Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1554: Nhị Thú



Hơn hai tháng sau, tại một nơi trên mặt biển có một đạo thanh quang đang chậm rãi phi hành.

Bỗng nhiên từ dưới mặt biển có một đạo thanh quang đang chậm rãi phi hành.

Bỗng nhiên từ dưới mặt biển có một tiếng thú rống truyền lên, tùy theo từ mặt biển nổi lên một con sóng lớn cao hơn mười trượng, lướt theo cơn sóng đó là một con quái ngư một sừng cả người đen thui, cái mồm tràn đầy răng nanh của nó hung hăng nhằm thanh quang táp một cái, bộ dáng tính toán đem thanh quang nuốt vào trong bụng.

Thanh quang bỗng nhiên đại phóng rồi xoay quanh một cái, lấy tốc độ so với trước nhanh gấp mấy lần mà quỷ dị lướt ra xa xa biến mất rồi hiện ra cách đó vài chục trượng.

Quái ngư cắn vào hư không nhưng lại lập tức vẫy đuôi một cái rồi liền chuyển hướng quay đầu đánh tới mà đúng lúc này, trong thanh quang có tiếng thanh minh nổi lên, hơn mười đạo thanh ti chợt lóe lên vây quanh quái ngư một vòng. Con hải thú thể tích không nhỏ này lập tức biến thành vô số mảnh vụn, một đám huyết nhục hỗn loạn nhanh chóng chìm xuống đáy biển đồng thời khí tức huyết tanh từ từ lan ra mặt biển xung quanh.

hơn chục đạo thanh ti chợt lóe lên quay về mà thanh quang thì lại khôi phục lại như lúc ban đầu, độn tốc từ từ đi tới.

Trong thanh quang là một gã thiếu niên hơn hai mươi tuổi đang thong dong đứng trên một thanh cự kiếm dài hơn chục trượng, biểu tình thản nhiên dị thường. Đây đúng là Hàn Lập đã quần thảo hải vực nơi đầu Hải thú kia thường lui tới mất hơn mười ngày.

Tuy thời gian tiến vào hải vực này không dài nhưng Hàn Lập đã cảm thấy việc tìm được đầu Hải thú trong truyền thuyết kia thực sự là một loại công việc tìm kim đáy bể.

Mấy ngày nay, hắn ngoại trừ việc chém giết mấy đầu quái ngư bình thường không biết tốt xấu kia thì đều khôgn có chút manh mối nào về con Hải thú kia.

Bất quá cũng may phiến hải vực này rất nhiều đảo lớn nhỏ khác nhau, nhỏ thì chừng một dặm, lớn thì hơn mười dặm cho nên Hàn lập không sợ tiêu hao linh lực, cứ cách một đoạn thời gian lại tùy tiện tìm một nơi yên ổn ngồi xuống đả tọa một hai ngày là pháp lực lại hồi phục như lúc ban đầu.

Đương nhiên trong thời gian này Hàn Lập cũng không chỉ tính toán là đi tìm kiếm đầu Hải thú kia. nếu có thể nhìn thấu qua thân thể hắn thì có thể phát hiện ra bên trong đan điền, Nguyên Anh thứ hai hai tay đang ôm một cái tiểu thuẫn trong suốt dài chừng một tấc, miệng không ngừng phun anh hỏa để bồi luyện. Pháp lực trên người Hàn Lập thật ra có hơn phân nửa đang dùng cho việc này.

Đây là vật mà hắn thu được thì phân giải thi thể Quái nga kia, sau khi phân giải hắn thu được đến hơn trăm cái vảy trong suốt cùng một ít tài liệu khác mà luyện chế thành một cái tinh lân tiểu thuẫn.

Tài liệu luyện chế tiểu thuẫn này tuy rằng không quá phức tạp nhưng là bởi vì sử dụng tài liệu đặc thù nên ngoại trừ cứng rắn dị thường ra thì vẫn kế thừa được hơn phân nửa pháp thuật kiếm quang bẻ cong không gian cùng thiên phú thần thông của Quái nga. Điều này làm cho Hàn Lập mừng rỡ không thôi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 110: Ngoại truyện 1 (Chuyện ngày thường 1)

Sau khi do dự một chút thì Hàn Lập đem bảo vật này tích huyết mà luyện chế thành một kiện bảo vật hộ mệnh của mình.

