Hàn Lập ánh mắt chớp động nhìn vào cái ghế trên đài cao mà thần sắc ngưng trọng.
“Chẳng lẽ thật sự đi đến giữa tinh không đồ, ngồi trên cái ghế này thì mới được. Như thế mà nói thì hoạ hay phúc không biết thế nào.”
Ánh mắt Hàn Lập chớp động ẩn hiện một tia chần chờ.
Nơi này đầy vẻ thần bí như thế thì bí mật cất giấu khẳng định là không nhỏ. Mà nếu có thể được tiên nhân coi trọng như thế thì không tìm tòi nghiên cứu được thì hắn lại không cam tâm mà rời đi. Tuy nhiên vừa rồi ảo cảnh trong tinh không đồ đáng sợ như thế, nay hắn phải thao túng kim thân ngồi vào cái ghế ở trung tâm tinh không đồ này thật sự là khó khăn.
“Quên đi, nguy hiểm cùng cơ duyên nguyên bản chính là đồng thời tồn tại. Nói như vậy nguy hiểm càng lớn thì cơ duyên lại càng lớn. Kim thân đã cô đọng thành công, cùng lắm thì để cho đệ nhị Nguyên anh mạo hiểm một chút là được. Còn nếu bỏ lỡ cơ duyên lần này thì sau này ở Linh giới tiên giới di chỉ như thé này căn bản là không có khả năng gặp được lần thứ hai.”
Hàn Lập trong lòng cân nhắ nửa ngày thì khoé miệng run rẩy một chút, trên mặt rốt cục hiện ra một tia kiên quyết. Ngay cả hắn bình thường vạn phần cẩn thận nhưng khi đối mặt với dị bảo của tiên nhân tuyệt đại hấp dẫn đến bực này thì trong lòng cũng không kiềm chế được.
Cơ hồ cùng lúc đó, trên khuôn mặt một trong ba cái đầu của kim thân hai mắt xuất hiện quang mang kỳ lạ lưu chuyển rồi kim thân lập tức đi nhanh tới chỗ cái ghế. Một lát sau, với thân hình cao lớn của kim thân nên việc ngồi xuống gặp chút khó khăn.
Chỉ thấy kim thân một tay bấm quyết, bên ngoài thân kim quang chớp động rồi hình thể nhanh chóng thu nhỏ lại chỉ còn cao một trượng sau đó mới ngồi xuống ghế và cũng theo bản năng đem hai tay tựa lên thành ghế, tiếp theo trong miệng bắt đầu lầm bầm niêm chú.
Lúc này đây, theo thanh âm chú ngữ vang lên, phụ cận kim thân lập tức sinh ra biến hoá. Chỉ thấy trên cái ghế dưới thân lục quang vụt sáng lên rồi một đám ngân sắc phù văn hiện lên trên ghế rồi vây quanh kim thân xoay không ngừng. Theo quá trình niệm chú ngữ, thanh âm dần dần lên cao thì trung hư không đài cao cũng hiện lên nhiều điểm ngũ sắc linh quang, hơn nữa càng ngày càng dày đặc, giống như vô số bông tuyết năm màu ở trên hư không phiêu đãng không thôi, cảnh trí trông diễm lệ dị thường.
Hàn Lập trong lòng căng thẳng, giương mắt nhìn chằm chằm vào đài cao, mắt cũng không chớp một cái. Cơ hồ ngay lúc ngũ sắc quang điểm hiện lên thì trên tinh không đồ đột nhien toát ra một đạo hào quang kim ngân bạch tam sắc. Trong hào quang có nhật nguyệt tinh tú chớp động rồi đều hoá thành tam sắc linh quang vỡ vụn ra nhưng linh hà vừa chuyển trong nháy mắt công phu đã hợp thành một cái Ngân khoa văn, Kim triện văn cùng một loại bạch sắc phù văn chưa bao giờ gặp qua tạo thành một cái quang trận thần kỳ đem cả đài cao gắn vào trong đó.
