Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1475: Minh Hà cấp chế cùng bát môn dẫn lôi trận



Mộc Thanh nghe vậy cười, không thèm để ý, bàn tay lật lại, trong tay xuất hiện ba viên châu màu đỏ nhỏ bằng ngón cái, trong suốt chớp động. Lục Túc thì lắc hai vai một cái, hắc quang thiểm động, trên lưng sinh ra hai cánh tay, một tay cầm lấy một hắc sắc lệnh bài hình tam giác, một tay kia cầm lấy một kiện lam sắc bảo vật hình toa.

Hai tay trước người bắt quyết, sau đó phốc xuy một tiếng, một đạo hắc sắc quang trụ từ miệng phun ra, lập tức đánh tới ngân hà. “Ầm” một tiếng, cũng không biết hắc sắc quang trụ có đại thần thông gì, mà khi ngân hà vừa tiếp xúc liền hiện ra trạng thái bất định, phát ra từng trận oanh minh.

Mộc Thanh bên cạnh thấy vậy, không chút do dự giơ tay lên.

Nhất thời ba huyết hồng viên châu bắn thẳng ra, hóa thành ba khối huyết sắc hỏa lôi.

Sau khi ba tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, ngân hà bắt đầu lung lay bất ổn.

Ngân hà cùng hắc quang, huyết diễm nhất thời đan xen vào nhau, cả thông đạo cũng chớp động.

Hàn Lập đứng ở phía sau Mộc Thanh và Lục Túc thấy vậy, sắc mặt không khỏi biến sắc.

Khe không gian sụp đổ, mặc dù hắn đã từng trải qua mấy lần, cũng đã sống sót trong không gian tiết điểm. Nhưng thật ra hắn cũng không nắm chắc có thể sống sót trong khe không gian sụp đổ. Trước kia may mắn sống sót chỉ là do vận khí hắn tốt mà thôi. Trừ phi tu luyện tới Đại Thừa Kỳ hoặc là Chân Linh thì bất luận kẻ nào cũng không dám thông qua không gian. Đúng lúc này, hai cánh tay vừa mới mọc ra của Lục Túc đồng thời huy động.

Tam giác lệnh bài chấn động, thả ra vô số xích hồng lôi hỏa, phóng về địa phương trước mặt. Mà kiện pháp bảo hình toa kia thì phát ra tiếng vù vù, chợt hóa thành một đạo lam hồng bắn nhanh ra. Lúc này hai tay áo Mộc Thanh cũng phất lên, vô số lục mang bắn ra. Sau khi có thêm ba đòn công kích, ngân hà dần hỏng rồi biến mất.

Sau khi bức ngân hà lùi về sau hơn mười trượng, rốt cục một tiếng kinh thiên động địa vang lên, sau đó ngân hà hoàn toàn biến mất. Chướng ngại không gian bị đả thông, hiện ra một thông đạo không gian. Ánh mắt Hàn Lập chợt lóe, nhìn rõ mọi thứ trong thông đạo. Bên ngoài là bạch sắc quang mang thiểm động bất định, đồng thời một luồng gió lạnh mãnh liệt thổi tới.

Cho dù Hàn Lập có linh quang hộ thể, nhưng khi gió thổi đến vẫn rùng mình một cái.

Hàn ý trong gió có thể xuyên qua linh qua, trực tiếp truyền đến thân thể, nếu không phải trên người hắn có ngũ sắc hàn diễm thì lần này đã ăn đau khổ không nhỏ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Cũng may hàn phong chỉ đảo qua rất nhanh, một lát sau tất cả đều trở lại bình thường.

Hàn Lập nhẹ thở ra một hơi.

Lục Túc nhìn động khẩu, tinh quang trong mắt chớp động, thân hình thoáng một cái trực tiếp bắn nhanh ra, đồng thời một tiếng nói lãnh đạm từ trong độn quang truyền ra:

“Hiện tại thông đạo đã mở ra! Các ngươi gọi những đạo hữu còn lại lập tức tiến vào, ta đi trước xem tình hình thế nào!” Lời còn chưa dứt, Lục Túc đã bay đến gần động khẩu, sau đó nhập vào trong bạch quang. Mộc Thanh nhướng mày, nhưng cũng không quay đầu lại mà chỉ phân phó một tiếng: “Kim Linh, ngươi gọi Địa Huyết và Lam đạo hữu đến đây, ta mang theo Hàn đạo hữu tiến vào trước.” “Vâng, chủ nhân!” Kim viên đáp ứng một tiếng, thân hình hóa thành một đạo kim hồng bay đi.