Ngoại trừ cái đó ra, Hàn Lập còn sử dụng đôi cánh của quái nga chia ra luyện chế được ba trăm sáu mươi khẩu đại phi đao, mỗi khẩu dài chừng một tấc và đều sắc bén dị thường, đủ có thể dễ dàng phá vỡ chiến giáp bình thường nhưng đáng tiếc chính là, điều Hàn Lập tối hy vọng là yêu đan thì đã vỡ nát. Hắn đã trăm đường tìm tòi sự ảo diệu trong tiếng rống của Quái nga khiến cho máu huyết của tu sĩ sôi trào lên. Dù sao âm ba công kích bình thường vô luận như thế nào cũng không thể làm cho chân linh chi huyết trong cơ thể sinh ra dị biến như thế.

Mà cứ tưởng tượng đến việc như vậy trong lòng Hàn Lập lại có chút bất an.

Ai biết Kinh trập thập nhị quyết của hắn có nhược điểm gì mà hắn khôgn biết hay không. Vạn nhất mà đụng tới thần thông cùng loại của Quái nga thì có thể xuất hiện tình hình đồng dạng hay không.

Hàn Lập vừa suy nghĩ vừa đưa ánh mắt tản mạn nhìn xung quanh, thần niệm thỉnh thoảng lại thả ra tìm tòi từ trên mặt biển tới đáy biển.

Dựa theo lời của hai người Thanh Tiểu thì đầu Hải Thú kia, trong gần trăm năm trở lại đây vẫn qua lại phiến hải vực này. Chỉ cần hắn tốn chút thời gian thì hy vọng có thể đụng chạm với nó.

Mấu chốt là con thú này có một loại thần thông chạy trốn cực kỳ lợi hại nên thật sự rất khó giết chết. Bất quá hắn nếu đã đến đây thì tự nhiên từ lâu đã suy nghĩ kỹ về đối sách cùng phương pháp truy đuổi, bản thân tự hỏi ít nhất cũng có tám chín phần nắm chắc.

Hàn lập đứng tren mặt biển mênh mông vô bờ đảo mắt nhìn quanh, lông mày lơ đãng khẽ nhíu một chút. ở đáy biển phụ cận lại xuất hiện loại quái ngư cấp tháp này thì đầu cự kình Hải thú kia hơn phân nửa sẽ không sống ở gần đây. thầm nghĩ như thế, linh quang dưới chân Hàn Lập chợt lóe lên, độn tốc của thanh hồng nhanh hơn mấy lần hướng phía chân trời xa xa bắn nhanh đi.

Cứ như vậy, thời gian một ngày trôi qua. Cứ mỗi tháng Hàn Lập lại tìm một cái đảo nhỏ ngồi nghỉ ngơi mấy ngày, chờ pháp lực khôi phục rồi lại rời đi tiếp tục điều tra. kết quả là hải vực phụ cận không ít Hải thú đã ngã xuống.

Con nào chủ động công kích thì tự nhiên đều bị Hàn Lập dễ dàng giết chết còn con nào có chút linh trí chủ động tránh đi, Hàn Lập sau khi tra xét rõ ràng không phải là mục tiêu muốn tìm thì cũng không làm khó dễ cái gì, tùy ý để chúng nó rời đi.

Kể từ đó, Hàn Lập tuy rằng vẫn không tìm được mục tiêu nhưng những nơi có quan hệ tới con thú này thì đã đảo qua đảo lại mấy lần. Thậm chí một ngày nọ hắn còn tìm được một tấm da Hải thú lớn trong một cái động lớn dưới đáy biển. Tấm da thú này cứng cỏi dị thường và cũng là tài liệu luyện khí hiếm có. Tuy nhiên Hàn Lập không đem cái này dùng để luyện chế chiến giáp gì đó vì da thú này ngay cả có cứng cỏi thì tuyệt không thể so sánh với thân thể của hắn.

