Tầng thứ hai so với tầng thứ nhất đương nhiên hung hiểm hơn rất nhiều, nhưng trong mắt đám người Hàn Lập vẫn không đáng nhắc tới.
Xem xét địa đồ và xác định xong vị trí cần phải đến, thì đám người Hàn Lập liền một đường phi hành.
Trải qua ba ngày ba đêm lộ trình, đám người Hàn Lập ngoài đánh chết một số trung giai yêu vật thì trên đường còn đụng phải một số đội chấp pháp tu sĩ.
Những tu sĩ này tu vi thấp nhất cũng đã là Hóa thần kỳ, dẫn đầu rõ ràng lại là tồn tại thánh giai.
Với thân phận Thiên Bằng tộc Đại trưởng lão của Kim Duyệt, tự nhiên chấp pháp tu sĩ không dám làm khó chút nào. Phần lớn chỉ hỏi một hai câu, sau đó để cho bọn họ tự nhiên rời khỏi.
Bất quá thấy được cảnh này, sắc mặt Kim Duyệt không khỏi có chút âm trầm xuống.
Chỉ vì một người mà lại huy động nhiều nhân thủ đến như vậy, việc này mơ hồ đã lộ ra một chút quỷ dị.
Chẳng lẽ bên trong việc khoáng mạch bị cướp còn có điều gì sâu xa chăng?
Kim Duyệt vốn đã nắm giữ Thiên Bằng tộc nhiều như vậy năm, tự nhiên tâm kế cao hơn bình thường, mặc dù trong lòng nổi lên sự nghi ngờ nhưng khi đối mặt với chấp pháp đội lại không lộ chút dị sắc nào.
Vì vậy ba người phi thường thuận lợi tìm được cửa vào tầng thứ ba, ở dưới đáy một con sông.
Sau một lát công phu, men theo dòng nước chảy và vượt qua một chút rắc rối, Hàn Lập ba người liền đi tới tầng thứ ba của Địa Uyên!
Ba ngày sau, ba người Hàn Lập đang ở trên không trung một vùng rộng lớn không người với muôn vàn đá vụn. Đột nhiên cảm giác ở phía xa xa thiên địa nguyên khí dao động khác thường một trận, tiếp theo một đạo ngân quang ở nơi cuối chân trờ chợt lóe lên.
Một tiếng nổ “Ầm ầm” truyền đến, cả mặt đất vì vậy mà chấn động không ngừng.
Hàn Lập cùng Kim Duyệt cũng vì dị biến này mà sắc mặt không khỏi biến đổi, sau đó lại đưa mắt nhìn nhau một cái.
“Kim đạo hữu, ở bên kia tựa hồ có người đang tranh đấu, chúng ta có nên đến nhìn một chút hay không?” Hàn Lập sau một thoáng do dự liền hỏi.
“Với động tĩnh lớn như thế, nếu ở phụ cận có một đội chấp pháp tu sĩ mà chúng ta lại không đi thì sợ rằng có chút không thỏa đáng.” Trong mắt Kim Duyệt nhất thời chợt lóe tinh quang nói.
“Nếu đã như vậy, chúng ta mau đến xem xét một chút đi.” Trong lòng Hàn Lập mặc dù không muốn đa sự nhưng cũng biết điều băn khoăn của nữ tử này quả thật không ít, liền gật đầu đồng ý nói.
Về phần Lôi Lan càng không có ý kiến khác rồi.
Vì vậy, phương hướng của ba người liền biến đổi, hướng tới địa phương vừa rồi có lôi quang ngân sắc chớp động mà bắn tới.
Sau một hơi phi hành hơn vạn dặm, rốt cục ba người cũng ngừng độn quang ở trên cao một sườn núi.
Trải qua một phen thăm dò cảnh tượng bừa bãi ở phía dưới, thần sắc cả ba đều hiện ra chút khác thường.
Phía dưới một đống loạn thạch, có một phiến đá bất ngờ lại xuất hiện dấu vết rất lớn có đường kính hơn mười trượng.
Trên phiến đá bốn phía đều cháy đen, mơ hồ có mùi vị khen khét phát ra xung quanh, phảng phất như bị lôi điện đánh trúng mà tạo thành.
