Tên râu quai nón thấy phù lục của Hàn Lập tới, cũng không có gì lo lắng, trên người hắn là vòng bảo hộ mộc thuộc tính, lực phòng hộ kinh người, công kích bình thường căn bản là không để vào mắt.
Hơn nữa bằng với một tay lính mới mười một tầng công pháp như đối phương, hắn cũng không tin trên người lại có phù lục uy lực lớn gì, nhiều lắm thì cũng chỉ là sơ cấp bậc trung.
Bởi vậy vẫn không thèm để ý tiếp tục tiến tới, mở rộng cái túi ra, tựa hồ muốn phóng cái gì ra ngoài.
Mà khi hắn ngoài ý muốn bị màn hào quang màu vàng vây khốn tại chỗ, sau khi nhận ra là “Thổ lao thuật”, vẻ mặt tên râu quai nón mới khẽ biến, cảm thấy sự tình có chút không ổn.
Lúc này, trong túi của hắn, xuất ra một con rắn màu xanh biếc có một đôi cánh thịt màu tím. Cặp rắn này vừa hiện, liền lập tức “Oa oa” kêu lên vài tiếng quái dị, mạnh bạo không ngừng công phá màn hào quang màu vàng, làm cho màn hào quang bị công kích làm cho không ngừng run rẩy, khí lực phảng phất cũng không nhỏ.
Tên râu quai nón thấy vậy, trong lòng vui mừng, lại lấy ra một cái túi nữa, tiếp tục thả ra một con linh thú nữa, hợp lực đánh nát thổ lao. Hắn tin tưởng rằng không cần tốn nhiều thời gian, hắn liền có thể thoát ra!
Đến lúc đó, nhất định đem xương sườn của đối phương mà moi ra, mới tiết được mối hận trong lòng.
Hàn Lập căn bản không để ý đến địch nhân bị vây khốn, mà thân hình chợt lóe, nhằm về phía người của Thiên khuyết bảo. Thân pháp cực nhanh, dọc theo đường đi hắn như ẩn như hiện, thậm chí còn xuất ra ảo ảnh nối nhau, có vẻ cực kỳ quỷ mị.
Đồng thời, tay của hắn vỗ nhẹ xuống túi trữ vật ở bên hông, “Kim phù tử mẫu nhận” đột nhiên đổi thành pháp khí khác không lớn bằng, được nắm chặt trong tay của hắn.
Lúc này, người của Thiên khuyết bảo rốt cục từ trong mộng đẹp tỉnh lại, liếc mắt thấy cảnh tượng quỷ dị như thế, sắc mặt không khỏi đại biến, vội vàng lui về phía sau, lập tức lật bàn tay ra, một đạo phù chỉ liền xuất hiện trên tay của hắn.
Lúc này, Hàn Lập còn cách hắn ít nhất tám chín trượng nữa, điều này làm cho trong lòng hắn cũng không lo lắng mấy, bởi vì vẫn còn đủ thời gian thi triển phù lục.
Nhưng còn không chờ hắn dùng linh lực kích phát phù lục, đã kinh ngạc thấy, Hàn Lập đang xông tới, đột nhiên nhìn về phía hắn mà cười một cách thần bí, tiếp theo một tay hướng về phía hắn nhẹ nhàng vung lên, động tác giống như người thường ở nhân gian chào hỏi lẫn nhau. Cùng lúc đó, hắn cũng cảm thấy trên cổ hơi ngứa, tựa hồ có con muỗi cắn một cái.
Người của Thiên khuyết bảo rùng mình, còn chưa kịp hiểu được dụng ý của đối phương, liền cảm thấy thiên toàn địa chuyển, tiếp theo hai mắt tối sầm, không còn biết gì nữa.
“Nghiêm huynh đệ!”
Tên râu quai nón Linh thú sơn đứng ở bên kia, hai mắt trợn lên, tất cả đều thấy rõ ràng, không khỏi thất thanh kêu lên.
