Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 227: Kết Giao Chi Tâm



“Không biết tiền bối đối với luyện khí có cảm thấy hứng thú không?” Thanh niên vừa thấp vừa thô do dự hồi lâu mới nói ra câu này, khiến cho Hàn Lập hết sức ngạc nhiên!

“Là ý gì?” Hàn Lập hơi nghi hoặc.

“Lẽ nào ngươi muốn truyền thụ cho ta Luyện khí thuật?” Hàn Lập buột miệng nói!

“Tiền bối đoán đúng rồi! Cái duy nhất mà tại hạ có thể đem ra bán chỉ có Luyện khí chi thuật trên người” Thanh niên buồn bã nói.

Hàn Lập nghe xong không biết nói gì! Hắn chỉ muốn làm thêm nhiều bộ trận kỳ, trận bàn… đại loại như vậy, ai thèm muốn Luyện khí thuật của hắn. Lại nói, thanh niên này còn nghĩ mình là ai chứ! Luyện khí thuật của hắn hiếm có như vậy sao! Phải biết, ở tu tiên giới tu sĩ biết Luyện khí thuật cũng khá nhiều!

“Bất quá, do vướng tổ huấn, vãn bối chỉ có thể đem toàn bộ những điều hiểu được về Luyện khí giao cho các hạ, không thể đích thân truyền thụ thuật này!” Thanh niên vội vàng lấp bấp nói bổ sung.

Hàn Lập chớp chớp mắt, càng không thể nói lời nào!

Thanh niên thấy Hàn Lập nghe những kiến nghị của mình xong, một mực im lặng không nói gì, dáng vẻ tựa hồ như không nguyện ý thì hắn không khỏi khẩn trương, cũng không thể che dấu được thân phận, gấp gáp nói ra sự thật:

“Gia tổ lúc trước là Luyện khí trưởng lão của Thần Binh Môn, Luyện khí chi thuật sớm đã đạt đến cực đỉnh! Luyện khí thuật của tại hạ chính là do gia tổ tự tay truyền dạy mà ra. Vãn bối hôm nay đem những điều hiểu được về Luyện khí giao cho các hạ, kỳ thật đã vi phạm tổ huấn! Về việc tiền bối từ đó thu được bao nhiêu lợi ích, hoàn toàn phải xem tạo hóa của bản thân tiền bối rồi! Nhưng ta có thể bảo đảm, tuyệt đối đều là bí mật của tu tiên giới trước giờ không hề truyền ra ngoài”.

Lúc Hàn Lập nghe thấy thanh niên là hậu nhân của luyện khí trưởng lão của Thần Binh Môn, cuối cùng cũng đã động dung!

Thần Binh Môn này không phải chính là một trong Nguyên Vũ Quốc tam đại chánh phái, ngang hàng với Thiên Tinh Tông và Vạn Diệu Quan ư! Luyện khí thuật của môn phái này cùng trận pháp của Thiên Tinh Tông, và phù đạo của Vạn Diệu Quan tại tu tiên giới của mấy quốc gia lân cận quả thật rất nổi tiếng.

Như vậy xem ra những điều hiểu được về luyện khí của đối phương chắc chắn không phải thông thường! Tuy bản thân mười phần thì có tám chín phần không muốn học, nhưng mà giữ lại trong tay cũng là một tấm trù mã (vật dùng để đánh bài). Nói không chừng đến lúc nào đó lại có việc dùng.

Hàn Lập trong lòng nắm chắc chủ ý, bất qua hắn vẫn mở miệng hỏi một câu.

“Bố trận pháp khí của Điên Đảo Ngũ Hành Trận này của ngươi, có thật là vẫn có thể cải tiến tiếp không?”

“Khẳng định có thể! Vị bằng hữu đó của ta đối với trận pháp chi đạo sớm đã xuất thần nhập hóa, cộng thêm Luyện khí thuật của tại hạ, cải tiến bộ bố trận pháp khí này sẽ không có vấn đề gì!” Thanh niên thấy Hàn Lập hỏi như vậy, biết là đối phương mười phần đã có tám chín phần là đồng ý rồi, bèn lập tức vui mừng, vỗ ngực bảo đảm, nói.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1362: Tiên Đế chân khí thần phục (2)

Hàn Lập gật gật đầu, không nói thêm gì, nhưng lại mở nắp hộp trên tay, lập tức một dược hương đầy linh khí đã tràn ngập trong cách âm trạo. Thanh niên hít nhẹ vài hơi, sau khi hai mắt nhìn kỹ mấy lượt xong, vẻ vui mừng lộ rõ trong mắt, liên tục gật đầu biểu thị rất vừa lòng.

Hàn Lập thấy vậy bèn cười nhẹ, duỗi tay đem cái hộp đưa ra.

