Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1812: Hắc sa thị nữ



Hắc quang chợt lóe, Hắc bào nhân kia liền quỷ dị xuất hiện ở phía trước năm người, tiếp theo cũng không thấy nói gì cùng bọn họ, liền một mình từ từ bay về phía trước.

Hàn Lập đang thấy có chút kỳ quái, chợt cảm thấy ô quang chợt lóe bốn phía, thân hình không tự chủ được bị một luồng lực lượng vô hình kéo đi.

Bốn người còn lại vướng phải tình hình tương tự.

Hàn Lập vốn là ngẩn ra nhưng ngay đó cười một tiếng.

Khiên Dẫn sứ giả này danh xứng như thực, thật sự muốn kéo mấy người bọn họ mà mời đi.

Bất quá cũng không biết hắc quang bên ngoài cơ thể có huyền cơ gì, mà hắc khí dọc theo đường đi gặp phải đều tự tản ra nơi khác.

Đoàn người tuần tự bay được vài dặm.

Đột nhiên ánh mắt Hàn Lập ngưng tụ ở một vùng hắc khí rất lớn phía trước, trong mắt mơ hồ có lam quang chớp động.

Dưới sự cảm ứng của hắn, bên trong vùng hắc khí kia ẩn giấu một đại vật, có cùng khí tức với đám yêu thú kỳ quái ban nãy, có lẽ là cùng chủng loại nhưng không biết cường đại hơn biết bao nhiêu lần.

Ngay cả Hợp Thể tu sĩ như hắn cũng cảm thấy một sự uy hiếp rất lớn.

Tầng hắc khí này không chút tầm thường, Linh Mục thần thông của hắn cũng không thể hoàn toàn xuyên thấu. Chỉ mơ hồ chứng kiến trong hắc sương vụ ẩn một cự thú to thân như một ngọn núi nhỏ, hình dáng giống như một con Giao Mãng cự thú.

Thời điểm Hàn Lập thầm rùng mình thì bốn người khác cũng đã phát hiện quái vật trong hắc khí phía trước. Mắt thấy bọn họ đang từ từ trôi tới con thú này thì trong lòng đều trở nên cảnh giác.

Đúng lúc này, Khiên Dẫn sứ giả đang ở phía trước đột nhiên hướng xuống phía dưới mà đi, đồng thời mang theo đám người hạ xuống. Không để tiếp cận với cự thú không biết tên phía trước.

Hàn Lập tự nhiên trong lòng buông lỏng, liếc mắt đánh giá cự thú kia lần nữa rồi không chú ý thêm nữa.

Nhưng một lát sau, sắc mặt hắn lại biến đổi.

Đoàn người dưới sự dẫn dắt của Khiên Dẫn sứ giả, lại trôi xuống phía dưới chừng mấy vạn trượng sâu, nhưng nơi này dường như không có điểm cuối.

Hư không chung quanh trải rộng hắc khí, giống như là một vực sâu không đáy hun hút tối om.

Nếu không phải Hàn Lập thấy bốn người còn lại ở trong hắc quang vẫn không có hành động khác thường, chỉ sợ đã quyết định không để người an bài xuống tiếp như vậy.

Cũng may tiếp tục xuống dưới hơn vạn trượng, hắc khí bốn phía rốt cục tản ra, dần rời khỏi biển sương vụ hắc ám.

Phía dưới xuất hiện một địa phương màu xanh thẳm quái dị.

Nơi nơi là lam quang nhạt tỏa ra khắp bốn phía, đem những kiến trúc lớn phía dưới cùng những quái lâm bốn phía như cột đá màu đen thật lớn chiếu sáng rõ ràng.

Không ngờ trong không trung lơ lửng hơn mười khối quang cầu màu lam chói lọi to lớn, đều đường kính hơn trượng, tản ra lam quang lạnh lùng như vĩnh hằng không tắt.

Tham Khảo Thêm:  Chương 137: 137: Rồng Và Đồ Long Giả

Sau một thoáng, hắc quang đang bao vây mấy người Hàn Lập rung động một trận, phát ra một tiếng âm trầm đục tiêu thất.

Tức thời dẫn lực đang bao quanh trên người năm người cũng đồng thời biến mất không thấy.

“Ta còn đi tiếp đón những người khác. Các ngươi tới Hắc Vực đại điện phía dưới thì sẽ có những người khác tiếp đãi.” Hắc bào nhân lạnh lùng hướng năm người nói một câu, không hề quản bọn họ có nghi hoặc gì, quay người tiến nhập vào trong hắc khí trên cao.

Hàn Lập thấy thế có chút á khẩu.

Bất quá Vạn Cốt chân nhân một bên, tựa hồ không chút nào để ý việc này. Lão đạo cười nhẹ một tiếng, liền tự thúc dục độn quang bay xuống phía dưới.

Kim quang nhân cười hắc hắc, cũng không chút do dự hóa thành một đạo kim hồng kích bắn xuống.

Hàn Lập cùng hai người còn lại liếc lẫn nhau, tự nhiên cũng bay theo xuống dưới.

