Trong này linh khí sung mãn, lão nương việc gì phải rời khỏi nơi đây. Tuy chẳng biết thế giới bên ngoài bây giờ thế nào, nhưng nghĩ tới chuyện tại nhân giới không thể tìm được chỗ tu luyện thích hợp hơn nơi đây, ta lại muốn ở đây tu luyện cho đến ngày phi thăng mới thôi.” Xú phụ nhân vừa nghe ngân sí dạ xoa nhắc tới bổn mệnh bài, sắc mặt khẽ biến, khẩu khí càng thêm nhất quyết.
“Khuê đạo hữu, ngươi biết rõ phong ấn đã bị phá, ở lại núi này tu luyện căn bản là việc không có khả năng, cần gì phải ngoan cố với đôi ba tất lưỡi. Hơn nữa, chúng ta cũng coi như là có uyên nguyên, vì thế nên liên thủ để cùng qua cửa ải khó này mới được?” Ngân sí dạ xoa nhướng mày nói.
“Uyên nguyên thì thật là có một một chút. Ngươi là tu sĩ nhân loại tu luyện thân thể thành linh, ta và sư cầm thú là linh cầm linh thú do người nọ ngày xưa nuôi dưỡng, lại cùng bị tu sĩ này phong ấn trong Khốn Linh trận.” Xú phụ nhân thật không phủ nhận, thần sắc chậm rãi gật đầu.
“Chính là như vậy, nên ba người chúng ta mới có khả năng liên thủ. Mà Côn Ngô điện kia có sự tồn tại của cấm chế chuyên môn khắc chế bọn ta, bình thường căn bản không thể đến gần. Hiện tại có tu sĩ nhân loại thay chúng ta mở đường, bọn ta chỉ cần lén theo sau bọn họ liền có thể lẻn vào, đến lúc đó đồng loạt xuất thủ, đoạt lấy bổn mệnh bài là việc dễ dàng.“
“Hừ! Ngươi nói nghe thật dễ. Nhưng ta nghe sư cầm thú nói hai nhóm tu sĩ này nhân số đều không ít, còn có tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ trong đội. Đúng rồi, ngươi nói tu sĩ có thông thiên linh bảo kia sợ rằng sẽ phi thường khó giải quyết, tựa hồ cũng đi chung với nhóm người này. Đến lúc đó, đừng nói là bổn mệnh bài không tới tay, ngược lại tự dẫn thân vào tròng. Lão nương bị người nhốt đến sợ, nên tình nguyện không cần bổn mệnh bài chi chi, cùng lắm thì từ nay về sau rút vào một nơi sâu trong linh mạch của 4vn, đánh một giấc dài hơn ngàn năm. Đến lúc đó bọn họ cho dù có bổn mệnh bài, nhưng lão nương căn bản không giáp mặt với bọn họ. Bọn họ có thể làm gì ta.” Xú phụ nhân trong lòng đã dao động, nhưng vẻ bên ngoài vẫn cứng miệng.
“Khuê đạo hữu đừng quên rằng là ngươi cũng đồng dạng am hiểu thổ độn thuật.” Ngân sí dạ xoa tựa hồ có chút mất kiên nhẫn, sắc mặt trầm xuống.
“Lời này của ngươi có ý gì?” Phụ nhân trừng mắt, ánh mắt phát lạnh chăm chú nhìn hướng ngân sí dạ xoa.
“Rất đơn giản, nếu bổn mệnh bài của ta bị nhóm người này nắm giữ, khi hỏi đến những việc liên quan, ta chắc chắn không thể cự tuyệt và sẽ đem chuyện của ngươi nói ra. Có một yêu đan huyền nham quy cấp mười, ngươi cho rằng mấy tu sĩ này sẽ dễ dàng bỏ qua ngươi hay sao? Đến lúc đó, ta bảo đảm sẽ bị họ phái đi truy sát ngươi!” Ngân sí dạ xoa nhẹ nhàng nói.
“Một khi đã như vậy, ngươi với ta cùng đánh một trận là xong.” Xú phụ nhân hừ hừ vài tiếng, vẻ mặt hiện một tia sắc mặt giận dữ.
