Lạc Uẩn không quen việc trở thành tâm điểm trong nhóm người như vậy, nhưng lại ngại vì tinh thần và độ chuyên nghiệp của chị nhân viên cửa hàng.
Người đi ngang qua ngoài cửa đều liếc vào nhìn cậu.
Khi nhận lấy cốc trà sữa đó, mặt Lạc Uẩn vẫn nóng.
Cậu thoáng nhìn qua Phong Dã. Hiển nhiên, hắn có chút bất ngờ, còn đang giơ tay sờ môi dưới như đang cảm nhận chút ít sự dịu dàng và mềm mại còn sót lại.
Phong Dã ôm trà sữa đi ra ngoài, dọc đường đi, lòng hắn mềm đến mức rối loạn.
Miệng hắn còn lẩm bẩm: “Em vừa mới hôn anh nha.”
Lạc Uẩn cảm thấy hắn bị ngốc rồi.
Không phải chỉ là hôn trên đường một cái thôi à? Có phải trước kia chưa bao giờ hôn đâu.
Tuy là trước kia……. Trên đường có rất ít người.
Lạc Uẩn cũng có chút căng thẳng, bàn tay tiết ra một lớp mồ hôi. Cậu hút một ngụm trà sữa, trên lưỡi là vị chua chua ngọt ngọt. Lạc Uẩn bình tĩnh đáp lại: “Ừ.”
“Em vừa mới hôn anh.” Phong Dã nhìn cánh môi dính trà sữa màu nhạt của Lạc Uẩn, lặp đi lặp lại một câu.
Từng chữ từng chữ rõ ràng, cảm giác mập mờ và quyến luyến cứ bị giọng nói trầm thấp của hắn niệm ra.
Tai Lạc Uẩn nóng lên, cậu siết cốc trà sữa, mất tự nhiên nói: “Anh đừng có nhại lại như cái máy được không?”
“Nhưng mà em vừa mới hôn anh đó!” Âm sau còn cao hơn âm trước nữa.
Được Lạc Uẩn thừa nhận mối quan hệ yêu đương trước mặt nhiều người như vậy, cậu còn chủ động hôn hắn nữa. Phong Dã chưa từng cảm thấy lòng mình thỏa mãn đến thế.
“Ừ ừ ừ, hôn anh, hôn anh. ” Lạc Uẩn hít một hơi, “Anh còn muốn nói bao nhiêu lần nữa?”
“À.” Giữa môi răng của Phong Dã tràn ra tiếng cười, bàn tay bên chân nắm lấy những ngón tay của Lạc Uẩn, giữa những ngón tay không còn khoảng trống, “Chỉ là anh vui quá, anh không nói nữa.”
Vui đến thế à?
Lạc Uẩn mắng thầm trong lòng.
Ngón tay bị nắm lấy rồi nhéo mấy cái.
[Vợ hôn mình nè]
[Vợ hôn mình á]
[Vợ hôn mình]
Lạc Uẩn nhìn khóe môi đang vểnh lên của Phong Dã, bất giác cười theo.
Trong không khí hình như đều là vị ngọt
***
Sau khi đại hội thể thao kết thúc thắng lợi, đến giờ vẫn chưa có cơ hội tụ tập lần nào. Trương Thiên Hà nhắn hỏi trong nhóm tối nay mọi người có thể cùng đi ăn cơm, uống rượu, hát xíu K*, không say không về được không.
*K ở đây có lẽ là KTV (phòng hát Karaoke)
Cuối tuần mọi người rảnh rỗi nên rất nhanh đã liên tục đồng ý
Trước đó vì Lạc Uẩn và Phong Dã nên mọi người mới quyết định lùi lại. Với chuyện mà mọi người để ý này, Lạc Uẩn và Phong Dã cũng không có lý do gì để không đi nên cũng lên tiếng trong nhóm.
Đến lúc tự tập chỉ còn chút thời gian, Phong Dã lười về nhà nên theo Lạc Uẩn về.
Phong Dã thay giày, vào phòng ngủ của Lạc Uẩn. Ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trong phòng, hắn lại muốn ôm muốn hôn vợ.
“Anh cảm thấy anh bị bệnh mất rồi.” Phong Dã ôm eo Lạc Uẩn từ phía sau, chóp mũi vùi vào vai cổ của Lạc Uẩn.
