Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 315: Hậu thủ, hoài nghi



Buổi tối yên tĩnh, Hàn Lập lặng lẽ ra khỏi phòng, không hề chào hỏi ai, liền một mình ngự khí bay về phía Hoàng thành.

Hàn Lập đứng trên Thần Phong Chu, nhìn cánh cửa Hoàng thành khổng lồ tối đen như con quái vật trước mặt, mỉm cười, rồi trực tiếp bay qua.

Đối với Hàn Lập mà nói, cấm lệnh của Thất đại phái không cho bất cứ đệ tử nào tiến vào Hoàng thành mà nói hắn căn bản không coi vào đâu. Chỉ có điều lệ có lợi đối với hắn thì hắn mới tuân theo, nếu không bằng một câu nói đã muốn hạn chế tay chân của hắn, quả thực là quá hoang đường.

Hàn Lập từ trước đến nay không phải là một tên mù quáng nghe theo.

Khi Hàn Lập cười lạnh trong lòng thì người đã bay lên cao hơn trăm trượng ở trên bầu trời Hoàng Cung.

Dựa vào màn đêm tăm tối, Hàn Lập không một tiếng động đánh giá xung quanh, ánh mắt quét về phía khuất lấp vắng vẻ.

Bỗng nhiên mắt hắn sáng rực lên, liền bay về phía Ngự hoa viên mọc đầy trúc xanh.

Đứng ở phía trên của rừng trúc, Hàn Lập cẩn thận quan sát khắp nơi, sau đó mới thu liễm linh khí trên người, từ từ hạ xuống.

Hắn rất rõ ràng, mặc dù người của Hắc Sát giáo khống chế cả Hoàng Cung, nhưng không thể nào ở đâu cũng để người theo dõi. Hơn nữa cho dù có nhiều chỗ gác như vậy, hắn dựa vào khẩu quyết vô danh đã đến mức đại thành này cũng không sợ người của Hắc Sát giáo có thể phát hiện ra.

Huống chi từ trong miệng tên Tiểu Vương gia hắn đã sớm biết rõ mọi tình hình, vị trí bố trí các trạm gác bình thường của Hắc Sát giáo rồi. Cho dù bây giờ có thay đổi, chỉ cần không xông loạn vào một vài nơi quan trọng đề phòng nghiêm ngặt, thì Hàn Lập rất yên tâm.

Mà nơi đây chính là một góc thuộc Hoàng Cung bị người ta bỏ quên. Chẳng những trong rừng trúc đầy cành khô lá mục, mờ nhạt tản ra mùi hư thối, hơn nữa cành lá không có ai chăm sóc, nên cực kỳ rậm rạp.

Nhìn thấy diện tích rừng Trúc Cơ rộng hơn một mẫu, Hàn Lập lộ ra vẻ hài lòng.

Ngón tay của hắn bắt thủ ấn, thi triển một mảnh Cách âm kết giới, bao phủ cả rừng trúc vào bên trong. Sau đó vẻ mặt trịnh trọng lấy một lá trận kỳ cùng trận bàn trong túi trữ vật ra, chính là Điên đảo ngũ hành trận đã cải biến mà Tề Vân Tiêu tặng cho hắn.

“Có Điên đảo ngũ hành trận này, thì dù cho tên giáo chủ Hắc Sát giáo có lợi hại hơn nữa, cũng có thể cam đoan bất bại.” Hàn Lập nhìn bộ pháp khí trong tay, lầm bầm tự nói.

Tham Khảo Thêm:  Chương 2

Sau đó hắn tập trung tinh thần, cất bước đi vào trong rừng trúc tối đen.

Sau hai canh giờ, Hàn Lập với khuôn mặt mỏi mệt từ từ đi ra. Bởi vì thời gian quá gấp nên chỉ có thể bố trí xong một bộ phận nhỏ, nhưng vậy là đủ rồi. Hàn Lập quan sát bốn phía, thấy không có ai đến đây, lúc này mới yên tâm thu hồi lại Cách âm kết giới, thả ra Thần phong chu, ngự khí mà đi.

Quá trình Hàn Lập một thân một mình xâm nhập Hoàng Cung bố trí đại trận, không một tiếng động, cũng không làm một tên Hắc Sát giáo nào kinh động cả.

Tứ đại huyết thị theo phân phó của Giáo chủ Hắc Sát giáo mặc dù rất là cảnh giác, nhưng theo như Hàn Lập suy nghĩ, bọn họ chỉ bố trí canh phòng trùng trùng điệp điệp ở Lãnh cung nơi giáo chủ Hắc Sát giáo bế quan mà thôi. Còn những nơi khác thì lơi lỏng hơn trước rất nhiều. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Hàn Lập dễ dàng ra vào như vậy.

