“Như vậy Hàn mỗi liền đa tạ nhị vị đạo hữu đã nhường cho…”
Hàn Lập hướng về hai người ôm quyền cười dài nói.
“Việc này là việc nhỏ, trước mắt nếu đã phá được cấm chế rồi thì bọn ta hay là nên mau chóng tiến vào bên trong tìm bảo vật thôi. Chỉ cần bọn ta thực sự có thể tìm được mấy thứ đồ vật gia sư cùng Đoạn tiền bối cần kia thì sau khi ra ngoài tự nhiên sẽ có ưu đãi lớn lao.”
Liễu Thuý Nhi thần sắc ngưng trọng nói.
Theo sau nàng đem chiếc phiên kỳ màu xám thu lại sau đó liền hoá thành một đạo lam quang hướng xuống phía lỗ thủng bắn đi. Thạch Côn thấy vậy cũng không dám chậm trễ hoá thành một đoàn hoàng quang theo sát sau đó.
Hàn Lập không chút hoang mang, ngẩng đầu nhìn bốn phía, hai mắt híp lại quét qua một lần, sau khi xác định không có vấn đề gì thì thân hình mới vừa động từ từ nhằm xuống phía dưới đuổi theo.
Lúc này Liễu Thuý Nhi và Thạch Côn đã độn quang bay đi trước một bước tiến vào trong động khẩu. Hàn Lập bất động thanh sắc bay vào trong lỗ thủng thật lớn màu nhũ bạch này thì thấy bốn phía đột nhiên hiện ra một đoàn quang hà diễm lệ nhằm phía hắn kéo đến. Trong lòng hắn cả kinh, trên người thanh quang chợt loé rồi một tầng hào quang trong suốt hiện ra đem thân hình bảo hộ ở trong đó.
Nhưng đám quang hà diễm lệ này sau khi bao lấy Hàn Lập thì lập tức ngưng tụ thành một đám phù văn, sau đó vây quanh Hàn Lập quay tròn vừa chuyển mà hình thành một cái ngũ sắc quang trận nhỏ. Thân hình hắn vừa lúc đứng giữa trung tâm quang trận này. Tiếp theo từ trong quang trận nổi lên thanh âm vù vù rồi từng trân không gian dao động hiện lên.
Hàn Lập thấy vậy thì trên mặt biểu tình lại có vẻ bình tĩnh, hai tay vẫn chắp sau lưng, bộ dáng không hề có ý tứ muốn ra tay đánh tan quang trận này. Quả nhiên ngay sau đó, từ quang trận bỗng nhiên có ngũ sắc linh quang đại phóng. Hàn Lập chỉ cảm thấy cảnh sắc bốn phía chợt trở nên mơ hồ, đầu óc hơi mê muội một chút thì thân hình liền biến mất trong quang trận.
Ngay sau đó, mi mắt Hàn Lập vừa động giương đôi mắt lên thì phát hiện ra chính mình đang ở tại trên một cái đài cao xa lạ. Cả toà đài cao đều dùng đá tảng thật lớn tu kiến thành, mặt ngoài có nhiều hoa văn nhưng trình độ chưa thể nói là tinh mỹ gì mà làm cho người ta cảm thấy một loại cảm giác thô sơ nguyên thuỷ.
Mà dưới chân hắn là một cái truyền tống trận đường kính khoảng hai trượng, cách đó không xa có một cái cầu thang dẫn thẳng xuống dưới đài. Hàn Lập đưa mắt nhìn qua truyền tống trận cùng bãi đá một cái rồi liền lập tức ngẩng đầu cẩn thận nhìn quanh bốn phía.
Giờ phút này hắn giống như đang ở trong một không gian khác, trên không trung chẳng những thái dương rất cao xa mà bầu trời thì vạn dặm không mây, xanh thẳm dị thường, trên mặt đất bốn phía lại tràn ngập các loại kỳ hoa dị thảo, thi thoảng còn có một cơn gió nhẹ thổi qua khiến cho trong không gian tràn ngập hương thơm hoa cỏ.