Thanh niên vừa thấy vội vàng hớn hở giơ tay ra tiếp nhận nhưng lúc hắn nắm được một góc hộp muốn kéo về thì cái hộp đầy linh dược lại giống như là đã mọc rễ trên bàn tay của Hàn Lập, không động đậy một tí xíu nào! Khiến cho thanh niên không khỏi ngẩn ngơ, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Hàn Lập thấy đối phương ngẩng đầu ngước nhìn hắn như không biết đã sai chuyện gì, không thể không thở dài.

Xem ra kẻ này có lẽ thật sự là vị thế gia đại thiếu chưa hề trải qua mưa gió! Mình đã ám thị rõ ràng như vậy mà hắn vẫn không hiểu à?

Không còn cách nào khác, Hàn Lập chỉ có nước nhẹ nhàng mở miệng, nói thẳng cho đối phương biết:

“Ngươi có cũng nên đem bộ pháp khí và những điều hiểu được về luyện khí kia ra. Chúng ta một tay giao tiền, một tay giao hàng! Làm như vậy không phải là mới tương đối thích đáng hay sao?”

“Ồ… tiền bối nói vãn bối trong lúc nóng vội lại quên mất!” Thanh niên vừa thấp vừa thô lúc này mới giật mình nhận ra, mặt đỏ gay buông cái hộp khỏi tay, chân tay luống cuống từ trong bao trữ vật trong ngực lôi ra một đống đồ vật.

“Đây có mười tám miếng trận bàn và ba mươi sáu cây trận kỳ, là một bộ hoàn chỉnh các bố trận pháp khí của Điên Đảo Ngũ Hành Trận. Chỉ cần chiếu theo phương pháp nói trong Ngọc Giản này, đem chúng bố trí không sai sót một chút nào, thì có thể lập tức khiến đại trận phát sinh hiệu lực. Quyển Vân Tiêu Tâm Thuật này chính là những điều hiểu được về luyện khí của tại hạ hai mươi mấy năm nay, hy vọng tiền bối sau khi xem rồi cố gắng hết sức đừng để lưu truyền ra ngoài, để tránh bị người của Thần Binh Môn tìm đến cửa, vì rất nhiều phương pháp luyện khí trong này đều là bí mật trong môn phái của Thần Binh Môn” Thanh niên rất tỉ mỉ giảng giải, lại còn thật lòng nhắc nhở Hàn Lập.

Hàn Lập nghe những lời này, sinh ra nhiều hảo cảm đối với thanh niên này! Một ý nghĩ khác trong đầu đột nhiên trỗi dậy.

Sau khi do dự một lát, Hàn Lập vội vàng đem hộp trong tay giúi vào trong lòng đối phương, rồi nhận lấy mớ đồ vật từ trên tay đối phương.

Tham Khảo Thêm:  Chương 81: Chương 81

Cử động đột ngột không bình thường này của Hàn Lập ngược lại khiến cho thanh niên vừa thấp vừa thô kia ngơ ngác một lúc, không biết là sai ở đâu.

“Vân Tiêu Tâm Thuật! Vân Tiêu là tên của ngươi à, các hạ họ gì?” Hàn Lập thay đổi vẻ lạnh nhạt lúc đầu, sau khi nhận được những đồ vật, đối với thanh niên đó sắc mặt vui vẻ thân thiện hẳn.

“Tại hạ họ Tề, Tề Vân Tiêu! Tiền bối vẫn có gì muốn dạy bảo?” Thanh Niên trù trừ một lát mới mở miệng nói, nhưng không biết Hàn Lập có dụng ý gì.

“Không có gì, kỳ thật là muốn nhắc nhở ngươi, quyển ghi chép kiến thức này của ngươi tuy là ta đã thu nhận rồi nhưng ta sẽ dùng phong ấn thuật đem khóa lại, trong vòng năm năm sẽ không động đến nó. Nếu như trong vòng năm năm này, ngươi thật sự có thể giúp ta cải tiến bộ pháp khí, ta sẽ trả lại quyển sách nguyên vẹn, không xem lén một trang, ngươi thấy thế nào?”

“Thật sao? Vậy vãn bối xin đa tạ, thật sự cảm kích không thôi! Việc cải tiến pháp khi của Điên Đảo Ngũ Hành Trận, tiền bối cứ an tâm! Dù cho bằng hữu của vãn bối không cải tiến thành công, tại hạ cũng sẽ khuyên hắn bố trí một đại trận chân chính tại chỗ cho tiền bối!” Thanh niên vừa nghe Hàn Lập nói như vậy, cực kỳ vui mừng, vội vàng đảm bảo, nói.

Hàn Lập thấy vậy, khẽ cười, cầm quyển “Vân Tiêu Tâm Đắc” đặt giữa hai lòng bàn tay.

Chỉ thấy theo tiếng chú ngữ trầm trầm từ miệng Hàn Lập, giữa hai lòng bàn tay đột nhiên tuôn ra một chuỗi phù văn màu bạc, sau khi xoay vòng trên bàn tay một hồi rồi xuyên nhập vào trong sách biến mất không thấy nữa! Mà cũng cùng lúc này, quyển “Vân Tiêu Tâm Đắc” ngân quang lóe sáng, phát ra ngân quang nhàn nhạt, khiến cho cả quyển sách đột nhiên hóa thành bạc cứng, không có cách nào lật mở ra được một chút xíu nào!

