Lam sắc quang mạc đại phóng linh quang, ở giữa quỷ dị hiện ra một thông đạo hình tròn lớn khoảng hơn trượng. Hàn Lập thản nhiên liếc mắt, hoá thành một đạo thanh hồng bay vào trong thông đạo, sau vài lần chớp động, thân hình liền xuất hiện phía trong cấm chế. Quang mạc lại rung lên lần nữa, liền sau đó thông đạo tiêu thất.
“Hàn đạo hữu, rốt cuộc ngươi đã đến” Thanh hồng loé lên trước cửa, xuất hiện thân hình Hàn Lập. Lăng Ngọc Linh, mấp máy cặp môi đỏ mọng, trên vặt lộ vẻ vui sướng.
“Lăng tiên tử đã sử Vạn Lý Phù, Hàn mỗ như thế nào lại thất tín không đến?” Hàn Lập mỉm cười.
“Thiếp thân đa tạ Hàn huynh đại lực tương trợ. Có đạo hữu ở đây, Nghịch Tinh Minh gây rối cũng chỉ là chuyện nhỏ. À, nơi đây không tiện nói, mời đạo hữu theo ta đến Thánh Sơn. Tôn trưởng lão, ngươi thay Bổn Cung đi triệu tập tất cả trưởng lão đến Thánh Điện, ta có chuyện quang trọng muốn thương lượng” Lăng Ngọc Linh mở miệng mời, đồng thời xoay người hướng Hoàng bào tu sĩ phân phó.
“Vâng”.
Tên Hoàng bào tu sĩ có tu vi Nguyên anh sơ kỳ, khi Hàn Lập mới xuất hiện, hắn đã không ngừng dò xét. Kết quã sau khi thần niệm quét qua, chỉ cảm thấy pháp lực đối phương sâu khôn lường, vô pháp thấy được cảnh giới của Hàn Lập, làm cho hắn kinh hãi, trên mặt lộ ra vẻ kính sợ. Giờ phút này nghe Lăng Ngọc Linh phân phó, bèn ôm quyền đáp ứng, lập tức lấy ra một đạo Truyền Âm Phù thông báo cho các trưởng lão khác.
Lúc này Hàn Lập ánh mắt xoay chuyển, dừng lại trên người một vị Bạch Bào lão giả, nhàn nhạt nói:
“Đã nhiều năm không gặp, không nghĩ Triệu đạo hữu phong thái hơn xưa, tu vi tăng tiến, thật là việc đáng mừng!”.
Lão giả này năm xưa từng ở Ngân Sa Đảo đề nghị chuyện Song tu giữa Lăng Ngọc Linh với Hàn Lập, chính là vị Triệu Lão giả. Sau hơn trăm năm không gặp, lão và Lăng Ngọc Linh đã cùng tiến giai đến Nguyên anh trung kỳ.
“Ha, hả. Tại hạ nào có bổn sự như vậy, đều là nhờ sự tương trợ mạnh mẽ của lưỡng vị cung chủ, tu vi mới tăng tiến thêm một bước” Triệu lão giả cười khổ, tựa hồ có ẩn tình gì.
“Nga, thì ra là thế!” Hàn Lập ánh mắt chớp động, trên mặt lộ ra vẻ đã hiểu được điều gì đó.
” Nguyên lai là Triệu trưởng lão đã cùng với Hàn huynh quen biết, tốt rồi. Trước hết chúng ta tới Thánh Điện hàn huyên một phen “ Lăng Ngọc Linh mỉm cười nói.
Hàn Lập tự nhiên không có ý kiến, gật đầu. Sau đó cả bọn cùng độn quang thẳng tiến Thánh Sơn trong Thiên Tinh Thành. Dưới sự hướng dẫn của Lăng Ngọc Linh, Hàn Lập trực tiếp đi đến tầng cao nhất của Thánh Sơn. Khi tới một thanh thạch đại điện nhìn cũng bình thường, hắn bèn hạ độn quang đáp xuống.
Hàn Lập đưa mắt đánh giá thạch điện vài lần, trên mặt lộ ra tia ngoài ý muốn.
“Như thế nào, Hàn huynh cảm thấy thánh điện Bổn cung trông rất bình thường?” Lăng Ngọc Linh xoay người liếc mắt nhìn Hàn Lập, thản nhiên cười nói.
” Thật ra là ngoài dự liệu của Hàn mỗ “ Hàn Lập không che dấu, thản nhiên thừa nhận.
” Điện này đích xác có chút bình thường, nhưng nó là nơi mà tổ sư sáng phái của Bổn cung từng tu luyện, cũng trở thành trọng địa của Bổn cung. Nơi đây không cho phép ngoại nhân đi vào. Tuy nhiên Hàn huynh lần này ngàn dặm đến đây, tự nhiên là trường hợp ngoại lệ đặc biệt “ Lăng Ngọc Linh mỉm cười giải thích đôi câu.
