Hàn Lập nhìn những cự ngư (cá lớn) dài tới mấy trượng, sau đó bay lên không trung phía trên hải thuyền, quay hai vòng nhìn xuống thuyền.
Hiển nhiên những người trên thuyền cũng đã phát hiện ra Hàn Lập, chỉ nghe thấy vài tiếng phát ra, trên khoang thuyền lập tức xuất hiện một đám người, cũng khoảng hai ba trăm người, nhất thời đứng đầy trên thuyền.
Nhóm người này nhìn thấy Hàn Lập trên không trung thì trên mặt hiện lên vẻ kính sợ, đều hướng Hàn Lập cúi người thi triển một lễ
Trong khi Hàn Lập đang có chút ngạc nhiên thì một vị trung niên nhân ăn mặc xa hoa nhất trong đám người này tiến lên vài bước, mang vẻ mặt khẩn trương nói cái gì đó, sau đó liền cúi người xuống, tựa hồ như là chờ Hàn Lập phân phó.
Hàn Lập sờ sờ cái mũi, cười khổ vài tiếng. Bởi vì ngôn ngữ của đối phương này một câu hắn cũng không hiểu. Ngôn ngữ bất đồng thì trao đổi như thế nào đây? Điều này làm cho hắn đau đầu.
Bởi vì Hàn Lập cũng không hề lập tức mở miệng khiến cho thần sắc tên trung niên kia kinh hoảng, lại dồn dập nói hai ba câu gì đấy. Tuy nghe không hiểu nhưng Hàn Lập cũng đã hiểu rằng đối phương muốn hắn nhận lấy cái gì.
Hàn Lập nhíu nhíu mày, sau khi nghĩ kỹ, bổng nhiên dùng ngôn ngũ phổ thông của Thiên Nam nói: “Trong các người ai có thể hiểu những lời ta nói, nếu như là có liền đi ra giải thích một chút”.
Hàn Lập vừa nói những lời này vừa đem ánh mắt hướng đến những người bên dưới quan sát qua.
Trung niên nhân kia vẻ mặt mờ mịt, hiển nhiên là không hiểu Hàn Lập nói gì, mặt khác những người khác cũng mang một bộ dáng mờ mịt, cũng không khắc hắn bao nhiêu.
Dưới sự bất đắc dĩ, Hàn Lập thay đổi một vài loai cổ ngữ mà hắn biết được, phân biệt nói qua một lần.
Mấy cái cổ ngữ này, là do Hàn Lập lúc trước học các chú ngữ nên thuận miệng mà học được thôi.
Khi hắn nói đến một loại trong đó thì có một lão giả trong đám người đó rốt cuộc cũng đã động một chút.
Thấy như vậy, Hàn Lập nhất thời mừng rỡ, hướng đến lão giả mà chỉ “Lão tiên sinh, có phải là hiểu được những lời ta nói?”
Hàn Lập dùng cổ ngữ kia chậm rãi nói, dù sao thì cũng không thường xuyên sử dụng loại ngôn ngữ này nên cũng không thể thông suốt được.
Lão giả nghe Hàn Lập nói như thế liền do dự một chút rồi đi đến bên người trung niên nhân, dùng cổ ngữ đó cung kính trả lời: “Lão hủ là Vương Trường Thanh, hồi trẻ cũng đã từng học qua ngôn ngữ này của tiên gia, chẳng biết tiên gia có điều gì phân phó?”
Hàn Lập nghe lão giả nói thật sự hiểu được cố ngử, trên mặt không khỏi hiện lên vài tia vui vẻ, bổng nhiên thân hình chợt lóe liền xuất hiện trước người lão giả cùng với trung niên nhân kia, làm lão giả cùng trung niên nhân giật mình hoảng sợ.
“Ngươi nói vậy cũng xem như là được đi, ta cũng không có thông hiểu ngôn ngữ của địa phương, ngươi có thể nói lại cho bọn họ là ta chỉ muốn hỏi thăm một chút sự tình mà thôi, không cần phải kinh hoảng như vậy!” Hàn Lập ôn hòa nói.
Vừa rồi hắn cũng đã dùng thần thức đảo qua toàn bộ những người trên thuyền này, hắn phát hiện tất cả những người này đều là phàm nhân, không hề có một người tu tiên nào. Lúc này hắn mới hoàn toàn yên tâm.
Nói xong những lời này, Hàn Lập cũng không hề xem lão giả giải thích như thế nào với trung niên nhân kia mà quay lên không trung khẽ vẩy tay một cái, nhất thời pháp khí khiết bạch chở Khúc Hồn chậm rãi đáp xuống thuyền.
Tiếp theo, Khúc Hồn được sự phân phó của Hàn Lập đi ra khỏi Thần Phong Chu, mà Thần Phong Chu cũng biến thành một chiếc thuyền nhỏ tạo thành một đạo bạch quang bay đến trong tay Hàn Lập, bị thu vào trong túi trử vật.
