Hàn Lập mặc dù chưa gặp qua Chân linh trong truyền thuyết nhưng trong lòng cũng lập tức khẳng định thân phận của nó. Dù sao trước ngực có hoa văn kỳ quái tồn tại như vậy cũng chỉ có Chân linh mà thôi. Đầu Ma viên này thật đúng là có huyết mạch của Sơn Nhạc Cự Viên nếu không tuyệt không thể huyễn hoá ra pháp tướng này. Hàn Lập nhìn tử sắc hư ảnh trong kiếm trận mà trong mắt không khỏi hiện lên vẻ nóng bỏng.
Sơn Nhạc Cự Viên này đúng là một loại biến hoá trong Kinh Trập Thập Nhị Biến. Nếu hắn có thể lấy Chân linh huyết của nó thì chẳng những có thể lập tức có thêm một loại thần thông biến hoá mà vài loại biến hoá khác uy năng cũng tăng thêm không ít. Hàn Lập trong lòng thầm nghĩ như thế nên càng muốn đánh chết đầu thánh giai Ma viên này nhưng nếu vận dụng thần thông bình thường thì hiển nhiên không làm được gì nó.
Hàn Lập trên mặt sau khi hơi do dự thì hít sâu một hơi, đột nhiên ống tay áo run lên, một cái vòng tròn nhìn không chớp mắt rơi xuống. Đây chính là Phệ Kim Trùng Linh Vòng! Hắn tính toán vận dụng đại sát khí này để đối phó với nguyên thần Ma viên này.
Mỗi lần phóng thích nhiều Phệ Kim Trùng thì cố nhiên có thể làm thần niệm hao tổn nhiều nhưng nếu có thể trong khoảng thời gian ngắn giải quyết xong chiến cuộc thì tự nhiên là có thể trở thành sát thủ giản của Hàn Lập. Lấy thần niệm của Hàn Lập sau khi tiến giai lên Luyện Hư Kỳ thì một lần sử dụng trên một trăm Phệ Kim Trùng mà nói thì vẫn có thể chống đỡ được một thời gian chừng một nén nhang nhưng số lượng nhiều hơn thì chỉ còn một phần tư mà thôi.
Nếu không có Xuân Lệ kiếm trận này làm phụ trợ thì Hàn Lập có lẽ còn không dám tuỳ tiện làm việc này nhưng do hiện tại Ma viên này bị nhốt trong kiếm trận, không khỏi bị chịu đại trận hạn chế thì đây là chiến trường tốt nhất của Phệ Kim Trùng.
Theo Hàn Lập suy tính, lấy sự hung mãnh của Phệ Kim Trùng thành thục thì nếu thả ra một trăm con thì sau thời gian chừng một nén nhang là đủ để giải quyết được đối phương. Điều khiến hắn chần chờ duy nhất là sau khi thần niệm đại hao tổn thì thần thông cũng giảm xuống hơn phân nửa. Vạn nhất trên đường phản hồi gặp phải cường địch thì có chút nguy hiểm.
Nhưng ý niệm này cũng chỉ loé qua mà thôi, vì đối với hắn mà nói, việc giải quyết đại địch trước mắt mới là tối quan trọng. Mọi việc khác cứ để sau hẵng tính nhưng không chờ Hàn Lập tế ra Linh vòng trong tay áo Huyết sắc Ma viên trong kiếm trận lại đột nhiên quát khẽ một tiếng, tiếng chú ngữ trong miệng dừng lại rồi há mồm phun ra một đoàn huyết hà lên phía trên huyết sắc tàn nhận.
Tàn nhận này quay tròn vừa chuyển động. Ma khí tối đen như mực đột nhiên quay cuồng kịch liệt rồi thanh âm vù vù nổi lên. Vô số điểm hắc quang hiện ra xung quanh tàn nhận rồi lan tràn cả kiếm trận. Hàn Lập ngẩn ra vì bỗng nhiên cảm thấy thiên địa nguyên khí phụ cận có chút không đúng. Hắn xoay đầu nhìn mọi nơi, kết quả khiến hắn thần sắc cả kinh!
Trong thông đạo ma khí vốn trầm lặng giờ phút này toàn bộ quay cuồng. Từ chính giữa bay ra một mảnh hắc sắc quang hà hướng về kiếm trận cuồn cuộn kéo đến. Xuân Lệ kiếm trận giống như biến thành một cơn lốc xoáy thật lớn đem hắc hà đó hút lấy. Bất quá hắc hà này sau khi tới phụ cận kiếm trận thì lại bị quầng sáng màu xanh chắn ở bên ngoài mà hình thành một đoàn hắc sắc quang cầu rậm rạp nhưng cũng không có thể tiến vào trong kiếm trận.
“Thực ma khí!”
Hàn Lập khẽ liếc mắt một cái thì liền lập tức nhìn ra tướng mạo hắc hà này.