Chỉ thấy Kiến trúc nơi đây mọc lên như nấm, lại khác thế giới bên ngoài rất lớn.

Tất cả phòng ốc đều chỉ dùng để một loại tài liệu màu đen nhìn như thô hòn đá xếp chồng lên nhau mà thành. Mỗi một tòa đều thô kệch mà dị thường cao lớn, mơ hồ mang theo phong cách man hoang thời thượng cổ.

Hắc Vực đại điện theo như lời Khiên Dẫn sứ giả kia, thật rất dễ dàng nhận ra.

Chính là một tòa đại điện cao tới hơn ngàn trượng, chiếm diện tích vài dặm trên một ngọn núi màu đen, bất luận ai tới đây đều phải chú ý tới nó.

Năm người Hàn Lập trước sau hạ xuống một quảng trường trước đại điện, nơi này sớm có hai hàng nữ tử khoác lụa mỏng màu đen chờ.

Tất cả nữ tử đều dùng khăn đen che mặt nhưng không lấp được mắt mày thanh tú lộ ra, cả một đám đều có dáng người xinh đẹp quyến rũ, hơn nữa nguyên âm khí trên người rất đậm, tu vi đều đã ngoài Kết Đan.

Đây đều là tối cực phẩm tuyệt hảo lô đỉnh.

Năm người vừa rơi xuống, lập tức năm nữ tử gần nhất phong tư chỉnh tề tiêu sái tiến lên.

“Tỷ muội vãn bối bái kiến năm vị tiền bối. Từ giờ trở đi, đám người vãn bối chuyên môn hầu hạ các tiền bối. Các vị tiền bối nếu có nghi vấn cùng yêu cầu gì, chúng vãn bối nhất định sẽ toàn lực giải đáp cùng thỏa mãn. Hiện tại cách Trao đổi đại hội còn một vài canh giờ, các vị tiền bối có muốn tới tĩnh thất chuyên môn nghỉ một lát chăng?” Một nữ tử dáng người cao mảnh dẻ, da thịt như tuyết trắng lấp ló trong làn lụa đen, chỉnh đốn trang phục hướng về đám người Hàn Lập thi lễ, đôi mắt đẹp ẩn tình nói lời cực kỳ mê người.

“. Hừ, Hắc Vực các ngươi thích bày ra tà môn ma đạo làm gì. Ta không cần bất luận kẻ nào tiếp đãi, trực tiếp mang ta đến đại điện là được.” Gã có thân ảnh nhạt như khói nhẹ bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng. Không ngờ thanh âm này lại dễ nghe êm tai, thì ra là một nữ tu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 31

“Tiền bối nếu không muốn vãn bối tiếp đãi, tự nhiên sẽ không miễn cưỡng. Số chín, ngươi mang vị tiền bối này đến Thiên Điện đi.” Hắc sa thị nữ nọ lại khẽ cười một tiếng, quay đầu hướng sang một nữ tử dáng người hơi thấp trong tứ nữ còn lại, phân phó một câu.

Hắc sa thị nữ kia nghe vậy, vội lên tiếng trả lời:

“Tiền bối, mời theo vãn bối đi trước một bước!”

Nói xong lời này, hắc sa thị nữ được gọi số Chín kính cẩn thi lễ, thướt tha hướng đại điện đại môn đi tới.

Nữ tu thân như làn khói nhẹ, dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn số Chín một cái, không nói một lời theo đi.

“Ha ha, lão phu cũng không cần nghỉ ngơi cái gì, cũng giống vị tiên tử kia, đi tới chính điện đại hội đi.” Thân ảnh được lục quang bao phủ cũng cười nói. Mang theo âm thanh già nua dị thường, tựa hồ là một lão giả tuổi không nhỏ.

Hắc sa nữ tử dẫn đầu vẫn mang thần tình tươi cười một lời đáp ứng, tiếp tục phân phó một nữ tử khác mang lão tiến vào trong đại điện.

Trong nháy mắt trên quảng trường liền chỉ còn lại có ba người Hàn Lập.

“Sách sách, có tiện nghi lại không muốn chiếm! Tại hạ sẽ không làm chính nhân quân tử gì đó. Nhị vị đạo hữu, trước hết tại hạ đi tiêu dao một phen.” Vạn Cốt chân nhân phát ra một tiếng cười to, thanh âm có chút sắc nhọn, hoàn toàn khác hẳn ban đầu.

Tiếp theo lão đạo cũng không đợi hắc sa nữ tử cầm đầu nói cái gì, trực tiếp tiến lên từng bước, ôm lấy một hắc sa nữ tử gần nhất, liền nghênh ngang rời khỏi.

“Hắc hắc, vị đó đúng là người cùng sở thích với ta, không biết có phải ta nhận sai đồng đạo rồi chăng! Như vậy đi, nếu ngươi là người cầm đầu các nàng ở đây, đương nhiên là người xuất sắc nhất. Bổn tọa muốn ngươi tới hầu hạ một phen.” Thân ảnh trong kim quang chói mắt, đưa ánh mắt hung hăng đảo qua khuôn mặt của hắc sa nữ tử cầm đầu, liền phát ra cười nhẹ.

