Ôn Hương Diễm Ngọc

Chương 69: Gặp lại cố nhân



Hai ngày sau, Ôn Doanh cho thuộc hạ nhổ trại đi vào thành.

Thành chủ thành Sắc Ương là một người anh em họ của hãn vương đương nhiệm tộc Ba Lâm Đốn. Bây giờ đầu của gã đang được treo ở lầu cổng thành, kèm theo cả đám chúng quan quý tộc trong thành, cả tòa thành hoàn toàn đổi chủ.

Dân chúng trong thành đều đóng cửa không ra ngoài. Sau khi vào thành, binh mã Đại Thành làm theo tiền lệ, để người trong thành tố cáo lẫn nhau. Ai từng đến biên giới Đại Thành đánh, cướp của giết người thì đền mạng, ai chưa từng giết người thì phải bồi thường tiền của, số còn lại chỉ tước những dụng cụ sắc bén trong nhà, dê bò cũng trả lại cho bọn họ. Hai ngày ngắn ngủi đã đủ phân tách người trong thành, khiến không một ai gây rối ầm ĩ được.

Vào thành rồi, Lăng Kỳ Yến đánh giá hai bên đường. Tòa thành này tuy có quy mô không sánh bằng thành Lương, nhưng cũng thuộc loại hiếm hoi trên thảo nguyên mênh mông này. Đợi đến lúc xe của bọn họ ngừng ở trước vương phủ trong thành, y giương mắt nhìn lên, cảm thấy vương phủ ở đây hình như còn khí thế hơn phủ Lưu vương ở thành Lương.

Một tòa vương phủ chiếm hết cả con phố, cửa lớn trang trọng uy nghiêm, vô cùng khí phách. Hai sư tử đá trấn giữ ngoài cửa đổi thành một đôi chim diều hâu, trông có hơi dở dở ương ương.

Hiện giờ đã vào đông, trận tuyết đầu tiên rơi xuống hồi đêm qua, về sau e là sẽ khó mà hành quân được. Ôn Doanh có ý muốn ở lại thành Sắc Ương một thời gian, vừa hay bọn họ phải canh chừng động tĩnh của triều đình Ba Lâm Đốn, mấy tháng sau này bọn họ vẫn nên ở lại đây.

“Tú tài nghèo, phủ Lưu Vương của ngươi keo kiệt quá, còn không khí thế bằng vương phủ ở nơi hoang vắng của dị tộc. Thành chủ ở đây quả là biết hưởng thụ, giờ thì tới lượt chúng ta hời.”

Lăng Kỳ Yến cười trêu Ôn Doanh, Ôn Doanh không để ý tới y, cất bước đi tới thềm đá.

Vào cửa rồi dạo quanh một vòng, Lăng Kỳ Yến lại bĩu môi. Chỗ này khí thế thật, sân trước được xây phỏng theo trạch viện của nhà quyền quý trong kinh thành, sân sau xây theo phong cách lâm viên của Giang Nam, nhưng lại giữ lại bản sắc đặc trưng của tộc Ba Lâm Đốn, lộn xộn hết cả lên, trông vô cùng kỳ dị.

Dạo một lúc, y không còn thấy hứng thú nữa, bèn trở vền chính viện ở phía trước. Ôn Doanh đã bàn bạc xong việc với thuộc hạ. Lăng Kỳ Yến vào buột miệng hỏi hắn: “Chúng ta thật sự phải ở đây tới mùa xuân năm sau à? Thế phải đợi gần nửa năm sao?”

“Ừm.” Ôn Doanh gật đầu, “Ở đây là vị trí then chốt, có thể khống chế mấy bộ lạc ở chung quanh đây, còn có thể quản lý thủ đô của bọn chúng từ xa, thông với bên Mạc Bắc. Ta có thể ở đây một khoảng thời gian dài, cũng dễ khiến bọn chúng không dám thừa dịp mùa đông mà gây chuyện.”

Hắn đã bảo thế, Lăng Kỳ Yến đành phải nói: “Được rồi, vậy ta muốn ra ngoài chơi.”

Ôn Doanh không đồng ý ngay: “Chờ vài hôm đã, chờ Trương Thương điều tra người trong thành một lần nữa, sau này ra ngoài phải dẫn thị vệ theo, không được lơ là như ở thành Lương.”

