Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1701: Bồ đoàn, đàn hương, thần tượng



Nơi này dĩ nhiên giống như một chỗ chùa miếu hơn là một loại điện phủ. Nơi đây diện tích thật sự cũng không nhỏ, hơn nữa ở hai bên còn có một cánh cửa nhỏ nữa, bộ dáng thông sáng hướng các địa phương khác.

Hàn Lập đảo mắt nhìn nhanh đại sảnh một lần cuối cùng ánh mắt rơi xuống hai cái giá gỗ hai bên. Giá gỗ này trắng noãn như tuyết, ẩn hiện tản mát ra hàn khí nhè nhẹ, đúng là “Tuyết mộc” đại danh đỉnh đỉnh ở Linh giới. Tuyết mộc này chính là tài liệu luyện chế pháp bảo băng thuộc tính tuyệt hảo nhưng ở trong này chỉ được sử dụng để làm một cái giá gỗ bình thường để đặt đồ vật này nọ. Cái này cũng không tránh khỏi quá xa xỉ. Cho dù là Hàn Lập cũng cảm thấy có chút hết chỗ nói.

Mà trên cái giá gỗ rõ ràng là bày hơn mười đồ vật màu sắc khác nhau, từ xa nhìn lại trông giống như mấy cái xa bát, tiểu chung này nọ. Hàn Lập hai mắt nhíu lại, dùng thần niệm đảo qua mấy món đồ này, kết quả đầu tiên là ngẩn ngơ nhưng sau đso thần tình lại lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng. Đám đồ vật này không cái nào là không lộ ra linh khí bức người, không cái nào là không phải là bảo vật bán thành phẩm cao giai. Nếu số bảo vật này được chủ nhân luyện chế hoàn toàn thì ngay cả không so được với Thông thiên linh bảo nhưng cùng linh bảo bình thường thì không sai biệt nhiều lắm.

Chính yếu là đám bảo vật này vừa nhìn thấy ngoại hình đã biết được là loại bảo vật có được thần thông đặc thù hiếm thấy. Đương nhiên cho dù hắn có tiêu phí một phen tay chân đem chúng nó luyện chế hoàn toàn thì hiệu quả khẳng định không bằng nguyên chủ nhân luyện chế nhưng cứ như vậy thì chúng vẫn được xem như đỉnh giai bảo vật trong linh giới.

Tay áo Hàn Lập run lên, nhất thời một mảnh thanh quang mênh mông bay ra. Quang hà vừa đảo qua thì đám đồ vật này tất cả đều biến mất. Một lần lấy được nhiều bảo vật có uy lực không nhỏ như vậy khiến cho tâm tình Hàn Lập rất tốt.

Hắn đảo mắt nhìn qua đại sảnh một lần, sau đó chậm rãi cúi thấp đầu nhìn một cái bồ đoàn dưới chân mình vài lần, đột nhiên trong miệng phát ra một tiếng “di” nhẹ. Tựa hồ lại phát hiện ra cái gì. Sau đó hắn không lưỡng lự nhằm cái bồ đoàn vẫy nhẹ một cái.

“Sưu” một tiếng, cái bồ đàn này không một tiếng động rơi vào trong tay hắn. Vật này co dãn mười phần, ôn lạnh dị thường, hơn nữa từ trên phát ra một cỗ linh khí tinh thuần dị thường tạt vào mặt.

“Đây là…”

Ánh mắt Hàn Lập chớp động vài cái cân nhắc. Bồ đoàn rõ ràng là chỉ dùng mây tre lá nào đó mà chế thành nhưng trải qua nhiều ít bao nhiêu vạn năm mà đến bây giờ vẫn còn duy trì được linh khí dạt dào. Thần sắc hắn vừa động tựa hồ như phát hiện được điều gì đó, đột nhiên đem cái bồ đoàn này đưa lên mũi nhẹ nhàng ngửi mấy cái.

