Trên đảo cũng chỉ có duy nhất một trấn nhỏ, khá gần với cảng khẩu, mà ở phía tây đảo cách đây hơn hai mươi dặm có một tiểu sơn mạch (dãy núi nhỏ), trên cũng có hai ngọn núi không lớn lắm, một ngọn cao ước chừng hai ba trăm trượng, ngọn còn lại hình dạng cũng chỉ có hơn trăm trượng mà thôi.
Hàn Lập tại trên không trung đã nhìn thấy ngọn núi phía xa, nhưng cũng cố nén tia hưng phấn trong lòng, trước tiên đi tới thôn trấn đã.
Hàn Lập cùng Khúc Hồn đã đến, dẫn đến không ít xao động, lập tức có một vị lão giả tự xưng là trưởng trấn, vội vàng đến gặp.
Sau đó Hàn Lập đem kim sắc ngọc giản giao cho lão giả kia kiểm tra một lượt. Vị trưởng trấn này lập tức hiểu được, khách khí nói: “Người toàn trấn hết thảy nguyện ý nghe theo tiên sư đại nhân điều khiển”.
Hàn Lập đương nhiên là không có sự tình gì cần tới một ít phàm nhân hỗ trợ, mà là đại khái hỏi một chút tình huống trên đảo cùng với trên trấn xem xem liệu một người phải chi phân ngạch linh thạch tiêu hao cho phòng hộ trận nhiều ít bao nhiêu, đây mới là vấn đề hắn quan tâm nhất.
Nhưng nghe được là số lượng giao nộp cơ hồ có thể bất kỳ, Hàn Lập trong lòng có chút buồn bực.
Cái này không phải là nói mọi tiêu hao linh thạch đều phải do hắn xuất ra chứ?
Lời của trung niên tu sĩ nói cai gì mà hướng cư dân thu điểm linh thạch rồi đem bù lại một bộ phận tổn thất, xem ra thuần túy là nói để nghe mà thôi, có hay không căn bản không khác nhau là mấy.
Hàn Lập thầm chửi rủa trung niên tu sĩ một chút, liền an ủi lão giả vào câu.
Tiếp theo là vấn đề số lượng linh thạch tiêu hao cho trận pháp, lão giả liền nói cho hắn biết, lúc này hắn đành cấp cho lão giả linh thạch đủ dùng cho một năm.
Hắn nói cho lão giả, về sau hàng năm có thể tới động phủ của hắn lĩnh linh thạch cần thiết cho mỗi năm.
Hàn Lập cũng không để ý tới việc lão giả đang xưng tạ, liền cùng Khúc Hồn bay tới phía tây đảo.
Vừa tiến vào sơn mạch mà cư dân trên đảo gọi là Tiểu Hoàn Sơn, hắn liền cảm thấy linh khí nhàn nhạt đập vào mặt, cũng làm cho hắn thêm chút vui vẻ.
Một lát sau, hắn liền đứng trên Thần Phong Chu, bay một vòng quanh hai ngọn núi.
Hiển nhiên, nồng độ linh khí của ngọn núi cao nhất càng thêm sung túc hơn một chút, nhưng ở ngọn núi thấp thì thô tráng hơn, tựa hồ làm động phủ càng thích hợp, hơn nữa phía trên đã có một cái động phủ cũ của tu sĩ trước lưu lại, đầy đủ không tổn hao gì, cơ hồ có thể đến trực tiếp sử dụng.
Hàn Lập đứng trên Thần Phong Chu trầm tư một lát, trong mắt tinh quang chợt lóe, chủ ý đã có trong đầu.
Hắn trước tiên vào bên trong động phủ cũ kỹ đó, tại nơi sâu nhất trong động quật tìm một chỗ bí ẩn, tự phóng xuất pháp khí đào xuống đất.
Nửa ngày sau, một cái thông đạo quy mô đầy đủ, đường kính hai, ba trượng xuyên thẳng xuống phía dưới núi.
Nhưng là thông đạo này gần xuống tới chân núi còn cách vài chục trượng thì bỗng nhiên chuyển phương hướng đi tới ngọn núi kia cách đó hai ba dặm.
Tuy nhiên pháp khí trên tay Hàn Lập sắc bén vô cùng, hơn nữa lại có Khúc Hồn hỗ trợ, đại công trình qua một đoạn thời gian cũng đã hoàn thành nối thông hai ngọn núi với nhau.
Sau đó, Hàn Lập dựa theo hình dáng cũ của Thiên Nam động phủ, kiến tạo một tòa động phủ mới bên trong ngọn núi.
Động phủ này hết thảy đều giống với động phủ trên Thái Nhạc Sơn.
