Sau khi làm xong những chuyện này,Hàn Lập cũng không có ý ngừng tay,hai tay hợp lại hướng lên không trung.
Một tiếng sét vang lên,tại hai tay hai đạo kim quang hình cung bắn ra sau đó hợp nhất lại hoá thành một con cự mãng,lao thẳng về phía không trung.
Cùng lúc đó,trong miệng Hàn Lập lại phun ra một viên châu trong suốt,nhoáng lên một cái hoá thành cự giao màu tím,đồng dạng hung hăng phóng đi.
Mà ngân sắc cự liên cũng từ từ tiến tới không trung.
Trong không trung thuý mang chợt loé,một lần nữa tám toà núi bay ra, chỉ co điều bốn toà trong đó đã không toàn vẹn nữa, hào quang ảm đạm, còn những toà còn lại vẫn bình thường. Nhưng những ngọn núi này lại đột nhiên chuyển động,phát sinh biến hoá không nghĩ tới. Tám ngọn núi hướng phía trung tâm bay đến sau đó dung hợp lẫn nhau tạo thành một toà cự sơn cao hơn ngàn trượng. Tiếp theo không chút do dự ép xuống phía dưới, cùng lúc này, Tử Giao cùng Điện Mãng và Ngân Liên cùng nhau đón đỡ.
Ngay lập tức, linh quang đủ màu sắc bạo liệt, hồ quang, hàn khí, ngân quang, thuý mang đan xen vào nhau làm cho cự sơn có chút rung chuyển.
Bất quá cự sơn này thật sự quá lớn. Vô luận hồ quang, lôi kích, hàn khí băng phong thì tác dụng đối với cự sơn mà nói dường như không ảnh hưởng nhiều, chỉ khẽ rung chuyển mấy lần liền ép xuống khiến đoá cự liên đang ngạnh kháng kia rơi vào hạ phong.
Hàn Lập đang đứng bên dưới thấy cảnh này hai mắt nhíu lại, lam quang trong mắt chợt loé, miệng quát khẽ một tiếng rồi há miệng phun ra một ngụm tinh huyết.
Mà đám tinh huyết này không bay vào Ngân Liên trong không trung mà bị lục thước kia hút vào.
Mười ngón tay của Hàn Lập liền vận dụng một loại pháp quyết. Đồng thời, từ trong miệng tuôn ra một tràng chú ngữ tối nghĩa.
Chú ngữ vừa nói ra, Hướng Chi Lễ cùng Phong lão quái đang đứng quan chiến liền liếc mắt nhìn nhau một cái, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ giật mình.
Mắt thấy cự sơn ngàn trượng kia sắp đem Ngân Liên đánh tan thì đột nhiên tám loại thanh âm quái dị đồng thời truyền ra từ trong lục sắc mộc thước. Lập tức chỉ thấy thước này chuyển động xoay tròn, tám đạo cự đại hư ảnh liền hiện ra.
Mà các hư ảnh này dưới sự thúc dục của pháp quyết Hàn Lập đang niệm, hình thể đột nhiên cuồng trướng hoá thành tám con linh thú dài hơn mười trượng, toàn thân lục quang mênh mông, phảng phất như là thực thể vậy. Mà mỗi hư ảnh bộ dáng đều là các loại linh thú độc nhất vô nhị trong thiên địa. Tám đạo hư ảnh này đồng loạt đánh tới ngạnh kháng cùng cự sơn kia làm cho nó chỉ có thể chậm rãi chuyển động trong không trung mà không thể tiếp tục hạ xuống mảy may.
Lão ma đang đứng xa xa nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt có chút khó coi.
Hắn tuy rằng không thực sự có ý định diệt sát đối phương nhưng tuyệt đối có ý muốn Hàn Lập bị trọng thương. Nếu để cho Hàn Lập chỉ một kích mà dễ dàng chống lại như thế thì kế hoạch của hắn chẳng phải hoàn toàn phá sản sao.
Trong lòng vừa nghĩ vậy, Hô lão ma tuy chưa động nhưng thần niệm âm thầm thúc giục. Đột nhiên cự sơn đột nhiên vang lên một tiếng thanh minh lớn, vô số hôi sắc ảnh tử bắn ra hoá thành nhiều con Thương Viên chừng một trượng, mặt mày hung ác dị thường trực tiếp đánh xuống.
Thương Viên này cũng không phải là yêu thú gì mà chẳng qua chỉ là huyết tế của yêu thú khi luyện chế bảo vật này hoá thành, cơ bản là bất diệt chi thể, chẳng sợ bị tấn công. Chỉ trong một lát, uy lực của cự sơn lại tăng lên chóng mặt,gặp mạnh thì ngạnh kháng, gặp yếu thì yếu bớt, khó chơi cực kỳ. Đột nhiên hắc quang nháy mắt từ bên người Hàn Lập xuất hiện hoá thành Đề Hồn Thú lớn hơn một trượng, hai mắt sáng ngời, trong miệng phát ra tiếng minh thanh dài, trên thân hình hắc quang một lần nữa lại nổi lên.