Mà Hàn Lập chỉ có thể yên lặng đi theo Mộc Thanh vào thông đạo. Một lát sau, trước mắt Hàn Lập sáng người, hắn hiện đang xuất hiện trong một không gian khác, nhưng cảnh tượng trước mắt làm cho Hàn Lập phải chớp mắt. Chỉ thấy cách phía trước trăm trượng là một màn nước trắng xóa. Nước này màu trắng sữa, không biết sâu bao nhiêu nhưng lại nhìn không thấy đáy, một cổ hàn phong gào thét trên mặt nước.

Quỷ dị chính là, kình phong như thế nhưng mặt nước lại yên tĩnh như gương, không chút gợn sóng, giống như vật chết. Lục Túc đang huyền phù trên mặt nước cách đó không xa, nhìn về phía trước. “Đây là Minh Hà!” Hàn Lập thở dài một hơi, thì thào nói. “Không sai, muốn thông qua song này tiến vào Minh Hà Chi Địa thì phải mượn Ích Tà Thần Lôi của Hàn đạo hữu.” Mộc Thanh thản nhiên nói. “Vãn bối sẽ cố hết sức!” Hàn Lập trả lời.

Mộc Thanh gật đầu, đang muốn nói gì thì Lục Túc đột nhiên giơ tay đánh một trảo vào hư không, nhất thời một bàn tay to đen đánh xuống.

Nhưng bàn tay vừa cách mặt nước ba bốn trượng thì ầm một tiếng, vô số ngân mang từ trong nước bắn ra.

Tiếng xé gió vang lên, trong nháy mắt đa xuyên thủng bàn tay thành trăm ngàn lỗ thủng, biến mất tại không trung. “Đây là cái gì?” Hàn Lập cả kinh.

“Đây là một loại quái ngư sống trong Minh Hà, đối với những vật sống đến gần mặt nước thì đều công kích, không nên xem thường. Mà loại quái ngư này, nếu chỉ có một con thì chỉ cần có tu vi nhất định, dùng hộ thể linh quang ngăn trở là có thể an toàn. Phiền toái duy nhất chính là, loại quái ngư này sống thành đàn, một khi phát động công kích thì sẽ liên tục không ngừng, trừ phi đem tất cả quái ngư diệt sát hết thì mới thông qua.” Mộc Thanh rốt cục quay đầu lại, tùy ý giải thích hai câu. Hàn Lập nghe xong thì có chút hiểu, đúng lúc này, thông đạo phía sau truyền đến tiếng vang.

Tham Khảo Thêm:  Chương 75: C75: Chương 75

Hàn Lập xoay đầu lại, kết quả liền nhìn thấy hai gã huyết bào nhân đứng trên tử huyết khôi lỗi, mỹ phụ tóc bạc mang theo tám đạo hắc ảnh, Nguyên Dao, Nghiên Lệ, liên tiếp bay ra.

Phía sau bọn họ phảng phất vô cùng vô tận yêu vật đại quân, đông đảo khôi lỗi cùng với âm giáp quỷ binh.

Trong nháy mắt, mấy thứ này đã chiếm cả một vùng trời, huyền phù khắp nơi.

“Lục Túc huynh, thế nào, cấm chế trong Minh Hà không có gì khác so với trước kia chứ?” Một gã huyết bào nhân từ trên tử huyết khôi lỗi bay thẳng đến đám người Hàn Lập, một huyết bào nhân khác thì lớn tiếng dò hỏi. “Không có, giống như lần đầu chúng ta tiến vào!” Lục Túc đem ánh mắt từ trên mặt nước thu lại, bình tĩnh trả lời. “Nói như vậy thì lần này chúng ta cũng phải phá cấm chế giống như lần trước.” Thanh âm huyết bào nhân trầm xuống. “Sợ rằng đúng là như vậy, bất quá lần này chúng ta chuẩn bị nhiều hơn, không phải thương vong nhiều như lần trước.” Mỹ phụ tóc bạc cũng bay lại, tự tin nói.

“Ưh, quan trọng chính là chúng ta liên thủ bài trừ cấm chế, tách sông này ra. Về phần những nguy hiểm khác thì không đáng để tâm. Được rồi, chúng ta chuẩn bị một chút, bắt đầu bài trừ cấm chế. Hàn đạo hữu, lát nữa ngươi thả thần lôi ra, giúp chúng ta đánh tan ma khí trong Minh Thủy. Chỉ cần ma khí biến mất thì việc tách Minh Thủy không thành vấn đề.” Lục Túc nhìn Hàn Lập, không chút cảm tình nói. “Các vị tiền bối yên tâm, tại hạ đã tu luyện thuần thục lôi thuật, tuyệt không làm chậm trễ đại sự của các tiền bối.” Hàn Lập khom người, bất động thanh sắc nói. “Hắc hắc, có những lời này của ngươi là được.” Một gã huyết bào nhân cười ha ha, đám người mỹ phụ tóc bạc cũng gật đầu!