Lăng Kỳ Yến “ồ” một tiếng: “Nhưng ta muốn đi mua rượu, ta nhận tiền thưởng rồi, đã hứa là mời ngươi uống rượu mà.”

“Có rượu.”

“Khác nhau mà, đây là lần đầu tiên ta kiếm được bạc đấy.”

Tuy chỉ có sáu lượng bạc, nhưng đó cũng là y kiếm được từ chiến công của mình.

Ôn Doanh trầm giọng nhắc nhở y: “Hiện giờ bên ngoài không có tiệm rượu nào mở cửa, ngươi có đi cũng chẳng mua được rượu.”

Lăng Kỳ Yến nghe vậy thì hơi rầu rĩ: “Ngươi chỉ muốn treo ta lên thắt lưng chứ gì, không cho đi thì thôi.”

Ôn Doanh bắt được tay của y, véo nhẹ một cái: “Vài ngày nữa rồi tính.”

Được một khoảng thời gian, người Ba Lâm Đốn ở bên ngoài sợ vỡ mật, không dám tùy tiện ra khỏi cửa. Nhưng binh mã Đại Thành vào thành, sau khi tính toán nợ nần thì không bắt họ làm gì nữa, dần dần họ cũng có gan ra ngoài nghe ngóng tin tức.

Qua hơn mười ngày như thế, thành Sắc Ương dần khôi phục sức sống, những cửa hàng đóng chặt cửa kia cũng lục tục mở cửa lại. Lăng Kỳ Yến chán gần chết rồi, nên y chọn một hôm trời đẹp, nhân lúc Ôn Doanh bận nghị sự với cấp dưới bèn dẫn theo mấy người nữa ra ngoài đi dạo.

Trên con phố buôn bán tấp nập nhất thành, y đi vào một quán rượu nghe đồn là quán nổi tiếng nhất ở đây, ngửi mùi rượu ngập trong quán, chọn rượu ngon.

Tham Khảo Thêm:  Chương 230: C230: Ma gọi điện

Chủ quán rượu không biết nói tiếng Đại Thành, thấy lính Đại Thành xuất hiện cùng với Lăng Kỳ Yến thì sợ tới nỗi xanh cả mặt, lấy loại rượu ngon nhất ra khua tay muốn tặng cho y. Lăng Kỳ Yến không nhận: “Không cần, Lưu Vương điện hạ nghiêm lắm, không cho phép bọn ta tùy tiện chiếm của dân, ngươi không phạm tội gì, không cần phải sợ như thế.”

Thị vệ đi theo biết nói tiếng Ba Lâm Đốn, dịch lại lời của Lăng Kỳ Yến cho ông chủ kia nghe. Đối phương vội vàng tạ ân.

“Không cần cảm ơn ta, muốn cảm ơn thì cảm ơn Lưu Vương điện hạ ấy.”

Lăng Kỳ Yến đưa bạc, sai người ôm rượu mà y đã chọn rồi rời đi.

Đi từ quán rượu ra, y lại dạo quanh phố một lúc lâu, mua một đống thứ mới lạ. Đang định đi thì chợt thấy có một đoàn xe đến, y buột miệng hỏi người bên cạnh: “Đoàn xe bên kia tới từ đâu thế?”

Thị vệ đằng sau trả lời y: “Là đoàn xe của tộc Thứ Liệt ở Mạc Bắc. Nơi đây cách Thứ Liệt không xa, sau khi tin quân ta chiếm được thành Sắc Ương truyền ra, nghe bảo Lưu Vương điện hạ ở đây, Hãn vương của tộc Thứ Liệt đích thân dẫn đoàn tới, nói là muốn đến đón tiếp điện hạ.”

Có chuyện này nữa à? Lăng Kỳ Yến thầm nghĩ sao y lại không biết?

Y có biết Hãn vương của Thứ Liệt, là tiểu vương tử năm ấy từng vào kinh, quên mất tên là gì rồi.

Lăng Kỳ Yến còn bận nghĩ ngợi, đoàn xe của tộc Thứ Liệt đã đi qua trước mặt y. Xe chạy tới đằng trước được một đoạn thì đột nhiên ngừng lại.