Đột nhiên Hàn Lập nhấc một tay lên, hướng tới đống loạn thạch hư không một trảo.
“Vù” một tiếng, một vật từ trong đống loạn thạch phía dưới bay ra, sau một lần chớp động, bỗng rơi vào trong tay Hàn Lập.
Chính là nửa miếng Đoản Nhận lam sắc, trên mặt trải rộng những vết nứt nhỏ nhưng lập lòe hàn quang, vừa nhìn đã có thể khẳng định chính là một kiện pháp bảo có uy năng không nhỏ.
“Xem ra, những người này đều bị đạo thiên lôi vừa nãy đánh cháy thành tro, ngay cả bổn mạng pháp bảo cũng bị hủy. Bất quá, một kích lôi điện có thể diệt sát Luyện hư Hóa thần, uy năng to lớn thật sự khó có thể tưởng tượng nổi. Hàn đạo hữu, ngươi cảm thấy đạo thiên lôi này như thế nào?” Sau khi Kim Duyệt nhìn qua hết thảy, bỗng nhiên hỏi.
“Mới vừa rồi, khi đạo thiên lôi hung mãnh khi xuất hiện, mặc dù xa như thế nhưng ta cũng cảm ứng được. Vì vậy có thể thấy, người ra tay hẳn là rất tinh thông thần thông lôi hệ. Mà pháp bảo này lại có chứa một chút sát khí, còn chưa tiêu tan chủ nhân sau khi chủ nhân ngã xuống. Chính là của chấp pháp đội.” Hàn Lập sau khi ném tàn nhận trong tay, mười phần khẳng định nói.
“Không sai, nơi này một chút khi tức của có ba người trước khi ngã xuống, mà lại xảy ra tại đây, mười phần thì tám chín là do kẻ thần bí cướp khoáng mạch rồi.” Kim Duyệt vung một tay xuống, cũng từ trong đám loạn thạch lấy ra vài món pháp bảo tổn hại khác, vừa quan sát vừa nói.
“Nói vậy người kia thật sự lợi hại, dĩ nhiên có thể đồng thời đánh chết ba gã chấp pháp đội viên!” Lôi Lan hít một hơi lạnh.
“Đây cũng không phải chuyện quá kỳ quái. Nếu không người nọ sao lại dám làm chuyện to gan lớn mật kia. Đến bây giờ vẫn còn chưa thấy những người khác tới. Xem ra ở gần đây cũng không có chấp pháp đội rồi. Bất quá, người trong chấp pháp đội cũng có bí thuật cảm ứng. Khẳng định không lâu sẽ có người tới đây. Chúng ta không nên ở lại đây lâu, đi thôi!” Kim Duyệt sau khi đánh giá một chút nói.
“Đạo hữu nói như vậy cũng có lý, nơi đây cách tọa độ ta muốn đến bất quá cũng chỉ mấy ngày lộ trình nữa thôi. Chúng ta đến được nơi đó, mới có thể hoàn toàn an tâm.” Hàn Lập nghe Kim Duyệt nói vậy, lúc này cũng đồng ý nói.
Lôi Lan dường như cũng có suy nghĩ riêng nên gật đầu.
Vì vậy, ba người nhanh chóng độn quang, hóa thành ba đạo kinh hồng tiếp tục bay đi.
Đại khái chừng nửa ngày sau, từ phương hướng khác có mười mấy đạo độn quang bay vụt đến nơi mà ba người Hàn Lập rời đi khi trước.
Mà lúc này đám người Hàn Lập, lại sớm đã ở nơi đó xa ngàn vạn dặm rồi.
Bảy ngày sau, trên không một dãy sơn mạch trùng điệp đen tuyền lẫn nhau, Hàn Lập tay nâng một vật phẩm hình tròn màu trắng. Ngoài thân hắn có hơn mười thanh kim sắc tiểu kiếm bay lượn xung quanh, đem một đám yêu cầm màu đen có hình thể trông khá giống một loài quạ lớn, trong nháy mắt trảm thành vô số đoạn, hóa thành một trận mưa máu từ trên trời rơi xuống.
