Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1450: Bích Mộc Yêu



Lôi Lan thấy cảnh này, nhướng mày, quay đầu lại nói với Bạch Bích: “Mấy thứ này tựa hồ có chút khó giải quyết, ta đi giúp Tần tỷ tỷ một tay.” Vừa nói kim quang trên thân nữ tử này cũng chớp động, muốn độn ra bên ngoài xe. Nhưng Bạch Bích khoát tay ngăn lại, cười khổ chỉ một hướng phía xa. “Lôi sư muội, ta nghĩ không cần ngươi giúp Tần cô nương đâu, chúng ta có cái khác để đối phó rồi.” Lôi Lan nghe vậy ngẩn ra, nhìn hướng mà Bạch Bích chỉ, kết quả là trong bóng tối nơi đó có một đám yêu lang không một tiếng động đi ra. Từ xa nhìn lại, khắp nơi đều là yêu lang, cũng không thiếu những con to lớn. Mà cơ hồ cùng lúc đó, một hướng khác lại truyền đến tiếng gào thét.

Lôi Lan nhìn lại, chỉ thấy bóng đen phía bên kia cũng chớp lên, hiện ra một đám băng viên cao lớn, trong tay cầm côn bổng làm từ mộc thạch. Mỗi con đều nhe răng trợn mắt, khí thế hung hãn.

“Ta đối phó với bầy sói, còn băng viên thì giao cho Bạch sư huynh.” Lôi Lan nói ngắn gọn, sau đó liền hóa thành một đạo ngân hồ bay về phía bầy soi.

Tiếng sét nổ ra, mười mấy đạo điện hồ to lớn từ trên trời đánh xuống bầy sói. Yêu lang bị ngân hồ đánh lên, cả ngươi run lên ngã xuống đất, biến thành đám tro. Bạch Bích thấy vậy lắc đầu, chắp tay với Hàn Lập một cái rồi hóa thành một đạo kim quang bắn nhanh ra. Một lát sau, phương hướng đàn vượn nổi lên một trận tao động, lập tức một đoàn kim quang từ trời cao chớp lên, vô số kim ti đánh xuống phía dưới. Tiếng kêu thảm thiết nổi lên, một đám lớn yêu viên bị kim ti xuyên qua, ngã xuống trong vũng máu bạc.

Vô luận bầy sói hay là bầy vượn thì chỉ là yêu vật cấp thấp, căn bản không phải là đối thủ của hai người Lôi Lan. Nhưng trong đám thú cấp thấp này thi thoảng cũng xuất hiện một số yêu vật trung giai, điều này khiến cho bọn họ và Tần Hiểu không thể lập tức tiêu diệt đàn thú, chỉ có thể đề cao tinh thần chậm rãi ứng phó.

Lôi Lan đứng trên linh xa thấy cảnh này, thần sắc vừa động, thầm nghĩ có nên gọi ba người về, mượn uy lực đại trận giết hết cả yêu vật hay không.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên trên trời cao truyền tới tiếng xé gió khác thường, tựa hồ có vật gì đang bay về phía này. Lam mang trong mắt Hàn Lập chợt lóe, ngưng thần nhìn lại, nhưng lập tức sắc mặt trầm xuống. Chỉ thấy trên không trung đang bay đến hơn trăm băng sát yêu vật, hình thể đám này trong suốt, to cỡ mười trượng. Từ khí tức phát ra thì hiển nhiên cũng thuộc về tầng lớp yêu vật bậc trung.

Tham Khảo Thêm:  Chương 348: Danh Chấn Đế Đô

Đám yêu vật này hai mắt tràn ngập vẻ hưng phấn, bay thẳng đến đại trận, dĩ nhiên là bị mùi thơm của tiểu thú hấp dẫn mà đến.

Hàn Lập cười lạnh một tiếng, đứng tại chỗ bất động, nhìn đám yêu vật đến gần. Đám yêu vật gào thét, đánh thẳng vào tiểu thú nằm ở trung tâm, mắt thấy gần trăm băng sát yêu vật tiến vào hơn một nửa, Hàn Lập mới hành động. Hắn lật tay lại, trong lòng bàn tay xuất hiện một trận kỳ dài một tấc, đỏ nhu lửa, chớp động quang mang. Pháp lực toàn thân cuồn cuộn rót vào trận kỳ, rồi phất vào một chỗ nào đó.

“Phốc xuy”, một đạo hồng quang phun ra, lập tức nhập vào trong pháp trận không thấy bóng dáng.