Người trong ngực hắn mềm mại, ngọt ngào. Người mà hắn thích từ rất lâu rồi, giờ cứ thế để mặc hắn ôm tùy ý.
Hắn thật may mắn.
Gáy bị cọ phát ngứa, Lạc Uẩn đặt tay lên mu bàn tay trước eo mình, lông mi cụp xuống, lười biếng nói: “Không phải anh vẫn luôn có bệnh à?”
“Em đã mắng anh như thế rất nhiều lần rồi.”
“…….. ” Phong Dã cảm thấy Lạc Uẩn đúng thật là bậc thầy trong việc phá hỏng bầu không khí.
Trong không gian kín thế này, không phải nên xảy ra chút ít sự việc ngọt ngào ư?
“Anh nói thật đấy. Anh cảm thấy mình có chứng thèm khát da thịt, không chạm vào em thì sẽ khó chịu.” Phong Dã cố tình hạ giọng xuống.
Hắn thật sự rất thích Lạc Uẩn.
Ngực hắn có thể cảm nhận được bả vai mảnh khảnh của Lạc Uẩn, và cả mùi hương trong lành trên người cậu.
Ngoại trừ chất dẫn dụ hấp dẫn hắn, còn có cả ánh mặt trời mà Lạc Uẩn tự mang, và cả hương vị cầu vồng sau mưa nữa.
“Anh đã từng nói với em rằng anh với em là nhất kiến chung tình chưa?” Phong Dã lẩm bẩm bên tai Lạc Uẩn, hơi thở cũng phả lên xung quanh tuyến thể.
Lạc Uẩn run nhẹ, mặt bị hắn cọ hơi nóng lên. Cậu nghiêng đầu hôn lên môi Phong Dã. Đường viền môi của Phong Dã rõ nét, cũng rất mỏng, màu sắc sạch sẽ.
“…….. Em biết.” Lạc Uẩn nhỏ giọng đáp.
“Em biết á?”
“….. Ừ.” Cậu biết từ lâu rồi.
***
Uống hết một nửa trà sữa, sau khi nghỉ ngơi một lúc, Lạc Uẩn lấy đề tiếng Anh ra, “Nhân lúc còn một chút thời gian, làm thêm vài ý chính nữa nhé.”
Tiếng Anh không phải là môn học có thể tiến bộ trong thời gian ngắn, ngữ pháp và lượng từ vựng phải dựa vào số lượng tích lũy từng ngày.
Nhìn chữ cái tiếng Anh xiên xiên vẹo vẹo, Phong Dã lại đau đầu.
Không phải kiểu đau đầu trốn tránh, mà rõ ràng là cảm giác căm ghét đến từ sinh lý. Phong Dã còn nhớ ngày Lăng Ý Tuyết và Phong Yến bàn chuyện ly hôn, hắn cũng vừa mới tham gia xong cuộc thi hùng biện tiếng Anh quốc tế.
Thời gian đó Lăng Ý Tuyết và Phong Yến vốn vì chuyện ly hôn mà ầm ĩ, không khí trong nhà nặng nề. Hắn cầm giải thưởng về nhà, trên đường còn nghĩ dùng thứ hạng để cùng nhau ra ngoài ăn cơm chúc mừng, nhân cơ hội làm dịu bầu không khí cứng ngắc giữa Lăng Ý Tuyết và Phong Yến.
Lúc cầm giấy chứng nhận về đến nhà, đúng lúc nghe thấy Lăng Ý Tuyết và Phong Yến đang trao đổi chuyện ly hôn, cũng đúng lúc nhìn thấy tình cảnh cả hai người đều không cần hắn.
“Anh khó chịu hả?” Lạc Uẩn thấy hắn bất thường, nhẹ giọng hỏi, “Có phải tại học lâu quá không? Không thì mai lại học tiếp nhé?”
Trên bàn là kế hoạch ôn tập tóm gọn được Lạc Uẩn tỉ mỉ làm ra.
Phong Dã hơi cau mày, nói: “Không phải tại học lâu quá đâu.”
Lạc Uẩn: “Vậy thì tại sao?”
Lúc cậu nghiêng đầu nhìn sang, trong con mắt hổ phách ánh lên ngọn đèn nho nhỏ, lộng lẫy tựa ngân hà.
Quan tâm ngập tràn.
Phong Dã không khỏi ngừng thở vài giây, thấy rõ lo lắng trong mắt Lạc Uẩn, lòng hắn lập tức mềm mại vô cùng.
