Vốn khóe miệng của điếm chủ còn có chứa một tia cười lạnh, sắc mặt hoàn toàn đại biến.
Với tu vi của hắn, tự nhiên cảm ứng được pháp tướng sau lưng Hàn Lập ẩn chứa uy lực cường đại, lộ ra nét sắc bén của bảo vật. Mà Đề hồn thú biến thân thành ác quỷ, vô cùng to lớn dữ tợn, càng nhìn càng thấy không phải chuyện đùa.
Ngươi là ai? đệ tử kiệt xuất trong Thiên Bằng tộc, ta cũng biết một vài người. Không có
nhất hào nhân tài là ngươi.” Sau khi trầm mặc một lúc, Khô sấu nam tử (nam tử gầy đét) bỗng nhiên quát lớn một tiếng.
“Ta là ai không quan trọng, mấu chốt là đề nghị của ta, tiền bối cảm thấy như thế nào? Các hạ tu vi từ luyện hư hậu kỳ lại tụt xuống sơ kỳ cảnh giới, mặc dù còn có hậu chước ở phía sau, nhưng tại hạ cũng có một nửa nắm chắc có thể đánh bại các hạ. Chỉ là, tại hạ cũng không muốn làm cái việc cá chết lưới rách. Chỉ cần đem thứ mà ta muốn giao ra, tại hạ lập tức xoay người rời đi.” Hàn Lập nhìn qua điếm chủ, nhàn nhạt nói.
Khô sấu nam tử nghe vậy, ánh mắt đảo qua vài cái trên người Hàn Lập, sau khi lưỡng lự một chút, lại lộ ra một tia cười khổ.
“Được, rất tốt. Bằng thực lực của người đã lộ ra, đích xác có tư cách nói lời như vậy. Nhưng đáng tiếc là, ta mặc dù muốn đáp ứng ngươi, cũng căn bản không có Thanh la quả cho ngươi. Bảo vật mà trước đó các ngươi nhìn thấy trong hộp, chẳng qua là do ta dùng bí thuật mà chỉ có Ngũ quang tộc mới có, huyễn hóa ra mà thôi. Ngươi lúc trước hẳn là cũng có chút hoài nghi mà“. Sau khi liếm môi vài cái, Điếm chủ hỏi một câu thử dò xét.
“ Hắc hắc, bí thuật huyễn hóa! Công pháp mà ta tu luyện, đích xác có thể nhìn thấu huyễn hóa. Nhưng đồ mà ta muốn, chính là vật trong hộp. Bí thuật huyễn hóa của ngươi mặc dù lợi hại, nhưng nếu không phải là lợi dụng vật phẩm, thì như thế nào lại đem thanh la quả biến ảo thành thiệt giả khó phân biệt như vậy.” Hàn Lập thâm ý sâu sắc nói.
“Ngươi muốn vật kia?” Điếm chủ lộ ra vẻ ngoài ý muốn.
“Không sai! Điều kiện này không tính quá phận.” Hàn Lập nhẹ bay lên.
“Nếu ngươi nói là muốn vật ấy, tự nhiên có thể cho ngươi.” Lúc này đây điếm chủ căn bản không thèm lo lắng trả lời, bàn tay vừa động, một cái mộc hạp ra hiện trong tay, liền vứt tới.
Trong mắt Hàn Lập lóe lên một tia lam quang sắc bén, một tay trảo vào hư không.
Một phiến thanh hà (màu xanh) bay ra, thoáng cái đem mộc hạp cuốn vào trong đó, xoay tròn bay lơ lửng tại trước mặt.
Hàn Lập thần niệm quét qua, mặt lộ vẻ vẻ vui mừng, sau đó đánh bật nắp hộp.
Một cỗ dược hương (mùi thuốc) xông vào mũi, trong hộp đúng là “Thiên la quả” mà lúc trước bất ngờ gặp qua một lần. Hàn Lập không nói một lời, há miệng ra, một đoàn máu huyết phun tới, lóe lên rồi nhanh chóng chui vào mộc hạp
Lập tức trong hộp ngũ sắc hào quang lóe lên, màu xanh biếc quả thực phảng phất dần dần thu nhỏ lại, trong nháy hóa thành hột của Thanh la quả to bằng ngón tay cái.