Một trận oanh long long phát ra, mười quang trụ run lên, phù văn hiện ra, vô số hồng sắc quang hà từ các nơi trong pháp trận bắn ra, đem tất cả băng sát yêu vật vây trong đó. Đám yêu vật kinh hãi, há miệng phun ra hàn phong, hai cánh cũng vỗ loạn xạ, từ bốn phía thân thể triệu hồi ra tuyết đen và mưa đá.

Nhưng vô luận loại thần thông nào cũng đều tan thành tro bụi dưới hồng quang, mà khi băng sát yêu vật bị hồng quang đảo qua, thân hình liền tan ra thành nước.

Trong nháy mắt, đám yêu vật phá trận kia đều bị tiêu diệt, chỉ còn lưu lại một đoàn băng sát chi khí phiêu phù giữa không trung, điều này khiến đám yêu vật còn lại cả kinh.

Có một số bởi vì mùi thơm hấp dẫn mà không nỡ rời đi, đang đứng ngoài pháp trận tiếc nuối. Một số khác thì linh trí không cao, lại muốn đâm đầu vào. Hàn Lập nhíu mày, há miệng phun ra một đoàn thanh mang, bên trong có một vật màu xanh đang không ngừng xoay tròn, quang mang chợt lóe liền hóa thành một cự đỉnh.

“Phanh” một tiếng, Hàn Lập chụp tới cự đỉnh.

Sau một tiếng ong ong, đỉnh kia nhất thời bay lên, từ bên trong bắn ra vô số thanh ti, sau vài lần chớp động liền biến mất.

Sau một khắc, bên ngoài pháp trận, ngay gần băng sát yêu vật, không gian ba động, vô số thanh ti từ trong hư không quỷ dị phun ra.

Nhất thời đem tất cả băng sát yêu vật xuyên thủng, mặc dù còn cách một khoảng xa, nhưng cũng không thể tránh được một kích tất sát của thanh ti. Sau khi thanh quang nội liễm, tất cả thi thể yêu vật vỡ nát, từ không trung rơi xuống, hiển nhiên tu vi Hàn Lập tăng tiến thì uy lực của Hư Thiên Đỉnh cũng tăng lên.

Đám người Tần Hiểu ở phía xa đều dùng thần thông đánh chết trung giai yêu vật, rốt cục làm cho đàn thú này rút lui. “Không nghĩ tới tại băng sát chi địa lại có nhiều yêu vật như vậy, không biết lúc trước chúng trốn ở chỗ nào.” Lôi Lan và Tần Hiểu sau khi bay trở về linh xa, liền tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 7: Màn 1: Kinh Trập (6)

“Hắc hắc, khu vực này to lớn như thế, đương nhiên có nhiều nơi ẩn thân. Bất quá đây chỉ là yêu vật ở gần, nhưng yêu vật ở xa hơn có lẽ cũng sắp tới, khi đó có thể sẽ gặp phải một số yêu vật cấp cao.” Kim quang chợt lóe, Bạch Bích cũng trở lại linh xa, từ từ nói. Hàn Lập nghe vậy nhưng thần sắc lại cực kỳ trấn định. Không bao lâu sau, bốn phía lần nữa truyền đến những tiếng thét gào, các loại yêu vật đều lần lượt hiện thân, phóng thẳng tới pháp trận.

Lúc này đây, Hàn Lập không để cho ba người kia ra ngoài, mà trực tiếp phát động pháp trận, vô luận yêu vật nào xông vào đại trận đều bị hồng hà biến thành tro bụi.

Cứ như vậy, thời gian yêu vật công kích đã qua nửa ngày.

Thậm chí trong lúc đó còn xuất hiện một yêu vật cấp cao, nhưng Hàn Lập không chút do dự khởi động Đại Canh Kiếm Trận, dễ dàng giết chết yêu vật này.

Không biết có phải yêu vật này tại băng sát chi địa cực kỳ nổi danh hay không, mà từ đó về sau cũng không xuất hiện yêu vật cường đại nào khác. Đám người Hàn Lập hiển nhiên mừng rỡ.

Mấy canh giờ sau, mùi thơm trên người báo lân thú bắt đầu giảm bớt, nguyên bổn yêu thú đang điên cuồng công kích vào pháp trận đột nhiên không chút dấu hiệu giải tán, không còn công kích nữa. Hàn Lập đang kinh ngạc thì từ phía xa truyền đến tiếng bước chân trầm trọng. “Ầm”, “Ầm”.