Bất quá hết thảy điều này cũng không hấp dẫn sự chú ý như một cái tiểu sơn cao mấy trăm trượng gần đó. Núi này tuy rằng không cao nhưng trải rộng hơn mười dặm hơn nữa thế núi kỳ lạ dị thường. Đỉnh ngọn núi này bằng phẳng giống như bị đao cắt vậy, vách núi đạm bạch nhưng trên đỉnh núi lại có ngân quang chói mắt phát ra từ một toàn điện mênh mông, cơ hồ chiếm cứ cả ngọn núi.
Hàn Lập ánh mắt ngưng lại, sau khi nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cái cung điện này một hồi lâu thì mới thu ánh mắt lại mà nhìn xuống bãi đá. Ở nơi đó, Liễu Thuý Nhi và Thạch Côn đang lẳng lặng đứng không nhúc nhích đưa mắt cẩn thận nhìn lên tử sắc cung điện trên đỉnh núi.
Hàn Lập thần sắc vừa động thân hình nhoáng lên một cái rồi trực tiếp bay lên mà hạ xuống bãi đá. Nhưng hai chân hắn vừa rời mặt đất được vài thước thì thân hình chợt chấn động rồi đột nhiên bị lôi trở lại mặt đất, hai chân rơi xuống pháp trận đồng thời phát ra một tiếng nổ nặng nề làm cho cả bãi đá đều lung lay mấy cái. Thân thể hắn tựa hồ trở nên trầm trọng vô cùng.
Hàn Lập khoát khoát cánh tay vào không khí vài cái nhưng vẫn chưa cảm thấy có gì khác thường. Trên mặt hắn lộ ra một tia kinh ngạc nhưng chỉ chợt loé qua rồi như nhớ tới cái gì, bên ngoài thân thanh quang chợt loé rồi thân hình từ từ huyền phù bay lên. Nhưng ngay lúc hai chân vừa mới rời khỏi mặt đất một thước thì một cỗ cự lực đột nhiên không chút dấu hiệu đè lên thân hình.
Thân hình Hàn Lập chỉ hơi trì trệ lại một chút rồi lập tức liền dường như không có việc gì nhưng việc này cũng khiến sắc mặt hắn không khỏi biến đổi. Việc này cũng không nói, hắn bằng vào thân thể mạnh mẽ mà khiến cho thân hình tiếp tục chậm rãi hướng lên không trung bay đi nhưng khi hai chân cách mặt đất vượt quá hai thước thì thân hình lại run lên, bên ngoài thanh quang cũng kịch liệt chớp động lên.
Tuy rằng lúc này, sắc mặt Hàn Lập không có biến hoá gì nhưng lông mày không khỏi nhíu lại, theo sau trong mắt lam quang chợt loé hướng lên trên người chính mình nhìn qua. Chỉ thấy qua linh mục thần thông bên ngoài thân hình hắn không biết khi nào đã bị từng đạo hoàng sắc quang hà quấn quanh, lấy uy năng của hộ thể linh quang mà cũng vô pháp ngăn cản được uy lực của quang hà này.
Lúc này, phía dưới bãi đá Thạch Côn quay đầu lại nhìn lên thấy Hàn Lập thì cười khổ nói:
“Hàn huynh, ngươi cũng phát hiện ra ư? Nơi này cấm chế không gian tựa hò không giống như cấm chế bình thường, cứ cách mặt đất thêm một thước thì cấm chế chi lực sẽ tăng thêm gấp đôi. Ta cũng chỉ có thể bay cao nhất được tám thước, hơn nữa là cũng vô pháp thừa nhận.”
“Mỗi một thước độ cao thì gia tăng gấp đôi uy lực cấm chế chi lực! Cấm chế này thật đúng là bá đạo. Nếu bay lên không cách mặt đất mấy trượng thì chỉ sợ là tồn tại cấp thánh tộc cũng vô pháp thừa nhận loại lực lượng này.”
Hàn Lập chậm rãi nói, tiếp theo trên người thanh quang chợt loé, một lần nữa trở xuống mặt đất. Hoàng sắc quang hà quấn quanh trên người hắn sau khi hai chân chạm đất thì trong nháy mắt đã quỷ dị biến mất không thấy.