Kết quả là thấy được một mùi tanh ẩn hiện bay ra. Sắc mặt Hàn Lập một chút trở nên quái dị, tay kia vừa lật. Chỉ thấy thanh quang chợt loé rồi một thanh tiểu kiếm dài chừng ba thước hiện lên trên tay. Hắn đem bồ đoàn ném lên không trung rồi cổ tay run lên, một đạo kiếm quang lành lạnh chém ra.

Tham Khảo Thêm:  Chương 713

Một màn kinh người xuất hiện!

Kiếm quang nhìn như vô kiên bất tối nhưng một khí chém lên đến bồ đoàn thì chỉ tiến sâu vào được một tấc rồi dừng lại. Tiếp theo nó đã bị ngăn cản sau đó mặt ngoài bồ đoàn hoàng mang lưu chuyển một trận và vệt kiếm lập tức khôi phục lại như lúc ban đầu.

Rõ ràng bồ đoàn này do cỏ cây bện thành còn kiếm quang chính là Thanh Trúc Phong Vân Kiếm.

“Quả nhiên là không giả, chính là Giáp Y thảo trong truyền thuyết! Thế gian thực sự có loại cỏ kỳ dị như vậy. Chỉ bằng vào thân cây mà có khả năng ngăn cản được phi kiếm phi đao cùng pháp bảo trảm kích. Nếu đem nó bện thành áo giáp nhẹ mặc trong người thì đủ có thể so với một kiện đỉnh giai chiến giáp. Đáng tiếc là loại cỏ này sợ nhất là hoả công khiến có giá trị bị giảm đi không ít a. Không hổ là chỗ ở của tiên nhân, lại dùng linh thảo quý hiếm như vậy để làm bồ đoàn. Thật sự là đại tài tiểu dụng a…”

Hàn Lập cầm bồ đoàn trong tay lăn qua lộn lại nhìn vài lần, cúi đầu miệng lẩm bẩm nhưng trên mặt lại tràn đấy ý cười.

Nếu đã phát hiện ra số bồ đoàn này có giá trị thì hắn tự nhiên sẽ không đem chúng bỏ mặc. Lúc này một bàn tay tối đen như mực từ trong tay áo thò ra hướng lên mặt đất nhìn như tuỳ ý chộp ra một cái. Nhất thời một mảnh hôi sắc hướng trên mặt đất quét qua một cái. Quầng sáng mờ chớp động rồi hơn trăm cái bồ đoàn không tiếng động mà biến mất không thấy bóng dáng. Cả đại sảnh lúc này trông có vẻ trống trải.

Sau khi dùng thần niệm xem xét trong vòng tay trữ vậy, thấy số bồ đoàn nọ đều sắp xếp chỉnh tề bên trong thì Hàn Lập vừa lòng gật gật đầu. Loại linh thảo này đã hầu như tuyệt diệt ở Linh giới, như vậy chuyến đi này thật sự không tệ. Hàn Lập trong lòng nghĩ như thế mà thở ra một hơi rồi lại hít sâu một hơi. Không biết có phải là ảo giác hay không mà mùi đàn hương tựa hồ nồng đậm hơn so với vừa rồi.

“Đàn hương!”

Hắn bỗng nhiên quay đầu lại, hai mắt có chút toả sáng đảo qua mọi ngõ ngách rồi nhìn vào cái lư hương. Trong lư hương rõ ràng còn nửa cây nến, cây nến màu vàng nhạt, cũng không biết đã cháy được bao nhiêu năm. Đuôi lông mày Hàn Lập vừa động rồi hướng về góc này bước tới.

Người chưa đi đến nhưng đã dùng thần niệm đi trước đảo qua lư hương, chỉ thấy hắn lập tức nhíu mày. Cái lư hương này lại chỉ dùng thanh đồng bình thường luyện chế thành, thậm chí còn không tính là pháp khí nữa, cái này thật sự có chút ngoài ý muốn.

Ánh mắt Hàn Lập lấp loé vài cái rồi liền đi tới chỗ lư hương, cúi đầu nhìn vào tàn hương của cây nến chiếm khoảng một phần ba. Một cỗ khí tức đàn hương nồng đậm đang từ vật phát tán ra. Đàn hương này có chút kỳ quái.

