Một cái gọi là Ngân Tâm thạch, một cái ta cũng không biết là vật gì, các hạ phải tự mình xem.” Ông lão thản nhiên nói, thuận tay mở một trong hai chiếc hộp gấm, để lộ ra một viên đá màu bạc nhạt, to bằng nắm tay.
Sau đó đóng nắp hộp lại, vươn tay đưa hai chiếc hộp ra.
“Ngân tâm Thạch! Khoan đã, vật này hai người chúng ta lấy!” Người nữ xinh đẹp đứng ở một bên vừa nghe thấy tên Ngân Tâm Thạch đột nhiên trở nên vô cùng mừng rỡ, người thanh niên tuy rằng cũng rất sửng sốt nhưng lập tức kịp phản ứng nói, một tay vội vàng giơ lên nắm lại giữa không trung.
Một luồng sáng xanh mờ cuồn cuộn bay thẳng tới cái hộp gấm chứa tinh thạch.
Khi Hàn Lập nghe thấy cái tên Ngân Tâm thạch, sắc mặt cũng lập tức thay đổi, đợi đến khi người thanh niên kia giơ tay ra định cướp chiếc hộp gấm, sắc mặt liền tối lại.
Một cánh tay chỉ động nhẹ “rắc” một tiếng vang nhỏ, cánh tay lập tức dài ra vài thước, một tay tóm gọn lấy hai hộp gấm.
Lúc này luồng khói xanh mới tới nơi, nhưng không hề có ý dừng lại, lập tức chuyển chạy sang người Hàn Lập, tư thế muốn cướp lại đồ vật.
Hàn Lập hừ lạnh một tiếng, lắc bả vai một cái. Cơ thể nhanh như tên bắn trượt xa về phía sau hàng trượng. Đồng thời một bàn tay phát ra ánh vàng rực rỡ nhắm ngay vào luồng sáng xanh, đánh ra một quyền.
“Bụp” một tiếng luồng khói xanh bị bàn tay màu vàng xuyên qua như tờ giấy, bỗng chốc thì biến mất.
“Tu sĩ cấp cao!” người thanh niên vốn đã bấm tay niệm thần chú, sau khi thấy Hàn Lập thể hiện thân thủ, sắc mặt hơi thay đổi, trở nên chần chờ.
“Tiền sư huynh khoan đã. Có thể từ từ nói chuyện không cần động thủ. Trưởng quầy khối Ngân Tâm thạch này có lẽ vẫn chưa bán cho vị đạo hữu này phải không. Bất kể là giá nào chúng tôi đồng ý trả gấp đôi. Có thể nhượng lại cho chúng tôi trước không.” Cô gái họ Lữ gọi người thanh niên lại, nhanh nhẹn nói với ông lão, “Không được. Cho dù Lữ tiên tử là hậu nhân của Hoàng Lương tiền bối, cũng không thể phá bỏ quy tắc của Thương Khung Các. Bổn tiệm không phải bán đấu giá, không phải ai đưa giá cao thì bán cho người đó, mà là chú ý đến thứ tự trước sau. Trừ phi vị đaoh hữu đây thật không muốn mua nữa, các hạ mới có thể mua được Ngân Tâm thạch.” Cũng không biết cửa tiệm có quy tắc như vậy thật không, hay là ông lão âm thầm cố ý làm khó dễ, lại thản nhiên nói như thế.
Cô gái họ Lữ ngẩn ra, bất giác quay đầu nhìn về phía Hàn Lập.
Nhưng Hàn Lập đầu cũng không ngẩng đầu lên, đang mở nốt chiếc hộp gấm còn lại, lộ ra một khối khoáng thạch hình chữ nhật màu xám, bề mặt sáng trơn dị thường giống như mĩ ngọc, nhưng màu sắc ảm đạm lại khiến cho người ta cảm thấy kì dị.