Hắn chính mắt nhìn thấy, Hàn Lập vọt tới còn cách bạn tốt của hắn vài trượng, thì tay nhẹ nhàng vung lên, thì người bạn lâu năm của hắn đã mất đầu, đầu người rơi xuống lăn lông lốc trên mặt đất, người chia làm hai. Thân mình không đầu lại tiếp tục lui lại mấy bước, rồi mới ngã xuống đất, một luồng máu bắn vọt lên cao mấy thước.
Tên râu quai nón, cảm thấy tay chân lạnh lẻo, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ra.
Thủ đoạn đối phương giết chết bạn tốt của hắn, rất yêu dị! Thế nào mà lại cách không giết chết, hắn có thể thấy rất rõ ràng, đối phương thật sự một chút pháp thuật cũng vô dụng.
“Tiểu tử, chờ ta ra ngoài, ta phải đem ngươi thiên đao vạn quả!” Tuy cảm thấy mồ hôi lạnh trên trán chảy ra, tràn ngập cảm giác thương tiếc cho bạn, tên râu quai nón cấp cho mình thêm can đảm, giả ra hình dáng hung thần ác sát, cố gắng hù dọa.
Nhưng trên thực tế, nội tâm của hắn đã sớm quyết định, chỉ cần thoát khỏi thổ lao thuật, liền lập tức chạy thật xa, quân tử báo thù, mười năm không muộn!
Tiểu tử trước mắt rất tà môn, chẳng những có thổ lao thuật phù lục bậc cao, còn có thể giết người vô hình, thật sự không dễ đối phó! Vì bạn tốt báo thù tất nhiên là trọng yếu, nhưng cái mạng nhỏ của bản thân tựa hồ càng quan trọng hơn!
Tên râu quai nón nhìn như hung ác, nhưng lại nhát gan như chuột nhắt, khi yếu sợ mạnh! Cái này thật đúng là làm cho người ta ngạc nhiên!
Hàn Lập đương nhiên không biết được ý nghĩ của đối phương, hắn chỉ thấy được, đối phương lại thả ra một con dã thú giống như là Xuyên sơn giáp, cùng con rắn kia tấn công màn hào quang màu vàng. Mà bản thân hắn cũng xuất ra một đôi pháp khí thiết bổng, hỗ trợ hai con quái thú đang phá màn hào quang, làm cho màn hào quang lóe lên lúc sáng lúc tối không ngừng.
Xem ra Thổ lao thuật cũng không duy trì được bao lâu nữa!
Ý thức được điều này Hàn Lập lúc này lấy ra phù bảo “Kim quang chuyên” đưa đến trước mắt, dùng hai mắt nìn thẳng vào, ngưng thần khu động. Cách dùng khác với pháp khí bình thường, Hàn Lập thật sự lo lắng! Đối phương dù sao cũng là cao thủ tầng mười ba, nếu một đòn không thể đánh chết, chờ hắn thoát khốn thì sẽ gặp phiền toái rất lớn! Hắn đến nay vẫn nhớ rõ trận chiến vất vả với “Lục sư huynh”, “Lục sư huynh” lúc ấy cũng chỉ tới tầng mười hai!
Tuy nói, hắn hiện tại xuất kỳ bất ý dùng ti tuyến trong suốt xử lý một người cũng là tầng mười hai, nhưng cái này cũng không đại biểu cho việc gã râu quai nón đã có phòng bị, cũng sẽ dễ dàng để cho hắn đắc thủ như thế!
Dưới Thổ lao thuật gã râu quai nón thấy Hàn Lập có hành động kỳ quái với phù bảo trong tay, trong lòng rất khẩn trương, một đôi thiết bổng màu đen vung đập càng thêm gấp! Nhưng màn hào quang màu vàng của “Thổ lao thuật”, thật sự lợi hại! Cho dù biến hình thành ảm đạm cực kỳ yếu ớt, nhưng vẫn kiên cường bảo trì hoàn chỉnh! Làm cho tên râu quai nón, cơ hồ tức muốn hộc máu!
Lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy một cổ linh khí kinh người, theo phía Hàn Lập mà phóng lên cao, không khỏi động tác chậm lại, dừng tay nhìn lại.