” Điện này tuy hình dáng bình thường, nhưng linh khí lại nồng đậm dị thường, thật là nơi thánh địa tu luyện cao cấp. Chỉ e rằng đi kiếm khắp Loạn Tinh Hải cũng có thể chỉ kiếm được vài tiểu đảo tốt như ở đây “ Hàn Lập gật nhẹ, tỏ vẻ hân thưởng.
Lăng Ngọc Linh nghe như vậy, mặt tươi cười vui sướng, bèn dẫn Hàn Lập đi về phía đại môn thạch điện. Trước đại môn có hơn mười Tinh Cung vệ, vội vàng hướng các đại nhân vật khom mình thi lễ, ánh mắt nhìn Hàn Lập vẻ tò mò.
Lăng Ngọc Linh tự nhiên không cần phải giải thích, dắt Hàn Lập đi vào trong, xuyên qua một đoạn hành lang ngắn, tiến vào một đại sảnh phong cách cổ xưa.
Mấy người phân chủ khách rồi cùng ngồi xuống.
” Hàn huynh khi đến đây hẳn đã biết tình cảnh hiện tại của Bổn cung? “ Vừa ngồi xuống, Lăng Ngọc Linh không khách khí liền đi thẳng vào vấn đề.
” À, ta cũng biết một ít. Tình cảnh hiện tại của Quý cung bất diệu a” Hàn Lập bất động thanh sắc đáp lời.
” Hàn huynh đã biết, ban đầu Bổn cung ở thế thượng phong. Đột nhiên tình thế quay ngược, Vạn Thiên Minh đã tiến giai đến Nguyên anh hậu kỳ, trở thành đại tu sĩ. Nghịch Tinh Minh thực hiện chính sách tằm ăn dâu, tỉa các thế lực bên ngoài của Bổn cung, dần dần Tinh thành bị rơi vào thế bị vây khốn. Chỉ cần Hàn huynh tương trợ, Bổn cung tin tưởng có thể tiêu diệt Nghịch Tinh Minh “ Lăng Ngọc Linh nghiêm sắc mặt, ánh mắt lộ ra một tia sát khí.
” Lăng đạo hữu muốn tại hạ đối kháng với vị Vạn đại môn chủ? “ Hàn Lập ánh mắt lấp lóe, bình tĩnh hỏi ngược lại.
” Đúng vậy. Hàn huynh có điều gì bất mãn sao? “ Lăng Ngọc Linh ngẩn ra, ngập ngừng hỏi.
” Không phải là bất mãn, mà Lăng tiên tử đã nghĩ sai một việc “ Đuôi lông mày động đậy, Hàn Lập không chút khách khí nói thẳng.
” Tính sai? Chẳng lẽ lần này Hàn huynh đến không phải tương trợ Thiếp thân? “ Lăng Ngọc Linh biến sắc.
” Đương nhiên là không phải, nhưng là.” Hàn Lập đang muốn nói điều gì đó, đột nhiên thanh âm ngừng lại, nhìn về phía cửa đại sảnh.
Lăng Ngọc Linh thấy vậy bèn nhìn theo.
Kết quả sau một lúc, ngoài cửa đại sảnh có ba gã tu sĩ thản nhiên đi vào, một gã Nguyên anh trung kỳ, hai gã Nguyên anh sơ kỳ. Tên Nguyên anh trung kỳ tu sĩ là một gã Tử bào đại hán thần tình ma mãnh. Hắn vừa tiến vào trong nhưng không lập tức chào Lăng Ngọc Linh mà sắc mặt bất thiện đánh giá Hàn Lập, làm cho người ta cảm giác thấy được vẻ kiệt ngạo bất tuân.
Nhưng sau khi thần niệm đảo qua, đồng tử của hắn nhất thời co rụt, sắc mặt hiện lên vẻ khó coi dị thường. Nhân lúc này, Lăng Ngọc Linh cười, mở miệng:
” Mã trưởng lão, các vị đến thật nhanh. Trước hết mời ngồi, chờ các vị khác đến đông đủ, Bổn cung sẽ giới thiệu một vị khách quý của Tinh Cung”
” Ân, vị đạo hữu này tu vi bí hiểm, thấy Cung chủ đối đãi long trọng như vậy hẳn là.” Đại hán thần sắc khôi phục như thường, miễn cưỡng hướng Hàn Lập cười, liền ngồi xuống, vẻ kiệt ngạo bất tuân lúc trước thu liễm hơn phân nửa.
Hai gã kia tự nhiên cũng không nhìn thấu Hàn Lập, thấy bộ dạng của Tử bào đại hán như vậy, trong lòng hoảng sợ liếc mắt nhìn nhau, liền hướng Lăng Ngọc Linh thi lễ, rồi ngồi xuống. Lăng Ngọc Linh thấy vậy, khẽ nhấc tay vuốt vai vài cái, trong mắt hiện lên một tia sắc lạnh.
Hàn Lập ngồi ở kế bên nhìn thấy hết sự việc đang xảy ra, thần sắc thản nhiên nửa cười nửa không.
