Ôn Hương Diễm Ngọc

Chương 05: Trong cung ban rượu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 05: Trong cung ban rượu

Edit: PP

Beta: Yuyu

Nhà mới lập page, ai thích có thể vào follow để xem team tấu hài nha :))))))

_________________________

Lăng Kỳ Yến vào cung được vài ngày rồi, từ lúc mười hai tuổi y đã tự lập phủ rồi chuyển ra ngoài ở, nên tẩm điện riêng của y trong cung không còn nữa, ngày lễ ngày tết mà hồi cung y đều ngủ ở cung Ninh Thọ của thái hậu.

Sáng sớm Tết Đoan Ngọ, Hoàng hậu Thẩm thị dẫn theo một nhóm phi tần đến cung Ninh Thọ thỉnh an, Thái hậu không thích ồn ào, nên mỗi tháng bà chỉ cho bọn họ đến đây mười ngày một lần, hôm nay là ngày lễ chính của Tết Đoan Ngọ, nhóm phi tần dẫn theo cả hoàng tử và công chúa tới, có mặt đông đủ hết.

Ngoại trừ trưởng hoàng tử Lăng Kỳ Yến, những hoàng tử và công chúa khác đều ở trong cung, vẫn còn nhỏ tuổi.

Thái tử vắng mặt do gã và Hoàng đế đang ở trên triều gặp mặt quan lại.

Lăng Kỳ Yến ngủ nướng đến qua giờ Thìn mới chịu dậy, lúc bước vào điện chính của cung Ninh Thọ còn há miệng ngáp một cái, rồi hờ hững vấn an mẫu hậu Thẩm thị và một vài phi tần có chức vị cao khác.

Thẩm thị cực kì ghét dáng vẻ uể oải này của y, bèn nhíu mày dạy dỗ: “Con nhìn lại con đi, có phép tắc gì không, biết mấy giờ rồi không? Nhị đệ của con đã theo phụ hoàng vào triều từ một canh giờ trước, con có thể noi gương nó được không? Có thể tiến bộ thêm chút không?”

“Con học đệ ấy làm gì, đệ ấy là Thái tử, còn con đâu phải, con cũng chẳng cần vào triều.” Lăng Kỳ Yến bĩu môi, lầu bầu nói.

“Cứ như thế này, phụ hoàng dám dẫn con vào triều chắc? Con muốn mất mặt trước văn võ bá quan à?”

“…Dù con làm gì, ngài cũng sẽ thấy mất mặt thôi.”

Thẩm thị nghe vậy thì tức giận, vẫn muốn trách mắng y tiếp nhưng bị Thái hậu ngắt lời: “Yến nhi, đến cạnh tổ mẫu nào.”

(*Tổ mẫu: bà nội.)

Lăng Kỳ Yến cười lên, dựa vào người Thái hậu, làm nũng lấy lòng bà, nịnh đến khi bà cười hớn hở.

Thẩm thị còn rất nhiều lời răn dạy chưa kịp nói ra khỏi miệng, nhưng đành gắng gượng nuốt lại, bà ta xoắn khăn tay, giấu đi vẻ u ám trong mắt, cụp mắt im lặng.

Những người khác không dám nhìn lung tung, coi như không thấy gì.

Ai cũng biết hai mẹ con họ không được hòa thuận cho lắm, Hoàng hậu có ba người con trai, bà ta sinh Lăng Kỳ Yến khi vẫn còn ở nhà họ Tiềm, sinh nở khá gian nan, y vừa tròn trăm ngày, đã được Thái hậu bế về nuôi lớn bên người. Bởi vì một vài chuyện, Thẩm thị cảm thấy Lăng Kỳ Yến khắc bà ta, giống như trời sinh bà ta và y không có duyên mẹ con vậy, nên rất ghét y.

Sau này Hoàng hậu có thêm Nhị hoàng tử và Lục hoàng tử, càng đối xử bất công hơn, bà ta cưng hai con trai nhỏ như châu báu, nhất là Nhị hoàng tử Lăng Kỳ Ngụ, chỉ nhỏ hơn Lăng Kỳ Yến hai tuổi, nhưng khác với một người lười học, ghét đọc sách từ nhỏ như y, vị Nhị hoàng tử này lại là một thiên tài bẩm sinh, vừa lanh lợi vừa ngoan ngoãn, không chỉ Thẩm thị thích, mà h

Tham Khảo Thêm:  Chương 5

Hoàng đế cũng thiên vị gã hơn, bởi thế mà cố tình kéo dài không lập Thái tử.