“Lấy thân thể mạnh mẽ của Thạch đạo hữu mà bất quá cũng chỉ có thể bay cách mặt đất bảy tám thước thì bọn ta là thượng tộc bình thường chỉ sợ là có thể bay cách mặt đất ba bốn thước mà thôi.”
Liễu Thuý Nhi cũng không quay đầu lại nói. Trong lúc nói ánh mắt nàng vẫn không có rời khỏi cung điện trên ngọn núi!
Hàn Lập nghe thế thì sắc mặt cũng có chút ngưng trọng nhưng sau khi hơi cân nhắc thì cũng khôi nói gì nữa mà đi ra khỏi pháp trận rồi dọc theo cầu thang mà đi xuống bãi đá, đi tới bên cạnh hai người Thạch Côn và Liễu Thuý Nhi.
“Xem ra cung điên trên núi kia hẳn là nơi cất giấu bảo vật. Nhị vị đạo hữu còn chờ gì nữa?”
Hàn Lập thản nhiên trực tiếp nói.
“Nơi đây lại còn có cấm chế khác nên tự nhiên cần phải cẩn trọng thêm vài phần.”
Liễu Thuý Nhi rốt cục đem ánh mắt thu về nhìn Hàn Lập ngưng trọng nói.
“Có cấm chế khác, cái này nói rõ nơi đây thực sự có trọng bảo. Bất quá nếu là cấm chế cấm không linh tinh gì đó thì ấn theo lẽ thường mà nói, nguy hiểm hẳn là không lớn.”
Hàn Lập cười nói.
“Hàn huynh cũng biết chính là ấn theo lẽ thường mà nói! Tuy nhiên chủ nhân nơi đây nếu có thể là tiên nhân tiên giới thfi sao lại có thể ấn theo lẽ thường mà suy tính được.”
Liễu Thuý Nhi không khỏi thở dài một hơi trả lời.
“Nhị vị đạo hữu nếu không mạo hiểm thử một lần mà cứ ở đây mà xem xét thì căn bản là không có khả năng đắc thủ được bảo vật. Như thế mà nói thì bọn ta cần gì phải mạo hiểm như thế mà đến đây.”
Hàn Lập tinh quang trong mắt vi thiểm, không khách khí nói.
“Lời này của Hàn huynh rất có đạo lý. Phụ cận còn có Giác Xi Tộc nên cũng không có thời gian cho chúng ta trì hoãn quá một ngày.”
Thạch Côn tựa hồ chưa nhìn ra cái gì nguy hiểm nên đối với lời nói của Hàn Lập rất tán đồng.
“Nếu nhị vị đạo hữu đều nói như thế thì tiểu muội cũng không có ý kiến gì, chúng ta đi thôi.”
Liễu Thuý Nhi sắc mặt biến ảo mấy lần cuối cùng âm thầm hạ quyết tâm đáp ứng nói.
Nghe Liễu Thuý Nhi cũng không phản đối nữa, Thạch Côn cười ha ha rồi đột nhiên tay áo bào run lên, nhất thời một vật đen tuyền gì đó từ trong cổ tay áo bắn ra nhưng vừa ly khai cổ tay áo thì liền lập tức đập thật mạnh xuống mặt đất.
Đây rõ ràng là một con cự lang khôi lỗi bằng sắt đen xì.
“Nơi mà pháp khí bị cấm chế hạn chế như nơi đây thì có cái này thật là hữu dụng a!”
Liễu Thuý Nhi sau khi hô nhỏ một tiếng thì thần sắc có hối tiếc nhìn. Như thế mà nói, nếu có phải đối mặt với nguy hiểm gì ngoài ý muốn thì nàng cũng chỉ có thể dùng pháp lực thân mình cùng bí thuật ngăn cản.
Hàn Lập thấy vậy thì sắc mặt cũng vừa động, trong lòng cẩn thận hơn vài phần. Thạch Côn lại cười ha ha rồi thân hình bỗng nhiên bước nhanh dẫn đầu đi về hướng ngọn núi.