Lăng Kỳ Yến không chú ý, cũng định lên xe rời đi. Khương Nhung xuống khỏi xe, đi tới gần nhìn y bằng ánh mắt không thể tin được: “Điện…”

Lăng Kỳ Yến vội vàng ngắt lời hắn bằng cách ho lên một tiếng.

Khương Nhung hoàn hồn, sửa miệng: “Tại hạ tên Khương Nhung, trông vị tiên sinh này quen quá, rất giống một người quen cũ của tại hạ, không biết phải xưng hô thế nào?”

Lăng Kỳ Yến hơi mất tự nhiên: “Ta họ Ôn.”

Giữa đường giữa xá, lại còn dẫn theo một đống người nên không tiện nói nhiều. Khương Nhung hỏi Lăng Kỳ Yến đang ở đâu để đi sang nhà thăm hỏi, Lăng Kỳ Yến không đáp: “Sau này sẽ có cơ hội gặp lại, để sau đi.”

Y không nán lại lâu, bước lên xe trước.

Về tới vương phủ thì trời đã trưa. Thấy Lăng Kỳ Yến về, Ôn Doanh lập tức sai người dọn cơm lên. Lăng Kỳ Yến bảo người hầu rót rượu mình mua ra: “Nếm thử đi, rượu này thơm lắm.”

Ôn Doanh cho hạ nhân thử rượu trước, sau đó lại dùng châm bạc thử lại, bấy giờ mới chịu để cho Lăng Kỳ Yến uống.

Lăng Kỳ Yến cười: “Ngươi cẩn thận thật đấy.”

“Cẩn thận một chút mới được.”

Lăng Kỳ Yến không muốn đáp nữa, y cầm chén rượu lên nhấm nháp một hớp, hớp xong thì chẹp miệng, quả là rượu ngon.

Y hài lòng híp mắt lại, tiện thể nói với Ôn Doanh: “Ngươi đoán lúc nãy ta gặp ai ở trên đường? Là Hãn vương của tộc Thứ Liệt, tên Khương Nhung, đúng rồi, hắn bảo hắn tên Khương Nhung. Lúc trước ta quên mất, sao hắn lại tới đây? Ngươi biết trước rồi sao không nói gì với ta?”

“Sao phải nói với ngươi?”

Ôn Doanh chỉ nói một câu, giọng điệu có hơi mất vui.

Lăng Kỳ Yến xoa chén rượu, nghi ngờ nhìn hắn: “Sao không thể nói? Dù gì ta với hắn cũng có quen biết. Gặp lại bạn cũ nơi đất khách, hẹn nhau uống rượu một bữa có sao đâu?”

“Cùng lắm là hồi trước ngươi uống với hắn hai lượt rượu, vậy cũng được xem là bạn cũ?” Giọng điệu không vui của Ôn Doanh càng rõ ràng hơn.

“Hơ, vậy không tính, nhưng cũng xem là gặp lại người quen chứ.”

Ôn Doanh không thèm nói chuyện này nữa, gắp cho y một đũa thức ăn: “Ăn đồ ăn đi.”

…Chẳng hiểu kiểu gì.

Lăng Kỳ Yến uống rượu một lúc, say ngất rồi ngủ tới tận giờ Thân mới tỉnh. Y đứng dậy vươn eo, không thấy Ôn Doanh trong phòng nữa, nghe bảo là ra sảnh trước tiếp khách.

Khách đến đây chơi hình như chỉ có mình Khương Nhung kia. Lăng Kỳ Yến không nghĩ nhiều nữa, thay xiêm y xong bèn đi tới tiền viện.

Ôn Doanh đang nói chuyện với Khương Nhung.

Hôm nay Khương Nhung mới đến thành Sắc Ương, vừa vào thành đã thu xếp xong mọi thứ, sau đó tới cửa cầu kiến Ôn Doanh.

Ôn Doanh không nói với Lăng Kỳ Yến rằng, lúc trước hắn làm lính dưới trướng của Lâm Túc tướng quân ở Mạc Bắc có từng gặp Khương Nhung này.