Hắn rất muốn ôm Lạc Uẩn, cũng muốn tự nhiên nói ra chuyện này.
Trước mặt bác sĩ, hắn chưa từng nói, mỗi lần bác sĩ tâm lý chữa trị cho, nói là phải tin tưởng bác sĩ, nhưng hắn vẫn sẽ nói dối.
Từ nhỏ Lăng Ý Tuyết và Phong Yến rất thương hắn, Phong Dã không thể tin được ngày mà hai người không cần hắn nữa.
Tựa như ngày đó là cảnh trong mơ của hắn vậy.
Sau khi hắn trốn nhà đi rồi được tìm thấy, Lăng Ý Tuyết tự trách rất lâu, tuy Phong Yến không nói gì, nhưng vẫn cho hắn cái ôm ấm áp.
Vậy nên Phong Dã nghi ngờ ký ức của mình.
Rồi sau này, Lăng Ý Tuyết và Phong Yến ly hôn, hắn không đi cùng ai cả mà đi theo ông nội. Hắn cho rằng hai người sẽ vui vẻ vì không còn ràng buộc nữa, sẽ dần quên hắn rồi trở về với sinh hoạt tự do. Nhưng ngược lại, hai người vẫn sẽ định kỳ tới thăm hắn. Rồi sau này Phong Yến lấy lý do ăn cơm với đứa nhỏ để mời Lăng Ý Tuyết đến.
Nghe xong đoạn này, Lạc Uẩn im lặng một chốc.
“Có phải em cũng nghĩ là anh nghe nhầm không?”
“Đoạn thời gian đó đúng lúc anh phân hóa, có khi là ảo giác hoặc là thính giác có vấn đề thật. “
Phong Dã ấn huyệt Thái Dương vài cái, lấy bài thi qua, hít sâu mấy lần, yết gầu nhẹ nhàng trượt lên xuống theo: “Tiếp tục nào, anh kém xa em nhiều quá, anh muốn cùng vào chung một trường đại học với em cơ. “
“Còn kém xa rất nhiều rất nhiều….. “
“Anh có từng nghĩ,” Lạc Uẩn nhích lại gần bên kia, chân hai người nhẹ nhàng chạm vào, “Hỏi bác sĩ Lăng và ngài Phong chưa? Biết đâu có hiểu lầm nào đó.”
Cậu không biết nhiều về Lăng Ý Tuyết và Phong Yến, cũng chỉ từng gặp họ vài lần, nhưng mà trong khoảng thời gian ở chung ít ỏi đó, cậu có thể cảm nhận được sự dịu dàng của Lăng Ý Tuyết. Mỗi lần Lạc Vân từ bệnh viện về thường hay kể lúc em bị đau, bác sĩ Lăng thường xuyên an ủi em.
Mà lúc ngài Phong bị chủ nhiệm Lý mời đến trường, âu phục trên người trang trọng, nhưng bước chân vội vàng, giữa mày có chút mỏi mệt, có lẽ là chạy từ công ty đến.
Hai người đối xử với đứa con…. chắc sẽ không tệ đến nỗi nào đâu. Đương nhiên, đây cũng là góc nhìn cá nhân của cậu, có thể sẽ không chính xác.
“Qua lâu rồi mà.” Tay Phong Dã khựng lại, từ chối theo bản năng.
Nếu đúng như hắn nhìn thấy thì sao? Không bằng cứ giả vờ như thế, bây giờ hắn và hai người ba ở chung khá là tốt.
“Nhưng mà nếu không hỏi thì sẽ mãi mãi ở nơi đó.” Lạc Uẩn nắm lấy tay Phong Dã, cười nhẹ: “Đừng lo lắng, em ở đây mà.”
Có lẽ lời Lạc Uẩn nói đã chạm vào nơi m.ềm mại nhất của Phong Dã, nghi vấn chôn sâu trong nội tâm cuối cùng hôm nay cũng có thể thấy được mặt trời.
***
“Sao lại không cần con được?” Bên kia có chút ầm ĩ, có thể biết được Lăng Ý Tuyết còn đang trong bệnh viện.
Lăng Ý Tuyết không ngờ Phong Dã đột nhiên lại gọi gọi y chuyện này, y thử nghĩ kĩ lại ngày cùng Phong Yến trao đổi chuyện ly hôn.