Đối với tu luyện giả bình thường nếu không thể vận dụng pháp khí và bảo vật thì nếu có thân thể mạnh mẽ thì tự nhiên trở thành một đại sát khí, chiếm tiện nghi lớn khi đối địch. Hàn Lập mỉm cười rồi cũng cất bước đi theo. Liễu Thuý Nhi mâu quang vừa chuyển rồi cũng yên lặng đi sau.
Đối mặt với bọn họ về phương hướng ngọn núi có một cái sơn đạo thẳng tắp tới đỉnh núi. Sơn đạo này tất cả đều là do các bậc thềm đá màu trắng tạo thành, từ xa nhìn lại giống như một con mãng xà trắng nằm úp lên ngọn núi làm cho người ta khi nhìn hơi có cảm giác ghê người!
Bất quá ba người Hàn Lập tuy không dám phi hành nhưng thân thể cường đại cũng xa hơn tồn tại bình thường nên cũng không sợ hãi nguy hiểm của sơn đạo này. Ba người trước sau bước trên cầu thang đi thẳng lên đỉnh núi.
Nhưng Thạch Côn cầm đầu khi cước bộ mới bước lên bậc thang thứ nhất thì thần sắc liền trở nên có chút kỳ quái. Trong thực tế cước bộ của hắn chưa dừng, vẫn bước đi hướng về đỉnh núi nhưng tốc độ một chút trở nên chậm rãi, không giống như lúc ban đầu.
Ở mặt sau, Hàn Lập chú ý tới màn này, tâm niệm vừa chuyển tự nhiên có chút kỳ quái. Bất quá khi hắn bước một bước lên thềm đá màu trắng kia thì trong nháy mắt liền bừng tỉnh đại ngộ. Trên thềm đá trống rỗng liền xuất hiện một cỗ hấp lực khiến cho hai chân một chút trở nên như nặng ngàn cân, mỗi bước đi như phải cố hết sức. Hơn nữa đi được vài bước sau thì liền lập tức phát hiện ra cứ mỗi bậc đá phía sau lại thế sinh ra hấp lực cao hơn so với bậc trước một chút.
Tuy rằng điểm gia tăng ấy ở mấy cái thềm đá mỏng manh cơ hồ là không thể phát hiện ra nhưng chỉ cần tưởng tượng, từ chân núi đến đỉnh núi có đến hàng vạn bậc thềm đá thì liền đủ để làm cho người ta rùng minh.
Bất quá cũng may là chỉ cần đứng ở trên thềm đá này bất động một lúc thì hấp lực sẽ suy yếu dần, thậm chí thời gian dài hơn thì có khả năng thoải mái đi được. Trong lòng Hàn Lập âm thầm lấy làm kỳ nhưng đối với điều này cũng không để vào trong lòng. Lấy thân thể tu luyện Phạm Thánh Chân Ma Công như hắn mà nói thì ngay cả thánh tộc bình thường chỉ sợ cũng không theo kịp.
Cái thềm đá này ngay cả cổ quái thì hắn tự nhủ có thể không ngừng tiêu sát đi đến đỉnh núi. Về phần Thạch Côn cũng có thể không ngừng lại mà làm được việc này thì xem ra lúc trước hiển lộ trình độ mạnh mẽ của thân thể lại vẫn còn có thể che giấu một ít thực lực.
Về phần Liễu Thuý Nhi này, nếu không có thủ đoạn khác thì chỉ bằng vào thân thể thì quyết không thể một mạch đi đến chỗ cung điện được. Trong lòng cân nhắc như thế Hàn Lập dưới chân không dừng đi về phía trước hơn mười bậc rồi quay đầu lại nhìn về hướng Liễu Thuý Nhi phía sau liếc mắt một cái.
Liễu Thuý Nhi lúc này thân hình vẫn không nhúc nhích đang đứng ở bậc đá thứ nhất, bộ dáng giống như đang cân nhắc cái gì nhưng mâu quang chớp động rõ ràng là đang cực kỳ tức giận.