Hàn Lập vừa nghe, trong lòng thầm nghĩ: “Quả nhiên đã hỏi đến rồi!”
Nhưng trên mặt lại biểu hiện vẻ ngạc nhiên nói: “Nguyên thần, đệ tử không có nhìn thấy nguyên thần nào cả, chẳng lẽ Lâm sư huynh trước khi chết nguyên thần thoát thể?”
Hàn Lập trong lòng sớm đã có chủ ý, chỉ cần đối phương hỏi về việc nguyên thần, hắn liền ngậm miệng cái gì cũng không biết. Không lẽ nói cho đối phương vì tên kia muốn dùng nguyên thần đoạt xá, kết quả bị mình tiêu diệt sao?
“Không nhìn thấy?”
Vị sư bá mập mạp dùng ánh mắt cười mà như không cười nhìn Hàn Lập trong chốc lát, trực tiếp nhìn thẳng vào tâm lý non nớt của Hàn Lập làm tim hắn đập thình thịch không thôi.
“Ừm, một khi đã không nhìn thấy, nguyên thần Lâm sư điệt có thể bị lạc trong đại trận, tự bị tiêu tán đi” Một lát sau vị sư bá mập mạp đem mặt quay đi, sau đó nhàn nhạt nói.
Hàn Lập nghe xong, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên hắn trong lòng rất rõ ràng rằng đối phương căn bản sẽ không tin tưởng lời nói này của mình. Nhưng vừa rồi thái độ của vị Lôi sư bá này đối với sinh tử của Lâm sư huynh tựa hồ bộ dáng không quan tâm, thật sự không muốn truy cứu.
Dù sao mọi người đều biết rằng sau khi nguyên thần của người tu tiên ly thể thì chuyện thứ nhất chính là lập tức đoạt xá để tái sinh, nhưng trong trận trừ Hàn Lập ra không có vị tu sĩ thứ hai nào cả, đối tượng tên kia đoạt xá chỉ có thể là Hàn Lập, nhưng hắn hôm nay đang bình bình an an, điều này nói rõ rằng việc đoạt xá của Lâm sư huynh đã thất bại, nguyên thần bị tiêu diệt.
Cho nên Hàn Lập có hay không bị nguyên thần Lâm sư huynh xâm chiếm thân thể, có phải là hiện tại kỳ thật là Lâm sư huynh điều khiển hành động của Hàn Lập?
Việc này liếc mắt liền có thể biết được sự tình.
Bởi vì đoạt xá chính là một hành động cực kỳ thương tổn đến nguyên thần, cho dù đoạt xá thành công nếu không bế quan nghỉ ngơi một tháng thì căn bản không thể vận dụng thân thể người khác một cách tự nhiên được, tự nhiên sẽ bị vị Lôi sư bá này nhìn ra sơ hở.
Cho nên trong lòng Hàn Lập cùng Lôi Vạn Hạc kỳ thật đều biết rõ ràng kết cục của nguyên thần Lâm sư huynh là ra sao.
Nhưng vị sư bá mập mạp này bởi vì ấn tượng đầu tiên đối với Hàn Lập cũng không tệ lắm, hơn nữa lại hỏi loại vấn đề nhỏ nhặt như vậy nên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Mà Hàn Lập hiểu được nên giả bộ hồ đồ, bởi vì mặc kệ nguyên nhân như thế nào, việc này sau khi truyền ra, tội danh hắn giết hại đông môn không thể tránh khỏi, đối với hắn cực kỳ bất lợi.
Việc cứ như thế làm Hàn Lập nghĩ rằng vị Lôi sư bá này so với vị sư phụ của mình thực sự thuận mắt hơn rất nhiều.
“Động phủ này của sư điệt thực sự quá thô sơ đi! Như thế nào có thể chiêu đãi người ngoài? Người tu tiên chúng ta tuy không chú ý đến mấy cái này nhưng cũng phải được một chút!” Vị Lôi sư bá này chẳng biết vì sao sau khi xử lý xong việc, không có lập tức rời khỏi nơi đây mà đứng ở trước cửa động phủ của Hàn Lập, chậm rãi ung dung đánh giá.
Hàn Lập nghe xong cười khổ một chút, động phủ này là hắn mới dùng thời gian vài ngày, vội vội vàng vàng làm nhanh cho xong, sao có thể tinh tế được? Tuy nhiên Hàn Lập nghe đối phương nói như thế liền nhớ tới một chuyện.