“Gia sư Cầu Long tôn giả. Khối Ngân Tâm thạch này là vật Lữ sư muội nhất định phải có. Ta thay Lữ sư muội trả huynh giá gấp đôi, huynh hãy nhường lại vật này cho chúng ta.” Người thanh niên họ Tiền đứng ra, chậm rãi nói. Lời nói tuy rằng vô cùng khách khí, nhưng khẩu khí lại rất cứng rắn, cứ như Hàn Lập đã kiếm được món hời vậy.
“không được!” Hàn Lập nhìn chằm chằm vào khối đá trong tay, dùng ngón tay chà sát nhè nhẹ, mí mắt không nhấc lên một chút nói.
“Ngươi nói gì!” Gương mặt người thanh niên trở nên vô cùng khó coi, căn bản không thể ngờ tới Hàn Lập lập tức từ chối, không them suy nghĩ lấy một chút.
“ Có lẽ vật này thật sự rất quý giá đối với các hạ, nhưng các làm sao mà biết tại hạ không cần đến nó nữa.“Hàn lập nhìn người thanh niên, bình tĩnh nói.
“Ta đã nói rồi, Tiền mỗ đồng ý trả giá gấp đôi!” ánh mắt người thanh niên đã bình tĩnh lại, trong lời nói ẩn chứa ý uy hiếp.
Cô gái họ Lữ nhíu mày, nhưng lần này ngược lại hoàn toàn không có ý ngăn cản.
“Tại hạ không hề thiếu linh thạch, nếu các hạ chịu quay đầu, tại hạ tình nguyện đưa cho các hạ một số Hi Thạch.” Hàn Lập thở dài một hơi, lẩm bẩm nói.
Tuy hai người trước mặt đều có lai lịch danh môn, đều có chỗ dựa vững chắc, nhưng Hàn Lập thân cô thế cô, hơn nữa sắp phải vào Lạc Nhật Chi Mộ, nếu không đột phá bình cảnh hồi phục lại pháp lực, có lẽ sẽ không thể ra ngoài được nữa. Tất nhiên sẽ sẽ không để ý nhiều đến hai tu sĩ kết đan trước mặt. Hắn đã hồi phục pháp lực, cảnh giới pháp lực của hai bên khác biệt quá xa. Cho dù chỗ dựa của bọn họ thật sự rat ay… Hắn đánh không thắng, chạy thoát vẫn có mấy phần tự tin.
Nhưng đáp lời không chút nể tình, không những Điền Hưng sắc mặt biến thành tái nhợt, đến cả ông lão vốn dĩ nét mặt không chút thay đổi nay cũng phải lộ ra vài phần ngạc nhiên.
Lẽ nào đối phương cũng là người có lai lịch không tầm thường, đối mặt với đệ tử chân truyền của Cầu Long tôn giả và Hoàng Lương chân quân mà không nể mặt chút nào.
Tư lão lại có chút nghĩ nhầm.
Nghe câu đáp của Hàn Lập, người thanh niên họ Tiền tỏ vẻ hết sức lo lắng.
Cô gái họ Lữ ngược lại hình như có cùng suy nghĩ với Tư lão, sau khi quan sát Hàn Lập mấy lượt, đột nhiên mở lời nói:
“Xin hỏi quý tính của các hạ, là môn hạ của vị tiền bối nào? Nói không chừng lệnh sư lại quen biết!“
“Tại hạ là kẻ lang thang, nào có sư thừa gì, còn về danh tính không nói cũng thế.” Hàn Lập cười, trả lời cho qua.
“ vậy sao? Đạo hữu không muốn nói thì thôi vậy. Tuy nhiên, ta muốn dùng một bình Thiên Nguyên đan để đổi lấy Ngân Tâm thạch thế nào? Loại đan dược này có thể làm cho thần niệm gia tăng trong thời gian ngắn, có thể bù lại thần niệm thiếu hụt, khii đột phá bình cảnh có tác dụng rất lớn.” cô gái họ Lữ sau khi có chút do dự, lật chuyển bàn tay, trên tay hiện ra một chiếc bình sứ xanh biếc, nói một cách bình tĩnh lạ thường.