Hình như…….. Đã từng nói như vậy thật. Y lập tức nóng vội: “Tiểu Dã, hôm đó ba và ba con đều nghĩ là con đi theo người kia….. Có lẽ sẽ sinh hoạt tốt hơn.”
Nghề bác sĩ quá bận rộn, khó tránh khỏi không thể chăm sóc con cái cho tốt, ở chỗ Phong Yến thì có lẽ chất lượng sinh hoạt sẽ tốt hơn. Phong Yến lại cho rằng Phong Dã thích đi theo Lăng Ý Tuyết hơn.
“Ba thật sự không có chuyện không cần con đâu.” Lăng Ý Tuyết trầm giọng nói, bỗng nhiên hiểu ra lúc trước vì sao Phong Dã cứ khăng khăng không chịu theo ai, mà cứ muốn ở với ông nội.
Điện thoại mở loa ngoài, Lạc Uẩn nghe thấy lời giải thích, bất giác nhẹ nhàng thở ra.
Cậu nói với Phong Dã một lúc lâu rồi mà vẫn chưa bình tĩnh lại: “Quả nhiên bác sĩ Lăng và ngài Phong rất thương anh mà.”
Cục đá đè nặng trong lòng cứ thế bị mang đi, ngón tay Phong Dã giật giật, vẫn im lặng không lên tiếng. Sự yên tĩnh này khiến Lăng Ý Tuyết hơi hoảng, vội vàng giải thích thêm, sợ Phong Dã không tin.
Cuộc gọi vẫn đang tiếp diễn, khóe môi Phong Dã cong lên, hắn nhẹ đáp lại: “Con tin ba….. Hóa ra là như thế.”
“Anh uống ngọt để làm dịu nhé?” Lạc Uẩn cầm lấy cốc trà sữa dâu tây của mình, giơ đến môi Phong Dã.
Phong Dã cụp mắt, ngón tay cầm lấy cốc giấy vừa thon vừa trắng, dưới ánh đèn có vẻ hơi sáng.
Ở tư thế này, hắn cúi đầu uống hai ngụm.
“Có ngọt không?” Lạc Uẩn cười hỏi.
Phong Dã nhướng mày cười một tiếng, trong giọng nói tràn ra tiếng cười: “Ngọt lắm. “
***
Sắp đến giờ ăn cơm, trong nhóm bắt đầu bàn luận xem muốn đi ăn ở đâu.
Không nhiều người lắm, cũng chỉ mười mấy người thôi.
Lớp phó Dương Nghi Lan cũng đi, cậu ta vừa gửi tin nhắn không bao lâu, Lộc Viên đã tìm hỏi Lạc Uẩn cô đi cùng được không.
Lạc Uẩn: 【Đương nhiên có thể】
Lộc Viên: 【Có nhiều bạn nam mà tớ không quen ý, lúc đó có xấu hổ quá không……】
Lạc Uẩn không cảm thấy xấu hổ gì, thần kinh của mấy nam sinh tham gia liên hoan rất cởi mở, có bạn nữ đến, có khi còn vui vẻ ấy chứ: [Hay cậu gọi thêm bạn nữ nữa đi?]
Lộc Viên: [Được! Để tôi hỏi xem Vương Sở Anh có đi không?]
Sắp đến giờ rồi, lúc sắp ra cửa, Phong Dã thấy bên ngoài nổi gió, sắc trời u ám: “Em mặc thêm áo khoác đi, anh sợ có khi lát nữa trời mưa đấy.”
Lạc Uẩn ừ một tiếng, lấy một cái áo khoác mỏng từ tủ quần áo ra: “Anh có muốn một cái không?”
“Anh không mang, áo của em anh mặc chật quá.” Phong Dã có thể chất tốt, không cảm thấy lạnh. Hắn cầm túi lên, kiểm tra lại thuốc ứng chế đặc hiệu và miếng dán tuyến thể.
Thật ra hắn ít khi mang túi, nhưng ống thuốc ức chế đặc hiệu hơi dài, không tiện đút túi, hơn nữa gần đây còn muốn mang theo sách vở, nên hắn đã gần hình thành thói quen mang theo thứ này rồi.
“Cái này……… Chắc là không nhỏ đâu.” Tai của Lạc Uẩn hơi đỏ lên, cậu lấy ra một cái áo khoác thể thao. Đây là cái mà lần trước Phong Dã cho cậu để chữa trị bằng pheromone.