Tham Khảo Thêm:  Quyển 4 - Chương 35: Hắc lư. Không người dám cưỡi

Hắn dùng da con thú này luyện chế được một ít linh phù bao gồm một bộ “Cửu cung thiên kiền phù”, mấy tấm “Giáp Nguyên phù” cùng “Thái nhất hóa thanh phù”. Trên tấm Kim Khuyết Ngọc Thư tàn trang kia có ghi lại nhiều loại phù lục nhưng cũng chỉ có “Thiên Qua Phù” kia là không thể luyện chế được.

Sau khi Hàn Lập tiến giai lên Luyện Hư kỳ, có thể nắm thiên địa nguyên khí trong tay thì tựa hồ đã mở ra cơ duyên nào đó mà đối với việc luyện chế “Thiên Qua phù” thật sự có một chút linh cảm.

Đương nhiên muốn thực sự đem phù lục này luyện chế thành công thì tự nhiên là còn mất không biết bao nhiêu năm tháng nữa. Thời gian trôi qua nhanh, Hàn Lập bất tri bất giác đã lang thang ở hải vực này mấy năm.

Hắn thật sự cũng không gấp, vốn vừa mới tiến giai lên Luyện Hư kỳ không lâu, hắn còn có rất nhiều thứ cần phải chậm rãi tìm hiểu lĩnh hội. Những năm gần đây tuy không thể tu luyện pháp lực nhưng về phương diện lĩnh ngộ công pháp cùng thần thông thì lại có nhiều thu hoạch.

Một ngày, Hàn Lập vẫn giống như lúc trước, vừa chậm rãi phi hành trên mặt biển vừa yên lặng tìm hiểu cái gì đó thì bỗng nhiên nghe được một tiếng kêu quái dị từ xa truyền tới.

Hàn Lập nguyên bản trên mặt vẫn thản nhiên lúc này tinh thần liền rung lên, hai mắt lam mang đại phóng hướng ra phía xa xa nhìn đi. Một lát sau, trên mặt hắn lộ ra một tia kinh hỉ.

“Cuối cũng đã tìm được con thú này, bất quá yêu thú đang cùng nó đọng thủ là loại yêu thú gì?”.

Hàn Lập tự hỏi rồi lập tức tăng tốc độn quang, hóa thành một cây thanh ti hướng về phía trước bắn nhanh đi. Sau mấy cái chớp động, đạo thanh hồng trong tiếng xé gió đã hiện ra cách đó mấy trăm trượng, chớp động một cái nữa thì đã biến mất vô tung vô ảnh.

Tại một hòn đảo nhỏ cách đó mấy trăm dặm, bầu trời u ám, sóng ba đào mãnh liệt do hai con quái vật lớn đang giằng co với nhau. Trong đó có một con thân thể dài hơn hai trăm trượng, hơn phân nửa thân mình đang dựa vào phiến đá ngầm thật lớn, toàn thân ngạnh giáp bóng loáng trong suốt, đúng là một con tôm lớn toàn thân màu huyết hồng.

mà cách đó không xa trên mặt biển đang có một con Hải thú trôi nổi àm hình thể của nó giống cá voi nhưng còn lớn hơn con cự tôm kia vài lần.

Sở dĩ nói giống cá voi vì thân hình cùng cái đuôi của quái vật này đều giống như cự kình bình thường, cái khác duy nhất là trên đầu Hải thú này có rất nhiều vảy, phía trên đầu lại có một cái sừng màu vàng cùng một đôi xúc tua thật dài, dĩ nhiên có bảy tán phần giống như đầu rồng.

Hai con cự thú đứng cách xa mà nhìn nhau.

Cự tôm kia trong miệng không ngừng phát ra tiếng rống kỳ quái, nửa thân ghé vào đá ngầm gây ra sóng gió, mây đen u ám trên đầu cùng sóng biển phụ cận là do con thú này gọi về, thanh thế cực kỳ lớn.