Khi đó Hãn vương tộc Thứ Liệt bị giết chính là phụ thân của Khương Nhung. Còn Khương Nhung tự tay giết anh mình, dẫn cả tộc mình đến đầu hàng, lấy được vị trí hãn vương tộc Thứ Liệt. Sau trận chiến đó, Khương Nhung có lén tìm hắn để hỏi, hỏi sao thanh đoản đao hắn tặng cho Dục Vương điện hạ lại ở chỗ của hắn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 706

Lúc đó Ôn Doanh trả đao lại, không nói nhiều. Sau này Khương Nhung cũng không hỏi lại nữa, còn mời hắn uống rượu.

Không ngờ một năm sau, tin tức truyền từ kinh thành tới Mạc Bắc, Dục Vương điện hạ chết bất đắc kỳ tử, Hoàng đế nhận một trưởng hoàng tử được nuôi ở dân gian về.

Khương Nhung phái người đến điều tra tin tức ở kinh thành, biết Ôn Doanh chính là vị trưởng hoàng tử kia, kết hợp với những lời đồn đại xôn xao ở bên ngoài cũng đoán được tất cả mọi chuyện, nhưng khi ấy hắn cho rằng Lăng Kỳ Yến chết thật rồi.

Vì thế hôm ấy lúc thấy Lăng Kỳ Yến trên đường lớn, hắn mới vô cùng kinh ngạc, đặc biệt là lính đi theo sau Lăng Kỳ Yến, vừa nhìn vào đã biết thân phận. Dù Lăng Kỳ Yến không nói, hắn cũng biết, tất nhiên là Lăng Kỳ Yến đi theo vị Lưu Vương điện hạ này tới đây.

“Ngươi không nên tới đây,” Ôn Doanh nói nhàn nhạt: “Nếu bị bệ hạ biết thì sẽ nghĩ ngợi nhiều.”

“Ta không mời mà tới, không liên quan tới điện hạ. Thành Sắc Ương ở gần tộc Thứ Liệt, trước đó vốn là lãnh thổ của tộc Thứ Liệt bọn ta, lại bị đám Ba Lâm Đốn chiếm mấy chục năm nay. Bây giờ nơi đây đổi chủ, ta mới định tới xem thử.”

Ôn Doanh lại lạnh lùng giương mắt: “Vì thế ngươi mới cố ý tới đây, là muốn về nơi này?”

Khương Nhung nói bằng giọng điềm tĩnh: “Nguyện san sẻ khổ cực với triều đình Đại Thành. Điện hạ là người bản lĩnh, người Ba Lâm Đốn không phải là đối thủ của ngài, binh mã của ngài chắc chắn có thể san bằng Ba Lâm Đốn to lớn này. Nhưng dù sao dân ở đây không phải con dân của Đại Thành, triều đình khó mà phái quan chức tới đây quản lý như những nơi khác trong quan nội, cuối cùng vẫn phải làm giống như Mạc Bắc, để những bộ lạc nhỏ này tự trị.”

“Thành Sắc Ương cực kỳ quan trọng, nếu thế, thay vì tín nhiệm những kẻ Ba Lâm Đốn gian trá xảo quyệt bị đánh tới nỗi buộc phải đầu hàng kia, chi bằng tín nhiệm tộc Thứ Liệt của ta.”

“Tộc Thứ Liệt của ta từ khi Đại Thành khai quốc đã xưng thần với triều Đại Thành. Lúc trước cha anh của ta hồ đồ, bị người Ba Lâm Đốn mê hoặc, nhưng ta luôn nhất nhất hướng về triều đình Đại Thành. Ta có thể bảo đảm với bệ hạ và điện hạ, chỉ cần ta vẫn còn ở đó, tộc Thứ Liệt chắc chắn sẽ không phản bội Đại Thành.”

Khương Nhung vô cùng thẳng thắn, không hề che giấu mục đích của mình chút nào, cố gắng thuyết phục Ôn Doanh.

Hắn cũng tin rằng, chỉ cần Ôn Doanh chấp nhận đề nghị vừa rồi của hắn, giúp hắn nói chuyện với Hoàng đế, hắn sẽ dễ nói chuyện với triều đình Đại Thành hơn rất nhiều.

Ôn Doanh không nói tiếp, buông mắt hờ hững xoay ban chỉ bạch ngọc trên ngón cái, tựa như đang suy nghĩ gì đó.