“Anh suýt quên mất còn có cái áo này nữa đấy.” Phong Dã bước qua, “Vậy em mặc cái này đi.”
Lạc Uẩn không hiểu: “Tại sao? Còn nhiều cái nữa mà?”
“À.” Phong Dã cười, xoa đầu Lạc Uẩn, “Em mặc cái này đi, anh sẽ vui khi thấy em mặc.”
“Này thôi có gì mà vui vẻ cơ chứ?” Lạc Uẩn tròng áo vào người.
Trên áo còn thoang thoảng mùi chất dẫn dụ bạc hà, áo khoác rộng thùng thình, Lạc Uẩn mặc vào, vạt áo che khuất mông, tay áo cũng hơi dài. Cậu xắn tay áo lên một vòng, vòng tay thể thao lộ ra.
Thật ra không hợp với cái áo sơ mi bên trong lắm, nhưng mà không hiểu sao lại thấy hài hòa.
“Thì rất vui á.” Phong Dã nói, “Có lẽ bọn họ sẽ nhận ra áo của anh.”
Chuyện này sẽ khiến hắn có cảm giác thỏa mãn vô cùng, xuất phát từ sự chiếm hữu ở sâu trong lòng của mỗi Alpha.
“…….Ò, là vậy à.” Sau khi biết nguyên nhân, Lạc Uẩn lại có cảm giác xấu hổ.
***
Lúc ra ngoài, thời tiết thật sự nổi gió lạnh như Phong Dã dự đoán.
Chỗ ăn cơm được chọn trong trung tâm thành phố, đúng lúc là giờ cao điểm tan tầm, nếu lái xe thì dễ bị kẹt xe lắm, Trương Thiên Hà nhắc trong nhóm là nếu đi tàu điện ngầm đến sẽ nhanh hơn.
Quẹt thẻ rồi vào trạm, người người rộn ràng nhốn nháo. Phong Dã đứng bên cạnh Lạc Uẩn, hắn có vẻ ngoài thật sự rất đẹp, Lạc Uẩn có thẻ cảm nhận được ánh mắt ngoảnh đầu lại như có như không.
Khi hai người lên xe, trên xe đã đủ người, mùi hương bí bách nồng nặc khiến người ta cảm thấy buồn ngủ.
Đặc biệt là nam sinh đứng bên cạnh Lạc Uẩn, mùi nước hoa trên người cậu ra rất nồng, khiến cậu hơi khó chịu.
“Em không thoải mái hả?” Phong Dã hơi liếc hoa, khứu giác của Alpha rất nhạy, hắn cũng ngửi được mùi hương nồng nặc đó.
“Có chút.” Lạc Uẩn hơi chau mày, muốn dùng tay che, nhưng lại cảm thấy làm như thế thì trắng trợn quá, sợ khiến người nọ thấy không tốt.
“Em lại đây.” Phong Dã kéo tay cậu, Lạc Uẩn tựa lưng lên chỗ giao nhau của hai thùng xe.
Phong Dã đứng đối mặt với cậu, nhấc tay chống lên để giữ thăng bằng cho cơ thể.
Tay hắn vừa nhấc lên, Lạc Uẩn lập tức bị vây trong một không gian hình tam giác.
Phong Dã cao, đứng như vậy sẽ ngăn được phần lớn mùi hương khó ngửi. Hương bạc hà lành lạnh quanh quẩn bên chóp mũi. Bị vây lại như thế, Lạc Uẩn chỉ cần cụp mắt là có thể nhìn thấy yết hầu hơi nhô lên của Phong Dã.
Cậu nhìn chằm chằm vị trí mà cậu từng chủ động hôn lên, đúng lúc thấy Phong Dã nuốt nhẹ một cái.
Đột nhiên cậu cảm thấy hơi nóng. Tai cũng dần đỏ lên theo.
“Mặc hai áo có phải bị nóng không?” Phong Dã nói, “Chỗ này hơi bí, lát nữa xuống xe là tốt rồi.”
“Ổn, ổn mà.” Đột nhiên bị bắt lại, tim Lạc Uẩn sắp phá ngực chui ra rồi.
Tới trạm dừng, hành khách đứng cạnh cửa xe xuống xe, Lạc Uẩn vừa được thả lỏng một chút, sau đó càng có nhiều hành khách đi ra hơn.
Khi cửa xe sắp bị đóng lại, lại có vài học sinh thể dục cường tráng chui lên, sau lưng Phong Dã bị đẩy, người dán lên Lạc Uẩn.