“Tiền bối có thể vừa ý với dung mạo của tiểu nữ, vãn bối tự nhiên cầu còn không được. số Mười một, ngươi chiêu đãi vị tiền bối còn lại cho tốt, không được sơ sót.” Hắc sa thị nữ cầm đầu không chút tỏ vẻ nào ngoài ý muốn, ngược lại cười dài nói.

Tiếp theo nàng tiến lên từng bước, ôm lấy thân ảnh trong kim quang, cũng ly khai khỏi chỗ này.

Hàn Lập mở trừng hai mắt, nhìn hai hàng hắc sa thị nữ vẫn đứng xa xa. Lại liếc mắt xem xét nữ tử gần trong gang tấc, không khỏi sờ sờ cằm, cũng đem thanh âm trở nên có chút thô hào hỏi:

“Ngươi là số Mười một? Chẳng lẽ khi trước chỉ có vài đạo hữu tới đây sao”

“Tiền bối hiểu lầm. Vãn bối tuy có số là mười một, nhưng các đồng nghiệp hầu hạ các tiền bối khác khi trước cũng có thể là số Hai mươi, Ba mươi. Đều không phải theo trật tự, mà đón đợi chư vị tiền bối một cách ngẫu nhiên.” Hắc sa thị nữ số mười một này có dáng người nhỏ xinh, thanh âm nhu hòa dễ nghe, cùng sử dụng ánh mắt tội nghiệp xem xét Hàn Lập, giống như sợ hắn tùy tiện từ chối.

Tham Khảo Thêm:  Chương 22: 22: Cậu Rước Mấy Thứ Này Về Làm Cảnh Hả!

“Thì ra là thế! Tới tĩnh thất nghỉ ngơi thì không cần, ngươi theo ta tới đại điện một chuyến, ta có lời cần hỏi ngươi.” Hàn Lập thản nhiên phân phó một tiếng.

“Dạ, tiền bối!” Thị nữ số mười một tự nhiên cung kính đáp ứng, chủ động tiến lên.

Hàn Lập quét mắt nhìn nàng một cái, không khách khí ôm thân thể mềm mại mảnh mai không xương của đối phương, hướng cửa điện mà đi.

Mà khi đám người Hàn Lập rời đi quảng trường không bao lâu, lại có bốn gã thân hình được các loại linh quang che phủ từ trên cao hạ xuống, đồng dạng có bốn hắc sa thị nữ tươi cười nghênh đón.

Qua thời gian một bữa cơm, Hàn Lập nheo hai mắt ngả người trên một chiếc ghế rộng rãi.

Hắc sa thị nữ số mười một cơ hồ đem hơn phân nửa thân thể mềm mại tiến nhập trong lòng hắn, dùng ánh mắt như có nước nhìn gương mặt mơ hồ của Hàn Lập trong một tầng thanh quang.

Không riêng gì gương mặt mà cả thân hình hắn đều bị một tầng thanh hà bao phủ.

Không biết từ khi nào Hàn Lập đã thay đổi một loại thần thông ẩn dấu thân hình. Lúc này ngay cả Vạn Cốt chân nhân cũng vô pháp nhận ra thân phận này của hắn.

Nơi đây là một thạch đình màu đen lơ lửng ở trên hư không. Trong này chẳng những bàn trà đầy đủ, thậm chí còn có một số linh hoa linh quả giới cực kỳ hiếm thấy ở ngoại giới, trực tiếp bầy ở trên bàn đá trước người Hàn Lập.

Ở hư không chung quanh xa hơn một chút, có thể thấy những kiến trúc tương tự lơ lửng. Cẩn thận đảo qua mọi nơi, mơ hồ có chừng năm sáu trăm tòa như thế.

Trong đó đa phần các phi đình đều trống rỗng, còn lại chừng mấy chực tòa có người ngồi ở trong, phần lớn đều có một hắc sa thị nữ bầu bạn.

Bất quá Hàn Lập không để ý những đồng đạo ẩn dấu tướng mạo này, mà là ánh mắt chớp động nhìn chằm chằm vào một vòng hào quang màu trắng ngà bao phủ nơi trung tâm của các thạch đình.

Màn hào quang này có đường kính rộng hơn trăm trượng, bên trong có một Ngọc đài cao trắng tinh.

Ở bốn phía của đài ngọc là các cột đá màu hồng lam đứng sừng sững, ở trung tâm có bố trí một quỷ dị pháp trận màu hoàng kim. Mà ở trung tâm pháp trận, song song bày hai cái bàn đá cổ quái một đen một trắng hai độc nhất vô nhị.

Giờ phút này trên đài cao rỗng tuếch, không một bóng người.

“Chiếu theo lời của ngươi, lát trao nữa khi lúc trao đổi đại hội mới bắt đầu, Hắc Vực hội các ngươi trước tiên xuất ra một số kỳ trân vật trao đổi cùng chúng ta!” Hàn Lập đem ánh mắt thu lại, thản nhiên hướng nữ tử trong lòng nói một câu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.