Chỉ trong chốc lát đã bành trướng tới hơn mười trượng, sau đó đình chỉ biến hoá mà trong mũi hừ một tiếng.
Một cỗ hoàng hà theo mũi cự viên thoát ra, sau đó biến thành hàng trăm đạo hoàng quang hướng lên trời bắn đi.
Sự tình tiếp theo có chút kỳ quái, trên mỗi con Thương Viên đều tràn ngập yêu khí, mỗi con tựa hồ đều có tu vi yêu thú cấp năm, thậm chí có một số cấp bảy đỉnh giai thế nhưng vừa chạm vào hoàng quang liền giống như kiến hôi, rơi xuống hàng loạt. Hơn nữa chỉ trong chớp mắt liền hoá thành một đám lục vụ, bị đám hoàng quang dẫn dắt trở về.
Các đám lục vụ này đều bị Đề Hồn Thú nhất nhất hút vào.
Mấy trăm con Thương Viên cứ như vậy bị Đề Hồn Thú hút vào trong bụng. Chẳng qua sau màn thôn phệ này hoàn thành thì hình thể Đề Hồn Thú liền thu nhỏ lại hoá thành một đạo ô quang tự động bay vào trong túi linh thú của Hàn Lập.
Hàn Lập đầu tiên ngẩn ra, nhưng say khi Đề Hồn Thú dùng thần niệm truyền tin tức đến thì trong lòng vui vẻ.
Khi thấy Đề Hồn Thú một hơi thôn phệ nhiều Thương Viên một cách quỷ dị như vậy thì các tu sĩ đều cảm thấy ngoài ý muốn, cho dù là Hô lão ma nhất thời cũng sững người. Những người khác đều không biết sự lợi hại của các Thương Viên nhưng bảo vật này là của hắn, biết rõ yêu hồn này(Thương Viên) rất khó đối phó thì trong lòng cảm thấy giật mình khi chứng kiến một màn viễn siêu như vậy.
Mà cự sơn phía không trung dưới sự hợp lực của tám đạo hư ảnh linh thú liền hoàn toàn dừng lại. Bộ dáng không thể hạ xuống chút nào nữa.
Sắc mặt Hàn Lập biến đổi, đang nhìn chằm chằm vào cự sơn mà cân nhắc có nên dùng bảo vật khác để hoàn toàn huỷ diệt bảo vật này không.
“haha, Hàn sư đệ cùng Hô đạo hữu thần thông quả thật quảng đại. Lần giao thủ này hay là nên dừng lại thôi, cứ tiếp tục như thế sợ rằng sẽ tổn thương hoà khí.” Hướng Chi Lễ đang đứng bên dưới bỗng nhiên cười ha ha,mở miệng nói.
Thân hình hắn nhoáng lên một chút liền biến mất tại chỗ.Nhưng ngay sau đó đột nhiên xuất hiện chỗ Hàn Lập cùng Hô lão ma,chợt vung tay một cái giống như tuỳ ý hướng cự sơn đánh một trảo.
Một chùm tiếng oanh long vang lên,phía trong hư không một đạo hắc khí quấn quanh quỷ trảo lớn như che trời từ trên không giáng xuống đỉnh núi.Năm ngón tay vừa dùng một chút lực liền đem ngọn núi nâng lên gần mười trượng.
Hàn Lập nhìn thấy thần thông của Hướng Chi Lễ thì sắc mặt không khỏi khẽ biến,còn Hô lão ma thì thần sắc khó coi.
“Hừ,thật không thể ngờ linh trảo của Hướng đạo hữu đã tu luyện đến cảnh giới này. Nhưng thi triển nơi này chẳng lẽ định thị uy với Hô mỗ sao?” Hô lão ma ánh mắt lạnh băng, âm trầm nói.
“Linh trảo này chẳng qua chỉ là chút tài mọn, như thế nào lại lọt vào mắt của Hô huynh được. Chẳng qua tại hạ sợ vạn nhất đạo hữu hứng khởi quên mất ước hẹn một kích thì sao? Hiện nay Hàn sư đệ hẳn có thể xem là tiếp được một kích rồi chứ?” Hướng Chi Lễ mỉm cười lơ đễnh nói.