…….Gần hơn rồi.
Cậu có thể nghe thấy tiếng tim đập của Phong Dã, âm thanh đập mạnh mẽ có lực, có quy luật.
Trong khoảng cách gang tấc, Phong Dã cũng dần nhận ra. Hắn cười một tiếng, chen một chân vào giữa h.ai chân của Lạc Uẩn, nhìn nhĩ tiêm đỏ bừng của cậu, vẻ mặt lười biếng.
“Em xấu hổ à? Mới tiếp xúc như thế thôi mà em đã thấy xấu hổ rồi.” Phong Dã cười cậu.
Giọng nói chứa cảm giác vô lại và hư hỏng, mang theo dụ hoặc vô tình.
“Em không có.” Lạc Uẩn nhanh chóng phản bác, cậu quay đầu đi, không nhìn xương quai xanh lộ ra của Phong Dã.
Cứ như vậy, gáy và vành tai trắng nõn của cậu lộ ra trước mắt Phong Dã.
Phong Dã cảm thấy vợ thật sự là vừa ngoan vừa đáng yêu.
Hắn thổi hơi vào làn da mỏng kia.
“!” Lạc Uẩn lập tức cảm thấy chân mềm xuống.
“Anh đừng như thế.” Cậu nhỏ giọng nói, trên mặt lộ ra chút tức giận, “Với cả chân anh đừng có nhúc nhích nữa.”
“Ừ, không ức hiếp em.” Phong Dã xoa nhẹ đầu Lạc Uẩn.
Khi xuống xe, Phong Dã đi trước, Lạc Uẩn còn mặt đỏ tai hồng, cúi đầu đi sau hắn.
Đằng sau có người vội vã xuống xe, Lạc Uẩn bị đẩy một cái, cơ thể nghiêng lên trước, đột nhiên tay bị nắm chặt lấy.
Phong Dã nghiêng người, nói với cậu: “Cẩn thận một chút.”
Tận đến khi ra khỏi trạm, hai người mới buông ra.
***
Đến cửa hàng thịt nướng, bên trong đầy người, toàn là âm thanh uống rượu và tiếng trò chuyện.
Bọn họ nhiều người nên ông chủ ghép bàn lại.
Lộc Viên gọi Vương Sở Anh, hai cô gái có vẻ hơi căng thẳng và ngượng ngùng. Cô bất giác nhìn Dương Nghi Lan, hai người thoáng nhìn nhau, Vương Sở Anh ở bên cạnh cười trộm.
“Lớp trưởng, tớ muốn ngồi gần cậu.” Tô Nùng có tô son, làm tóc, tạo cho người ta cảm giác ngọt ngào. Thượng Quan Nghị thuận thế ngồi xuống cạnh cậu ta.
“Tớ ngồi bên này.” Lạc Uẩn nói, cậu vừa ngồi xuống, Phong Dã cũng ngồi xuống bên kia của cậu.
Lập tức vang lên một loạt tiếng “ồ” với Lạc Uẩn và Phong Dã.
“Đây không phải là áo của mày à?” Thượng Quan Nghị cười hì hì hỏi.
“Ừ, phải, làm sao?” Khóe miệng Phong Dã ngậm nụ cười.
Thượng Quan Nghị: “Áo của mày sao lại ở trên người lớp trưởng rồi?”
Lại là một tràng tiếng ồn nữa.
“Cậu rảnh quá hả?” Tô Nùng chọc thủng cái bọc chén đĩa, rót nước rửa sơ qua.
“Hỏi nhiều như thế làm gì, đi lấy đồ ăn nhanh lên.”
Lạc Uẩn: “………” Tưởng cậu không biết kẻ xướng người họa đấy à?
Rất nhanh, trên bàn cơm đã cực kỳ náo nhiệt. Mọi người vây quanh giá nướng BBQ nóng hổi, nói nói cười cười. Trương Thiên Hà gọi mấy chai rượu.
Đám nam sinh sảng khoái uống, hai nữ sinh còn lại gọi hai chai sữa đậu phộng.
Bình thường Lạc Uẩn không uống rượu, chỉ mấy ngày lễ tết mới kính rượu trên bàn cơm với trưởng bối.
Cậu chỉ uống hai ngụm rồi buông chén, yên lặng ăn cơm với Tô Nùng.
