Ánh mắt mọi người ngưng trọng lại, rốt cục đã nhìn rõ ràng. Đó là một gã trung niên nam tử mặc ngân bào, ngoại trừ dung mạo thanh tú thì ánh mắt phảng phất như hàn băng.
Trong đại điện, nhiều người như vậy nhưng sau khi dùng thần niệm hướng về trung niên nam tử này đảo qua một vòng thì trong lòng thầm sợ hãi không thôi. Vô luận là thượng tộc hay là thánh tộc, thần niệm một khi tới gần nam tử này thì đều bị một đạo cấm chế hất ngược trở lại, căn bàn là không cách nào dò xét được tu vi sâu cạn của nam tử này. Nhưng đối phương nếu đã dám không kiêng nể gì phá đại môn mà vào thì lai lịch tự nhiên không phải là chuyện để đùa rồi. Lúc này không có ai để ý tới, tử sắc ấu thú nọ vừa nhìn thấy nam tử thì trong mắt lộ ra vẻ vui mừng như điên, bất quá thân thể vẫn đang bị sợi dây màu bạc trói chặt, không cách nào cử động được.
“Các hạ là người phương nào, sao lại tiến vào nơi đây, thủ vệ phụ trách bên ngoài đâu?”
Tiêu Bố Y thần sắc lẫm liệt hỏi.
“Là ta dẫn hắn vào đây. Có ý kiến gì sao?”
Đột nhiên một thanh âm xa lạ truyền vào, tiếp theo ngoài cửa điện có một tiếng bước chân một người đi vào. Đó là một gã thanh niên hay chân trần, mặc một tấm áo bào trắng, bộ dáng chỉ có hai mươi bảy, hai mươi tám, dung mạo cực kỳ bình thường, nhìn qua không có gì thần kỳ.
“Phỉ tiền bối!”
Vừa thấy tên thanh niên này xuất hiện, Tiêu Bố Y kinh hãi vội vàng đứng từ xa nhìn thanh niên này thi lễ.
“Tham kiến tiền bối!”
“Bái kiến Phỉ tiền bối!”
Trên đài, vài tên thánh tộc khác, kể cả lão già họ Lục và lão già họ Ông cũng nhận ra thanh niên này, đồng dạng thất sắc thi lễ, vẻ mặt cực kỳ cung kính.
Không chỉ như thế, đông đảo thánh tộc khác nguyên bổn đang ẩn thân tại tầng ba lúc này cũng đều từ trong phòng chạy ra, lấy lễ vãn bối đồng thời hỏi thăm.
Ánh mắt Hàn Lập đảo qua thì bất ngờ phát hiện Thiên Cơ Tử cùng Đoạn Thiên Nhận, hai gã Hợp Thể Kỳ đỉnh giai cũng nằm trong đám người hai tay ôm quyền thì trên mặt ra vẻ giật mình kính sợ.
“Đại thừa kỳ!”
Trong đầu Hàn Lập, trong nháy mắt hiện lên vài chữ này, ánh mắt lại đảo qua nhìn thanh niên phía sau, trên mặt rốt cục hiện lên vẻ hoảng sợ. Nhìn thấy nhiều thánh tộc như vậy đồng thời thi lễ với người khác. Các dị tộc nhân khác sao lại không biết thân phận thật sự của thanh niên phía trước mặt, không ít người trong tiềm thức thầm nuốt một ngụm nước miếng, đồng dạng khiếp sợ vô cùng.
Thậm chí cả tòa đại điện lần nữa lâm vào an tĩnh không một tiếng động.
“Phỉ tiền bối, sao người lại đến nơi đây. Lão nhân gia ngài không phải đã bế quan rồi sao?”
Người hỏi cũng không phải là Tiêu Bố Y mà là một vị Hợp Thể Kỳ đỉnh giai trong tầng ba mà Hàn Lập không nhận ra, vẻ mặt xanh sẫm, mặc một bộ da thú màu tím của một quái thú vô danh nào đó.