Vì thế sau khi cười cười hắn liền cung kính nói với Lôi Vạn Hạc:
“Sư điệt có một số việc muốn thỉnh giáo Lôi sư bá, chẳng biết Lôi sư bá có muốn hay không trước tiên vào trong động phủ nghỉ ngơi một lát để tiểu điệt từ từ giãi bày với sư bá. Mặt khác đệ tử còn có một ít dược thảo khá lâu năm, muốn mời sư bá xem thử thật giả để đệ tử yên tâm dùng luyện đan”.
“Dược tài!”
Vị sư bá mập mạp mới đầu nghe Hàn Lập hướng hắn thỉnh giáo vấn đề, để hắn tiến vào động phủ, thần sắc không chút chuyển động, nhưng khi Hàn Lập nhắc tới có chút dược thảo khá lâu năm mới thốt ra vẻ tươi cười, vuốt cằm đáp ứng.
Vì thế Hàn Lập đem Lôi Vạn Hạc dẫn tiến vào ngồi trong đại sảnh cực kỳ trống trải, sau đó nói muốn đi lấy dược thảo, để lão chờ một chút, liền vội vàng đi đến trong trữ tàng thất của mình, đem hai gốc dược tài đã dùng khoảng sáu, bảy trăm năm lấy ra, sau đó trở về đại sảnh.
Lý do mà Hàn Lập không đem mấy gốc dược thảo này bỏ vào trong túi trữ vật mang theo thân mình, nhưng để bảo trì dược tính trong thời gian dài, chỉ có thể làm như vậy.
Bởi vì dùng loại pháp khí hộp ngọc cất chứa linh dược chỉ là thủ đoạn giữ gìn tạm thời mà thôi. Thời gian càng dài, dược lược có thể từ từ tiêu tán, cho nên mỗi động phủ của người tu tiên cơ hồ đều có loại trữ tàng thất được bố trí kết giới đặc thù, điều này mới có thể chắc chắn rằng dược tính linh dược vĩnh viễn không mất.
Tuy nhiên Hàn Lập vì sợ thần thức hơn người của vị Lôi sư bá này đem tất cả đồ vật của mình trong trữ tàng thất cùng Linh Nhãn chi tuyền kia thu vào trong mắt nên sớm đã phát động biến hóa đặc thù – phương pháp cấm đoạn thần thức ở trong Điên Đảo Ngũ Hành trận.
Hiện tại vị Lôi sư bá này nếu muốn rình coi thứ gì đó, chắc đang rất buồn bực.
Trên ngọc giản kia nói rất rõ ràng, loại biến hóa cấm đoạn thần thức này bởi vì cực kỳ đơn giản, dễ dàng, cho nên luyện chế bộ pháp khí này thì uy lực hoàn toàn giống như chính bản, không có yếu đi một điểm nào cả. Điều này cũng là công hiệu duy nhất có khả năng so sánh với chính bản.
Hàn Lập sau khi bố trí đại trận đã từng thử qua uy lực của loại biến hóa này, quả nhiên thần thức hắn chỉ có thể chuyển động cận vài thước trong phạm vi phụ, không thể đi xa hơn.
Mà vị Lôi sư bá này cho dù là tu sĩ Kết Đan kỳ, thần thức vượt xa mình, nhưng tuyệt đối phạm vi sẽ không vượt quá mười trượng ở đại sảnh, điều này cũng là nguyên nhân hắn dám mời đối phương. Nếu không thần thức đối phương chỉ cần đảo qua thì mấy thứ trong trữ tàng thất cùng Linh nhãn chi tuyền sẽ bị lão phát hiện.
Tin rằng vị Lôi sư bá Lôi Vạn Hạc này mười phần thì đến tám, chín sẽ có ý định xấu xa trong đầu.
Nhưng nếu ngay từ đầu không mời vị Lôi sư bá vào động phủ chỉ sợ lại không ổn, càng làm cho đối phương hoài nghi. Dù sao một vị sư bá đến trước động phủ của một vãn bối, lại không được mời vào, thật sự có điểm khác thường.
Cho dù đối phương ngày từ đầu không để ý nhưng vạn nhất nếu suy nghĩ lại việc này, không phải là càng không xong sao!
Hơn nữa thật sự Hàn Lập có việc muốn thỉnh giáo vị sư bá mập mạp này một chút, nghĩ thầm muốn tạo một chút quan hệ với đối phương, đối phương chính là tu sĩ Kết Đan kỳ, có khả năng giao hảo với vị sư bá này, chính là sau này có chỗ lợi lớn.
Hàn Lập một mặt yên lặng suy nghĩ, một mặt cầm hai cái hòm đựng thuốc đi vào đại sảnh, sau đó trước mặt Lôi Vạn Hạc mở nắp hộp ra, mời đối phương tiến hành xem xét.