Chính là lần này lại không có cửa ra vào, ngoại trừ cái thông đạo kia, tất cả đều là bán phong bế (kín một nửa).
Trong này mới là địa phương chân chính Hàn Lập dùng để tu luyện cùng bồi dục linh thảo.
Như vậy có hai tòa động phủ thực, giả lại càng thêm an toàn.
Khai mở động phủ xong, Hàn Lập lại đem ra bộ “Điên đảo ngũ hành trận”, bày ra tại phụ cận ngọn núi thấp hơn.
Nhưng Hàn Lập xoay quanh không trung trên hai ngọn núi một lát, trong lòng vẫn chưa có cảm giác an tâm.
Hắn rõ ràng dùng bộ pháp khí mới được Tân Như Tích tặng để bày trận, lại bày ra thêm hai bộ trận pháp lợi hại, chính là trận kỳ và trận bàn gọi là “Thiên phong cuồng liệt trận” và “Huyễn hành thiên la trận”.
Hai cái trận pháp này đều có phạm vi lớn, sau khi bố trí liền có thể bao trùm hai ngọn núi trong đó.
Chúng nó tuy không có thần diệu như “Điên đảo ngũ hành trận” nhưng Trúc cơ kỳ tu sĩ gặp phải cũng sẽ phải chịu khổ.
Ngoại trừ Kết Đan kỳ tu sĩ ngạnh công, động phủ của Hàn Lập cơ bản là trên vạn người tới cũng chỉ vào được một.
Bầu trời bên ngoài đại trận đã bị nhũ bạch sắc vụ khí che dấu, ngọn núi mơ hồ nhìn không rõ, hắn khẽ cười một tiếng chậm rãi bước vào trong vụ khí, thân ảnh tiêu thất.
Vào bên trong động phủ, Hàn Lập cũng không có nghỉ ngơi chút nào mà lại bận rộn không ngừng.
Trước tiên đem một ít mầm linh thảo trồng bên trong ẩn bí dược viên, dù sao muốn đề cao cũng cần phải làm cho mầm trở thành cây con mới có thể được!
Sau đó Hàn Lập lại đem tiểu bình đặt tại một góc trong dược viên, nhưng pháp bảo tàn phiến này vẫn thông qua động bích ngưng tụ xuất lục dịch.
Tiếp theo hắn lại khai mở hơn mười gian mật thất lớn nhỏ bất đồng, dựa theo Dục Trùng tâm đắc của Ngự linh tông tu sĩ, nhất nhất cải tạo hoàn cảnh mật thất, đem đôi Bạch tri thù cùng đám kỳ trùng còn sống đem bỏ vào trong đó, tại phụ cận còn thiết hạ cấm chế đề phòng bọn chúng chạy trốn.
Đương nhiên cũng phải đủ trùng thực, Hàn Lập cũng rải xuống một ít trước.
Trọng yếu nhất chính là về sau, Hàn Lập không có phục dược tiến hành đả tọa luyện khí, mà là cẩn thận từ trong túi trữ vật lấy ra hôi bạch sắc ngọc giản tìm được bên người Việt hoàng, bên trong ghi lại rất nhiều bí thuật cực kỳ quỷ dị.
Khiến hắn cảm thấy chấn động là “Thân ngoại hóa thân” thuật cũng nằm ở trong đó.
Hàn Lập đem thần thức xâm nhập vào trong ngọc giản, nhìn kỹ thuật tu luyện này vô số lần mới rời khỏi ngọc giản, chìm vào trầm tư.
Trước kia tuy Hàn Lập trong lòng sớm đã có định kế, nhưng hiện tại cẩn thận mà suy nghĩ lại thấy thuật tu luyện này nguy hiểm thật sự không nhỏ!
Bởi vì trên ngọc giản đã nói rất rõ ràng, một khi tế luyện phân thân thất bại, thần thức đem cho phân thân sẽ tự hủy diệt, vô pháp tái thu hồi.
Mà đối với tu luyện giả, nếu thần thức không đủ cường đại, còn có thể bởi vì thần thức tổn hao nhiều, trải qua thời gian dài sẽ lâm vào điên cuồng, bị tâm ma phản phệ mà chết.
Hơn nữa cho dù là tế luyện thành công, cái gọi là “Thân ngoại hóa thân” này cũng chỉ có thể tự tiến hành tu luyện, để có thể thao túng tự nhiên thì phải là cao cấp khôi lỗi mới được.
Căn bản với chuyện một người hóa hai, hoàn toàn biến thành mấy người cũng kém không ít so với thần thông của tiên gia!