Nến này nhìn từ bề ngoài thì tựa hồ không khác gì chúc hương nhưng nhiều năm qua đi như vậy mà vẫn có thể bảo trì hương khí nồng đậm như thế thì cũng biết vật này tuyệt đối là rất có lai lịch. Hàn Lập nhìn một hồi lâu sau thì biểu tình trên mặt dần dần có chút ngưng trọng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 42: Cô không biết ngượng à?

Bỗng nhiên một tay vừa nhấc, hắn vươn hai ngón tay hướng đến phía tàn hương chậm rãi gắp lấy. Không chỉ vậy chỉ thấy linh quang chợt loé rồi một tầng thanh quang đem hai ngón tay bao bọc lấy, bộ dáng cẩn thận vạn phần.

Ngón tay hắn từ từ nhích đến chỗ tàn hương trong lư hương, đến lúc này vẫn chưa có cảm giác gì khác thường xuất hiện nhưng thần sắc Hàn Lập vẫn nghiêm nghị dị thường đem tàn hương này lăn qua lăn lại nhìn vài lần, rồi lại để cạnh mũi ngửi một hồi lâu sau mới lộ ra vẻ trầm ngâm.

Bỗng nhiên một ngón tay búng ra, hồng quang chợt loé rồi một đốm lửa cỡ hạt gạo từ đầu ngón tay bắn ra rồi kích lên tàn hương.

Tàn hương chợt loé lên nhưng không bị đốt cháy. Ánh mắt Hàn Lập chợt loé lên, bên trong ẩn hiện một tia hưng phấn, ngón tay hơi bắn ra, nhất thời một viên hoả cầu màu đỏ đậm to bằng nắm tay từ đầu ngón tay trống rỗng hiện lên, huyền phù hơ trên hư không không nhúc nhích sau đó hắn mới đem tàn hương đi vào trong hoả cầu. Hắn ngưng trọng nhìn hồi lâu.

Kết quả tàn hương nhìn như bình thường này mặc cho hoả cầu tàn ra nhiệt lực nóng bỏng rào rạt thiêu đốt mà vẫn không chút thay đổi nào.

“Quả nhiên là ‘Hắc u băng hương’ đây chính là thánh vật dùng để trừ tâm ma lúc đột phá Hơp Thể cảnh giới!”

Vừa thấy màn này, trên mặt Hàn Lập lại hiện lên vẻ mừng như điên. Lúc này hắn một tay vừa lật, trong tay liền xuất hiện một cái hộp trắng noãn như ngọc rồi đem tàn hương cẩn thận dị thường bỏ vào bên trong. Tiếp theo thân hình hắn liên tiếp chớp lên, lại lao tới một cái lư hương bên góc đối diện tìm được hai đoàn tàn hương khác mà đồng dạng thu lại.

Ngọc hạp ở trong tay linh quang chợt loé lên rồi biến mất vô tung vô ảnh, tiếp theo Hàn Lập lại đi quanh trong phòng này tìm kiếm mọi nơi một phen, đáng tiếc là nơi đây đồ vật nguyên bản không nhiều, ngoại trừ bỏ cái tượng thần cùng kim tiền cung phụng sớm đã biến thành màu xám trắng như hài cốt kia thì cũng không thấy vật gì nữa.

Sau đó, hắn rốt cục đem ánh mắt nhìn về phía thần tượng. Thần tượng này kim thân mình tử long lánh, cao ước chừng một trượng mà bên trong thần tượng lại xanh biếc ướt át, giống như là sử dụng cực phẩm lục ngọc chạm khắc mà thành.

Thần tượng này mặc một thân lục sắc đạo bào, một tay ôm một cái phất trần trắng như tuyết, một tay kia thì nâng một cái tử kim sắc hồ lô, dưới cằm có ba chòm râu dài, mơ hồ có bộ dáng tiên phong đạo cốt nhưng Hàn Lập chỉ nhìn thần tượng này một lát thì trong mắt lại không khỏi toát ra một tia hoảng sợ.