Một lát sau, ngay khi Khương Nhung còn do dự muốn nói gì đó, cuối cùng Ôn Doanh cũng mở miệng: “Ngươi nói sai rồi, nếu bản vương đã chọn đánh Ba Lâm Đốn, tất nhiên sẽ không để bọn chúng còn giống khi trước, giả vờ đầu hàng, sau kỳ ngủ đông sẽ thừa cơ nổi dậy trở lại, sau này lại cắn ngược Đại Thành, Ba Lâm Đốn như thế, Mạc Bắc cũng vậy.”

Khương Nhung ngạc nhiên.

Không đợi cho hắn nói thêm gì nữa, Lăng Kỳ Yến đã bước vào, cắt đứt đoạn đối thoại của họ.

Thấy Lăng Kỳ Yến, Khương Nhung đứng dậy theo bản năng, đương muốn hành lễ đã bị Lăng Kỳ Yến xua tay cản lại: “Bây giờ ta là một phụ tá không có cấp bậc gì của Lưu Vương điện hạ mà thôi, ngươi không cần phải làm thế.”

Khương Nhung nhấp môi, phút chốc không biết nói gì mới phải.

Lăng Kỳ Yến đi tới cạnh Ôn Doanh rồi ngồi xuống. Mặt Ôn Doanh có hơi lạnh lùng, nhưng hắn không nói gì, sai người rót trà và đưa điểm tâm lên cho y.

Lăng Kỳ Yến trò chuyện với Khương Nhung vô cùng vui vẻ tự nhiên, tâm trạng của Khương Nhung từ từ an ổn lại, lơ đễnh đánh giá Lăng Kỳ Yến, cuối cùng nói: “Ta tưởng điện hạ thật sự đã…”

“Dục Vương vốn đã chết rồi, đừng gọi ta như thế nữa,” Lăng Kỳ Yến lại xua tay, “Tương phùng là duyên, hai hôm nữa ta mời ngươi tới ăn tiệc.”

Khương Nhung đáp lại, đổi xưng hô: “Gần đây Ôn tiên sinh có khỏe không?”

Lăng Kỳ Yến cười nhìn gương mặt không cảm xúc của Ôn Doanh, trả lời: “Rất khỏe, theo Lưu Vương điện hạ nên được ăn ngon mặc đẹp, sống sung sướng chẳng kém gì ngày xưa.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 29: Tiếp ta một đao

Khương Nhung lại càng không biết nói gì, hầu kết khẽ trượt: “…Thế thì tốt.”

Bọn họ chỉ nói mấy câu đã bị Ôn Doanh ngắt ngang. Hắn nói với Khương Nhung: “Hôm nay trễ rồi, ngươi mới tới đây, về nghỉ ngơi đi, hôm khác bản vương mở tiệc đãi ngươi.”

Lưu Vương điện hạ đã hạ lệnh đuổi khách, Khương Nhung chỉ đành cáo từ rời đi. Trước khi đi, hắn còn nhìn Lăng Kỳ Yến lần cuối, ra chiều muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì.

Trong nhà chính không còn ai khác, Lăng Kỳ Yến cúi đầu ăn bánh uống trà. Ôn Doanh nhìn y, y lại hồn nhiên chẳng hay biết.

Ôn Doanh đưa tay ra kéo, Lăng Kỳ Yến bất ngờ bị hắn lôi vào trong lòng, dang hai chân ra ngồi lên chân hắn.

“Ngươi làm cái gì đấy?” Lăng Kỳ Yến cau mày.

“Ngươi cố ý tới tiền viện làm gì?” Ôn Doanh trầm giọng hỏi.

“Ta tới tiền viện mà cũng không được?”

Đối diện với ánh mắt nhìn mình của Ôn Doanh, Lăng Kỳ Yến nhíu mày: “Ngươi có gì đó lạ lắm.”

Y giơ tay lên vỗ mặt Ôn Doanh, như thể đang gãi ngứa: “Nói cho ca ca nghe xem, rốt cuộc ngươi khó ở cái gì, sao cứ là lạ?”

Con ngươi của Ôn Doanh hơi tối lại: “Ca ca?”

Lăng Kỳ Yến nói bằng giọng đắc ý: “Ta mới là người sinh lúc giờ Sửu ba khắc, ngươi sinh vào giờ Thân hai khắc, còn bị sinh non mất một tháng, ta lớn hơn ngươi, tất nhiên là ca ca rồi.”

