Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1605: Việt Tông



Hàn Lập vừa thấy vậy thì nhíu mày giơ tay bấm pháp quyết thúc dục thần niệm. Trong miệng Phệ Linh hỏa điểu phát ra tiếng kêu không cam lòng, sau khi bay đến phụ cận hỏa dịch thì lại chỉ bay vòng lên trên. Trước khi xem rõ phẩm chất của Thiên Hỏa Dịch thì hắn tự nhiên sẽ không để cho Phệ Linh hỏa điểu hồ đồ nuốt vào. Sở dĩ hắn phóng xuất ra hỏa dịch này chỉ là phối hợp để trắc thí hiệu dụng của Thiên Hỏa Dịch này mà thôi.

Mười ngón tay Hàn Lập nhảy lên rất nhanh nhằm vào hỏa dịch bắn ra từng đạo pháp quyết màu sắc khác nhau. Những pháp quyết này sau khi chợt lóe lên lướt qua rồi tiến vào trong hỏa dịch. Bề mặt hỏa dịch hồng quang chợt lóe lên bắn ra. Sau khi vừa tiếp xúc với pháp quyết thì bộc phát ra tiếng sấm trầm muộn.

Trước mắt mỗi đạo pháp quyết khác nhau có dị tượng khác nhau, thần sắc Hàn Lập cũng theo đó mà biến ảo nhất định. Sau khi một đạo bạch sắc pháp quyết cuối cùng được đánh lên hỏa dịch thì nơi đó bộc phát ra một đoàn bạch sắc vụ khí. Đồng thời Hàn Lập dừng tay lại, đình chỉ cử động và sờ sờ cằm, lộ ra vẻ trầm ngâm nhưng một lát sau hắn đột nhiên đảo tay, trong tay hiện ra một bộ kỳ trận tinh xảo dị thường. Trận kỳ này to chỉ vài tấc nhưng trông tinh xảo dị thường.

Hàn Lập giương tay lên, trân kỳ lập tức hóa thành mấy đạo linh quang bắn ra nhưng lập tức nhoáng lên rồi tiêu thất trong hư không. Sau đó phía trước Hàn Lập hiện ra một cái quang trận rộng vài trượng. Quang trận này có năm màu, trên rộng dưới hẹp, phảng phất như một cái phễu thật lớn mà ở phụ cận quang trận có rất nhiều phù văn lớn nhỏ hiện lên chớp động, trông có vẻ thần diệu dị thường.

Hàn Lập quát khẽ một tiếng, giương tay nhằm hỏa dịch hư không đánh ra một trảo. Đoàn dịch thể đỏ đậm kia nhất thời bị hút vào trong quang trận. Trong nháy mắt vừa tiến vào trong quang trận, pháp trận nguyên bản bất đồng chợt phát ra thanh âm ông minh trầm thấp. Tiếp đó mặt ngoài liền nổi lên một tầng ngũ sắc quang mạc đem cả tòa pháp trận bao phủ vào trong đó.

Hàn Lập thần sắc bất biến, mười ngón tay đồng thời liên tục nhằm hướng quang trận bắn ra. “Phốc phốc”, vài tiếng xé gió phát ra, một tia tinh ti hết sức nhỏ từ đầu ngón tay bắn ra, sau khi chợt lóe lên thì nhập vào trong quang mạc.

Mười ngón tay Hàn Lập theo đó mà huy lên. Tinh ti trở nên thẳng tắp dị thường!

Trong miệng hắn lầm bầm, mặt ngoài tinh ti trong nháy mắt nổi lên một tầng quang mang kỳ lạ lưu chuyển không thôi, phảng phất như đang truyền tống cái gì từ quang trận lại đây. Hai mắt Hàn Lập nhìn chằm chằm vào cái tinh ti này không nháy mắt một chút.