“Tốt rồi, phong ấn hoàn thành! Bây giờ đem linh lực của ngươi lưu lại trên phong ấn. Như vậy trong những năm tới lúc giao trả lại sẽ biết tại hạ có phá qua phong ấn hay không!” Hàn Lập đem quyển sách đã phong ấn ném qua, khiến cho thanh niên vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc tiếp nhận quyển sách này.

Thanh niên muốn nói gì rồi lại thôi, đặt linh lực trên phong ấn, sau đó ánh mắt cảm kích và vẻ mặt băn khoăn đan xen lẫn lộn, đem quyển sách đưa cho Hàn Lập.

Hàn Lập lúc này đã gần như hoàn toàn đoán được được trạng thái tâm lý của đối phương, cũng biết là nếu muốn lấy được sự tín nhiệm của đối phương thì đúng là không có khả năng! Nhưng đợi đến mấy năm sau, đem quyển sách phong ấn hoàn hảo này giao lại cho đối phương, chắc hẳn có thể cùng thanh niên và vị Trận pháp sư bằng hữu đó của hắn kết giao.

Tham Khảo Thêm:  Chương 78: Thăng trầm (14)

Đương nhiên, đối phương có đáng để hắn thật lòng kết giao hay không, điều này vẫn cần phải đối xử với nhau qua thời gian dài mới biết được!

Vì vậy, Hàn Lập cất quyển sách này, hướng về phía thanh niên hỏi phương pháp có thể liên hệ, rồi không phí thêm một lời nào mà ung đi bước đi khỏi nơi này.

Thanh niên vẫn y nguyên vị trí ban đầu, có vẻ như vẫn không dám tin là thiên niên linh dược này lại có thể dễ dàng đến tay như vậy! Hắn tay nắm chặt cái hộp, trong mắt lộ rõ thần tình kích động pha lẫn hoảng hốt.

Hàn Lập tâm trạng rất tốt, đi đến cửa hiệu Luyện khí.

Luyện khí thuật của gã Tề Vân Tiêu và thân phận của trận pháp sư bằng hữu của hắn có thể còn mạnh hơn nhiều so với một quyển sách chết! Nếu như có thể lôi kéo tạo mối quan hệ, chắc hẳn sẽ giúp ích cho quá trình tu tiên từ nay về sau của hắn.

Hàn Lập rốt cuộc cũng đã trở về đến cửa hiệu đã nhận mối làm ăn của hắn, lão giả tóc bạc đang sốt ruột đợi hắn quay lại.

Đến lúc thấy Hàn Lập quả nhiên không nuốt lời và đã xuất hiện trở lại, vị chủ tiệm này liền tươi cười hớn hở, đối với gã đại hán đen thui đó chốc lát lại mời trà, mời trái cây quý, lại còn đích thân cùng Hàn Lập ngồi trước bàn, hễ mở miệng ra là kêu tiền bối không ngừng, đến nỗi da mặt dày như Hàn Lập mà nghe cũng phải hơi nóng mặt.

Tiếp theo đó, Hàn Lập trước mặt lão già này, trước tiên lấy ra vỏ cứng của ngô công, khiến cho lão già này biến sắc lập tức cầm một miếng nhỏ lên cẩn thận vuốt ve nhận dạng.

“Vỏ ngoài của yêu thú loại độc trùng thượng cấp bậc một lần này đích thị là tài liệu luyện khí rất tốt! Đặc biệt là trong tình cảnh yêu thú tại ngoại giới càng ngày càng ít, yêu thú loại độc trùng thì càng hiếm thấy” Nét nhăn trên mặt lão già hơi giãn ra, cười tít mắt nói.

Tài liệu trên người của đối phương quả nhiên giống như dự liệu của hắn, không phải là mấy thứ đồng nát, tạp nham, mà chính là vỏ của độc trùng yêu thú cực hiếm! Đây chính là vật liệu cực tốt rất thích hợp để làm pháp khí như hộ giáp hay thuẫn bài.

Theo hắn ước tính, mớ vỏ trùng này lúc trước khi chưa được chế luyện qua đã có thể ngạnh tiếp một kích của đỉnh giai pháp khí mà không có trở ngại gì lớn. Nếu luyện chế thành công xong, dĩ nhiên có thể nhẹ nhàng vươn đến đỉnh cấp pháp khí.

Lão nhân tóc bạc càng nhìn càng cao hứng, khoái chí cầm mấy miếng vỏ muốn đi, nhưng đã bị Hàn Lập chặn lại!

“Ông chủ tiệm, đừng gấp quá! Vẫn còn vài tài liệu chưa lấy ra mà!” Hàn Lập thấy lão già ngày có vẻ nóng nảy như vậy, không thể không nhíu mày, hơi hoài nghi có phải mình đã tìm nhầm Luyện khí sư không nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.