“Thiên tâm đan? Lữ sư muội đây là độc môn bí thuốc của Hoàng Lương tiền bối, đổi lấy một khối Ngân Tâm Thạch nhỏ bé, thật quá lãng phí.” người thanh niên họ Tiền thấy vậy lập tức kinh ngạc ngăn cản.
Cho dù là Tư lão nãy giờ ngồi một bên không nói tiếng nào nghe vậy cũng có chút đông dung. Còn về Điền Hưng có lẽ chưa từng nghe qua tên của loại đan dược này, bộ dạng có chút mơ hồ không hiểu.
“Tăng thần niệm trong thời gian ngắn, cũng có tác dụng với tu sĩ sao?” Hàn Lập trong lòng dao động, bật thốt lên hỏi.
“Thần niệm nguyên bản của tu sĩ không ổn định, hiệu quả đương nhiên cực kì nhỏ bé.” Cô gái họ Lữ nghe hỏi có chút ngoài ý muốn, thoáng khó hiểu trả lời.
“Nếu là nói như vậy, Lữ đạo hữu thu hồi lại bình này đi, tại hạ sẽ không trao đổi đâu.” Hàn Lập vẫn cứ lắc đầu.
Lần này, sắc mặt của cô gái họ Lữ cũng đã có chút khó chịu.
Sự ngạc nhiên đầy trên mặt Tư lão!
Cần phải biết danh tiếng của Thiên Tâm đan rất lớn, là thánh dược tuyệt hảo dùng khi đột phá bình cảnh, người này có thể vì một khối linh cụ nhỏ bé, mà từ chối món lợi đến mức này. Nếu không phải là Thiên Tâm đan không có tác dụng gì đối với kì độc trên người lão, sợ rằng lão cũng sẽ không nhịn nổi mà đòi lại Ngân Tâm thạch, để đích thân trao đổi với cô gái họ Lữ rồi.
Cô gái này có thể tùy ý lấy ra một binh Thiên Tâm đan như vậy, xem ra rất được Hoàng Lương Linh Quân sủng ái.
Trong khi Tư lão vẫn đang kinh nghi hết sức, Hàn Lập đã điềm nhiên hỏi giá cả của hai đồ vật.
Ông già trong lòng có chút kiêng kị, cũng không hề có ý hét giá cao, nhưng vẫn nói một con số mà đối với một tu sĩ bình thường là một cái giá trên trời.
Hàn Lập nghe xong gật đầu, bàn tay lật chuyển lấy ra một túi đựng đồ, sau đó khua tay một vòng, một đống linh thạch cấp cao rơi ra. Thừa đủ để trả cho hai vật vừa mua.
Đây đều là Hàn Lập trên đường đi dùng linh thạch cấp thấp và trung đẳng mang từ Nhân giới để đổi lấy. Ở Linh giới linh thạch cấp thấp và trung đẳng đối với việc tu luyện của Hàn Lập hầu như không có tác dụng gì. Như thế đương nhiên là đổi thành linh thạch cấp cao tốt hơn.
Trưởng quầy không nói gì, cũng nhận linh thạch bằng một cái túi trên tay, vụ giao dịch coi như kết thúc.
Hàn Lập thu hộp gấm lại, trực tiếp hướng ra ngoài cửa mà đi, Điền Hưng cũng kinh hồn táng đảm, vội vàng theo đi ra ngoài.
Người thanh niên lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng quyết định trước khi nắm rõ được thân phận của Hàn Lập không ngăn cản Hàn Lập rời đi. Nhưng hắn trong lòng đã thầm quyết đinh, sau khi trở về sẽ lập tức phái người điều tra thân phân của người này, xem xem đối phương rút cục có lai lịch thế nào rồi tính tiếp.