Hắn bỗng nhiên phát hiện ra, mặc cho hai mắt trợn to nhìn thẳng vào gương mặt thần tượng này bao lâu thì cũng chỉ có thể thấy được một mảnh quang hà xanh biếc ở trong mắt lóng lánh mà thôi, thuỷ chung không thể nhìn rõ được dung mạo của thần tượng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Hàn Lập khoé mắt chợt nhảy lên hai cái, đồng tử hơi co rụt lại, ngay sau đó trong mắt liền xuất hiện lam mang chói mắt chớp động, hắn lại vận dụng Minh Thanh linh mục mạnh mẽ nhìn vào gương mặt thần tượng này. Lần này quả nhiên có chút hiệu quả, khuôn mặt thần tượng kia bị một tầng lục hà phong toả nay lại dần dần bị thấu thị qua, ở trong mắt phong phanh lộ rõ ra.

Hàn Lập trong lòng vui vẻ, ánh mắt ngưng trọng, nghĩ đã có thể nhìn rõ khuôn mặt thần tượng thì bỗng nhiên trong đầu vang lên một trận phạm âm thiên nhạc làm cho hai tai hắn ong ong lên, cả thần thức hải giống như một chút bị đảo điên. Hàn Lập hai mắt tối sầm lại, cả người lảo đảo, thiếu chút nữa là ở thiên huyền địa chuyển ngồi bệt trên mặt đất.

May mắn thần niệm của hắn so với tồn tại Hợp Thể kỳ thì không kém làm ấy nên lúc này vội vàng vận chuyển pháp lực trong cơ thể một trận, cuối cùng từ trong mê muội thanh tỉnh lại rồi vội vàng ổn định hai chân một lần nữa đứng thẳng trở lại.

Hàn Lập sau khi ổn định thân hình thì lại đưa mắt nhìn về phía thần tượng nhưng ánh mắt lại trở nên kinh nghi bất định. Thần tượng này quỷ dị như thế, lấy cảnh giới tu vi hiện giờ của hắn mà vẫn không thể thấy được rõ hình dáng. Có thể thấy được bản thân nó là một dị bảo có uy năng sâu không lường được. Vật ấy lại được thờ phụng ở đây, nghĩ đến người được cung phụng ở Chân tiên giới cũng là một nhân vật không nhỏ. Mà loại thần tượng này chính là một đồ vật có chứa sự cực kỳ huyền diệu gì đó.

Ngay cả ở Linh giới vẫn có một số người có đại thần thông, cho dù ở cách xa trăm vạn dặm thì vẫn có khả năng mượn dùng thần tượng chi lực mà làm cho nguyên thần hoặc là phân hồn hiện hình mà ra.

Thần tượng này nếu chủ nhân có khả năng thật sự là người rất có lai lịch ở Chân tiên giới, hơn nữa tại Linh giới cũng chưa bao giờ có nghe nói qua tiên nhân tại Chân tiên giới dùng thủ đoạn này mà xuyên xuống nhưng nếu đem thần tượng này đi thì tuyệt đối là một loại hành động đốt lửa thiêu thân.

Hàn Lập thần sắc âm tình bất định một hồi lâu, rốt cục hít sâu một hơi miễn cưỡng áp chế dục niệm trong lòng, đem ánh mắt rời khỏi thần tượng nhìn về phía một bên thiên môn. Thân hình vừa động, hắn không hề chần chờ tiêu sái bước đi. Cự viên khôi lỗi kia được thần niệm thúc giục cũng bước đi theo sát phía sau.

Một lát công phu sau, trong phòng ngoại trừ một số đồ vật linh tinh và cái thần tượng ra thì không còn có gì nữa. Lúc này hắn đã đi qua cửa mà đi tới trước một cái sương phòng có hơn mười gian. Căn phòng này cũng không quá lớn, hơn nữa tất cả đều giống nhau như đúc.

Hàn Lập liếc nhanh qua một cái rồi sai cự viên khôi lỗi đem tất cả cửa phòng đẩy mở ra, sau khi thấy không có gì khác thường thì liền bước vào một căn phòng trong số đó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.