Khi Lăng Kỳ Yến tròn mười hai tuổi đã nhiễm bệnh nặng, suýt nữa thì không qua khỏi, lúc y yếu ớt nhất, Thẩm thị cũng chẳng tới thăm y một lần, Hoàng đế lại dứt khoát phong Nhị hoàng tử làm Thái tử luôn, Thái hậu sai người bế Lăng Kỳ Yến đến cung Ninh Thọ, rồi tự mình giám sát một đám thái y mớm thuốc châm cứu cho y, mới cứu được người về từ quỷ môn quan.

Sau đó, Lăng Kỳ Yến được phong vương, chuyển ra ngoài ở, nếu không nhờ Thái hậu luyến tiếc cháu, chỉ e là Hoàng đế và Hoàng hậu sẽ lập tức vứt một mảnh đất phong cho y rồi đuổi khỏi kinh thành.

Thẩm thị ghét Lăng Kỳ Yến, tất nhiên y cũng không thích bà ta, y chỉ coi người mẹ chưa từng thương yêu mình này như người xa lạ.

Ngồi xuống cạnh Thái hậu, Lăng Kỳ Yến tự tay bóc đậu phộng cho bà, thái hậu cực kì vui mừng, không ngừng khen y hiếu thảo.

Lúc Hoàng đế và Thái tử tới, Lăng Kỳ Yến còn đang mè nheo đòi Thái hậu miếng da cáo màu bạc mà Mặc Bắc vừa cống nộp, Hoàng đế nghe thấy thì nhíu mày mắng y: “Con còn trẻ mà học ở đâu thói kiêu ngạo như vậy? Cứ là đồ tốt thì đều muốn bỏ vào túi mình.”

Lăng Kỳ Yến không phản bác: “Miếng của mẫu hậu đã tặng cho Thái tử, Thái tử có thể có, tại sao con không thể?”

Miếng da cáo màu bạc kia cực kì hiếm, không chỉ nguyên vẹn hoàn hảo, mà da lông còn sáng bóng trơn nhẵn, là đồ cao cấp, tổng cộng có hai miếng, Hoàng đế chia cho Thái hậu và Thẩm thị, Thẩm thị thì tặng lại miếng của mình cho Lăng Kỳ Ngụ.

Trước đó Thẩm thị đã cố nén giận, giờ nghe Lăng Kỳ Yến nói vậy, càng bực hơn: “Thì sao, chẳng lẽ việc gì con cũng so đo với Thái tử hết? Sao không tự nhìn xem con có chỗ nào hơn nó không.”

Lăng Kỳ Yến dời mắt đi, chẳng thèm để ý tới bà ta, chỉ coi mấy lời đó như gió thoảng bên tai, Thẩm thị càng giận hơn, Lăng Kỳ Ngụ vội vàng cười nói hòa giải: “Chỉ là một miếng da thôi mà, nếu đại ca thích, đệ tặng miếng của đệ cho huynh là được rồi.”

Gã nói xong thì định dặn dò người về Đông cung lấy, nhưng bị Thái hậu ngắt lời, bà lạnh mặt nói: “Được rồi, Yến nhi chỉ là thích một miếng da, cũng chẳng phải thứ gì ghê gớm, nó thích thì cho nó thôi, Thúy Liễu, ngươi đến kho, mang miếng da của ta ra, chuẩn bị trước đi, đợi đến khi Yến nhi về phủ thì đưa nó.”

Đại cung nữ được nhắc đến đáp một tiếng rồi quay đi lấy đồ, Hoàng đế không hài lòng nhắc nhở Thái hậu: “Mẫu hậu, người đừng quá chiều nó, thấy cái gì đòi cái đó là tật xấu, nên sửa đổi đi, nào có ai như nó chứ.”

“Chẳng ai làm phụ hoàng mẫu hậu như các ngươi cả, không hề thương Yến nhi, chẵng lẽ bà lão này cũng không được quyền thương cháu mình sao?”

Mấy lời vừa rồi của Thái hậu không khách sáo chút nào, vẻ mặt Thẩm thị vô cùng khó coi, do ở ngay trước mặt một đám phi tần, nên Hoàng đế cũng hơi lúng túng: “Mẫu hậu nói vậy là sao chứ, sao bọn con lại không thương Yến nhi…”

“Có thương hay không thì các ngươi tự biết.” Thái hậu tức giận, “Yến nhi mười sáu rồi, không thể cứ mãi như vậy được, cả ngày đều rảnh rỗi, con là phụ hoàng thì đừng quá bất công, dù sao cũng nên sắp xếp công việc cho nó đi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Lăng Kỳ Yến hơi xấu hổ, thật ra y không muốn làm gì hết…

“Nó chẳng biết cái gì, thì có thể làm công việc nào đây?” Hoàng đế khó xử nói.