Còn cô gái họ Lữ nhìn dõi theo bóng của Hàn Lập, cắn môi nhẹ một cái, trong lòng cảm thấy buồn bực dị thường.
Hàn Lập đi ra ngoài cửa tiệm, tâm trạng ngược lại rât tốt. Đối với hai loại vật liệu vừa tìm được vô cùng vừa ý. Kì thực trong hai loại vật liệu khối đá đó vẫn có giá trị lớn hơn.
Bởi vì đó là một loại vật liệu biến dị của vật liệu linh cụ, vô cùng hiếm thấy.
Nếu không phải khi Hàn Lập học luyện chế linh cụ, dựa vào khả năng ghi nhớ siêu phàm cố ý đọc bảy tám phần địch thư trong Ngu Dương thành, sợ rằng còn không thể nhớ ra vật ấy.
Nhưng đối với linh cụ sư bình thường, loại vât liệu này không được coi là vật liệu tốt gì, ngược lại không tốt bằng tinh phẩm vật liệu thông thường. Ngược lại trong việc luyện chế pháp khí bảo vật của dụng biểu tu sĩ, có một số tác dụng thần kì.
Đối với người ngoại tộc như Hàn Lập mà nói loại vật liệu này diệu dụng vô cùng, trong lòng vô cùng vừa ý trong mấy ngày tiếp theo, Hàn Lập lại tiếp tục cùng Điền Hưng khi khắp lượt một số cửa tiệm bán vật liệu khác, sau khi thu thập được mấy loại khác nữa liền bảo Điền Hưng rời khỏi. Còn hắn tìm một cửa tiệm luyện chế linh cụ không mấy bắt mắt, thuê cả gian phòng luyện chế linh cụ, sau đó bắt đầu đóng cửa không ra ngoài nữa.
Một tháng sau, Hàn Lập thần sắc bình tĩnh rời khỏi Lạc Nhật thành. Sau khi đi được nửa tháng một mình đến trước một khe sâu lớn.
Đây chính là cửa vào của Lạc Nhật Chi Mộ.
Toàn bộ khe sâu chỉ rộng chừng vài dặm, bất luận mặt đất hay là hai bên, đều trải đầy loại đá đỏ tươi quái dị, ngay đến cả bầu trời xung quanh hình như cũng bị phản chiếu thành màu đỏ, thoạt nhìn đập vào mắt làm cho người ta kinh hãi!
Nhưng ở gần khe sâu, lại có một số tu sĩ, luyện thể sĩ tụ tập thành từng nhóm hai ba người. Có nhóm xì xào bàn tán cái gì đó, có nhóm mặt không chút biểu cảm ở gần đó ngồi thiền. Những người này phần lớn là tu sĩ và luyện thể sĩ đạo hạnh không cao lắm, chỉ khi tìm được bạn đồng hành mới dám hợp thành một nhóm tạm thời, đi vào trong khe sâu lớn.
Đương nhiên cũng có những nhóm đã hẹn trước, trực tiếp từ xa tới, không dừng lại ở lối vào mà trực tiếp tiến thẳng vào trong.
Cũng có một số tu sĩ và luyện thể sĩ cấp cao tự thấy đạo hạnh cao thâm, cũng không hề kiêng kị tiến thẳng vào.
Nhưng bất luận tu sĩ hay là luyện thể sĩ, đều không có bất cứ ai dám bay quá cao, nhiều lắm là bay cách mặt đất khoảng mười trượng.
Bởi vì chỉ cần không phải là tên ngốc, đều sẽ biết một khi bay quá cao trên mảnh đất này thì bằng với giao tính mạng của mình cho yêu tu hoặc cuộc tranh đấu của những người khác. Huống chi ngoài ra Lạc Nhật Chi Mộ còn có rất nhiều cầm loại cổ thú sinh sống, khiến cho không trung hoàn toàn biến thành một khu vực không có cấm chế.