Làm xong những việc này,Hàn Lập liền nhìn những người trên thuyền một chút.
Phát hiện tất cả những phàm nhân trên thuyền này vẫn bảo trì vẻ mặt cung kính, nhưng cũng không hề có biểu lộ khiếp sợ nào hết. Điều này có thể nói là bọn họ cũng thường xuyên nhìn thấy người tu tiên mới đúng, nếu không cũng không thể bảo trì hình dáng bình thường như thế.
Nói như vậy, quả thật là những người trên thuyền này cũng không phải là người bình thường gì. Có thể là ở đây cũng có khá đông những người tu tiên cũng không hề kiêng kỵ điều gì, khiến cho phàm nhân nhìn thấy.
Trong lòng Hàn Lập có chút đăm chiêu suy nghĩ.
Lúc này lão giả kia cũng đã đem những lời Hàn Lập nói giải thích cho người trung niên nhân kia một lần. Vẻ mặt thật kinh hỉ, hướng đến Hàn Lập miệng nói “kỷ lý oa lạp” gì đấy, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn.
Hàn Lập thấy thần sắc đối phương như thế liền rùng mình, không khỏi chuyển hướng nhìn về lão giả kia.
Lão giả tự nhiên cũng hiểu được dụng ý của Hàn Lập, bước lên vài bước hướng về Hàn Lập giải thích:
“Tiên sư đại nhân, vị Cố tiên sinh đây chính là đông chủ (chủ sở hữu) của thuyền này, hắn muốn mời tiên sinh đến ở lại nơi ở của hắn, Khôi Tinh Đảo. Hắn nguyện ý cung ứng hết thảy chi phí tiên sư tu hành cùng phí tiêu dùng thường ngày.
“Khôi Tinh Đảo?” Hàn Lập sờ sờ cằm của mình, mang một bộ dáng không rõ là được hay không.
Thấy thần sắc bình thường của Hàn Lập, hai mắt của trung niên nhân gần như muốn phún hỏa, trong miệng lại liên tiếp nói ra điều gì đó. Sau khi nói xong lại mang bộ dáng cười bồi, Hàn Lập không cần lão giả giải thích cũng hiểu được rằng hơn phân nữa vị này nói đến chính là cái Khôi Tinh Đảo kia rồi.
Vì thế, Hàn Lập cũng không đợi cho lão giả giải thích với mình, liền không khách khí vung tay lên nói:
“Ngươi trước tiên nói cho vị đông chủ này rằng, ta cũng không rõ ràng lắm đối với tình huống ở nơi đây, sẽ không tùy tiện đáp ứng điều gì. Chờ ta hiểu rõ sự tình thì mới quyết định có đi đến Khôi Tinh Đảo kia hay không. Mà hiện tại ta cũng không hiểu ngôn ngữ của các ngươi, ta cũng hy vọng hắn có thể cho ta ở trên thuyền này mấy ngày, làm phiền lão tiên sinh dạy ta một ít ngôn ngữ của nơi đây cũng như thuận tiện giải thích một chút về tình huống hiện tại nơi này“.
Lão giả nghe như thế cũng không dám chậm chạp mà lập tức hướng về phía trung niên nhân kia giải thích chi tiết.
Trung niên nhân kia nghe xong trên mặt hiện ra vài phần thất vọng nhưng vẫn cung kính hướng về Hàn Lập thi một lễ. Liền sau đó quay lại những người phía sau hét lớn vài câu, trong nhất thời tất cả mọi người đều lui về bên dưới khoang thuyền, mà hắn cũng hướng đến lão giả nói vài câu rồi cũng lui xuống.
Kể từ đó, phía trên thuyền cũng chỉ còn lại lão giả cùng với Hàn Lập hai người.
Gặp phải tình cảnh như vậy, lão giả mỉm cười nhìn Hàn Lập nói: “Tiên sư đại nhân, Cố đông chủ đã đáp ứng yêu cầu của ngươi, hơn nữa cũng đã chọn cho người một gian phòng hảo hạng. Mời tiên sư đại nhân theo ta“.
Hàn Lập nghe xong, nhàn nhạt gật đầu, tỏ vẻ đã đồng ý.
Vì thế, lão giả được gọi là Vương Trường Thanh đi phía trước, Hàn Lập cùng với Khúc Hồn theo sau đi đến bên trong khoang thuyền.
“Thật là lớn!” đây là cảm giác đầu tiên của Hàn Lập khi tiến vào trong khoang thuyền này.
Bên trong khoang thuyền này có cảm giác thông suốt khắp bốn phương tám hướng, cũng không biết là có bao nhiêu cái phòng nữa.
Trong khi đi thì Hàn Lập cũng đã đụng phải vài tên phàm nhân, tất cả cũng đều lộ ra vẻ mặt cung kính tự động tránh ra nhường đường cho hắn.
Đi theo sau lão giả một lúc, Hàn Lập cùng Khúc Hồn đi đến trước một khung cửa gỗ thật lớn.