“Hô mỗ thân là người đứng đầu Ma cung, như thế nào lại bội ước cùng một gã Nguyên Anh tu sĩ. Hàn đạo hữu đích thật là đã tiếp được một kích của ta.” Hô lão ma tâm tình bất định, một lúc lâu mới hướng Hướng Chi Lễ chậm rãi gật đầu. Lập tức khoát tay một cái hướng cự sơn xa xa thu lại.
Lập tức cự sơn truyền ra một trận ông minh, đồng thời cả vật thể phát ra thuý mang chớp động không thôi.
Hướng Chi Lễ khoé miệng chớp động, cự trảo đang nắm lấy đỉnh núi kia lập tức tiêu thất. Tiếp theo cự sơn nghìn trượng run lên một trận biến thành tám toà núi nhỏ, sau đó xé gió vừa bay về vừa thu nhỏ lại. Khi tám ngọn núi bay đến gần quyển trục thì chỉ nhỏ chừng mấy tấc mà thôi,biến mất không thấy bóng dáng.
Cảnh tượng đồng dạng xuất hiện tại hơn mười ngọn núi trên đầu lão ma,trong nháy mắt thu vào trong hoạ quyển sau đó hoạ quyển này linh quang chớp động từ từ khép lại, một lần nữa quay trở lại bộ dáng một quyển trục cổ xưa, không chút bắt mắt.
Lão ma hư không đánh ra một trảo, quyển trục liền hoá thành một đạo lục quang biến mất vào trong tay áo.
“Tuy rằng Tử Linh nha đầu kia ta không cưới làm vợ nữa nhưng còn hai nàng còn lại, ba ngày sau sẽ cử hành điển lễ nạp thiếp. Hướng huynh sẽ không như vậy mà rời đi, không uống được một ly rượu mừng chứ?” Mộc quan lão giả ánh mắt đảo qua người Hàn Lập cùng Hướng Chi Lễ nhưng sau đó liền nhoẻn miệng cười, dường như lời nói lãnh đạm đối với Hướng Chi Lễ chưa bao giờ nói ra.
“Chuyện này là đương nhiên, Hướng mỗ đã đích thân đưa tặng vật đến, như thế nào lại không ở lại uống mấy chén.” Hướng Chi Lễ vẻ mặt đồng dạng tươi cười, cũng không có chút kỳ quái nào.
Ánh mắt Hàn Lập loé lên, nhưng tâm niệm nhanh chóng trở lại, trên mặt ẩn giấu một chút dị sắc trả lời: “Nếu Hướng sư huynh cùng Hoà Phong đạo hữu đã ở lại, Hàn mỗ như thế nào lại ly khai.”
“Ha ha, tốt. Các vị đạo hữu, chúng ta cùng vào trong điện vui vẻ uống rượu một trận.” Hô lão ma cười to một trận, hoá thành một đạo ô quang hướng cung điện bên dưới vọt tới.
Các tu sĩ bên dưới chứng kiến thần thông của Hàn Lập cùng Hô lão ma vừa thi triển thì tâm thần chấn động, cảm thán không ngừng. Giờ thấy Hô lão ma nói vậy thì trong miệng liên tục xưng phải, nối đuôi nhau đi vào.
Phong lão quái sau khi cười hắc hắc thì quay trở vào đại điện, phía dưới chỉ còn lại vẻ mặt kinh hỉ của Tử Linh.
“Hàn sư đệ, chúng ta cũng vào thôi. Hắc hắc, Hô đạo hữu tính tình hào sảng, nếu ngươi đã tiếp được hắn một kích thì hắn sẽ không tìm cách gây khó dễ với ngươi nữa đâu. Ngươi cùng nha đầu kia cứ việc ở lại Ma cung mấy ngày vui vẻ đi.” Hướng Chi Lễ cười hì hì cùng Hàn Lập nói mấy câu, sau đó cũng hạ xuống, nghênh ngang tiến vào trong điện.
Hàn Lập cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu rồi cũng từ từ hạ xuống.
“Hàn huynh, ngươi không sao chứ?” Tử Linh rốt cuộc nhịn không được lại gần nói, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng cùng cảm kích.
“Ta không sao, chẳng qua chỉ tiêu hao chút nguyên khí. Nhưng Tử Linh cô nương, ngươi đinh ly khai ngay hay đợi sau khi điển lễ kết thúc mới rời đi.” Hàn Lập nhìn nàng bình tĩnh hỏi.
“Hàn huynh định khi nào đi? Ta có thể cùng Hàn huynh ly khai không?” Tử Linh suy nghĩ một chốc liền trả lời.
“Nếu đã như vậy thì có lẽ ngươi phải chờ mấy ngày rồi. Ta chỉ sợ không thể lập tức ly khai khỏi đây được.” Hàn Lập trầm mặc một hồi sau đó khẽ thở dài.