Màn sáng bảo vệ mạnh mẽ nhưng hơi đục, mặc dù không che giấu cực kỳ kỹ càng như hoàng vụ kia, nhưng vẫn đang có chút mơ hồ không rõ.
Hơn nữa trừ nó ra, dường như bên trong còn có những tầng khác nữa, tại trung tâm màn hào quang, mơ hồ có thể thấy một cây cột hình trụ cao mấy trượng, dường như mặt trên còn khắc cổ văn, nhưng cụ thể nó là cái gì thì mọi người không thấy rõ lắm.
Bởi vì khi thần thức tiếp xúc với màn sáng thì lập tức bị bắn ngược trở lại,căn bản không thể xâm nhập dù chỉ một chút.
Càng cổ quái hơn chính là vô số hào quang bảy màu không ngừng chuyện động bên trong, giống như vật sống vậy, trông rất quỷ dị.
Mấy người khác cũng thấy được hết thảy, không khỏi lấy làm kỳ lạ.
Sắc mặt Hàn Lập âm trầm một chút, trong ánh mắt lơ đãng dường như hiện lên một tia nghi hoặc.
Tuy hắn không hiểu nhiều đối với cách bố trí của trận pháp cổ, nhưng trong các điển tịch của Tân Như Âm thì các loại trận pháp cổ cũng không phải ít thấy.
Hình dáng cũng như khí tức của trận pháp trước mặt này tựa hồ không giống các loại loại trận pháp cổ khác. Ngược lại nó có vài phần tà khí.
Nghĩ như vậy, Hàn Lập nghiêng đầu liếc Thạch Điệp cách không xa đó.
Chỉ thấy nàng vẫn đang tò mò đánh giá đại trận, trên mặt thực sự vẫn không lộ ra vẻ khác thường nào cả.
Điều này khiến cho một người không tự tin đối với trận pháp như Hàn Lập trong lòng nhẹ nhõm, cho rằng mình đoán sai.
“Được rồi! Ta xem sắc trời cũng không còn sớm. Hàn huynh đệ và mọi người từ xa mới đến, hay là nghỉ ngơi đi, ngày mai sẽ chính thức bắt đầu phá trận này có được không! Ta xem bộ dáng thì thấy cũng không thể thành công trong thời gian ngắn được!” Lúc này Hồ Nguyệt cực kỳ thông cảm với mọi người nên đề nghị.
Nghe xong lời này, Hàn Lập thấy mấy hôm nay liên tục bay đến đây nên cũng có cảm giác mệt mỏi, vì vậy không mở miệng phản đối.
Nhưng thật ra vị Thạch tiên tử kia khi nhìn thấy đại trận thì cũng có chút mong chờ muốn thử ngay. Nhưng nghe Hồ Nguyệt nói thế, nên cũng không nói thêm gì nữa.
Mọi người liền bay về thạch ốc.
Bởi vì phòng ốc không đủ, mấy người bọn Hàn Lập liền dùng một ít bùn đất xây mấy cái. Sau đó dùng Thạch Hóa thuật biến chúng thành thạch ốc, lúc đó mấy người mới chính thức đi vào.
Sáng hôm sau Hàn Lập và Thạch Điệp đi đến màn sáng gần đó, bắt đầu nghiên cứu và thí nghiệm thuộc tính của trận pháp, cả quá trình cực kỳ chậm rãi.
Đặc biệt ngay thời điểm ban đầu hai người đều có chút cảm giác vô lực do thường xuyên đụng tới một ít khó khăn không thể phá giải, cả ngày cũng không có tiến triển chút nào.
Nhưng mặc kệ có nói như thế nào thì trận pháp là vật chết mà người là kẻ sống!
Chỉ cần có đủ thời gian để nghiên cứu thì cho dù trận pháp có quỷ dị thế nào cũng sẽ dần dần bị phá giải thôi.
Dưới sự chung sức nghiên cứu của Hàn Lập và vị nữ tử này, cái được gọi là trận pháp cổ kia cũng không ngoại lệ. Từng điểm, từng điểm của trận pháp đã được hai người dần dần hiểu rõ.
Trong quá trình này, đánh giá Hàn Lập đối với vị nữ tu sĩ họ Thạch cũng có chút thay đổi.
Nàng ta tuy có chút ngạo khí nhưng thật đúng có vài phần bổn sự.