“Nguyên lai là Hắc hiền chất, ngươi đã đến đây ư? Quên đi, chuyện của các ngươi ta chẳng muốn hỏi tới. Ta lúc này đây phải đi Vân thành nguyên bổn là do Giác Xi Tộc gần đây tấn công nhưng hôm nay xuất hiện tại đây lại đều là bởi vì Đồ đạo hữu.”
Thanh niên nọ liếc nhìn quái nhân một cái, thở dài một hơi nói.
“Xin hỏi tiền bối, vị Đồ tiền bối này chính là…”
Quái nhân nghe nói xong thì sắc mặt cả kinh, rất là bất an hỏi.
Thanh niên nghe xong lời này thì mỉm cười nhưng chưa hồi đáp cái gì, ngược lại quay đầu nhìn thanh niên mặc ngân bào hỏi:
“Đỗ huynh, có phát hiện người ngươi muốn tìm chưa?”
“Đương nhiên đã tìm được rồi!”
Người mặc ngân bào đảo qua trong điện, ánh mắt rốt cục rơi vào trên bãi đá. Khi hắn thấy tử sắc tiểu thú thì hắn đầu tiên là vui vẻ nhưng sau khi thấy con thú này bị nhốt trong lồng sắt, hơn nữa trên người còn bị trói thì ánh mắt trở nên âm trầm dị thường.
Tiếp theo, thân hình người này thoáng một cái, nhất thời ngân quang phát sáng rồi liền quỷ dị biến mất. Sau một khắc, trên đài quang mang chợt lóe liền xuất hiện không một tiếng động.
“Tiền bối người…”
Đang đứng trên đài, lão giả họ Lục vừa thấy người này xuất hiện cách mình gần trong gang tất thì càng hoảng sợ, trong miệng không khỏi hỏi một câu.
“Cút đi cho ta!”
Nhưng người mặc ngân bào lại căn bản không có ý tứ nói một câu nào, hắn không nhịn được hừ một tiếng sau đó vung tay áo chỉ vào lão già họ Lục. Lão giả chỉ cảm thấy một cỗ cự lực không cách nào ngăn cản nổi xô tới.
Lão già họ Lục trong lòng tự nhiên kinh sợ dị thường, theo tiềm thức đột nhiên hít một hơi, bên ngoài thân thể nhất thời nổi lên một tầng quang hà đón đỡ một kích này.
“Ầm”, một tiếng động kinh thiên động địa vang lên, quầng sáng bên ngoài thân thể lão giả run rẩy tán loại rồi “đăng đăng” liên tiếp mấy tiếng, thân hình lão lùi ra phía sau bảy tám bước, cuối cùng trượt chân một cái, thiếu chút nữa là rơi xuống dưới đài.
Tiêu Bố Y thấy cảnh này thì sắc mặt đại biến.
Lão già họ Lục thần thông lợi hại thế nào hắn biết rất rõ. Hắn chủ tu một loại công pháp thổ thuộc tính đỉnh bậc, nguyên bổn lấy lực đại da dày làm thế mạnh nhưng hôm nay lại vô pháp tiếp được một kích tùy ý của ngân bào nam tử. Xem ra một kích này mạnh đến mức khó tin. Xem ra đối phương khẳng định cũng là tồn tại Đại Thừa Kỳ rồi. Tiêu Bố Y trong nháy mắt đưa ra phán đoán.
Bốn người lão Ông thấy vậy thì đồng thời hoảng sợ, mắt thấy người mặc ngân bào trực tiếp hướng bọn họ bên này đi tới thì trong lòng đại run sợ, không khỏi liên tiếp lùi sau mấy bước. Nhưng làm cho bọn họ ngoài ý muốn là người mặc ngân bào căn bản không có để ý tới mấy nguwoif bọn họ, mà đi vài bước tới chỗ lồng sắt, hai tay tìm tòi.