Khoé mắt chợt kinh hoàng co giật vài cái nhưng vào lúc này, một tiếng nổ kinh thiên động đại từ trong kiếm trận truyền ra khiến cả thông đạo chấn động kịch liệt. Theo đó một cỗ linh áp đáng sợ bỗng nhiên từ trong kiếm trận phóng lên cao. Ngay cả quầng sáng phụ cận cũng loạn hoảng một trận. Hàn Lập cả kinh, không cần suy nghĩ nhiều xoay chuyển ánh mắt nhìn tới trung tâm kiếm trận!
Một màn quỷ dị hiện lên trước mắt Hàn Lập. Cả kiếm trận rõ ràng bị vô số ký hiệu lớn nhỏ nhồi chặt mà mỗi một cái ký hiệu đều chớp động hào quang màu đen nhạt, lúc ám lúc minh. Tại trung tâm ký hiệu là một thanh huyết sắc tàn nhận đang lẳng lặng bất động huyền phù.
Tàn nhân này nguyên bản khuyết mất một nửa thanh nhưng không biế khi nào đã chữa trị đầy đủ, hơn nữa trên thân nguyên bản chỉ có màu huyết hồng thì lúc này đột nhiên có thêm nhiều cổ văn màu vàng sáng loè loè. Hàn Lập hai mắt nhíu lại, hoảng sợ phát hiện ra trong kiếm trận hắc sắc ký hiệu chợt sáng loé. Nhưng lại cùng tàn nhận chớp động chỉnh tề như một.
Toàn bộ bị khống chế!
Một trận cười quỷ dị trong miệng Ma viên vang lên, nó bỗng nhiên bấm quyết.
Chính mình chưa động nhưng hư ảnh tử sắc Cự viên trên đỉnh đầu lại co duỗi bàn tay to ra hút thanh huyết sắc tàn nhận kia tới trong tay sau đó run lên. Chuyện bất khả tư nghị xuất hiện!
Kim sắc cổ văn mặt ngoài tàn nhận như sống lại lưu chuyển một trận, kế tiếp hào quang đại phóng cùng phát ra một tiếng thanh minh!
Hàn Lập bỗngn hiên cảm thấy thiên địa nguyên khí trong kiếm trận hỗn loạn một trận. Hắc sắc ký hiệu điên cuồng hướng tàn nhận mà vọt đến, cùng lúc đó mặt ngoài tàn nhận thả ra một vòng sáng màu đen. Tất cả ký hiệu vừa tiếp xúc với vầng sáng này thì như trâu đất xuống biển mà biến mất vô ảnh vô tung. Mà tàn nhận thì đem tất cả ký hiệu hấp thu hầu như không còn thì vầng sáng không tiếng động mà tiêu thất đi, chỉ còn lại tiếng thanh minh quàng quạc mà thôi.
Tàn nhận đang màu huyết hồng liền biến thành tối đen như mực, Cự viên khẽ cử động cộng thêm cổ văn mặt ngoài nhất thời toả ra kim quang chói mắt khiến nó nhìn càng có vẻ huyền bí vạn phần. Hai mắt Hàn Lập đột nhiên co rút lại, đột nhiên một bàn tay đè lên bàn tay kia, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào tàn nhận trong tay đối phương mặt cắt không ra máu.
“Huyền thiên chi bảo! Không có khả năng, ngươi có nghịch thiên chí bảo mà sao lại chịu trọng thương!”
Hàn Lập cơ hồ như nhả ra từng hơi nói.
“Ngươi sao lại biết nó là Huyền Thiên Chi Bảo!”
Vừa nghe Hàn Lập nói như vậy, Ma viên đồng dạng thần sắc đại biến, thanh âm có chút trở nên hung tợn. Hai mắt tử mang chớp động giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Nhưng lúc này Hàn Lập căn bản không có tâm tư mà trả lời Ma viên. Bởi vì giờ phút này chỗ dấu ấn trên cánh tay hắn như bị lửa đốt nóng rực mà chỗ này đúng là chỗ Phong ấn Huyền thiên kiếm.
Mà dị tượng trên cánh tay này xuất hiện ngay lúc Sơn Nhạc Cự Viên kia bắt đầu thúc dục ma nhận kia. Hắn có thể rõ ràng cảm nhận được Huyền thiên kiếm nguyên bản bị phong ấn bên trong tựa hồ bị Ma nhận trong tay đối phương kích động mà rục rịch muốn động. Hàn Lập lúc này trong đầu linh quang chợt loé lên rồi mới thất thanh nói ra lai lịch của tàn nhận này.
Hiện tại thấy Ma viên thực sự không phủ nhận thì trong lòng Hàn Lập trầm xuống. Giờ phút này hơn nửa pháp lực của hắn đều dùng để liều mạng áp chế Huyền thiên kiếm trên cánh tay, hơn nưuã cho dù có vận dụng Phệ Kim Trùng thì đối phương lại có Huyền Thiên Chí Bảo trong tay thì đâu có tác dụng gì.
Mà hậu quả một lần vận dụng Huyền Thiên Chi Bảo trong ký ức của hắn vẫn còn như mới, hắn thực sự không muốn giẫm lên vết xe đổ này nữa. Dù sao nơi đây chính là nơi đầy rẫy ma thú, một khi pháp lực mất đi mà nói thì cơ hồ là tự sát. Bất quá uy năng kinh thiên lần trước chính mình vận dụng Huyền thiên kiếm thì hắn đồng dạng không có quên.