Chẳng những nàng nắm lòng bàn tay các trận pháp dù lớn hay nhỏ vẫn thường được lưu truyền bên ngoài, hơn nữa khả năng nghiên cứu bố cục trận pháp không để sót điểm nào, vô cùng tinh tế. Điều này khiến Hàn Lập rất khâm phục!
Theo cái nhìn của hắn thì vị nữ tử này tuy trình độ lý giải đối với trận pháp không lợi hại như của Tân Như Âm, nhưng tuyệt đối cũng không kém nhiều.
Dù Hàn Lập bội phục nàng nhưng hắn cũng có chút buồn bực.
Như thế nào mà cao nhân về trận pháp đều là nữ tử hết vậy? Chẳng lẽ nữ tu sĩ đối với trận pháp thì có thiên phú sao?
Chẳng qua vị Thạch Tiên tử này so với Tân Như Âm chỉ mới có lý luận suông.
Tuy nói rõ ràng hợp lý nhưng thủ đoạn phá trận lại quá ít ỏi. Cũng chỉ là quanh đi quẩn lại mấy loại mà thôi. Nếu như vậy mà không có hiệu quả thì nữ tử này sẽ lập tức trừng mắt, thúc thủ vô sách.
Mà Hàn Lập chỉ là kẻ lơ mơ về kiến thức, tự nhiên việc phân tích không bằng nàng.
Hắn rất tự biết mình, không bao giờ cùng tranh cãi tay đôi với nữ tử này, dứt khoát đem các kỹ xảo phá trận của Tân Như Âm lấy ra sử dụng, khiến cho nàng ta giật mình không ít!
Vì thế sau một thời gian làm việc ăn ý giữa Hàn Lập và Thạch tiên tử, nhược điểm thì do nàng phụ trách nghiên cứu, việc phá giải thì do Hàn Lập động thủ.
Vì vậy chẳng những tiến độ phá trận tăng lên rất nhiều, hơn nữa hai người cũng học được từ nhau rất nhiều khuyết điểm của mình. Khiến cả đôi bên rất vừa lòng.
Cho nên mấy người Kim Thanh đều không phải nhấc chân động tay chút gì, lặng lẽ ngồi luyện khí trong thạch ốc, chậm rãi đợi hai người phá trận.
Vào một ngày của ba tháng sau. Hàn Lập cùng Thạch Điệp gọi những người khác ra.
Bởi vì trải qua công việc mấy hôm nay, rút cuộc đại trận đã gần như được phá giải hoàn toàn, chỉ còn đạo cấm chế cuối cùng mà thôi.
Nếu thành công thì cột đá kỳ lạ kia sẽ hoàn toàn lộ ra trước mắt mọi người ngay thôi.
Màn sáng bảo vệ lúc này mà so với ban đầu khi Hàn Lập chưa bắt tay vào phá giải thì đã không còn giống chút nào nữa.
Chẳng những diện tích thu nhỏ hơn non nửa, màu sắc cũng không giống…trước kia có màu sắc vàng tối nay đã thành màu đỏ như lửa, người ngoài chỉ cần nhìn một chút cũng đều cảm nhận được một cỗ khí tức nóng rực táp vào mặt.
Càng khiến người khác phải kinh ngạc chính là quang mang bảy màu trong màn hào quang lúc này đã hóa thành vô số hỏa xà có cánh, bay lượn khắp nơi, không ngừng phun ra những ngọn lửa.
“Đây là loại yêu vật gì?” Kim Thanh thấy cảnh này không khỏi kinh ngạc hỏi.
Còn vẻ mặt mấy người khác cũng đều hiện lên sự kinh ngạc.
“Hỏa hệ yêu linh Sí Ác, phi thường hiếm thấy, Chỉ có những địa phương cực kỳ đặc thù mới có thể hình thành chúng, thời gian sống rất ngắn, thường thường chỉ sống mấy canh giờ thì tiêu tan. Nhưng chúng có khả năng trời cho là phun Yêu Hỏa, lợi hại không dưới Đan Hỏa của chúng ta đâu …Nó có khả năng cắn nuốt hồn phách của phàm nhân cũng như nguyên thần của tu tiên giả, ứng phó cực kỳ khó khăn. Mà đạo cấm chế cuối cùng này hiển nhiên biến chỗ này thành nơi “Tam dương chi địa“, cho nên mấy cái hỏa linh này mới có thể vĩnh sinh bất diệt. Nếu tu sĩ không hiểu rõ ràng mà mạnh mẽ phá cấm chế, thì không thể thoát khỏi độc thủ của lũ Sí Ác này.” Thạch Điệp có vài phần đắc ý ở một bên giải thích.