Vương Trường Thanh cũng không hề có chút do dự, lập tức đẩy cửa ra, sau đó thân hình né sang một bên, mời Hàn Lập tiến vào trước.
Hàn Lập cũng không hề khách khí, cùng với Khúc Hồn một trước một sau đi vào, sau đó liền quan sát xung quanh.
Có thể nói, gian phòng này cũng được.
Chẳng những không gian cũng đủ lớn, hơn nữa không hề có cảm giác u ám, buồn chán. Nhưng làm cho Hàn Lập cảm thấy kỳ quái chính là tại một góc sáng sủa trong phòng lại có một bồn hoa có một cây nhỏ kỳ quái.
Cái cây này, lại thẳng tắp không hề có một chút nhánh nào, lá có hình tam giác rộng khoảng ba lòng bàn tay. Hơn nữa nguyên cây lại có ngân quang lòe lòe, phảng phất như là được tạo ra từ bạc nguyên chất vậy.
Nhìn thấy như vậy, Hàn Lập lộ ra bên ngoài vẻ tò mò
“Xem ra tiên sư trước kia không có gặp qua “Ngân Giác Thụ” này. Loại cây này chính xác không phải là loại thường gặp. Nó chẳng những hoa lệ ở bên ngoài, mà khi đặt ở nơi có không khí u ám sẽ làm cho không khí trở nên thuần tịnh lại. Thực là bảo vật khó có được cho những người đi biển. Chính đông chủ của chúng ta, “tài lực khí thô” cũng chỉ có ba bốn cây mà thôi” Lão giả thấy được trong ánh mắt của Hàn Lập có chút ngạc nhiên liền cung kính hướng Hàn Lập giải thích.
Hàn Lập nghe xong như vậy cũng lãnh đạm cười, không hề lên tiếng nói điều gì, vị Vương Trường Thanh muốn thay vị Đông chủ kia lấy lòng hắn thì sao hắn lại không hiểu ra chứ?
Hàn Lập cùng với Khúc Hồn tiến lên ghế trong phòng ngồi xuống.
Vương Trường Thanh có chút câu nệ, đứng ở bên Hàn Lập không dám tùy ý ngồi xuống.
Thấy đối phương như vậy, Hàn Lập cười cười, nói với lão: “Vương tiên sinh, không cần phải khách khí như vậy đâu. Mời ngồi xuống nói chuyện là được, ta còn có chút chuyện muốn thỉnh giáo tiên sinh đây?“
Vương Trường Thanh nghe nói thế, trong miệng liên tục nói “Không dám“, mang bộ dạng sợ hãi vô cùng.
Gặp tình hình này, Hàn Lập liền nhíu nhíu mày, cũng không hề miễn cưỡng đối phương
Vì thế, sau khi suy nghĩ đơn giản một chút, hắn liền mở miệng trực tiếp hỏi đối phương:
“Ta là tu sĩ vừa đến nơi này, không biết Vương tiên sinh có thể trước tiên giới thiệu cho tại hạ địa hình vùng phụ cận với lại tập tục nơi đây được không? Đương nhiên, nếu như có thể nói tình hình của người tu tiên chúng ta thì càng tốt, ta nhất định sẽ tạ ơn lão tiên sinh“.
Trong khi nói ra những lời này thì thần sắc của hắn cũng bình tĩnh cực kỳ.
Vương Trường Thanh nghĩ nghĩ trong chốc lát liền chậm rãi nói: “Tiên sư một khi vừa đến từ bên ngoài thì hắn phải biết đây chính là hải vực Loạn Tinh Hải, mà nơi này lại giáp với phía Tay nam của Loạn Tinh Hải. Phụ cận gồm có Vĩ Tinh đảo, Khôi Tinh đảo cùng Tang Tinh là ba hòn đảo lớn. Đương nhiên cũng có mấy chục loại nhỏ đảo và nhỡ khác nữa, cũng đều có tiên sư cùng phàm nhân ở“.
“Tập tục của những người chúng đây cùng với những đảo khác cũng giống nhau, mỗi một đảo cũng đều có một tiên sư pháp lực cao nhất làm đảo chủ, phụ trách bảo hộ trật tự của đảo. Mặt khác, nếu tiên sư đảm nhiệm một chức vụ trên đảo thì hàng năm đảo chủ sẽ cung cấp một số lương linh thạch nhất định cho tu luyện. Nhưng từ đó phải nghe theo sự phân phó của đảo chủ, đương nhiên nếu như muốn ở lại trên đảo mà không hề đảm nhiệm chức vụ gì chẳng những không có lượng linh thạch cung cấp hàng năm mà còn phải ngược lại nữa, hàng năm phải nộp một số lượng linh thạch nhất định cho đảo chủ mới có thể ở lại trên đảo được”.
Nói đến đây, Vương Trường Thanh dừng lại trong chốc lát, trên mặt lộ ra vài phần hâm mộ cực kỳ, tựa hồ rất tôn sùng người tu tiên.