*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Uyên Đình cứng ngắc không nhúc nhích, đối diện với ánh mắt phức tạp của Nhiên Nhiên, mặt lúc xanh lúc đen.
Tô Ý Nhiên do dự nhỏ giọng gọi anh Đình: “Ừm…” Nói đến đây, cậu lại không biết nói gì cho phải, sợ xúc phạm đến lòng tự trọng của hắn.
Cố Uyên Đình hít một hơi thật sâu, không nói gì, trấn tĩnh lại, nhất định phải chứng minh bản thân với Nhiên Nhiên.
Tô Ý Nhiên cũng không dám nói tiếp nữa, chỉ lo kích thích đến lòng tự trọng của anh Đình. Cảm giác hắn khôi phục trạng thái, cậu nhắm hai mắt chờ đợi, lòng cảm thấy lo lắng đề phòng. Nếu lại kết thúc nhanh thì làm sao đây, không biết phải an ủi anh Đình thế nào. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tô Ý Nhiên yên lặng cổ vũ cho anh Đình.
Cố Uyên Đình không biết Nhiên Nhiên đang nghĩ gì, hắn một lòng muốn chứng minh bản thân, lại thử chương trình học mới, lại kích động. Hắn dịu dàng hôn Nhiên Nhiên một cái, khai thác chương trình học mới.
Dù sao đã cách chương trình học tập lần trước rất lâu, Tô Ý Nhiên run lên, yếu ớt khẽ kêu một tiếng, mắt ngập hơi nước. Bởi vì trước đó chuẩn bị bài đầy đủ nên cậu không đau, nhưng khó chịu hoảng loạn.
Chương trình học mới… Thực sự khiến người ta quá sướng. Cố Uyên Đình thở dồn dập, trán thấm ra giọt mồ hôi nhỏ, trong đầu như thể có pháo hoa bảy màu hoa mỹ đang nổ, rốt cuộc! Hắn và Nhiên Nhiên làm rồi!
Đây là đêm tân hôn của họ.
Cố Uyên Đình quên mất lúng túng vừa nãy, cảm xúc và thân thể hắn cùng điên cuồng kích động, phút chốc, hắn lại có xúc động muốn khóc.
Hắn nhẫn nại kích động điên cuồng học tập của mình, ngừng một chút, cúi đầu đầy dịu dàng và yêu thương hôn môi Nhiên Nhiên, để cậu thích ứng mới kích động học tập với cậu.
…
Ban đầu, Tô Ý Nhiên yên tâm, anh Đình rất nỗ lực, không cần phải cổ vũ.
Cậu còn rảnh sờ lông mi của anh Đình, thấy ẩm ướt, nghi hoặc, hỏi hắn lúc hắn vùi đầu khổ cực học tập: “Sao mắt anh ướt thế?” Không, không phải là khóc đấy chứ?
Không thể nào. Vừa khóc vừa học tập, quá…
Tô Ý Nhiên đỏ mặt, không hiểu sao não bổ mà tim đập thình thịch, nhìn anh Đình, rung động, rung động đến động tình, rất muốn học tập với anh Đình.
Cố Uyên Đình: “…” Hắn không chịu thừa nhận vừa nãy mình khóc, không trả lời câu hỏi của Nhiên Nhiên, thấy cậu còn rảnh nghiên cứu lông mi của mình, quyết tâm càng nỗ lực hơn, thề phải dời lực chú ý của cậu đi. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
…
Học tập được một nửa, Tô Ý Nhiên lại khóc… anh Đình quá lắm rồi!
Tô Ý Nhiên bị làm cho khóc, đôi mắt của cậu ướt nhẹp, mặt ửng hồng, người như nhũn ra, hai tay vô lực ôm vai Cố Uyên Đình, muốn chống cự, rồi lại không muốn chống cự.
Cố Uyên Đình nhìn Nhiên Nhiên hồng hồng, hôn cậu, như thể thú hoang đói bụng, không nuốt chửng cậu là không bỏ qua.
…
…
…
Ngày hôm sau.
Cố Uyên Đình tỉnh rồi mà không nỡ dậy, cứ nằm trong chăn ôm Nhiên Nhiên của hắn, thỉnh thoảng hôn chỗ này, hôn chỗ đó, căn bản không nỡ buông tay.
Hắn mới tỉnh dậy lại muốn học tập, thế nhưng không nỡ làm Nhiên Nhiên tỉnh dậy nên đàng hoàng không nhúc nhích dán chặt vào cậu.
Hắn và Nhiên Nhiên kết hôn rồi.
Hắn và Nhiên Nhiên trải qua một đêm tân hôn hạnh phúc.
Nghĩ lại sự thật này, Cố Uyên Đình hạnh phúc muốn tan chảy.
Hắn lại cúi đầu hôn đỉnh đầu Nhiên Nhiên một cái, cảm thấy một sợi tóc của cậu cũng ngọt ngào.