Hai tay Ôn Doanh ôm lấy eo y, hắn bình tĩnh hỏi: “Lớn chỗ nào?”

“Dù gì cũng lớn hơn ngươi,” Lăng Kỳ Yến cười giỡn với hắn, đưa tay ra nắm lấy cằm đối phương, “Nào nào, gọi ca ca một tiếng nghe thử xem.”

Ôn Doanh không để ý tới y, nghiêng đầu sang cắn lên gáy y một cái. Lăng Kỳ Yến rên một tiếng, cả giận nói: “Ngươi biến thành chó rồi!”

Y giãy ra định đứng dậy, nhưng không giãy được, vẫn bị Ôn Doanh ôm chặt.

Cả một lúc lâu sau, Ôn Doanh mới ung dung buông miệng mình ra, lại im lặng nhìn y.

Lăng Kỳ Yến tức tối, đưa tay ra chọt lên ngực hắn: “Ngươi nói xem ngươi lớn lên kiểu gì thế? Rõ là đẻ non, hồi còn bé ăn cũng không đủ no, sao lại cao to khỏe mạnh như này? Còn khỏe hơn cả trâu nữa.”

“Ừm.”

“Lại ừm cái gì đấy?”

“Thái hậu nói, giống tiên đế.”

Lăng Kỳ Yến cạn lời, thôi được rồi.

Y kéo đề tài trở về: “Vì thế, ngươi còn chưa nói, lúc nãy ngươi khó chịu cái gì? Vô duyên vô cớ tức giận nữa rồi.”

“…Không có.”

“Tức rồi mà lại không thừa nhận, Lưu Vương điện hạ chính là như thế sao?” Lăng Kỳ Yến dời ngón tay từ lồ.ng ngực chọt lên gò má hắn, “Ngươi cứ giận lên một cái là bản mặt khó ưa lại lộ ra.”

Tuy bình thường đa số thời điểm hắn đều trưng vẻ mặt vô cảm nhạt nhẽo này, lúc vui cũng như thế, nhưng Lăng Kỳ Yến ở chung với hắn lâu rồi, hầu như mỗi một ánh mắt của Ôn Doanh y đều có thể nhìn ra được tâm trạng của hắn.

Rõ ràng là tức giận rồi.

Chọt được ba cái, Ôn Doanh không nhịn được nữa, bắt lấy tay của y: “Không được nghịch.”

“Vậy ngươi nói ta nghe thử, rốt cuộc là ngươi đang tức chuyện gì?”

“Không có.” Ôn Doanh cứ không chịu nói, hắn sẽ không nói với Lăng Kỳ Yến về những tâm tư của người khác dành cho y, dù cho Lăng Kỳ Yến không thèm để ý.

“Không nói, quên đi.”

Lăng Kỳ Yến nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc của hắn, trái tim đập thình thịch loạn xạ… Tên này đẹp thật đấy.

Trước đây y đã thấy Ôn Doanh đẹp rồi, là một người đẹp hiếm thấy, bây giờ người đẹp này nhiễm vẻ gai góc trên chiến trường, dường như y càng thấy hắn mê người hơn. Lăng Kỳ Yến nghĩ, thì ra y cũng có tiềm chất bị sắc đẹp làm mụ mị lý trí.

Bị Lăng Kỳ Yến nhìn bằng ánh mắt sáng quắc như thế, Ôn Doanh nhíu mày: “Ngươi…”

Môi của Lăng Kỳ Yến dán lên, tỉ mỉ hôn lên đôi mắt của Ôn Doanh, trượt xuống hôn lên gò má của hắn, phớt nhẹ qua chóp mũi cao cao, cuối cùng đặt lên phiến môi mỏng kia, khẽ cắn một cái.

Ôn Doanh không lên tiếng nữa, im lặng nhìn y.

Lăng Kỳ Yến dán sát vào miệng hắn, cười: “Tú tài nghèo, ngươi đẹp thật đấy.”

“Ta hôn ngươi như này, sao cứ cảm thấy như đang lợi dụng ngươi vậy.”

“Chỉ có ta mới được hôn ngươi, ngươi không được để người khác chạm vào, có biết không?”

Ôn Doanh giơ tay nắm lấy gáy y, cạy đôi môi kia ra, trao nụ hôn sâu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.