Ở bên cạnh Hàn Lập, trước người Kim Duyệt không biết từ khi nào hiện ra một cái gương mặt ngoài óng ánh sắc vàng, từ đó phun ra một luồng quang hà mang theo kim điện, đem một lượng lớn yêu cầm chấn nát không còn một mảnh.
Về phần Lôi Lan, sắc mặt nữ tử này ngưng trọng đưa đơn thủ kháp quyết. Sau lưng hiện ra một đôi cánh lông chớp động không ngừng, từng đạo lôi điện màu bạc hình cung nhanh chóng xuất hiện, hình thành một cái lưới nhỏ đem thân hình nàng hoàn toàn gắn sát vào trong.
Ngẫu nhiên có một số yêu cầm đụng vào lưới điện, thì nhanh chóng bị một tiếng sét đánh trúng rồi lập tức biến thành tro bụi.
Sau khi nửa canh giờ vừa chém giết vừa tiến về phía trước, lúc này đám yêu cầm thân đen rốt cục trở nên thưa thớt, cuối cùng phát ra vài tiếng thê lương rồi lập tức tán loạn bay đi.
Ba người thấy vậy, tự nhiên cũng lập tức thu pháp bảo trở lại, tiếp tục phi hành hướng về phía trước.
Trên đường đi, Hàn Lập thỉnh thoảng hướng vật hình tròn trong tay quét mọi hướng không ngừng, mỗi lần vật ấy đều có chỉ cho hắn chuẩn xác phương vị.
Lúc này vật hình tròn màu trắng trong tay Hàn Lập đột nhiên phát ra một trận vù vù, tiếp theo bên trong lại lưu chuyển bạch quang không chừng. Như mình cảm ứng với nơi này mà kích thích lên.
“Tới rồi, chính là nơi đây rồi!” Hàn Lập vội cúi đầu xem mặt trên của vật hình tròn một chút, lúc này độn quang bỗng dừng lại, liền mừng rỡ nói.
Vừa nghe Hàn Lập nói thế, Kim Duyệt cùng Lôi Lan cũng một bộ ngừng lại.
“Nơi này chính là địa điểm theo lời đạo hữu nói sao? Tựa hồ không phải. Không gian gần đây rất chắc chắn, không có dấu hiệu tồn tại Tiết điểm không gian!” Ánh mắt Kim Duyệt đảo khắp mọi nơi, nhướng mày hỏi, dương như có chút hoài nghi.
“Kim đạo hữu yên tâm, nếu vị tiền bối nọ nói tọa độ ở nơi này, như vậy tuyệt đối không sai được.” Hàn Lập vừa nhấc tay, vừa thản nhiên cười vừa trả lời.
“Hàn đạo hữu đã khẳng định như thế, vậy thì tốt rồi. Nếu thiếp thân đã đem đạo hữu mang tới nơi đây, đạo hữu nên đem phần sau của nửa bộ pháp quyết lấy ra.” Kim Duyệt gật đầu, thần sắc ngưng trọng chậm rãi nói.
“Đại trưởng lão cứ yên tâm, Hàn mỗ nào phải hạng không giữ chữ tín. Đây là phần sau nửa bộ pháp quyết, đạo hữu hãy nhận lấy!” Hàn Lập cười một tiếng, đơn thủ bỗng nhiên vừa lộn chuyển, một khối hoàng sắc ngọc giản xuất hiện trong lòng bàn tay, cổ tay liền run lên ném về Kim Duyệt.
Hai mắt Kim Duyệt sáng ngời tinh quang, ngọc thủ thon thon vươn ra, liền nhanh chóng đón lấy khối ngọc giản, sau đó vội vàng đưa lên trán dò xét chân giả.
Mà Hàn Lập thì dường như không chút để ý hành động này của Kim Duyệt. tay áo bào lại rung một cái, năm cây ngũ sắc trận kỳ bay ra, sau đó vây xung quanh thân thể mà xoay tròn, rồi “Bịch” “Bịch” hai tiếng hóa thành năm cột sáng ngũ sắc rồi phóng lên cao.