Rõ ràng vị Mã trưởng lão đối với vị tân nhậm Tinh Cung chi chủ, bộ dáng bất phục mà Lăng Ngọc Linh nhân cơ hội mình đến, cáo mượn oai hùm một phen. Điều này làm trong lòng hắn có chút buồn cười.
Chẳng qua hắn cùng Lăng Ngọc Linh là ngươi quen cũ, hắn thật không bận tâm nhiều điều này. Dù nàng có không làm như vậy, phiền phức cũng không giảm bớt đối với hắn.
Các trưởng lão còn lại cũng lục tục đến Thánh Điện. Tất cả đều kinh hãi khi thấy Hàn Lập.
Các Nguyên anh kỳ trưởng lão đều là hạng cáo già, tuy thần niệm không thể cảm ứng được cảnh giới đích thực của Hàn Lập, nhưng nhìn thấy bộ dáng thành thật của Mã trưởng lão, bọn họ trong lòng đều rùng mình, tỏ vẻ khách khí dị thường.
Trong một khoảng thời gian ngắn, trong đại sảnh liền tụ tập hơn hai mươi vị Tinh cung trưởng lão. Trừ Triệu trưởng lão, Lăng Ngọc Linh và Tử bào đại hán, còn lại đều là Nguyên anh sơ kỳ.
” Nếu chư vị đã đến đông đủ, trước hết ta giới thiệu cho các vị một vị khách quý”
” Vị này chính là chính là Khách khanh trưởng lão do lão cung chủ tự thân chọn năm xưa, Hàn Lập, Hàn đạo hữu “ Lăng Ngọc Linh chậm rãi đứng dậy, ngón tay điểm nhẹ Hàn Lập, phát ra tiếng cười dài, giới thiệu.
” Hàn Lập! Cái gì, là hắn?” Trong các trưởng lão quả nhiên có người từng nghe nói đến tên này, nhất thời một trận xôn xao, thậm chí có người kinh hãi đứng bật dậy. Hàn Lập ánh mắt chợt lóe, nhìn về phía người đứng dậy, đó là một Bạch bào lão giả mặt mũi hiền lành.
Hàn Lập hai mắt nhíu lại ngẫm nghĩ, đột nhiên nhớ ra cái gì, sắc mặt trầm xuống.
” Còn tưởng là ai, nguyên lai đã gặp đạo hữu trong Hư Thiên Điện. Còn một vị năm xưa cùng đạo hữu chủ trì mở Hư Thiên Điện, hiện giờ hắn ở đâu?” Hàn Lập thanh âm có chút âm trầm nói.
Mà vị Bạch bào trưởng lão kia, khuôn mặt đã sớm trắng bệch.
Hắn chính là người năm xưa ở Hư Thiên Điện, thiếu chút nữa đã đem một kiếm xuyên tim vị Tinh Cung chấp pháp trưởng lão. Khi vừa mới tiến vào đại sảnh, hắn đã cảm thấy Hàn Lập hơi quen quen, nhưng trong lúc nhất thời không thể nhớ ra. Nhưng vừa rồi nghe tiếng thét kinh hãi, lại làm hắn liền nhớ ra năm xưa chuyện cũ.
” Như thế nào, Hàn huynh có biết Tây Môn trưởng lão” Lăng Ngọc Linh tự nhiên thấy được vẻ âm lãnh trên mắt Hàn Lập, lòng trầm xuống, nhưng không nhịn được mở miệng dò hỏi.
” Không có gì, năm đó khi ta chưa ngưng kết Nguyên anh, có một số chuyện dây dưa cùng Tây Môn đạo hữu mà thôi “ Hàn Lập sắc chuyển biến vài lần, không biết đã nghị thông suốt cái gì, thần sắc khôi phục như lúc ban đầu, nhàn nhạt nói.
” Thì ra là thế, nếu năm xưa Tây Môn trưởng lão đắc tội, hy vọng Hàn đại nhân lượng thứ, không cần so đo. Chúng ta bàn tiếp chuyện Vạn Thiên Minh đi?” Nghe Hàn Lập nói bâng quơ, Lăng Ngọc Linh buông lỏng tâm tình, miệng cười, vội vàng nhắc lại việc đã nói lúc trước.
Dù sao Nghịch Tinh Minh mới là tâm phúc đại họa của Tinh Cung bây giờ.
Mà Bạch bào lão giả nghe Hàn Lập nói như vậy, trong lòng cũng an tâm một chút, nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ sợ hãi, không thể trấn định.
” Hàn mỗ không biết năm xưa Song Thánh nói như thế nào với Ngọc Linh đạo hữu. Nhưng lúc trước tại hạ đáp ứng điều kiện ba lần tương trợ, chỉ khi nào đạo hữu gặp nguy đến tính mạng mới ra tay mà chỉ trong phạm vi năng lực cho phép. Nhưng bây giờ lại thay đổi, chỉ vì sự tồn tại của Tinh Cung mà khiến cho tại hạ phải liều mạng cùng với một tu sĩ đồng cấp?” Hàn Lập chậm rãi nói.
Lời này vừa ra khỏi miệng, cả thạch điện lặng ngắt như tờ.