Thần thông hắn đang thi triển là một loại bí thuật độc đáo do Đại Diễn Thần Quân lưu lại, thần thông này có thể lấy niệm chi lực cùng pháp trận kết hợp lại một cách xảo diệu. Bí thuật này ngoại trừ việc có thể đem thần niệm chi lực trong pháp trận đại phóng lên rất nhiều thì còn có tác dụng bất khả tư nghị như trực tiếp tác dụng lên vật phẩm nằm trong pháp trận. Mười căn thần niệm chi lực biến thành tinh ti này dưới sự thôi động của Hàn Lập thì bắt đầu hơi hạo động lên, đồng thời mặt ngoài những tinh ti này xuất hiện quang mang kỳ lạ, chợt ám chợt minh. Lúc này nếu có người có thể dùng ánh mắt nhìn thấu qua ngũ sắc quang mạc trên pháp trận kia thì có thể trực tiếp thấy rõ ràng. Tại trung tâm quang trận, đoàn Lưu Ly Thiên Hỏa Dịch kia đang quay tròn rất nhanh mà xung quanh nó có vô số ký hiệu lớn nhỏ không đồng nhất đang liều mạng nhằm hướng hỏa dịch mà chui vào, đồng thời lại có vô số ký hiệu khác từ trong hỏa dịch tuôn ra. Mười cái tinh ti vừa tiến vào đã làm cho đoàn hỏa dịch mặt ngoài xuất hiện hồng quang quay cuồng, phảng phất như nồi nước sôi tuôn trào.

Tham Khảo Thêm:  Chương 913

Sau thời gian chừng bữa cơm, thần sắc Hàn Lập khẽ động, tựa hồ đã có kết quả gì đó nhưng sau khi do dự một chút thì mười ngón tay hắn run lên, mười sợi tinh ti đồng thời vỡ vụn ra. Tiếp theo, Hàn Lập đưa tay bấm pháp quyết, pháp trận liền phát ra thanh âm ông minh!

Ngũ sắc quang hà quay cuồng một trận rồi đoàn hỏa dịch thể tích nhỏ đi hơn so với trước kia rất nhiều từ trong quang trận phóng lên cao, bay ra khỏi quang mạc. Hàn Lập sắc mặt ngưng trọng, hướng về phía hỏa dịch này giơ tay điểm một cái.

Phệ Linh hỏa điểu nguyên bản đang bay quanh đó, chớp động một cái rồi quỷ dị xuất hiện ngay bên cạnh hỏa dịch, đồng thời há miệng nuốt vào trong bụng. Hỏa điểu kêu lên một tiếng vui mừng rồi xoay người bay về chỗ Hàn Lập, tiếp theo liền hóa thành một đoàn hỏa cầu tiến vào trong thân thể Hàn Lập biến mất.

Hàn Lập hít một hơi sâu, một tay áo bào bỗng vung ra phía trước run lên. Nhất thời một mảnh thanh hà cuộn ran “phanh” một tiếng, nơi nào có thanh hà đi qua thì ngũ sắc quang mạc đều tán loạn để lộ ra quang trận bên trong. Hàn Lập mặt không biểu tình nhìn về hướng quang trận, bàn tay vung lên một cái. Sau vài tiếng “Vù vù”, mấy đạo linh mang từ trong quang trận bay ra, đến trước người Hàn Lập thì một lần nữa dừng lại biến thành vài cây trận kỳ. Tay áo Hàn Lập vung lên, những cây trận kỳ này hóa thành linh quang chớp động rồi biến mất không thấy. Xa xa quang trận đã vô thanh vô tức tiêu tán đi. Chỉ chốc lát công phu sau, chỗ cũ chỉ còn lại một đoàn hỏa dịch to cỡ nắm tay lẳng lặng huyền phù giữa không trung. Hàn Lập nhìn về hướng hỏa dịch vẫy một cái, một cái bình ngọc màu trắng sữa chợt lóe lên. Miệng bình rung lên phun ra một mảnh quang hà đem Thiên Hỏa Dịch này thu vào trong bình. Sau khi đem bình thu lại, Hàn Lập nhắm hai mắt, ngồi xếp bằng bất động trên mặt đất.

Chỉ thấy hắn nhăn mày lại, thần sắc âm tình bất định, tựa hồ như đang tự định giá cái gì đó bất hảo.