“Bang bang” hai tiếng, hai bàn tay phân biệt hôm ở hai bên lồng sắt, tiếp theo dùng một chút lực. Linh quang chợt lóe lên rồi một âm thanh trầm muộn vang lên, lông sắt thoạt nhìn bất phàm nhưng một chút đã bị phá tan, đồng thời ấu thú từ trong lòng rơi xuống.
Lồng sắt còn chưa kịp rơi xuống đất đã hóa thành hai luồng hắc khí tán đi không thấy, còn tiểu thú thì phát ra tiếng cười ô ô vui vẻ rồi được người mặc ngân bào giơ tay hư không tóm lấy vào trong tay, còn tay kia tùy ý hướng về sợi dây trói trên người tiểu thú phất một cái.
Sau một tiếng kêu phựt, sợi dây màu bạc nọ liền tấc tấc vỡ vụn ra. Mà tiểu tử sắc ấu thú sau khi thoát thân thì lập tức không che dấu phát ra thanh âm ô ô đầy cao hứng. Tiếp theo, thân hình vừa động liền nhào vào trong lồng ngân bào nam tử, cũng đem cái đầu cực kỳ thân thiết dụi dùi vài cái.
“Hừ, bất hảo, không ở trong động phủ, dám một mình chạy ra ngoài chơi, hôm nay có phải là ăn không ít đau khổ rồi chứ. Nói cho ta biết, là ai bắt ngươi đi.”
Nam tử đầu tiên là cưng chiều đưa tay sờ sờ đầu tiểu thú một chút, tiếp theo thanh âm chợt phát lạnh hỏi.
Bốn người lão Ông bên cạnh vừa nghe nói thế thì sắc mặt đại biến, không khỏi hai mặt nhìn nhau liếc mắt một cái, cùng thấy trong mắt những người khác vẻ e ngại.
Ấu thú do bốn người bọn họ liên thủ bắt giữ đem đến đây đấu giá. Nếu không, lấy địa vị khách khanh của bọn họ tại Vân thành thì cũng không thể dễ dàng xuất hiện tại đây.
Lúc này, tử sắc tiểu thú nọ dùng ánh mắt thống hận hình chằm vào lão Ông đồng thời trong miệng không ngừng gầm gừ nhẹ, phảng phất như đang nói cho nam tử cái gì.
“Cái gì, hắn động thủ hành hạ ngươi! Hảo, tốt lắm, bốn người các ngươi đem cái mạng nhỏ hoàn lại đi.”
Ngân bào nam tử chỉ nghe được hai câu thì sắc mặt nanh ác, tùy theo thân thể đột nhiên bộc phát ra một cỗ sát khí kinh người. Đầu vai chỉ run lên một cái, một cánh tay liền như tia chớp chộp thẳng đến lão già họ Lục và lão già họ Ông.
Chỉ nghe tiếng rắc như băng vỡ, nam tử họ Đỗ kia rõ ràng đứng cách đám lão Ông mười mấy trượng mà cánh tay kia không biết thế nào một chút đã dài ra, năm ngón tay chớp động ngân mang rồi bỗng nhiên đã tới trước mặt lão Ông.
Công kích cực nhanh, cơ hồ ngay lập tức liền tới trước mặt. Đồng thời một cỗ áp phong đáng sợ đè tới, cơ hồ làm cho lão già họ Ông không cách nào thở được.
“Bất hảo.”
Lão Ông cho dù lúc trước đã sớm có đề phòng nhưng tuyệt đối không nghĩ tới công kích của đối phương nhanh như thế.
Hắn chỉ kịp hé miệng phun ra một viên châu màu xanh đánh về phía năm ngón tay của đối phương, đồng thời thúc dục một đạo pháp quyết, bên ngoài thân thể trong nháy mắt hiện ra ba quang mạc màu sắc bất đồng nhưng chỉ sau một khắc, lão Ông cảm thấy hồn phi phách tán.