“Con không dạy nó, không cho nó cơ hội, tất nhiên nó sẽ không biết gì, chẳng lẽ con muốn nó cứ như vậy cả đời?”

Bị Thái hậu nói đến mức câm nín, Hoàng đế đành gắng gượng bảo khi về sẽ xem xét sau.

Lúc vào gia tiệc, Thẩm thị vẫn nghiêm mặt, Lăng Kỳ Yến thì lại rất vui, thản nhiên ăn cơm uống rượu, lúc đó Lục hoàng tử Lăng Kỳ Ninh mới tám tuổi sôi nổi chạy đến, nhét một xâu bánh ú năm màu vào tay y, cười hi hi nháy mắt nói: “Đệ tự xâu đó, cho đại ca nè.”

Vị Lục hoàng tử này là em ruột của Lăng Kỳ Yến, là con thứ ba của Thẩm thị, quan hệ giữa y và thằng nhóc khá tốt, nó rất ham chơi, từ nhỏ đã thích bám theo Lăng Kỳ Yến, dù bị Thẩm thị dạy dỗ nhiều lần, nhưng vẫn cứ thích chơi với y.

Lăng Kỳ Yến lắc lắc xâu bánh trên tay, xâu bánh ú năm màu là một trang sức bọn trẻ con rất thích đeo vào tết Đoan Ngọ, dùng giấy cứng gấp thành hình bánh ú, rồi lại dùng nhung tơ năm màu cột lại thành một xâu, buộc ở bên hông, lúc la lúc lắc nhìn rất đẹp.

Tất nhiên thứ này không thể lọt vào mắt Lăng Kỳ Yến, y chỉ tiện tay nhận lấy, không quan tâm lắm.

Lăng Kỳ Ninh ngốc nghếch chẳng hề nhận ra sự ghét bỏ của huynh trưởng, đưa đồ xong thì về chỗ ngồi.

Mãi đến trước giờ Thân, gia yến mới kết thúc, Hoàng đế dẫn Thái tử rời đi, buổi chiều tối bọn họ còn phải sắp xếp quốc yến chiêu đãi quần thần.

Do Thái hậu thấy hơi mệt, nên để mọi người lần lượt rời đi.

Trên đường về tẩm cung, Thẩm thị tức giận trách mắng Lăng Kỳ Ninh: “Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, cách xa đại ca của con một chút, con xem nó có để ý đến con không?”

Lăng Kỳ Ninh ấm ức lầm bầm: “Huynh ấy là đại ca của con, sao con không thể chơi với huynh ấy.”

Thẩm thị giận không có chỗ xả, nhũ mẫu Liễu thị đi bên cạnh khuyên nàng: “Nương nương, nói thế nào thì đại điện hạ cũng là con trai ruột của ngài, dù ngài không thích y, đừng nên thể hiện quá rõ rồi để người khác chê cười, cũng sẽ chẳng lấy được thứ gì tốt từ chỗ Thái hậu nương nương đâu.”

Nhắc tới Thái hậu, Thẩm thị càng tức hơn: “Nếu không phải do lúc trước bà ấy cướp nó đi, thì sao mẹ con chúng ta lại trở thành như bây giờ chứ? Ngày xưa bản cung gian nan suýt chết để sinh nó ra, vậy mà ngươi xem thằng nhóc đó có xem trọng người mẹ là bản cung không? Tiến cung nhiều ngày rồi, mà chẳng đến thăm bản cung lấy một lần!”

Liễu thị tạm thời không biết nên nói gì mới đúng, chỉ đành khuyên nhủ bà ta lần nữa.

Lăng Kỳ Yến ở trong cung thêm hai ngày, đến khi chịu hết nổi thì vội vàng chào Thái hậu, nhanh chóng quay về phủ, còn ôm theo đống đồ xin xỏ từ cung Ninh Thọ.

Khi rời cung y đã đi ngang qua Đông cung, có cung nhân từ bên trong đi ra, cản xe y lại, khách sáo nói: “Đại điện hạ, Thái tử điện hạ mời ngài vào Đông cung một lát.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 12

“Không đi.” Lăng Kỳ Yến chẳng thèm nể mặt, “Nếu cần nói chuyện gì thì bảo nó ra đây mà nói, bản vương không muốn đi vào.”