Chỉ thấy, trên tay Hàn Lập kim quang đại phóng, một vật thể hình chữ nhật kim quang sáng rực chậm rãi bay lên, lơ lửng ở giữa không trung. Mà linh khí tận trời chính là từ trên vật này truyền đến!
“Phù bảo”!
Tên râu quai nón, sắc mặt đại biến, sợ hãi kêu lên. Hắn lại nhìn ra được lai lịch của Kim quang chuyên này.
Nhưng hắn không biết, Hàn Lập lúc này sắc mặt cũng tái nhợt, vẻ mặt hoảng sợ. Bởi vì vật thể đang lơ lửng kia, đang liều mạng hút lấy pháp lực trong cơ thể hắn, cuồn cuộn không ngừng, liên miên không dứt, căn bản là không thể dừng lại, không hề vì Hàn Lập muốn thở không nổi mà bỏ qua.
Hàn Lập âm thầm kêu khổ, một bên than khổ, một bên mắng Vạn bảo các đã bán vật này cho hắn, “Phù bảo này là cái gì, rõ ràng là quỷ hút máu chết người!”
Chẳng qua, khi đã hấp thụ ba phần pháp lực của hắn, phù bảo rốt cục đình chỉ hành động điên cuồng đó, trở nên bình tĩnh lại, quyền khống chế lại về tay Hàn Lập.
Lúc này, Hàn Lập một chút cũng không do dự, lấy tay vung ra, Kim quang chuyên phù bảo lập tức bắn nhanh ra, thẳng hướng đến tên râu quai nón còn khốn trong Thổ lao thuật, lúc này sắc mặt vàng như nghệ, hồn vía lên mây.
Kim chuyên đón gió mà lớn lên, trong chớp mắt biến lớn như một gian phòng, mặt trên linh khí vờn quanh, kim quang bắn ra bốn phía, thanh thế thật là kinh người. Khi đến trên đỉnh đầu của tên râu quai nón, kim chuyên đã giống như một ngọn núi nhỏ, không khách khí mà vỗ thẳng xuống.
“Ầm”!
“A”!
Một tiếng nổ cùng tiếng hét thảm thiết của tên râu quai nón vang lên, sau đó đất cũng kịch liệt chấn động.
Hàn Lập vừa mừng vừa sợ, vẻ mặt còn có điểm kỳ quái.
Chẳng lẻ cứ như vậy đã tiêu diệt được tên tầng mười ba kia rồi sao, Hàn Lập có chút khó có thể tin được.
Hắn đem phù bảo thu lại, Kim quang chuyên kia lập tức khôi phục nguyên hình, bay về trong tay Hàn Lập, mà chỗ Kim chuyên nện xuống, một cái hố siêu to sâu cả trượng rộng vài chục trượng xuất hiện! Mà tên râu quai nón cùng linh thú của hắn sớm đã thành đám bùn, không còn phân biệt được đâu là đâu.
Đối mặt với kim chuyên, bất luận là màn hào quang màu vàng của Thổ lao thuật, hay là màn phòng hộ của tên râu quai nón, cũng không thể tồn tại được, không thể cản trở một chút nào, đều bị đập nát.
Đây là sự thật! Hàn Lập có chút mờ mịt. Giống như một quyền đánh ra, lại như đánh vào hư không.
Rốt cuộc là tên râu quai nón này quá tệ, hay là “Kim quang chuyên” này uy lực quá lớn? Hàn Lập nhất thời không thể phán đoán ra. Chẳng qua, làm ra tiếng động lớn như vậy, nơi này không nên ở lâu, đó mới là thực tế!
Hàn Lập sau khi mơ hồ một chút, liền thanh tỉnh lại. Hắn đem hai thi thể kia hủy đi, rồi mang theo mớ túi trữ vật có được ngoài ý muốn, rời khỏi nơi đây, rời khỏi Nhất tuyến thiên này.
Sau khi đi một hồi, tới một khu rừng rậm, đây cũng là nơi phục kích giết người rất tốt, Hàn Lập trước khi tiến vào, quyết định tìm một chỗ trước tiên nghỉ tạm một chút, khôi phục lại hạ pháp lực đã tổn thất. Nâng cao khả năng tự bảo vệ bản thân!