“Ta sẽ không bỏ qua cơ hội cướp lấy bổn mệnh bài lần này, cũng không muốn cả đời vị vây khốn trong núi này. Phải biết rằng, nếu không cách nào hấp thụ âm nguyệt tinh hoa bên ngoài núi, cả đời ta không thể tiến hóa đến kim thân nguyệt thi.” Ngân sí dạ xoa không khách khí nói.
“Hừ. Ngươi đang uy hiếp lão nương!” Phụ nhân đột nhiên nhảy lên cao vài thước. Chỉ vào ngân sí dạ xoa to tiếng mắng chửi.
“Hắc hắc. Có phải là uy hiếp hay không, Khuê đạo hữu tự mình cũng có thể phán đoán. Ngươi chớ quên rằng ngươi còn thiếu ta một món nợ nhân tình chưa trả. Năm đó đám cổ tu kia đã hạ bạo huyết chú trên người chúng ta, khiến toàn bộ thần trí của chúng ta trở thành ngu ngốc, là ta lấy phân nửa viên Thanh Hư đan lén đưa cho ngươi. Bằng không ngươi đã sớm trở thành một kẻ điên khác máu, sao có thể hóa hình như hôm nay.” Ngân sí trên lưng ngân sí dạ xoa đập một cái, âm thanh lạnh lùng nói.
“Nhân tình này, ta tự nhiên nhớ.” Phụ nhân vừa nghe đến chuyện bạo huyết chú. Nhất thời dáng vẻ kiêu ngạo giảm xuống không ít.
“Nhưng ngươi cũng đừng quên ngoại trừ chúng ta ra còn có kẻ thứ tư bị truyền đến. Cho đến bây giờ chúng và hắn cũng chưa từng gặp mặt qua. Cũng không biết đối phương ra sao. Nếu có thể cùng hắn liên thủ. Ta sẽ có thể còn suy nghĩ.” Phụ nhân sau khi trầm mặc một lúc liền ung dung nói.
“Ta đã sớm đi tìm khắp nơi cũng không tìm được nơi bày bố Khốn Linh trận tứ tư. Cũng không phát hiện tung tích của những yêu quỷ khác. Có lẽ kẻ thứ tư không được may mắn, chuyện hắn đã sớm không còn tồn tại cũng rất là có khả năng. Dù sao hắn cũng không có Thanh Hư đan để bảo trì thần trí. Một cuồng vật khác máu đã cách bấy nhiêu năm, khả năng tính còn tồn tại thì thật sự không quá lớn. Hơn nữa cho dù hắn thực sự còn tồn tại thì chúng ta cũng không thời gian để tìm hắn.” Ngân sí dạ xoa lắc đầu nói.
Xú phụ nhân nghe xong lời này, vẻ mặt âm tình bất định.
Sau một lúc lâu cuối cùng dài thở dài một hơi, hung hăng nói:
“Tốt, ngươi đã cũng nhắc tới chuyện của Thanh Hư đan, lão nương đành phải xuất thủ trợ giúp ngươi một lần. Nhưng chỉ đến khi các ngươi lấy được bổn mệnh bài, sau đó sẽ lập tức bỏ đi. Lão nương cũng không ngây ngốc ở lại núi này, sẽ ra ngoài tùy tiện tìm một chỗ không người, từ đó về sau ẩn tu không xuất hiện nữa.“
“Chuyện này cũng được. Chỉ cần có tấm thân tự do, lấy tu vi của chúng ta có chỗ nào trong thiên hạ mà đi không được.” Ngân sí dạ xoa trên mặt lộ ra tia sắc mặt vui mừng, thần thông của huyền nham quy biến thành phụ nhân này so với hắn thậm chí còn mạnh mẽ hơn một phần, là một người giúp đỡ có sức lực cường đại.
“Bất quá trước khi hành động, chúng ta cần phải lên một kế hoạch cho thật tốt. Nhóm tu sĩ này một khi đã biết đến sự tồn tại của hai vị đạo hữu, chúng ta phải cẩn thận một chút, đừng để bị tu sĩ nhân loại bẫy ngược lại.” Xú phụ nhân sau khi đáp ứng một lúc cả người không ngờ trở nên bình tĩnh dị thường.