Mãi cho đến buổi chiều Tô Ý Nhiên mới mơ màng tỉnh lại, đầu óc vẫn chưa tỉnh hẳn đã bị anh Đình ôm hôn một cái, nghe thấy lời tỏ tình bên tai: “Nhiên Nhiên, anh yêu em.”
Tô Ý Nhiên mỉm cười, cậu tỉnh dậy nhìn anh Đình, phát hiện hắn đang dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn mình.
Tô Ý Nhiên rung động, cậu cũng hôn anh Đình một cái: “Em cũng yêu anh.”
Cố Uyên Đình ngọt ngào, lòng tràn đầy hạnh phúc. Hắn ôm Nhiên Nhiên, dịu dàng hôn cậu, cùng cậu vành tai tóc mai chạm nhau, rất muốn cậu một lần.
Mà hắn nghĩ thời gian bây giờ, kìm chế mình, tách khỏi môi Nhiên Nhiên, sờ khuôn mặt nhỏ của cậu, hỏi: “Đói không? Anh đi nấu cơm.”
Nói xong, hắn ngồi dậy xuống giường, lại dém góc chăn cho Nhiên Nhiên, “Em ngủ tiếp được không? Cơm chín anh gọi em, nhanh thôi.”
Bây giờ đã hơn ba giờ chiều, Tô Ý Nhiên nghĩ chắc là do ngủ quên nên không quá đói, chỉ là người không có sức, đầu óc hơi chậm chạp, miễn cưỡng không muốn rời giường. Cậu gật đầu, nhìn anh Đình dậy đi nấu cơm. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Nhắm mắt lại chợp mắt một lúc, cậu lại ngủ.
Cố Uyên Đình cơm nước xong, để đồ ăn vào lò vi sóng giữ ấm, lên tầng vào phòng ngủ, thấy Nhiên Nhiên lại ngủ.
Hắn không nỡ đánh thức cậu, ngồi bên giường sờ khuôn mặt nhỏ của cậu, ngắm cậu một lúc, lại liếc thấy tờ giấy kết hôn trên bàn cạnh tủ đầu giường.
Đó là giấy chứng nhận kết hôn mà hôm qua mới làm, quay về chưa cất đi để trên bàn.
Cố Uyên Đình đi đến, cẩn thận cầm giấy kết hôn lên.
Tờ giấy kết hôn này hoàn toàn khác giấy kết hôn có hiệu lực pháp luật trong nước, trong nước là hai tờ giấy kết hôn, bên trong có ảnh của hai vợ chồng.
Tờ giấy kết hôn này chỉ là một tấm giấy A4 hơi cứng, có chút giống bằng khen, không cứng như giấy kết hôn đỏ, cũng không nhiều chữ, bên trong không phải chữ Hán, tất cả đều là chữ tiếng Anh, không có ảnh, chỉ có chữ ký của hắn, Nhiên Nhiên, ông mục sư. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cố Uyên Đình cẩn thận cầm tờ giấy này, sợ dùng sức một chút là nhàu nhĩ.
Hắn bình tĩnh đứng đọc mỗi một chữ trên đó, thậm chí mỗi một dấu chấm câu cũng nghiêm túc gần như thành kính.
Cuối cùng, hắn cẩn thận mơn trớn chữ ký của Nhiên Nhiên trên đó, quý trọng hôn giấy kết hôn một cái.
Hắn lấy túi ra cẩn thận cất giấy kết hôn vào, định về nước đóng khung treo lên.
Cất giấy kết hôn xong, hắn lại quay về cạnh Nhiên Nhiên. Nhiên Nhiên mới kết hôn với hắn.
Nhiên Nhiên tối hôm qua vừa mới cùng hắn làm tình.
Cố Uyên Đình dịu dàng sờ khuôn mặt nhỏ của cậu, lại hôn cậu một cái.
Thấy đã muộn, không thể để cho cậu ngủ nữa, hắn nhẹ giọng gọi cậu: “Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên? Dậy ăn cơm thôi.”
Tô Ý Nhiên không biết ngủ bao lâu, mãi đến khi nghe thấy anh Đình gọi cậu lúc ẩn lúc hiện trong mơ mới tỉnh lại lần nữa.
Cố Uyên Đình hôn Nhiên Nhiên một cái, không nỡ để cậu rời giường: “Anh bưng thức ăn đến cho em ăn nhé?”
Vậy giống kiểu gì chứ, Tô Ý Nhiên lên tinh thần, vội lắc đầu: “Không được không được, em đến phòng ăn.”
Cậu nói, vén chăn lên dậy xuống giường, nhưng mới đứng lên, hai chân của cậu mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống, Cố Uyên Đình vội đỡ lấy cậu.