Dám nói chuyện như vậy với Thái tử, ngoài Hoàng đế, Hoàng hậu và Thái hậu, cũng chỉ còn mỗi Lăng Kỳ Yến.

Người kia quay vào rồi lại đi ra, trên tay cầm miếng da cáo màu bạc mà Thẩm thị cho Lăng Kỳ Ngu: “Thái tử điện hạ nói, nếu ngài thích, vậy thì tặng ngài miếng da này, mong điện hạ nhận lấy.”

Lăng Kỳ Yến không muốn tốn thời gian thăm dò suy nghĩ của Nhị đệ, y gọi người lên nhận đồ, miếng da tốt như vậy, không lấy thì phí.

Người hầu kia nói tiếp: “Thái tử điện hạ còn nói, hi vọng điện hạ đừng ngang bướng nữa, đã tiến cung rồi thì cũng nên đến thăm Hoàng hậu nương nương một lần.”

Lăng Kỳ Yến mỉm cười: “Hoàng hậu nương nương có đứa con trai hiếu thảo như nó là đủ rồi, cần gì bản vương đến thăm, ngươi nói với Thái tử, bản vương xin ghi nhận “ý tốt” của nó, mau nhường đường đi.”

Xe ngựa ra khỏi cửa cung, về đến phủ Dục Vương, sắc trời đã gần đen.

Cửa phủ mở ra, một đám người hầu bước ra nghênh đón Lăng Kỳ Yến trở về, y dặn người đi truyền lệnh, vừa mới ngồi xuống ghế thì chợt nhớ tới Ôn Doanh đã bị y cố ý bơ vài ngày qua, y gọi thái giám ngày đó đã dẫn hắn về phủ tới hỏi chuyện.

“Hằng ngày ngoại trừ chăm chỉ đến Quốc tử giám học tập, thì vị Ôn lang quân đó đều trốn ở trong phòng không ra ngoài, không ngừng đọc sách, chẳng ăn gì cả, nói chung là mất ăn mất ngủ.”

Bỗng nhớ ra kỳ thi Hương sắp đến, chắc chắn tên đó đang cố gắng học hành, Lăng Kỳ Yến nghĩ một hồi rồi dặn dò: “Gọi hắn đến đây, không ăn cơm thì làm sao sống, hắn định tu luyện thành tiên hả?”

Đợi người truyền lời đi rồi, y lại ra hiệu với Giang Lâm: “Lấy rượu trong cung ban tặng ra đây.”

Hàng năm vào Tết Đoan Ngọ, trong cung ngoài tặng bánh ú, còn có cả rượu cây xương bồ và rượu hùng hoàng, nghe nói rượu cây xương bồ có thể tráng dương, tuy rằng trước giờ Lăng Kỳ Yến uống xong thì chẳng có cảm giác gì, nhưng không biết tên Ôn Doanh kia uống vào rồi sẽ thế nào.

Chỉ cần tưởng tượng một chút đến dáng vẻ say rượu, hai mắt lờ đờ mê man và gương mặt ửng đỏ của hắn, lòng Lăng Kỳ Yến đã ngứa ngáy khó nhịn nổi, không ngừng rục rịch, còn hiệu quả hơn cả uống một bình rượu cây xương bồ lớn… Hôm nay chắc chắn y phải chuốc say tên kia.

_________________

PP có điều muốn nói: rocket 1h bổ thận tráng dương, tăng cường sinh lực =)))))))

Yu có điều muốn nói: Ai uống tráng dương có tác dụng, người đó là công, không nói nhiều =))))

________

Chú Thích:

Cây xương bồ: Thạch xương bồ là một loại cỏ sống lâu năm, có thân rễ mọc ngang, đường kính bằng ngón tay, có nhiều đốt, trên có những sẹo lá.

(Nguồn: https://suckhoedoisong.vn/xuong-bo-thuoc-tot-cho-duong-tieu-hoa-n134998.html )

Hùng hoàng: Hùng hoàng là khoáng chất ở trạng thái thiên nhiên (Asen Bisunphua thiên nhiên), thành mỏ dưới hình thức mềm hay bùn, là khoáng chất tỷ trọng khoảng chừng 3,5, chảy và bốc thành hơi ở 7000C.)

(Nguồn : https://amp.thaythuoccuaban.com/vithuoc/hunghoang.htm)

Hết chương 5.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.