“Chuyện này là đương nhiên!” Lần này ngân sí dạ xoa không chút trì hoãn đồng ý nói.
Sư cầm thú ở bên cạnh, cũng gầm nhẹ một tiếng.
Lập tức ba yêu vật ở dưới đại thụ thấp giọng bắt đầu thương lượng. Sau thời gian qua một bữa cơm, ba người bỗng nhiên bay lên trời, cùng nhau hướng lối thềm đá phi độn thật nhanh.
Trong nháy mắt đại thụ lại trở nên yên tĩnh dị thường, chỉ còn lại tiếng vi vu thổi qua của từng cơn gió.
Chẳng biết qua bao lâu tại gần cây đại thụ xem ra có vẻ như một cây đại thụ rất bình thường, đột nhiên một trận rung chuyển lắc lư, sau đó bắt đầu thu nhỏ lại, bao phủ trong một lớp lục quang, trên thân đại thụ bỗng nhiên lồi ra hai con mắt xanh biếc thật to.
Hai nhãn châu này xanh biếc dị thường, thoáng chuyển động, lạnh lùng nhìn về hướng nhóm ngân sí dạ xoa vừa biến mất, bộ dáng không có một tia cảm tình.
Gốc cây này dĩ nhiên là do một yêu vật không biết tên biến thành, với thần thông kinh người của bọn ngân sí dạ xoa ba yêu vật mà vẫn không thể phát hiện yêu vật này mặc dù gần trong gang tấc. Thật sự là chuyện không tưởng được.
Sau một lúc trừng mắt nhìn thẳng không trung, đột nhiên quanh thân yêu vật lục quang chợt lóe, “xuy” một tiếng, gốc cây thoáng một chút đã chui vào trong lòng đất không còn thấy bóng dáng.
Lúc này, nơi đây mới trở lại an tĩnh không người.
Ở một nơi khác, bọn người Hàn Lập sau khi không còn nhìn thấy sư cầm thú cũng không định tiếp tục ở lại trong thạch điện lâu hơn liền mau chóng phi độn rời ra ngoài.
Kết quả, vừa ra ngoài điện, bọn họ tự nhiên gặp phải tình trạng cấm không giống như bọn người Diệp gia tu sĩ đã gặp lúc đầu, đều từ không trung rớt xuống.
Chuyện này khiến bọn họ vừa cả kinh vừa mừng rỡ. Tự nhiên biết được bọn họ rốt cuộc cũng đến nơi trọng yếu của Côn Ngô sơn.
“Đó là cái gì?” Bạch Dao Di yêu kiều kêu to, mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm thềm đá xa xa, ngọc dung đầy vẻ chấn kinh.
Những người khác giật mình, vội vàng nhìn qua. Liền phát hiện tại nơi cách xa vài dặm, thềm đá uốn lượn khúc chiết chìm vào trong một mảnh rừng cao chọc trời.
Cả mảng rừng đều là tử trúc (trúc tím) lớn cỡ một vòng tay người ôm, rậm rạp, cơ hồ trải rộng tận các nơi trong tầm mắt. Phía trước vốn có quảng trường bạch ngọc tồn tại, cũng bị rừng trúc che khuất hoàn toàn vô tung vô ảnh.
Trong rừng tràn ngập khắp bầu trời là một màn tử khí nhàn nhạt, thoáng truyền đến một cỗ linh áp (áp lực tinh thần) kinh người, càng khiến bọn người Hàn Lập trong lòng phát rung.
“Pháp trận nhìn tựa như Băng Diễm Lưỡng Cực trận nhưng có vẻ lợi hại hơn nhiều. Bất quá, trận này cũng có thể là đạo cấm chế cuối cùng do đám người kia bố trí. Chỉ cần phá trừ trận này liền có thể đuổi kịp bọn họ.” Sau khi Hoa Thiên Kỳ cẩn thận dò xét một phen, ngưng trọng nói.