Còn chín con ngân giáp khôi lỗi cùng kim thân pháp tướng trên ghế kia vừa lúc thân ở trong quang trận lại ẩn hiện hình thành một mối liên hệ huyền diệu dị thường. Hàn Lập thấy vậy thì trong mắt quang mang kỳ lạ liên thiểm nhưng vẫn chưa có hành động gì.
Lúc này đệ nhị Nguyên anh miệng phun pháp quyết đã đến câu cuối cùng rồi. Đột nhiên trong mắt chín con khôi lỗi kia thanh quang chợt loé, chúng rốt cục đã có hành động. Chỉ thấy tất cả khôi lỗi đột nhiên chân vừa động, hoặc là bước về phía trước hoặc là về phía sau nhưng tất cả cự ly đều cách vị trí ban đầu nửa bước.
Bất quá chỉ cần thay đổi nửa bước này mà một cỗ cấm chế dao động lập tức hiện lên ở trên đài rồi cùng quang trận hô ứng mà làm cho tình hình trong trận lâm vào biến đổi. Ngũ sắc quang điểm nguyên bản huyền phù ở trên hư không chợt run rây rồi liền giống như bạo vũ lao vào trong quang trận.
Cùng lúc đó, chín con khôi lỗi hai tay cầm ngân thương khẽ động, một tầng quang diễm màu vàng óng từ trên người chúng nó toát ra. Kim diễm ngân giáp giao hoà mà tôn nhau lên làm cho đám khôi lỗi này nhìn như thiên binh thiên tướng, uy phong lẫm lẫm nhưng một đám khôi lỗi này cũng không phải là tượng trưng, sau khi kim diễm toát ra thì đồng thời một cỗ linh áp từ trên người khôi lỗi phóng lên cao.
Linh áp cực mạnh này, trong nháy mắt đã làm cho thiên địa nguyên khí phụ cận đài cao quay cuồng một trận rồi cuối cùng hình thành một cơn lốc mênh mông màu vàng gào thét điên cuồng cuốn đi,
Hàn Lập đứng cách đó hơn ba mươi trượng chỉ bị cơn lốc quét qua một chút nhưng kết quả là sắc mặt đại biến, giống như là bị một luồng cự lực cuồng kích, trên người kim quang loé lên rồi giống như tên rời nỏ bắn nhanh ra ngoài. Trong khoảnh khắc, thân hình hắn lại hiện ra cách đó hơn hai mươi trượng nhưng rồi thân ảnh lại liên tiếp lùi ra mấy lần nữa thì mới miễn cưỡng ổn định lại thân hình.
Linh áp do đám khôi lỗi này phát ra thật là đáng sợ. Ngay cả hắn có thân thể so sánh với thánh giai bình thường còn mạnh hơn vài phần mà cũng không thể ngăn được một lát. Hàn Lập trong lòng vừa kinh vừa sợ, bất quá hắn nhất thời bất chấp việc này, vội vàng ngẩng cao đầu nhìn lên trên đài cao.
Chỉ thấy chín tên giáp sĩ cầm ngân thương nguyên bản chỉ lên bầu trời cao run lên rồi đều tự phun ra một đạo kim sắc quang trụ nhằm thằng quang đoàn truyền ra âm thanh “oanh long long” quái dị rồi bên trong quang hà nhanh chóng chuyển động, mơ hồ có một cái lốc xoáy thật lớn đang từ từ hình thành.
“Phốc xuy” một tiếng, trong quang trận tam sắc hào quang thật lớn lưu chuyển một trận rồi một cái tam sắc phù văn từ trong quang trận từ từ trồi lên, sau khi chợt loé lên thì lướt qua trên không trung kích bắn đi. Một lát sau, phù văn to lớn này chui vào cơn lốc xoáy màu vàng.