Vật để trong hộp không phải là Thanh la quả, mà là hột của nó mà thôi.
“ Ta đúng là nhiều năm trước khi lần đầu mạo hiểm tại Địa uyên, trong lúc vô tình chiếm được một quả Thanh la quả. Nhưng là vì thúc dục Lôi thú, nên không lâu trước mới vừa vận dùng làm thuốc xong. Nếu không cho dù thật sự đem quả này giao cho Hàn huynh đệ, cũng không sao. Hột của quả này cũng có giá trị không nhỏ, nhưng so với lớp thịt của thanh la quả thì lại kém rất nhiều. Ngư mỗ cũng không để cho các hạ bị thiệt, ta sẽ đền bù tổn thất bằng mấy khối cực phẩm linh thạch, thế nào?” Ánh mắt của nam tử nhìn qua khuôn mặt mừng rỡ của Hàn Lập, trong nội tâm cũng buông lỏng, mỉm cười nói.
Tiếp đó tay áo của hắn run lên, một cái bì đại (túi da) màu xanh bay tới.
Hàn Lập chân mày khẽ động, không có mạo muội tiếp nhận, mà là quầng sáng mờ ở sau lưng, lập tức đem bì đại này tiếp lấy đưa vào trong vô từ thần quang.
Bì đại trong quầng sáng quay tròn chuyển động không cách nào rơi xuống.
“Nếu tiền bối nói như thế, Hàn mỗ cũng không khách khí.” Thần niệm trong nháy mắt cảm ứng được vật trong bì đại,
Hàn Lập mỉm cười.
“Vù” một tiếng, bì đại lăng không lóe lên biến mất. Thong dong đem hột quả trong hộp thu lấy
Nhìn thấy Hàn Lập dùng thủ pháp thần thông quỷ dị, điếm chủ sắc mặt chợt biến đổi, nhưng tiếp đó lại hiện lên nụ cười dò hỏi:
“Hàn huynh đệ thần thông quả nhiên không phải bình thường, không biết Hàn huynh đệ sau này có ý định…“
“Ta đã có được vật mình muốn, sau này tự nhiên không có ý định gì. Còn nếu như nói, thì hai người này cũng giao cho ta xử lý. Dù sao hai người này cùng ta là một nhóm đến đây, nếu là mất tích không thấy, tại hạ không thể nói công đạo đối với những người Thiên Bằng khác. Mà sau việc này, tiền bối hơn phân nửa chắc cũng không ở lại trong Thánh thành mà” Hàn Lập thản nhiên nói.
“Giao cho ngươi, cũng không phải không được. Nhưng mà hai người này tính tình cũng không tốt lắm, lần này không có được vật mình muốn, ngược lại chịu thua thiệt như vậy. Chỉ sợ rất không cam tâm. Còn không bằng xong hết mọi chuyện, đưa bọn họ giải quyết thật tốt.” Điếm chủ cũng không cảm thấy lời nói của Hàn Lập kỳ quái, mà là thấp giọng cười.
“Tại hạ tuy cũng muốn làm như thế, nhưng còn có chuyện trong người, phải ở lại Thiên Bằng tộc một đoạn thời gian. Về phần như thế nào trấn an bọn họ, tại hạ sẽ nghĩ cách ” Hàn Lập bộ dáng hời hợt đáp.
“Nếu Hàn huynh đệ nói như thế, hai người này sẽ để lại cho ngươi.” Điếm chủ không nói thêm nữa.
Sao, lại thật sự đồng ý.
Cơ hồ cùng một thời gian, quanh thân Lôi thú tứ sắc điện quang lóe lên, thoáng cái không
thấy ở sau lưng Hàn Lập
Sau một khắc, trong tiếng lôi minh nó hiện ra ở sau lưng của Điếm chủ.