Phong Dã có tửu lượng tốt, uống một vòng cũng chưa say, chỉ là khóe mắt đuôi mày mang theo hơi rượu, khiến hắn càng thêm lười biếng. Trong không khí đầy mùi rượu mạch nha có chất dẫn dụ lành lạnh, ngửi có cảm giác bất đồng.
Hắn nướng thịt cho Lạc Uẩn, lát thịt nạc mỡ màu vàng khô xen lẫn, hơi cuộn lại, nổi váng dầu, mùi hương đến mũi khiến người thèm ăn.
“Cho em.” Phong Dã thả chén rượu xuống, kẹp thịt bỏ vào bát Lạc Uẩn, “Em còn muốn ăn gì không? Anh đi lấy cho em.”
Loại thịt này không nhiều, nhưng Lạc Uẩn ăn một lát đã thấy hơi no rồi.
“Anh cũng ăn lót dạ đi, đừng say.” Lạc Uẩn nói.
“Ừ, anh biết rồi.” Môi Phong Dã vểnh lên, “Nói thật, chưa có ai làm anh say đâu đấy.”
Hắn vừa nói xong, lập tức gợi lên sự bất mãn trong lòng nhiều nam sinh, họ sôi nổi nhấc chén bảo là muốn kính hắn.
Tô Nùng lau miệng: “Chu Độ Văn đồng ý lời mời kết bạn của tớ, chiều vừa cùng cậu ấy nói chuyện một hồi.”
“Có cảm giác gì?” Lạc Uẩn hỏi.
“Bình thường thôi, không thân lắm, lúng túng cực kì.” Tô Nùng nói, “Tớ thử mời cậu ấy đi dạo phố, xem phim.”
Một tiếng “loảng xoảng” vang lên, âm thanh không lớn, những người khác trên bàn không quá chú ý. Lạc Uẩn và Tô Nùng nghiêng đầu nhìn, là Thượng Quan Nghị bất cẩn làm đổ ly rượu.
Rượu màu vàng nhạt theo mép bàn chảy xuống đất, vài giọt bắn lên giày Tô Nùng.
“Giày tôi mới mua á á á! Cậu ngốc nó vừa thôi.” Tô Nùng đau lòng nhìn mặt giày mới tinh, “Tớ đi WC xử lý đã.”
Trong mắt Thượng Quan Nghị không cảm xúc, cậu ta nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”
“?” Tô Nùng phát hiện ra sự mất mát trong ngữ điệu của cậu ta.
Mình hung dữ quá hả?
Tô Nùng đứng lên, đập bả vai Thượng Quan Nghị vài cái: “Cũng không phải chuyện gì lớn, tôi lau vài cái là được rồi, cậu đừng để ý.”
Người khác không để ý chút nhạc đệm này, Lạc Uẩn nhìn Thượng Quan Nghị nhiều hơn.
“Lớp trưởng.” Người đi rồi, Thượng Quan Nghị không nhịn được mở miệng, nhỏ giọng hỏi: “Tô Nùng……và Chu Độ Văn là sao?”
Lạc Uẩn nghe cậu ta hỏi, trong dự kiến của cậu: “Tô Nùng muốn yêu đương, bảo tôi đề cử cho cậu ấy.”
“Vậy à…….” Thượng Quan Nghị mím môi ngẩn ra mấy giây, mới từ từ quay đầu đi.
“Nếu cậu thích thì theo đuổi đi, không thì Tô Nùng không nhận ra được đâu.” Lạc Uẩn đột nhiên chọc thủng như thế, khiến Thượng Quan Nghị cực kỳ sợ hãi.
Cậu ta nói còn hơi lắp bắp: “Không phải, cậu, sao cậu biết?”
Lạc Uẩn: “Ừ, muốn tôi tiện thể nói cho cậu chút tình báo không?”
Tim Thượng Quan Nghị đập nhanh hơn, đôi mắt cực kỳ sáng: “Có thể à?”
“Được chứ, chỉ là có điều kiện.” Trong mắt Lạc Uẩn lộ vẻ đầy ý tứ.
“Điều kiện gì?”
Lạc Uẩn nghiêng đầu, nhìn Phong Dã đã uống liên tục mấy ly rượu, khuôn mặt mang cảm giác say, nói với vẻ bình thường: “Cậu chắn vài ly cho Phong Dã, tôi sẽ nói cho cậu.”
Thượng Quan Nghị: “…….”