Khi bay về đến Tần phủ thì trời vẫn chưa sáng. Hàn Lập rõ ràng cũng không ngủ, ngồi xuống dưỡng thần trên giường chờ bình minh.

Đợi đến sáng, hắn điềm nhiên như không có việc gì tiêu sái bước ra khỏi phòng, cùng với mấy người khác tập trung trong một gian đại sảnh, cười nói như thường, nghị luận về trận đại chiến sắp diễn ra, nhưng không hề nhắc đến “Điên đảo ngũ hành trận”.

Trong lòng Hàn Lập, chiêu giữ mạng này càng ít người biết càng tốt.

Nếu như không dùng trận này mà thắng lợi thì hắn càng vui mừng hơn. “Điên đảo ngũ hành trận” vẫn có thể trở thành đòn sát thủ của hắn.

Đám đồng môn Hoàng Phong cốc Lưu Tĩnh đương nhiên không biết suy nghĩ của Hàn Lập. Nhưng vừa nói đại chiến tối nay thì mỗi người đều lộ ra vẻ mặt mong chờ, cùng chút hưng phấn.

Trong bọn họ ngoại trừ hai ba người như Lưu Tĩnh ra thì hầu hết đều không có kinh nghiệm giao thủ với tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Điều này cũng là nguyên nhân quan trọng mà Hàn Lập không đánh giá cao hành động lần này.

Hàn Lập luôn luôn cho rằng, tu sĩ không dùng máu tẩy lễ thì cho dù tu vi cao đến đâu, lúc đối mặt với đối thủ giàu kinh nghiệm, nhất định sẽ bị thiệt rất nhiều. Không cẩn thận thì sẽ mất mạng cũng không phải điều đáng ngạc nhiên. Cho nên hắn nhìn thấy mấy người này đang nói cười, trong mắt ngẫu nhiên lộ ra vẻ cổ quái.

Dù sao tu sĩ có thể tu luyện đến Trúc Cơ kỳ, có ai là không chịu trăm nghìn cay đắng mới có tu vi như ngày hôm nay. Nhưng sau trận chiến tối nay, những người này rất có thể bị vùi thây nơi đây, nghĩ đến thật sự cực kỳ tiếc hận.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Hàn sư đệ, có thể bồi ta một chút được không?” Trần Xảo Thiến đang cười nói với Chung Vệ Nương, lúc nhìn qua gương mặt Hàn Lập thì không biết sao lại mở miệng ra mời.

Một câu này, không chỉ làm Hàn Lập ngạc nhiên, mà ngay cả mấy tên đồng môn của Trần Xảo Thiến cũng cứng lưỡi, há hốc mồm.

Bọn họ đều dùng ánh mắt không thể nào tin nổi nhìn Hàn Lập và vị tiểu sư muội luôn lạnh lùng với nam tu sĩ này.

Nhìn thấy bộ dáng hắn dường như có chút ngơ ngẩn, ánh mắt Chung Vệ Nương chuyển chuyển không biết đang nghĩ gì. Nàng đột nhiên kề tai vào tai Trần Xảo Thiến, nhỏ giọng nói vài câu.

Nhất thời vị Trần sư muội đỏ mặt, hung hăng trừng mắt nhìn nàng, rồi mới bước ra khỏi đại sảnh, ra vẻ đợi Hàn Lập cùng đi.

“Tiểu sư đệ, còn thất thần làm gì. Có giai nhân như Trần sư muội đợi bên ngoài, ngươi còn do dự cái gì chứ!” Lưu Tĩnh cười cười đi đến, vỗ nhẹ lên vai Hàn Lập, đùa giỡn nói.

Hàn Lập dùng sức nhéo nhéo mũi, nghĩ muốn cười khổ một tiếng, nhưng không biết vì sao lại không cười được. Đành phải miễn cưỡng cười vài tiếng rồi đi ra ngoài trong ánh mắt hâm mộ của đám nam tu sĩ.

Nếu mà còn chần chờ, không phải tiết lộ hắn đang lo lắng sao. Hắn không cho rằng có gì phải sợ đối phương cả.

Đi ra ngoài phòng khách, Trần Xảo Thiến đang có chút xuất thần nhìn về phía hoa viên, sau khi nghe được tiếng bước chân của Hàn Lập đang đi đến, không khỏi quay đầu lại lạnh lùng nói:

“Cùng ta đi vào trong hoa viên đi, ta có vài việc muốn thỉnh giáo Hàn sư đệ!”