Dù sao lai lịch của chúng cũng rất ít người biết, cho nên nàng mới nghĩ đến trước tiên.
“Sí Ác?” bọn người Kim Thanh vừa nghe thấy việc cắn nuốt nguyên thần thì trên mặt đều không khỏi hiện lên vẻ biến sắc.
“Một khi đã gọi chúng ta đến đây thì chắc là hai vị đã có cách phá giải rồi chứ, vậy không nên khách khí, cứ phân phó đi.” Tu sĩ rất ít lời kia bỗng nói ra một câu ngoài ý muốn.
Những người khác sau khi cảm thấy giật mình thì đều mang ánh mắt nhìn về hướng nữ tử cùng Hàn Lập.
Trên mặt Hàn Lập mỉm cười, không nói gì, mà vị Thạch Điệp kia lại nhoẻn miệng cười dịu dàng nói:
“Ta cùng Hàn tiền bối ngay từ đầu cũng rất đau đầu, chẳng qua sau vài ngày thương lượng, rút cục đã nghĩ ra một phương pháp phá cấm chế, Chẳng qua việc này cũng cần phải có sự trợ giúp của chư vị.”
Nữ nhân này tuy dung nhan bình thường, nhưng thanh âm lại vô cùng thanh thúy, nhất thời làm nàng tăng thêm vài phần phong tình kiều mỵ.
“Thạch tiên tử nói đi, ngươi cùng Hàn đạo hữu phân phó thế nào thì chúng ta làm thế nấy là được.” Hồ Nguyệt cười hì hì nói.
Nghe xong lời này, Thạch Điệp cũng không chút khách khí trực tiếp phân phó ngay.
“Phá trận pháp này cần vài loại pháp khí Thủy thuộc tính tương khắc trợ giúp. Ta cùng Hàn tiền bối có vài món, chỉ cần mấy vị đạo hữu cầm các pháp khí này đứng tại vị trí chúng ta bảo là được. Sau khi Hàn tiền bối phá vòng bảo hộ cuối cùng thì mấy vị hãy dùng các pháp khí này tiêu diệt một ít Sí ác lọt lưới.”
“Chư vị đạo hữu ngàn vạn lần đừng dùng pháp bảo khác công kích những yêu vật này, chúng chính là hỏa linh trời sinh, tu tiên giả bình thường như chúng ta tránh còn không kịp. Càng đừng cho chúng đến gần người, nếu không sẽ gặp phiền toái lớn đấy.” Hàn Lập ở một bên chậm rãi bổ sung.
Thấy thần sắc trịnh trọng như thế của Hàn Lập, bọn Hồ Nguyệt sau khi liếc mắt xong thì đều rùng mình đồng ý.
Sau đó, Hàn Lập lấy ra một thanh tiểu thước, một tiểu chùy, cùng một cái tiểu xoa cấp cho Kim Thanh, Khúc Hồn và tu sĩ họ Giản kia, mà bên kia Thạch Điệp cũng lấy ra một chiếc khăn lụa màu lam giao cho Hồ Nguyệt.
Tiếp theo mấy người theo chỉ điểm của Thạch Điệp, phân biệt đứng đúng vị trí. Còn Thạch Điệp thì vội vàng lùi lại phía sau, đồng thời đem pháp khí đoản kiếm ra, lúc đó mới tập trung tinh thần nhìn hành động của Hàn Lập.
Hàn Lập cũng không vội vã động thủ, mà là cẩn thận dò xét lại bốn phía một chút, thấy không có gì sai sót, song thủ mới vung lên, hơn mười đạo trận kỳ, trận bàn màu lam thủy thuộc tính, toàn bộ bay ra từ túi trữ vật, bắt đầu phiêu phù bất định bên cạnh thân hình Hàn Lập.
Hàn Lập không nói hai lời, mười ngón tay điểm ra, âm thanh “Phốc” “Phốc” lập tức vang lên không ngừng.
Mấy cái trận kỳ, trận bàn này đều theo tiếng bắn thẳng tới bốn phía của màn sáng bảo vệ màu đỏ. Sau đó chậm rãi hạ xuống dựa theo một quy tắc nào đó.
Nếu là trận kỳ thì cắm sâu xuống đất vài tấc, nếu là trận bàn thì lơ lửng cách mặt đất khoảng vài tấc, hình thành nên một trận pháp sâm nghiêm.