“Xem ra tiền bối ngay từ đầu đã không nghĩ tới hàng phục con thú này, mà là định dùng con Lôi thú này làm thân ngoại hóa thân“
Hàn Lập nhìn Lôi thú, đột nhiên ánh mắt chớp động hỏi.
“Hàn huynh đệ đã nhìn ra.” Điếm chủ cười ha ha, lời nói hàm hồ dị thường.
Hàn Lập khóe miệng khẽ động, vừa định hỏi lại một vài điều, đột nhiên trong không trung truyền đến thanh âm vù vù, nguyên bản mây đen mà Điếm chủ làm phép đưa tới bị cuồng phong thổi bay tán loạn biến mất, cả bầu trời hiện ra dị mang màu vàng nhạt, đồng thời phát ra tiếng kêu trầm thấp quái dị.
Có nhiều chỗ trong không gian, thậm chí bắt đầu có chút vặn vẹo.
Đồng tử của Hàn Lập bỗng nhiên co rụt lại.
“Thiên địa nguyên khí của Tu di động thiên này, đã bị ta làm tản hết, không lâu sẽ văng tung tóe tán loạn. Chúng ta nên nhanh chóng rời đi.” Khô sấu nam tử quan sát bốn phía, nhướng mày.
“Được, muốn mời Ngư tiền bối mở ra con đường.” Hàn Lập lập tức đáp ứng nói.
“Hắc hắc, khách khí rồi!” Điếm chủ nhìn qua ngũ sắc thiên phượng pháp tướng ở sau lưng của Hàn Lập, nói
Tiếp đó trong miệng hắn nói lẩm bẩm, tiến vào trong hư không. Ngũ sắc hào quang chớp động, vốn họa trục biến mất giờ lại lăng không hiển hiện trong hào quang. Đem hàm trục mở ra, một đạo cột sáng từ trên họa trục xuất ra. Phía trước hai người bỗng nhiên hiện ra một cái quang môn cao hơn một trượng. Bên trong một mảnh trắng toát, có vẻ nối thẳng với động thiên bên ngoài.
Hàn Lập thần sắc khẽ động, đầu vai nhoáng một cái, lập tức từ phía sau lưng bay ra hai quầng sáng, đem đại hán cùng thanh niên đang nằm hôn mê bất tỉnh trên mặt đất tiếp lấy, giữ ở sau lưng,
Mà sau lưng Đề Hồn cũng thu nhỏ lại, trong nháy hóa thành một hắc viên cao lớn, sau khi lóe lên, cũng đi theo sau lưng Hàn Lập.
“Hàn huynh đệ, ta đi thôi.” Trong nháy mắt khi Hàn Lập đỡ lấy đại hán cùng thanh niên, trong mắt điếm chủ lóe lên một tia quang mang, nhưng cuối cùng cũng không có cử động gì khác, chỉ là nói một tiếng.
Hai người chợt lóe lên, một trước một sau đi ra quang môn
Hàn Lập trước mắt sáng ngời, bên ngoài khồng ngờ đúng là chỗ ở của khô sấu nam tử, hết thảy bình tĩnh cực kỳ, cũng không có bất cứ dị thường nào phát sinh.
Mà ở vách tường phía sau lưng hai người, bất ngờ vẫn là phó tu di động thiên đồ đang treo ở đó.
Lúc này trong nội tâm của Hàn Lập mới có chút buông lỏng,
Mặc dù động thủ, với thần thông của hắn cũng không quá e ngại người này. Nhưng mà đối phương cũng không phải là luyện hư tu sĩ bình thường mà có một thân bí thuật quỷ dị, hắn cũng tuyệt không nguyện ý đối đầu sanh tử với đối phương.
“Cạch” một tiếng, sau khi cổ họa trên vách tường rơi xuống, vô thanh vô tức hóa thành tro bụi, biến mất không thấy.
Hàn Lập trong lòng cả kinh, trên mặt có chút ít động dung. Khô sấu nam tử ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, thì vẻ mặt rất bi thống. Hiển nhiên là rất tiếc tu di chi bảo này bị hủy hoại.