Nói xong lời này, Trần Xảo Thiến không đợi Hàn Lập trả lời, liền tự nhiên đi về trước, dường như khẳng định Hàn Lập nhất định sẽ đáp ứng.

Hàn Lập nhìn bóng dáng động lòng người đó, bất tri bất giác nhíu mày, ngẫm nghĩ một tí rồi lặng thinh mỉm cười đi qua.

Tản bộ với một mỹ nữ động lòng người đúng là một chuyện rất thú vị.

Hàn Lập cách Trần Xảo Thiến vài bước, ngắm nhìn thân hình uyển chuyển của đối phương, nghĩ rằng cứ đi thế này thật tuyệt. Huống hồ hắn còn nghĩ đến cảnh diễm ngộ giữa mình và vị đại mỹ nữ này, càng cảm thấy trong lòng có một cảm giác khó nói thành lời.

“Không ngờ rằng, năm đó ta và đại ca đều đã nhìn lầm, vẫn luôn cho rằng các hạ chỉ là may mắn mới có thể thành công trong Huyết sắc thí luyện đi ra mà thôi. Không ngờ rằng Hàn sư đệ năm đó lại là giả Trư ăn Hổ. Chẳng những đã lừa được hai huynh muội chúng ta, mà bao nhiêu cao nhân ở đó lúc ấy chỉ sợ cũng đã bị lừa gạt.” Hàn Lập đang suy nghĩ miên man thì Trần Xảo Thiến lạnh nhạt nói với hắn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 97: C97: Chương 97

Lời này Hàn Lập đã sớm đoán trước vài phần, không thể hiện ra vẻ ngạc nhiên, mà chỉ gãi gãi sau gáy, khẽ cười nói:

“Trần sư tỷ cứ nói đùa. Cái gì giả Trư ăn thịt Hổ, tiểu đệ lúc đó đúng là gặp vận may, nên mới có thể may mắn quá quan.”

Hàn Lập nói thì nói thế, nhưng trên mặt không có chút thay đổi gì, như là thật sự là như vậy.

“Hàn sư đệ đến bây giờ còn muốn lừa ta sao?” Trần Xảo Thiến như bị lời nói của Hàn Lập mà tức giận, giọng nói trở nên lạnh lùng, người bỗng nhiên xoay lại, nhìn hắn với đôi mắt sáng lạnh như băng.

Gặp phải tình cảnh này, Hàn Lập ra vẻ ngạc nhiên, bộ dáng như không biết làm sao đối phương tức giận.

Vị Trần sư muội năm đó thấy vẻ mặt của Hàn Lập như vậy càng thêm tức giận.

“Được, ta không hỏi ngươi chuyện Huyết Sắc thí luyện nữa. Nhưng có một việc, ngươi phải thành thành thật thật trả lời ta!” Giọng nói của nàng càng thêm băng lãnh, trên mặt mang theo vẻ khác thường.

“Chuyện gì? Trần sư tỷ cứ hỏi là được. Tại hạ nhất định sẽ trả lời đầy đủ.” Hàn Lập mơ hồ hiểu được cái gì, trong lòng càng thêm bất an, nhưng ngoài mặt vẫn thể hiện rất thành khẩn.

Khi Trần Xảo Thiến hỏi những lời đó, mặt đỏ lên, cả người có vẻ xấu hổ. Sau đó chờ đợi câu trả lời của Hàn Lập với sự khẩn trương.

“Bảy, tám năm trước…” Hàn Lập cúi đầu trầm tư, như là đang nghĩ đến cái gì đó.

Trên thực thế trong lòng Hàn Lập lại như đánh trống.

“”Sao nhiều năm đã qua đi như vậy, người này vẫn còn có ý tìm kiếm mình, hơn nữa nhìn vẻ mặt ngượng ngùng kia, chẳng lẽ lại động lòng với người cứu mình sao?” Hàn Lập cảm thấy khó hiểu thầm nghĩ.

Điều này không phải là Hàn Lập không động lòng, mà là cho đến bây giờ hắn chưa bao giờ có ý niệm cùng nữ nhân này kết thành bạn lữ song tu cả.

Không biết vì sao, Hàn Lập mặc dù có chút suy nghĩ nam nữ với Trần Xảo Thiến, nhưng một khi đề cập đến vấn đề tình cảm thì Hàn Lập liền tự động bài trừ ra bên ngoài, có lẽ cảnh thân thiết năm đó của đối phương với vị Lục sư huynh khiến hắn đến bây giờ không thể tiếp nhận nữ nhân này được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.