Chỉ thấy kim sắc quang hà kịch liệt quay cuồng một trận rồi một tiếng nổ kinh thiên truyền ra, tiếp theo một cỗ không gian dao động từ trong lốc xoáy phát ra. “Rầm rầm” vài tiếng nổ, từ ngân thương trong tay giáp sĩ lại phun ra vài đạo kim sắc quang trụ bắn lên không trung. Nhưng lúc này phía trên quang trận do hào quang đại phóng nhưng ngưng kết thành một tầng tam sắc quang mang thật lớn đem cả toà đài cao bao vào trong đó.
Trong quang mang, vô số phù văn lưỡng sắc kim ngân điên cuồng hiện lên mang theo từng trận phạm âm nhằm thẳng đến Kim thân pháp tướng đang ngồi ở trên ghế bay đến. Cả toà quang trận bị kích phát tới cực hạn mà phát ra thanh âm vù vù như tiếng sấm đinh tai nhức óc.
Cùng lúc đó, bản thể của Hàn Lập bỗng nhiên cảm giác cảnh tượng bốn phía tối sầm lại, hắn vội vàng ngưng thần nhìn lại, kết quả nhất thời giật mình đánh thót một cái. Lúc trước hắn rõ ràng đã tự thân kiến thức qua uy lực của tinh không đồ, chẳng qua là lúc này đây tựa hồ đứng ở một góc độ quỷ dị từ trên cao nhìn xuống mà bao quát tất cả, do đó hắn nhìn thấy bên cạnh kim thân có vài vị tinh tú màu trắng to cỡ đầu người nổi lơ lửng. Mà kim thân cùng ghế dựa và tam sắc quang trận dưới chân hay giáp sĩ, kim sắc lốc xoáy cùng đồ vật này nọ rõ ràng đều ở trong tinh không.
Hàn Lập cơ hồ không lưỡng lự, đột nhiên tay áo bào run lên, một thanh phi kiếm dài chừng một thước bắn ra. Phi kiếm này sau khi xoay quanh một cái thì liền hoá thành một đạo thanh quang. Hàn quang chợt loé lên xuyên qua vài khối tinh tú bị chém vỡ nhưng một lát sau, vô số tinh tú bị chém vỡ đó liền xuất hiện bạch quang loé lên rồi một lần nữa khôi phục như lúc ban đầu.
Hàn Lập thấy vậy, đuôi lông màu nhíu lại nhưng trong lòng ngược lại hơi buông lỏng một chút. Tinh không này tựa hồ không phải hoàn toàn là ảo cảnh. Lúc này đây, thần trí của hắn vẫn bảo trì thanh tỉnh dị thường, vẫn chưa bị đánh mất mình.
Bất quá loại ý niệm này mới chợt loé lên trong đầu Hàn Lập thì không gian dao động trong cơn lốc xoáy màu vàng đã mãnh liệt lan ra ngoài. Dao động giống như vật hữu hình hoá thành tầng tầng sóng lãng bằng mắt thường có thể thấy được theo lốc xoáy phun ra rồi hướng ra bốn phương tám hướng điên cuồng tán đi. Nơi nào cơn lốc đi qua thì hư không đều trở nên mơ hồ, cả tinh không đều giống như nháy mắt thiên địa điên đảo, không thể tự chủ được.
Bỗng nhiên một tiếng nổ như xé rách thiên địa truyền ra, một đạo nhũ bạch sắc quang trụ từ trong cơn lốc xoáy phu ra, sau khi chợt loé lên thì trực tiếp kích lên trên quang trận trên đài cao, đồng thời đem pháp tướng trên ghế gắn vào trong đó.
Trong quang trụ mơ hồ có tiếng phong lôi truyền ra, cho dù ở cách đó mấy chục trượng nhưng Hàn Lập vẫn có thể cảm ứng được linh lực cự kỳ tinh thuần trong quang trụ, tuy nhiên nếu cẩn thận cảm giác thì còn thấy bên trong ẩn chứa không chỉ có linh khsi mà tựa hồ còn có một loại khí tức tinh thần vô hạn bàng bạc.