Tham Khảo Thêm:  Chương 48

Một lát công phu sau, thần sắc hắn mới bình tĩnh mở hai mắt rồi nghiêng đầu, bỗng nhiêu ở trong lòng hắn có tiếng “Phốc xuy” rồi hiện ra một đoàn ngân sắc hỏa cầu.

Hai mắt Hàn Lập khẽ nhíu lại, ngân sắc hỏa diễm hồng quang chớp động để lộ ra một đoàn hỏa diễm đỏ đậm đang quỷ dị lóe lên. Sau khi nhìn chằm chằm một lúc, Hàn Lập đột nhiên hé miệng phun ra một đoàn thanh quang.

Một màn bất khả tư nghị xuất hiện.

Ngân sắc hỏa điễm nguyên bản chỉ to bằng nắm tay, sau khi cùng thanh quang tiếp xúc thì trong nháy mắt bạo liệt nổ tung, tiếp theo quang mang vụt tắt, nơi đó hiện ra một viên ngân sắc hỏa cầu so với trước kia còn lớn hơn gấp mười lần.

Thấy vậy, Hàn Lập gật gật đầu, tiếp theo há mồm hít một cái. Hỏa cầu thật lớn hóa thành một đám ngân diễm bị hút vào. Xem ra truyền ngôn cũng không nó hoang.

Lưu Ly Thiên Hỏa Dịch chân chính sở hữu vài loại công hiệu chủ yếu thì cái thứ phẩm này đúng là đều có. Vấn đề duy nhất chính là bên trong tựa hồ có pha vài loại tạp chất không biết tên.

Cũng không biết chúng có gây ra vấn đề gì hay không và có thể làm cho Thanh Nguyên Tử kia thỏa mãn hay không? Nhưng thật ra thô phệ đồ vật này thì Phệ Linh Thiên Hỏa có thể mượn tinh thuần linh khí của nó để đề thăng uy năng thần thông. Chỉ cần linh lực đủ nhiều thì khi đối địch, uy năng có thể tăng lên gấp bội.

Thời gian kế tiếp, Hàn Lập tiếp tục tĩnh tọa tự định giá về những vấn đề mắt thấy tai nghe tại đấu giá hội, cảm thấy chính mình không làm sai chuyện gì thì mới thở dài một hơi. Đột nhiên hắn lấy từ trong lòng ra một cái dược bình, từ bên trong dốc ra một viên Đằng Long Đan ăn vào.

Sau đó, Hàn Lập bắt đầu đả tọa tu luyện.

Thời gian Nghiễm Hàn Giới mở ra cũng không cố định, có khả năng đến trăm năm mà cũng có thể là mấy năm tới, cho nên hắn tự nhiên là dành tất cả thời gian cho việc tu luyện.

Cho dù hắn không có mục đích mượn linh khí trong Nghiễm Hàn Giới để đột phá bình cảnh thì trước tiên tiến nhập có thể gia tăng thêm một ít tu vi thần thông thì lúc vào trong đó cũng an toàn hơn một phần.

Ba tháng sau, vẫn trong mật thất, trên lưng Hàn Lập hiện ra Phạm Thánh Chân Ma Pháp Tướng, hai tay bấm niệm thần chú tu luyện. Nhưng một chút công phu sau, thần sắc hắn khẽ động, kim quang bên ngoài thân vụt tắt, tay áo run lên, một khối ngọc bài hiện ra, phía trên linh quang chớp động.

Ngọc bài sau khi xoay quanh thì rơi xuống bàn tay hắn. Rõ ràng là một khối Vạn Lý Phù! Mặt ngoài linh quang hiện ra một hàng chữ nhỏ như con kiến, Hàn Lập đem tới trước mặt nhìn lướt qua, ánh mắt chớp động một chút.

“Dĩ nhiên đã mở ra! Xem ra ta phải đi một chuyến.”

Sau đó Hàn Lập đem Vạn Lý Phù thu lại, trực tiếp đứng lên đi ra khỏi mật thất.