Mà cự kình đối diện lại dựa theo sóng gió mà phiêu động, không phát ra thanh âm nào, giống như u linh, chỉ dùng một đôi mắt quái dị gắt gao nhìn chằm chằm vào Huyết Hồng cự tôm, nhưng trong ánh mắt lại chớp động đầy vẻ tham lam.

Tham Khảo Thêm:  Chương 60

Nhất động nhất tĩnh của hai con này lại làm cho người ta cảm giác cự tôm mặc dù có khí thế hơn xa đối phương nhưng bộ dáng lại như dần dần bị áp chế.

Bỗng nhiên cự kình kia hai mắt vừa động, có chút kinh nghi hướng lên không trung liếc mắt một cái. Kết quả một lát sau, bầu trời không xa có linh quang chợt lóe lên, một cây thanh ti lấy tốc độ bất khả tư nghị đang bắn nhanh đến, chỉ sau mấy cái chớp động đã liền đến phụ cận đồng thời lại không có ý tứ che dấu độn quang chút nào.

Lần này, chẳng những cụ kình Hải thú mà ngay cả huyết tôm cũng cảnh giác ngẩng đầu nhìn lên. Kết quả thanh quagn chợt tắt, thân hình Hàn Lập như quỷ mị hiện ra trên bầu trời giữa hai con cự thú, mặt không chút thay đổi nhìn xuống hai đầu cự thú phía dưới đánh giá một phen.

“Không sai, quả nhiên là con thú này. Di, dĩ nhiên còn có một đầu Huyết diễm tôm. Hảo, tốt lwsm. Xem ra chuyến đi này của ta không tệ”. Hàn Lập nhìn vài lần, trong miệng liền phát ra thanh âm thì thao hưng phấn. Tiếp theo đột nhiên hai tay áo bào của hắn đồng thời run lên.

Nhất thời từ trong miệng có tiếng thanh minh vang lên, hơn mười khẩu thanh tiểu kiếm hướng cự kình Hải thú bắn nhanh tới, chỉ thấy lóe lên thì đã đồng thời nhập vào trong hư không không thấy bóng dáng. Từ một ống tay áo khác lại có một cái bóng đen bắn ra, sau khi đón gió thì lièn lập tức hóa thành một tòa cự sơn đen tuyền nhằm huyết tôm trực tiếp ép xuống.

Tiếp theo Hàn lập hai tay bắt quyết trên người kim quang đại phóng, bỗng nhiên kim sắc pháp tướng ba đầu sáu tay hiện ra. Nhất thời có mấy tiếng “phốc phốc” phát ra, sáu cái cột sáng màu vàng phun, trong đó ba cái đồng thời đánh về phía huyết tôm, ba cái đánh về phía cự kình Hải thú.

Hàn Lập dĩ nhiên đồng thời ra tay với cả hai con Hải thú, hơn nữa vừa ra tay liền lấy thế lôi đình mà đánh, một chút ý tứ lưu thủ cũng không có. Dưới tình huống Hàn Lập toàn lực vận chuyển Phạm Thánh Chân Ma Công, tốc độ của kim quang cực nhanh, quả thực là không thể tưởng tượng.

Chỉ thấy kim quang chợt lóe lên rồi đã tới trước người hai đầu hải Thú. Hai cự thú cả kinh.

Một con há mồm phun ra một đoàn lam quang, một con khác thì bên ngoài thân thể huyết quang lưu chuyển rồi lập tức toát ra huyết quang diễm hơn trượng, đem toàn thân bảo hộ nghiêm mật.

“Bang bang”, vài tiếng động trầm đục truyền ra, ba đạo kim quang vừa cùng lam quang tiếp xúc thì lập tức đem lam quang đánh cho tán loạn, sau khi lóe lên cái nữa thì đánh sâu vào thân thể cự kình.

Nhất thời một tiếng keu gào bén nhọn từ trong miệng cự thú phát ra, bên ngoài thân thể lam quang chợt lóe rồi lập tức hiện ra ba cái lỗ máu to bằng cánh tay, đại lượng máu huyến phun ra như suối, bộ dáng căn bản không thể cầm được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.