Đệ nhị Nguyên anh đang ngồi ở trên ghế chưa kịp phản ứng gì thì cột sáng đã đến sát bên thân, trong nháy mắt nó liền cảm thấy không gian bốn phía kim thân căng thẳng rồi một cỗ cự lực không thể ngăn cản nổi ép mạnh lên thân hình. Ngay cả kim thân chi lực mạnh mẽ nhưng một đầu ngón tay cũng không thể nhúc nhích nổi.
Linh lực tinh thuần và cả ngũ sắc phù văn trong quang trụ lúc này như thuỷ triều liều mạng hướng tới kim thân mà chui vào, vô pháp ngăn cản. Bản thể Hàn Lập ở xa xa trong hư không thấy vậy thì sắc mặt đại biến. Ở trong khoảng cách gần gũi như thế đệ nhị Nguyên anh cùng chủ Nguyên anh tự nhiên thuỷ chung vẫn duy trì liên hệ chặt chẽ nên những gì Kim thân pháp tướng cảm nhận được thì hắn cũng cảm giác được y như thế.
Ở trong linh lực tinh thuần cùng ngũ sắc phù văn, tu vi của đệ nhị Nguyên anh đang là Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong Huyền âm ma khí thế nhưng giây lát sau đã tiến vào Nguyên Anh hậu kỳ, giống như hậu kỳ bình cảnh căn bản không tồn tại vậy.
Không chỉ có thế, ma công của đệ nhị Nguyên anh trong cột sáng được một lực lượng thần kỳ bất khả tư nghị làm cho tu vi một đường cuồng trướng. Một lát công phu sau liền ngạnh sinh tiến tới hậu kỳ đỉnh phong mà đụng phải đại bình cảnh Hoá Thần Kỳ.
Bình cảnh này nguyên bản gian nan vô cùng, lúc trước Hàn Lập cũng nơm nớp lo sợ hai lần mới có thể vượt qua được nhưng đệ nhị Nguyên anh chỉ cảm thấy nhũ bạch quang trụ hơi rung động vài cái, từ bên trong phát ra tiếng phạm âm cao minh rồi không ngờ như đi trên đường lớn bằng phẳng liền dễ dàng qua, tiến nhập vào giai đoạn Hoá Thần sơ kỳ. Tu vi cứ một đường tăng vọt.
Mà hết thảy việc này phát sinh tuyệt không quá mười lần hô hấp khiến Hàn Lập trong lòng hoảng sợ thế nào có thể nghĩ, hắn cơ hồ không thể tin được những tin tức từ đệ nhị Nguyên anh truyền đến.
Bất quá càng làm cho người ta giật mình chính là chính mắt hắn nhìn thấy cái Phạm Thánh Kim Thân ba đầu sáu tay kia trong nhũ bạch quang trụ bắt đầu tấc tấc tan rã, cuối cùng hoá thành hơn ngàn giọt dịch thể màu vàng quỷ dị huyền phù trong quang trụ.
Đệ nhị Nguyên anh cả người hắc khí quay cuồng hoàn toàn bị bộc lộ ra trước cột sáng nhưng không chờ Hàn Lập kinh ngạc suy nghĩ cẩn thận thì một bộ phận ngũ sắc phù văn bỗng nhiên biến thành từng đốm sáng nhỏ như hạt gạo sau đó dồn dập bay về hướng kim sắc dịch tích chui vào trong đó không thấy bóng dáng. Đám kim sắc dịch tích này giống như đang được một ít lực lượng thần bí gột rửa một lần rồi lại một lần.
Bỗng nhiên bản thể của Hàn Lập cùng đệ nhị Nguyên anh đồng thời phát ra một tiếng kêu đau đớn từ sâu trong hồn phách. Một người bên ngoài thân hắc khí liều mạng quay cuồng, cả người rung động không ngừng rồi lập tức “rầm” một tiếng rơi từ không trung xuống.