Tô Ý Nhiên chống tay lên ngực anh Đình mới miễn cưỡng đứng vững. Cậu nghĩ đến nguyên nhân chân mình mềm, tất cả ký ức đêm qua tua lại trong đầu, cậu nghĩ đến cuối cùng mình khóc, mặt đỏ chót.
Cố Uyên Đình đỡ Nhiên Nhiên mềm nhũn trong lòng mình, cũng nghĩ đến đêm qua, hắn thấy cậu đỏ mặt, nuốt nước miếng. Nhiên Nhiên quá ngon miệng.
Cố Uyên Đình nhịn, ôm ngang cậu lên hôn một cái: “Nhiên Nhiên nhịn một chút, buổi tối chúng ta tiếp tục.”
Buổi tối lại còn tiếp tục? Tô Ý Nhiên đờ đẫn nhìn anh Đình.
Cố Uyên Đình thấy ánh mắt không dám tin của Nhiên Nhiên, lại hôn cậu một cái: “Ngoan, chờ nhé, anh sẽ cho em.”
Tô Ý Nhiên: “…”
Hai người ở trong biệt thự trên hải đảo trải qua ba ngày không biết trời đất.
Ngày hôm đó, Tô Ý Nhiên mới nhớ đến chuyện nhẫn kết hôn.
Liên tục ba ngày lăn lộn làm cho cậu không chịu được, đồng thời cũng làm cho cậu chìm đắm trong đó, cậu sắp quên béng chuyện này.
Tô Ý Nhiên tìm nhẫn kết hôn, nghĩ lại đủ loại hình ảnh không thể miêu tả ba ngày nay… Thậm chí có một lần cậu còn bị làm cho…
Tô Ý Nhiên nóng mặt, điên cuồng lắc đầu quăng bay hình ảnh trong đầu đi, quá xấu hổ…
Cậu nhớ ban đầu cậu nghĩ nhẫn kết hôn bị rơi ở bồn rửa tay, nhưng hai ngày nay cậu cũng ra vào phòng tắm rất nhiều lần… Ừm, bởi vì đủ loại nguyên nhân nên còn vào rất lâu.
Tô Ý Nhiên nghĩ đến hai ba chuyện linh tinh trong phòng tắm, mặt lại nóng lên.
Khụ, tìm nhẫn kết hôn, tìm nhẫn kết hôn, hai ngày nay cậu cũng không nhìn thấy nhẫn kết hôn ở trong phòng tắm, cậu lo lắng, không phải làm mất thật đấy chứ.
Cố Uyên Đình ở dưới nhà nấu cơm, Tô Ý Nhiên tìm nhẫn khắp nơi, tìm mãi, thời gian không phụ lòng người, cậu tìm thấy, hóa ra ở ngăn kéo trong tủ đầu giường.
Tô Ý Nhiên không nhớ ra mình cất nhẫn kết hôn ở đây lúc nào, nghĩ một chút, thực sự không nhớ ra được, không nghĩ nữa. Có thể là hôm đó rơi ở bồn rửa tay, người giúp việc dọn phòng thấy được nên cất vào đây. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tìm được nhẫn kết hôn, cậu yên tâm, tiện tay đeo nhẫn lên, đang muốn xuống tầng cùng anh Đình nấu cơm, đột nhiên nghĩ đến gì đó, mở hành lý của mình ra tìm.
Mấy ngày nay cậu và anh Đình dằn vặt các kiểu, cậu cảm thấy thực sự không chịu nổi, tối hôm qua xin anh Đình đình chiến một ngày, hắn đồng ý.
Thật ra cậu bảo dừng không riêng là bởi vì mình không chịu nổi, cậu còn lo lắng hắn suy yếu thân thể, làm nhiều quá không tốt cho thận, không biết hắn có thể hiểu nỗi khổ tâm của cậu hay không.
Hai ngày nay chơi đùa quá nhiều quá trớn, quá ác, không riêng cậu mệt, chắc chắn anh Đình cũng rất mệt, cần nghỉ ngơi dưỡng sức mới được.
Tô Ý Nhiên nghĩ đến anh Đình ngày đó ban bắt đầu còn bắn nhanh, mặc dù có nguyên nhân kích động, mà khẳng định cũng có một phần nguyên nhân thân thể suy yếu. Cậu còn nhớ đầu năm nay có một lần họ làm bài tập, anh Đình cũng kết thúc rất nhanh.
Một lần thì không sao, hai lần nên lo lắng, trình độ của anh Đình lúc cao lúc thấp, aiz.
Không biết mấy ngày nay dằn vặt, anh Đình còn chịu được không.
Cậu tìm kiếm kỷ tử trong hành lý để bồi bổ sức khỏe cho hắn.
Lúc Cố Uyên Đình lên tầng, thấy Nhiên Nhiên đang bới hành lý.
“Em đang tìm gì thế?” Hắn đi đến, muốn tìm với cậu, lại thấy cậu lấy một túi kỷ tử ra.
Cố Uyên Đình: “…”