“Xem bộ dáng của Hàn huynh đệ, có lẽ cũng không phải là người nhiều chuyện, hai người này giao cho các hạ xử lý. Ngư mỗ còn có thương thế trong người, sẽ không tiễn.” Điếm chủ cũng nhanh nhẹn lưu loát, một khi đã trở lại chỗ ở, lập tức nói ra lời tiễn khách như vậy.
Hàn Lập cũng không có ý ở lâu, liền lãnh đạm ôm quyền, tay áo run lên, sau khi đem đề hồn thú thu lại, liền nhoáng một cái đi ra đại môn.
Tại phía sau lưng hắn, hai luồng hào quang màu xám bao vây lấy âm nhu thanh niên cùng hắc giáp đại hán hai người kéo theo sau, ở xa xa nhìn lại, phảng phất như hai người này tự hành động rất bình thường bay đi theo sau lưng Hàn Lập. Ngay khi nhìn thấy thân hình của Hàn Lập biến mất không thấy ngoài đại môn, gương mặt điếm chủ thu lại nụ cười. Lúc này, hai gã thủ hạ canh ở ngoài cửa cũng đã tiến đến, kính cẩn của đứng ở một bên.”Sư tổ, thật sự thả ba người này đi sao. Sẽ không xảy ra vấn đề lớn gì chứ” Một người cẩn thận hỏi
“Hừ, có thể có cái vấn đề lớn gì? Cho dù trong chốc lát hắn thật tìm người tới, chúng ta cũng sớm không ở chỗ này. Đem mọi vật thu thập lại, vận dụng cái Truyền Tống Trận dưới mặt đất kia, chúng ta lập tức rời khỏi Thánh thành. Thiên Bằng tộc không được nữa. Chỉ có đi Ngũ quang tộc. Ta ở Ngũ quang tộc đã chuẩn bị xong một thân phận khác, ai cũng sẽ không tìm được chúng ta ” điếm chủ lạnh lùng phân phó một tiếng.
“Vâng, sư tổ!” Đối với mệnh lệnh của khô sấu nam tử, hai gã người Thiên Bằng này không có nghi ngờ chút nào
Lúc này, hai người bắt đầu nhanh chóng tiến vào bên trong thu thập đồ đạc.
Khô gầy nam tử vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn qua chỗ đại môn, trên mặt chợt lóe lên nét âm lệ.
“Nếu không phải vì lo lắng cho đại sự, không nghĩ tới việc xẩy ra phong hiểm. Với tính tình của lão phu trước kia, nói cái gì cũng muốn đem bọn ngươi để lại.” Hắn thì thào một câu, từ trong lòng móc ra một cái dược bình, ăn vào hai khỏa bích lục đan, tiếp đó một tay hướng trên mặt xoa một vòng, gương mặt thân hình đồng thời hiện ra bạch quang chói mắt.
Sau khi hào quang thu vào, tại chỗ không ngờ lại hiện ra một người trung niên với dáng người nho nhã thon gầy. Người này vô luận là gương mặt hay thần thái đều khắc hẳn lúc trước, phảng phất như là một người khác, hắn đi nhanh đến một góc của đại sảnh. Một tay hướng trên vách tường vỗ, một thông đạo xuống phía dưới hiển lộ ra. Người trung niên trực tiếp đi xuống dưới.
Cùng lúc này, Hàn Lập mang theo đại hán cùng thanh niên đến phụ cận một tòa kiến trúc. Nhìn qua mọi nơi, vắng vẻ dị thường, căn bản không có bóng dáng của một người nào.
Hắn lúc này đem nguyên từ thần quang thu lại, hai người đang bất tỉnh lập tức rơi xuống trên mặt đất. Sau khi xem xét tình trạng hai người này, Hàn Lập có phần bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Coi như các ngươi gặp may mắn. Nếu không ngại phiền phức đổ xuống trên người của ta, ta mới lười nhiều chuyện. Hắn vừa nói, một bên một tay vừa xoay chuyển, trong tay hiện ra hơn mười cái ngân châm. Tiếng xé gió phát ra, hơn mười cái ngân châm lóe lên tức thì chui vào trong thân thể của hai người.