Đơn thủ của Hàn Lập nhanh chóng kết thành pháp quyết, liên tiếp tạo ra mười mấy đạo quang ảnh đánh vào trên cột sáng, nhất thời cột sáng liền chớp động. sau một lát tại trung tâm liền hiện ra một trận pháp ngũ sắc, chớp động linh quang chói mắt.
Trong miệng Hàn Lập lẩm bẩm vài tiếng, tay áo phần phật phất lên không ngừng. Mỗi lần từ trong bay ra một khối cực phẩm linh thạch, sau một hơi ném khoảng hơn trăm khối, đều chợt lóe biến mất không thấy bóng dáng vào trong trận pháp.
Tiếp theo hắn bỗng nhiên ném vật hình tròn cầm trong tay ra trôi nổi ở trước người, tiếp theo mười ngón ngay búng ra liên tiếp, tựa hồ chậm rãi thúc dục pháp khí.
Lôi Lan ở một bên lẳng lặng quan sát hết thảy. Mắt thấy vật hình tròn nọ bắt đầu tỏa ra hào quang chói mắt, từ từ hóa thành một đoàn bạch sắc linh quang, lúc này nàng không nhịn được đưa mắt nhìn Kim Duyệt một cái.
Chỉ thấy Kim Duyệt mặc dù khép hờ hai mắt nhưng khuôn mặt tràn đầy vẻ kinh hỉ, hiển nhiên pháp quyết là không giả.
Điều này làm cho Lôi Lan, vị Thiên Bằng tộc Thánh chủ trong lòng thở dài một hơi.
Đột nhiên Hàn Lập quát khẽ một tiếng, đưa tay điểm chỉ vào vật hình tròn một chỉ. Chỉ thấy bạch sắc linh quang từ từ phiêu hốt bay về phía tâm ngũ sắc trận pháp. Sau một thanh âm muộn hưởng phát ra thì dễ dàng cùng pháp trận hòa hợp thành một thể.
“Kim đạo hữu cảm thấy nửa bộ pháp quyết này như thế nào, có chỗ nào không hài lòng chăng?” Hàn Lập lúc này dừng kết quyết, quay đầu nhìn Kim Duyệt lạnh nhạt hỏi một câu.
“Không có. Nửa bộ pháp quyết này đích xác không giả, thiếp thân đại diện cho toàn tộc đa tạ Hàn đạo hữu đã ra đại ân này!” Khẩu khí Kim Duyệt phi thường hài lòng, rốt cục thoát ra khỏi sự trầm mê khi kiểm tra pháp quyết nói.
“Ha ha, tại hạ cùng quý tộc bất quá làm một vụ giao dịch mà thôi. Nếu Kim đạo hữu hài lòng, như vậy hết thảy không còn vấn đề gì rồi, tại hạ xin cáo từ trước.” khóe miệng Hàn Lập nhếch lên, chắp tay hướng về Kim Duyệt nói.
“Thiếp thân cũng chúc Hàn đạo hữu chuyến này mã đáo thành công!” Kim Duyệt mỉm cười hoàn lễ.
“Hắc hắc, nghe cát ngôn của đạo hữu như vậy, ta cũng hy vọng như thế. Lôi thánh chủ, hy vọng ngươi sau này tu vi đại tiến, sớm ngày tiến vào thánh giai!” Hàn Lập cười hắc hắc, hướng sang Lôi Lan cáo từ.
“Đa tạ cát ngôn của tiền bối, sau này vãn bối nhất định sẽ cố gắng.” Sắc mặt Lôi Lan có chút phức tạp, liền thi lễ rồi trả lời.
“Thời điểm đã sắp đến rồi, Hàn mỗ cần phải đi.” Hàn Lập nhìn hai người một cái, lúc này không hề chần chờ nữa, thân hình vừa động đã hiện ra trong ngũ sắc quang trận.
Từng hồi chú ngữ từ trong quang trận phát ra.
Tiếp theo quang trận đột nhiên phát ra vài tiếng ầm vang, vô số ngân sắc phù văn từ trong quang trận tuôn ra. Mà ở chỗ trung tâm trận, lúc này bạch sắc quang đoàn càng cuồng trướng mấy lần, cơ hồ chiếm cứ cả toàn bộ tòa quang trận.