“Đã là như vậy thì còn chần chờ gì nữa?” Kiền lão ma sau một trận cuồng tiếu, ngũ ma tử liền hóa thành một dòng ánh sáng, trực tiếp quét về hướng rừng trúc.
Hoa Thiên Kỳ thoáng do dự, cũng mang mấy người Độc Thánh môn hướng tử trúc lâm (rừng trúc tím) bay đi.
“Chúng ta cũng đi thôi. Ôi, Hàn huynh, ngươi làmsao vậy?” Lão giả họ Phú vừa định bay đi chợt phát hiện sắc mặt của Hàn Lập bên cạnh cực kỳ khó coi, bộ dáng tựa hồ có gì đó không đúng, trong lòng không khỏi cả kinh, vội kêu lên.
“Không có gì, chúng ta hãy tới đó thôi.” Hàn Lập hít sâu một hơi, thần sắc trong khoảnh khắc khôi phục lại như thường. Không muốn nhiều lời nên thân hình nhoáng lên trực tiếp bay đi gần mấy trượng.
Lão giả sờ sờ cằm, trong lòng tuy sợ hãi, nhưng chỉ có thể đem việc này chôn tận đáy lòng, mau chóng theo sát.
Lão giả họ Phú tự nhiên không biết, trong cơ thể Hàn Lập vừa rồi mấy mươi thanh phi kiếm đồng thời vô cớ run lên. Việc này khiến hắn cả kinh, nhất thời biết cổ ma cũng đang ở trong núi này.
Điều này làm sao khiến sắc mặt Hàn Lập tốt được chứ!
Chẳng lẽ cổ ma ở trong nhóm tu sĩ phía trước? Ma đầu này làm sao lẫn vào trong nhóm đó rồi chạy đến núi này? Chẳng lẽ nơi này có vật gì cổ ma để ý, hay là có âm mưu gì khác?
Một chuổi ý niệm trong khoảnh khắc tuông ra trong đầu Hàn Lập, khiến tâm thần hắn hoàn toàn hỗn loạn, làm thế nào cũng không thể để duy trì tâm tình bình tĩnh.
Chuyện này không phải vì Hàn Lập có được Tam Diễm phiến và Nguyên Anh hậu kỳ khôi lỗi nên vẫn đang còn đối cổ ma này e ngại dị thường, mà là hiện tại cổ ma này xuất hiện, thời cơ thật sự quá quỷ dị.
Đại Tấn 4vn rộng lớn hư thế sao lại khiến hắn liên tiếp gặp phải cổ ma này, hơn nữa ký ức về chuyện vạn trượng ma uyên của Thiên Nam vẫn còn sờ sờ trước mắt. Điều này khiến cho tận trong đáy lòng Hàn Lập có một loại cảm giác bất hảo.
Giờ phút này Kiền lão ma khu động ngũ ma tử đã đến trước mặt rừng trúc, những cổ hàn khí xám từ trong bạch ảnh phun ra, đánh về phía cánh rừng.
Tử trúc lâm phát ra một trận nổ vang, một đoàn bảy đạo tử sắc quang trụ (cột ánh sáng tím) bỗng nhiên từ các nơi trong rừng trúc phóng lên cao, sau đó tử khí trong rừng trúc chợt như sống lại, hóa thành một làn sóng tử sắc áp lại hàn khí xám, hai quang sắc xám tím quyện vào nhau như hai quái thú đang quần nhau cấu xé.
Độc Thánh môn tứ lão cùng đại hán các tu sĩ từ phía sau đuổi tới thấy vậy, cũng không chút trì hoãn liền thi triển thần thông, nhất thời bảo vật muôn hình muôn dạng hóa thành các dòng ánh sáng muôn màu, hung hăng cuốn về phía rừng trúc bay tới.
Hàn Lập cũng lặng lẻ tung ra mấy thanh phi kiếm, trong lúc lơ đãng gia nhập vào công kích. Tại mặt ngoài của phong ấn, bởi vì ảo trận tự bạo phong kín thông đạo dưới đất bị trùng tân, nên lại có một số khách không mời tiến vào.