Mỗi bước đều làm băng địa ở gần đó rung lên, phảng phất có một cự vật vô cùng khổng lồ đang đi về phía này. Mấy người Lôi Lan liếc nhìn nhau một cái, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc. Hàn Lập thì híp hai mắt, lam mang trong mắt thiểm động.

Một lát sau, một yêu vật toàn thân màu bích lục, cao vài trăm trượng từ trong bóng tối đi ra. “Bích Mộc Yêu”, thấy rõ hình dáng quái vật, Bạch Bích ngưng trọng nói ra tên của yêu vật này.

Thân hình to lớn kia nửa trên là người, nửa dưới là lộc. Cái đầu toàn màu xanh biếc, phảng phất như cự mộc, phía trên còn có lá xanh và tiên hoa, nhìn thấy thì có vẻ buồn cười. Nhưng hai tay của yêu vật này lại cầm đôi cự chùy to như hòn núi nhỏ, cho dù người nào thấy cũng không thể cười nổi.

“Không quan tâm, Bích Mộc Yêu tuy hình thể to lớn, lực lượng mạnh mẽ nhưng cũng chỉ là bị thịt, nếu như không bị binh khí của nó đánh trúng thì không có gì nguy hiểm.” Bạch Bích nhắc nhở, sau đó liếc nhìn Hàn Lập một cái, kết quả là bị dọa giật mình. Chỉ thấy thần sắc Hàn Lập âm trầm khác thường, đây là lần đầu tiên hắn ngưng trọng đến như vậy. “Hàn huynh, huynh….” Không riêng gì Bạch Bích, đám người Tần Hiểu cũng phát hiện không khỏi kinh ngạc. “Nếu như chỉ có mỗi yêu vật này thì hiển nhiên dễ đối phó, nhưng kẻ đứng trên đầu nó thì lại có chút phiền toái.” Hàn Lập im lặng một lát rồi nói. “Kẻ khác?” Vừa nghe Hàn Lập nói như thế, đám người Bạch Bích kinh hãi, vội vàng nhìn về phía đỉnh đầu Bích Mộc Yêu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 153: Phân Hóa

Ngưng thần nhìn kỹ, rốt cục thấy được có một gã yêu vật khác.

Yêu vật này là con người, bất quá thân cao hai thước, mặt xanh biếc, râu dài. Hắn chống một cây quải trượng, đứng không nhúc nhích trên đầu Bích Mộc Yêu, hơn nữa lại bị hoa lá che phủ cả nửa thân hình, khó trách người ta ngay từ đầu không thể phát hiện tung tích.

“Các ngươi nghe đây, ta biết các ngươi là người của Phi Linh Tộc, cũng có chút thần thông, nhưng chút tu vi ấy không phải là đối thủ của lão phu. Chỉ cần giao linh thú đang tiến giai ấy ra thì lão phu lập tức đi ngay. Nếu không, nơi đây sẽ là nơi táng thân của các ngươi.” Thấy đám người Hàn Lập phát hiện ra mình, Chu Nho ngay cả mí mắt cũng không chớp, kiêu ngạo nói.

Lôi Lan thấy khẩu khí đối phương lớn như vậy thì hơi bất ngờ, nhưng khi nàng thấy được tu vi của Hàn Lập hiển lộ ra từ đầu tới giờ thì không khỏi thở dài.

Khó trách Chu Nho khoe khoang như thế, hắn có thể khu sử yêu vật cấp cao như Bích Mộc Yêu thì cũng tương đương với tồn tại Luyện Hư Trung Kỳ. Bất quá, tu vi bậc này nếu đối mặt với thánh tử Phi Linh Tộc bình thường thì không có gì để nói, nhưng hiện tại đối với Hàn Lập mà nói thì cho dù đối phương có thần thông nghịch thiên cũng không phải là khó đối phó. Cho nên Hàn Lập chẳng thèm trả lời, chỉ là hay tay khoanh lại, nhìn Chu Nho tựa cười mà không phải cười. Ba người Bạch Bích mặc dù trong lòng có chút không yên, nhưng tự nhiên lấy Hàn Lập làm chủ, thấy tình hình này cũng thức thời câm miệng không nói gì. Chu Nho trên Bích Mộc Yêu thấy vậy, trong lòng giận dữ, hai mắt trợn trắng, lạnh lùng nói: “Nếu các ngươi đã chọn con đường chết thì lão phu sẽ tiễn các ngươi lên đường!” Nói xong, Chu Nho gõ quải trượng xuống đầu Bích Mộc Yêu, nhất thời yêu vật này rống to một tiếng, chạy thẳng đến đại trận.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.