Lúc này trong lòng Lôi Vạn Hạc rất không tốt.
Bởi vì lão đích xác khi Hàn Lập đi lấy thuốc thì đem thần thức của mình phóng xuất ra, muốn dò xét quy mô lớn nhỏ của động phủ một chút.
Đây không phải là lão có ý gì xấu xa, mà là thân là một tu sĩ Kết Đan kỳ nên đây là một loại hành động tự phát theo bản năng.
Nhưng khi thần thức cách hơn mười trượng thì đình trệ như nặng ngàn cân, rút cuộc không thể khuếch tán ra ngoài thêm tí nào.
Điều này làm cho Lôi Vạn Hạc ngẩn mặt, lúc ấy lộ ra sự rúng động.
Loại tình huống thần thức bị hạn chết, lão không phải là không có nhìn thấy qua. Lão cũng gặp tình huống giống như vậy ở trong động phủ của vài vị tu sĩ giao hảo với mình. Điều này rõ ràng là cấm chế phát huy tác dụng ngăn cản thần thức tra xét.
Nhưng hảo hữu của lão đều là tu sĩ Kết Đan kỳ, trong động phủ có loại cấm chế này xuất hiện cũng không kỳ quái, nhưng vị sư điệt này rõ ràng mới là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, động phủ cũng mới kiến tạo không lâu, loại cấm chế này xuất hiện ở đây thật có chút kỳ quái.
Lôi Vạn Hạc không có đem sự xuất hiện của cấm chế này liên hệ cùng với đại trận ngoài động phủ.
Bởi vì theo quan điểm của lão, đại trận ở ngoài động phủ kia có công hiệu cản trở địch nhận cường đại như vậy thực sự đã rất lớn rồi. Nếu còn xuất hiện mấy cái biến hóa phụ trợ cách đoạn thần thức này thì trận pháp kia so với đại trận trấn phái của một ít môn phái nhỏ không phải là không sai biệt lắm sao.
Cấm pháp đại trận uy lực cường đại như vậy, như thế nào có thể xuất hiện tại bên ngoài động phủ của một đệ tử Trúc Cơ kỳ đây!
Chỉ sợ vị Lôi Vạn Hạc này vạn lần không nghĩ tới đại trận của Hàn Lập kỳ thật là bản đơn giản hóa của Điên Đảo Ngũ Hành trận nổi danh hiển hách. Cho dù chỉ có một trong mười phần uy lực của trận pháp nguyên bản cũng thực không kém so với cái gọi là đại trận trấn phái kia.
Bởi vậy khi Hàn Lập mở hộp thuốc cho lão xem, lão vẫn còn không yên lòng, đang suy nghĩ việc này, ánh mắt không lập tức hướng về hộp thuốc. Thái độ ra vẻ nhìn hay không cũng không sao cả.
Nhưng khi ánh mắt lão dừng ở hai gốc dược thảo sáu, bảy trăm năm kia thì đột nhiên vẻ mặt dương dương tự đắc lập tức biến mất. Cho nên cái gì cấm chế, cái gì thần thức đều bị lão vứt hết.
Lúc này trong mắt Lôi Vạn Hạc chỉ còn lại có hai gốc dược thảo linh khí bức người.
“Hai gốc linh dược này là đệ từ từ bên ngoài tốn không ít linh thạch mới thu về được, nhưng kinh nghiệm của sư điệt rất nông cạn, thật sự không thể phán đoán chính xác tuổi của linh dược, cho nên cũng không có sử dụng qua. Hôm nay Lôi sư bá đến vừa lúc xem xét giúp sư điệt một chút”.
“Ừm…”
Lôi Vạn Hạc căn bản không nghe Hàn Lập nói cái gì. Tùy tiền ừ ừ vài cái, sau đó thật cẩn thận đem một gốc cây linh dược cầm nơi tay để xem xét.
Hàn Lập ngầm xem thấy vẻ mặt của đối phương, trong lòng mỉm cười. Xem ra lấy ra hai gốc linh dược này là chuẩn xác.
Hắn sớm đã nghe người ta nói qua rằng khát vọng có được linh dược của tu sĩ Kết Đan kỳ càng nhiều hơn so với tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Bởi vì đến cảnh giới Kết Đan kỳ, không cần nói đến việc hóa đan vi anh, mà chỉ là đem pháp lực tu luyện đề cao lên một tầng cũng là việc trăm ngàn khó khăn.
Bởi vậy phục dùng nhiều đan dược là cách bình thường để đề cao pháp lực của nhóm tu sĩ Kết Đan kỳ.