ nhau, lợi dụng nhau, cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân, lấy máu xương và tính mạng của bá tánh đi xây lầu vàng giường ngọc, ăn chơi vô độ! Những bá tánh ngu muội dốt nát ấy lại chẳng biết đường phản kháng, cứ đờ đẫn hiến dâng, nuôi dưỡng đàn sâu mọt các ngươi! Tất cả các ngươi đều đáng chết! Đi mà vùi thây cùng Đại Lương của các ngươi đi!”
“Còn ngươi… Lương Diệp!” Biện Thương thình lình quay lại, chỉ vào Đế vương trước long ỷ: “Ngươi chính là kẻ ngu xuẩn đáng hận nhất Bắc Lương! Sự ra đời của ngươi chính là quân cờ mà Lương Hoa và Vương Húc Toại để lại, ngươi là một con rối lớn mặc cho Thôi Ngữ Nhàn điều khiển. Rõ ràng ngươi có năng lực kết thúc hết thảy nhưng lại cố tình thờ ơ, mặc cho Bắc Lương suy tàn đến ngày hôm nay rồi giả vờ giả vịt muốn ngăn cơn sóng dữ. Quả là kẻ giỏi mua danh chuộc tiếng nhất mà!”
Lương Diệp khoanh tay cười lạnh lùng một tiếng, hờ hững nhìn ánh lửa bốc lên ngoài cửa điện: “Thế đã sao? Thiên hạ là của trẫm, trẫm muốn cứu thì cứu, trẫm không muốn cứu thì thôi. Trẫm là Hoàng đế, muốn làm gì chẳng được!”
“Quả nhiên ngươi giống hệt Lương Tông!” Biện Thương cười lớn: “Vô tình vô nghĩa, xấu xa hèn hạ! Lương Tông vất vả tìm tiên hỏi đạo nhiều năm không được, còn ngươi trời sinh cốt tiên nhưng lại cứ thế bị người ta hủy hoại căn cơ tiền đồ. Đây chính là báo ứng của nhà họ Lương các ngươi!”
Lương Diệp bỗng híp mắt.
Các triều thần trong đại điện nhìn Biện Thương như nhìn một lão điên.
“Ngươi vẫn chưa biết đúng không Bệ hạ? Ngươi đã mang trong mình cốt cách thần tiên từ khi ra đời. Lúc ngươi được sinh ra, điềm lành rợp trời. Hôm ấy, có mấy vị tiên sĩ đã hiện thân, còn có người đoán mệnh nói rằng Bắc Lương sẽ thịnh vượng huy hoàng trong tay ngươi. Sau này ngươi sẽ thống nhất bốn nước, đắc đạo thành tiên giữa muôn người.” Vẻ mặt Biện Thương trở nên sung sướng tột độ, cười đến khoái chí: “Nhưng tiếc thay… Bọn họ không can thiệp được vào chuyện nhân gian. Thôi Ngữ Nhàn cực ghét mấy thứ mê tín dị đoan này, ta cũng thế. Đáng lý ngươi đã chết tại ngày ấy nhưng Lương Hoa và Vương Húc Toại liều mạng bảo vệ ngươi, vì đó không tiếc hy sinh toàn bộ các huynh đệ tỷ muội của ngươi. Bọn họ bảo vệ ngươi tám năm, để ngươi chịu đựng mọi sự tra tấn của nữ nhân ngu xuẩn Biện Vân Tâm kia suốt tám năm. Tiếc rằng sự sắp thành lại bại. Cái thứ cốt tiên kia của ngươi rồi cũng bị một lọ thuốc độc vùi chôn, ngươi bị đám thuộc hạ của Thôi Ngữ Nhàn tra tấn thành một tên điên, người không ra người, quỷ không ra quỷ!”
“Bệ hạ ơi là Bệ hạ, ngươi xem đi, số mệnh đẹp đẽ thì đã sao? Chỉ cần ta vui thì số mệnh ngươi có đẹp đến mấy cũng phải chết không chỗ chôn… giống như những gì Lương Tông đã làm với con cái của ta vậy.” Biện Thương nhìn hắn rất tiếc hận: “Đắc đạo thành tiên giữa muôn người, ha? Ngươi xem ngươi của bây giờ đi, còn chẳng sống nổi qua trưa nay nữa là! Ta sẽ học theo Lương Tông, cho ngươi phải nhận nỗi đau vạn tiễn xuyên tim, lột da rút xương ngươi, để người đời chứng kiến kết cục của loại người mệnh đẹp nhà ngươi!”
Bàn tay dưới lớp áo của Lương Diệp từ từ nắm chặt thành đấm. Hắn lạnh lùng nhìn Biện Thương, nở nụ cười buốt giá: “Ngươi vẫn nên giữ mấy lời lẽ điên khùng này xuống đất nói với Lương Tông đi thì hơn.”
Hắn vung tay lên, thế nhưng bàn tay chưa kịp rơi xuống, một tiếng cười khẽ chợt vang lên tại cửa đại điện.
Ánh nhìn của mọi người đồng loạt chuyển dời ra sau, vô số mũi tên cũng lao tới chỗ chủ tiếng cười.
Người nọ vận một chiếc áo choàng màu xám, đấu lạp to rộng che đi quá nửa khuôn mặt, chỉ để lộ nửa chiếc cằm trắng tông lạnh, đeo một chiếc ngọc bội hoa văn tiên hạc bay trong mây bên hông. Đối phương ngó lơ bầu không khí giương cung bạt kiếm xung quanh, từ từ ngẩng đầu lên.
Đấu lạp được gỡ xuống, một gương mặt vừa trẻ trung, vừa lạ lẫm xuất hiện. Hắn ta sở hữu vẻ ngoài đẹp tuyệt trần, trên ấn đường có một nốt ruồi son hoang dại và âm tà, mắt nhìn mọi người tựa đang nhìn con kiến dưới đất, thái độ vừa khinh bỉ, vừa châm chọc.
Tuy nhiên, điều khiến người ta ngạc nhiên nhất chính là người ngồi trên xe lăn mà hắn ta đang đẩy tới. Thanh niên mặt mày tái nhợt ấy đúng là Thôi Kỳ.
Vẻ mặt Thôi Kỳ vẫn lạnh nhạt như cũ, song trong ánh mắt nhìn Lương Diệp lại chứa thêm đôi phần lo lắng.
“Ca à, ta không thích huynh nhìn người ta như vậy đâu.” Người đẩy xe lăn cúi xuống che kín đôi mắt Thôi Kỳ, nhìn Lương Diệp trước long ỷ, cười nói: “Có lẽ Bệ hạ không biết ta. Ta họ Văn, tên Hạc Thâm.”
“… Là Quốc sư đầu tiên mà Hoàng đế của Đại Lương các người thân phong.”