Tham Khảo Thêm:  Chương 294: C294: Vào hang cọp

Mấy canh giờ sau, Hàn Lập xuống khỏi một chiếc thú xa, xuất hiện ở một góc đường, ánh mắt khi đảo qua thì lập tức hướng một cửa hàng phụ cận đi tới. Kỳ quái là cửa hàng này đại môn lại đóng chặt, không mở rộng đón khách nhưng Hàn Lập không lưu tâm chút nào, hắn đi tới trước cửa thì giương tay lên đánh ra một đạo pháp quyết trực tiếp xuyên thủng cửa mà vào.

Kết quả chỉ chốc lát công phu sau, đại môn tự động mở ra. Hàn Lập tiến vào trong đó. Phía sau cửa, một nữ tử đang đứng ở nơi đó, giữa trán có một viên tinh thạch chớp động nhàn nhạt, chính là nũ tử Tinh tộc tên gọi là Tiêm Tiêm kia.

“Bái kiến tiền bối. Vãn bối thật không ngờ tiền bối tới nhanh như vậy nên không kịp ra ngoài nghênh tiếp, mong tiền bối thứ lỗi.”

Tiêm Tiêm đối mặt với Hàn Lập, trên mặt mang theo vẻ tươi cười, chỉnh đốn trang phục thi lễ nói.

“Hắc hắc, nghênh tiếp hay không căn bản là không trọng yếu! Bọn ta là người tu tiên hà tất phải đa lễ như vậy. Hàn mỗ vừa nhận được tin tức của đạo hữu nên lập tức chạy lại đây ngay.”

Hàn Lập cười nhạt nói.

“Tiền bối nói đùa rồi! Nơi đây không phải là nơi nói chuyện, vãn bối mời ngài đến bí thất nói chuyện. Nơi đó còn có một vị đạo hữu khác đang chờ, vãn bối muốn giới thiệu cho tiền bối nhận thức một chút.”

Tiêm Tiêm thản nhiên cười nói.

Hàn Lập nghe xong thì thần sắc khẽ động nhưng chỉ gật đầu không nói thêm gì.

Tiếp theo chỉ thấy nữ tử đóng cửa vào rồi đảo tay, giữa năm ngón tay liền xuất hiện một cái pháp bàn, nàng niệm thần chú, trong miệng bắt đầu lầm bầm rồi hướng pháp bàn điểm một chỉ. Trên pháp bàn nhất thời quang mang đại phóng, một mảnh ngũ sắc quang hà hướng ra bốn phương tám hướng mà bay cuộn đi. Nữ từ này cùng Hàn Lập bị hút vào phiến quang hà này, mà quang hà này lại quay tròn vừa chuyển.

Sau một khắc, Hàn Lập chỉ cảm thấy tất cả cảnh sắc bốn phía liền mơ hồ đi, thân thể bỗng nhiên rơi vào một khe không gian. Đây chính là khe không gian tư nhân của Tinh tộc nữ tử này. Ánh mắt Hàn Lập vừa đảo qua thì lập tức nhìn thấy phụ cận có một bóng người đang đứng thẳng tắp.

“Bái kiến Hàn tiền bối.”

Nhân ảnh nọ đứng từ xa xa hướng về Hàn Lập ôm quyền, khách khí ân cần thăm hỏi nói.

Hàn Lập nghe vậy thì hai mắt khẽ nhíu quan sát. Chỉ thấy người nọ vóc người tráng kiện, một thân hắc y, nét mặt có chứa vài tia màu tím nhạt, hai mắt tinh quang chớp động, trên người thấu ra thập phần khí tức kiệt hãn.

Thần niệm đảo qua, người này có tu vi Hóa Thần Hậu Kỳ.

“Đạo hữu xưng hô như thế nào?”

Hàn Lập bình tĩnh hỏi một câu.

“Vãn bối là Việt Tông!”

Nam tử trả lời.

“Việt huynh là thợ săn ma thú tối nổi tiếng tại Ma Kim Sơn mạch! Lúc này chúng ta muốn thuân lợi tiến vào sơn mạch này thì phải mượn thần thông của Việt đạo hữu mới được.”

Tiêm Tiêm nhìn Hàn Lập giải thích nói.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.