Chẳng qua, Hàn Lập có “Huyết ngưng ngũ hành đan” trên tay, hắn có cơ hội rất lớn có thể cho phân thân kết thành “Sát Đan”, đây là một cái kỳ ngộ ngàn năm có một, có thể có được một khôi lỗi hộ vệ tu vi Kết Đan kỳ!
Cho dù khôi lỗi (con rối) này chỉ gần tới Kết Đan sơ kỳ, cũng làm cho hắn có khả năng tự bảo vệ mình trước mặt Kết Đan kỳ tu sĩ.
Huống hồ điều kiện tiên quyết mấu chốt nhất tu luyện phân thân, khó khăn nhất chính là yêu cầu có một cái phân thân có đủ linh căn nhưng lại không chút tổn hao thích hợp để khu thể, hắn cũng đã sớm có.
Chính là Khúc Hồn, hồn phách này có thể luyện thi.
Theo lý thuyết, trừu thủ (rút ra, trích ra) nguyên thần của tu tiên giả, đặc biệt phải là nguyên thần của người tu tiên cấp thấp, bởi vì pháp thuật trừu thủ rất bá đạo, đại đa số đều làm cho kinh mạch trong thân thể tổn hại, trên cơ bản là không thể tái tu luyện pháp thuật. Thế nên có rất nhiều tu sĩ nhìn thấy Khúc Hồn thân là luyện thi lại còn có linh khí dao động như vậy, đều cảm thấy ngoài ý muốn.
Nhưng sau khi trừu thủ nguyên thần tu sĩ, tình huống trên thân thể tất nhiên là bình yên không việc gì vẫn có thể tồn tại nhưng khả năng này tất cả đều là trùng hợp, có lẽ là trong cả trăm mới có một cơ hội như vậy.
Mà không hay chính là bí thuật tế luyện “Thân ngoại hóa thân” này liền yêu cầu khu thể sau đó trừu thủ nguyên thần, chẳng những thân thể phải an nhiên vô dạng còn yêu cầu phải là người tu tiên cấp thấp có tu vi tầng sáu trở xuống.
Nếu không như vậy, việc khu thể lại càng thêm khó khăn.
Hàn Lập tuy không biết vì sao lại có cái yêu cầu cổ quái này, nhưng phỏng chừng cùng với phân thần khu thực lúc sau có quan hệ với việc dễ dàng nắm giữ cách khu thể này.
Tuy nhiên không biết Khúc Hồn lúc trước như thế nào lại bị Dư Tử Đồng cùng Mặc đại phu xảo lộng làm ra, nhưng Khúc Hồn đích xác đầy đủ hết thảy các điều kiện, đúng là tuyệt giai khu thể tế luyện phân thân.
Mà Việt hoàng kia phỏng chừng không biết trừu thủ bao nhiêu nguyên thần tu sĩ cấp thấp mới có thể tìm được một thân thể thích hợp.
Nếu không, tu luyện phân thân không mất nhiều thời gian đến vậy.
Hàn Lập ngồi dưới đất suy nghĩ cả nửa ngày, hay là quyết định đem Đại Diễn Quyết luyện đến tầng thứ hai rồi mới tế luyện phân thi, chỉ có như vậy, tế luyện dẫu có thất bại cũng không có trở ngại gì lớn lắm. Hiện tại, hắn đã có đầy kinh nghiệm đối với việc tu luyên Đại Diễn Quyết khiến cho thần thức lớn mạnh.
Đương nhiên tu luyện Đại Diễn Quyết, trước tiên phải khôi phục tu vi Trúc Cơ kỳ rồi tính, bởi vì bí thuật “Thân ngoại hóa thân” chỉ tu sĩ Trúc cơ kỳ mới có khả năng tu luyện.
Ma khi tế luyện phân thân hoàn tất, mặc kệ hóa thân thuật thành công ra sao, Hàn Lập đều muốn tu luyện “Tam chuyển trọng nguyên công”.
Dù sao cũng chỉ có công pháp này cùng với “Thanh nguyên kiếm quyết” mới là mấu chốt làm hắn có thể bước vào con đường lớn Kết Đan kỳ.
Hàn Lập đem việc tu hành sau này của mình ra suy nghĩ an bài một lượt sau đó mới tiến vào mật thất trong động phủ bắt đầu phục dụng đan dược luyện khí.
Hiện tại hắn chính là đang phục dụng “Hoàng Long Đan” cùng “Kim Tủy Hoàn” hai loại đan được cấp thấp.
Trúc Cơ Đan hiện tại đối với hắn mà nói được tính hơi mạnh, chờ hắn tu vi luyện đến bảy tầng rồi mới đem phục dụng.
Hắn bây giờ phỏng chừng sẽ không có Trúc cơ bình cảnh tồn tại nên rất nhanh có thể tiến vào Trúc Cơ kỳ.