Tàn nhận của đối phương có uy năng không sai biệt lắm, chỉ cần phát huy ra non nửa uy năng so với Huyền Thiên Chí Bảo trong cánh tay Hàn Lập thì hắn tuyệt đối không thể ngăn cản được. Xuân Lệ kiếm trận ngay cả thần diệu vạn phần nhưng sao có thể đối kháng được với Huyền thiên chi lực. Ma viên trong kiếm trận thấy Hàn Lập căn bản không có ý trả lời thì trong lòng giận dữ, không chần chờ mà đột nhiên thúc giục pháp tướng trên đỉnh đầu.
Hư ảnh Sơn Nhạc Cự Viên nhất thời cầm ma nhận trong tay nhè nhàng dựng thẳng lên rồi nhằm đúng vị trí Hàn Lập chĩa tới. Khoé mắt Hàn Lập khẽ co giật, sau lưng mồ hôi lạnh toát ra. Lấy uy năng phá toái hư không của Huyền Thiên Chi Bảo hắn có muốn chạy trốn cũng căn bản là si tâm vọng tưởng. Trước mắt, hắn tựa hồ là khoanh tay chịu chết hoặc là dùng Huyền thiên kiếm trong tay đối kháng lại nhưng hậu quả thì không nghĩ cũng biết.
Nhưng mắt thấy đối phương sử dụng pháp tướng đã giơ tàn nhận lên hắn cũng căn bản không có thời gian thi triển thủ đoạn khác nữa.
“Không đúng. Đối phương đã mất đi thân thể, hơn nữa tu vi cũng bất quá tương đương với mình thì sao có thể sử dụng được Huyền Thiên Chi Bảo! Đối phương hiện tại sử dụng tàn nhận cũng không phải là thân thể, chẳng lẽ…”
Hàn Lập dưới tình thế cấp bách dĩ nhiên cái khó ló cái khôn, trong đầu bỗng nhiên linh quang chợt loé, một chút cảm giác được chính mình nắm bắt được điều gì đó.
Lúc này Ma viên đối diện sắc mặt tranh nanh, tử sắc pháp tướng giơ cao tàn nhâ rồi bắt đầu chậm rãi đè xuôgns. Hàn Lập thấy vậy thì kinh hãi, lúc này hắn cắn răng một cái, năm ngón tay đang đè lên cánh tay đột nhiên thả lỏng.
“Bi lạp.”
Một thanh âm muộn hưởng vang lên rồi một cái mộc côn màu vàng nhạt hiện ra trong tay. Đúng là Huyền Thiên Quả Thực. Hàn Lập một chút dừng lại đều không có, cổ tay rung lên dĩ nhiên đem Huyền Thiên Quả Thực ném lên không trung.
Kim quang chợt loé, Phạm Thánh pháp tướng lại hiện lên, một cái trong đó vừa động liền túm lấy Huyền Thiên Quả Thực vào trong tay. Sau đó mấy cánh tay còn lại tự bấm quyết. Pháp tướng ba đầu sáu tay kim quang đại phóng. Tiếp theo tất cả kim quang như nước chảy hướng về phía Huyền Thiên Quả Thực tuôn ra làm cho Quả Thực này toả ra hào quang loá mắt, mặc lục sắc hoa văn mặt ngoài có chút trở nên xanh biếc dị thường.
Hàn Lập thấy vậy thì trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ nhưng lúc này kiếm trận chợt có tiếng “Phốc” muộn hưởng truyền đến. Một đạo khí lãng màu đen từ mặc nhận tràn ra. Ngay từ đầu không nhìn có gì bắt mắt nhưng sau khi bay ra ngoài hơn mười trượng liền cuồn cuộn nổi lên như sóng cao mấy trượng hùng hổ nhắm Hàn Lập cuốn đến.
Chỉ chợt loé lên, sóng khí màu đen liền đụng vào quầng sáng màu xanh. Quầng sáng này nhất thời nổi lên thanh âm vù vù, vô số thanh liên hiện lên giống như vô cùng vô tận nhưng ngay sau đó chuyện khó có thể tin xuất hiện. Hắc lãng này chạm vào tất cả thanh liên vô luận lớn hay nhỏ đều lập tức phi hôi yên diệt. Lại loé lên cái nữa quầng sáng màu xanh liền như giấy bị xuyên thủng mà qua.
Hàn Lập khoé mắt giật giật, căn bản bất chấp là cái gì đột nhiên thúc dục pháp quyết. Nhất thời bốn phía đột nhiên hiện ra vô số ngũ sắc quang điểm rồi như lao vào chỗ chết nhắm hướng Huyền Thiên Quả Thực chui vào.
“Phốc xuy” một tiếng, trên Huyền Thiên Quả Thực thuý mang chợt loé rồi đột nhiên bắn ra một đạo kiếm mang dài một thước. Kiếm mang này xanh dị thường, sáng bóng như gương nhưng tại chỗ trung tâm lại có một loạt thuý sắc ký hiệu, hàn mang lưu chuyển không ngừng.