Viên châu màu xanh gào thét lên nhưng chưa kịp phát uy, chỉ thấy ngân mang chợt lóe rồi viên châu trong nháy mắt đã hóa thành vô số mảnh vụn rơi xuống. Mà cơ hồ đồng thời lúc đó, năm ngón tay kia đã chạm tới quang mạc.
Chỉ nghe ba thanh âm “phốc phốc phốc” buồn bực vang lên rồi ba tầng quang mạc dĩ nhiên nháy mắt bị một trảo phá thủng, năm đạo ngân mang chợt lóe rồi túm lấy đầu lão.
Ngay cả lão Ông còn muôn vàn bản lãnh thì trong thời gian nháy mắt cũng căn bản không kịp thi triển mảy may. Sắc mặt lão tái nhợt vô huyết sắc nhưng trong phút chốc một thanh âm đạm bạc từ phụ cận vang lên.
“Đồ đạo hữu, hạ thủ lưu tình. Đạo hữu cũng đừng quên đã từng đáp ứng ta như thế nào chứ?”
Lời nói còn chưa dứt thì đột nhiên trong hư không lộ ra một bàn tay vung lên liền đem năm đạo ngân mang ngăn lại. Tiếp theo không gian phụ cận ba động rồi thanh niên họ Phỉ và ngân bào nam tử hiện ra, nghiêm nghị nói.
“Hừ, lúc ấy ta mặc dù đáp ứng ngươi là không giết người nhưng chưa bao giờ nói qua là dễ dàng buông tha cho mấy người bọn chúng như vậy.”
Ngân bào nam tử hiển nhiên đối với thanh niên họ Phỉ có chút kiêng kị, sau một kích không đắc thủ thì dừng tay nhưng ánh mắt lại âm trầm dị thường.
“Cái này là đương nhiên. Nếu mấy người Lục đạo hữu đã đắc tội với lệnh ái thì tử tội có thể miễn nhưng bị xử phạt một chút thì tự nhiên không vấn đề gì.”
Thanh niên họ Phỉ mỉm cười nói.
“Cái gì, ngươi là Nhân Diện Giao!”
Bọn lão Ông tìm được đường sống trong chỗ chết, tâm thần còn chưa ổn định thì lại nghe lời của thanh niên họ Phỉ, sắc mặt nhất thời khó coi dị thường.
“Không sai, bản thể của bổn tôn chính là Nhân Diện Giao, như thế nào, ngươi còn muốn có chủ ý gì ư?”
Ngân bào nam tử liếc mắt lão Ông một cái, trong mắt hung quang chợt lóe.
“Không dám, vãn bối tuyệt không có ý này. Lúc trước bọn vãn bối cũng không biết thân phận của lệnh ái cho nên có chỗ đắc tội, mong tiền bối thứ tội.”
Lão Ông tuy là một gã thánh tộc nhưng lại cũng là hạng người có thể co có thể duỗi, vừa thấy tình hình không ổn lập tức mềm giọng liên tiếp nói.
“Lục đạo hữu, các ngươi lần này thật sự là rất liều lĩnh. Sao dám chạy đến trảo bộ linh thú phụ cận động phủ của Đỗ huynh, lại còn bắt đi lệnh ái của Đỗ huynh. May mắn là mọi người đều vô sự, nếu không thì ngay cả ta cũng không giữ mạng được cho các ngươi.”
Thanh niên họ Phỉ quay mặt lại, sắc mặt lập tức trầm xuống to giọng trách mắng.
“Vãn bối tuyệt đối không biết phiến hải vực nọ chính là động phủ của Đồ tiền bối, nếu không sao lại dám làm ra loại chuyện đáng chết như vậy.”
Vừa nghe thanh niên họ Phỉ nói như vậy, mồ hôi trên mặt lão Ông chợt toát ra. Ba người khác sắc mặt đều trắng bệch, ánh mắt đồng dạng thất thần.