Lập tức bốn gã yêu vương ngoắc một cái, nhất thời đám yêu vật cấp cao đi ra, từ trên người đều lấy ra một số khí vật cổ quái, dĩ nhiên là để bố trí pháp trận gì đó.

Tám đạp hắc ảnh cùng mười mấy kim chúc khôi lỗi cũng được mỹ phụ và Địa Huyết tụ tập lại, đồng dạng cũng chuẩn bị vật gì đó.

Hàn Lập thì huyền phù giữa không trung, tay áo vung lên, đột nhiên từ trong tay hiện ra tám thanh sắc tiểu kỳ, sau khi xoay quanh một trận thì hiện ra một pháp trận lôi thuộc tính, vừa lúc đem Hàn Lập vào trung tâm. “Hàn đạo hữu, ngươi làm gì vậy!” Kim Viên từ đầu vẫn dõi theo từng cử động của Hàn Lập, thấy cảnh này thì sửng sốt, không khỏi mở miệng hỏi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 174: Ngoại truyện 5

“Không có gì, đây là Hàn mỗ tự mình nghiên cứu một pháp trận hỗ trợ, chẳng những có thể khiến tại hạ thi triển lôi thuật ổn định, mà còn có thể tăng chút uy lực.” Hàn Lập hời hợt nói.

Từ sau khi biết rằng mình có khả năng bị Ích Tà Thần Lôi cắn trả, Hàn Lập rất không an tâm, khổ tâm nghiên cứu cách phá giải. Tiểu pháp trận này chính là một loại thủ đoạn phá giải mà hắn nghĩ ra khi bế quan.

Hắn lợi dụng lôi phù ngưng thành trận kỳ, có tác dụng thu nạp lôi điện, lại thông qua tám lôi môn làm công năng tăng lên mấy lần. Một khi Ích Tà Thần Lôi thật sự cắn trả khi đang làm phép thì hắn sẽ lợi dụng pháp trận này, dẫn uy lực Ích Tà Thần Lôi vào pháp trận, tránh tổn thương cho thân thể.

Đương nhiên có hiệu quả hay không thì hắn còn chưa bị Ích Tà Thần Lôi cắn trả, cho nên chưa biết.

Nhưng khi thi triển tế lôi thuật, pháp trận này vẫn làm hắn an tâm một chút. Về phần hắn nói có thể tăng thêm uy lực thì chỉ là thuận miệng mà thôi. Quả nhiên khi nghe Hàn Lập nói vậy, kim viên gật đầu, không nói gì thêm. Đám người Mộc Thanh nhìn thoáng qua, cũng không thấy được gì.

Dù sao loại pháp trận này rất cao cấp, chính là do Hàn Lập lao tâm khổ tứ mới sáng tạo ra được, cho nên ngay cả khi yêu vương có thần thông to lớn thì cũng không thể nhìn thấu.

Những yêu vật khác hiển nhiên cũng thực hiện nhiệm vụ đã được thao luyện, sau thời gian một chén trà nhỏ, một pháp trận đường kính hơn mười trượng đã hiện lên giữa không trung.

Pháp trận này chỉ dùng hơn mười kiện khí cụ khác nhau tạo thành, trong đó có tám hắc sắc viên bàn, có viên hoàn, tinh cầu cổ quái gì đó. Nhưng mấy thứ này lại phát ra khí tức kinh người, nhưng khi hợp thành một thể với pháp trận thì không còn khác nhau nữa. Mà trung tâm pháp trận là Lục Túc cùng Mộc Thanh sóng vai đứng.

Tám đạo hắc ảnh bên kia xếp thành một hàng, mỗi người đều đặt hai tay lên vai người phía trước, phảng phất như kẹo hồ lô xuyên thành một chuỗi. Mỹ phụ tóc bạc đứng ở đầu tiên, thần sắc cực kỳ trấn định.

Huyết bào nhân bên kia, chẳng những hình thể tử huyết khôi lỗi cuồng trướng gấp mấy trăm lần, mà mười mấy kim chúc khôi lỗi cũng đã hạ xuống, hóa thành thiết khôi lỗi thân cao hơn mười trượng, trong tay cầm quang nhận, quang mang thiểm thước.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.